Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Khai Chiến
“Tu La… là vượt giới chém thần.”
ẦM!! Một luồng lôi quang tím nổ tung kèm theo tiếng gầm chấn động trời đất, hư ảnh một con gấu to lớn phủ đầy tử lôi hiện ra rõ ràng trước mắt.
“Không thể nào... ?!”
"Một đám tà ma! Tông môn như ngươi đáng lẽ nên sớm bị diệt trừ!"
"Triệu Vô Đạo! Hôm nay, ta xem ngươi làm sao động đến Vô Ưu Tông"
Trương Phàm hờ hững nhìn lão già trước mặt đáp, từng chữ như đinh đóng:
Hai cường giả tiếp tục lao vào nhau, cuộc chiến giữa Chiến Hồn Đao và Tử Lôi Chiến Hùng, không ai nhường ai, đủ để khiến thiên địa biến sắc!
Hai thân ảnh từ trong ánh sáng lảo đảo lùi lại, máu tươi rỉ ra từ miệng cả hai, nhưng chiến ý vẫn ngút trời!
"Tu La Võ Hồn — Hiện Thân!"
“Hừ! Một đám rác rưởi cũng dám chống lại Thanh Vân Tông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ phía xa nhìn lại, Cảnh Lâm đứng giữa biển hoa, nhưng lại là biển hoa t·ử v·ong.
ẦMMM!! Chỉ riêng hơi thở của Tu La Võ Hồn đã khiến nhiều người trên chiến trường phải dừng lại, run rẩy như gặp phải tuyệt thế hung linh.
ẦMMMMMMMMMMM!!!!!
Triệu Vô Đạo quát lớn, Chiến Hồn Đao trong tay bổ ra chiêu đầu tiên - Bách Chiến Đồ Huyết!
Cảnh Lâm gằn giọng:
“Võ hồn kia là…”
Không khí ngưng đọng trong thoáng chốc, hai cường giả đứng đối đầu nhau, kiếm ý v·a c·hạm sát khí, trời đất biến sắc, đệ tử đôi bên lùi lại không dám tiến gần.
Chương 18: Khai Chiến
“Tử Lôi Chiến Hùng… là hắn…!”
Lôi đình cuồn cuộn bám lấy quyền sáo của Lăng Hàn, khiến khí thế của hắn đột ngột tăng vọt.
ẦMMM!!
Hắn gầm lên, hai tay kết ấn, phi kiếm phía sau bỗng hóa thành hàng trăm cánh hoa kiếm ánh bạc, nhẹ nhàng xoay tròn quanh người hắn như một vũ điệu tử thần.
“Vậy thì... để ta cho ngươi thấy... Tu La là gì?!”
Cảnh Lâm toàn thân run rẩy, sát ý cuồn cuộn, khí tức tam giai Đỉnh Hồn Sư được hắn đẩy lên đến cực hạn.
"Ngươi còn chưa đủ tư cách!" - Lăng Hàn rống lớn, tử lôi cuộn quanh quyền lại một lần nữa bùng phát! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một trưởng lão Thanh Vân Tông mặt mũi trắng bệch, vừa run vừa lùi, miệng lắp bắp:
"Phi Hồn Kiếm – Trùng Minh Diệt Kiếm!"
Sau mấy chục hiệp, Lăng Hàn cả người đẫm máu nhưng ánh mắt vẫn đỏ rực, hắn bạo quát:
Đao và quyền, hồn đao và lôi hùng, v·a c·hạm ở trung tâm chiến trường tạo nên v·ụ n·ổ hồn lực khủng kh·iếp, ánh sáng chói lòa che khuất cả bầu trời.
ẦMMMMMMM!!!
“Toàn quân nghe lệnh! Diệt Vô Ưu Tông! Không chừa một kẻ sống!”
Trương Phàm không đáp, Hắc Sát Long Kiếm trong tay vẫn vang vọng âm thanh như oán hồn rên rỉ. Phía sau, Tu La hư ảnh vẫn lơ lửng, bốn cánh tay chầm chậm chuyển động, mỗi chuyển động là một luồng áp lực đè xuống như núi lở.
Trương Phàm tế kiếm, sát ý lẫn kiếm ý buông xõa! Một đường kiếm ẩn hiện hư ảnh chân long mang theo uy áp của tử linh, bổ thẳng lên cánh hoa tử kiếm đang giáng xuống!
Từ giữa trận doanh Thanh Vân Tông, Triệu Vô Đạo mặc giáp lam bạc, cưỡi trên lưng ngựa, giơ cao trường đao, hét lớn:
Cảnh Lâm thoáng sững người.
Tiếng trống trận vang lên dữ dội, từng đợt đệ tử Thanh Vân Tông như hồng thủy tràn tới, khí thế tựa trời giáng, sơn động rung chuyển. Khắp núi rừng, cờ xí tung bay, ánh linh quang lóe sáng khắp nơi.
Hắn gục đầu, nghiến răng gào lên:
“Tiểu bối! Ngươi đừng đăc ý! Một đại cảnh giới không phải là thứ mà võ hồn có thể thay thế!”
Tại bản doanh của Thanh Vân Tông, trưởng lão của Thanh Vân Thần Cung đang quan sát cục diện. Trên người hắn khoác trường bào tử kim, khí tức âm trầm như vực sâu, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua từng đợt giao tranh. Khi ánh mắt hắn lướt tới nơi giao chiến dữ dội nhất, nơi hai khí thế cường đại đang v·a c·hạm nhau như thiên lôi địa hỏa, đột nhiên ánh mắt hắn ngưng lại.
Vừa dứt lời, hắn vỗ nhẹ vào lưng mãnh thú.
Cả chiến trường yên lặng một thoáng. Khói bụi mịt mù.
Ba đạo quân như mũi tên tam giác cắm thẳng vào đội hình Thanh Vân Tông, sóng hồn lực bạo phát, đệ tử hai bên đụng độ, ánh kiếm ánh đao lóe lên liên tục, tiếng gào thét, v·a c·hạm vang dội không ngừng. Thế nhưng, số lượng chênh lệch quá lớn, Thanh Vân Tông hơn ngàn người, còn Vô Ưu Tông chỉ chừng trăm đệ tử mặc dù được Lăng Hàn chỉ điểm nhưng cũng chẳng bù nỗi vào đâu. Chỉ trong vài hơi thở, chiến tuyến bắt đầu bị ép lùi, đệ tử Vô Ưu Tông bị tách ra từng nhóm, rơi vào thế bất lợi.
Tu La Võ Hồn phía sau hắn cũng đồng thời gầm lên, Trương Phàm vung kiếm!
Không thể sai được!
“Thật ngại quá nha, ta chỉ đang… giúp giữ trật tự thôi!”
Phía Vô Ưu Tông, Tiêu Dạ đứng đầu đội hình, mắt bừng hỏa ý, mái tóc tung bay trong gió. Hắn rống lớn:
Trương Phàm giơ cao Hắc Sát Long Kiếm, từng bước đi đến gần:
Một tiếng gầm rú đến từ cõi U Minh vang lên giữa hư không, từ phía sau lưng hắn, một sinh vật khổng lồ dần dần hiện ra, mờ ảo như quỷ ảnh, cao hơn mười trượng, mình mặc chiến giáp màu máu, toàn thân vây quanh bởi xiềng xích hắc ám và sát khí ngưng tụ thành thực chất, bốn tay cầm bốn loại binh khí tàn khốc – đại đao, đoản kiếm, xiên ba mũi và trường tiên!
Chiến trường hỗn loạn, khói bụi cuồn cuộn, hồn lực giao thoa như sấm chớp giữa trời đất. Từng tiếng kêu gào, tiếng binh khí v·a c·hạm, tiếng hồn kỹ bạo tạc không ngừng vang lên, khiến cả ngọn núi như run rẩy.
“Sát… sát linh chi hồn… đây là võ hồn gì? Sao lại như từ địa ngục bò ra vậy…”
“Trương Phàm! Kẻ sắp c·hết còn muốn nhiều chuyện?”
Đối diện, Lăng Hàn đã sớm siết chặt đôi quyền sáo. Hắn quát khẽ một tiếng, lôi quang bao phủ khắp toàn thân, hồn lực bạo liệt như sấm sét giữa đêm đông.
Không nói thêm lời nào, Cảnh Lâm thân hình lóe lên, hóa thành một luồng quang ảnh đen lam, trực tiếp lao xuống chiến trường, kiếm khí rít gào, trực tiếp nhằm thẳng về phía Lăng Hàn.
"Đây... đây là cái gì vậy…?"
ẦMMM—!!!
Nhưng đúng lúc đó, một thân ảnh đột ngột xuất hiện như u linh chắn trước người hắn, thân thể đứng thẳng như núi, một tay đưa ra, chắn ngang đường kiếm mang đang bay tới.
Chu Mập và Từ Khánh dẫn hai đạo Thanh Long Đường, tay cầm búa lớn và trọng kiếm, hét lên:
Vù vù vù!! Xung quanh hắn, hàng trăm đạo kiếm ảnh lập tức ngưng tụ, như một cơn mưa kiếm điên cuồng xoáy tới Trương Phàm!
Cùng lúc, Trương Phàm bỗng bước ra một bước, ngay lập tức, bầu trời tối sầm, ánh mặt trời như bị bóng đen nuốt chửng, từng tia sát khí vô hình lan ra, gió gào, đất rền, hư không nứt vỡ từng vết nhỏ li ti như sắp bị xé rách.
Đội kỵ binh của Khuynh Tuyết giáp trụ hoàn chỉnh, hợp thành đội hình “Truy Phong Trận” đội ngũ Thanh Vân Tông bị xé ra một mảng, khiến chiến trường hỗn loạn trong chớp mắt.
Trương Phàm cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cảnh Lâm:
Không gian như vỡ ra! Cả bầu trời bị chẻ đôi, kiếm hoa tan vỡ thành vô số cánh vụn lấp lánh, như mưa máu rơi xuống nhân gian.
Cảnh Lâm ánh mắt co rút lại, sát khí không giảm mà còn bùng lên mạnh mẽ:
Trương Phàm hơi ngẩng đầu nhìn lên trời. Ánh kiếm rực rỡ phản chiếu trong mắt hắn không chút sợ hãi.
Ở một góc trên chiến trường, khi đám trưởng lão Thanh Vân Tông không còn ngồi yên mà tham gia vào trận chiến, Trần Đại Phì ngồi vắt vẻo trên lưng yêu thú cưng — một con Huyết Mâu Tê Giác cấp ba đỉnh phong, thân cao hơn trượng bốn chân như trụ đồng.
Toàn bộ cánh hoa kiếm đồng loạt bay lên, tụ thành một c·ơn l·ốc x·oáy kiếm khí khổng lồ giữa không trung! Mỗi cánh hoa đều ẩn chứa sát khí, như trăm ngàn lưỡi dao cắt không gian, kình khí gào thét khiến thiên địa mờ mịt!
“Ngươi muốn động đến người của ta, trước tiên hỏi qua kiếm trong tay ta đã.”
“Người của Vô Ưu Tông, ai dám nghênh chiến bản tông chủ?!”
“Bách Hoa Tụ Trảm!”
Ngay lúc đó hai bên cánh núi bỗng vang lên tiếng vó ngựa đạp rền trời!
Cảnh Lâm lui lại ba bước, đôi mắt trừng lớn, sắc mặt tái nhợt, kiếm khí hộ thân tan vỡ từng tầng.
“Tử Lôi Thiên Quyền!!”
“Lăng Hàn! C·hết đi cho ta!”
Chiến đấu bộc phát trong chớp mắt! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai luồng khí tức v·a c·hạm, cả không gian rung chuyển, bụi đất bốc cao ba trượng!
Trên bầu trời u ám của vô danh sơn, tiếng tù và lệnh truyền vang vọng khắp chiến trường.
Ký ức hiện về như tia chớp.
“Võ hồn – Tử Lôi Chiến Hùng!”
Lăng Hàn ngẩng đầu, ánh mắt lấp lóe tử quang, chuẩn bị nghênh chiến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lăng Hàn không tránh, Tử Lôi Chiến Hùng phía sau gầm vang, hai quyền bao phủ tử lôi sấm sét, Phá Thiên Lôi Quyền hung mãnh đón lấy đao khí!
Sát khí, kiếm ý, Tu La chi uy hội tụ thành một đòn nghiền nát kiếm ảnh Cảnh Lâm tung ra chỉ trong nháy mắt!
“Huynh đệ! G·i·ế·t một tên địch, thưởng ba cái bánh bao! G·i·ế·t ba tên, một vò rượu cay!”
Tê Giác gầm vang, thân hình to lớn nhưng không chạm chạp phóng tới, vồ lấy ba tên trưởng lão Thanh Vân Tông, một trảo đánh văng một người, Trần Đại Phì vung đại chùy gai cười ha hả:
Sau lưng hắn, hư ảnh Tu La Võ Hồn bùng phát mãnh liệt, tay cầm Hắc Sát Long Kiếm khẽ vang tiếng long ngâm, sát khí tràn ra tứ phương như một sát thần thượng cổ.
Cảnh Lâm bị phản chấn bay ngược lại, văng xa mấy trượng, ngã gập xuống, trên ngực rách một đường dài, máu đỏ nhuộm áo trắng.
Cả mặt đất dưới chân hai người sụp xuống tạo thành một hố lớn, đá vụn bay tung, cơn gió cuồng sát thổi bay hơn chục đệ tử xung quanh!
Hắn tiến lên phía trước, mỗi bước như giẫm nát không khí, khí thế cao giai đại hồn sư nhất thời áp chế cả một mảng chiến trường. Hắn ngưng hồn lực, hư ảnh một thanh đại đao đỏ đậm ẩn hiện trên v·ũ k·hí của hắn mang theo khí tức chiến đấu ngút trời.
Triệu Vô Đạo gầm lên, Chiến Hồn Đao lật ngược:
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, đồng tử như thu hẹp lại. Đôi môi khẽ nhúc nhích như nghiến răng:
Triệu Vô Đạo, tông chủ Thanh Vân Tông, ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường đao ánh mắt quét qua thế cục giằng co bên dưới. Áo bào tung bay, sát khí quanh thân như thực chất.
ẦM!! Một luồng khí tức sắc bén như chém rách bầu trời bộc phát ra ngoài, phía sau Cảnh Lâm, một thanh phi kiếm ngưng tụ ánh kim lấp lánh hiện thân, kiếm khí sắc bén như có thể xé tan vạn vật.
ẦM!!!
“Tu La Võ Hồn… thật sự là Tu La Võ Hồn?! Ngươi… là ai?” – Cảnh Lâm gào lên.
Trên chiến trường, cả địch lẫn ta đều sững người, ánh mắt không dám tin nhìn Trương Phàm bất khuất đứng giữa Tu La hư ảnh, như thần ma giáng thế!
"Không ngờ… Vô Ưu Tông lại có cao thủ như ngươi!" - Triệu Vô Đạo gằn giọng.
Tử Lôi Chiến Hùng thì lấy sức mạnh cùng bạo lôi làm chủ, vừa cương mãnh vừa cuồng nộ, mỗi quyền đều đủ để phá sơn đoạn thạch!
“Ai da, đánh nhau vui ghê!"
Chiến Hồn Đao sắc bén, từng chiêu như chém rách trời đất, mang theo chiến ý tích lũy qua vô số trận chiến.
“Thanh Long Đường - xung phong!!!”
“Đi, làm mềm gân cốt chút nào.”
Tử Lôi Chiến Hùng sau khi dốc toàn bộ hồn lực như hóa thành thật thể, từ trên cao đấm xuống Triệu Vô Đạo, mang theo thiên lôi giáng thế!
Một luồng kiếm khí màu đen đậm tràn ra, Hắc Sát Long Kiếm vù một tiếng xuất hiện trong tay Trương Phàm, sát ý tỏa ra như lưỡi dao lướt qua cổ.
ẦM!!!
ẦM!! Một kiếm mang theo khí tức trầm trọng như núi từ trên không ép xuống.
“Lăng Hàn… ngươi lại dám sống sót đến hôm nay?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta 16. Ngươi 160. Rốt cuộc thì ai mới là người sắp c·hết!”
Cảnh Lâm nhìn tên thiếu niên trẻ tuổi hiên ngang trước mắt, hắn triệt để nỗi giận, khuôn mặt hắn càng lúc càng dữ tợn, nghiến răng ken két.
“Kỵ binh xuất trận! G·i·ế·t!!!”
Hình dáng... phong cách chiến đấu... và võ hồn – Tử Lôi Chiến Hùng.
Phía sau Trương Phàm…
Công chúa Bắc Minh, vận giáp đỏ, tay cầm thương bạc, cưỡi hắc mã, dẫn đầu đội kỵ binh hơn hai trăm người từ hai sườn núi kẹp chặt cánh quân Thanh Vân, hồn kỹ phóng ra như lốc xoáy cuốn vào trận hình.
Một luồng khí thế dữ dội như núi lở cuốn thẳng về phía Vô Ưu Tông.
ẦM!!!
ẦM!!
Giữa luồng áp lực khủng bố ấy, Trương Phàm tay cầm Hắc Sát Long Kiếm, vầng sáng đỏ u ám bao phủ quanh thân kiếm, gào thét như muốn ăn tươi nuốt sống hàng ngàn sinh linh trước mặt!
Một cột đao khí hình bán nguyệt khổng lồ như rãnh trời bổ thẳng về phía Lăng Hàn. Không khí vỡ nát, chiến ý cuộn trào.
ẦM—!!!
Cả không trung nổ tung! Khí lãng trào ngược, đệ tử hai bên bị ép phải lùi xa cả trăm trượng!
Một đợt sát ý lạnh như băng đột nhiên lan ra từ thân thể Cảnh Lâm.
Hai thân ảnh lao vào nhau như sấm chớp, quyền và đao v·a c·hạm khiến chiến trường như lật tung.
OÀNH!
ẦMMMMMMMMMM—!!!
Năm ngoái, thiếu chủ của một chi mạch phụ thuộc Thanh Vân Thần Cung – Vân Dật, thiên tư hơn người, được cử đi Tây Vực rèn luyện. Nhưng trong một lần đó đã bị người ta s·át h·ại, ngay cả võ hồn cũng bị phế diệt. Người đó chính là một tán tu, từng bị Thanh Vân Thần Cung t·ruy s·át, mang theo võ hồn hình thái dã thú lôi hệ, cực kỳ bá đạo.
“Một chiêu này... đủ để chôn ngươi!” – Hắn quát lớn, cả biển kiếm hoa tụ lại thành một lưỡi kiếm khổng lồ trên không, đâm thẳng xuống Trương Phàm như thiên phạt giáng trần!
“Không cần biết ta là ai.” – Trương Phàm bước tới từng bước, sát khí lan rộng, “Ngươi chỉ cần biết hôm nay ngươi tất phải nằm xuống.”
Hư ảnh một con gấu chiến khổng lồ toàn thân phủ lôi điện màu tím, thân hình cao lớn như núi nhỏ, ẩn hiện sau lưng Lăng Hàn, mỗi bước đi đều khiến đất đá rung chuyển.
Khuôn mặt Tu La không rõ hình dạng, chỉ thấy đôi mắt đỏ như máu, sát khí thâm sâu như vực thẳm, nhìn chằm chằm kẻ địch như đang phán xử tội nghiệt vạn năm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.