Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 130: Lời Cầu Xin Của Một Cô Gái Yếu Đuối
Nguyễn Anh nói các nàng phải lên cầu thang, bề ngoài thì ưng thuận tuân theo, nhưng đi được nửa đường, đến một đoạn góc khuất, Thảo Mai cùng Nguyệt Thanh dừng lại.
Hiền Linh có vẻ như đã khóc rất nhiều, con mắt nàng bây giờ vẫn còn xưng đỏ lên, nhìn tồi tội làm sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị cứ từ từ, xem cái này đi rồi hẵng gật đầu”.
“Có gì muốn nói thì cũng trước hết là đứng dậy a”. Thảo Mai vội vàng lên tiếng.
Bản hợp đồng này, là thứ nàng cảm thấy không hiểu sao tồn tại được trên đời.
Lát sau, Hiền Linh như đã nghĩ thông mọi chuyện, ngưởng mắt nhìn Nguyễn Anh.
Có chút bất đắc dĩ đứng dậy, Nguyễn Anh đi đến trước mặt Hiền Linh, trước sự ngơ ngác của nàng lên tiếng,
Nguyễn Anh ngước mắt lên nhìn hai cô gái, lấy một cái không thể từ chối thái độ lên tiếng.
“Được rồi, giờ chị muốn nói gì nói đi em nghe”. Nguyễn Anh lên tiếng, giọng điệu vẫn bình bình, không ai biết lúc này Nguyễn Anh đang cảm thụ ra sao, hay là nghĩ gì.
“Có thể giúp chị nhưng…”.
Trong đó ghi rất rõ, yêu cầu nàng làm việc cho Nguyễn Anh cả đời, điều này nàng có thể chịu được, nhưng đằng sau mới là trọng tâm của bản hợp đồng này.
“Hả”. sao lại sai như thế này cơ chứ, đạo diễn, đạo diễn sao lại như thế này, đãng nhẽ phải như kịch bản phim truyền thống, lúc này Hiền Linh phải nhờ bản thân mình giúp đỡ, trả thù gia đình chứ, sao lại thành chạy trốn khỏi gia đình.
Chương 130: Lời Cầu Xin Của Một Cô Gái Yếu Đuối (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thảo Mai vô cùng ‘bưu hãn’ nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Anh.
Nói vậy thôi, chứ Nguyệt Thanh vô cùng đồng ý với chị mình, nếu không phải Thảo Mai nói trước, có khi người nói ra câu đó là nàng.
Hiền Linh cảm giác đây là cho phúc lợi, chứ không phải là hợp đồng nữa rồi, trừ cái làm việc cả đời.
“Xin hãy giúp chị thoát khỏi gia đình này”.
Hiền Linh vội vàng gật đầu, không cần biết Nguyễn Anh nhưng nhị cái gì, giờ đây đối với nàng quan trọng nhất là thoát ra được cái nhà này, bảo nàng trả giá cái gì cũng được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Động tác của các nàng sao có thể qua mặt được Nguyễn Anh, nhưng cũng không hề nói gì cả.
Giọng nói không hề cho nàng phản đối, Hiền Linh đành đứng lên, ánh mắt nom nom mà nhìn về phía Nguyễn Anh.
Hiểu theo cách bình thường, thì là nếu Hiền Linh bị gia đình của mình ép buộc nàng làm điều gì đó mà bản thân nàng không muốn làm, Nguyễn Anh mà không đứng ra ngăn cản thì sẽ phải chịu trách nhiệm.
“Đúng vậy a”. Nguyệt Thanh nói theo ngay lậ tức.
“Các chị lên tầng đi, cho em xin chút thời gian”. Nguyễn Anh không thể nhìn được nữa, buộc phải lên tiếng.
Đợi 3 người ngồi xuống ghế Nguyễn Anh mới ngồi hẳn hoi, con mắt nhìn về phía Hiền Linh.
Hiền Linh cúi đầu, như đang rằn vặt suy nghĩ điều gì đó, Nguyễn Anh ngồi đối diện, không hề lên tiếng thúc d·ụ·c, chỉ yên lặng chờ đợi.
“Giúp, sao lại không giúp”.
Nhắm lại đôi mắt của mình, Nguyễn Anh đang chờ đợi điều gì đó.
Chưa cần đến Nguyễn Anh nói gì, Hiền Linh liền đứng dậy, trước mặt mọi người, nàng vậy mà quỳ xuống.
Một mặt người này gián tiếp khiến nàng đau khổ, một mặt người này mở ra con đường mới cho nàng, có ơn với nàng. Một mặt, nàng có một cảm xúc quái lạ với người mới gặp mặt chưa đầy một ngày này.
“Xin lỗi, là chị đã quá đáng rồi”. Gương mặt của nàng nhìn rõ sự buồn rầu, rồi lại tự trách bản thân.
Rất nhanh một lần nữa, Hiền Linh cùng với dìu nàng Thảo Mai cùng Hải Ninh quay trở lại.
“Cũng đừng đứng đó, ngồi vào ghế đi”.
Muốn nói điều gì đó, lại nhìn ánh mắt của Nguyễn Anh nàng dừng lời, ngoan ngoãn nghe theo Nguyễn Anh chỉ đạo, ngồi vào ghế sô pha trước mặt Nguyễn Anh.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua, 1 tiếng, 2 tiếng, đến bây giờ đã là hơn 12 giờ đêm.
“Nhưng…”. Lời muốn nói ra, Thảo Mai lại dừng lại, chỉ thấy Nguyễn Anh lúc này đang nhìn nàng, cắn răng rồi lại không thể làm gì, kéo theo bên cạnh Nguyệt Thanh đi lên cầu thang.
Từ từ mở mắt ra, Nguyễn Anh không muốn đợi nữa, muốn đứng dậy, lại nghe được có âm thanh, khóe miệng Nguyễn Anh hiện lên nụ cười.
Đổi lại Hiền Linh phải làm việc cho Nguyễn Anh cả đời.
Nội dung đại khái như sau, Nguyễn Anh có trách nhiệm tuyệt đối trong việc bảo vệ sự tự do, hạnh phúc, công việc, cũng như cuộc sống của nàng, phải chịu mọi hậu quả nếu Hiền Linh bị ảnh hưởng, bất kể là do Nguyễn Anh hay do người khác gây ra.
Đối diện với con mắt của nàng, Nguyễn Anh có một cái muốn đánh đòn nàng xúc động.
Ánh mắt trở lại trên người Hiền Linh, cô gái nhỏ bé đáng yêu đang quỳ trước mặt mình, Nguyễn Anh nhìn mà muốn ra ôm ấp, nhưng vì chuyện đằng sau, không thể không giữ bình tĩnh, vô cùng bình thản.
Nhìn con người trước mắt, nàng có chút phức tạp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thảo Mai không biết từ đâu chui ra, mở miệng nói, ngữ khí chắc thắng, theo sau nàng là Nguyệt Thanh, khuôn mặt bất đắc dĩ mà nhìn về phía chị mình.
Đầu óc nghĩ như thế, nhưng không thể nói ra bên ngoài như vậy được, Nguyễn Anh không trả lời vội mà im lặng như suy tư.
Biết ngay thảo nào cũng như thế này mà, Nguyễn Anh lôi ra một tập giấy đưa cho Hiền Linh xem, miệng thì lẩm bẩm.
Thứ mà Nguyễn Anh đưa cho nàng, lại là một bản hợp đồng, một bản hợp đồng trọn đời, tại sao lại nói là bản hợp đồng trọn đời, vì trên đó ghi 100 năm, mà người thường có sống quá 100 tuổi, thì đây có khác nào một bản hợp đồng trọn đời không cơ chứ.
Nhiệt huyết phấn chiến trả thù bộ phim của ta đâu, sao lại có cảm giác như sắp thành ngôn tình chạy trốn rồi.
Việc kiếp này gặp, còn hơn cả mấy lần kiếp trước Nguyễn Anh gặp việc. Lúc điều tra về Hiền Linh, đến chính bản thân Nguyễn Anh còn bất ngờ vô cùng nữa là, thân thế của Hiền Linh hay như phim, cả ông anh Hoàng Minh nữa, đúng kiểu thừa sức tạo được một bộ phim luôn mà.
Cảm xúc của nàng hiện tại đang bấn loạn vô cùng, không biết làm sao nữa, gia đình bạn bè, cuộc sống, chẳng lẽ mọi thứ đều chỉ là một màn kịch, và nàng chính là một con dối trong màn kịch đó hay sao. Nàng cũng không biết nữa.
Thảo Mai nói, Nguyệt Thanh bồi tiếp vào đằng sau, nhưng đổi lại chỉ là sự trầm mặc của Hiền Linh.
“Xin hai người đừng làm gì cả, hai người có thể cho tôi trò chuyện riêng với Nguyễn Anh được không”. Hiền Linh vẫn vậy, vẫn một bộ kh·iếp nhược, chỉ khác lần này nhiều hơn một tia kiên định trong lời nói.
Nguyễn Anh không nói, làm Hiền Linh có chút hoảng loạn vội vàng nói.
Bản thân mình đang giả bộ ngầu lòi, nói về có giúp không đương nhiên là có rồi, nhưng không thể giúp không công a, dù bản thân Nguyễn Anh muốn thì Hiền Linh cũng không chấp nhận. Đang nghĩ ra sao cho hợp lí, thì con bé Thảo Mai nhảy ra, phá vỡ hết hình tưởng của mình.
“Hài, đã núp rồi còn cố tình thò mặt ra cho người ta biết nữa”.
Đúng a, sao người ta phải giúp bản thân mình chứ, trong khi cả hai còn chưa quen nhau được nổi 1 ngày nữa à.
“Chị đứng lên đi, không thì đừng nói gì cả”. Nguyễn Anh bày ra một tư thế vô cùng bá đạo, nhưng thực chất trong lòng cậu đang chửi má nó, cái gì cậu cũng dám đương đầu, chỉ có phụ nữ xinh đẹp là khó qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhận lấy giấy tờ, nàng ngay lật tức mở ra xem, con mắt vô cùng kinh ngạc, không thể tin tưởng được nhìn Nguyễn Anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.