Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Ước Chiến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Ước Chiến


"Tông chủ!"

Ngay lúc đó, một tiếng hô trầm thấp truyền đến từ phía sau:

Không khí lặng ngắt như tờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay lúc sát khí Trương Phàm cuộn trào, chuẩn bị hạ kiếm lấy mạng, bầu trời phía xa đột nhiên u ám, một luồng khí tức già nua nhưng cường đại như núi lớn đè ép từ không trung áp xuống!

...

"Chúng ta vẫn còn sống... nhưng nếu tiếp tục các đệ tử sợ là..." Hắn đem giọng hạ xuống cực độ.

Từng tấm bia đá được khắc tên, dù chỉ đơn sơ nhưng ngay ngắn, chỉnh tề. Dưới mỗi bia là một đệ tử đã ngã xuống trong cuộc chiến bảo vệ tông môn.

"Dừng tay."

“Rút!” – tiếng quát mệt mỏi không còn sức lực như ban đầu.

Đại hoàng tử Bắc Minh chậm rãi tiến lên, sau lưng là đoàn hộ vệ mặc chiến giáp đen, khí tức nội liễm nhưng cực kỳ tinh nhuệ. Hắn không vội đáp lời, ánh mắt trước tiên nhìn lướt qua Trương Phàm và Cảnh Lâm đang đứng đối diện, sau đó mới nhìn thẳng công chúa, thản nhiên nói:

“Ngươi đến muộn đấy, ca ca.”

[U Minh Lang (0/20)]

Bên phía công chúa, nàng ngồi trên lưng một con hắc mã, mái tóc tung bay, ánh mắt như hồ thu lặng lẽ ngắm nhìn Trương Phàm dưới ánh máu rực trời.

Trận chiến tạm hoãn, hình ảnh chiến trường chưa tan hết trong lòng mỗi người. Nhưng mệnh lệnh từ đại hoàng tử Bắc Minh Hoàng Triều cùng đội quân sau lưng hắn như một thanh kiếm lơ lửng trên đầu, ép mọi thế lực phải tạm thời buông tay, đợi đến Bắc Hoang Đại Tái ba tháng sau phân cao thấp sinh tử.

Trần Đại Phì vừa cưỡi con Huyết Mâu Tê Giác to lớn vừa cười hề hề, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ thận trọng:

Gió núi lồng lộng, cuốn theo mùi máu tanh chưa kịp tan. Trên mảnh đất khô cằn trước đại môn Vô Ưu Tông, xác binh lính và cả máu của đệ tử đôi bên vẫn còn rải rác khắp nơi. Bầu trời nặng trĩu mây xám như cảm ứng được oán khí còn sót lại.

“Một thiếu niên trẻ tuổi… lấy tu vi nhị giai đại hồn sư, vượt cấp chém tam giai đỉnh hồn sư… Loại quái vật này… ta cả đời chưa từng thấy!”

[Hoàng Cốt Cự Viên (0/1)]

“Được!”

Trương Phàm cầm Hắc Sát Chi Kiếm, từng bước tiến đến trước mặt Cảnh Lâm.

"Có lẽ... năm phần!"

Khi màn đêm dần buông, ánh trăng đầu tháng treo lơ lửng trên bầu trời, Trương Phàm một mình rời khỏi đại điện, bước về phía sườn núi phía tây - nơi yên tĩnh, có tầm nhìn bao quát cả tông môn.

Trương Phàm nheo mắt, lòng thầm tính toán. Hắn nhẹ nhàng gật đầu:

Là cơ hội.

Một tên trưởng lão Thanh Vân Tông mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp nói.

“Ba tháng sau,” hắn nói, không lớn không nhỏ, nhưng rõ mồn một lọt vào tai Trương Phàm, “Không ai cứu được ngươi!”

Gió đêm thổi qua, giữa mảnh đất nhỏ này vang lên tiếng chuông gió nhẹ nhàng, như tiếng vọng từ linh hồn của những người đã ngã xuống. Không ai nói thêm gì, nhưng trong lòng mỗi người đều có một lời thề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Công chúa híp mắt nhìn hắn, tay nắm chặt:

[Đinh! Phát động nhiệm vụ ẩn: Bắc Hoang Đại Tái!]

“Tông chủ, đệ tử đã chuẩn bị sẵn.”

Không một ai rút lui. Tô Linh Nhi nghiêng người hành lễ, kiên định nói:

Hắn đứng im rất lâu, gió núi thổi nhẹ làm áo bào bay phất phới, ánh mắt thâm trầm vô cùng.

[Phần thưởng: Ngũ Hành Đại Diễn Trận Thư, Thái Cổ Tạo Vật Kinh, Kinh nghiệm phù trung cấp, 500 điểm hệ thống.]

[Yêu cầu: Trong đại tái ba tháng sau, đoạt lấy hạng nhất, danh chấn Bắc Hoang.]

Lục lão trầm giọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Dạ nhếch mép, hai tay đấm vào nhau:

“Trương Phàm, dừng tay!” – Một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai hắn. "Không đáng… Lúc này chưa phải lúc."

Lăng Hàn nhận lệnh lập tức đi làm. Một lúc sau, ba mươi đệ tử được chọn kỹ lưỡng, bao gồm những người có căn cơ tốt, chí khí cao - Tô Linh Nhi, Tiêu Dạ, Lâm Tiểu Diệp đều có mặt trong đội hình. Mỗi người đều được trang bị đầy đủ, ánh mắt tràn đầy ý chí, dù cơ thể vẫn còn lưu lại v·ết t·hương của trận chiến hôm trước.

Thanh Vân Tông là người rút trước. Triệu Vô Đạo lúc này b·ị t·hương nặng khí huyết tán loạn, ánh mắt đầy hận ý lướt qua đám người Vô Ưu Tông, đặc biệt là Trương Phàm, rồi quay lưng rời đi.

“Lần này là rèn luyện thực chiến, không phải trò chơi. Những gì các ngươi sắp đối mặt không phải đám đệ tử đồng cảnh giới—mà là yêu thú chân chính, là máu tanh và sinh tử. Ai sợ thì ở lại, ta không ép.”

Bên kia, công chúa Khuynh Tuyết cũng không ngồi yên. Nàng dẫn theo đan sư từ bên mình đến hỗ trợ chữa trị cho các đệ tử b·ị t·hương. Trong khu y thất tạm thời, mùi đan hương lượn lờ, các lò luyện đan hoạt động không ngơi nghỉ.

“Những người này, nếu có người thân còn sống, hãy phái người đi chiếu cố."

Lúc này, công chúa Bắc Minh tiến lên một bước, ánh mắt băng lãnh liếc nhìn lão giả rồi chuyển hướng đối diện với đại hoàng tử:

"Ngươi muốn cản ta?" – Trương Phàm lạnh lùng nhìn lão giả, tay nắm Hắc Sát Chi Kiếm như sắp phát động Thiên Hỏa Trấn Ngục Quyết, liều mạng đổi mạng.

Khung cảnh bận rộn nhưng phối hợp nhịp nhàng, từng v·ết t·hương đang dần được chữa lành, từng viên gạch từng mái ngói đang được dựng lại.

Phía sau, Linh Nhi lặng lẽ bước đến. Trương Phàm không quay đầu, chỉ nhẹ giọng nói:

“Vậy… bắt đầu thôi.”

Đại hoàng tử xoay người, nhìn về hướng Vô Ưu Tông một lúc lâu.

Lời thì thầm lan truyền giữa các thế lực. Không khí lập tức trầm xuống.

“Linh dược ưu tiên cho những người b·ị t·hương nặng,” nàng chỉ đạo mạch lạc. “Người còn khỏe, lập tức chia nhóm dọn dẹp tàn tích!”

"Khả năng... một trận khổ chiến!" Trương Phàm thở ra một hơi.

“Chiến tranh chỉ khiến Bắc Hoang suy yếu, ngư ông đắc lợi. Nếu muốn phân cao thấp, vậy…”

Hắn đứng trước dãy mộ bia, cúi đầu thật sâu.

[Yêu cầu: Dẫn dắt đệ tử vào Thanh Minh Sơn Mạch săn g·iết yêu thú. Số lượng đệ tử không vượt quá 30 người. Ký chủ không được phép ra tay.]

Ầm!!

"Hắn mạnh như vậy?"

“Ba tháng sau, tổ chức Bắc Hoang Đại Tái!

“Tam giai Đỉnh Hồn Sư… vậy mà bại rồi?!”

“Đại thể? Cục diện gì? Thanh Vân Tông bao năm qua tác oai tác quái, hiện tại có người đứng lên phản kháng liền muốn dẹp yên bằng ‘đại thể’? Là huynh sợ tổn hại căn cơ triều đình hay là sợ quyền lực rơi khỏi tay?”

"Nếu lúc nãy... ngươi có phần thắng không?" Nàng nhẹ nhàng, ánh mắt lo lắng hỏi.

[Thiết Giáp Liệt Hổ (0/5)]

Ở phía đối diện, phía sau lưng lão giả là một thiếu niên tuấn tú, khoác hoàng bào, đôi mắt trầm tĩnh mang theo khí chất vương giả bẩm sinh.

Ánh mắt Đại hoàng tử trầm xuống nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

Lời hắn vang lên như tiếng chuông lớn, chấn động lòng người. Trên chiến trường nhất thời im phăng phắc.

Lúc này trong đầu Trương Phàm lại liên tiếp vang lên âm thanh quen thuộc.

Trong trận doanh của các thế lực trung lập, có kẻ bắt đầu dao động:

Chương 19: Ước Chiến

Lúc này, ánh mắt của tất cả các tông môn, gia tộc chung quanh đều lộ ra vẻ biến ảo. Bắc Hoang Đại Tái? Cấp độ tông môn thiết lập lại? Đây không chỉ là một cơ hội… mà còn là một canh bạc sinh tử.

“Đệ tử này b·ị t·hương nội phủ, cần Linh Tâm Đan!”

Sau cú v·a c·hạm kinh thiên động địa ấy, mặt đất nứt toác, cây cối bị nhổ bật gốc, cát bụi mịt mù, nhưng không ai quan tâm đến điều đó. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về bóng dáng Trương Phàm.

“Đúng là một người không thể dùng lẽ thường để đo.” – nàng khẽ thì thầm, đôi môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt. “Nếu hắn còn sống...”

“Nếu ta không đến, chỉ sợ Bắc Hoang thật sự sẽ đổ máu thành sông. Ngươi muốn lấy c·hiến t·ranh phân thắng bại, còn ta muốn giữ lấy cục diện đại thể.”

Tô Linh Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt đỏ hoe:

“Đại tái… sinh tử bất luận. Ngươi thật tàn nhẫn đấy.”

Tên trưởng lão Thanh Vân Thần Cung giờ đây toàn thân bê bết máu, thở dốc liên hồi, trên người không còn lấy một chỗ nguyên vẹn.

Cũng là thử thách sinh tử.

Trên đỉnh núi vô danh, chỉ còn lại Vô Ưu Tông và vết tích của một cuộc đại chiến. Không ai nói gì, chỉ có ánh mắt từng người nhìn về phương xa, nơi những thế lực kia khuất bóng.

Sáng hôm sau, tại đại điện Trương Phàm ngồi trên điện chủ tọa, thần sắc ngưng trọng. Hắn gọi Lăng Hàn đến trước mặt, trầm giọng nói:

Tại đây, hắn đã sớm ra lệnh dọn dẹp, khai phá một mảnh đất trống, dựng thành nghĩa địa của Vô Ưu Tông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đoàn Thanh Vân, các tông môn từng theo phe "chính nghĩa" cũng dần rút lui. Có người thì khinh thường nhìn về phía Trương Phàm, có kẻ lặng lẽ, lắc đầu cảm khái.

“Là đại hoàng tử Bắc Minh Hoàng Triều!”

Một lão giả áo xám tóc bạc, ánh mắt âm trầm, thân hình mảnh khảnh nhưng bước chân như mang theo trọng lực của vạn quân, đạp gió hạ xuống phía trước Cảnh Lâm.

Ba tháng...

Trương Phàm khựng lại một khắc, nhưng sát khí vẫn chưa tan.

[Lục Diệp Mãng Xà (0/5)]

“Chậc, loạn lạc quá, về ăn no một bữa rồi tính tiếp.”

Dứt lời, hắn cùng hộ vệ lặng lẽ biến mất vào làn sương núi mờ ảo.

Sau khi tất cả thế lực rời khỏi núi vô danh, Vô Ưu Tông trở nên trống trải, t·ang t·hương. Mặc dù giữ được tông môn, nhưng nhiều kiến trúc bị hư hỏng, cây cối hoang tàn, không ít đệ tử t·hương v·ong.

Là Lăng Hàn, cả người đầy máu, mặt mày lạnh lùng bước tới, sau lưng hắn là một đệ tử trẻ tuổi đã mất đi cánh tay, hai người khác thì hấp hối được khiêng về, ánh mắt Lăng Hàn nặng nề như núi:

Khí tức quanh người Trương Phàm bắt đầu dao động. Ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt những đệ tử Vô Ưu Tông đang cố cắn răng đứng dậy, máu me đầy mình nhưng vẫn không chịu rút lui… Những ánh mắt vừa kiên cường… vừa hy vọng.

"Không nên.. tông chủ!" – Ánh mắt hắn chằm chằm vào lão giả trước mặt.

[Đinh! Phát động nhiệm vụ phụ: Rèn luyện 1]

Tô Linh Nhi từ khi trở về đã không nghỉ ngơi lấy một khắc. Cô nhanh chóng tiếp quản lại toàn bộ công việc điều phối.

“Ta còn muốn thưởng thức thịt yêu thú!”

“Lần này nhiệm vụ rèn luyện không chỉ là kiểm tra mà còn là sàng lọc. Ta cần ngươi chọn ra 30 đệ tử ưu tú nhất, bao gồm Tiêu Dạ, Tô Linh Nhi và Lâm Tiểu Diệp, do ta đích thân dẫn đội.”

Trương Phàm đứng dậy, khí thế lẫm liệt:

[Phần thưởng: Linh dịch tư chất kiếm đạo, Hỏa Vân Quyền Sáo, Vấn Trảm, 100 điểm hệ thống.]

Trương Phàm nhíu mày, lập tức hồn lực dâng trào mãnh liệt, ánh mắt sắc lạnh nhìn lão giả trước mặt. Dưới bầu trời u ám, khí tức sát phạt của Trương Phàm vẫn cuồn cuộn như thủy triều. Đôi mắt hắn đỏ rực, ánh lửa từ Vô Ưu Phần Thiên Quyết đã bắt đầu tụ lại quanh thân thể, hồn lực như núi lửa gào thét, thiên địa biến sắc, mặt đất dưới chân hắn bắt đầu nứt vỡ ra từng khe dài.

Đại hoàng tử phất tay, ánh mắt ngưng trọng hỏi.

"Lục lão, khi nãy... phần thắng thế nào?"

“Các ngươi yên tâm. Máu các ngươi đổ xuống sẽ không vô nghĩa. Vô Ưu Tông... sẽ không ngã.”

"Tất cả các tông môn, gia tộc, thế lực đều có thể tham gia. Lấy kết quả thi đấu để phân lại cấp bậc tông môn toàn cõi Bắc Hoang. Trong đại tái, sinh tử bất luận, thắng làm vua, thua tự chịu. Không ai được dị nghị!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Người này rạn kinh mạch, chuẩn bị Chân Dưỡng Hoàn!”

Hắn nâng tay, ánh mắt sắc bén quét qua cả hai phe:

“Vâng. Đệ tử hiểu.”

“Chiến tranh cũng thế thôi.” – Đại hoàng tử thản nhiên đáp.

Công chúa cười lạnh:

Trương Phàm gật đầu, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Hắn không giao phó nhiệm vụ này cho bất kỳ ai, bởi chính hắn sẽ là người đích thân dẫn đội, hộ tống và huấn luyện từng người trong số họ trong chuyến rèn luyện tại Thanh Minh Sơn Mạch. Đây không chỉ là nhiệm vụ, mà là một lần tái thiết niềm tin và sức mạnh cho Vô Ưu Tông.

Chỉ hai chữ, nhưng như tiếng sấm giữa trời quang khiến đám đệ tử Vô Ưu Tông cảm giác như tai mình ong lên.

Ở một diễn biến khác...

Lúc này, kỵ binh của Công chúa thu đội hình, khí thế nghiêm chỉnh. Khuynh Tuyết đứng cạnh Trương Phàm nhìn về hướng đám người hoàng tử vừa rời đi:

Cả trận chiến như ngừng lại một nhịp.

Trương Phàm nhìn lướt qua bọn họ, ánh mắt kiên định:

Một trưởng lão thế lực nhỏ bên ngoài run run rút lui nửa bước, ánh mắt mang theo kh·iếp sợ, như thể trước mặt hắn không còn là người… mà là một Tu La thực sự từ địa ngục bước lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Ước Chiến