Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Thử Thách Đầu Tiên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Thử Thách Đầu Tiên


Nhìn người bên cạnh, không khỏi nói.

“Bíp bíp bíp”.

Đang định đưa cuốn sách cho Nguyễn Anh, Nakiri Mana nhận ra một điều sai sai, đây là một cuốn sách mang ngôn ngữ khác tiếng anh, định lấy cuốn sách về, Nguyễn Anh đã nhanh hơn một bước.

“Bắt đầu đi, đừng mất thời gian”.

Một trong hai người phụ nữ, cũng là người có vẻ lớn tuổi nhất trong nhóm cất tiếng.

Trong thời gian Nguyễn Anh đang chìm đắm trong việc học, Nakiri Mana không hề rời đi, nàng chọn một vị trí gần đó, mở ra một tệp giấy bút, nhẹ nhàng mà làm gì đó.

Chương 11: Thử Thách Đầu Tiên

Người bên cạnh nghe vậy cũng đồng tình vô cùng, cái đầu gật lia lịa, người đứng đầu lúc này mới lên tiếng.

Theo tiếng nói dứt xuống, ai lấy cũng trở lại cương vị của mình, tiếp tục làm công việc còn đang dang dở.

“Được rồi, con biết tại sao mẹ lại dẫn con đến đây không” Nakiri Mana đột nhiên có chút nhiêm túc, nàng nhìn về phía Nguyễn Anh.

“Mọi người, xin hay quay lại nhiệm vụ của mình”.

Nakiri Mana nghe vậy vô cùng vui lòng, ý đồ nàng gọi Nguyễn Anh đến đây là thử năng lực của Nguyễn Anh, nàng tin rằng cảm nhận của mình đúng, Nguyễn Anh có thể đạt được yêu cầu của nàng.

Ngồi ở gần đó, vốn yên lặng Nakiri Mana đứng dậy, đi về phía Nguyễn Anh.

Đột nhiên, ở một vị trí khác, hàng loạt tiếng bước chân dồn dập, sau một lúc một đám người xuất hiện trước mặt Nakiri Mana, 3 nam 2 nữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Con có thể đọc nó sao, đọc nó trong bao lâu”.

“Đệ nhất chấp hành quan, làm gì phải vội như vậy a”.

Nakiri Mana định nói gì đó, nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Anh, đột nhiên ngồi xuống, thì thầm gì đó vào tai Nguyễn Anh, thấy Nguyễn Anh gật đầu, nàng hài lòng mà tiến về phía đằng sau bên trên.

“Dài dòng bắt đầu đi” Chả muốn trả lời đáp lại, Nakiri Mana mà nhìn đám người trước mặt.

Nghe vậy người đàn ông đang đứng phía kia không khỏi cười lớn, đột nhiên nhìn chằm chằm hai mẹ con.

Trên đó đang ngồi vị trí của bốn người khác, trông ai cũng đã là người có tuổi, nhìn lại Nakiri Mana thấy khác hoàn toàn. Một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp tuyệt trần, ngồi với mấy ông già bà già, thì hỏi có khác không.

Thử thách sao, cứ tới đi, một mình ta chấp hết.

“Không, không biết à” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt, trái tim của Nguyễn Anh có chút đập rộn lên, cố gắng trấn tĩnh, Nguyễn Anh giả bộ một bộ dáng thấp thỏm.

“Đừng lo, đừng lo mẹ không làm gì con đâu, mẹ chỉ cần con giúp mẹ một chút thôi”.

Hơi chút kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Anh, nhưng thấy đôi mắt ngây thơ của Nguyễn Anh, Nakiri Mana đưa sách cho Nguyễn Anh.

Ấn ấn gì đó trên thang máy, Nguyễn Anh chỉ thấy, Nakiri Mana ấn lên vị trí tầng 82, Nguyễn Anh có chút không biết Nakiri Mana định dẫn mình đi đâu.

“Vậy, xin mời đệ nhất chấp hành quan ra phía kia a”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gặp Nguyễn Anh cùng Nakiri Mana ra ngoài, mọi người lại lần nữa đứng dậy, cúi đầu chào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Con con có thể đọc được quyền sách này”.

Người đàn bà nói với giọng âm dương quái khí, không biết là đang suy nghĩ gì.

Không biết đã qua bao lâu, Nguyễn Anh đã nghiền hết cuốn sách, cuốn sách này nhìn có vẻ thì to nhưng lại rất nhiều tranh minh họa cùng độ dày ngắn cũn, vì vậy tốc độ đọc của Nguyễn Anh là đủ để đọc hết trong thời gian ngắn.

Một sự kiện sắp xảy ra, Nguyễn Anh sẽ phải đương đầu với khó khăn đầu tiên của mình, thành công sẽ được nếm thử trái ngọt, ngược lại thua cuộc cũng chả mất gì, chỉ là phải bắt đầu lại từ dưới đất đi lên mà thôi.

Người đàn bà thấy vây, cũng không nhiểu lời, ra hiệu cho mọi người mang lên gì đó. Nhìn cái khuôn mặt kia, nhìn cái ánh mắt kia, có thể dễ mà tưởng tượng ra đây không là một chuyện gì tốt đẹp cả. Phải sẵn sang nên tinh thần chuẩn bị đương đầu lấy

Nakiri Mana thấy vậy, ánh mắt vẫn vô cùng tỉnh bơ, nhìn về phía người đàn bà mà nói.

“Đệ nhất chấp hành quan à, ngài có xác định muốn làm vậy không, nếu không đạt tiêu chuẩn, thì dù có là ngài cũng không thể làm được gì đâu”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nakiri Mana không biết suy nghĩ gì, nàng nhìn Nguyễn Anh như thể muốn nói gì đó, lưỡng lự mãi. Lời vừa định cất ra, thàng máy đã mở, này dừng lại lời nói, rắt tay Nguyễn Anh theo mình ra bên ngoài.

Vừa nói người đàn bà đấy vừa nhìn về phía Nakiri Mana, vừa cười mỉm vừa liếc liếc đứng bên cạnh của Nakiri Mana Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, gập nhẹ cuốn sách vào, Nguyễn Anh như mở ra trong đầu mình một tương lai tươi sáng về việc học, Nguyễn Anh cảm thấy mình bắt đầu nghiền cái cảm giác tri thức mở cửa này rồi.

“Uhm, con biết chữ, nhưng nhiều thế này, con không đọc hết nổi”. Nguyễn Anh thừa sức có thể đọc hết số chúng, nhưng Nguyễn Anh ngu gì mà làm vậy.

“Đúng là đệ nhất chấp hành quan, chỉ nhìn cái thôi cũng như khiến bản thân ngộp thở”.

Nakiri Mana nhẹ nhàng mà ấn vào, ngay lật tức được mở ra, vì đây là thang máy rành riêng, nàng không phải mất thời gian theo người khác dùng thàng máy.

Không thể làm gì khiến Nakiri Mana khó chịu.

Nhin sách Nguyễn Anh bắt đầu mở ra hoàn mĩ trí nhớ của mình, khác với kĩ năng chỉ cần đọc lướt là thuộc hết, kĩ năng này của Nguyễn Anh yêu cầu đọc cẩn thận, nhưng nó lại mở ra cho Nguyễn Anh cả một thế giới mới. Nói đơn giản từ một suy ra 10, từ đọc một phép tính 1 + 1= 2, Nguyễn Anh có thể suy ra cách giải toán cao cấp.

“Oh đây là con trai của đệ nhất chấp hành quan sao, trông đáng yêu quá”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn thấy Nguyễn Anh hơi có chút sợ sệt, Nakiri Mana biết hành động vừa rồi có vẻ như hơi quá khích, nàng nhẹ nhàng mà ôn nhu xoa lưng của Nguyễn Anh.

Đập vào mặt Nguyễn Anh lúc này là một khu vực lộ thiên, hẳn một đại sảnh thênh thang trên không, phía xa xa kia đang có vô số người đang khuân vác vận chuyển gì đó.

Thời gian có 5 năm, không nhiều cũng không ít, để chắc chắn bản thân mình có thể hoàn thành được nhiệm vụ này, Nguyễn Anh xác định, phải thành công bằng được.

“Xong rồi sao?”. Nakiri Mana nhẹ nhàng mà hỏi.

Nguyễn Anh nhẹ nhàng mà gật đầu đáp lại, nhìn lên phía Nakiri Mana với một khuôn mặt vô cùng đáng yêu.

“Con có biết chữ không, mẹ muốn con số sách này”.

Trong không gian của thang máy này, tràn ngập là sự im lặng, nếu nói ở phòng trước đó là không gian xanh rộng mở, còn thi thoảng nghe thấy tiếng người công tác, đến với không gian này thì nó lại vô cùng chật hẹp.

Nakiri Mana nhìn vậy, càng thêm yêu thích Nguyễn Anh, đưa tay dẫn Nguyễn Anh đi cùng bản thân mình, tiến ra ngoài cửa.

Chỉ thấy đôi bàn tay của Nguyễn Anh chạm vào quyển sách, miệng nói.

Nakiri Mana mặt không chút b·iểu t·ình, chỉ hơi nhẹ nhàng mà gật đầu, tiếp tục di chuyển ra ngoài, mãi cho đến khi Nakiri Mana cùng Nguyễn Anh đi xa, một người trong số đó mới ngồi phịch xuống.

( Buff hới lố tí)

Nakiri Mana lúc này gật đầu, chọn ra trong đó một cuốn sách.

Dẫn Nguyễn Anh đến trước một cái bàn, trên bàn đặt hai chồng sách dài, Nakiri Mana kéo ra một cái ghế, đưa Nguyễn Anh lên ghế.

Sau khi đi được một quãng, Nakiri Mana cùng Nguyễn Anh dừng lại, trước mặt xuất hiện là một cái thang máy.

“Uhm, con nghe mẹ” Nguyễn Anh tiếp tục giả bộ mà nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Thử Thách Đầu Tiên