Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90: Chương 90
Thịnh Tường bối rối.
Thịnh Tường im lặng một hồi lâu, một lúc sau mới lên tiếng: "Không, sao có thể chưa từng cãi nhau được chứ."
Thẩm Ngôn Lễ gối đầu lên tay, vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô như thế kể từ khi cô bước ra ngoài.
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ lại rất nghe lời.
Mạnh Vãn đi tới nói: "Cậu thiếu nợ cơ phó Lâm à?"
Gần như làm tổ chung một chỗ với Thịnh Tường.
Ánh mắt khó hiểu, muốn nói lại thôi, gật gù đắc ý.
"Tớ hơi buồn ngủ rồi, tắt đèn đây." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hành khách nam dựa vào ghế, cao giọng, cảm xúc rất kịch động, không thèm che giấu nói: "Cô hỏi đã xảy ra chuyện gì?! Tôi chỉ trêu đùa cô ta một tí cô ta đã không chịu nổi! Cô nhìn xem, thái độ của nhân viên các cô?"
Thịnh Tường dứt khoát không nói nữa: "Quên đi, em có nói anh cũng không hiểu."
Có đôi khi trải nghiệm của bản thân về một việc lại trái ngược với cảm nhận của bên ngoài.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn sang, hỏi: "Phòng ngủ cho khách thì làm sao?"
Đến lúc này, Ứng Đào đột nhiên cảm thấy mình không thể nhìn thẳng vào căn phòng này được nữa.
"Đúng vậy, nước cam cũng thế, tự cô ta không cầm chắc nên mới đổ."
Giữa chừng loáng thoáng truyền đến tiếng cãi vã, ồn ào, càng lúc càng lớn.
Vừa dứt lời cô ấy lại mở miệng nói: "Bé Tường, cậu và tổng giám đốc Thẩm chưa từng cãi nhau sao?"
Ứng Đào nhấn mạnh bốn chữ "căn cứ bí mật" ám chỉ thứ bên trong "tủ đầu giường".
Tiếp viên trưởng hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì nụ cười.
Thịnh Tường nhìn Ứng Đào một lúc, cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.
"Thái độ của các cô như thế này không được, còn bảo bạn tôi phải lịch sự một chút, nói thế mà nghe được?"
Đợi đến khi tiễn người đi rồi, Thẩm Ngôn Lễ lưu loát nắm lấy Thịnh Tường hỏi: "Có phải hai người đang âm mưu chuyện gì không?"
Cô ấy hơi xoay người, đeo bịt mắt lên rồi nằm xuống với Thịnh Tường, phát ra tiếng thở dài như đang thả lỏng trong bóng tối.
Vừa trắng trợn vừa táo bạo, cứ như là sợ không đủ.
Mấy người bạn thân ngồi cạnh hành khách nam kia nghe thấy nhao nhao lên tiếng.
"Cái tủ đầu giường trong phòng ngủ cho khách của anh..."
"Chỉ là..." Cô ấy nói rồi dừng lại, sau đó nhướng mày: "Củi khô của hai người... cháy cũng dữ quá ha?"
Những đêm đầu đông thích hợp để ủ ấm, cũng thích hợp để âu yếm quấn quýt với người yêu.
Thịnh Tường nhất thời nghẹn họng không nói nên lời: "Bây giờ xin cậu hãy nhắm mắt với ngậm miệng lại giùm."
"Làm sao bây giờ, bé Tường, bây giờ tớ có hơi áy náy."
Tiếp viên trưởng cũng thuận theo lời Thịnh Tường mở miệng nói: "Đúng vậy, chúng tôi cũng cần xác minh tình huống cụ thể, nếu là lỗi của chúng tôi thì toàn bộ thành viên của phi hành đoàn trên chuyến bay này sẽ xin lỗi ngài và cho ngài một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng bây giờ những hành khách khác vẫn cần phải nghỉ ngơi, chuyện này chỉ có thể tạm thời gác lại, xin hãy thông cảm."
Kể từ lần trước chia tay, khi gặp lại, ánh mắt anh ấy nhìn cô rất chăm chú, một lúc lâu cũng không rời đi.
...
"..."
Thịnh Tường suýt nữa bị chọc cười: "Bọn em có thể âm mưu chuyện gì?"
Ứng Đào nói đến đây thì tự ý thức được mà dừng lại: "Đương nhiên bây giờ tổng giám đốc Thẩm vẫn dũng mãnh như cũ."
"Ai, tôi nói này... Cô có ý gì?!" Hành khách nam nghe thấy lời của Mạnh Vãn thẹn quá hóa giận: "Cô đang chỉ cây dâu mắng cây hòe ý bảo tay chân tôi không sạch sẽ đúng không?!"
Đương nhiên không bình thường rồi.
Mặc dù đôi khi Thẩm Ngôn Lễ hay nói mấy câu trêu đùa, cũng thích bắt nạt cô, nhưng...
Mạnh Vãn đi chuyến này rất lâu vẫn chưa quay lại.
Mấy tên bạn thân nghe thế cũng rối rít phụ họa: "Quả nhiên, người ta nói tiếp viên hàng đều không phải dạng tốt lành mình, bản thân d*m đ*ng xong lại đổ thừa cho người khác."
Lúc ăn cơm cũng vậy, lúc anh vào phòng làm việc cũng vẫn như vậy.
"Sao tớ lại dùng từ không đứng đắn rồi? Bé Tường, tớ phát hiện cậu thực sự thay đổi rồi, cậu bị tổng giám đốc Thẩm nhà cậu dạy hư rồi đúng không, tớ nói gì cậu cũng liên tưởng được đến chuyện khác."
Ban đêm.
"Xin chào quý hành khách." Thịnh Tường đi tới đưa cho Mạnh Vãn một cái khăn ướt để lau, sau đó quay người nhìn về phía hàng ghế này: "Trước khi tìm hiểu rõ tình huống, nếu như có chuyện gì bất mãn, chúng ta có thể chờ máy bay hạ cánh rồi bàn tiếp, bây giờ máy bay đang bay, có chuyện gì chúng ta có thể nói sau."
Nguyên cái tủ đầu giường...
"Ôi, cô bé này cũng thật là, bạn tôi bảo cô ta tới rót nước chanh, lúc cô ta cúi xuống không tiện lắm, bạn tôi tốt bụng đỡ cô ta mà cô ta lại tức giận như vậy."
"Tiếp viên trưởng, chị đứng ra phân xử giúp, anh ta mà là đỡ sao, chị hỏi anh ta xem rốt cuộc anh ta đã sờ vào đâu."
"Không, làm sao tôi có thể nợ tiền anh ấy được."
Thịnh Tường nghe vậy quay đầu lại hỏi: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Em xấu hổ cái gì?" Thẩm Ngôn Lễ bị đẩy ra cũng không giận, trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ: "Cũng không phải là chúng ta chưa từng làm vậy ở phòng làm việc."
Trong tiềm thức Thịnh Tường cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ có điều cô còn chưa kịp kéo rèm lên, tiếp viên trưởng đã đi tới trước: "Mọi người cứ đợi ở đó đừng hành động, Thịnh Tường, em đi với chị."
"Bà xã."
Mấy tên con trai mồm năm miệng mười nói xen vào, thành công làm mắt Mạnh Vãn đỏ bừng.
Cũng không hẳn là do ẩn ý trong lời nói của cô ấy.
Chương 90: Chương 90
Đến mức tạo thành một kết giới ngăn cách mọi người, người khác không thể bước vào.
Cô ấy muốn nói gì đó với Thịnh Tường nhưng lại có hành khách bấm chuông, Mạnh Vãn lập tức chỉnh lại quần áo rồi vội vàng bước vào khoang hành khách.
Chứ sao.
Cô hắng giọng, nhắc nhở anh: "Lần này Ứng Đào đến ngủ với em trong phòng ngủ cho khách."
Thành Như lên tiếng trước, hơi cúi người: "Xin chào quý hành khách, tôi là tiếp viên trưởng chuyến bay lần này, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
"Nhưng hai người cãi nhau chắc cũng không phải là loại cãi vã chấn động đất trời làm quỷ thần khiếp sợ kia đâu đúng không."
Ứng Đào nắm lấy cánh tay Thịnh Tường, phát hiện ra khung cảnh yên tĩnh sau khi tắt đèn khiến cô ấy cảm thấy thoải mái hơn.
Giữa hai người luôn có một dòng nước ngầm cuộn trào mà cô ấy không thể nắm bắt hay giải thích được.
"Không sợ." Thịnh Tường chớp mắt nhìn anh, cười rất ngây thơ: "Không phải thích khám phá nhất sao? Em chỉ đột nhiên nghĩ đến anh còn chưa ngủ trên sofa bao giờ."
"Vậy tại sao anh lại cảm thấy ánh mắt Ứng Đào nhìn anh không bình thường lắm?"
Mặc dù anh không kéo cô làm mấy chuyện trầm luân khiến hơi thở gấp gáp này kia nhưng cái ôm chặt như vậy gần như khiến cô không thở được.
Thịnh Tường vừa tắm rửa xong, chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm nhỏ ở trong phòng.
Sau đó chào đón câu đùa của Ứng Đào là âm thanh điều khiển từ xa tắt đèn một cách lưu loát của Thịnh Tường.
"..."
Cô định đi ngang qua anh đến hành lang bên cạnh, kết quả vừa dứt lời, còn chưa kịp đi qua anh đã bị anh ôm chặt.
Ứng Đào nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác không nói nên lời hiếm thấy của Thịnh Tường thì bật cười: "Ôi dào cái đó có gì đâu, tớ hiểu mà, hiểu mà!"
Mạnh Vãn vui vẻ nói: "Hình như là vậy thật."
Khi đến nơi mới phát hiện có một hành khách đang tranh cãi với Mạnh Vãn.
Ngọn lửa chiến tranh đã lan đến cả phòng ngủ cho khách.
Thịnh Tường đã quen thân với thành viên trong phi hành đoàn, lúc làm việc mọi thứ đều đi vào nề nếp.
"Ừ." Thẩm Ngôn Lễ trả lời, buông cô ra và đi vào phòng khách: "Không phải em từng nói chuyện này với anh rồi sao?"
Ứng Đào im lặng hai giây, sau đó cảm thấy buồn cười: "Ha ha ha ha ha ha, bé Tường, sao cậu lại đổi chủ đề rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đừng mà, tớ còn muốn nói chuyện với cậu một lúc nữa."
Thành Như nhìn vết nước cam trên người Mạnh Vãn, dừng lại một lát, sau đó mỉm cười với hành khách nam kia nói: "Không biết ngài có thể nói rõ hơn được không?"
Một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn nằm một mình trên chiếc ghế sofa mềm mại.
Nửa đêm trước nằm trên sofa, nửa đêm sau anh mò vào phòng ngủ chính.
Hàng mi đen dài xinh đẹp của cô gái khẽ run lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng chơi mệt rồi, Ứng Đào buồn ngủ không chịu nổi, giọng cô ấy khàn đi: "Nếu sau này tớ thực sự ở Nam Hòe bên này, tớ phải xin nghỉ việc ở Kinh Hoài, nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, sau đó đi nhuộm tóc, màu xám bạc cũng không tệ."
...
Mạnh Vãn bị tạt nước cam, đồng phục ướt sũng một mảng lớn, chỗ đậm chỗ nhạt, cực kỳ chật vật.
Ứng Đào tiến tới chào hỏi, sau đó bắt đầu kiểm tra anh gần như từ trên xuống dưới.
Thẩm Ngôn Lễ nheo mắt nhìn cô: "Sao giọng điệu của em lại càng kỳ lạ hơn vậy?"
"Như vậy không được đâu, nếu em đã nhắc đến thì tốt nhất nên nói cho rõ ràng." Thẩm Ngôn Lễ không nhanh không chậm nói: "Không phải em muốn hỏi đến những thứ anh đặt trong phòng ngủ cho khách hay sao?"
Nhưng sau mấy ngày nằm gai nếm mật, cuối cùng anh vẫn để lộ ra bộ mặt thật.
Người ở đối diện im lặng một lúc lâu.
Hai cô gái ngay lập tức lăn thành một quả bóng.
Sao sáng ngoài cửa sổ, bầu trời quang đãng.
Lúc này, cô ấy đang tức giận đứng ở một bên, biểu cảm cứng đờ, quay mặt đi, không nói gì.
Lần này Ứng Đào đến Nam Hòe ở lại tương đối lâu.
Thịnh Tường vốn đang chăm chú lắng nghe, bây giờ lại không nhịn được: "Cậu có thể dùng từ đứng đắn hơn một chút được không?"
"Tớ không ngờ nơi này lại là sân chơi phụ ngoài sân chơi chính của các cậu."
"Không có gì phải bàn, cũng không cần xác minh! Chính là thái độ nữ tiếp viên hàng không của các cô không tốt! Tôi không chỉ muốn khiếu nại cô ta, tôi sẽ còn bóc phốt hãng hàng không Duy Thịnh Airlines các cô trên mạng!"
"Có phải cậu lại định bịt mắt tớ không? Đừng lo, bây giờ tớ đã nhắm chặt đôi mắt sáng như kim cương của mình lại rồi, tuyệt đối sẽ không dòm ngó căn cứ bí mật của cậu và tổng giám đốc Thẩm nữa đâu."
Vào đêm cuối cùng ở lại, Thẩm Ngôn Lễ trở về căn hộ.
Cô gái không trả lời.
Ứng Đào còn đang cảm khái: "Tớ thấy Thẩm Ngôn Lễ thật sự rất thích, rất thích cậu."
Anh càng nói càng có xu hướng không chịu dừng lại, Thịnh Tường không nhịn được đẩy gương mặt đang gần trong gang tấc của anh ra xa.
Sau đó, chỉ cần anh thoáng đến gần Thịnh Tường một chút, Ứng Đào lại như thế này.
Cô gái cuối cùng cũng có động tác, đi về phía nhà bếp.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô: "Em không sợ anh c·h·ế·t cóng à?"
"..."
Thẩm Ngôn Lễ không đáp lại, vẫn giữ nguyên điệu bộ trước đó, vẻ mặt nhàn nhã chờ cô nói tiếp.
"Sao cậu lại nói vậy?"
Chỉ là... làm sao Thẩm Ngôn Lễ có thể để nhiều... trong phòng ngủ cho khách như vậy?
Vì vậy hứng thú của cô lập tức bị khơi dậy.
"Là phòng ngủ cho khách đấy."
Trong một căn hộ cao cấp trên tầng cao.
Nhìn theo bóng lưng của Thành Như và Thịnh Tường, một nhóm tiếp viên hàng không ngồi đợi trong một căn phòng nhỏ, trố mắt nhìn nhau.
Không lâu sau, cơ phó Lâm Khai Dương cũng bước ra, đi thẳng về phía khoang hành khách.
"Bà xã."
"Phương diện nào cũng cảm nhận được, chỉ là tớ không thể diễn tả được." Ứng Đào tặc lưỡi dừng lại một lúc lâu: "Lại nói đến hồi còn học đại học cậu ấy được hoan nghênh như thế, còn kiêu ngạo muốn c·h·ế·t, không phải cả ngày cũng đều lượn lờ trước mặt cậu đấy sao."
Thịnh Tường đang vùi đầu vào gối, nghe thấy những lời của Ứng Đào.
"Nhưng anh cũng phải nói với em rằng không chỉ có vậy." Người đàn ông trẻ tuổi lại gần, gần như thì thầm vào tai cô: "Ngoài phòng ngủ cho khách ra còn có phòng làm việc, phòng khách, phòng tắm..."
Thịnh Tường ra sức gạt cái tay của anh đang đặt bên eo cô ra: "Có lẽ cậu ấy cảm thấy hình tượng nam thần trong lòng sụp đổ."
Dòng xe cộ tấp nập ở phía xa phản chiếu qua khung cửa sổ sát đất, ánh đèn neon biến ảo.
Những ngày đoàn tụ hiếm hoi đã trôi qua, một chặng bay mới lại sắp bắt đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng điệu của Ứng Đào cực kỳ đứng đắn, chọc cho Thịnh Tường không ngủ nữa mà nhào tới cù lét cô ấy.
Ngược lại trong khoảng thời gian này Lâm Khai Dương có chút khác thường.
Một vài chuyện trong quá khứ dường như đã quay trở lại.
Thịnh Tường vốn muốn để anh tự mình nhận ra nhưng trước giờ Thẩm Ngôn Lễ vốn luôn thoải mái trong vấn đề này nên chắc chắn anh sẽ không nhận ra được.
"Ừ." Thịnh Tường không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: "Bình thường anh ấy đều nhường tớ."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.