Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 75: Chương 75
Dừng lại một lúc, khoé môi cô nhếch lên: “Còn đẹp trai ra nữa.”
Dù là đến thăm hay là đến để nghỉ chân, thật ra đều thành vấn đề.
Hai cái giường cũng biến thành một cái giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiện đường đến thăm nhà những người dân trong thôn lúc trước.
Cho đến khi cô vào trong nhà chính.
“Em còn tưởng là sẽ có tấm ván gỗ cơ...”
Thời gian trôi nhanh, lần này gặp lại nhau, vậy mà đã qua sáu năm.
Sự nghi ngờ của Thịnh Tường không kéo dài được bao lâu.
—
Dáng vẻ căn nhà không khác trong trí nhớ là mấy.
Thịnh Tường đi loanh quanh một lúc lâu.
“...”
Nói rồi, thôn dân bật cười: “Đây này, cháu xem xem bác sống tự do tự tại chưa.”
Cậu ấy đưa điện thoại di động ra.
Bây giờ cậu ấy đang sống một mình.
Cơn gió thổi qua cũng mang theo hơi nóng.
Có lẽ sau khi sửa chữa xong cũng tính đến chuyện sẽ thường xuyên đến đây.
Lâm Hổ nhìn về phía cô: “Lúc trước thầy Ngôn Lễ đã quyên góp cho bọn em rất nhiều đồ, năm ngoài em tham gia hoạt động trại hè học ở thành phố của trường học trong thị trấn, trùng hợp là thầy ấy đang đi công tác ở đấy nên đã kết bạn WeChat với em, lần này nghe nói hai người định đến đây nên em đã chủ động đề nghị đến đón.”
“Lâm Hổ, em cũng kết bạn WeChat với cô đi, lần này cô về nước hẳn luôn chứ không đi nữa, sau này có lẽ cô với thầy Ngôn Lễ sẽ ở lại bên Nam Hoè, em được nghỉ thì có thể đến đây chơi với bọn cô.”
Sau khi ăn xong, chỗ ở đêm nay trở thành nỗi lo lắng của Thịnh Tường.
—
Sau khi ba Lâm mẹ Lâm vội vàng trở về thì để lại chút tiền, rồi lại quay trở về thành phố.
Trước đấy Lâm Hổ còn nói chuyện và hỏi thăm Thịnh Tường lúc hiệu trưởng gọi điện video đến đây, nhưng thời gian dần trôi qua, mỗi năm sau đó, có lẽ là do càng lúc càng lớn nên dần dần cậu ấy không còn xuất hiện mấy nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trái tim Thịnh Tường bỗng nhiên rung động.
Đến cả những bức tường bị bám đầy bồ hóng vẫn còn lưu giữ dấu vết của năm tháng đó.
Cô kiểm tra cẩn thận kỹ càng từ sân cho đến phòng tắm với phòng bếp.
Lúc quay trở về nhà trệt, bầu trời bên ngoài đã tối dần.
Sân được sửa sang lại trông cực kỳ sạch sẽ, thậm chí dãy nhà phía sau cũng đã được sơn lại một lượt.
Cô có ý đấy à?
Khi nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ với Thịnh Tường, tuy cậu ấy rất vui vẻ, nhưng do thói quen nên cuối cùng vẫn bị sự thẹn thùng và yên lặng thay thế.
Thẩm Ngôn Lễ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Tuy trong lòng cô cũng đã đoán được phần nào.
Nhưng…
Nhưng Thịnh Tường lại không hề cảm thấy lạnh, ngôi sao trên bầu trời gần đến nỗi có thể đưa tay ra hái được. Cô nói chuyện Thẩm Ngôn Lễ, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Nhưng tấm lòng chân thành không bao giờ thay đổi.
Củ cải nhỏ năm đó bây giờ đã biến thành thiếu niên cao gầy, chỉ có một thứ không thay đổi là đôi mắt trong vắt và sáng ngời của cậu ấy.
“Cô cũng thế.” Thịnh Tường cười tủm tỉm.
Bên dưới ánh đèn trông cực kỳ bắt mắt.
Là vô tình gặp được, hay là Thẩm Ngôn Lễ báo trước...
Hai người ăn trưa ở nhà Lâm Hổ.
Những tấm ván gỗ của năm đó đã bị dỡ bỏ, không biết đã đi đâu.
Thịnh Tường hơi lung lay, cô còn chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Ngôn Lễ cắt ngang.
Lắng đọng lại thành dáng vẻ hiện giờ.
—
Ông ấy còn muốn nói thêm gì đấy nhưng lại bị vợ mình ngắn lời: “Ông thì biết cái gì, người trẻ tuổi có điều kiện thì cứ mua đi. Hơn nữa, tôi thấy tình cảm của hai đứa tốt, muốn giữ lại một nơi để lưu giữ kỷ niệm.”
“Anh chắc chắn đêm nay chúng ta có thể ở đây được à?”
Cô buột miệng thốt ra: “Anh...”
Nhưng mà…
Hoặc là chủ động đến gần hôn lên môi anh mấy cái.
Ngoại trừ sạch sẽ hơn ra thì dường như tất cả mọi thứ đều quay trở về vị trí cũ.
Tấm màn sân khấu được bóng đêm mài giũa, nặng nề hạ xuống trước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Ngôn Lễ rất quen thuộc với Thịnh Tường, lúc cô vui vẻ nhất cũng chỉ có đến đêm để anh đòi hỏi sao cũng được.
Bọn họ rất ngạc nhiên, nhìn thấy hai người nắm tay nhau lại mỉm cười với họ.
Mấy năm trở lại đây, Lâm Hổ không còn vô tư và hoạt bát giống như lúc trước nữa.
“Không ai mua nhà trong thôn, dù có để lại nền móng, nhưng tất cả mọi người đều đổ xô về thành phố, điều kiện ở đấy rất tốt, mà theo bác thấy thì hoàn cảnh ở đấy còn không tốt bằng trong thôn bọn bác đâu.”
Nhìn căn nhà trệt ở đây trông vẫn như cũ, nhưng lại thay đổi rất nhiều.
Đỏ… Đỏ vậy.
Đến tầm chạng vạng, hai người chậm rãi đi bộ hóng gió.
“Sao anh lại không được xuống, chúng ta cùng đến đây, em đâu thể nào bỏ anh một mình được đúng chứ.” Thẩm Ngôn Lễ hơi gật đầu với Lâm Hổ coi như chào hỏi.
Trong phòng, ngoại trừ tấm rèm lúc trước ra thì còn lắp cửa trượt bằng kính.
Thẩm Ngôn Lễ để cho cô đi tắm trước, còn anh thì tắm sau.
Căn phòng này khác hẳn với trước đây..
“Em ấy ngồi ghế sau thì nhìn thấy anh kiểu gì?”
Bà nội của Lâm Hổ qua đời vào năm ngoái.
“Sao lần này em lại đến đây đón bọn cô thế?”
Lâm Hổ liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn Lễ liên tục nhìn về phía gương chiếu hậu, tiện đà nhìn về phía Thịnh Tường xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được, vẫn thấy hơi gò bó: “Vâng, khai giảng xong là em sẽ lên lớp mười một.”
“Ừ.” Thẩm Ngôn Lễ nắm lấy tay cô gái, quay đầu lại nâng mặt cô lại giống như lúc trước đã từng làm: “Đúng như những gì em đang nghĩ.”
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Ngôn Lễ, cô không thể diễn tả được cảm xúc cụ thể của mình lúc này mà chỉ có khái niệm chung chung.
Nếu là lúc trước đến đây thì người dân trong thôn sẽ sắp xếp theo lệnh của trưởng thôn, bây giờ thật sự không còn chỗ nào để ở.
Chương 75: Chương 75
---
Cũng coi như bản ghi kỷ niệm thuộc quyền sở hữu của hai người.
Lúc hai người càng nói chuyện càng vui vẻ, Thẩm Ngôn Lễ nhìn thẳng, đặt tay lên trên vô lăng: “Nhóc vui vì được gặp cô, em không nhìn thấy thầy à.”
Chỗ mà Thẩm Ngôn Lễ nói đến chính là chỉ căn nhà trệt hai người đã từng sống khi đến thôn Vân Hội.
Chẳng qua chỗ này sát sau núi, gió nóng lại biến thành cơn gió mát.
“Hai đứa bây giờ đều đã thành người lớn cả rồi.” Thôn dân nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ: “Lúc trước cháu hỏi thăm bác, muốn mua lại căn nhà trệt lúc trước từng ở làm bác hết cả hồn.”
Lần này là Thịnh Tường nói lại anh đầu tiên.
Cơn gió trong trẻo trong núi xoa dịu mọi cảm xúc trong lòng cô.
Lúc này Thịnh Tường mới nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ không biết đã đi theo cô đến đây từ lúc nào: “Sao anh lại xuống xe thế?”
“Chỉ không có ván gỗ thôi, còn giường thì vẫn là cái lúc trước trước.” Thẩm Ngôn Lễ dựa người vào cửa: “Hay là em muốn dùng ván gỗ để ngăn cách hai chúng ta?”
“Không cần phải tiếc đâu, nếu em muốn gõ thật, đã có anh đây rồi còn gì.”
Cho đến sau này, vẫn là hiệu trưởng nói với Thịnh Tường, nhóc Lâm Hổ kia vừa chăm sóc bà nội vừa tập trung học tập, không cần phải quá lo lắng cho thằng bé.
Lúc trước Thịnh Tường thường xuyên đến đây thăm cậu ấy với hiệu trưởng, ở nước Pháp cũng không ngoại lệ.
Nó không có cũ nát như những gì cô tưởng tượng, cửa lớn với bức tường gạch đỏ bị sập một nửa kia đã được sửa chữa.
Thịnh Tường đứng yên không nhúc nhích một lúc lâu, khi Thẩm Ngôn Lễ đóng cửa phòng tắm đi ra ngoài, cô ngẩng đầu nhìn về phía bản thân trong gương, nâng cánh tay lên mân mê cánh môi mấy lần.
Nhưng nói nhiều như bây giờ lại rất hiếm thấy.
“Cô giáo Thịnh.” Lâm Hổ gọi cô.
Lâm Hổ né tránh ánh mắt sáng rực của Thẩm Ngôn Lễ, tuy cậu ấy không nói gì, nhưng động tác lại rất thành thật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
—
Thẩm Ngôn Lễ bỏ cái đấy đi rồi à?
“Vào là sẽ biết thôi.”
“...”
Lâm Hổ cũng không đi theo.
“Không hề.” Thẩm Ngôn Lễ mỉm cười đến gần, nắm lấy cằm cô rồi đặt một nụ hôn lên môi cô.
Lúc trước sau khi Thịnh Tường kết thúc hoạt động dạy học ở thôn Vân Hội, sau đấy cô cũng có để ý đến các hoạt động tiếp tục tổ chức của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, nhưng nơi cô được phân phối đến không cứ cô muốn chọn là được, mà là do lãnh đạo nhà trường quyết định.
Rồi sau đó bởi vì việc học bận rộn, công việc lu bu, cô cũng không thể chọn ngày nào rảnh rỗi để đến đây như lúc trước.
Cũng đúng là thế thật.
Thịnh Tường cũng không vạch trần anh, ngay sau đó trong lòng cô bị một nỗi nghi ngờ khác che phủ: “Chỗ lúc trước từng ở?”
Vợ của thôn dân nói hết câu, quay lại nhìn về phía hai người trẻ tuổi: “Hai đứa nói đi, bác phân tích không sai đâu đúng không, lúc đấy hai đứa còn chưa hẹn hò đâu.”
—
Bấy giờ Thịnh Tường mới đi đến trước mặt cậu ấy: “Lâm Hổ, em bây giờ thay đổi nhiều quá, cao hơn lúc trước nhiều lắm.”
Anh liếc mắt nhìn sang: “Thịnh Tường, anh đã mua lại chỗ lúc trước chúng ta từng ở.”
Tình cảnh này, lại một lần nữa nghe thấy câu nói quen thuộc này, Thịnh Tường như được quay trở lại ngày tuyết rơi ngập trời của mấy năm về trước.
Thẩm Ngôn Lễ nói tối nay sẽ ở lại đây, nhưng thật ra ở thôn Vân Hội không có mấy chỗ như khách sạn hay nhà trọ.
Thẩm Ngôn Lễ nắm tay cô đi vào bên trong, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa gỗ lại.
Mặc kệ quá khứ và tương lai, cô chỉ muốn dừng lại ở giờ phút này.
Giống như có một sợi dây thừng đang kéo cô lên, đưa cô đến nơi gần với đáp án nhất.
Cô ngồi trong vòng tay anh, tựa đầu vào vai anh, ríu ra ríu rít nói chuyện với anh.
Trong lúc hít thở khó khăn, Thịnh Tường nghe thấy anh nói: “Anh chỉ thấy hứng thú với cách nói chuyện như này thôi.”
“Sao hôm nay em nói nhiều thế?”
Điều kiện tắm vòi sen bây giờ thực sự đã tốt hơn lần trước cô đến đây.
Đi từ phòng này sang phòng khác.
“Chúng ta đến chỗ lúc trước ở.”
“...”
Nhưng không gian vẫn chật chội y như lúc trước.
Thịnh Tường liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn Lễ, rồi lại nhìn về phía thôn dân: “Sao bác lại hết hồn thế ạ?”
Thu dọn hành lý để tối nay qua đêm ở đây.
Thịnh Tường suy nghĩ, cô véo lòng bàn tay Thẩm Ngôn Lễ, cuối cùng vẫn chậm rãi nói: “Thật ra lúc đó, bọn cháu cũng đã gần như đang hẹn hò rồi.”
Yên lặng, có lẽ trong nhà không có ai.
Nhưng năm đó Lâm Hổ còn nhỏ như thế, Thẩm Ngôn Lễ cũng đã bắt đầu âm thầm đối đầu với cậu ấy.
“Em muốn nói nên nói thôi, hay là anh không muốn nói chuyện với em?”
Như vậy.
Lâm Hổ gãi đầu, hơi ngượng ngùng, cậu ấy chỉ ra sau lưng cô.
Nói xong, giọng điệu cậu ấy cũng cao hơn: “Cô giáo Thịnh, em thật sự rất vui khi được gặp lại cô.”
Trên đường đi đến thôn Vân Hội, Thẩm Ngôn Lễ lái xe chở hai người đi.
Cùng với âm thanh rất nhỏ của cánh cửa đang đóng lại, tiếp đó tầm nhìn cũng dần được mở rộng.
Vào mùa hè, tiếng ve kêu inh ỏi.
“Bây giờ em cũng học cấp ba rồi nhỉ, đang được nghỉ hè à?”
—
Lâm Hổ nghe vậy thì đề nghị: “Cô giáo Thịnh, hay là cô ở lại nhà em đi, để em đi dọn phòng cho cô.”
Lúc này Thịnh Tường cùng ngồi ghế sau với Lâm Hổ, hết hỏi cậu ấy cái này lại hỏi cậu ấy cái khác (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nói rồi nhìn về phía Lâm Hổ, như đang thờ ơ mà lại như đang nhấn mạnh: “Em, cô giáo Thịnh với thầy.”
Đến lúc đi tắm.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau.
Cậu ấy sống một thân một mình, một mình vào thị trấn đi học.
Thịnh Tường lại trợn mắt lườm nguýt anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.