Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Đông Bôn Tây Cố

Chương 16: Ba khoảng thời gian, ba bức thư tình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Ba khoảng thời gian, ba bức thư tình


"Cháo làanhnấu, còn những cái khác là bà nộianhlàm." Ôn Thiếu Khanh cườiẩný, "Làm riêng cho em."

Ôn Thiếu Khanh thắc mắc, "Đây là thần chú của thầy pháp à? Sao hôm nay nhiều y tá cũngnóivớianhcâu này thế? Kiểu như em gọianh,anhdám thưakhông? Sau đó em thu phụcanhà?"

Ôn Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Đây là thái độnóichuyện với thầy giáo của cậu đấy à? Cậu còn muốn tốt nghiệpkhông?"

Chiều tan làm, gặp Ôn Thiếu Khanh ở thang máy cũng vừađilàm về, Tùng Dung chợt nhớ tới chuyện ban ngày, chào nhau xong bèn hắng giọng hỏianh, "Hôm nay lúc em uống thuốc...đãthấymộttin tức..."

Tùng Dung chưa chịu thôi, "Vậy bây giờthìsao? Các bác sĩ, y tá trong bệnh viện có viết thư tình choanhkhông?"

nóixong,côbỏ qua ánh mắt kinh ngạc của đám học trò của Ôn Thiếu Khanh, tỉnh bơđivề nhà, đóng cửa lại mới bắt đầu cào tường.

Tùng Dung tức tốiđivề nhà, "Quấy rối bằng lờinóicũng tính là quấy rối t*nh d*c."

Ôn Thiếu Khanh nhìncô, "Hồinhỏem cũng đẹp."

Có lẽ trôngcôkhổ sở quá nêncôLý cuối cùng cũng dừng lại gọicô: "Luật sư Tùng?"

Tùng Dung đá đáanh, "Em bảo là em nóng trong."

Ôn Thiếu Khanh liếc cậu, "Chị họ cậu còn nhiều dáng vẻ mà cậu chưa từng thấy lắm."

"Ngay cạnh chợ hoa là chợ bán đồ ăn."

Tùng Dung đỏ mặt, vùng vẫy muốnđilại bịanhtóm lấy cổ tay đè vào tường.

côLý khó chịu nhìn chồng, "Vậyanhra xe chờ tôiđi."

"Saoanhlại phảinóilinh tinh? Vốn làanhthích em trước, sau đó nhờ Lâm Thần mới biết được rằng emđãnóivới cậu ấy là em thíchanh."

Tùng Dung gật đầu, "Ừm."

anhthở hắt ra, ngẩng đầu nhìncô, "Em ngồi ngay đối diệnanh, hỏi thẳnganhkhôngđược à?"

Luật sư đối phương cười lớn, "Đùa thôi!côcònkhôngrõà? Làm luật sưthìlấy đâu ra bạngái?"

Chung Trinhkhôngchịu yếu thế, "Hừ, em với chị họ lớn lên bên nhau từnhỏ, chị ấy cũng còn nhiều dáng vẻ mà sếp chưa thấy bao giờ lắm!"

Vừa thấy bìa sách, mặt Tùng Dung lập tức biến sắc, trơ mắt nhìnanhlấy tờ giấy kẹp trong đó ra giơ lên, "Chẳng hạn như cái này?"

Ôn Thiếu Khanh cười xong, ánh mắt chuyển đến con gấu lớn ở bên cửa sổ, "Mùa xuânđãđến, Phong Phong cũng nên chấm dứt kỳ ngủ đôngđichứ nhỉ?"

Ôn Thiếu Khanh nhìn khuôn mặt mơ màng say củacô, "Giờ internet phát triển như vậy, ai còn viết thư tình?"

Có lẽ hết thảy đềuđãđược ngầm định đoạt từ trước.

Tùng Dung tò mò, "Vậyanhtrả lời thế nào?"

Đâykhôngphải chuyên môn củacô. Nhìn đôi vợ chồng cãi nhau ầm ĩ trước mặt,côđưa tay nhìn đồng hồ, quảthậtsức chiến đấu quá mạnh,đãcãi sắp được bốn mươi phút rồi mà mặt chưa đỏ, hơi thở cũng chưa gấp.côlại nhìn sang luật sư đối phương, ồ,đãbắt đầu lướt web.

"Liên quan gì đếnanh?"

Vẻ ảo nãotrênmặtcôlập tức chuyển thành kinh ngạc, "Saoanhbiết?"

Tùng Dung nhìn theo ánh mắtanh, mỉm cười. Hồi trước giận dỗi Ôn Thiếu Khanh, muamộtcon thú bông rồi vứt đó phủ bụi, nhờanhnhắc mới nhớ ra nó tên là Phong Phong.

Tùng Dung chẳng mấy khinóichuyệnẩný, lại bị vạch trần ngay tại trận, cảm thấykhôngkìm nén được, yếu ớt trừng mắt vớianh.

"Có thểanhta được rèn giũa tốt mà thôi."

Ai ngờ họ uống rượu vàothìsôi nổi hẳn lên, chín giờ vẫn chưa xong, Ôn Thiếu Khanh tới đón Tùng Dung.côđề nghịđitrước, mọi ngườikhôngđồng ý, rót thêm chocômấy chén rượu trắng mới chịu thả người.

Tùng Dung quảthậtkhôngmất ngủ nữa, thời gian trước chắc là rảnh rỗi quá rồi.

Ôn Thiếu Khanh cúi xuống nhìncô, trong đôi mắt đong đầy tình ý dịu dàng, "Tùng Dung, chuyệnanhthích em còn cần phải kiểm tra sao?"

côvẫn luôn bình tĩnh lý trí, hiếm khi vùng vằngkhôngkhuôn phép thế này. Ôn Thiếu Khanh cười tránhđi, "nóimới nhớ, lâu rồi luật sư Tùngkhônggửi văn bản luật sư choanh, giận như vậy hay là gửianhmộtcái cho đỡ tứcđi?"

Tùng Dung giận tím mặt, "Gửi văn bản luật sư choanhem cũng thấy phí giấy!"

Tùng Dung cũng lười chẳng thèm tính toán với lý do khiên cưỡng củaanh, rửa tayđivào phòng đọc sách làm việc tiếp, Ôn Thiếu Khanhđãchiếm lấy bàn,côbèn ôm máy tính tới ngồi ở chiếc bàn vuông trong góc xem tài liệu.

Tùng Dung dừng lại, "Làm riêng cho em?"

[3] Ngày Congái:mộtngày lễ của Trung Quốc, bắt đầu từ những năm 80 cuối thế kỷ XX, thường được tổ chức vào ngày 7/3, trước ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3mộtngày. Ngày lễ khởi nguồn từ trường Đại học Sơn Đông rồi lan truyền đến các trường đại họctrêntoàn Trung Quốc với mục đích quan tâm, bày tỏ tình cảm, tổ chức các hoạt động chúc mừng các học sinh, sinh viên nữ.

Ôn Thiếu Khanh thở dài dẫn Nhường Chút về nhà.

Ôn Thiếu Khanh nắm tay Tùng Dung, biếtcôuống say nênnóivẩn vơ, nhưng cũngkhôngphớt lờ, "Sao thế?"

Ôn Thiếu Khanh cũngkhôngmiễn cưỡng, "Ồ, vậyanhtựđimua."

Ôn Thiếu Khanh cười điềm đạm, "Muốn kiểm traanhcó thích emkhôngà?"

Tùng Dung ngây ngẩn nhìnanhđivào, kinh ngạc hỏi: "Ở nhàanhkhôngđọc được à?"

Tùng Dung nghe vậythìmỉm cười,anhđãthích lý lẽthìchúng ta lý lẽ. Đúng là em từngnóiai đưa ra suy đoánthìđồng thời phải cung cấp chứng cứ, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, gọi là trách nhiệm chứng minh đảo ngược.nóiđơn giản là, em nghi ngờanh, nếuanhkhôngthể cung cấp chứng cứ chứng minh mìnhkhôngphải thủ phạm,thìsuy đoán của em được thành lập."

Hôm qua ngủ sớm, hiếm khi Tùng Dung dậy trước mười giờ vào ngày cuối tuần. Tiết trời đẹp đến nao lòng, đúng lúc này,côchợt nhìn thấy chiếc xe đạptrênban công.

Ôn Thiếu Khanhkhôngnhịn nổi cười, lắc đầu, "khôngcó."

Ôn Thiếu Khanh cười bằng mắt, "Có lý lẽ mấyđichăng nữa cũng vô ích thôi, dù saođãbị thấy rồi."

Hôm ấycôvừa xuống máy bayđãnhận được điện thoại của Châu Trình Trình, "Chúng tađiănmộtbữa hoành tráng đón ngày Congái[3]đi!"

Châu Trình Trình hớn hở cúp máy.

Tùng Dung gật đầu, "Đúng vậy, giờ hẳn chẳng có ai viết thư tình nữa... Nhưng em vẫn cảm thấy thư tình trong sáng giản đơnthậttốt..."

Bộ dạng nghiêm túcnóixằng củacôkhiến luật sư đối phương bật cười, hắng giọng tán thành: "nóicó lý lắm."

Tùng Dung kìm nén suốt tối, cuối cùng cũng thắng được Ôn Thiếu Khanhmộtván, hí hửng cắnmộtmiếng hoa quả, đột nhiên răng đau nhói, bèn kêu lên.

Tùng Dung xìmộttiếng: "anhđãthấy bao giờ đâu, làm sao biết được?"

Ôn Thiếu Khanh chỉ bánh kem hạt dẻ trong taycô, tươi cười giải thích: "Đúng vậy, món ănnhẹtrái mùa nhưng vẫn làm, còn cố ý cho thêm mứt táo, đậu phộng vụn, long nhãn [2]."

Tùng Dung gật đầu nghiêm túc, "Đương nhiên, tôi phải nhớ ghi lại, tới lúc ra tòasẽtrình lên cho thẩm phán xem. Nếu thẩm phán cũng thích hoa văn của rèm cửa nàythìđây chính là điểm cộng. Thẩm phán cũng là người, cũngsẽbị ảnh hưởng bởi sở thích của mình. Nếukhôngngạithìlúc vềcôcó thể chụp rèm cửa gửi cho tôikhông? Có cả hình minh họa và chú thích càng tốt, đơn giản, trực tiếp, hiệu quả."

Tùng Dung chẳng bận tâm đếnsựhưng phấn củacônàng, "Sau này đừngnóicậu học Luật. Theo định nghĩa pháp luật, nữ giới tròn mười bốn tuổi trở lên đều tính là phụ nữ rồi. Năm nay cậu chưa mười bốn à?"

Chúng mình chính làmộtđôi trời sinh

Tùng Dung gượng gạo vuốt tóc, cheđivẻ ngượng ngùngtrênmặt, "Ừm, đại khái thế... Dù sao em học ngành pháp luật, vốn chính là thầy pháp…"

Ôn Thiếu Khanh ung dung mở ra xem, "Lần trước ngủ ở đây, lật bừa rathìtrông thấy."

Lúc mua vé xem phim, Tùng Dung vốn chỉ chọn bừa,khôngngờ bộ phim sản xuất trong nước này lại cómộtchi tiết k*ch th*chcô.

"…"

Ôn Thiếu Khanh tránh taycô, "anhkhôngcho em cảm giác an toàn à?"

Tùng Dung cúi đầu nhìn, lúc nhận ra cũng giật nảy mình, lập tức vứt thứ trong tayđi.

côgiận dữ chất vấnanh: "Ôn Thiếu Khanh! Chắc chắn làanhcố ý!"

Ôn Thiếu Khanhkhôngnóigì, bỗng quay người rútmộtquyển sách ra khỏi giá sách.

Vừa ra đến cửathìgặp Ôn Thiếu Khanh dắt chóđidạo.

Tùng Dung rùng mình, đứng thẳng người nhìnanhcảnh giác, "Mai còn có sinh viên đến chúc Tếtkhông?"

[2] Mứt táo, đậu phộng vụn, long nhãn: Từ thời cổ đại, Trung Quốc có tập tục ngày tân hôn tặng táo đỏ, đậu phộng, long nhãn và hạt sen. Bốn thứ này lần lượt có phiênâmHán Việt là hồng tảo, hoa sinh, quế viên, liên tử khi lấy ởmộtchữ ở tên mỗi món ghép lạisẽđược câu "tảo sinh quế tử", đồngâmvới câu chúc "Sớm sinh quý tử"

Tùng Dung cười, nghiêng mình tránh choanhvào.

"khôngđược!" Tùng Dung lập tức phản đối, "Emkhôngsao. Xem phim chỉ ngồimộtchỗkhôngphải làm gì,khôngảnh hưởng gì hết."

Ôn Thiếu Khanh chocônhìn máy tính trong tay, "Vào phòng đọc sách đọc ghi chép."

"Emkhônggánh mối họa này đâu nhé!" Chung Trinh nhìn chằm chằm Ôn Thiếu Khanh, "Hình như em chưa bao giờ thấy chị ấy như thế..."

Tùng Dung căng thẳng, chớp mắt, "Sao... Sao thế?"

Luật sư Tùng, trôngcôtrẻ thế này chắc vẫn chưa kết hôn. Để tôinóichocônghe, đàn ông ấy mà..."

anhcúi đầu áp sát, dừng cách khuôn mặtcôrất gần,nhẹgiọngnói: "Nhìn vào mắtanhđây."

"khôngphải doanh,thậtsựkhôngphải." Tùng Dung ủ rũ cúi đầu,khôngnhận bút ghiâmmà nắm lấy ngón tayanhthậtchặt, "Đại khái là bệnh nghề nghiệp... Vì mọi thứ đều quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức chính em cũng chẳng dám tin, thế nên muốn tìmmộtít chứng cứ để chứng minh tất cả đều làthật."

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, vặn nắpmộtchai nước đưa chocôrồi khởi động xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Thiếu Khanh giơ hai tay lên, ra vẻ vô tội, "Lần nàyanhkhôngđộng vào em nhé."

"Nếu cómộtngười đàn ông vào lúc rờiđicó thể cầm khăn giấy, cốc giấy màcôđãdùng vứt vào thùng rác màkhôngcảm thấy ghét bỏ chút nào, là tôithìtôisẽkhôngnỡ bỏanhấy đâu."

Ôn Thiếu Khanh kinh ngạc, "Em có cần phải lý lẽ đến mức ấykhông?"

Hai người giành giật, thế rồianhchợt kéocôvào lòng, lẳng lặng ôm.

Ôn Thiếu Khanh buôngcôra, chỉ vào mắt mình, "Mắt khô nên vừa mớinhỏthuốcnhỏmắt, trông rất ướt át tình tứ đúngkhông?"

Ôn Thiếu Khanh đưa khăn giấy chocônhổ ra, "Sao thế?"

Thoáng chốc bầukhôngkhí trong phòng đọc sách trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gõ bàn phím và tiếng lật giấy vang lên. Quamộtlúc lâu, Tùng Dung xoay xoay cổ, liếc nhìn Ôn Thiếu Khanh, thấyanhvẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy đọc ghi chép.

Đàn em Tùng,trênsách viết, ôn hòa ung dung, năm tháng an bình.

côLý cũngkhôngđể ý đến câu trả lời củacô, "Lúc tôinóithế vớianhấy,anhấyđãtrả lời saithìthôiđi, lại còn phân tích với tôi rằng điểm quan trọng trong câu này là "thấymộttin tức",anhấy hỏi tôi "hỏi rằng nội dung bản tin là gì"thìcó gì sai?"

Tùng Dung nghe vậythìcàng tức,khôngmuốn cãi nữa, xông thẳng vào càoanh, "Ôn Thiếu Khanh,anhcố ý! Tất cả đều doanhsắp đặt!"

[1] Kẹo hạnh phúc: Kẹo được làm từ đường hoặc mật ong kèm với các loại quả cứng như quả hạnh nhân, óc c·h·ó, hạt dẻ cười hoặc hạt mắc-ca; cùng với lòng trắng trứng tươi và đôi khi là cả kẹo hoa quả cắtnhỏ.

Sau bữa ăn, Tùng Dung ngồitrênsofa vừa xem tivi vừa ăn hoa quả. Ôn Thiếu Khanh đưa chocômộtchiếc gối, "Đây là gối trà, có tác dụng giúp người ta dễ ngủ."

Năm nay Tùng Dung định đổi lĩnh vực, phải tích lũy kinh nghiệm nênđicông tác nhiều hơn, lúc này mới thấy thấm thía câu "làm luật sư sao có thể có đối tượng". May mà Ôn Thiếu Khanh là bác sĩ nên cũng bận rộn, cho nênkhôngtrách móc câu nào.

"khôngtiện đường!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"điđạp xe. Hôm nay Châu Trình Trình tới đây, nhân tiện ra chợ hoa mua ít hoa."

"Hiếm khi thấy em dậy sớm vào cuối tuần thế này."

Tùng Dung gào thét trong lòng, lại nữa, lại nữa,nóivào chủ đề chính xem nào, sao lại bắt đầu rồi…

Gần mười giờ, Ôn Thiếu Khanh dắt Nhường Chút sang gõ cửa, cầmmộtcái khay trong tay, "Bữa khuya đây. Kẹo hạnh phúc [1], bánh kem hạt dẻ với cháo gạo tím."

Tùng Dung hơi ngơ ngẩn, quay ngườiđivào nhà vệ sinh,đivài bước mới nhớ ra đây là nhà của Ôn Thiếu Khanh, đồ vệ sinh cá nhân củacôở nhà đối diện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tùng Dung sầm mặt, nhất quyếtkhôngthỏa hiệp, "Chợ hoakhôngbán hành."

côbèn quay lại định về nhà, nhưng vừa mở cửa rađãsững người lại.

Ôn Thiếu Khanh chợt đứng dậyđiđến phòng đọc sách. Tùng Dungđitheo, "anhlàm gì vậy?"

côLý lập tức giải thích; "thìphải xem thứ người kia chú ýsẽlà "vì saocôlại uống thuốc" hay chỉ có mỗi "nội dung tin tức là gì"! Nếu người đóyêucôthậtlòng, chắc chắnsẽquan tâm đến lý docôcần uống thuốc!"

"đilàm hả?"

Ôn Thiếu Khanh quay sang nhìncô, "Ăn xong rồi à?"

Tùng Dung đuổi theo định cướp về, Ôn Thiếu Khanh lại giơ cao taykhôngchocôgiật lấy. Bình thường Tùng Dungđigiày cao gót còn thấp hơnanhnửa cái đầu, giờđangđidép lê, khoảng cách chiều cao càng xa.anhkhôngmuốn chocôlấy,côlàm thế nào cũngkhônglấy được.

Ôn Thiếu Khanh nhìn cánh cửa đóng chặt, cười thích thú, "Ôi, Chung Trinh ơi,khônghay rồi, cậu làm chị họ giận rồi."

Cũng may bánh kem hạt dẻ này ngonthật, Tùng Dung mặc kệ Ôn Thiếu Khanh trêu chọc, cúi đầu ăn thoải mái.

Tùng Dung mỉm cười, "Lúc nào em cũng rất có lý lẽ."

Trước kia mỗi lầnđicông tác, Tùng Dung đều tự mình lái xe đến sân bay rồi gửi xe ở bãi đỗ, đến lúc về lại lái về nhà, từ lâuđãthành thói quen. Lấy xong hành lý, theo thói quenđivề phía bãi đỗ mới nhớ ra lần này Ôn Thiếu Khanh đưacôđến, còn hẹn trước làsẽđóncô.

côkhôngnhớ, nhưnganhlại ghi khắc trong lòng.

nóixong,cônhìn Ôn Thiếu Khanh chằm chằm, đợi phản ứng củaanh.

Hai người đều ngây ngẩn, sửng sốt nhìn đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Thiếu Khanh vỗ trán, "Chúng mìnhđangyêunhau,anhkhôngphải là khách hàng của em!"

Ôn Thiếu Khanh nhìncôđầy ý tứ, "Thuốc dùng để khống chế các triệu chứng như kích động, căng thẳng, lo lắng, ảo giác, tưởng tượng... của bệnh nhân tâm thần phân liệt hoặc các bệnh tâm thần khác."

Tùng Dung đơ người rồi chạy về nhà đóng sầm cửa lại.

Trước cơn giận của Tùng Dung, Ôn Thiếu Khanh vẫn nhìncôtỉnh táo, "Có cầnanhkê cho em ít Chlorpromazinekhông?"

anhbỗng nắm chặt cổ tay Tùng Dung, dắtcôđiđến thang máy, "Phiền em chởanhđimộtđoạn."

Ôn Thiếu Khanh điềm nhiên cười vớicô, "Vậy chắc là duyên phận rồi."

Tùng Dung ngoảnhđi, thầm mắng trong lòng,anhkhôngđộng đến emthìem làm gì phải nóng thế.

côhắng giọng nhắc nhở đươngsự, "côLý, chúng tôi đềuđãnắmrõtình hình cơ bản. Hay làcônhấn mạnh trọng điểm giúp tôiđi?"

Lên xe, Ôn Thiếu Khanh liếc nhìncô, "Em uống rượu à?"

Tùng Dung nhìnmộtđám người trước cửađangkinh ngạc, lại cúi đầu nhìn mình. Sáng sớmcômặc quần áo ở nhà, còn chưa rửa mặt, đầu tóc bù xùđira từ nhà Ôn Thiếu Khanh, bị người khác hiểu lầm cũng là chuyện dễ hiểu.

"Vậy thói quen đưa tay sửa lại vạt áo giúpcôsau khicôđứng dậythìsao?"

Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, áp tay lên mặtcô, "Hơi đỏ."

Ngọn lửa giận trong Tùng Dung lại bùng lên, "anhmới là đồ thần kinh ấy!"

Tùng Dung rửa mặt xong, đứng trong nhà mình nghe thấy tiếngnóingoài hành lang, tiếng mở thang máy, tiếng bước chân ngày càng xa dần mới mở cửa ra ngoài.

Tùng Dung đổi di động sang bên tai khác, "Mình vừa xuống máy bay, hôm naythìthôiđi. Mai cuối tuần cậu tới nhà mình nhé."

côvốnđanglạnh mặt, ngửi thấy mùi nàythìsáng mắt lên, quay đầu hỏi: "anhlàm đậu hũ trộn hương nhu đấy à?"

Tùng Dung về nhà, đau khổ bật máy tính lên. Nghỉ Tết mấy ngày được thoải mái, giờ lại sắp tiến vào trạng thái làm việc cường độ cao,côthậtsựkhôngquen.

Tùng Dung cũng cười theo, tiếp tục hỏi: "Họ có bao giờ gửi thư tình choanhkhông?đãviết gì?"

Tùng Dungkhôngtin, "anhnóidối! Làm gì có chuyện trùng hợp thế!"

Tùng Dung suy nghĩ rồi đồng ý thay Ôn Thiếu Khanh, "Được."

Hôm nay Tùng Dung cùng luật sư đối phương gặp mặt vợ chồng nhà họ Lý xong, lúc nhìn hai ngườiđira ngoài,côbỗng gọi người phụ nữ lại: "côLý."

Ôn Thiếu Khanh tỉnh bơ chọc ghẹo: "Họ của em [4]. "

Ôn Thiếu Khanh bật cười trước bộ dạng như nhím xù lông củacô, "Em có chứng cứ gì chứng minhanhcố ý?"

Tùng Dung cẩn thận suy nghĩ, "thậtra có lúc tìnhyêucũng làmộtvụ án mà."

Châu Trình Trình ngây ra rồi khóc lóc, "Dung Dung, cậu bắt nạt mình!"

Đươngsựcòn chưa kịp ba hoa thêmđãbị luật sư đối phương ngắt lời: "Tôi thấy hôm nay tới đây thôi, để hôm khác tiếp tục nhé?"

Tùng Dung dựa vào lồng ngực vững chắc, ngửi thấy mùi hương cơ thể dễ chịutrênngườianh, cũng nghe được tiếng đập của trái tim, còn cảm nhận được Nhường Chútđangvẫy đuôiđivòng quanh.

Ôn Thiếu Khanh vừa cười vừa đẩy bánh đến bên miệngcô, "Tấm lòng các cụ, mau ăn hếtđi."

Ôn Thiếu Khanh vẫn điềm đạm, "Sao lại thế? Họ đến chúc Tết mà,anhcũng vừa biết."

Ôn Thiếu Khanh đưa học sinh đến thang máy, còn chưa về đến nhàđãbị Tùng Dung lao ra khiếnanhgiật mình.

Ôn Thiếu Khanhkhôngchú ý đếnsựthay đổi cảm xúc của Tùng Dung. Chợt thấy thông báo có email mớihiệnlên ở góc phải màn hình,anhmở ra xem mới biết là emailcôgửi hẹnanhthứ Tư tuần sauđixem phim.

Chung Trinhđitheo Ôn Thiếu Khanhnóikhôngngừng,anhmặc kệ cậu, về nhà.

"Vậy tiện thể mua hộanhmấy cây hành lá về, trưa nay trộn đậu ăn."

Tùng Dung tỉnh táo lại, ngồi ngay ngắn, "Vâng, tôiđangnghe đây,cônóitiếpđiạ. Cuối cùngcôđãđổi sang hoa văn gì? Để tôi ghi lại."

côLý dường như được cổ vũ, tiếp tụcnói: "Luật sư Tùng,côbiết trò "Hôm nay lúc em uống thuốcđãthấymộttin tức"đangnóngtrênmạngkhông?"

"Mùa xuân can khí quá mạnh, nóng trong, ăn nhiều rau xanhsẽtốt cho gan." Ôn Thiếu Khanh lấy chocômộtbát cơm, lại cười gian, "Emkhôngnhận thấy là dạo này em nóng nảy lắm sao?"

Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, hình như đúng vậy,anhcũngkhôngbiết phản bác thế nào.

Hai người vừađivề thang máy vừanóichuyện.

Ôn Thiếu Khanh quay sang nhìncôngơ ngác, "anhhọc Tây y,khôngbiết nóng trong là thế nào."

Lần này Ôn Thiếu Khanh thấyrõhơn,điđến cúi xuống đất nhặt lên, cảm thấykhôngtin nổi, "Đến chuyện này mà em cũng ghiâm!"

Là đoạnnóichuyện mà khi ấy Tùng Dungđãkhôngcẩn thận ghi lại.

Tầng này chỉ có hai nhà của bọn họ, cũngkhôngsợ bị ai nhìn thấy. Hai ngườiđanglôi kéo, cửa thang máy bỗng mở, Chung Trinhđira rồi đứng sững lại, "Chị họ... em... em quên điện thoại ở nhà sếp nên quay lại lấy... Chắckhônglàm phiền hai người chứ?"

Tùng Dung lập tức lao đến bàn ăn, nhưng đồ vừa lên bàncôđãcau mày, "Sao xanh lè thế?"

Chương 16: Ba khoảng thời gian, ba bức thư tình

đãlâu Tùng Dungkhôngđứng trong hàng người đợi người đến đón. Khi chờanhgiữa đám đông ồn ào, nhìn chiếc xe quen thuộc từ từ tới gần,côchợt nhớ năm ấy lúc vừa về nước, Chung Trinh cũng lái chiếc xe này tới đóncô.côcònnóichuyệnthậtlâu với cậu về chủ xe, nhưng lúc ấy có thế nào cũngkhôngngờanhchính là chủ nhân của nó.

Tùng Dung nhếch miệng, "Đâu đâu cũng là chiêu trò..."

Cũng may mà Ôn Thiếu Khanh tay nghề tốt, dù là đồ chay, Tùng Dung cũng ăn hết sức ngon lành,khôngbao lâu sauđãtít mắt thỏa mãn, còn cười vớianh.

Quá trình phản ứng kéo dài mấy giây, sau đócôbình tĩnh mỉm cười chào hỏi, điềm nhiên giải thích: "Lúc dậy rửa mặt pháthiệnnhàkhôngcó nước, sang đây hỏi mới biết do nhà mình bị mất nước, chắckhôngcẩn thận đập vào van rồi,đangđịnh về nhà kiểm tra lại. Các em tìm thầy Ôn à?anhấy ở nhà đấy, mau vàođi."

Tùng Dung cực kỳ hổ thẹn, "Xin lỗi, em có thói quen giữ lại chứng cứ!"

Tùng Dung nhìn người bên cạnhcôấy, "Tôi muốnnóichuyện riêng vớicô."

Tùng DungkhôngbiếtcôLý có nghe lờicôkhông, nhưng sau nàycôkhôngcòn gặp đôi vợ chồng ấy ở văn phòng luật nữa. Giống như lờicônói,côđãgặp nhiều đôi vợ chồng trả lời thẩm vấntrêntòa án, biết khimộtngười đàn ôngthậtsựghét bỏmộtngười phụ nữ,anhtasẽthế nào, thế nên tới bây giờ, sâu trong lòngcôvẫn tồn tại chút mâu thuẫn với hôn nhân. Nhưng sau khi tiếp xúc với hai vợ chồng này,côđột nhiên thay đổi cách nhìn, có lẽ cũngkhôngthể vơ đũa cả nắm, có lẽthậtsựcó những cặp vợ chồng có thể nắm tay nhau cả đời.

Ôn Thiếu Khanh sửa lời, "Bệnh thần kinh với bệnh tâm thần khác nhau."

Buổi tối hẹn Ôn Thiếu Khanh xem phim, nghĩ đến việc giờ tan tầm của cả hai đềukhôngcố định nên Tùng Dungđãcố ý chọn giờ chiếu lúc chín rưỡi. Sắp tan làm, Đàm Tư Trạch bỗng nhiênnóitối nay văn phòng luậtđiliên hoan,côlại nghĩ ăn uống xong xuôi rồiđixem phim cũng được nên đồng ý.

Ôn Thiếu Khanh thấy ai đó dậy sớmthìhết sức bất ngờ, "Ra ngoài à?"

Tùng Dung lập tức ra tay, "anhim ngay! Em phải gửi văn bản luật sư choanh!"

[4] Trong tiếng Trung, họ "Tùng" cóâmđọc đồngâmvới chữ "Thông" nghĩa là "hành lá".

Ôn Thiếu Khanh nhìn chằm chằm động tác tay vô thức củacô, "Emđanglàm gì đấy?"

Ôn Thiếu Khanh cười cười, thong thả về nhà mình, "Vừa mới vào xuân mà nóng tính thế..."

Tùng Dung lườmanh, "Ma mới tin.đimau! Em muốnđingủ!đilàm cả ngày mệt chếtđiđược,khôngmất ngủ nổi đâu!"

Tùng Dungđangngủ ngon, đột nhiên cảm thấymộtthứ đầy lông cọ vào lòng bàn tay, mơ màng tỉnh lại, thấy sinh vật trước mắtthìgiật nảy mình, là Nhường Chút?côđờ đẫnmộtlát rồi ngồi dậy, lúc này mới pháthiệnmìnhđangnằmtrêngiường. Hôm quarõràngcôtrằn trọctrênghế sofa, vậy mà ngủ thiếpđilúc nàokhôngbiết? Lại còn ngủtrêngiường Ôn Thiếu Khanh? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nghiệt duyên!"

Ướt át tình tứ cái con khỉ!

Ôn Thiếu Khanh đề nghị: "Vậykhôngxem nữa, chúng ta về nhà nhé?"

Tùng Dung nhận lấy, nhìn gối trà rồi lại nhìn Ôn Thiếu Khanh, hỏi: "anhhọc Tây y, sao luôn dùng các phương pháp Đông y thế?"

Tùng Dung bừng tỉnh, "thậtsâu sắc..."

côLý lập tức tố tội chồng: "anhtakhôngyêutôi! Tôi đổi kiểu tóc mớianhtakhôngphản ứng gì, mặc quần áo đẹpanhta cũng làm lơ.anhta chẳng quan tâm đến gia đình chút nào, rèm cửa, thảm, khăn trải bàn trong nhàđãthay đượcmộttuần cũngkhônghề nhận ra! Tôi phải nghĩ hai tuần mới chọn được những hoa văn đó. Uổng công tôi suy nghĩ nhiều như vậy. Ban đầu tôi thích phong cách Hàn Quốc, nhưng nghĩ đếnanhta lạikhôngdám chọn bừa..."

Tùng Dung ngẫm nghĩmộtlúc liền hiểu ra, nhìn nụ cười xấu xa của Ôn Thiếu Khanh, thiếu chút nữa ném bánh kem hạt dẻ vào khuôn mặt đó.

Tùng Dung ôm mặt, cúi đầu tìm kẹo cao su, "anhngửi thấy à?"

Tùng Dung bưng mặt, nhăn mày, "Hình như em bị nóng trongthật, đau lợi quá."

Hôm nay Tùng Dung mặc váy hoa nhí dài đến mắt cá chân để phối với chiếc xe đạp, nghe thấy vậythìdừng lại nhìnanh, "Ôn Thiếu Khanh,anhnhìn toàn thân em xem có chỗ nào liên quan đến hànhkhông?"

Ôn Thiếu Khanh xoa mũicô, "Mũi còn thính hơn cả Nhường Chút!"

Ôn Thiếu Khanh biếtcôbị ảnh hưởng bởi bộ phim vừa xem, "Lâu quá rồi,khôngnhớ kỹ."

Vừa mới sáng rađãầm ĩ nên ngày làm việc đầu năm mới của Tùng Dung cũng chẳng tốt đẹp gì. Thượng Quan Dịch về quê ăn Tết, mai mới về nên vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng, Tùng Dungđãbị Đàm Tư Trạch cửđilàm luật sư ly hôn.

Tùng Dung ngồitrênsofa, vừa ăn vừa hỏi: "anhtự làm à?"

mộtlúc lâu sau, Ôn Thiếu Khanh khẽ giọng đề nghị: "Đêm nay liệu có mất ngủkhông? Muốn ngủ ở nhàanhkhông?"

Tùng Dung hằm hè, "Có ma mới tinanh."

Chẳng ngờcôdứt lời, Ôn Thiếu Khanh lạikhôngcó phản ứng gì, tiếp tục xem tivi chăm chú.

Tùng Dung ngừng lại, "Chlorpromazine là gì?"

Tùng Dung cũngkhôngbiết sai ở đâu, tò mò hỏi: "Vậy nên trả lời ra sao?"

trênđời này có lẽ chỉ có tên làm nghề mổ xẻ này mới có thể khiến luật sư Tùng luôn tỉnh táo, lý trí trở nên ồn ào, vùng vằng như thế.

Tùng Dung vốn có tửu lượng tốt, uống cũngkhôngnhiều, ngủmộtgiấc dậythìkhôngcó cảm giác gì nữa, cũng quên luôn chuyện "nỗi tiếc nuối trong đời"đãthảo luận với Ôn Thiếu Khanh.

Tùng Dung lắc lắc đầu, "Uống nhiều quá, hơi chóng mặt."

Châu Trình Trình lập tức hò reo, "Nhân tiện sang nhà đối diện của cậu ăn cơm, đượckhông?"

Luật sư đối phương cũng đau đầu, cúi xuống thấy ghi chép của Tùng Dung trong laptop, đột nhiên làm mặt bí hiểm, "thậtra bạngáitôi cũngđãhỏi tôi câu vừa nãy..."

Hôm nay nhìn lại cảm thấy lòng nhộn nhạo,côliền dắt xe từ ban công ra ngoài, chậm chạp lau chùi sạchsẽrồi đẩy ra cửa.

Chiếc xe đạp ấy là quà của Châu Trình Trình. Thân xe màu vàng kem, giỏ gỗ cắm đầy hoa giả, trông thế nào cũngkhônggiống phong cách của Tùng Dung, lúc mang đến đâycôcũng đạp thử hai vòng quanh phòng khách.

mộttuần sau đócôđều bận rộn xử lý vụ ly hôn của vợ chồng họ Lý. May mà Thượng Quan Dịch sắp về, khi ấycôcó thể giao vụ này lại choanhta.

Ôn Thiếu Khanh nhớ tới bức ảnh đầy trăm ngày của ai đó trong ví, nở nụ cười. Nếucôbiếtanhđãthấy, chắcsẽđánh c·h·ế·t Chung Trinh mất thôi.

Tùng Dung vô tình bịanhchuyển hướng suy nghĩ, bật cười, "thậtra hồinhỏChung Trinh còn đẹp trai hơn bây giờ."

Tới giờ cơm, Ôn Thiếu Khanh dùng đồ ngon dỗ người như thường lệ, Tùng Dung vừa vào cửađãngửi thấymộtmùi thơm khác thường.

Ôn Thiếu Khanh trả bút ghiâm, "Vậy sao em phải giữ lại những đoạn ghiâmnày? Sao lại phải ngheđinghe lại những video giải thích game kia?"

Lần này đến phiêncôLý ngơ ngác, "... Chuyện này rất quan trọng sao?"

Ra khỏi rạp chiếu phim,côngoảnh sang nhìn Ôn Thiếu Khanh, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ôn Thiếu Khanh, hồiđihọc hẳn làanhđược nhiều congáitheo đuổi lắm đúngkhông?"

Tùng Dung lắc đầu, "khôngbiết."

Tùng Dung dường như vẫn cònđangchìm trong trạng thái công việc, ra vẻ nghiêm túc, "khôngđược, gửi emailsẽchính thức hơn, mà nếu nhưanhlàm trái thỏa thuận...không, ý em là, nếuanhđến muộnthìem còn có chứng cứ, có thể buộc tộianh."

Tùng Dung bị chơi chiêu cả ngày, khó khăn lắm mới định chơi người khácmộtvố nhưng bị người ta chơi lại, lập tức xù lông nhím, đẩy Ôn Thiếu Khanh ra, lườmanhhung dữ, "anhtránh ra! Ôn Thiếu Khanh, emsẽgửi văn bản luật sư choanh,anhquấy rối em!"

Tùng Dung hơi bất ngờ, hiếm khi thấy Ôn Thiếu Khanh dễ thỏa hiệp như vậy.

Tùng Dung gật đầu, "Ừ."

Tùng Dung vừa địnhđithìbị Ôn Thiếu Khanh kéo cổ tay, bấm điện thoại chocônhìn.côcầm xem rồi vứt trảanh, hơi bực mình, "anhbiết saokhôngnóisớm?"

"khôngthể nào!"

Tùng Dung ngoảnhđi, "Emkhôngcó chứng cứ."

Sáng sớm hôm sau Ôn Thiếu Khanhđitập thể d·ụ·c về, thấy cũng đến giờ rồi liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng, lại giao việc cho Nhường Chút, "đigọi Tùng Dung dậy, đừng làmcôấy sợ."

Tùng Dung phản ứng trước, đứng bật dậy muốn cướp bút trong tayanh.

Ôn Thiếu Khanh cầm bút ghiâm,khôngbiết ấn vào nút nào mà bỗng dưng cómộtgiọngnóiphát ra.

"Tôikhôngcó kinh nghiệm hôn nhân,khôngbiết hai người sau khi kết hôn rốt cuộc có còn giống như lúcyêunhaukhông, nhưng tôiđãgặp nhiều đôi vợ chồng trả lời thẩm vấntrêntòa án rồi, tôi biết khimộtngười đàn ôngthậtsựghét bỏmộtngười phụ nữ,anhtasẽthế nào."

"Lại lôi chuyện này ra uy h**p..." Chung Trinh cúi đầuthìthầm bất mãn, lúc ngẩng lênđãđổi sang bộ mặt tươi cười, nịnh nọt, "Sếp ơi, sếp mệtkhông? Có cần em cõng sếp về nhàkhông? Có đóikhông? Em mời sếpđiăn nhé! Sếp muốn biết gì về chị họ emthìcứ hỏi em, emsẽnóihết. Sếpđãxem ảnh đầy trăm ngày của chị họ em chưa?khôngmặc quần áo, HDkhôngche..."

Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, khách quan trả lời: "Nếu chỉ nhìn mặtthìviệc Chung Trinh nhận được thư tình của congáicũngkhôngphải chuyện lạ."

Đường vào rạp chiếu phim vốn tối, người lại đông, Ôn Thiếu Khanh vừa che chắn cho Tùng Dungđira ngoài, vừa nhìncôcười,khôngthừa nhận cũngkhôngphủ nhận.

Ôn Thiếu Khanh ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính, trả lời đường hoàng: "anhnghĩ rồi, dù sao chúng ta đều phải làm thêm giờ, thế nàysẽtiết kiệm điện,khôngcần bật hai đèn."

Tùng Dung ngước nhìn, pháthiệnnỗi buồn trong đôi mắt sâu thẳm củaanh.cômím môi, "không."

Tùng Dung nghiến răng hít sâu, "... Hẹp hòi! Em về nhà làm việc đây!"

Tùng Dung khoác cánh tayanh, giọng nhập nhèm: "Từnhỏđến lớn em chưa bao giờ nhận được thư tình của phái nam, chưa bao giờ. Hồiđihọckhông,đilàm cũngkhông, luôn cảm thấy đây đúng làmộtnỗi tiếc nuối của cuộc đời. Hồi cònđihọc, mỗi lần chia lớp em đều học lớp số Mườimột, cảm thấy số nàythậtkhôngtốt, ám chỉ emsẽđộc thân suốt đời. Đến Chung Trinh còn từng nhận thư tình và quà của congáirồi, nhưng emthìchưa bao giờ…"

Ôn Thiếu Khanh cườinhẹ, "Thếthìthậtkhôngphải. Emđãnóipháp luật tuân thủ nguyên tắc ai đưa ra suy đoánthìcũng đồng thời phải cung cấp chứng cứ cơ mà?"

côLý quay đầu nhìn, "Sao vậy?"

Tùng Dung tất nhiên là đồng ý. Sau khi đôi vợ chồng kiađi,côbất đắc dĩ nhìn luật sư đối phương, "Chuyện này còn có thể tiếp tục thế nào? Toàn là những chuyện vụn vặtnhỏnhặt, tôi thấykhônghết tuần nàysẽổn thỏa thôi."

côra khỏi phòng ngủ, Ôn Thiếu Khanhđanglàm bữa sáng, nghe thấy tiếng liền ló đầu ra, "Em rửa mặtđirồi chuẩn bị ăn sáng. Ngày đầu tiênđilàm của năm mới, đừng đến muộn."

Lòngcôbỗng thấy áy náy. Dường như họ chưa bao giờ hẹn hòmộtcách đúng nghĩa, lúc ở riêng với nhau phần lớn làanhngồi làm việc thêm giờ vớicô. Nghĩ vậy,côlại mở máy tính ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Ba khoảng thời gian, ba bức thư tình