Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35: Dụng phụng hưng cửu dương, kính nhiện cung tuyền lạc thiên.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Dụng phụng hưng cửu dương, kính nhiện cung tuyền lạc thiên.


"Vì sao chứ?"

Phùng Nguyên bĩu môi khinh thường, đã lớn thế rồi lại chơi mấy trò trẻ con, quả là phụ nữ có to xác cách mấy thì cũng chỉ là con nít.

Ôn gia trước nay chỉ tập trung vào kinh doanh, đối với chính trị không để tâm. Ngoài tam ca làm tướng lĩnh phòng thủ ở biên ải ra, gần như không có liên quan tới giới quan lại. Mặc cho ai lên làm vua cũng vậy, cùng lắm chỉ ảnh hưởng tới việc làm ăn một chút mà thôi.

Đoạn sau Nguyệt Mai ngập ngừng không nói, song biểu thị rõ nàng đối với đạo chiếu chỉ trên rất nghi ngờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nhưng, Ôn Lâm lắc đầu, ngao ngán thở dài, nói: "Là ngũ vương, Vũ Kiệt!"

Khi Phùng Nguyên còn đang đánh giá viên đan dược thì đã nghe Ôn Lâm cất tiếng giới thiệu: "Đây là tiên dược trị bách bệnh, trên thế gian hiếm thấy vô cùng, đối với bệnh tình muội phu rất hữu ích."

Thấy Phùng Nguyên không động đậy, bàn tay mềm mại chậm rãi lướt từ trên má hắn trượt xuống đến cầm, rồi từ cầm trượt xuống đến cổ, sau đó bàn tay xòe ra bóp chặt yết hầu y.

Chương 35: Dụng phụng hưng cửu dương, kính nhiện cung tuyền lạc thiên.

Một ngũ vương chẳng quyền chẳng thế, đùng cái trở thành tân vương, ai mà không nghi ngờ tính chân thực chứ.

"Làm sao có thể!" Nguyệt Mai kinh ngạc.

Để tăng thêm tính chân thật, Phùng Nguyên lén lút đưa tay sát tới bắp đùi, rồi dùng lực nhéo xuống một cái.

Khi trưởng thành ngoài một mảnh đất lập phủ, có vài nha hoàn cùng thị vệ chăm lo nhà cửa, hằng năm nhận chút bổng lộc ra thì y gần như không có bất cứ cái gì quyền lực trong tay.

Bất đắc dĩ, Phùng Nguyên ngẩng đầu, giương đôi mắt lờ đờ của mình lên nhìn gã, ngờ nghệch hỏi: "Tỷ phu là gì?"

Nó đến đây, Ôn Lâm lấy ra trong người một cái hộp gỗ, rồi chầm chậm mở nắp.

Còn có thể là vì cái gì được, tất nhiên Ôn Nhất Thiên kỳ vọng đại hoàng tử sẽ xoay chuyển được tình thế, đảo lộn càn khôn, ngồi lên đế vị. Từ đó mượn nhờ phong thư bành trướng thế lực.

Cái hộp mở chỉ trong giây lát, đối với Phùng Nguyên lại dài đằng đẵng như ba cái thu.

Thâm tâm Phùng Nguyên oán giận con đàn bà xảo quyệt, bên ngoài một mặt tỉnh bơ đưa tay lên miệng ho khan, tiện đà đẩy Nguyệt Mai ra xa, sau đó chậm rãi mở mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù kịp thời kiềm nén, không có phát ra âm thanh. Ngặt một nỗi, mặt hắn đã méo mó hết cả lên, muốn tiếp giả vờ ngủ say chắc chẳng được nữa rồi.

Nghe Ôn Lâm nói, Nguyệt Mai từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, không ngờ ngũ vương Vũ Kiệt ẩn tàn sâu đến thế, bất quá...

(*) Dùng thuốc thì trăm dương sẽ phục, mong người trên trời ban tặng vui vẻ.

Ôn Nguyệt Mai chẳng hiểu nổi phụ thân thâm ý, tại sao lại có quyết định sai lầm đến vậy.

Âm thanh đôi bên gõ gõ kia vang lên được một lúc thì dừng. Mấy giây sau Phùng Nguyên cảm nhận được một bàn tay mềm mại lướt nhẹ trên khuôn mặt, hơi thở nóng hổi từng đợt phả tới, ngào ngạt hương hoa lan tỏa quanh đầu chóp mũi, nhất thời khiến tim Phùng Nguyên nhảy lên loạn nhịp.

"Có đó!" Ôn Lâm nhìn sâu vào mắt Nguyệt Mai, nghiêm túc giải bày: "Bề ngoài Ôn gia chúng ta không màng đến chính trị, nhưng làm ăn kinh doanh lớn làm sao thoát khỏi sự can thiệp. Nhiều năm nay, Ôn gia ta vẫn luôn vướng vào trong vòng xoáy ấy. Đau đầu hơn nữa là phụ thân lại chọn đầu nhập vào phe đại hoàng tử."

"Đó là phụ thân ý tứ, ông ấy không cho ta đốt."

Quy trình tỉnh giấc hoàn hảo không cần chỉnh, chỉ là nó lừa được ai không thì khó nói lắm.

Nhìn cái nét mặt ngả ngớn đầy giả trân kia, Phùng Nguyên ngứa hết cả gan, thật muốn lao lên cắn một cái cho đã tức. Bất quá, hắn không có ngu ngốc đến mức làm thế, chỉ thấy hắn mấp máy môi, yếu ớt nói: "Thần... Thần tiên tỷ tỷ..."

...

"Trước lúc băng hà, tiên vương hạ chiếu chỉ phế truất điện hạ, đày vào cấm cung. Đồng thời phong Vũ Kiệt lên làm thái tử." Ôn Lâm lên tiếng giải thích.

Vắt vả uống xong ly nước, Phùng Nguyên có ý tránh né ánh mắt của Ôn Lâm. Thế nhưng Ôn Lâm lại không thích điều đó, gã hướng tới hắn cất tiếng chào hỏi: "Muội phu chắc không biết, ta là tam ca của Nguyệt Mai, là tỷ phu của đệ."

Hơn nữa, vào bốn năm trước, Vũ Minh đã được phong lên làm thái tử, từ đó đế vị càng thêm vững chắc.

Nhéo một cái rõ đau, chất lỏng trong suốt mơ hồ liền ẩn hiện nơi khóe mắt, nhìn vào cứ như tầng sương mờ khi mới mơ màng tỉnh giấc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ban đầu hắn có thể nhịn, chỉ là càng về sau càng khó lòng cầm cự. Nhất là khi bên tai cứ vang lên tiếng cười khúc khích làm hắn bị liệu theo, suýt nữa đã bật cười thành tiếng.

"Không... Không thể nào!"

Cả người Phùng Nguyên như hóa đá, bao cảm xúc mới chớm nở lập tức đóng băng, hắn chẳng dám hồi đáp, càng chả dám động đậy.

"Là đại hoàng tử, Vũ Minh!" Ôn Nguyệt Mai không cần suy nghĩ, lập tức trả lời.

Nàng không hiểu, nhưng Phùng Nguyên nãy giờ đã tỉnh, lại giả đò mê man ở trên giường thì hiểu.

"Dù vậy, cũng có dính dáng gì tới Ôn gia chúng ta đâu?"

Thế nhưng rất nhanh thôi, Phùng Nguyên liền cảm nhận rõ cái trò trẻ con trong suy nghĩ của hắn lợi hại đến cỡ nào.

Như dự liệu, Ôn Nguyệt Mai thấy Phùng Nguyên nói mấy chữ đã mệt muốn ngừng thở. Nàng lo lắng tiến lại, vuốt nhẹ ngực, giúp hắn ngồi dậy. Còn chu đáo lấy một ly nước, đưa nó tới gần miệng, nhờ hắn tự uống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hộp mở nắp, bên trong cũng không có cái gì ghê gớm, chỉ là một viên đan tròn vo, màu đen.

Nếu như ban đầu, ngũ vương được vua cha yêu thương thì còn có thể lý giải. Đằng này, theo nàng biết thì ngũ vương thất sủng từ lâu, có danh hoàng tử lại không được hoàng tử phúc ngộ.

Đương nhiên, cái trò mèo này chẳng lừa được Nguyệt Mai, ý cười trên khóe môi nàng càng đậm, như cố ý lại như vô tình, kinh ngạc hét lớn: "A! Phùng lang tỉnh rồi, chàng tỉnh lại thật đúng lúc nha." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tự dưng chuyển sang dùng ám hiệu khẳng định có vấn đề. Phùng Nguyên tò mò, lòng ngứa ngáy không rõ anh em nhà họ đang thảo luận đề tài gì mà thần bí đến vậy. Nhưng hắn có thể khẳng định đó chẳng phải chuyện tốt lành cho cam.

Đại hoàng tử đích thị hoàng hậu sinh ra, từ nhỏ được Vũ Vương thương yêu. Huống hồ, thân là trưởng nam, ngai vàng Vũ quốc không phải để y tiếp quản còn có thể là ai?

Phùng Nguyên lạnh hết cả sống lưng, nhưng hắn không có toán tính sẽ phản kháng. Trái lại, một lòng quyết tâm có c·h·ế·t cũng nằm bất động, vờ vịt như mình đang ngủ say.

Phùng Nguyên lòng thầm khinh bỉ Ôn Nhất Thiên tham lam thành thói. Tai thì vểnh lên tiếp tục nghe lén hai anh em bọn họ trò chuyện. Chỉ có điều, ở ngoài hai người họ đã không có nói chuyện tiếp nữa.

Chẳng dừng tại đây, ai đó còn ghé sát bên tai hắn, âm thanh nhu mì, nhỏ giọng thủ thỉ: "Chàng đã tỉnh rồi sao còn không mau dậy."

Nghe thôi đã thấy sặc mùi lừa gạt, tất nhiên Phùng Nguyên chẳng tin. Khổ nổi hắn không có cơ hội để lên tiếng.

Nghe tam ca giải thích, Nguyệt Mai hiểu được vấn đề, cũng hiểu được nhân quả trọng yếu ở bên trong. Một khi mật thư đại hoàng tử gửi cho Ôn gia bị lộ ra ngoài ánh sáng, Ôn gia cách ngày diệt môn chẳng còn xa.

Bên này, Ôn Nguyệt Mai đã phấn khởi cướp lời, nói tiếng 'cảm tạ' rồi lấy viên đan đưa tới tận miệng, bảo: "Phùng lang mau uống đi! Dụng phụng hưng cửu dương, kính nhiện cung tuyền lạc thiên."(*)

Giọng nói khàn đặc, hơi sức như có như không. Như cố muốn nói tròn câu lại chẳng thể làm được.

"Là thật hay giả không quan trọng. Trọng yếu là trong đêm Vũ Minh điện hạ đã bị cẩm y vệ bắt giữ, trên dưới bè phái điện hạ ở kinh thành một đêm c·h·ế·t sạch. Kinh thành sau đó ngay lập tức bị phong tỏa, nếu không phải phụ thân có nội ứng cũng không hay biết tin tức."

Phùng Nguyên rất muốn nói đã muộn rồi thì không cần tặng đâu, nhưng trong tình cảnh này hắn chẳng thể nói được, chỉ biết nín thở nhìn cái hộp được mở ra.

Ôn Lâm mệt mỏi đỡ trán, gã cũng muốn đốt sạch cho rồi. Có điều, phụ thân lại khăng khăng không chịu, còn căn dặn phải bảo tồn nó thật kỹ, không được làm hư hại.

Sở dĩ hắn làm như vậy, chính là muốn lấy lòng thương sót của nữ nhân trước mặt. Lồng ghép nửa thật nửa giả, đây là đẳng cấp cao nhất của lừa dối, hắn không tin nữ nhân này không dính chiêu.

Không gian bỗng chốc trở nên yên ắng hơn hẳn. Khi này, bỗng nhiên bên tai hắn nghe được có tiếng gõ bàn, âm thanh rất có quy luật, hình như là một loại ám hiệu nào đó.

Càng nói về sau Ôn Lâm càng ngán ngẫm không muốn nói thêm, chỉ kìm lòng không đặng thở dài tiếc hận. Nếu đại hoàng tử thành công kế vị, coi như nhiều năm đầu tư không uổng phí, Ôn gia từ nay chính thức một bước lên mây, chứ đâu như hiện tại lo trước lo sau.

Mất một lúc lâu, nàng mới mở miệng, hỏi: "Chiếu chỉ là thật hay là..."

Cái này không phải giả, cũng chẳng phải thật. Đúng là cơ thể hắn không có bao nhiêu sức, nhưng chưa tới mức yếu gà không nói nổi. Dù gì Phùng Nguyên ngốc nghếch, trước giờ chịu khổ nhiều thành quen, đối với thương thế có sức đề kháng rất cao, nhiêu đây hành hạ chẳng thấm thía vào đâu.

Nói tóm lại là ông ta tiếc nhiều năm công sức, cộng thêm tham lam. Nên mới đưa ra quyết định ngu ngốc đó thôi.

Vẫn là âm thanh nghe êm tai đó, Nguyệt Mai thỏ thẻ, nói: "Chàng đã nghe thấy bí mật Ôn gia, thiếp có nên g·i·ế·t chàng hay không đây?"

Ấy thế, ngay lúc Phùng Nguyên quyết tâm nhất Nguyệt Mai lại chỉ khẽ cười khúc khích. Các ngón tay từ từ thả ra, rồi trượt xuống thêm một đoạn, tới mặt dưới chỗ cánh tay nối với ngực. Lúc này các ngón tay nàng khẽ ngọ nguậy, hóa ra muốn cù lét đây mà.

Ôn Nguyệt Mai nhất thời sững sờ, nàng như nghĩ tới một chuyện, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Ôn Lâm nói tiếp: "Vào mười năm trước, phụ thân đã âm thầm ủng hộ tài lực cho đại hoàng tử. Sau khi đại hoàng tử được sắc phong lên làm thái tử, có viết xuống một bức thư tay biểu thị lòng cảm tạ trước sự giúp sức của Ôn gia. Còn hứa hẹn, sau khi lên ngôi sẽ tạo điều kiện cho Ôn gia mở rộng thị trường, phát triển ra toàn Vũ quốc. Đáng tiếc là..."

Nguyệt Mai không tin nổi, sắc mặt chuyển biến liên tục, sau đó rơi vào trầm ngâm.

Ôn Lâm cười cười không giải thích, mà nói: "Hôn lễ của hai đứa diễn ra, lúc đó có một sự cố khẩn cấp cần giải quyết, ca không thể trở về. Lòng cảm thấy rất có lỗi. Nay, ca có một món đồ quý, tặng cho đệ phu xem như quà đền bù."

Con cái Vũ Vương có rất nhiều, nhưng con trai có thể sống đến tuổi trưởng thành lại chỉ có hai người. Một là đại hoàng tử Vũ Minh, người còn lại là ngũ hoàng tử Vũ Kiệt.

Hành động Ôn Nguyệt Mai đúng là ân cần, bầu không khí cũng sẽ rất lãng mạn nếu như người đưa ly nước cho Nguyệt Mai không phải là Ôn Lâm. Uống nước cũng sẽ ngon lành hơn, nếu như không có ai kia đứng kề bên đăm đăm nhìn chằm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Dụng phụng hưng cửu dương, kính nhiện cung tuyền lạc thiên.