Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: Thế cục xoay vần

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Thế cục xoay vần


Dù cho phản ứng của Ôn Lâm chân thật, khả năng cao chẳng phải giả dối. Bất quá, Từ Thạch không có hoàn toàn tin tưởng, vẫn là tra thêm cho chắc, lúc đó mới thả người cũng không muộn.

"Mật thư đó rốt cuộc chứa nội dung gì, tại sao tên hận lại nhất mực muốn có được như thế?" Ôn Nguyệt Mai thắc mắc hỏi.

* (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Nguyệt Mai nhất thời không tin nổi vào tai mình, Vũ vương c·h·ế·t rồi, sao chuyện này nàng không có nghe ai nhắc tới.

Ôn Lâm không đáp, chỉ nghe gã hỏi lại: "Muội có biết tân vương hiện tại là ai hay không?"

Hồi chiều ông nhận được phong thư cầu viện từ Linh Nhi liền nảy sinh chủ ý muốn ngư ông đắc lợi. Thừa cơ Ôn Nguyệt Mai đi trao đổi con tin, xuất thủ g·iết tên hận kia, sẵn tiện cứu luôn Phùng Nguyên ra ngoài, cho người phía sau gã nợ lão một cái nhân tình. Một công đôi chuyện đúng là hảo sự cớ gì không làm.

Chương 34: Thế cục xoay vần

Biết được mọi chuyện Nguyệt Mai mới vỡ lẽ, thì ra toàn bộ đều là một tay Hận Cừu Thiên thao túng đằng sau, mà lý do là vì một bức mật thư.

Bình minh ló dạng, trong khuê phòng, Ôn Nguyệt Mai tỉnh dậy, cổ họng khô khốc không nói thành lời, định đứng dậy thì tay quơ trúng phải một người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳng phải Ôn Lâm không quan tâm Nguyệt Mai, khổ nỗi Hận Cừu Thiên quá mức gian manh, thủ đoạn kì dị, khó lòng phòng bị. Hết cách, gã phải tự thân xuyên suốt ở lại đây canh giữ mới yên tâm.

Từng chuyện xảy ra đều là muốn lật thiên, lại nghe Phùng Nguyên cùng Ôn Lâm đều bị thương, Nguyệt Mai lo lắng không yên. Quyết rời giường, chỉnh chu y phục rồi cấp tốc đi sang tìm hai người họ.

Sao lại không lo!

Có điều so với sự tình đêm hôm trước, thì việc nàng bị đánh ngất, hôn mê chừng đấy thời gian không đáng nhắc tới.

Tiên vương c·h·ế·t, tân vương phải công bố thiên hạ, cho vạn dân để tang, chia buồn. Đồng thời thông báo cho mọi người biết quốc gia thay chủ. Chứ ai lại làm ngược đời, đi giấu diếm tin tức.

Nghe thế Ôn Lâm nhắm mắt thở dài, lần nữa mở mắt ra đã bình tĩnh hơn một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bị kinh động, Linh Nhi thức dậy thì thấy Ôn Nguyệt Mai đã tỉnh, liền vui mừng thốt lên: "Tiểu thư, người tỉnh rồi!"

Hóa ra, đêm qua Linh Nhi luôn ở bên cạnh lo cho nàng, đến gần chập sáng mới ngủ thiếp đi bên đầu giường.

Linh Nhi đi tới bên bàn, rót cho Ôn Nguyệt Mai một ly nước, cẩn thận đưa sang.

"Không phải?" Từ Thạch tiếp tục lắc đầu.

Từ Thạch lên tiếng phủ nhận, Ôn Lâm gần như đã hiểu ra mọi chuyện. Hỏa khí trong người hắn dâng trào, máu nghẹn lại ở cuống họng, thêm phần thương thế ảnh hưởng. Nhất thời không áp chế xuống được, ngay tại trận phun ra một ngụm máu tươi.

Nàng định hỏi thì nghe Ôn Lâm lên tiếng giải thích trước: "Tân vương phong tỏa tin tức, không có mấy người biết đâu..."

Nhưng ca đã nói vậy, Nguyệt Mai cũng chỉ biết như thế. Sau đó nàng nén lo lắng trong lòng, bắt đầu dò hỏi chuyện tối hôm trước.

Hận Cừu Thiên, nhất định ta sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn - Ôn Lâm thầm nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng ông chờ mãi không thấy tên hận lộ mặt, Phùng Nguyên cũng chẳng rõ tung tích, xem tới đối phương sẽ không hiện thân.

Ôn Nguyệt Mai luống cuống tay chân, chẳng biết xử lý thế nào, Ôn Lâm thấy thế liền nhoẻn miệng cười tươi, cất tiếng trấn an: "Không có vấn đề gì đâu, đại phu vừa mới thay thuốc, muội không cần lo."

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Với tình huống hiện tại, một khi nắm thư hàm trong tay không khác gì thâu tóm được Ôn gia, mà Ôn gia trụ ở Ung thành đã lâu. Nắm lấy Ôn gia trong tay chẳng khác gì nắm giữ một phần Ung thành. Điều đó đối với tương lai kế hoạch rất có lợi.

Biết chờ thêm cũng chẳng có ích, lại không muốn đi một chuyến công cốc. Thế là Từ Thạch nghĩ đến chuyện bắt Ôn Nguyệt Mai làm công tin trao đổi lấy mật hàm.

Nói ra, Từ Thạch chẳng mặn nồng gì lắm với mật thư, đối với Ung thành cũng không phải là không có không được. Chẳng qua bị lợi dụng làm ông ấy khó chịu, muốn đích thân chém một kiếm vào tên hận đó cho hả cơn giận trong lòng.

Từ Thạch nào có ngờ được, ý nghĩ bất chợt của gã lại làm lợi cho tên Hận Cừu Thiên kia. Càng không lường trước được, mục đích của đối phương cũng nhắm đến mật thư. Hay nói chính xác ra, tên đó cũng nhắm đến việc khống chế cái gia tộc này trong tay.

Ôm lấy thương thế, Ôn Lâm từ từ đứng lên. Nhìn lên khoảng trời xa xăm, tay gã siết chặt, tiếng răng ken két vang vọng từng hồi. Đôi mắt đỏ âu, hận ý trong đó càng lúc càng thịnh.

Sống tới tận tuổi này, bị lừa qua chẳng phải lần một lần hai, tất nhiên phải có tâm phòng người.

Thấy cảnh này, Từ Thạch chỉ biết đồng cảm với Ôn Lâm, bị người lừa gạt, đùa bỡn thật là không dễ chịu. Ông cũng cảm thấy bản thân bây giờ thật chẳng dễ chịu chút nào.

Ôn Lâm chần chừ định không nói, bỗng nhiên gã liếc mắt nhìn Phùng Nguyên đang ngủ như c·h·ế·t ở trên giường. Qua một hồi suy xét, gã lại đổi ý, nói rõ ra đầu đuôi tất cả cho Nguyệt Mai nghe.

Ôn Lâm thấy Nguyệt Mai tới, sắc mặt lạnh tanh lập tức tan biến. Sắc thái chuyển đổi, cả người toát ra vẻ vừa hiều hậu vừa dễ gần, đáp: "Tất nhiên có sao!" Sờ vào vết thương trên ngực, gã cười nói: "Nhưng không c·h·ế·t được."

Nghĩ tới khuôn mặt gã đó hả hê cười cợt khi lừa phỉnh được mình, Ôn Lâm lần nữa không nhịn nổi, phun thêm một đợt máu.

"Hà cớ gì phải phong tỏa tin tức?" Càng nghe Ôn Nguyệt Mai càng không hiểu, chen miệng vào.

Sắp xếp lại sự tình, hắn cất tiếng muốn hỏi cho rõ đầu đuôi ngọn ngành: "Không phải mấy người b·ắt c·óc Phùng Nguyên, dụ Nguyệt Mai đến khu đất trống, rồi ra tay bắt muội ấy để uy h·iếp. Một bên thì phái Hận Cừu Thiên đi tới lấy mật hàm?"

Ôn Lâm bị trọng thương đáng lý phải tịnh dưỡng, nhưng gã không an tâm giao Phùng Nguyên cho bất kỳ ai, chỉ đành ở lì trong phòng Phùng Nguyên mà dưỡng thương. Đến cả khi gia đinh báo cáo đã tìm thấy Nguyệt Mai bất tỉnh ở gần cổng thành, gã cũng chỉ ừ một tiếng rồi phái người đưa về. Thậm chí, không có một lần đi qua gặp mặt.

Từ Thạch sau khi tra kỹ đã có chín phần mười thành khẳng định mật hàm tư thông đã bị người lấy mất, bèn chẳng còn thiết tha gì cho người thả Ôn Nguyệt Mai ra, tiện thể phát lệnh truy nã tên Hận Cừu Thiên kia luôn.

Nguyệt Mai tiến lại xem xét, không thấy thì thôi, thấy rồi mới kinh hoàng. Vết thương kéo dài như vậy lại còn cười được, đúng là lừa muội tử.

Càng nghĩ Ôn Lâm càng tức tối. Nghĩ đến mình xưa nay đều đùa bỡn người khác, không ngờ hôm nay bị người bỡn cợt lại. Từ đầu tới cuối bản thân chẳng khác nào con khỉ nhảy nhót, múa hề trước mặt đối phương.

Ấy thế mà Từ Thạch mới vừa xoay lưng, Ôn Lâm ở đằng sau đã cất tiếng gọi lại, chỉ nghe gã nói: "Khoan đã! Thứ mấy người muốn đã bị lấy đi, Nguyệt Mai đã không còn tác dụng, mấy người cũng nên thả muội ấy ra rồi."

Ôn Lâm ảo não, không có trực tiếp trả lời mà nói lại: "Muội có biết, Vũ vương mấy ngày trước đã băng hà, hiện tại Vũ quốc đã đổi chủ."

Từ Thạch không nói gì thêm nhún người phi thân, trong tích tắc đã biến mất khỏi tầm mắt Ôn Lâm.

Linh Nhi nghe hỏi bắt đầu nói lại mọi chuyện. Qua một hồi câu thông, Ôn Nguyệt Mai mới biết bản thân đã ngủ hơn một ngày một đêm, hèn gì cả người đều không có sức.

Uống nước xong, Nguyệt Mai cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều. Lúc này nàng mới nhớ tới chuyện đêm hôm đó, bèn vội hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi, Phùng lang có gặp nguy hiểm gì không, còn tên Hận Cừu Thiên có bắt được hay chưa?"

"Ừ! Em rót cho ta cốc nước đã." Ôn Nguyệt Mai khàn giọng bảo.

Chỉ một đêm thôi không ngờ lại có lắm đại sự xảy ra. Nào Phùng Nguyên bị thương đến giờ chưa tỉnh lại. Di nương bị bắt tại trận đang dan díu với người đàn ông khác trong phòng củi. Huynh trưởng bế di nương không mảnh vải che thân về phòng, cả một đêm không có rời khỏi. Còn có cả thích khách xông vào đả thương tam ca.

Vào trong phòng chữa bệnh, Nguyệt Mai thấy Ôn Lâm ngồi ở trên ghế, sắc mặt nhợt nhạt liền quan tâm hỏi: "Ca, người có sao không?"

Từ Thạch giữ nguyên tư thế, lắc đầu: "Còn phải xem trong lời nói của Ôn thiếu gia có bao nhiêu phần chân thật."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Thế cục xoay vần