Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 91: Chương 91

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Chương 91


Nhìn mái tóc đen hơi rối của Thịnh Tường, anh ấy không nói gì với cô: "Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra."

Bọn họ vây quanh người đàn ông: "Không được nhúc nhích!"

Thịnh Tường thấy tình hình không ổn, vội kéo Mạnh Vãn đang sửng sốt chạy trở về: "Chạy đến nơi có nhiều người!"

"Anh biết không, lúc đó em thật sự đã rất sợ."

Thịnh Tường nhẹ giọng nói: "Không phải em không nói với anh, em định về nhà sẽ nói với anh mà."

Hai cô gái còn chưa hoàn hồn, nhìn bóng dáng thon dài chậm rãi bước ra khỏi đội an ninh.

Sau khi lên xe, Thịnh Tường chậm rãi nhìn về phía Ninh Viễn Tuyết, ánh mắt anh ấy vẫn luôn nhìn về phía trước.

Người đàn ông thở hổn hển, trong đôi mắt đục ngầu lộ ra vẻ điên cuồng.

Để đề phòng một vài sự cố ồn ào xảy ra.

Gương mặt anh tuấn của anh ấy hiện ra: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Thịnh Tường và các tiếp viên hàng không khác cười lớn, liếc mắt thấy nháy Lâm Khai Dương nhìn sang với ánh mắt quan sát.

"Chờ sau khi từ bệnh viện về em sẽ nói với anh ấy, bây giờ anh ấy còn đang làm việc ở trong nhà máy, bận rộn nhiều việc."

Mạnh Vãn không nói gì nữa, lúc này cô ấy đang run lên vì tức giận.

Thẩm Ngôn Lễ nghe xong nhìn xuống cổ tay cô: "Lần này thì không sao nhưng nếu lỡ nghiêm trọng hơn thì sao?"

Ninh Viễn Tuyết lại nhìn cô một cái, cuối cùng không nói gì nữa.

"Chuyện này có là gì." Thịnh Tường cong môi: "Anh, hôm nay anh đến đúng lúc lắm, ngầu cực."

Mạnh Vãn không có tâm trạng lái xe, định gọi xe trở về.

Cô nhìn thấy một người không ngờ tới, không nên có mặt ở đây.

Đúng lúc này, đội cảnh sát đặc nhiệm an ninh sân bay huýt sáo lao về hướng này.

Đợi đến khi cô ấy ra ngoài cổng, Thịnh Tường vẫy vẫy tay với cô ấy, nhìn về phía người đang đứng ở cạnh xe chờ mình.

"Không có, nhưng tôi cũng không nói camera giám sát được lắp trong khoang hành khách." Lâm Khai Dương ôn hòa cười nói.

Cuộc gặp gỡ này thực sự đã kéo dài rất lâu.

...

Lúc này tâm trạng của cô ấy đã khôi phục rất nhiều.

Thế thì video giám sát ở đâu ra?

...

Cũng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Chỉ có điều không chờ hai người cười cười nói nói đi đến lối ra sảnh sân bay, ở khu vực trống trải vắng vẻ có hai cây cột đá dựng thẳng, ở đó có một người đàn ông đang ngồi xổm, tầm mắt vẫn luôn dán chặt vào đại sảnh.

Nhân viên phụ trách đảm bảo an toàn trong phi hành đoàn sẽ đeo một chiếc máy ghi âm nhỏ trên ngực để giám sát và kiểm tra công việc của nhân viên trong phi hành đoàn.

Lúc Ninh Viễn Tuyết lấy thuốc, Thịnh Tường lặng lẽ ngồi ở hành lang chờ anh ấy.

Lần này xuống máy bay, màn đêm đã buông xuống, Thịnh Tường và Mạnh Vãn cùng nhau đi xuống.

Dừng một lát, cô nói thêm: "Kết quả kiểm tra cũng có rồi, thật sự không có chuyện gì." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Ngôn Lễ nhìn về phía cô, ngón tay với những khớp xương rõ ràng hơi giơ lên: "Lại đây, để anh ôm em một cái."

"Thật là, sao lại có người như vậy nhỉ?"

"Còn hỏi người ta có phải đang độc thân không, một tháng đi khách sạn mấy lần."

Chủ yếu vẫn là tức giận.

Sau khi đến cục cảnh sát để báo án và cho lời khai.

Ánh mắt nhìn về phía hai cô gái âm u đáng sợ.

Sau khi xác nhận nhiều lần, anh mới dừng lại ở khoảng cách một bước.

Thịnh Tường bắt gặp ánh mắt của người kia: "... Anh!"

Lúc này cô ấy đang khóc không thở được, khiến tất cả tiếp viên hàng không xung quanh phải vội vàng chạy tới lau nước mắt cho cô ấy.

Vì có cảm giác hơi đau nên bác sĩ đề nghị bôi thuốc xong ngồi đợi một tiếng, xem thử tay có sưng lên không, sợ bên trong có máu bầm.

Giọng Thịnh Tường rất vui, nhắc đến thì lần trước cô trở về Kinh Hoài thăm Lê Nghệ nhưng lần nào Ninh Viễn Tuyết cũng không có ở đó, cuối cùng cứ thế bỏ lỡ nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thịnh Tường không chú ý tới động tác của anh ấy: "Em biết mà, chỉ là bị thương ngoài da, anh đừng lo."

Gã đàn ông kia bị giam giữ, hai cô gái mỗi người một ngả về nhà.

Bữa tối hôm nay của hai anh em coi như đã bỏ lỡ.

Mạnh Vãn đã nghe Thịnh Tường nhắc đến anh trai cô mấy lần nên cũng chỉ gật đầu, không hỏi lại.

Ninh Viễn Tuyết không trả lời, đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cuối hành lang.

Hành động chỉ diễn ra trong thoáng chốc, nhân viên trong đội an ninh đã ùa tới như một đám mây đen.

Ninh Viễn Tuyết không có trả lời mà nhìn cô: "Em không sợ à?"

Chỉ là phản ứng của hai người đều quá chậm, khoảnh khắc vừa mới bước chân ra, người đàn ông đã đuổi theo rất sát.

"Cũng được." Thịnh Tường chớp chớp mắt: "Sau đó cậu tự tát mình một cái?"

Ninh Viễn Tuyết mặc một bộ âu phục, vai rộng eo thon, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng trong veo quyến rũ.

Chương 91: Chương 91 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Em bôi thuốc trước đi."

Đôi mắt đen láy của anh ẩm ướt, nhìn chằm chằm vào cô.

"Lần sau gặp tôi sẽ tát trả lại luôn, không để mình phải chịu thiệt."

Thịnh Tường phải mất một lúc mới nhận ra "cậu ấy" trong lời Ninh Viễn Tuyết nói là ai.

Nói xong, cô bắt đầu chậm rãi bôi thuốc cho mình.

Thịnh Tường giải thích sơ qua toàn bộ câu chuyện, những hành khách xung quanh cũng không nhìn nổi, xì xào bàn tán.

Hành khách kia không biết đã nghe được cái gì, lúc này im như hến, không nhắc lại chuyện khiếu nại nữa.

Anh ta còn lẩm bẩm bảo mình xui xẻo, nói là xúi quẩy.

Thấy Thịnh Tường không lấy điện thoại ra, Mạnh Vãn hỏi cô: "Hôm nay cậu không đi taxi à?"

Nhưng cho dù có thì cũng chỉ là giám sát, không dùng để lưu trữ video.

Sự hoảng hốt lúc trước, cơn đau vừa ngưng tụ lại và cả nỗi sợ hãi khi nghĩ lại mọi chuyện đang trào dâng trong lòng cô như thủy triều.

Không lâu sau, cơ phó Lâm Khai Dương sải bước đôi chân dài đi về phía này.

Không biết lúc này cô đang nghĩ đến chuyện gì, ngước mắt nhìn về phía Lâm Khai Dương: "Trong khoang hành khách thật sự có camera giám sát à?"

Mạnh Vãn và Thịnh Tường bước ra khỏi lối đi dành cho nhân viên, đi ngang qua sảnh sân bay.

Có vẻ anh ta đã chờ ở đây rất lâu rồi.

Mạnh Vãn vẫn đang khóc: "Cũng may được mọi người an ủi nhưng rõ ràng người nên nói xin lỗi tôi là bọn họ mà, tôi thực sự muốn cầm một cái búa lớn cho bọn họ một gõ."

Để bảo vệ sự riêng tư của hành khách, trong khoang hành khách không được phép sử dụng camera.

Một đường đến bệnh viện, đến khoa cấp cứu ban đêm, rồi đi chụp X - quang.

Nhưng người đàn ông kia đã đánh đến đỏ cả mắt, vào giây phút cuối cùng Thịnh Tường quay lại kéo Mạnh Vãn đi, một bóng người thon dài bỗng vụt tới, tung một cước đá người đàn ông kia ngã xuống đất.

"Em bị thương mà không nói với anh?"

"Ừ."

Cây gậy rơi thẳng xuống.

Cô ấy chưa kịp nói xong thì người đàn ông kia đã đứng dậy, đi về phía hai người bọn họ.

"Con mẹ nó, chúng mày dám đùa giỡn tao! Có camera giám sát cái đéo! Hôm nay ông mày mất sạch mặt mũi rồi, con ** khốn nạn!"

Người đàn ông trẻ tuổi im lặng mấy giây, cũng chỉ mấy giây.

Tiếng xì xào càng lúc càng lớn, Lâm Khai Dương cũng cúi người lại gần: "Xin chào quý hành khác, toàn bộ hành trình chuyến bay này đều đã được camera giám sát ghi lại, chúng tôi đã nhận được phản hồi của ngài, đợi đến khi máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Nam Hòe, đến lúc đó chúng tôi sẽ đích thân cho ngài một câu trả lời."

Thịnh Tường nghe xong quay người lại: "Không sao đâu, trước đó chẳng phải Duy Thịnh đã đưa ra các biện pháp rồi sao? Cho dù thực sự bị khiếu nại cũng sẽ không để anh ta được như ý, Mạnh Vãn, đến lúc đó tôi đi với cậu."

Thẩm Ngôn Lễ không nói gì nữa.

Sau đó anh ta lại đánh vào lưng Thịnh Tường một phát.

Thịnh Tường vỗ vai Mạnh Vãn, hai hàng lông mày thanh tú khẽ cau lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thịnh Tường biết mình không thể trốn thoát chỉ bằng sức mạnh nên vội vàng đẩy Mạnh Vãn ra, hai người tách ra, phân tán sự chú ý của người đàn ông.

"... Thẩm Ngôn Lễ?"

Thịnh Tường nhìn Ninh Viễn Tuyết: "Anh à, bữa tối hôm nay không ăn được rồi, lát nữa anh phải lái xe đi đúng không?"

Ninh Viễn Tuyết nhìn cô, hơi cạn lời: "Em lo nghĩ cho cậu ấy thật đấy."

Mấy người đàn ông anh một câu tôi một câu, cực kỳ phách lối.

Một đòn ác liệt như hổ dữ, ý là... dọa hành khách nam kia một chút.

"Em không sao." Thịnh Tường vừa nói vừa vô thức đứng dậy, cô lắc lắc cánh tay tỏ vẻ mình thực sự không sao.

Ninh Viễn Tuyết không trả lời câu hỏi của cô: "Vẫn phải khám thử xem, đề phòng lỡ có chuyện không hay, lên xe đi."

Nhưng hôm nay nhân viên phụ trách đảm bảo an ninh không có mặt tại hiện trường vụ việc.

Thịnh Tường nghe xong nhìn theo ánh mắt của Ninh Viễn Tuyết.

Ánh mắt anh ấy dõi theo bóng dáng đó: "Không cần anh đưa em về, người đón em đến rồi."

Có ít người ở sân bay vào ban đêm.

...

Cuộc tranh chấp, náo loạn ở đây đã thu hút sự chú ý của một số người đi đường nhưng khi nhìn thấy cây gậy sắt trong tay người đàn ông thì tất cả đều chần chừ dừng lại, không có ai tiến tới.

Màn đêm bên ngoài chậm rãi buông xuống, gió lạnh thổi qua.

Lời vừa nói ra, bầu không khí trong khoang lái thoải mái trở lại.

Thành Như nhìn anh ấy nói: "Vẫn là đám người trẻ tuổi mấy đứa giỏi gây chuyện, mới nói mấy câu, nếu hành khách kia thật sự tức giận, khăng khăng muốn khiếu nại thì không biết phải trả lời thế nào." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tốc độ của anh ta rất nhanh, sải bước rất dài, có thể nói là khí thế rất hung ác.

Chuyện này cũng không thể biết trước hay dự đoán trước được.

Trước khi được gia đình đón về, cô ấy đã ôm Thịnh Tường một lúc lâu, cảm động đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.

Nơi ban đầu đám đông tụ tập ở sân bay đã giải tán ngay lập tức như đàn chim sợ hãi.

Mạnh Vãn liếc nhìn, vô thức kéo Thịnh Tường lùi về phía sau, giọng nói hơi run run: "Bé Tường... Người đó có phải người vừa nãy trên máy bay không?"

Ninh Viễn Tuyết không đưa ảnh chụp X - quang cho cô mà chụp lại, gửi cho một người trong danh bạ.

"Ừ, anh trai tôi đi công tác đi ngang qua Nam Hòe, thuận tiện ghé qua thăm tôi, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm."

Tất cả, tất cả đều biến mất vào thời khắc này.

May mắn là không có gì đáng ngại, phần lưng không có vấn đề gì nhưng trên cổ tay bị vài vết thương ngoài ra.

Trong lúc nhất thời, sảnh sân bay trở nên hỗn loạn.

Đợi đến khi mọi chuyện gần kết thúc.

Lúc đuổi kịp, anh ta đánh mạnh một phát vào tay Mạnh Vãn.

Hốc mắt cô đỏ hoe, tiến lên một bước, vùi mình vào vòng tay anh.

Anh ấy nói như vậy.

"Cái cậu thanh niên kia cũng thật là, vừa rồi tôi mới thấy cậu ta trêu chọc nữ tiếp viên hàng không kia."

"Cũng hơi hơi, không phải tên đó bị tạm giam rồi sao?" Thịnh Tường kể lại toàn bộ sự việc trước đó cho Ninh Viễn Tuyết, lúc này cô mới thoáng nhớ lại: "Đội an ninh sân bay cũng hành động rất nhanh."

Đến lúc ầm ĩ khó coi nhất đoán chừng còn phải tìm những hành khách khác trong chuyến bay làm nhân chứng, xong xuôi tất cả, ngay cả có lý cũng bị làm cho phiền muốn c·h·ế·t.

Sân bay chắc chắn sẽ phải giải quyết những vấn đề tiếp theo nhưng Mạnh Vãn lại vỗ tay tỏ vẻ khoái trá, nói là cô ấy sẽ kiên quyết không cho cơ hội hòa giải.

Camera chỉ được lắp đặt ở gần cửa buồng lái và bên trong buồng lái, thứ nhất là để giám sát khu vực đó, thứ hai là thuận tiện cho cơ trưởng xác nhận tình trạng trên máy bay, đề phòng xảy ra chuyện không may.

"Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng chịu uất ức như vậy bao giờ..."

Chỉ một câu như vậy.

Thịnh Tường không muốn đi lắm: "Muộn như vậy rồi... Em thấy ổn mà?"

Hôm nay anh ấy đợi hơi lâu nên quyết định tới đại sảnh đón Thịnh Tường luôn.

Thịnh Tường còn đang suy nghĩ nên nói thế nào với Thẩm Ngôn Lễ, sau đó hỏi: "Vậy bây giờ anh có thể đi rồi, không cần bận tâm về em đâu, hay là anh đưa em về rồi mới đi?"

Thịnh Tường gật đầu: "Chuyện này thì đúng thật."

Sau khi sóng gió qua đi, Mạnh Vãn bị Thịnh Tường kéo về căn phòng nhỏ.

Có người thấy tình hình không ổn bèn vội vàng chạy đến chỗ cảnh sát đặc nhiệm sân bay để nhờ giúp đỡ.

Trên mặt Thẩm Ngôn Lễ không có biểu cảm gì, cũng không nhìn cô, ánh mắt chỉ kiểm tra cô từ trên xuống dưới một lượt.

Vì không có nhiều người nên quá trình diễn ra rất nhanh.

"Tôi chỉ mong nhân viên phụ trách đảm bảo an toàn trên mỗi chuyến bay sẽ có mặt đúng lúc hơn, như vậy tôi sẽ không sợ nữa. Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, tôi thực sự không chịu nổi".

Một lúc sau, cô nghe thấy anh ấy nói: "Em không định nói cho cậu ấy biết à?"

Người tấn công thực hiện một cú xoay người đẹp mắt, liều mạng áp chế bả vai rắn chắc của người đàn ông xuống, ấn gương mặt hung ác kia xuống đất, nhất thời không thể động đậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Chương 91