Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 129: Lại Một Bản Hợp Đồng Nữa Sao?
Hiền Linh nghe theo, tìm kiếm chốc lát, thấy góc trên cùng phía bên trái có 1 word ghi số 1, nhẹ ấn mở.
Nguyễn Anh không hề có ý định khiến nàng thả lỏng, tiếp nối lời của mình.
“Chuyện em điều tra, em xin nói thẳng luôn là ai trong nhóm, cũng đã bị em điều tra hết rồi, nhưng vẫn chả có chuyện gì xảy ra, chị biết không”.
Nguyễn Anh thấy đây là thời điểm hợp lí, mở miệng.
Thở dài một hơi, Nguyễn Anh từ từ lôi ra một tập tài liệu. Trước sự kinh ngạc của mọi người, bắt đầu giải thích.
“Thế nào, những thứ này có đủ khiến chị làm việc cho em sao”. Nguyễn Anh cười cười nói nói, có thể dễ dàng mà nghe ra được sự tự tin trong lời nói của con người này, vô cùng tự tin
Lời nói này không chỉ ảnh hưởng đến Hiền Linh, mà còn ảnh hưởng đến Thảo Mai các nàng, lời vừa nói ra, làm sao mà không khiến cho họ liên tưởng đến bản thân mình chứ.
“Vì anh chị chả có gì để em điều tra cả, anh chị đã thông qua bài kiểm tra của em trở thành đồng đội của em, bằng chứng tốt nhất là những chiếc laptop mà mọi người đang cầm, ngoài cái phát hiện được chị cứ 2, ba ngày…”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 129: Lại Một Bản Hợp Đồng Nữa Sao?
Nhìn Thảo Mai một chút, Nguyễn Anh lại mở miệng.
“Dừng lại”. Thảo Mai vội vàng hét lớn, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng mà nói.
Thảo Mai cũng bị lời nói của Nguyễn Anh mà làm cho mơ hồ, không hiểu lắm lời của Nguyễn Anh nói.
Càng kéo xuống, khuôn mặt của nàng càng đặc sắc, từ đầu tiên ngạc nhiên, đến nghi hoặc, thích thú, đủ loại cảm xúc diễn ra trên khuôn mặt của nàng trong một thời gian ngắn.
Hiền Linh vội vàng gật đầu, trong suy nghĩ nàng lúc này, đừng nói là một cái này, chỉ cần 1 phần trong 1 cái thôi, cũng đủ để mua chuộc nàng rồi, huống chi là không chỉ có 1 cái, mà vừa rồi theo nàng quan sát, phải có đến hơn 100 word. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tay của nàng bám chặt vào Nguyễn Anh, nàng hi vọng tất cả không phải là sự thật, nàng hi vọng tất cả chỉ là một trò đùa mà thôi. Dẫu trong lòng nàng đã nhận ra điều gì đó.
Nàng không muốn tin, không muốn tin, muốn bấu víu vào hi vọng mỏng manh rằng tất cả đều là trò đùa mà thôi.
Không thể nói gì hơn, Nguyễn Anh đưa cho nàng tệp tài liệu vừa mang ra vừa rồi, không nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị biết, chị biết, đừng nói nữa, dù gì cũng chả có chuyện gì to tát cả, nếu là chị, chị còn điều tra mạnh hơn”.
Thở dài một hơi, vươn đôi vai ra sau lưng, Nguyễn Anh lần đầu tiên cảm thấy thật áp lực.
Biết lời mình nói ra có chút kinh người, thậm trí còn ảnh hưởng đến người bên cạnh mình, cụ thể là Thảo Mai, nhưng Nguyễn Anh vẫn quyết định nói, vì Nguyễn Anh cảm giác không cần thiết phải dấu diếm chuyện này.
“Không sao đâu”. Hiền Linh vội vàng lắc đầu, nghe lời của Thảo Mai cùng Nguyễn Anh trao đổi, nàng cũng cảm thấy vô cùng hợp lí, lại nhìn về phía Laptop của mình, nàng hiểu ra phần nào lí do Nguyễn Anh bắt buộc phải làm vậy rồi.
Nàng nhìn lên Nguyễn Anh, Nguyễn Anh hiểu ý, mỉm cười hướng dẫn.
“Chị hãy ẩn thử vào cái Word ghi số 1 trước đi”. Nguyễn Anh như một cái ôn nhu nhà bên đại ca ca, giảng giải từ tốn cho em bé hàng xóm nghe. Mà khoan, sao tự dưng cảm thấy đen tối thế nhỉ, hay là do bản thân quá đa nghi rồi ta.
“Không sao, nói đi chị nghe”. Hiền Linh cũng muốn biết, Nguyễn Anh muối nói cho mình biết cái gì, mà lại ảnh hưởng đến mình như vậy.
Nghĩ đến đây, nàng nuốt nước bọt ừng ực, nàng cảm thấy đây có vẻ như là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời của mình rồi.
Ngước nhìn người trước mặt, nàng lại có chút không tin được, lúc đầu, nàng cũng chỉ vì phản đối gia đình, mà lấy một thái độ có hay không cũng được, đồng ý với lời mời của Nguyễn Anh.
“Chỉ đùa thôi phải không, đúng không a”.
Gật đầu, Nguyễn Anh nói ra câu sau đó có chút kinh người.
“Được rồi, giờ chuyện công việc đã xong, giờ chuyển sang một chuyện quan trọng khác, nó liên quan đến chị, chị Hiền Linh à”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn Thảo Mai, Nguyễn Anh mở miệng nói.
Tập tài liệu trước mặt, theo bản năng Hiền Linh không muốn nhìn, nhưng lại không thể không nhìn, mang theo đớn đau tâm hồn, nàng cố nén những giọt nước mắt, mà đọc.
Thảo Mai nhìn Nguyễn Anh với ánh mắt phức tạp, chỉ có mỗi Nguyệt Thanh là không nói gì từ đầu đến cuối, vẫn vô cùng ôn nhu mà nhìn Nguyễn Anh, cảm tưởng như những chuyện vừa rồi không can hệ với mình.
Một trang, hai trang, cơ thể của nàng càng lúc càng run kinh khủng, đến trang thứ 5, nàng đã không thể cầm vững được tài liệu này nữa, tài liệu theo tay nàng mà rơi xuống.
Theo lời của Nguyễn Anh, dẫu có chút nghi hoặc, nàng vẫn mở laptop ra, ngay lật tức đập vào mặt nàng là một màn hình với một đống Word.
Hiền Linh c·h·ế·t lặng tại chỗ, nàng đã đánh mất luôn còn sót lại hi vọng mỏng manh, tại chỗ không còn kìm nén được nữa nàng khóc, khóc rất thương tâm.
Trầm mặc, Nguyễn Anh không biết phải nói gì lúc này, kể từ khi quyết định nói ra bí mất này, Nguyễn Anh đã lường trước đến tình huống này, chỉ là đến khi nó xảy ra, Nguyễn Anh vẫn không khỏi cảm thấy quặn lòng.
Điều này quá sức khó tin với nàng, Hiền Linh run giọng, nghẹn ngào mà nói.
“Em nghĩ, chị ấy cần nhất bây giờ là sự an ủi”.
“Bí bí mật gì”. Có chút ngơ ngác không hiểu, đến chính bản thân Hiền Linh nàng cũng không biết mình có bí mật gì nữa, tại sao Nguyễn ANh lại nói rằng bản thân có bí mật.
“Chị không phải con gái nhà họ Hồ, chị là được mang về nuôi từ bé, với tác dụng làm thay con gái họ Hồ, gả cho người khác để đem ích lợi về cho gia đinh”.
“Em phát hiện ra một bí mật, khi điều tra về chị”.
Từ một người con gái xa lạ, càng điều tra, người ngoài cuộc như Nguyễn Anh lại cảm thấy đau lòng không thôi, huống chi là người phải nhận tin Hiền Linh.
Sụy đổ, thế giới như hoàn toàn sụp đổ đối với Hiền Linh, nàng nghe được cái gì, vậy mà bản thân mình lại không phải con gái nhà họ Hồ, mà chỉ là được nhặt về người.
“Khi chị vừa đồng ý gia nhập hội nhóm của em, ngay lật tức em đã cử người đi điều tra chị, em xin lỗi nhưng đây là điều bắt buộc vì em không thể tin tưởng vào người xa lạ được”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay lật tức đứng lên, Thảo Mai cùng Nguyệt Thanh mang theo Hiền Linh rời đi, để lại ngồi một mình Nguyễn Anh.
Như con mèo bị giẫm phải cái đuôi, Thảo Mai vội vàng cắt ngang lời nói của Nguyễn Anh, nói xong ánh mắt còn nhìn chằm chằm Nguyễn Anh, đúng kiểu, chỉ cần Nguyễn Anh mà nói ra thêm cái gì thì sẽ liều mạng ngăn lại.
“Chị cảm thấy thế nào có muốn gia nhập nhóm này nữa không giờ muốn thay đổi cũng còn kịp đó”.
“Em phải xin lỗi chị trước, vì đây có lẽ sẽ ảnh hưởng khá nhiều đến chị, nếu chị không muốn nghe, chị có thể yêu cầu em không nói”.
Word này vừa được mở ra, ngay lật tức nàng bị hấp dẫn bởi trước mắt hình ảnh, từ từ dùng con chuột di xuống.
Nguyễn ANh vội giơ hai tay đầu hàng, cười trừ, lại quay qua chỗ Hiền Linh nghiêm túc mà nói.
Nhưng giờ, nàng phải thực sự nghiêm túc lại rồi, người này không hề đơn giản như nàng nghĩ.
Ngồi cạnh bên Nguyễn Anh hai cô nàng, không thể nhịn được nữa, nhưng vẫn nhìn về phía Nguyễn Anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.