Hạnh Phúc Đơn Độc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39.
Kagano đọc đề thi rồi xoay bút bắt đầu chiến đấu: "Đề lần này khó hơn rồi." Khi đi thi, hãy tưởng tượng như bạn đang đánh trận vậy. Đề thi là quái vật khổng lồ, các câu hỏi nhỏ là đám lính của nó. Bút chì là v·ũ k·hí, tẩy là lá chắn cứng cáp và học sinh chính là những kị sĩ. Tony cầm kiếm đ·ánh c·hết từng con lính: "Lớp A lần này có vẻ mạnh. Họ đều đánh thắng từng câu từng câu một." Kyosuke đã vượt qua quái vật câu số bốn môn Nhật ngữ: "Đừng mất tập trung Tony." Con quái vật số bốn là thứ sẽ khiến học sinh chùn bước, "Chờ người ta với." Tony cũng đã tiêu diệt quái vật số bốn và tiến tới quái vật số năm môn Nhật ngữ. Các lớp B, C, D có vẻ đã b·ị đ·ánh bại nhiều ở quái vật số năm. Lớp S và A trụ được rất nhiều người. Hội học sinh hiện tại không một chút lo sợ, vượt qua từng quái vật một. Bút liên tục cử động trên giấy trắng, môn Nhật ngữ đã xong.
Cơn đau đầu khiến Hạ Trình cảm thấy mệt mỏi, hắn xoa xoa thái dương để làm dịu đi cơn đau, tay còn lại tiếp tục công việc trên máy tính. Thư ký Tường chần chừ đứng bên ngoài không biết có nên vào hay không. Hít một hơi, lấy hết dũng khí cầm cốc trà nóng đi vào, đặt xuống bàn của sếp: "Hạ tổng, anh uống trà đi. Trà giúp cơ thể nhẹ nhàng hơn đấy ạ." Hạ Trình mở mắt nhìn thư kí Tường rồi cầm cốc trà lên uống, chất lỏng vàng xanh ấm ấm chảy qua đường cổ khiến hắn thấy thoải mái hẳn. Một lúc sau, hắn cảm thấy thoải mái hơn, tiếp tục các công việc: "Lịch trình hôm nay còn gì không?" Thư kí Tường kiểm tra lịch hôm nay rồi báo: "Dạ, cuộc họp với ban cổ đông cách đây mười phút trước đã là hết lịch trình rồi ạ. Hạ tổng, ngài có thể nghỉ ngơi." Nói xong, cậu thư kí xin phép ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai vị hôn thê của cô rất chung thuỷ. Vậy là cô có thể an tâm nhưng tương lai không ai nói trước được điều gì. Có thể cô sẽ chọn Hạ Trình mà không chọn Daisuke hoặc ngược lại. Hoặc cô sẽ sống một mình cả đời trong gia tộc Ijuin. Đang bao trùm bởi các suy nghĩ, có tiếng trẻ con đưa cô về thực tại, "Nee – san, cho em nghỉ học ngày mai nhé?" Akito đứng trước cửa phòng cô, hai tay để sau lưng. Cô gấp quyển sách đang đọc dở lại: "Cho chị một lí do chính đáng để duyệt nào." Thằng bé lại gần, nói thầm vào tai cô: "Ngày mai ba sẽ về đón em, đưa sang Pháp chơi trong hai ngày cho nên em muốn xin chị cho em nghỉ." Xoa đầu Akito, cô đồng ý, thằng bé cười vui sướng nhảy chân sáo về phòng mình để dọn đồ vào vali. Akai đi vào sau khi nghe cuộc nói chuyện: "Akito vui đến vậy luôn?" Akali ôm anh trai mình: "Cậu Shougo bận đi đóng ít khi về nhà, Akito – kun thì mấy khi được ở bên ba mình. Thằng bé vui cũng phải thôi." Cô lại mở sách đọc tiếp. Akai đặt li trà dâu nóng xuống bàn cô, y nhìn cô rồi lấy tay vén tóc cho cô: "Tóc em lại dài rồi, có muốn cắt không?" Akali cầm một lọn tóc ngắm nghía, cô lắc đầu: "Để khi khác em sẽ cắt. Tóc em dài nhanh quá mà." Y với lấy chiếc lược gỗ trên bàn rồi đi ra sau lưng cô. Một tay cầm tóc cô tay còn lại cầm lược chải đều. Hồi nhỏ, mỗi khi cô ngủ dậy thay đồ đi học thì y luôn là người chải tóc cho cô. Bao nhiêu năm qua vẫn vậy, chỉ có y chăm sóc cô, lo lắng, quan tâm từng chút một. Không phải ai cũng may mắn như cô, có một người anh như y, "Nee – san, em vào nhé?" Anaeko ngó đầu vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Môn Xã hội học, các kị sĩ đã t·hiệt m·ạng hơn phân nửa. Các câu hỏi có sức mạnh quá lớn và đáng sợ, lớp A gần như mất hết quân. Đến môn này thì lớp D và C có vẻ tiến lên nhiều hơn, ngang hàng cùng lớp S, "Furodawa – senpai." Từ đằng xa chiến trường Xã hội học, tiếng của Satsugi Mino vang lên. Furodawa nghe tiếng liền quay ra, thấy Satsugi đang vẫy tay với mình. Matsuda nhìn ra hướng đó: "Sao năm nhất lại ở đây?" Kagano đâm các con lính nhỏ, thúc giục bạn trai: "Khu năm nhất ở đó mà. Mau làm bài đi!" Môn Xã hội học đã b·ị đ·ánh bại. Cũng đến giờ nghỉ trưa lấp đầy cái bụng đói của mỗi học sinh. Kaido ra khỏi phòng thi, cầm hộp cơm đến khu nhà ăn, ngồi xuống: "Mọi người làm được không?" Cặp sinh đôi Ayano đồng thanh: "Khó nhưng đã làm hết." Rồi nhét bánh kẹp xúc xích vào miệng ăn. Udomi khuấy cốc sữa của mình: "Đúng là khó thật, các câu hỏi rất mở rộng tầm hiểu biết kiến thức của mọi học sinh. Chủ tịch, không biết em ấy có làm được không nhỉ?" Matsuda lấy phần ăn trưa của mình, gắp một miếng thịt vào miệng rồi dừng vài giây, quay sang hỏi phó chủ tịch Haru: "Miwako - senpai, theo anh, cậu ấy như thế nào?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa vào phòng, Akali thu lại nụ cười: "Hạ tổng, em sẽ nói vào việc chính luôn. Tháng trước anh có quan hệ hay tiếp xúc thân mật với ai không?" Cô ngồi ở ghế hỏi hắn, tay lật tạp chí trên bàn. Hắn biết cô đang nói chuyện gì liền hỏi ngược lại: "Em theo dõi tôi à?" Bị hắn nói trúng, cô đỏ mặt, ho ho: "Em bị bệnh nằm giường như vậy sao đi theo dõi anh được Hạ tổng? Trả lời em đi." Hạ Trình lắc đầu, tay tháo cà vạt, tới ngồi cạnh cô ôm vào lòng: "Tôi đi làm tất nhiên sẽ phải tiếp xúc với khách hàng và đối tác. Nhưng họ đều là người lạ, không đáng để tâm. Em biết điều đó mà." Cô gật đầu, nói ra một cái tên: "Bàng Ninh Hy là ai?" Hạ Trình thấy cái tên rất quen, hình như là người phụ nữ mặc đầm xanh ở bữa tiệc của tập đoàn Sendei hôm trước, "Người phụ nữ đó muốn làm quen nhưng tôi không hứng thú nên từ chối. Em lo là tôi sẽ yêu người khác?" Lại bị đoán trúng, cô vẫn bình tĩnh không để lộ biểu cảm. Hắn mỉm cười, vỗ vỗ vai cô: "Tôi chỉ yêu hôn thê của mình, em yên tâm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Haru lấy quả táo đỏ, cắn một miếng: "Người đứng đầu luôn là kẻ thông minh, Akali chính là như vậy." Tất cả thành viên hội học sinh đều đồng ý với điều đó.
Chương 39.
Môn tiếp là Ngoại ngữ, những học sinh trong câu lạc bộ ngoại ngữ có vẻ tiến lên nhất nhanh. Furodawa nhìn Matsuda đánh bại từng câu trắc nghiệm một cách điềm tĩnh: "Đáng sợ thật." Kagano đã đánh đến con quái vật số sáu mươi môn Ngoại ngữ: "Cậu nên vượt nhanh đi, chúng sẽ nuốt cậu đấy." Furodawa cầm s·ú·n·g (bút) tiếp tục bắn trong chiến trường môn ngoại ngữ khốc liệt. Trong khi đó, Akali đã âm thầm đánh bại quái vật lớn và phủi tay cất v·ũ k·hí vào bao (vẫn là bút chì). Cô đứng trên đỉnh núi được tạo bởi xác các câu hỏi, phía sau là những học sinh khác đã vượt qua.
Kỳ thi cuối kỳ một của trường liên cấp St. Lucifer đã đến. Tất cả học sinh đứng ở sân trường ôn lại bài trước khi vào phòng thi. Một số học sinh đã vào phòng thi trước chờ đến giờ, "Đã đến giờ thi." Giám thị bắt đầu phát đề. Học sinh chuyền tay nhau đề thi và giấy thi. Lớp S làm đề thi ở phòng thi riêng, còn lớp A đến lớp D làm ở tại lớp. Năm môn học thi trong một ngày. Đề thi của các lớp được đích thân hiệu trưởng và các thầy cô giáo soạn. Chủ tịch Akali vì muốn để công bằng nên đã không tham gia bất kì cuộc biên soạn đề thi nào từ khi nhậm chức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Anaeko nghe chị nói này, em đã mười bốn tuổi rồi, hai nii – chan của em thì hơn em rất nhiều tuổi, họ rất bận công việc. Em phải chăm sóc và quan tâm Akyo – kun nhiều hơn. Sau này thằng bé lớn lên nhất định sẽ quan tâm em lại, chăm sóc em và bảo vệ em nữa. Chị cũng không thể ở bên mấy đứa mãi được, sau này chị sẽ kết hôn và ở nhà chồng, gia chủ gia tộc sẽ có người khác thừa kế và cai quản." Cô chải từng lọn tóc của con bé, tay đều đặn. Anaeko nghe và hiểu: "Sau này chị kết hôn nhất định em sẽ làm phù dâu của chị. Khi em kết hôn thì chị hãy làm phù dâu cho em nhé?" Akali cười, cô xoa đầu con bé. Hai chị em nói chuyện thân tình, ở ngoài cửa Azuka cùng Akabane đứng đó nghe hai chị em trò chuyện. Họ tự nhủ, nhất định phải ở bên các em của mình nhiều hơn.
Hắn sau khi kết thúc công việc thì đứng lên vặn vặn cổ, tay với cầm áo vest vắt lên tay, dự là đi gặp Akali thì nhận được tin nhắn của cô với nội dung: Em đang ở quầy tiếp tân công ty anh. Đi thang máy xuống, các nhân viên ở tầng một đang ồn ào bàn tán xôn xao. Hắn bước qua đám đông và thấy cô đang ngồi ghế chờ. Tiến lại gần, cô đứng dậy mỉm cười với hắn, Hạ Trình hỏi: "Em biết công ty của tôi ở đây?" Cô ngước nhìn anh, tay giơ chiếc di động ra: "Akabane – kun cho em biết. Anh không muốn gặp em à?" Nắm tay cô đi vào thang máy, cả hai lên văn phòng của hắn. Các nhân viên bàn tán nhau đoán xem cô là ai, thân mật với Hạ tổng đến vậy. Thư ký Tống thấy vậy liền dẹp lời họ: "Đó là hôn thê của Hạ tổng, các cô đừng có vô lễ, nói năng tầm bậy. Mau làm việc đi, ít việc quá thì tôi giao thêm việc cho các cô làm, bớt bàn tán, nhiều chuyện nhé."
Cô quay ra nhẹ nhàng nói: "Ừ, vào đi." Anaeko đi vào nhẹ chân, nhìn Akai chải tóc cho cô rồi sờ lên tóc mình: "Nee – san được Akai nii – san chải tóc, còn em thì có tận hai nii – chan nhưng không ai chải tóc cho cả." Mỉm cười với Anaeko, Akali vẫy tay con bé lại gần, tóc của Anaeko dài đến ngang lưng hơi xoăn, màu nâu đỏ và để mái bằng. Tóc lại dày và mượt, không bị chẻ ngọn hay rối. Đi học thì con bé buộc lên gọn gàng, về nhà sẽ tháo tóc thoải mái, thi thoảng còn được bà nội tết tóc trong rất xinh. "Nee – san không để tóc ngắn nữa ạ?" Con bé ngồi trên đùi cô. Akali vuốt tóc Anaeko, tay phải cầm chiếc lược khác: "Chị sẽ cắt sau. Giờ chị bận nhiều việc nên không cắt được. Muốn chị chải tóc cho không?" Con bé gật đầu lia lịa, Akai chải tóc xong đưa lược cho cô rồi quay về phòng mình. Để Anaeko ngồi ghế, cô dứng dậy chải tóc cho con bé. Azuka và Akabane đã trưởng thành và có công việc nên ít khi để ý tới Anaeko và Akyo. Chỉ có Akito hay Makino và anh anh em Shima – Chiako hay chơi cùng hai đứa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.