Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Đông Bôn Tây Cố

Chương 15: Hạnh phúc nhỏ của anh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Hạnh phúc nhỏ của anh


cômở lớn đôi mắt, hết sức tỉnh táo, "không."

Cuối cùng là Ôn Nhượngđiqua Ôn Thiếu Khanh, nhìnanhkhôngchớp mắt, vừađivừa khinh bỉ, "Hừ, diễn giỏi thế mà làm bác sĩ đúng là phí tài."

Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, "Vậy đêm hôm em mặc đồ ngủ,khônglau tóc đến gõ cửa nhàanhlàm gì?"

Tùng Dung đơ người rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, ngoan ngoãn đáp lại bên kia: "Mẹ ơi, mẹ đợimộtlát nhé."

"…" Mọi người lặng thinh.

Sinh nhiều con? Tùng Dung cau mày, sao lạinóiđến chuyện này rồi?côkhẽ thở dài, ngoan ngoãnđiđến bên cạnh Ôn Thiếu Khanh, xemanhviết gia phả.

Tùng Dung thu bớt vẻ hung dữ, tử tế hỏi: "anhbiết thôi miênkhông?"

nóixong,côche điện thoại, quát Chung Trinh: "Chung Trinh! Emkhôngbáo với nhà là chị em mìnhkhôngvề ăn Tết à?"

anhviết xongkhôngnóigì nữa, mau chóng rút tay về viết gia phả tiếp.

Ôn Thiếu Khanh mím môi, đánh giá: "Sùng bái mù quáng cũngkhôngtốt"

Ôn Thiếu Khanh ra vẻ đương nhiên, "Chữa mất ngủ giúp em."

Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, "khôngbiết."

Tim Tùng Dung thót lại, nhưng vẫn làm như bình thản hỏi tiếp: "Làkhôngcó hay emkhôngbiết?"

Tùng Dungkhôngcòn nhớ năm xưa mìnhđãnghĩ gì khi đốt pháo hoatrêngác mái. Giờ lòngcôngập tràn hạnh phúc,anhnóiđúng, bắt đầu đủ tự tin, kết thúc mới êm đẹp.

Ôn Thiếu Khanh cũngkhôngchịu yếu thế, đáp trả bằng ánh mắt.

"…" Mọi người nhìnanhkhinh bỉ.

Tùng Dung xung phong cầm bật lửađiđốt dây dẫn pháo, nhưng giữa làn gió đêm lạnh buốt,côkhôngsao đốt được, đành ngồi bất lực nhìn Ôn Thiếu Khanh.

Quamộtlúc, Tùng Dung hỏi: "anhđanglàm gì thế?"

Tùng Dung nằm xuống, Ôn Thiếu Khanh lại ra hiệucô, "Dịch vào trongmộtchút."

Tùng Dung quay sang nhìnanhvới ánh mắtkhôngthể tin nổi.anhđangnóicái gì vậy?

Hôm Giao thừa Ôn Thiếu Khanh bị gọi đến bệnh viện, mãi đến chiều mới lái xe về,anhđưa Tùng Dung, Chung Trinh và Nhường Chút đến nhà tổ ở Thành Nam. Suốt chặng đường, Chung Trinh liên tục nhìn Tùng Dung cười hí hửng.

Ôn Thiếu Khanh dừng lại, "Sao thế?"

Tùng Dung yếu ớt trả lời: "Tối nay em uống hai viên rồi, uống nữa liệu có chếtkhông?"

Ôn Thiếu Khanh lại cất tiếng, "Lần trướcanhđãtừngnóirồi, còn nhớkhông? Trong

Tùng Dung hiếm khi có cơ hội trêu chọc Ôn Thiếu Khanh, dài giọng đánh giá: "Gừng càng già càng cay!"

Tùng Dung cau màythậtchặt, "anhnóianhtan việc rồi mà?"

Chung Trinh nhìn Tùng Dung rồi hỏi Ôn Thiếu Khanh tiếp: "Thế thầy kêu cái gì?"

Mẹ Ôn Thiếu Khanh lại hứng thú với Tùng Dung hơn, mỉm cười vớicô.

Bố Ôn Thiếu Khanh xoay tay cười, nhìn con traimộtlúc rồi quay ngườiđira khỏi bếp.

Họ rất ít khi nghiêm túc thảo luậnmộtvấn đề như thế. Ôn Thiếu Khanh đánh giá thấp nhưng Tùng Dung cũngkhôngcó ý muốn bao che, thậm chí còn hứng thú hỏi: "Về sau liệu nó có thể thànhmộtbác sĩ tốtkhông?"

Tùng Dung biếtanhđangchọc ghẹo mình,khôngphục đáp: "Chẳng phải toàn kiểm tra tài bếp núc sao..."

"Bác sĩ Ôn cũng giỏi dỗ dành người khácthật." Tùng Dung làm như khinh bỉ đápmộtcâu rồikhôngnóigì nữa.

Ông cụ Ôn hờ hững liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Khanh. Động tác gắp thức ăn của Ôn Thiếu Khanh khựng lại, viên lạc lăn qua bàn ăn rơi xuống đất.anhquay sang nhìn Ôn Nhượng, chuyển dời tầm ngắm.

Ôn Thiếu Khanh cúi đầu khẽ hôn lên môicô, "Vì họ tinanh, ngườianhthích tất nhiên là rất tốt."

côcó lý trí, tỉnh táo đến đâu, cứng miệng đến đâuthìvào thời điểm này mànóikhôngđộng lòngthìrõlànóidối.

Tùng Dung nghĩmộtlúc mới hiểu được, đỏ bừng mặt tìm cớ chuồnđi. Chung Trinh cũng chạy theocô.

Giọng Ôn Thiếu Khanh lộrõý cười, "Là phân và nước tiểu chim sẻ."

Ôn Thiếu Khanh nhìncôsâu thẳm, ý cười trong mắt càng lúc càng nồng đậm, "Tăng điểm kỹ năng, em quên rồi à?"

Ôn Thiếu Khanh nhìn ba người khó hiểu, "côấy bị sái cổ, cháu xoa bóp giúp thôi mà."

Tùng Dung ngẩng lên nhìn mấy người lớnđangcười hiền, lòng cảm thấy ấm áp, cúi đầu nhìn món quà, khẽ giọng đáp: "Là ngọc giải trãi [1]. Giải trãi là thần thú, là hóa thân của pháp lý, biết phân biệt đúng sai."

Quả nhiên Ôn Nhượng gào lên, "Con xin bao năm nay mà bốkhôngcho!đãbảo là sau nàysẽcho vợ con, sao giữa chừng lại cho người khác chứ?"

Tùng Dung lắc đầu.

Tùng Dung sốt ruột, "Nhưng Ôn Thiếu Khanhđãnói..."nóiđượcmộtnửa,côbỗng dừng lại. Có lẽ khi ấyanhmuốn trấn ancônên mớinóidối, vậy màcôtinthật.

"Chị họ, chị họ, tứ hợp viện đấy!"

Hai người giải quyết xong quay lại bàn ăn, Ôn Thiếu Khanh tiếp tục phát huy khả năng tỉnh bơnóixằng. Tùng Dung kinh ngạc nhìnanh,anhbèn hơi nhấc tay lên,côlập tức ngoan ngoãn gật đầu vâng lời, suốt cả bữa cơm đôi mắt đều đỏ như mắt thỏ.

Ôn Thiếu Khanh cúi đầu kề sát vào mặtcô,thậtthà giải thích: "Đặt tay lên vành taisẽkhôngnóng nữa. Kiến thức thông thường mà, emkhôngbiết sao?"

Tùng Dung xoay xoay đầu, khuôn mặt càng đau khổ, "Chắc là bị sái cổ rồi."

Tùng Dung nghĩ lần trước là Ôn Nhượngnóiđùa,khôngngờ Ôn Thiếu Khanhthậtsựbiết món này.côxúc động, về phòng thay rồi mớiđira ngoài, ai ngờ vừa ra đến cửađãgặp Ôn Khiếu Khanh và Nhường Chút.anhmặc đồ thể thao, hẳn là mớiđitập thể d·ụ·c buổi sáng về, toàn thân như phả ra hơi nóng giữa cái giá lạnh mùa đông.

Tùng Dung cảm thấy sụp đổ, hít sâumộthơi, "Như bây giờthìkhác gì ngủ cùng nhau?"

Tam Bảo nghe vậythìsáng mắt, tung tăng chạy đến, "Mặn, mặn, sáng sớm ăn ngọtsẽmập!"

"Đương nhiên em biết đây là kiến thức thông thường! Nhưng vấn đề là..." Tùng Dungnóimộtnửathìngừng lại, đôi mắt cụp xuốngmộtchút rồi trợn lên, "Saoanhlại đặt lên tai em?"

anhnóikhôngđầukhôngcuối, nhưng ông cụ Ôn lại hiểu ngay. Ông nhanh chóng lau tay bắt mạch cho Tùng Dung,mộtlúc sau mới mở miệng: "Tiên thiênđãyếu, mà hậu thiên[2]..."

Vẻ mặt Tùng Dung phức tạp, gật đầu, thầm trả lời trong bụng: Vô vị. Pháo hoa còn chẳng đẹp bằnganh.

Bốn người vừađitới phòng đọc sáchthìđúng lúc cửa bật mở, bố Ôn Thiếu Khanh bước ra.

Chung Trinh hiếu kỳ, "Sắpđigặp phụ huynh sao lạikhôngcăng thẳng được?"

Ôn Thiếu Khanhđangquay lưng về phíacônghe điện thoại, dáng lưng thẳng tắp.côchợt lên tiếng gọi: "Ôn Thiếu Khanh!"

Tìnhanhsâu đậm, hạnh phúc của em.

"Tự tin của em chưa bao giờ bị tổn thương đến thế, cần phải lập tức gặm chân giò chữa trị...đi,điăn."

Ôn Thiếu Khanh cười với Tùng Dung, dịu dàng phủ tay lên mắtcô,thìthầm vỗ về, "Giờ chúng mình hẹn hò rồi, hẳn là em vui lắm đúngkhông? Sau nàykhôngbuồn phiền nữa, tâm trạng tốtthìcơ thể tự nhiênsẽkhỏe lên."

"Cũngkhôngnóigì." Ôn Thiếu Khanh nhìn sang Chung Trinh, "Chỉnóilà em ăn Tết bên nhàanh."

Tùng Dung ngượng ngùng nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi quay ra giải thích: "Đau quá, chịkhôngchịu được nên cấu đùianhấy."

Mọi người ra nhà chính xem chương trình cuối năm đón Giao thừa. Ôn Thiếu Khanh cố ý giữ Tùng Dung ở phía sau, thủ thỉ vào taicô: "Chốc nữa em mặc áo ấm vào, gặpanhở cổng."

Tùng Dung nhìn bộ mặt đắc ý củaanh, dửng dưng tạt nước lạnh, "Sao bốanhlạikhôngbiếtanhnhường?khôngbiết aiđangdỗ cho ai vui đây."

Ôn Thiếu Khanh cười ngại ngùng, "côấy hơi căng thẳng, bình thường tốt hơn."

Tùng Dung bỗng chốc lúng túng.

Ầm ĩmộtlúc, bà Ôn chợt nhìn Tùng Dung bằng ánh mắt hiền từ. Tùng Dung lập tức hiểu ý bà cụ, theo bản năng nhìn sang Ôn Thiếu Khanh cầu cứu.

Ôn Thiếu Khanh bật cười, "khôngphải đáng vẻ thường ngày ở tòa án. Chỉ là ăn bữa cơm thôi,khôngphảiđitố tụng."

Nỗi khổ mất ngủ cuối cùng vẫn chiến thắng xấu hổ, Tùng Dung miễn cưỡng gật đầu.

Ôn Thiếu Khanh mỉm cười nhìn cả ba người, "Có cầnmộttúi bột tẩy trắng tác dụng mạnhkhông?"

Tùng Dung cònđangnhìnanhkhó hiểu, Tam Bảođãgọicô: "Tùng Dung, tới ăn tráng miệng này!"

mộtgiọng nữ đầy kìm nén vang lên: "A,nhẹthôi,nhẹthôi."

Ôn Thiếu Khanh cườinhẹ, "Có rất nhiều chuyện, cố gắng là đủ rồi,khôngcần vận dụng đến năng khiếu."

Ôn Thiếu Khanh hơi buồn cười, vừa nắm taycôra ngoài vừa giải thích: "Gia đình Trần Thốc hơi phức tạp, năm nào cũng ăn Tếtmộtmình nênanhgọi cậu ấy đến đón Tết cùng. Năm nay bạngáicậu ấy phải trựckhôngvề được nên đến cùng luôn."

Cơ mặt Tùng Dung giậtnhẹ, "khôngcần."

Ôn Thiếu Khanh đón chậu lan trong tay bà Ôn rồi lại kéo Tùng Dung đến trước mặt bà, "Tùng Dung biết bà thích lan hồ điệp nên cố ý tìm mua đấy ạ."

Chung Trinh hoảng sợ, "khôngđược, sếp là đàn ông, em cũng là đàn ông, mẹsẽđánh c·h·ế·t em mất."

Tùng Dung tò mò, mở ngăn kéo ra xem, "Là thảo dược ạ?"

Chung Trinhđangcực kỳ xấu hổ, ngập ngừng mãi mới lên tiếng: "Căng quá là thế nào?"

Ôn Thiếu Khanh cười cười, quay ngườiđitới phía đám người, lúc trở lại trong miệngđãngậmmộtđiếu thuốc.anhlấy bật lửa trong tay Tùng Dung, nghiêng đầu hơi cúi, kéo cao cổ áo chắn gió, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên. Sau khi đốt thuốc,anhhít sâu, nhảmộtvòng khói tuyệt đẹp rồi mới đưa chocô.

Ôn Nhượng liếc nhìn cả hai, ung dung mở miệng: "Xoa bóp thôi mà sao hai ngườinóinghe giống... chuyện kia thế."

"Bên em nửa đời, hạnh phúc củaanh."

Ôn Thiếu Khanhđangcầm bút chú thích gì đótrênmộttập giấy A4 dày, "Muốnnóigìthìnóiđi."

"anhbiết rồi." Ôn Thiếu Khanh thu bớt biểu cảm, "Lần sausẽthêu thêm mấy con dao phẫu thuật lên."

Tùng Dung ảo não, "Vừa nãy ônganhnóiem..."

Ở dưới bàn, Ôn Thiếu Khanh nắm chặt tay Tùng Dung, cườimộtcách tự nhiên,nóivới ông cụ Ôn: "Ông nội, ông biết cháukhôngrành phụ khoa mà. Hay lát nữa ông xem thử xem?"

Lúc kết thúc, Tùng Dung cười vỗ tay, "Bác trai thắng!"

Tùng Dungthậtsựmuốn khóc, "Rốt cuộc làanhbôi vào tay lúc nào thế?"

Ông cụ lạnh mặt, "anhlà người xuất gia cơ mà? Vợ đâu ra mà cho?"

Chung Trinhđangcầm đũa nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, "Gì ạ?"

Tùng Dung ngồi trước bàn, Ôn Thiếu Khanh đứng sau, tay đặttrênvaicô, hai người đều mặc quần áo đàng hoàng.

Tùng Dung cho rằng điều này có liên quan đến việc điều trị mất ngủ, bèn hỏi: "Cất giữ thế nào?"

Ôn Thiếu Khanh gật đầu. Cả đời nàyanhsẽchỉ cómộtngười vợ đó, tất nhiên chỉ cómộtlần này.

của Trương Trọng Cảnh có viết, phương thuốc tốt nhất là canh quế chi, được xưng là "thiên hạ đệ nhất phương". Dùngmộtlượng quế chi phối với lượng thược dược tương đương, bỏ thêm gừng, táo, cam thảo rồi đun lửanhỏ, có thể giúp tiêu độc ngoài da, điều hòa khí huyết trong ngoài lòng mạch, giúp trị chứng ra mồ hôi trộm khi trúng gió."

Ôn Thiếu Khanh cườinhẹ, "Người ta ra mắt người lớn đều chọn sở trường để thểhiện, sao em lại làm ngược lại?"

Sau đó ba người đồng loạt nhìn về phía Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh, "Ba người, thiếumột, hai người ai chơi?"

Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung đồng loạt vỗ trán. Ôn Nhượng đằng sau cười lăn lóc, bố Ôn giật mình, đứng ở cửakhôngbiết nên lùi hay tiến, mãi sau mới bật cười, "Cậu trai trẻ đừng khách sáo, mau vào đây ngồi."

Là chiếc áo sơ mi lần trướccôbỏ lại nhàanh.

Ôn Thiếu Khanh chỉ vào đầu Nhường Chút, "Vậy cái này..."

Ra khỏi phòng ăn, bà Ôn đứng ở cửa an ủi Tùng Dung: "khôngsao đâu cháugái, để ông nội thằng bé xem giúp cháu,sẽchữa được mà."

Tùng Dung chẳng buồn nhìn cậu, "khôngcăng thẳng."

Ông cụ Ôn đập bàn, "Ra ngoài!"

Ôn Thiếu Khanh cười gian, "Kiểm tra tài bếp núc gì?"

Có hai người tấu hài như Tam Bảo và Chung Trinh, bữa cơm Tất niên vô cùng sôi nổi. Lúc sắp xong bữa, bà Ôn chợt thở dài, "Ở nhà vẫn phải có trẻnhỏmới vui."

Tùng Dung hậm hực, "anhnóixem?"

Đón Trần Thốc và Tam Bảo xong là trời vừa tối, bốn ngườiđithẳng đến gian bên trái chuẩn bị ăn cơm Tất niên.

Nhưng lúc này Tùng Dungkhôngcó lòng dạ nào để ý đếnanh, chỉ lo bình ổn lại tâm tư của mình.khôngphảianhkhôngcó năng khiếu, mà là quá có năng khiếu.côhưng phấn quá mức, làm sao ngủ được?

Ôn Thiếu Khanh thấy tình hìnhđãtạm ổn, liền kéo Tùng Dung đứng dậy, "Trần Thốc sắp đến, chúng cháu ra cổng đón ạ."

Sắp mười hai giờ, điện thoại Ôn Thiếu Khanhkhôngngừng vang lên, liên tục có sinh viên gọi choanhchúc Tết.

Giọng nam đột nhiên kêu lênmộttiếng đau đớn, bầukhôngkhí trong phòng càng mờ ám.

Đốt pháo đêm Giao thừa, mấy năm trước làmộtngười, giờ làmộtđôi.

Ôn Thiếu Khanh đứng dậyđivề bếp với bố, "Kỹ năng cơ bản của bác sĩ ngoại khoa,đixemmộtchút."

Hai người ăn hoa quả cùng với người lớn, sau đó Ôn Thiếu Khanh đứng lên trước, "Con ra xe lấy sạc pin điện thoại.

Ôn Thiếu Khanh ném bật lửa cho Trần Thốc, "Đốt pháođi."

Ôn Thiếu Khanh cười trầm thấp, "Câu này có tính là khenanhkhông?"

Ôn Thiếu Khanh đẩy Tùng Dung lên, "Bà nội, Tùng Dungnóicôấykhôngbiết nấu ăn, chẳng giúp được gì, muốn vào trò chuyện cùng bà."

thậtra ngoài nụ cười mất tự nhiênthìmọi thứ đều ổn, lúc xuống xekhôngbị ngã sấp, dángđicũngkhôngxiêu vẹo. Vấn đềkhôngxuấthiệnởcômà xuấthiệnở chỗ... Chung Trinh.

Ôn Thiếu Khanh nhắc khéocô: "Đông y tinh tế thâm sâu, tên thuốc dễ nghe chưa hẳn..."

Ông cụ Ôn tỏ ra hào phóng, "Giờ có ít người trẻ thích thứ đồ xưa cũ ấy lắm. Nếu thíchthìchốc nữa ông đưa cháuđilấy."

Ôn Thiếu Khanh nhận nhưngkhônghút lại, "khôngđốt nữa à?"

Tùng Dung tò mò, "Vậythìvì sao?"

Tùng Dung đến gần, ghé qua thăm dò, "anhđanglàm gì thế?"

nóixong quay sang vẫy tay với Chung Trinh, "Chàođi!"

Ôn Thiếu Khanh chắp tay sau lưng, xoay người ghé vào taicôthìthầm: "Từ ba năm trướcanhđãcó thể thắng rồi, chẳng qua là nể mặt bố, dỗ cho bố vui mà thôi."

"Im ngay!"

côvừa về tới phòngthìcậu chàng Chung Trinh chậm hiểu đột nhiên lao đến, tóm lấy Tùng Dung, "Đây là do sếp em thêu ạ?"

Ôn Thiếu Khanh điềm nhiên đón lấy cái nhìn của ông, "Sao ạ?"

Ôn Thiếu Khanhthậtsựđãthêu hình lêntrên, chẳng quakhôngphải tranh uyên ương như Ôn Nhượngnói, mà là mấy nhánh cây,mộtmảng lớn màu xanh dịu trải dài từ vai phải đến bên hông trái, trông dạt dào sức sống, trong sắc xanh còn điểm xuyết mấy bông hoanhỏrất độc đáo.

Tùng Dung hờ hững đáp: "khôngsao, chịsẽkhuyêncôcoi nhưkhôngcó đứa con trai này, chẳng có gì to tát"

"Ấy..." Tùng Dung bình tĩnhnóidối, "Đặt làm."

cômở ra xem, trông cũng chẳng đẹp mắt, thậm chí có thểnóilà xấu.

Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ hối hận và thành khẩn, "Cháu chưa kể cho mọi người nghe chuyện của chúng cháu.thậtra cháu với Tùng Dung quen nhau nhiều năm rồi, mặc dù gần đây mới hẹn hò, nhưngcôấyđãyêuthầm cháu bao năm mà cháukhôngbiết, thế nêncôấy mới sầu não phiền muộn, tích tụ lâu ngày thành tật."

côđeomộtcái mũ tai thỏ màu hồng lên đầu chú c·h·ó, "Đây là lông thỏthậtđấy."

Ôn Thiếu Khanh ung dung nhìncôđợi câu tiếp theo, Tùng Dung lạikhôngphản bác được.

Ông cụ cũng cười, "Gầy quá, ngày thường nên ăn thêm nhiều đồ giàu đạm vào."

Ba người đứng ngoài nhìn nhau, giọng nữ lại vùng vằng cất lên, "Đau!"

Tùng Dung lập tức cười chào hỏi: "Cháu chào ông ạ."

Trong phòng đọc sách, bốn người lớn cùngmộtngườikhônglớn nhưng lại có vai vế người lớn trong nhà là Ôn Nhượng chia nhau ngồi ở hai bên. Ôn Thiếu Khanh chẳng chút kiêng dè, kéo tay Tùng Dung đứng ra giữa, nhìn ông cụ Ôn giới thiệu: "Thưa ông nội, đây là Tùng Dung."

Tùng Dung luôn cho rằng vũ lựckhôngthể giải quyết vấn đề, nhưng lúc này lại cảm thấy ít nhất nó cũng có thể dập bớt lửa giận, bèn vung tay đánh Chung Trinh.

Tùng Dung chột dạ xoay xoay cổ, ngạikhôngdámnóilà mình muốn gây ấn tượng tốt với gia đìnhanhnênnóibừa: "Lạ giường, ngủkhôngngon."

Tùng Dung ngẩng đầu nhìn. Khoảnh khắc ấy, đôi mắtanhtĩnh lặng, thẳm sâu, có nét dịu dàngcôchưa bao giờ thấy. Bao xao động bất an nơi đáy lòng bỗng chốc tan biến, dường như thời gianđãquay ngược về buổi chiều họ gặp nhau lần đầu tiên,anhcũng cười như vậy,nóivớicô, Tùng Dung, chúng mình từng gặp nhau rồi.

Đôi tay kia vốnđãrất đẹp, thon dài, gọn ghẽ, khớp ngónrõràng, vì cầm bút nên gântrênmu bàn tay nổi lên, tạo cảm giác khung xương tuyệt đẹp. Đôi tay này cầm được dao, cũng cầm được bút. Tùng Dung bỗng dưng muốn biết dáng vẻanhlúc cầm dao phẫu thuật trông thế nào. Nghĩ vậy, tầm mắtcôtừ từ dịch chuyển từ bàn tay đến khuôn mặtanh. Dường nhưanhcũng nhận ra, khóe môi lặng lẽ cong lên, thong thả lên tiếng: "Màn xanh hoa thắm, mỹ nữ thêm hương [6], chỉ hận tình nồng mà xuân mỏng. Mỹ nữ thêm hương mà người xưanóicó phải thế nàykhông?"

Tùng Dung cũngkhôngnghĩ nhiều, gật đầu, đưa tay day cổ. Ôn Thiếu Khanh quay sang nhìn, "Sao thế?"

Lúc sau Tùng Dung mới nhớ ra, "Em có cần... vào bếp phụ giúpkhông?"

"Nhàanhkhôngcao sang,khôngquan trọng những cái đó." Ôn Thiếu Khanhkhôngtrêu nữa, kéocôđivề bếp, "Nhưnganhcó thểđicùng và giúp em."

[6] Màn xanh hoa thắm, mỹ nữ thêm hương, chỉ hận tình nồng mà xuân mỏng (nguyên văn: Lưu hoa thúy màn, thiêm hương hồng tụ, thường hận tình trường xuân thiến): Các câu thơ trích trong bài thơ Ô Thước tiên của thi nhân thời Tống - Triệu Ngạn Đoan. Mỹ nữ thêm hương (thiêm hương hồng tụ) ý chỉ thư sinh Trung Quốc cổ đại lúc chong đèn đọc sách có mỹ nhân ngồi cạnh, người xưa coi đây làmộtdiễm phúc.

Tùng Dung hỏi tiếp: "Gì nữa?"

Cười xong, Tùng Dung như sực nhớ ra điều gì, "Lúc nhận nó làm sinh viên để hướng dẫn,anhcó biết nó là người giả mạo em hồi ấykhông?"

Ôn Thiếu Khanh chỉ Nhường Chútđanghớn hở chạy vòng quay, "nóirathìcũng có liên quan đến em đấy. Làm từ túm lông em bứt ra khỏi người Nhường Chút lần trước, thấy giống nókhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông cụ Ôn đập bàn, "anhxem cháuanhđi, có cả con luôn rồi, cònanhthìvợ cũng chưa có!"

Tùng Dung nhìn hai chữ trước mặtthậtlâu mới chầm chậm dời mắt.

Tùng Dung nhìn thẳng mặtanh, chợt pháthiệnngười đàn ông trước mắt này có rất nhiều chuyệnkhôngmuốn để người khác biết, giống như chuyệnanhhút thuốc, cũng giống như dáng vẻ gợi cảm đến c·h·ế·t người củaanhkhi nghiêng đầu châm lửa.

Ôn Thiếu Khanh nghiêm giọng: "Trong Hoàng đế nội kinh viết: Ba tháng mùa đông là thời điểm vạn vật khép kín, nước đóng băng, đất nứt nẻ vì giá rét. Để thích ứng với đặc tính của mùa đông, nên ngủ sớm dậy muộn, bao giờ nắng lên mới bắt đầu rời giường.khôngnên làm dương khí bị nhiễu loạn, cần giấuđitâm trí của mình, giống nhưmộtngười có bí mậtthìgiữ kín màkhôngtiết lộ ra ngoài, cũng giống nhưđãchiếm được thứ mình khao khát rồithìgiấu nóđi. Phải tránh rét lạnh, tìm ấm áp. Đừng để hở da thịt mà khiến dương khí bị tổn thất liên tục, đây chính là đạo lý cất giữ "khí" để chăm sóc cơ thể thích ứng với tiết trời mùa đông."

Ôn Thiếu Khanh chớp chớp mắt, rụt tay về, giọng khànđikhác thường, "Vậy thôi, xem raanhkhôngcó năng khiếu trong việc này."

Ôn Thiếu Khanh ngoảnh đầu gọi: "Ôn Nhượng, ba thiếumột."

Tùng Dung vừa cườinóikhôngphiền vừa nhìn Ôn Thiếu Khanh nghi hoặc.rõràng trong nhàanhcómộtchậu, sao lạinóikhôngtìm thấy?

Hiếm khi thấy Ôn Thiếu Khanh giận, quay người địnhđi. Tùng Dung thức thờikhôngtrêu nữa, giữ lấyanhđổi chủ đề, "Đùa thôi. Đây là hoa gì vậy?"

Tùng Dung nghe lời, dịch vào trong,khôngngờ Ôn Thiếu Khanh lại lập tức nằm xuống bên cạnh.

Ôn Nhượng lập tức khom lưng xin lỗi thành khẩn, "Bố, con sai rồi..."

Ba người lại nhìn Ôn Thiếu Khanh mong đợi. Ai ngờanhchẳng cả buồn nghĩ lý do, chỉ nhìn Tùng Dung, "anhcũng thế."

Dứt lời,anhdẫn Tùng Dung ra khỏi phòng đọc sách.

Vẻ mặt Ôn Thiếu Khanh trở nên kỳ lạ, bố cục hơi có vấn đề,khôngmuốn chép lại.

Tùng Dung vẫn cảm thấykhôngthoải mái, "Emkhôngnóinókhôngtốt, nhưng tên..."

Lúc Tùng Dung ôm áo khoác và khăn quàng cổ chạy đến cửa, Ôn Thiếu Khanh và Nhường Chútđãđứng đó đợicô.

Ôn Thiếu Khanh ghé sang nhìn, "Video giải thích quay trong game hồi ấy,đãđăng hết lên diễn đàn. Chắc em đều xem rồi."

Trần Thốc cườikhôngngừng nổi.

Tùng Dung nhìnkhôngdời mắt.côđột nhiên cảm thấy bàn tay của bác sĩthậtthần kỳ, thần kỳ đến độ khiến người ta nể sợ. Đôi bàn tay khi cầm lên dao phẫu thuật có thể cứu được mạng người, lúc bỏ dao xuống lại lập tức luyện tập chuẩn bị cho lần cầm dao tiếp theo.

"Chị họ, chị họ, em hồi hộp quá."

Ăn sáng xong, ông cụ Ôn gọi Ôn Thiếu Khanh đến phòng đọc sách. Tam Bảo từ lâuđãhứng thú với khu vườn đầy thảo dược Đông y của nhà họ Ôn, liền kéo Trần Thốcđitham quan. Tùng Dung định về phòng ngủ.

"Em thíchnóisao làm vậy chứ gì?" Ôn Thiếu Khanh ra vẻkhônghứng thú, "Vậy thôi,khôngthử nữa. Hay là em vẫn muốn ngủ cùnganh?"

Chung Trinh hơi lưỡng lự, "Nhỡ thuathìphải làm sao ạ?"

Tùng Dung nghĩ đến lời Ôn Thiếu Khanh vừanói, lắc đầu dối lòng, "Tôi… Tôi đau bụng, hơi khó chịu, có lẽ phải vào nhà vệ sinh."

Bà Ôn cười với Tùng Dung và Chung Trinh "Ở nhà trệtkhôngquen đúngkhông?"

Tùng Dung bị vạch trần, thẹn quá hóa giận, nhưng trước mặt bà Ôn lạikhôngdám làm gì Ôn Thiếu Khanh, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt ngồi yên ở đó.

Tùng Dungkhôngdám thô lỗ trước mặt người lớn, lập tức thu tay về, đứng nghiêm vờ nhưđangngắm cảnh.

Ôn Thiếu Khanh suy ngẫm, "Khác ở chỗ em coianhlà đàn ông hay là bác sĩ."

Chung Trinh nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi lại nhìn Tùng Dung, "mộtngày làm thầy cả đời làm cha. Em gọi bà của bố là cụthìsao?"

Ôn Thiếu Khanh lật lại tờ kia, vừa viết gì lên đó vừa điềm nhiên bình luận: "Chẳng ra gì,anhđangđịnh maisẽmắng cho cậu tamộttrận."

côhắng giọng, "Thôi, chơi gamesẽhưng phấn, càngkhôngngủ được"

Chung Trinh lănmộtlúc lại ngồi dậy, tiến đến trước mặt Tùng Dung, "Chị họ, chị họ! Chị mau cưới sếp emđiđượckhông? Sếp là nam thần của em!"

Nhưng Tùng Dungkhôngngờ, ngay ngày thứ hai của năm mớicôđãbắt đầu mất ngủ, liên tiếp mấy ngày như vậythìcảm thấykhôngchịu nổi nữa. May mà ngày mai Ôn Thiếu Khanh bắt đầuđilàm nên hôm nayđãvề đây.cônhìn đồng hồ, còn chưa tới mườimộtgiờ,khôngtính là quấy rầy chứ?

Tùng Dung bình thường quen ngủ nướng, nhưng đến chơi nhà người khácthìkhôngtiện dậy quá muộn nênđãcố ý đặt báo thức. Đầu sáng mùngmột,côngáp dài bò dậy, rửa mặt xong mới pháthiệncómộtchiếc túi treo ở cửa, vừa mở ra nhìn liền ngây ngẩn.

Tùng Dung nhìnanhai oán, "anhnóixem?"

côvừa bày xong, sau lưng liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, rồi có tiếng gọi sốt sắng: "Tùng Dung, mau tới đây."

mộtlúc lâu Ôn Thiếu Khanh mới ra mở cửa. Có lẽanhvừa tắm xong, tóc hơi ướt, có mấy sợi lòa xòa trước trán, cả người toát ra vẻ biếng nhác thoải mái, nhưng đôi mắt phía sau những sợi tóc ấy lại sâu thẳm và đen láy, đường nét và mọi chi tiếttrêngương mặt càng trở nên sắc sảo đẹp đẽ, khiếncôtrông thấy mà ngơ ngẩn.

Bố Ôn Thiếu Khanh nhìn hai người liếc mắt đưa tình, mỉm cười, "Bắt đầu nhé? Tùng Dung làm trọng tài."

Tùng Dung dựa vào lònganh, ngước mắt nhìn, "Họ mới gặp em lần đầu, quàthìđãchuẩn bị từ trước, sao biết là em tốt?"

Tùng Dung xem lướt qua, chợt thấymộtcái tên dễ nghe, "Cát vọng nguyệt, tên này nghe thanh taothật."

Hạnh phúckhôngchỉ riênganh. Tìnhanhsâu đậm, hạnh phúc của em.

Lúc Ôn Thiếu Khanh ra khỏi xe, bà Ônđãđợi trước cửa nhà.

Tùng Dung cảm thấy quái lạ, "Rốt cuộc tên là gì?"

Nhìn khuôn mặt khôi ngô kề sát,côtrợn mắt, "anhlàm gì vậy?"

"Chị họ, chị họ, em chưa ở trong tứ hợp viện bao giờ!"

Ôn Nhượngđanghí hửng, chợt thấy ông cụ Ôn nhìn mình phẫn nộthìrun lên, "Bố, sao thế ạ?"

Tùng Dung cúi đầu vỗ trán, rốt cuộccônóicái quái gì vậy, thàkhôngnóicòn hơn!

Biểu cảmtrênkhuôn mặt Ôn Thiếu Khanh như ngưng lại, khí thế cũng hạ xuống, lờinóimang theo vẻ mập mờ, "Tên gìkhôngquan trọng."

Tùng Dung lập tức tháo xuống, "Để em về đổi Iấy màu xanh lá cây cho nó."

Hai người giàđirồi, mẹ Ôn Thiếu Khanh lại kéo tay Tùng Dung, đối xử vớicônhư congái, "khôngsao đâu, sau này nếu bị Thiếu Khanh bắt nạt, cháu cứnóivới bác, bácsẽmắng nó hộ."

Tùng Dung nhận lấy lại lưỡng lự, "Lâu lắm rồi emkhôngchơi, tập lại chútđã,anhchấm bài tiếpđi, chốc nữa xong emsẽgọi."

Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang phía khác, đôi vai run bần bật.

Ôn Thiếu Khanh thoải mái cười với Tùng Dung, đỡ bà Ônđitrước, "Ông đâu ạ?"

đangnóidở,côđột nhiên dừng lại, mỉm cười, "Được rồi,trênđời nàykhôngcó nếu như."

Tùng Dung thấy quen tai, cau mày ngẫm nghĩ rồi hỏi: "mộtloại gia vị ấy hả?"

Tam Bảo ngượng ngùng gãi cổ, cười ngốc nghếch.

Mùng Hai Chung Trinh phải trực ở bệnh viện nên ăn trưa xongthìvề nội thành. Tùng Dung cũng ngại ở lại nhà họ Ôn làm phiền mọi người nênđicùng Chung Trinh luôn, còn Ôn Thiếu Khanh vẫn ở lại nhà tổ.

nóilà phòng đọc sách nhưngthậtra cũng là phòng thuốc. Cómộtmặt tường toàn là tủ thuốc, từng ngăn kéonhỏđều được dán nhãn tên thuốc bên ngoài, bên trong để dược liệu, vừa bước vàođãngửi thấy mùi thuốc.

Ôn Nhượng buồn cười, "Cậu ta có con lúc nào ạ? Chỉ viết cái tên thôi mà, con cũng viết được!"

Bác sĩ Ônkhôngngờ trước thềm năm mới, món quà chúc mừng tân niên đầu tiên màanhnhận được lại làmộtvăn bản luật sư. Quả đúng là rất có sáng ý...

Đúng lúc này,cônhận được tin nhắn Wechat của Ôn Thiếu Khanh.

Ôn Thiếu Khanh làm mẫumộtlát rồi quay đầu nhìn Chung Trinh.

Ôn Thiếu Khanh nghĩcôđangnghe nhạc cho dễ ngủ nên cũngkhôngquấy rầy. Xem hết bài tập của sinh viên,anhmới pháthiệnTùng Dungđangnhắm mắt nghe gì đó, miệng còn mỉm cười.

Ôn Nhượng mỉm cười, vẻ mặt hờ hững ung dung, "Cháu trai, cháu quên chú là người xuất gia à?"

Chung Trinh giống như muốn nhìn ra gì đó từtrênmặtcô, "Chị họ, chị căng thẳng à?"

Nhưng người trong cuộc là Ôn Thiếu Khanhthìlại tỉnh bơ hỏi thăm khẩu vị của hai người: "Dì làm tào phớ, giờ tôiđibưng về, hai người ăn ngọt hay ăn mặn?"

"Cố chịumộtchút,sẽđỡ ngay thôi."

Tùng Dungkhôngcó phản ứng gì, lúc nàyanhmới nhận racôđãngủ. Ôn Thiếu Khanh tiện tay đặt tai nghe vào trong tai nghe thử, hóa ra là giọng củaanh, là giọnganhgiải thích về game.

Tam Bảo làcôngốc chính hiệu, nghe thấy vậythìsáng mắt, "Có thể ăn thoải máithậtạ?"

Vừa bước ra ngoài, Tùng Dung bỗng ôm lấy Ôn Thiếu Khanh từ phía sau. Ôn Thiếu Khanh quay lại nhìncô, "Sao thế?"

Ôn Thiếu Khanh mặc cho Tùng Dung vùng vẫy, kéo taycôđira ngoài, "đinào, cả nhàđangđợi chúng ta tới ăn điểm tâm đấy."

Ôn Thiếu Khanh chấm mực, quệtnhẹlên nghiên, ngẩng đầu cười vớicô, "Làm lao động, đổi mới gia phả."

Ông Ôn đứng cạnh cười gật đầu.

Tùng Dung nghe vậythìsửng sốt, sau đó hai người nhìn nhau cười, hóa ra người đàn ông này còn biết kể chuyện cười nữa.

Chung Trinh chợt tiến lênmộtbước, cúi mìnhthậtthấp chào, "Chào giáo sư ạ! Cháu thường xuyên thấy tên của báctrêngiáo trình, vô cùng ngưỡng mộ, hôm nay cuối cùng cũng được gặp ngườithậtrồi!"

Tùng Dung lén gật đầu, ngồi thêm năm phút mớinóivới người lớnđangxem tivi: "Cháu vào nhà vệ sinhmộtlát."

Thiếu Khanh chỉ vào cổ Tùng Dung, "Cơ. Cơ căng quá, ấn cũngkhôngấn được."

Ôn Thiếu Khanh kinh ngạc nhìncô, "anhlà Doraemon chắc?"

Tốt xấu gì đây cũng là tấm lòng củaanh,khôngbiếtđãtốn bao nhiêu công sức. Tùng Dungkhôngdám chê, cười lấy lòng, "Nhưng trông rất đẹp."

Trước khi ngủ, Tùng Dung vào mạng xã hội, hầu hết đều đăng lời chúc Tết, ảnh chụp cơm tất niên và ảnh đôi lứa tình tứ.côlơ đãng lướt lướt, đột nhiên dừng lại, quay ngược vềmộtbài đăng vừa vuốt qua.

Trần Thốc cưng chiều xoa đầucô, thaycôxin lỗi bà Ôn, "Xin lỗi bà,côấy chỉ ham ăn thôi,khôngcố ý đâu ạ."

Ôn Thiếu Khanh bỗng mở miệng cắt lời, "Hậu thiên? Có lẽ là do cháu."

"Giống..." Tùng Dung đờ đẫn gật đầu, "Nhưnganhcoi em là trẻ con hay sao mà tặng em cái này?"

Ôn Thiếu Khanhnói: "Thắngthìtính cho chú, thua tính cho tôi."

Tùng Dung nhận lấy, lòng đầy những suy nghĩ lan man. Sau khi đốt vài cây pháo,côtrả thuốc lá cho Ôn Thiếu Khanh.

Tam Bảo ôm mặt, hỏi giọng đángyêu: "Đànanhthânyêu, ýanhlà em ăn ít quá, chút đồ đósẽkhônglàm em mập lên, đúngkhông?"

Ông bà Ônđãchung sống với thuốc Đông y cả đời, lại nhận ra cách thêu kia là của Ôn Thiếu Khanh, cũng nở nụ cười tương tự "Đúng là đẹpthật."

Ôn Thiếu Khanh liếc Tùng Dung,nóivới bà Ôn: "côấy ham ăn lắm, gì cũng thích."

Tùng Dung gào lên: "Tất nhiên làkhông!anhcó phải bác sĩkhôngthế? Emđangmiêu tả triệu chứng bệnh."

Cũng may Ôn Thiếu Khanhkhônghỏi nhiều, nhìncôchằm chằmmộtlúc, cuối cùng ánh mắt rơi vào hoa thêutrênáo sơ mi,anhnở nụ cười, "Cũng đẹp đấy."

Tùng Dung quay phắt lại, sững sờ nhìn Ôn Thiếu Khanh. Khoảnh khắc ấy, những tâm tư rối ren dâng đầy trong lòngcô, bao cảm xúc dịu dàng luân chuyển. Có thứ gì đó từ từ lên men nơi lồng ngực, khiến cả trái tim căng phồng.

Ôn Thiếu Khanh trầm giọng cười, kéocôvào lòng, "Họ thích em mới tốt với em, cho nên em cũng rất tốt."

"Thế là gì?"

Ôn Nhượng vào sau Ôn Thiếu Khanh, nhìn thoáng qua hình thêu kia, hơi nghiêng đầu nở nụ cười bí hiểm vớianh.

Tùng Dung đơ mặt, đóng sập ngăn tủ lại, nhìn sangmộtngăn khác thấy viết tên là "Cát dạ minh", nghĩ chắc cũngkhôngphải thứ gì tốt đẹp, chọn tới chọn lui rốt cuộc cũng chọn được thứ vừa ý, "Cái này hay này, bạch đinh hương, là hoa đinh hương sao?"

cômở thư mục trò chơi, chợt thấy mấy video, "Đây là gì?"

Có lẽ do kỹ thuật thêu của Ôn Thiếu Khanh quá xuất sắc, Tam Bảo vừa thấy Tùng Dung liền tiến sát đến hỏi: "Dung Dung, áo nàycômua ở đâu thế, độc đáo quá."

anhđitới lấymộtbên tai nghe xuống, "đangnghe gì vậy?"

côvụng trộm chép mấy video kia vào điện thoại, trả máy cho Ôn Thiếu Khanh rồi nằmtrênsofa đeo tai nghe.

Chung Trinh ôm bụng lăn lộntrênsofa, "Ối, chuyện để buôn hay thế màkhôngđượcnói, bụng em nghẹn sắp nổ rồi!"

Ôn Thiếu Khanh trả di động chocô, "Bácgáibảo em sau Tết về nhà."

Cáchmộtcánh cửa, giọng nam nghe hơi mơ hồ, "khôngnhẹđược."

Ôn Thiếu Khanh cất cao giọng đáp: "Là cháu đây ông ơi."

Ôn Thiếu Khanhmộttay ôm thùng giấy,mộttay nắm taycô, "Nội thànhthìcấm, ngoại thànhkhôngsao cả."

côđeo tai nghe lên, mở ra. Đúng làđãxem hết rồi, chỉ có điều bảncôxem là bảnđãđược xử lýâmthanh, còn đây là bản gốc chưa xử lý.

"Gọi như Thiếu Khanh là được." Bà Ôn cười hiền hậu, nhận lan hồ điệp rồi quan sát Tùng Dung, "Hai chị em đều đẹp, tốt quá. Mau vàođithôi, đừng khách sáo nhé. Trước kia ông nội Thiếu Khanh cũng đưa học trò về nhà ăn Tết, cứ coi như nhà mình là được."

Ôn Thiếu Khanh lập tức ra vẻ xót xa, lau nước mắt chocô, vẫnkhôngquên giải thích với mọi người, "côấy xúc động quá ấy mà. Mỗi lần nhắc đến chuyện này làcôấy đều xúc động…"

Tai Tùng Dung nóng bừng.anhđitập thể d·ụ·c buổi sáng vềđãtắm rửa thay quần áo, đứng gần thế này,côcó thể thoáng ngửi thấy mùi sữa tắmtrênngườianh,mộtmùi hương rất sạchsẽ.

Ôn Thiếu Khanh dẫncôvào nhà vệ sinh. Tùng Dung đứng trước vòi nước, vừa rửa mắt vừa tố cáoanh, "Ôn Thiếu Khanh,anhdám bôi ớt vào tay. Mắt em xót c·h·ế·t mất thôi..."

"A!" Tam Bảo nhào vào lòng Trần Thốc, "Chúng ta vừa trông thấy cảnhkhôngnên thấy, đànanhchuẩn bị diệt khẩu!"

Đêm Giao thừa của mấy năm trước, khung cảnhkhôngkhác lắm, cùngmộtbóng lưng, có thể thấp thoáng nhận racôgáitrong tấm ảnh với người ở bài đăng "Đâu phảikhôngnhớ em" kia là cùngmộtngười.

anhviết bao lâu, Tùng Dung nhìn bấy lâu.anhlên tiếng,cômới sực tỉnh, chỉ vàomộtchỗ hỏi: "Chỗ này... Sao bên cạnh tênanhlại cómộtkhoảng trống?"

Bà Ôn ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Tùng Dung, "Đừng đứng thế. Đằng kia có ghế, ngồi xuống rồinói."

Ôn Thiếu Khanh cũng lặng thinhmộtlát rồi ngẩng lên nhìncô, "Bằng lòng. Nếuanhbiết cậu ấy là em họ của em,anhsẵn sàng gác lại nguyên tắc của mình. Cùng lắmthìđể ý cậu ấy hơnmộtchút, chỉ dẫn cho cậu ấy nhiều hơnmộtchút. Chủ yếu là lòng dạkhôngxấu thôi, chứ làm bác sĩ cũng có thể cần cù bù thông minh mà. Có lúcanhcòn nghĩ, nếuanhbiết cậu ấy là em họ em sớm hơnmộtchút, có lẽ chúng ta còn có thể gặp nhau sớm hơn."

Mẹ Ôn Thiếu Khanh gọi: "Thiếu Khanh, Tùng Dung, mau tới ăn hoa quả."

Tùng Dung khinh bỉ, "Cung phản xạ của em dài đến mức có thể quấn quanh trái đất thắtmộtcái nơ đấy!"

Tiếng cười của Ôn Thiếu Khanh trở nên mơ hồ trong làn gió, "Saokhôngnhận?"

"Thua?" Ôn Thiếu Khanh cười liếc Tùng Dung, "Thuathìgán nợ chị họ cậu làm vợ tôi."

Tùng Dung nhìnanh, vẫn thấy kỳ quặc, "Nhưnganhhọc Tây y mà!"

Ôn Thiếu Khanh vỗ lưngcôđộng viên, "khôngsao đâu,anhcó cách."

anhnóixong còn xoanhẹbàn taycô.

Ôn Thiếu Khanh yếu ớt giải thích: "Bố, đây là học trò của con, bình thường cậu ấykhôngthế đâu..."

Sau khi Tùng Dung vào, Ôn Thiếu Khanh tìm hiểu mấy vấn đề rồi hỏi: "Emđãbao giờ nghenóivề ASMR chưa?"

Tùng Dung ghé đầu nhìn. Trong ánh sáng lung linh, hai người nhìn nhau cười. Pháo hoa nổthậtđúng lúc, chiếu rạng nụ cười củaanhvàcô. Tuy chỉ là góc nghiêng, khuôn mặt đôi bên đềukhôngrõnét, nhưng qua màn hình vẫn có thể cảm nhận được tình ý nồng nàn.

Tùng Dungkhôngbiết giải thích ra sao, "Em mất ngủ mà!"

Trong tay Ôn Thiếu Khanh cómộtcái thùng giấy. Thấycôhổn hển chạy tới,anhbèn đặt thùng xuống đất, cười đón lấy áo khoác và khăn quàng mặc lên giúpcô, "khôngphải vội, mặc ấm vàođã."

Ba người kia trao đổi ánh mắt,khôngnghe nổi nữa liền đột ngột đẩy cửa tiến vào, "Hai ngườiđanglàm gì?"

Tùng Dung ngoảnh ra cửa ngắm cảnh, mặt mũi củacôđãchẳng còn gì.

Ôn Thiếu Khanhkhôngchịu nổi, khẽ giọng nhắc "Cứ giữ dáng vẻ bình thường là được."

Ôn Thiếu Khanh đề nghị chân thành, "Thể chất khác biệt, hiệu quả cũngkhônggiống nhau. Em cứ thử xem sao?"

Tùng Dung tò mò cúi đầu nhìn, "Luật cấm đốt pháo cơ mà?"

Tùng Dung ngồi xuống cạnh Ôn Thiếu Khanh, ông Ôn nhìncôcười, "Trông sắc mặt cháukhôngđược khỏe lắm, gan hơi có vấn đề, dạ dày cũngkhôngđược ổn. Là phụ nữ, đừng hiếu thắng mạnh mẽ quá, đừng chuyện gì cũng muốn tranh thắng thua."

"Vẫn chưa được à?"

Tùng Dung lườmanh, "Em muốn thay áo."

Ôn Thiếu Khanh ngắt lờicô: "Emđãbao giờ nghe câu "thu thêm đông cất" chưa?"

Trong phòng chỉ cómộtmình Ôn Thiếu Khanh,anhđangngồi trước bàn cầm bút lông viết gì đó.

Ôn Thiếu Khanh bình thản trả lời, "anhlà bác sĩ."

Ôn Thiếu Khanh nắm lấy vạt áocô, "Đúng vậy, quế tử quế tử, sớm sinh quý tử."

Mọi ngườikhônghiểu, "Do cháu?"

Bà Ôn nhìn Tùng Dung, "Cháuthậtcó lòng, màu này khó tìm lắm, ông nội Thiếu Khanh bảo nó tìm bao lâu cũngkhôngtìm được, phiền cho cháu rồi."

Ôn Thiếu Khanh ấn vào nơiđangcăng cứngtrênvaicô, "Chỗ này à?"

Chung Trinh liên tục kéo tay Tùng Dung hỏi: "Chị họ, vừa rồi sếp em kể chuyện sếp với chị đấy à?"

Lúc này Tùng Dung mới phản ứng được, "anhnóivới em chuyện giữ tinh làm gì? Em đâu có!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

nóirồi quay người nhìn Tùng Dung.

Ôn Thiếu Khanh cũngkhôngbiết họ chuẩn bị quà gì, cúi đầu nhìn sang, "Đây là gì thế?"

Mẹ Ôn cũng là con nhà danh giá, cả ngoại hình và khí chất đều hơn người, đến tuổi này mà nhan sắc vẫn được giữ gìn cẩn thận, thấp thoáng có thể nhìn ra phong thái thời còn trẻ, đứng cạnh bố Ôn Thiếu Khanh trông rất xứng đôi.

côcòn chưa kịp phản ứng, Chung Trinhđãvọt tới như cơn gió, "Em ăn, em ăn!"

Ôn Thiếu Khanh đá thùng giấy bên chân, "điđốt pháo hoa, chốc nữa còn có thêm người."

Bên em nửa đời, hạnh phúc củaanh.

Tùng Dung thở hắt ra, cuối cùng cũng hỏi thành tiếng: "Bình thườnganhđều chữa bệnh cho bệnh nhân như thế à?"

"Ýanhlà..." Ôn Thiếu Khanh bắt đầu độc mồm ác miệng, "Emđãăn nhiều như vậy, dù có ăn mặn cũngsẽmập."

Tùng Dung gật đầu liên tục, đứng ở cửakhôngvào, "Có thể, có thể, rồi emsẽgiới thiệu luật sư choanh, có giảm giá. Giờnóivấn đề của em trướcđã, em mất ngủ mấy ngày nay rồi..."

Tùng Dung cau mày, khẽ lặp lại: "Ngụ ý? Quế tử?"

Ôn Thiếu Khanh vừa cúi đầu viết chữ vừa điềm đạm mở miệng: "Cát vọng nguyệt, chữa đục mắt, giải độc sát trùng."

mộtlúc sau, giọng cười khe khẽ củaanhchợt vang lên, "Chúc mừng năm mới!"

Tùng Dung lập tức thẳng lưng, ngước mắt nhìnanh, khí thế bừng bừng.

Chung Trinh hớn hở ăn cháo, "khôngạ, cháu thích nhà tứ hợp viện lắm."

Tùng Dung nhận lấy xem "Gì đây?"

Tùng Dung lườm cậu, "Nhìn chị mãi thế làm gì?"

Vẻ mặt Ôn Thiếu Khanh trở nên tế nhị, "Cất giữ dương khíthìphơi nắng nhiều. Cất giữ tâm trí, tim là nơi cất giữ trí, thống trị cơ thể, là gốc rễ của sinh mệnh, là chủ của lục phủ ngũ tạng, cảm xúc bị tổn thươngthìtâm trísẽbị ảnh hưởng đầu tiên, tiếp theo là đến các tạng phủ tương ứng, dẫn đến khí của tạng phủ bị rối loạn. Mùa đông vạn vật đềuẩnmình, tâm trí của con người cũng nên được cất giữ ở bên trong."

Ôn Thiếu Khanh tốt bụng uốn nắn tư tưởng chocô, "Phụ nữkhôngsinh con vàkhôngsinh hoạt t*nh d*csẽcó khả năng mắc bệnh ung thư nội mạc t* c*ng và ung thư v·ú khá cao.thậtra sinh hoạt t*nh d*c cũng như ăn cơm vậy,khôngđược ăn bừa nhưng cũngkhôngthể để đói, cứ hợp lý là được."

Tùng Dung đột nhiên tiến đến gần, "Cháu là chị họ của Chung Trinh, tên là Tùng Dung ạ. Chào bà, đây là quà tặng bà ạ "

Chung Trinh sợ hãi, vội vã chuồnđi, Tùng Dung liền chuyển họng s·ú·n·g về phía Ôn Thiếu Khanh, "khôngphải thế! Tại sao hai ngườikhôngnóithật?"

Sau khi đĩa sủi cảo cuối cùng được mang ra, bố Ôn Thiếu chợt nhìn về phía con trai.anhgật đầu hiểu ý, quay sang hỏi Chung Trinh: "Muốnđicùngkhông?"

Tùng Dung tìm theo lờianh,trênngăn tủ kia viết "nhục thung dung", chắc chính là dược liệu bổ thận từng nhắc đến vào mấy lầnnóiđùa trước kia?

Ôn Nhượng đờ người, "Nhìn tôi làm gì? Tôi là người xuất gia!"

Tùng Dung đập choanhmộtnhát, "Lúc ấyanhđãcó mưu tính! Ôn Thiếu Khanh! Em muốn gửi văn bản luật sư choanh!"

côvừa dứt lời, biểu cảm của Ôn Thiếu Khanh càng trở nên quái lạ, nhìn chằm chằm Tùng Dungkhôngnóigì, bầukhôngkhí lập tức trở nên ngượng ngập.

Ôn Thiếu Khanh cườikhôngnói.

Tùng Dung cảm ơn rồi mở hộp, lập tức ngẩn người.

Trần Thốc đương nhiên đồng ý. Chung Trinh cũng hào hứng, "Em chơi với."

Ôn Thiếu Khanh nhìn Nhường Chút rồi lại nhìn Tùng Dung bằng ánh mắt phức tạp, "Emkhôngbiết... nó là c·h·ó đực à?"

Tùng Dung điều hòa hơi thở, hỏianh: "Chúng tađiđâu?"

Tùng Dung nằm trong lònganh, nhanh chóng cảm thấymộtbàn tay đặt lên mắt,mộttay khácnhẹnhàng xoa bóp đầu mình.mộtlát sau, nụ hôn củaanhdịu dàng rơi xuống mắt, mũi, mácô, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng lại phả vào làn da, cuối cùng chuyển sang tai, khẽ thổi vào.

Tùng Dung hơi lơ đãng, chỉ ủ rũ đápmộttiếng: "Ừ."

Trong bếp có sẵn đậu phụ được cắt thành miếng, chảo nóngđãđổ dầu, dùng đũa gắpmộtmiếng bỏ vào chảo, chín hẳnthìgắp cho vào đĩa rồi đổi sang miếng khác, trong toàn bộ quá trình miếng đậukhôngđược tuột ra khỏi đũa.

Ôn Thiếu Khanh nhìn đồng hồtrêntường, "anhtan việc rồi."

Tùng Dung cảm thấy có lý, hỏi tiếp: "Vậy chuyện gì cần phải vận dụng năng khiếu?"

Tùng Dung cũng gật đầu cười.

"Nếu nókhôngphù hợp với điều kiện nhận học sinh củaanh, màanhlại biết nó là em họ em, vậyanhcó bằng lòng..."

Tùng Dung ôm lan hồ điệp trong lòng, khuôn mặt bình tĩnh, "Căng thẳng cái gì?"nóixong lại trộm liếc Ôn Thiếu Khanh.

Đến phòng ăn mới biết câu "Cả nhàđangđợi chúng ta tới ăn điểm tâm" của Ôn Thiếu Khanhrõlà bịa đặt. Trong phòng ănkhôngcó ai, Tùng Dung bắt đầu bày bát đũa, Ôn Thiếu Khanh vào bếp bưng cháo ra.

Ôn Thiếu Khanh sửa lời: "Công đấy."

"Sớm muộn?" Ôn Nhượng hừ lạnh, "Cậu sớm muộn cũngsẽcó con, saokhôngviết cả tên con lênđi?"

Chung Trinh gật đầu, làmmộttư thế cổ vũ khích lệ Tùng Dung rồi chạyđi.

Tùng Dung vừa nãy còn tràn đầy tò mò với dược liệu, lúc nàyđãmất hứng, chán nản nhìn tên thuốc.

Ôn Thiếu Khanh loanh quanh trong bếpmộtlát rồi kiếm cớ ra ngoài.

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Đông y chú trọng nhìn, nghe, hỏi, chạm. Ônganhlàm nghề y nhiều năm, thoạt nhìn có thể pháthiệnvấn đề cũng là chuyện bình thường."

Tùng Dung nhanh chóng đứng dậyđiđến chỗanhbảo.

Bà Ôn đậpnhẹtayanh, "Căng thẳng là tốt, vậy có nghĩa là con bé để ý đến cháu. Chốc nữa dẫn đến cho ông nội và bố mẹ cháu gặp."

"…" Chung Trinh cảm nhận được ác ý dày đặc.

nóixong,anhnhanh tay cướp lại gia phả từ Ôn Nhượng, quay ngườiđivề bàn, viết thêm hai cái tên "Ôn Tinh", "Ôn Cố" dưới tênanhvà tên Tùng Dung rồi mới trả lại.

Giữa tiếng ồn ào huyên náo,anhvẫn nghe được giọngcô, lập tức xoay người nhìn,nóivào di độngmộtcâu rồi mau chóng cúp máyđiđến, "Sao vậy?"

Ôn Thiếu Khanh nhìn lướt qua hình thêu kia, "anhchọn nókhôngphải vì đẹp."

Tùng Dungthậtlòng thích gia đình này, trò chuyệnmộtlát cũng thấy tự nhiên hơn, ngồi nghe bà Ôn kể chuyện Ôn Thiếu Khanh khi còn bé.

Hai chú cháuđangso tàithìbốn người lớn tới, mọi người bắt đầu ăn sáng.

[2] Tiên thiên và Hậu thiên: Hai khái niệm trong tâm lý học, phong thủy và Đông y. Trong Đông y, Tiên thiên là khí bẩm sinh của con người khi còn là bào thai trong bụng mẹ, hậu thiên là khí được hình thành sau khi chào đời, kết hợp với những biến đổi trong tâm lý, sinh hoạt, ăn uống, hấp thụ và đào thải.

Tùng Dung ngẫm nghĩ, "Thử kiểu gì?"

Mắt Tùng Dung đau nhói, vội nhắm lại, lúc mở rathìđỏ bừng, lệ tí tách rơi xuống.

Ôn Thiếu Khanh cười tươi tắn, "Sớm muộn gì cũng là người của tôi."

Lúc giới thiệu, Ôn Thiếu Khanh chỉ vào Chung Trinh trước, "Bà ơi, đây là Chung Trinh, học trò của cháu. Còn đây là..."

côvừa quay đầu, Ôn Thiếu Khanhđãlao vào, vội vàng đặt bát cháo sứ to lên bàn, sau đó lập tức vươn tay đặt lên taicô, miệng còn cảm thán: "A, nóng quá!"

anhnghemộtlát mới tháo bên tai nghe còn lại đặt sang bên cạnh, mỉm cười, cúi đầu hôn vào giữa đôi lông mày củacô.

Tùng Dung nắm lấy tai thỏ, "Saokhônghợp? Đángyêulắm mà!"

Ôn Thiếu Khanh liếccônàng, "Lượng thay đổithìchất cũng thay đổi."

Tùng Dung ngầm phê bình, "Nhưnganhthế này..."

Vừa dứt lờithìở cửa vang lên tiếng hắng giọng, còn có tiếng cười khẽ.

Ôn Thiếu Khanh bật cười, "Ông ơi,côấy là luật sư,khôngtranh thắng thua sao được?"

Tùng Dung tự nhiên bị trêu chọc,thậtsựcảm thấy quá oan uổng.côquảthậtkhôngsốt ruột chuyện "sớm sinh quý tử" mà...

Tùng Dung chẳng buồn ngẩng đầu, tiếp tục nghịch điện thoại, dửng dưng trả lời: "anhấy là nam thần của em chứkhôngphải của chị, em cướianhấy là được rồi."

Đậu hũ trơn mềm, dễ nát, dùng đũa gắp đậu vốn là công việc đòi hỏi kỹ thuật, dùng lực quánhẹthìkhônggắp được, miếng đậusẽtuột khỏi đũa; lực quá mạnhthìsẽlàm vỡ miếng đậu, cũngkhônggắp được; chỉ khi dùng lực vừa đủ mới có thể gắp đậu lành lặn cho vào chảo dầu.

Lúcđivàothìthấy bà Ônđangchuẩn bị mang thức ăn ra. Đâykhôngphải lần đầu tiên Trần Thốc tới ăn Tết, bà Ôn thấyanhta năm nay đưa bạngáiđến cùngthìrất vui, bảo hai người: "Cứ coi như ở nhà mình, ăn thoải mái nhé."

[5] Tùng Dung, thong dong, thung dung: Ba chữ cóâmđọc giống nhau, mặt chữ Hán cũng gần giống nhau.

Thấy hai người ồn ào, bà Ôn cườiđira, "Chơi vui thôi, đừng đánh nhau. Thiếu Khanh, cháu nhường Tùng Dungmộtchút."

[1]. Giải trãi: Tênmộtthần thú trong truyền thuyết Trung Quốc, tương truyền có thân như sư tử, đầu như rồng, cómộtsừng, là linh thú biết phân biệt phải trái, biết xử án, thấy ai đánh nhauthìhúc kẻ làm trái, nghe người bàn bạcthìcắn bên bất chính.

Ôn Thiếu Khanh chà xát hai tay, nắm lấy vai Tùng Dung ra hiệu chocôquay người, "Quay qua chỗ khác,anhxoa bóp giúp em."

Ôn Thiếu Khanh hơi khựng lại, nghi ngờ hỏi: "khôngphải em muốn ngủ cùnganhà?"

Chung Trinhkhônghiểu ra sao, "Đâu có, sao tự nhiên chị hỏi thể?"

Khóe miệng Ôn Thiếu Khanh khẽ cong lên, nở nụ cười lưu manh, "Em nghĩsẽđilàm chuyện xấu gì?"

Ôn Thiếu Khanh giải thích: "Autonomous Sensory Meridian Response, tạm dịch ra là phản ứng cực kh*** c*m giác độc lập, cũng gọi là c*c kh*** não, dựa vào k*ch th*ch thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác hoặc cảm giác để làm cho con người nảy sinhmộtcảm xúc đặc biệt k*ch th*ch hưng phấn ở não, da, phần lưng hoặc các phần khác trong cơ thể, có thể thúc đẩy và nâng cao chất lượng giấc ngủ. Trước mắt chưa có, mà có thể là vốnkhôngcó lý giải khoa học hay số liệu thí nghiệm nào chứng minhhiệntượng này, giới khoa học và giới y họcđangcó rất nhiều tranh luận xoay quanh nó. Nhưng em có thể thử xem sao."

Ôn Thiếu Khanh thong thảnói: "Emnóixem là tinh gì?"

Tùng Dung kệ cậu, đổi tư thế ngồitrênsofa chơi điện thoại. Chung Trinh suy nghĩ cả buổi, đột nhiên lại kêu lên: "Khoanđã! Sếp em mà lại thêu thùa á?"

Ôn Thiếu Khanh cười, ngước lên hỏi lạicô: "Tiêu chuẩn củamộtbác sĩ tốt là gì?"

Có ai muốn lần đầu tiên ra mắt nhà trai lại bị pháthiệnkhôngsinh được con...

mộtlúc sau, Ôn Thiếu Khanh cầm cốctrênbàn uống mấy ngụm xong mới ngước lên nhìncô, "Ra khỏi chung cư rẽ phải, cómộthiệu thuốc hai mươi tư giờ, ở đó có bán thuốc ngủ, cầnanhviết đơn thuốc chokhông?"

Ngón tay Ôn Thiếu Khanh thon dài mạnh mẽ, lúc gắp đậu lên động tác bình thản điềm nhiên. Thời điểm sắp kết thúc,anhchợt ngẩng đầu cười vớicô, động tác tay cũng như vô tình chậm lại.

Tùng Dung nghi hoặc, "Chỉ là đốt pháo thôi, làm gì mà lén lút thế. Em còn tưởngđilàm chuyện xấu gì."

Tùng Dung nghemộtlúc thấy chán, liềnđitới chỗ Chung Trinh cùng chơi pháo thăng thiên, chơimộthồi chẳng biết sao lại sực nhớ ra hỏi câu: "Ở khoa các em có đồng nghiệp nhận con nuôi đúngkhông?"

Chợtmộtluồng pháo hoa nở bừngtrênđỉnh đầu họ, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả bầu trời. Hai người bị tiếng vang thu hút, ngẩng đầu lên xem. Chung Trinhkhôngbiết từ đâuđitới, đưa điện thoại ra, "Xem này! Hình em chụp đấy có đẹpkhông?"

Tùng Dung cố kìm lửa giận, mãi sau mới thở hồng hộc gật đầu, "Ừ!"

nóixong, bà cầm tay bố Ôn Thiếu Khanh ra ngoài, "côbé Tùng Dung này thoạt nhìn hơi lạnh nhạt,khôngngờ lại là người nặng tình."

Tùng Dung thấp giọng: "Ừm."

Tùng Dung hơi cúi đầu chào: "Chào hai bác, cháu là Tùng Dung ạ."

Thương hàn luận

Ôn Thiếu Khanh biếtcôđanglo lắng điều gì, cười cười, "Nhận rathìsao?"

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Cũng tương tự. Nhưng cành non của nó làmộtvị thuốc Đông y, gọi là quế chi. Quế chi là đồ tốt, vị ngọt và đắng, có tác dụng đối với phổi, tim, bàng quang, là thuốc có tính ấm, thường dùng trong việc điều trị cơ thể bị lạnh trong. Trong phầnmộtcuốn

Tam Bảo hớn hở kéo Trần Thốcđiđốt pháo hoa, còn Chung Trinh dắt Nhường Chútđichơi pháo thăng thiên.

Ôn Thiếu Khanh đặtmộtcái gối xuống ghế sofa, vỗ vỗ, "Nằm xuống."

"Phân và nước tiểu thỏ rừng."

Nét cười dâng lên trong đôi mắt Ôn Thiếu Khanh, "Ừm…khôngphải."

Bố Ôn gật đầu, "Chào cháu, mừng cháu tới nhà chơi."

Ôn Thiếu Khanh biết lỗi,nhỏgiọng trả lời: "Lúc nãy ở trong bếp..."

Ông cụ tức đến nỗi chòm râu cũng run lên, "Gia phả là thứ để cháu thích nghịch thế nàothìnghịch đấy à?"

thậtra vừa nãycôchỉ nhất thời xúc động, cũngkhôngcó gì muốnnóivớianh. Giờanhcứ lặng yên nhìn như vậy,côbỗng dưng luống cuống, ấp úng mãi mới nảy ramộtý, cười ngẩng đầu, "Sắp 12 giờ rồi, muốnnóivớianhmộtcâu chúc mừng năm mới."

"Thích là tốt rồi." Bà Ôn cười hỏi, "Cơm trưa muốn ăn gì?"

Tùng Dung cau mày, "Tinh gì?"

Làn dacôtrắng nõn mềm mịn, giờ phút này, đường cong dịu dàng của chiếc cổ mượt màhiệnra ngay trước mắt Ôn Thiếu Khanh.anhtrông thấyđãxao động, lạiđangôm cơ thể mềm mại trong tay, lòng càng nhộn nhạo.

Tùng Dung hoàn toànkhôngý thức được cái bẫyđanggiăng ra trước mặt, thànhthậtlắc đầu.

Ông Ôn nhìn sang bà Ôn. Bà Ôn gật đầu, ông liền nhấc tay lên, "Ngồiđi."

"Đến phòng đọc sách."

Chương 15: Hạnh phúc nhỏ của anh

Tùng Dung xúc động, "Chúng ta chơimộtvánđi?"

Tùng Dung và Chung Trinhđitheo sau,nhỏgiọng chuyện trò.

Đợi Tùng Dung ra ngoài, Ôn Thiếu Khanh mới cầm bút lên, viết thêm hai chữ vào chỗ trống bên cạnh tênanhrồi đưa cho ông cụ Ôn.

Bà Ôn ngắt lời, "Có phải đến gặp ông để xem bệnh đâu,nóichuyện đó làm gì."

Tùng Dung nhướng mày khẽ cười, bắt chướcanhbông đùa, "Em vẫn luôn sùng báianh,anhkhôngbiết à?"

Lúc sau Chung Trinh nhìn thấy cũng hỏi: "Chị họ, áo này của chị đẹp quá, chưa thấy chị mặc bao giờ."

Tùng Dung chợt cảm thấy bầukhôngkhí yên tĩnh quá, bèn hắng giọng đổi chủ đề, "Chung Trinh có năng khiếu học ykhông?"

Vẻ tán thưởng lấp lánh trong đôi mắt Ôn Thiếu Khanh, "Luật sư Tùng quả là cực kỳ tinh tường, xem ra sau này muốn dỗ em cũng phải ngụy trang cẩn thận."

anhđứng sau lưng Tùng Dung,nhẹôm lấy đầucôxoay qua trái rồi xoay sang phải, thỉnh thoảng lại hỏi: "Thế này có đaukhông?"

"Được." Ôn Thiếu Khanh gật đầu, đưa laptop trong tay chocô, "Em dùng laptop củaanhđi, game ở trong ổ D,anhvào phòng đọc sách dùng máy tính bàn."

Luồng nhiệttrêntai vừa biến mấtthìmặt Tùng Dung nóng lên, cau mày vớianh, "anhlàm gì đấy?"

[4] Thất tinh đẩu: Bảy ngôi sao.

Vừa nhìnđãbiết đồ trong hộp quà kiểu cổ kia hẳn có giá trịkhôngnhỏ. Tùng Dung hơi ngập ngừng, Ôn Thiếu Khanh nhận lấy, đặt vào taycô, "Tấm lòng của người lớn, em nhậnđi, mở ra xem."

Tùng Dung lo lắng, "Vậy có phảiđãnhận ra..."

Động tác củacôquá nhanh, Ôn Thiếu Khanhkhôngphản ứng kịp, tiếng "bạngái"khôngcó cơ hội thốt ra khỏi miệng.

Tùng Dung đón lấy ánh mắt đầy hứng thú củaanh, gượng gạo chuyển tầm nhìn,thìthào: "khôngcó gì."

Lúc ấy nếu Tùng Dung biết cách mà Ôn Thiếu Khanhnóilà gìthìcó chếtcôcũngkhôngchủ động nhắc đến chủ đề này.

Ông cụ Ôn tỏ ra lúng túng, hắng giọng, "Viết xong gia phả chưa?"

Vừa dứt lờithìcậu cũng kịp phản ứng, lập tức vứt đũa xuống bàn, vẻ mặt khóckhôngra nước mắt, "Chị ơi... Làm sao bây giờ?"

nóixong quay sang hỏi Ôn Thiếu Khanh: "Có đẹpkhông?"

Chung Trinh lập tức ngoan ngoãn mở miệng: "Chào cụ ạ."

Bà Ôn cười xua tay, "khôngsao, ăn được là tốt. Các cháuđichơiđi, bà vào bếp làm thêm sườn xào chua ngọt."

Hai người cùng nhìn qua, thấy Trần Thốc và Tam Bảođangđứng ở cửa với vẻ mặt hứng thú đầy ý tứ, lúc này họ mới nhận ra tư thế khi nãy mờ ám đến mức nào.

Ôn Thiếu Khanh nhìncôđầy bất ngờ, "Sớm thế cơ à?anhcònđangđịnhđigọi em dậy đây."

Mọi người đốt hếtmộtthùng pháo mới về chúc Tết người lớn, nhận lì xì rồi mãn nguyệnđingủ.

Bản thảo cương mục

Tùng Dung cau mày lườmanh, Ôn Thiếu Khanh cười càng vui vẻ.

Bà Ôn vừa vào bếpthìchuông điện thoại của Tùng Dung lên.cônhìn thoáng qua, vừa bắt máyđãnghe thấy giọng mẹ ở đầu bên kia, "Con với em con định bao giờ về?đangđợi hai đứa về ăn Tất niên đây!"

Tùng Dung lắc đầu, "không, chỉ là cảm thấy người nhàanhtốtthật,anhcũng rất tốt."

Tùng Dung thầm mắng, em hồi hộp nỗi gì? Chị mới là người nên hồi hộp chứ?

Mẹ Ôn cười kéo tay Tùng Dung, "Người xinh đẹp, tên cũng hay."

Tùng Dung cố kìm nén suy nghĩ muốn bộc phát, "Khác gì nhau?"

Mấy mươi phút trước, có lẽ là vào lúcđangđốt pháo, Ôn Thiếu Khanhđãđăng tấm ảnh Chung Trinh chụp lên mạng xã hội, viết kèmmộtcâu đơn giản.

Chung Trinh gãi đầu, "Sếp em? Chịnóiem mới sực nhớ ra, hình nhưanhấy có hỏi thăm y tá trưởng về trẻ sơ sinh bị bỏ rơi trong bệnh viện. Sao vậy ạ?"

Tùng Dung quýnh lên, "Trước kia emthậtsựkhôngbiết nó là c·h·ó đực..."

Tùng Dungkhôngso đo vớianh, ngoảnhđigọi Nhường Chút: "Em cũng có quà cho Nhường Chút!"

Biểu cảmtrênkhuôn mặt Chung Trinh chuyển từ kinh ngạc sang hưng phấn, "Chị họ! Chúng ta rao bán cái áo này lên diễn đàn bệnh việnđi! Hàng do giáo sư Ôn chế tác, chắc chắn có thể bán được giá cao!"

Ôn Thiếu Khanh áy náy, "Cố gắng chịu đựng, rửađilàkhôngsao nữa rồi."

anhcàng lau, Tùng Dung càng chảy nhiều nước mắt.côkhôngnhịn nổi, hất tayanhra, lại bịanhthuận thế nắm lại, "Đừng khóc,đinào,anhđưa emđirửa mặt."

Ôn Thiếu Khanh kéo ramộttờ giấy, đặt trước mặtcô, đưa tay thong thả viết xuống hai chữ.

Lúc ngón tay lướt qua trước mặt, Tùng Dung có thể ngửi thấyrõmùi mực hòa với hơi thở thanh máttrênngườianh, tất cả những thứ ấy khiến ngườicôbỗng nóng bừng.

Ôn Thiếu Khanh thoải mái gật đầu, "Nằmđi, tạm thờianhchưa ngủ."

Ôn Nhượng cầm gia phả xem, sau khi nhìn thấy bènthìthầm mỉa mai: "Mặt dày thế cơ đấy, còn chưa cướiđãvội vã ghi tên người ta vào gia phả,khôngsợ người ta cười cho!"

Ôn Thiếu Khanh vòng vo mãi cuối cùng cũng quay lại vấn đề, "anhchỉ muốn bảo em chú ýmộtchút, đừng khơi dậy ngọn lửa tronganh."

Tùng Dung ngoảnh sang nhìn thoáng qua Ôn Thiếu Khanh. Phần lớn con trai đều giống mẹ, nhưng ngoại hình củaanhrõràng giống bố nhiều hơnmộtchút, mà khí chất lại tương tự mẹ mình.

Tùng Dung vừa địnhnóithìbị Ôn Thiếu Khanh chặn lại, "Thợ thêu đó giàu rồi nênđãrửa tay gác kiếm,khôngnhận việc nữa."

Bà Ônđangở trong bếp ướp sườn xào chua ngọt, thấy hai ngườiđiđến liền đuổi ra: "Sao lại chạy vào đây? Ra ngoài nhanh lên,đichỗ khác chơi."

Tùng Dung cúi đầu xem, cố gắng nín cười, "Tay nghề của bác sĩ Ôn tốtthật, lúc khâu vết mổ cho bệnh nhânkhôngbiếtsẽthêu hoa gì?"

Nhìn thấy Tùng Dung, Ôn Thiếu Khanh cũng sững người, cười trêu chọc: "Luật sư Tùng, đêm hôm khuya khoắt em đến gõ cửa nhà đàn ông độc thân là có ý gì?anhcó thể mời luật sư gửi văn bản luật cho em tố cáo em quấy rốianhkhông?"

Tùng Dung nằmmộtlát, thỉnh thoảng lại liếc nhìnanhnhư có lời muốnnói.

Tùng Dung bỗng dưng có linh cảmkhôngtốt, "anhnóigì rồi?"

Ôn Thiếu Khanh hiếm khi khen ngợi cậu, "Ừ, được đấy. Gửi cho tôi"

Từ góc độ của hai người kiakhôngnhìn thấy biểu cảm của Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh, chỉ có thể thoáng trông thấy động tác, giống nhưanhđangôm mặtcôđịnh hôn, màcôthìhơi ngửa đầu chuẩn bị đón nhận.

Bà Ôn gật đầu vớicô, "Ừ."

Ôn Thiếu Khanh liếccô, "Bảo em ăn thoải mái chứkhôngbảo em thoải mái gọi. Em làm như nhàanhlà quán ănkhôngbằng?"

Bà Ôn hơi bất ngờ, hết nhìn Tùng Dung lại nhìn Tam Bảo, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.nóiTam Bảo ham ănthìbà đồng ý, nhưng Tùng Dung...khônggiống chút nào.

Ôn Thiếu Khanh cười nhướng mày với Ôn Nhượng, "Thấy chưa?đãbảo chúkhôngphải con ruột."

Tùng Dung cũng ý thức được vấn đề này, liền đẩy Ôn Thiếu Khanh ra, tay phải vô thức sờ lên vành tai, cúi đầu nhíu mày, mới mùngmộtđầu năm màanhđãtrêucô! Sau này làm sao sống nữa!

Ôn Thiếu Khanhkhônghiểu, "Đẹp mà, sao lại thay?"

Ông cụ Ôn lật ra xem xét cẩn thận, bỗng dừng lại, ngẩng lên nhìn Ôn Thiếu Khanh, ánh mắt sâu thẳm.

Ông cụ Ôn thảnhẹmộtcâu: "anhlà người xuất gia cơ mà?"

Tùng Dung cũngkhôngbiết làm sao. Ôn Thiếu Khanh giành lấy điện thoại, vừanóivừa vẫy Chung Trinhđitheo, sau đó hai người cùngđira ngoài. Lúc Tùng Dung kịp phản ứng đuổi theothìanhđãcúp máy.

Ôn Thiếu Khanh theo chân bố mẹ và bà nội vào phòng, lại quay sang nắm lấy tay Tùng Dung, dặn dò Chung Trinh: "Cậu tựđidạo, chốc nữa về ăn cơm."

Tùng Dung quen bịanhtrêu,đãmiễn dịch phần nào.côcoi nhưkhôngnghe thấy, thản nhiên quay ngườiđiđến ngắm tủ thuốc Đông y bên cạnh.

Ngay giây sau Ôn Nhượngđãngồi trước bàn, bộ dạng sẵn sàng chiến đấu, "nóirồi đấy nhé."

"Ồ!" Tam Bảo gật đầu, "Cho tôi địa chỉ nhé, tôi cũng đặtmộtchiếc."

Trong lúc gật đầu, Ôn Thiếu Khanh còn quay sang cười với Tùng Dung.

Giọng Ôn Thiếu Khanh bắt đầu mang theo ý uy h**p: "Rốt cuộc là có tiếp tụckhông?"

anhvừa dứt lời, Tùng Dung liền cảm thấy tay nóng lên, hóa raanhđãcầm taycôđặt lên đùi mình. Cứ thế,mộttayanhnắm taycô,mộttay cầm bút lông, viết thêmmộtlúc mới đặt bút xuống, "Xong rồi."

anhngồi dậy, vẻ mặt kỳ quái khó đoán, lúc đứng lênđisang ghế sofa bên cạnh ngồithìđộng tác càng kỳ lạ, hơi cúi đầu khom lưng, còn quay người cầm lấymộtquyển sách, khi ngồi xuốngthìđặt ở bụng, dường như chẳng có ý muốn đọc.

Tùng Dung lườmanhkhôngnói.

Ôn Thiếu Khanh chỉ vào đĩa, "Người xuất gia, hãy bỏ miếng thịt kho tàu trong tay chú xuống."

Ôn Thiếu Khanhkhôngngẩng đầu lên, "Ừ."

Có lẽ chuyện này thường xuyên diễn ra nênkhôngai cảm thấy bất ngờ. Tùng Dung hơi tò mò bènđitheo xem.

Nhìn đôi mắt thâm quầng củacô, Ôn Thiếu Khanh hơi đau lòng, lôicôvào nhà, "Vào trong rồinói."

Ôn Nhượng cảnh giác, "Biết ngay cậu muốn cướp thịt kho tàu của tôi mà!"

Vừa trông thấy bà Ôn, tâm trạng được điều chỉnh suốt đườngđicủa Tùng Dung lập tức sụp đổ.côlại bắt đầu căng thẳng.

Ôn Thiếu Khanh lập tức quay ngườiđira, "Vâng."

Trong nhà chính, người lớnđangxem tivi, Tam Bảo hớn hở đề nghị: "Chúng ta chơi mạt chượcđi?"

Tùng Dungkhônghiểu, "Chuyện gì cơ?"

anhviết là "Tùng Dung",khôngphải "thong dong", cũngkhôngphải "thung dung"? [5]

Tùng Dung trở mặt, "Người học y toàn là lưu manh."

Sau đócôthản nhiên cầm lấy điện thoại và cáp truyền dữ liệu, "Em tải mấy bài hát."

Tùng Dung tán thưởng, "Con cháu dòng dõi thư hương đúng là thíchthật."

Ôn Thiếu Khanh thấy nét mặtcôhơi khác lạ, tươi cười chuyển chủ đề, "Chuẩn bị bao giờ thế ạ? Cháukhôngbiết đấy. Ông nội,thậtracôấy thích sách chép tay, hay là ông tặngcôấy quyển sách quý của ôngđiạ?"

Ông cụ khựng lại,khôngnóigì nữa, hỏi mấy câu về gia đình Tùng Dung rồi đứng lênđiđến trước bàn, lấymộthộp quànhỏtrông rất đẹp đưa chocô, "Xưa nay ông bàkhôngcan thiệp vào chuyện của bọn trẻ. Nhưng Thiếu Khanh chưa bao giờ đưa bạngáivề nhà, lần này nó đưa cháu về, hẳn làđãnghĩ kỹ rồi. Lần đầu cháu đến, ông bà và bố mẹ Thiếu Khanh có chuẩn bịmộtmón quà gặp mặt."

Chung Trinh vênh mặt, "Sao em lạikhôngbiết tin đồn trong khoa chứ?khôngcóthậtmà."

Bà Ôn thạo nhìn người,khôngbỏ qua chút động tácnhỏấy. Bànóikhẽ với Ôn Thiếu Khanh: "côbé này được lắm."

"…" Ôn Thiếu Khanh vỗ trán, cái này liên quan đến màu sắc sao?

Chung Trinh vẫnđangso tài với đậu hũ, quả thực vô cùng thê thảm, cuối cùng chán nản ném đôi đũa sangmộtbên.

Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung đứng nhìn cách đókhôngxa. Bỗng dưnganhlấy ramộtcon c·h·ó bông, đưa chocô, "Quà mừng năm mới"

Ôn Thiếu Khanh nhanh miệng thốt ra: "Và giữ tinh."

Tùng Dung nhìn thoáng qua, "Viết thế nào?"

Ba người nhanh chóng vây quanh chảo dầu thi tài. Kinh nghiệm của hai bố con nhà họ Ôn quả là miễn chê, tốc độ tương đương với tỷ lệ thành công. Chung Trinhthìcòn phải luyện thêm, cậukhôngkẹp nát đậuthìcũng đánh rơi giữa lúc cho vào chảo dầu.

Ôn Thiếu Khanh quay sang nhìncô, thở dài thương cảm, "Thôi được rồi, em cứ giữ bộ mặtkhôngcảm xúcđi."

Mãi sau ông Ôn mới thu lại ánh mắt,nhẹgiọngnói: "Chỉmộtlần này thôi."

Tùng Dung vừa tức vừa xấu hổ, trừng mắt vớianh, "anh..."

Tùng Dung lườmanhrồi lại thở dài, "anhsắpđingủ chưa? Em nằm đâymộtlúc đượckhông?"

Ai lạiđimặc gia vị lên người? Gói gia vị di động à?

Tùng Dung lại dụi vào lồng ngựcanh. Ôn Thiếu Khanh cười vỗ lưngcô,nhỏgiọng đề nghị: "Luật sư Tùng,thậtra chúng ta đứng đây hơi nguy hiểm, họkhôngcần ra ngoài cũng có thể trông thấy."

Ông cụ Ôn ngồi trong phòng nghe thấy tiếng, cất giọng hỏi. "Thiếu Khanh về đấy à? Vàođi!"

Đây là lần đầu tiênanhviết têncô. Tên mình được viết ra bởi bàn tay của ngườiyêu, cảm giác nàythậtkhác biệt.

Ôn Thiếu Khanh nhìnmộtlúc mới khó xử mở miệng: "Cái mũ nàythìđẹp, nhưng có vẻ...khônghợp với nó lắm..."

Ôn Thiếu Khanh nhả ra hai từ: "Nhục quế."

Tùng Dung run rẩy, cảm thấy giống như cómộtchiếc lông chimnhẹnhàng quét trong tai mình.mộtlúc sau, giọnganhkhe khẽ vang lên, "Ngủ rồi à?"

, Lý Thời Trânđãviết: Thứ này bổ màkhôngnặng, còn có tên là thong dong. Thong dong, ôn hòa, tính ấm, chủ trị ốm yếu lắm bệnh, bồi bổ từ bên trong, tiêu trừ cơn đau do hàn nhiệt, dưỡng ngũ tạng, tăng cường tínhâm, ích cho tinh khí, sinh nhiều con."

Ôn Thiếu Khanh thấy mãikhôngcó động tĩnh, ngẩng đầu nhìncômộtchút rồi cúi xuống tiếp tục chỉnh sửa gia phả, "trêndưới trái phải tủ thuốc có bảy hàng ngăn kéo, cho nên gọi là tủ Thất tinh đẩu [4], cách sắp xếp dược liệu trong ngăn kéo đựng thuốc gọi là đẩu phổ,mộtngăn ba ô vuông đều nhau. Em nhìn hộc thứ sáu ở hàng thứ ba từtrênxuống của tủ thứ haiđi."

Tùng Dung ngẩng đầu cảnh cáo, "khôngđượcnóicho người khác biết!"

Tùng Dung tự cao, "Em rất hiểu chuyện,khôngcần ai dỗ."

Trần Thốc và Tam Bảo cũng ghé đầu nhìn, vui vẻ trêu chọc, "Tình cảm quá…"

Nghĩ vậy,cônhanh chóng ngồi dậy khỏi giường sang nhà đối diện.

Ôn Thiếu Khanh ấn mấy lần vào di động, lập tức có tiếng mưa vang lên từ loa điện thoại.anhđiều chỉnhâmlượng, lại nằm xuống, quay người lại ôm Tùng Dung, "Nhắm mắt."

Thiếu Khanh làm như bừng tỉnh, "Hóa ra là thế. Cũng đúng. Luật sư Tùng có tính ham ănẩngiấu,khôngcần dỗ, có ăn là được."

Ôn Thiếu Khanh dửng dưng liếc xéocô, "Bình thườnganhchữa bệnh cho người khác đều dùng dao, có cầnanhvào bếp lấykhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tùng Dung lập tức đứng thẳng người, lùi lạimộtbước, khôi phục vẻ bình tĩnh, "Mauđiđón Trần Thốc thôi."

Tùng Dung hắng giọng, Ôn Thiếu Khanh hứng thú nhìn Chung Trinh, "Khách sáo thế."

Mặt Tùng Dung cứng đờ, khóe miệng hơi nhếch, "Emkhôngcăng thẳngthật."

Ôn Thiếu Khanh đùacôchân thành, "Đợi em vào nhà họ Ôn, đây cũng là nhà em, dâusẽđược vào gia phả."

Mặt Ôn Thiếu Khanhrõràng muốnnói"Em chính là như vậy mà". Thế nhưnganhlại lắc đầu, miễn cưỡng giải thích: "Coi như Nhường Chút tặng emđi."

Bà Ôn chỉ về phía phòng đọc sách, "Ở đó,đangnóichuyện với bố và chú cháu."

Ôn Thiếu Khanh tỏ ra ngây thơ, "khôngnghịch, cháu rất nghiêm túc."

Ôn Thiếu Khanh nhìncô, càng cười tươi hơn, "Sáng nayanhnóivới em rồi, thuốc có tên dễ nghe chưa hẳnđãđẹp mắt."

Tùng Dung gắt lên, "Em vốnkhônghề làm thế!"

Ôn Thiếu Khanh nhìncô, cười đầyẩný, "Nở hoathìsẽkết quả, quả của nó gọi là quế tử, có ngụ ý tốt." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tùng Dung giật lại vạt áo từ tayanh, quay người định về phòng thay ra. Ôn Thiếu Khanh ngăncôlại, "Sao vậy?"

Quả nhiên bố mẹ Ôn Thiếu Khanh trao đổi ánh mắt với nhau rồi cười nhận xét; "Đẹp lắm."

Tùng Dung chưa chịu thôi: "khôngbiếtthậtà?"

Tùng Dung thầm thở dài.

Tùng Dungkhôngngờ vẻ thư sinh trí thức toát ra từ bố Ôn Thiếu Khanh còn đậm đặc hơn cảanh, hoàn toànkhôngkhiến người ta liên tưởng đến dao phẫu thuật.

Ôn Thiếu Khanh lật ra trang đầu chocônhìn, "Xem bài tập nghỉ đông của sinh viên, vừa hay xem đến bài của em họ em."

Lúc ông cụ Ôn cùng Ôn Nhượng đến kiểm tra thành quả của Ôn Thiếu Khanhthìgặp Chung Trinhđangtìm Tùng Dung cũng vừađitới cửa. Ba người chào hỏi nhau, vừa định vào trongthìđột nhiên nghe thấy nhữngâmthanh bất thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chung Trinhđangngồi cạnh bàn ăn vụng, lơ mơ trả lời: "không, em tưởng chịsẽnói..."

Ôn Thiếu Khanh gật đầu đồng ý, "Chúkhôngphảinóivậy, tôiđãnghĩ xongthậtrồi đấy."

"Vậy cháu gọi sườn xào chua ngọt đượckhông?"

Ôn Nhượng cứng người, "Chuyện này..."

Tam Bảo tiếc nuối, "Thế à? Thôi vậy."

"Căng quá, thả lỏngmộtchút,anhkhôngấn vào được đây này."

"Khẽ miệng thôi!"

"Nó là c·h·ó đực? Nhường Chút là giống đực?"

Tùng Dung quay sang nhìn Chung Trinh, thấy cậu cười tít mắt đáp: "Emnóivới bác là chị đến ra mắt, emđilàm chỗ dựa cho chị nên cũngkhôngvề ăn Tết."

Ôn Thiếu Khanh dẫncôđiđếnmộtbãi đất trống. Khi họ tới nơi, ở đóđãcó mấy nhóm người. Theo từng tiếng nổ lớn,trênbầu trời đen kịt thỉnh thoảng bừng lên ánh sáng chói lòa, bên tai vang lên tiếng nổ lách tách, sôi động vui vẻ, rất cókhôngkhí năm mới.

Trước kia vẫn nghe người tanói, muốn xét giáo d·ụ·c và tu dưỡng củamộtngườithìphải nhìn vào gia đình người đó. Gia đình như vậy dạy dỗ con cháu sao có thểkhôngtốt? Chắc là Ôn Thiếu Khanhđãnóiqua với họcôlà luật sư, họ liền chuẩn bị món quà này.khôngphảimộtmón quà phổ thông, mà là dùng tấm lòng, cố ý chuẩn bị, bày tỏ thành ý lớn nhất mà họ dành chocô.

Ôn Thiếu Khanh nãy giờ vẫn yên lặng, lúc này đột nhiên mở miệng: "Có nhớanhtừngnóivới em, mặt càngkhôngcó cảm xúcthìcàng căng thẳngkhông?"

Mặt Tùng Dung biến sắc, lườm Chung Trinh. Mọi ngườitrênbàn ăn này đều biết về thuốc Đông y, sao lạikhôngbiết hình này? Sao lạikhôngbiết ngụ ý của "quế tử" chứ?

"Giống nhưanh." Tùng Dung ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung "Kém hơnanhmộtchút cũng được."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Hạnh phúc nhỏ của anh