Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 74: Chương 74

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74: Chương 74


Cô vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mày của anh: “Anh có biết vừa nãy mẹ em ở đầu bên kia nghe thấy, biết tối hôm qua hai chúng ta ngủ chung.”

Trong xe tiếng động cơ vẫn tiếp tục vang lên, Thẩm Ngôn Lễ cứ thế dựa vào xe, kiên nhẫn chờ cô tỉnh dậy.

Cô mệt mỏi không chịu nổi nên ngồi cạnh ghế phụ rồi cứ thế ngủ thiếp đi.

Nhưng dù cô có nghĩ như thế nào thì cũng vô ích, Thịnh Tường quyết định mặc kệ động tác của Thẩm Ngôn Lễ, khuôn mặt cô dịu dàng.


Đến cả giọng nói cũng ẩn chứa chút thần bí: “Bây giờ chưa nói với em được.”

Chẳng mấy chốc mí mắt đã dính chặt vào nhau, cơn buồn ngủ cứ thế ập đến.

“...”

Nhìn phong cảnh hơi quen thuộc đã xa cách mấy năm.

Cô tiện đà nhấc chân đạp nhẹ Thẩm Ngôn Lễ một phát.

Rốt cuộc là chỗ nào mà anh lại thần bí thế?

“... A Tường?”

Thịnh Tường càng nghĩ càng cảm thấy thế, khiến lực nắm của cô cũng mạnh hơn.

Ngày hôm sau Thịnh Tường dậy rất muộn.

Tục ngữ có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Bây giờ không cần phải dậy sớm, mấy ngày nữa còn có thể đi dạo thành phố Nam Hoè hơi xa lạ này.

“Thẩm Ngôn Lễ...” Thịnh Tường lại gọi thêm câu nữa, giọng điệu của cô cũng hơi cao hơn: “Anh dẫn em đến thôn Vân Hội!”

Cô ngơ ngác lắng nghe âm thanh “reng reng”.

Trong ba năm, dự án tiến triển chậm nhưng cũng đã ra hình ra dạng.

Đúng là lâu thật...

Mặc dù mọi thứ đã được lên kế hoạch như hai người họ đã cùng nhau bàn bạc.

Thịnh Tường nhìn thấy hết tất cả, yên lặng nhìn một lúc lâu.

Ngày xuất phát, Thẩm Ngôn Lễ tự lái xe.

Lê Nghệ ở đầu bên kia khẽ cười: “Con vẫn đang ngủ à?”

Thật sự, thật sự đã lâu không gặp.

Thịnh Tường tò mò, ngước mắt nhìn về phía anh: “Chỗ nào cơ?”

Đương nhiên, nó không chân thực như cảm giác hiện tại..

Nghe thấy câu này, Thịnh Tường yên lặng.

Sau mấy lần cô lim dim ngủ gật, một giây trước khi cô định nói cô ngủ đây…

Thịnh Tường không nấu quá nhiều đồ ăn.

“Mẹ đánh thức con à? Hay là con cúp máy rồi đi ngủ thêm một lúc nữa đi, mới vừa về nước còn bị lệch múi giờ đấy.”

“Em vừa mới về, dù gì anh cũng phải ở nhà với em mấy ngày chứ.”

“Không ngủ nói cũng đúng, chúng ta làm chút chuyện khác đi.”

Cuối cùng trong lòng cũng tìm được đáp án rõ ràng.

Nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

Thẩm Ngôn Lễ khẽ gật đầu, ánh mắt sáng quắc: “Nhưng chờ đi dạo ở đây xong, em phải đi với anh đến một chỗ.”

Trong lúc đấy, cô không hề chú ý đến Thẩm Ngôn Lễ đang vây quanh với đang cố gắng để bắt chuyện với cô.

Anh bảo đảm như vậy, rõ ràng Thịnh Tường vui vẻ hơn nhiều, cô gắp ít thức ăn cho anh.

Trong lòng Thịnh Tường tính nhẩm, nghiêm túc mà nói, chưa kể đến việc hai năm trước hai người thỉnh thoảng gặp nhau, trong một năm vừa qua tương đối bận rộn, phần lớn liên lạc của hai người họ đều là qua cuộc gọi video.

“Sự thật thôi mà, vốn dĩ em đang nằm trên giường anh rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“A Lễ đang ở cạnh con à...”

Nhưng nói đến những luẩn quẩn của tình cảm, cô cảm thấy mình mới là người không thể làm gì được anh.


Nói em có muốn sờ thử không.

“Cuối cùng em cũng chịu chú ý đến anh à?”

Lê Nghệ ở cùng với Ninh Viễn Tuyết, xem như đã đóng quân ở Kinh Hoài,cách nơi này khá xa.

Hoá ra đã đến buổi chiều rồi à...

“Thế cũng được.” Thịnh Tường ngồi trên đệm mềm của ghế sô pha, cô đang xem những tài liệu cần sau khi chính thức đi làm: “Nhưng hôm qua em không nhìn thấy Tiêu Tự với Trình Dã Vọng, hai người họ đâu rồi.”

Thịnh Tường bị giữ chặt không làm được gì, cô xoay người lại chống tay lên ngực anh: “Anh ngủ như thế liệu có thấy khó chịu không?”

Thịnh Tường bật cười: “Mọi người tụ tập mà, sao lại để anh một mình một chỗ được.”

Lúc này, một tia sáng lấp ló sau rèm cửa của cửa sổ sát đất tiện đà phác hoạ ra dáng người của Thẩm Ngôn Lễ.

Cô muốn đầy bàn tay như gông cùm xiềng xích của anh trên eo mình ra, nhưng sức của cô lại chẳng thể bằng nổi anh.

Quả nhiên Lê Nghệ ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe thấy rõ ràng tiếng hừ khẽ kia, hai bên yên lặng một lúc lâu.

Đi dạo Nam Hoè mấy ngày, Thịnh Tường không khỏi thấy hơi mệt.

Hoá ra Thẩm Ngôn Lễ không vội đi đâu nên cũng ngủ với cô.

Anh ngước mắt lên, cứ thế nhìn cô.

Nếu cứ cố gỡ tay anh ra thì anh sẽ tiện đà giữ chặt cô

“Dù gì mối quan hệ của chúng ta cũng quang minh chính đại mà.”

Trong lòng Thịnh Tường nghĩ như vậy, cơ thể cô hơi động đậy.


Thẩm Ngôn Lễ còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy cô nói: “Vậy anh nói cho em biết vì sao hôm qua hai người họ không ở đấy đi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tối hôm qua lúc đi ngủ, không biết sao anh lại kêu nóng, anh nhanh tay cởi áo ngủ, chỉ để lại quần ngủ.

“Đúng vậy, anh dẫn em đi dạo Nam Hoè đi, em cũng không biết ở đây có chỗ nào ăn ngon hay chơi vui.”

Vốn dĩ lúc trước Diệp Kinh Hàn cũng ở đấy, gần đây bận tới bận lui, trái lại lại thành người ít giao du với bên ngoài, gần như không thấy bóng dáng đâu.

Thẩm Ngôn Lễ cất điện thoại đi, lười biếng nâng đôi bờ mi: “Em hỏi đến hai người bọn họ làm gì? Sao em không hỏi anh này?”

Nhưng mà...

Trong ấn tượng, những ký ức có liên quan đến tối hôm qua trong đầu cô đều là hai người đùa giỡn.

Thẩm Ngôn Lễ phản ứng lại, anh lại không nói đúng chủ đề

Nhưng hình như anh thành thạo hơn nhiều thì phải.

Thẩm Ngôn Lễ cười khẩy, ấn đầu cô vào trong lòng mình: “Em có đi ngủ không đây?”

Thịnh Tường lập tức tỉnh táo: “... Mẹ.”

Ánh nắng giữa trưa hè chiếu rọi chói chang chiếu lên kính chắn gió trên đầu xe ô tô, khiến kính chắn gió trông cực kỳ chói loá.

Sau khi xuống xe, Thịnh Tường bước mấy bước rồi duỗi tay ra vẫy tay với thiếu niên kia

Lần này Thẩm Ngôn Lễ thật sự rất có nguyên tắc, giữ kín như bưng.

Cũng không biết là cô đã đụng trúng chỗ nào, lập tức khiến người kia kêu lên một tiếng.

Vậy nên...

Chính là đây.

Lúc vừa mới tỉnh dậy, cô còn hơi ngơ ngác.

Thẩm Ngôn Lễ cất điện thoại đi, động tác quyết đoán dứt khoát.

Cô gái cầm điện thoại lên nhìn lại giờ, vậy mà đã hai giờ chiều.

“...”

Bỗng trái tim cô thắt lại.

Thịnh Tường đang ngồi dựa vào đầu giường, cảm nhận được anh gác đầu lên đùi cô, lười biếng nâng tay lên rồi tự nhiên hạ xuống.

Lúc ăn cơm, cô múc cho anh ít canh: “Sao trong tủ lạnh có nhiều rượu thế, sau này anh uống ít thôi.”

Im miệng không nói sau đó sẽ dẫn cô đi đâu.

Một lúc sau, toàn bộ đèn trong phòng vụt tắt, cửa sổ sát đất bị rèm tự động che đi.

Đập vào mắt là trần nhà không được quen thuộc lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Ngôn Lễ lại chậm rãi nói.


Ngày Thịnh Tường về nước vừa đúng lúc kịp giờ đến tòa nhà trụ sở chính của Duy Thịnh Airlines đăng ký, để cho tiện, cô quyết định hạ cánh ở Nam Hòe.

Sau khi ăn xong, hai người làm tổ trên ghế sô pha, không đi đâu

Cái gì gọi là tự đào hố cho mình nhảy.

Lúc này, nửa thân trên của anh tr*n tr**, sống lưng thẳng tắp rắn rỏi, đường nét rõ ràng, vòng eo thon gọn săn chắc, dường như ẩn chứa sức mạnh vô hạn…

Lúc bấy giờ Thẩm Ngôn Lễ có không muốn thì cũng phải giải thích qua loa: “Hai người bọn họ còn đang bận việc ở Kinh Hoài chưa về.”

Cảm giác thực sự khá tốt.

Gian Thịnh Tường ngẩng đầu nhìn anh, lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới đồng ý nói đúng ý: “Thỉnh thoảng mới uống, anh không hay uống.”

Mà người bên phía Thẩm Ngôn Lễ – Đội của phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S đều đã đi theo anh đến Nam Hoè.

Lúc trước Ứng Đào hay nói Thẩm Ngôn Lễ bị cô hạ gục, có thể nói là bị cưa đổ toàn diện, bị cô bắt chẹt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa mới lúc nãy, anh dùng sức kéo tay cô, dí tay cô vào eo anh.

Lúc cúp máy, Thịnh Tường đã ngồi dậy.

“Không sao đâu mẹ, con bây giờ vẫn ổn mà, cũng không buồn ngủ lắm, mẹ tìm con có chuyện gì thế?”

Cô không quan tâm gì nữa mà mở cửa xe.

Thẩm Ngôn Lễ nói xong rồi cứ thế nhắm mắt lại, tự động nhích lại gần cô.

Thịnh Tường bị anh bắt s* s**ng rất lâu, cuối cùng còn nghe thấy anh nói… “Sao nào, cơ bụng của bạn trai em có cứng không.”

“Không có việc gì thì mẹ không thể tìm con à?” Lê Nghệ nói rồi dừng một lúc: “Mẹ nghe anh con nói tối hôm qua con ngủ không nghe điện thoại nên mới nghĩ là chờ đến chiều rồi gọi điện cho con.”

Nghĩ vậy, động tác khuấy canh của Thịnh Tường thoáng dừng lại.

“Ừ.” Anh trả lời, cũng nhìn chằm chằm cô như thế.

Thịnh Tường tự tỉnh giấc.

Đến buổi tối, Thịnh Tường bị anh được một tấc lại muốn tiến một thước một phen, kết quả là vẫn không cạy miệng được anh.

Thịnh Tường nghe thấy vậy thì tiếp tục đưa mắt nhìn ra ngoài, cho đến khi một bóng người cao gầy chậm rãi xuất hiện bên ngoài cửa sổ xe.

Thịnh Tường là tiếp viên hàng không mới được tuyển dụng, một tuần sau cô mới chính thức đi làm.

Không nhìn vào màn hình, cô bấm nghe máy trong cơn buồn ngủ.

Dừng một lúc, Thẩm Ngôn Lễ cúi người xuống, chống một tay bên cạnh cô, khóe mắt lộ vẻ ngông nghênh: “Em vẫn còn xấu hổ thế à.”

“Anh có đói không, đã chiều rồi đấy, em nấu gì đấy cho anh ăn nhé?”

Cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.

“Vì sao lại thấy khó chịu? Hoàn toàn không khó chịu chút nào.” Anh trả lời, sau đó cầm lấy điều khiển từ xa trên đầu giường.

Thịnh Tường bị dáng vẻ đổ lu giấm của anh chọc cười: “Anh ngồi trước mặt em thì em còn hỏi gì nữa.”

Thật ra có rất nhiều lúc cô thấy hơi đau đầu.

Dừng lại một lúc, bà ấy nói thêm: “Thế nên thằng bé cũng chưa dậy à?”

Chuyện sau đó cũng thuận lý thành chương.

Ngón tay rõ khớp xương của anh đưa đến, nhẹ nhàng quẹt một phát lên cái mũi nhỏ xinh của cô.

“Em với anh cũng lâu không gặp nhau đấy, em không định ở cạnh anh à?”

Chạm với không chạm gì cơ, anh nói chuyện kiểu gì thế.

Thịnh Tường đứng trước bàn bếp nửa mở, yên tâm nấu cơm.

Kéo tay anh lên thì tay anh lại dịch xuống.

Thật ra cử động của cô rất khẽ, nhưng có lẽ là do lớp chăn mùa hè mỏng nên chỉ cần hơi duỗi người chút thôi là động tác đã như bị phóng đại vô hạn.

Chẳng phải hai người vẫn luôn dành thời gian cho nhau đấy sao?

Lúc bấy giờ cô mới có cảm giác thật sự đang ở trong nước.

Cô ngủ đến tận bây giờ, Thẩm Ngôn Lễ lại không đánh thức cô dậy?

“Thẩm Ngôn Lễ.”

Lúc trước cô tò mò với đích đến thì lúc này vì kiệt tác của đêm nào đấy mà dần bị mài giũa thành thuận theo tự nhiên.

Cụ thể như thế nào thì cô không muốn nhớ lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bạn Thịnh, em trách móc nặng nề bạn trai em như vậy là hơi sai rồi đấy.”

Nhưng tiếng chuông điện thoại cứ bám riết không tha, gần như phá hỏng kế hoạch ngủ bù và thoát khỏi tình trạng lệch múi giờ sáng nay của cô.

Anh có hơi cáu khi bị đánh thức, không mở mắt mà chỉ trả lời: “Tối hôm qua em bảo anh đừng gọi em dậy, nếu không hôm nay đừng có mơ được chạm vào em.”

Còn suýt chút nữa ngã ra khỏi giường.

Trước khi trở về Trung Quốc, Thịnh Tường đã báo tin này với bạn bè và người thân của mình.

Thịnh Tường nhìn thấy khuôn mặt ấy thì sững sờ tại chỗ.

Đâu có ngờ đâu cô vừa mới ngả người đã chạm phải một lồng ngực ấm áp.

“Thật à?” Đôi mắt long lanh của Thịnh Tường sáng rực.

“Ừ.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời: “Anh cũng dậy đây.”

Dù sao kiểu gì cũng sẽ đến đấy.

May mà Thịnh Tường đã quá quen, chẳng qua cô thấy hiếm khi Thẩm Ngôn Lễ lại ngủ nướng như này, có lẽ ngày hôm qua anh đi đi lại lại nhiều, thật sự rất mệt.

Ngoài cửa sổ xe, cây cối đồng ruộng xanh mơn mởn

Thịnh Tường hơi ngước mắt lên nhìn anh: “Em đang nắm lấy anh thôi, không phải trách móc nặng nề được chưa...”

Qua một lúc lâu, cuối cùng Lê Nghệ nói.

Cô vươn cánh tay như ngó sen ra, thử s* s**ng trên giường.

Thẩm Ngôn Lễ chú ý đến động tác của cô, hình như anh cảm thấy thú vị.

Chủ yếu là vì tủ lạnh của Thẩm Ngôn Lễ ở chỗ này gần như trống rỗng, phần lớn chỉ toàn thực phẩm đông lạnh cùng với rượu.

“...”

Ví dụ như những hiểu biết về thời tiết ở nước Pháp, ví dụ những điều thú vị xảy ra ở Đại học Hàng không Quốc gia, hoặc là về chuyện liên quan đến Duy Thịnh Airlines...

“À... Vâng ạ.”

“Anh còn nói nữa à.” Ngón tay Thịnh Tường nắm lấy cằm anh: “Em thấy anh đã lên kế hoạch hết rồi.”

Thật sự đã lâu lắm rồi không có đêm nào như đêm nay.

Chương 74: Chương 74

Hơn nữa...

Đẩy xuống thì anh lại dịch lên trên.

Thông số chất lượng hình ảnh không tốt bằng cảnh thật, tự động khiến khuôn mặt người gọi hơi mờ đi.

“Thế mà anh lại không gọi em dậy.”

Theo đó là niềm vui vô bờ bến bùng nổ, đang sục sôi trào lên.

“Vậy à.” Thịnh Tường gật đầu: “Em đang nghĩ, nếu sau này rảnh thì chúng ta tụ tập một buổi đi, lâu rồi không gặp bọn họ.”

Thịnh Tường không nhìn ra ngoài nữa, ánh mắt cô nhìn về phía người bên cạnh.

Kế hoạch ban đầu của cô là sống ở chung cư tại Nam Hoè với Thẩm Ngôn Lễ.

Thật ra có rất nhiều lời cô muốn nói với anh.

Mà thế giới của Thịnh Tường cũng vì một cái liếc mắt nhìn ra ngoài mà dần dần mở rộng

Nhóc Lâm Hổ.

Ngày hôm qua về nước, ngoại trừ báo tin bình an trên WeChat ra thì hình như cô chưa gọi cuộc nào cho Lê Nghệ

Thẩm Ngôn Lễ càng đến gần hơn, anh tựa cằm l*n đ*nh đầu cô, ch*m r** v**t v* hai lần, giọng nói trong trẻo: ‘Anh cảm thấy đã lâu không được như này.”

Nhưng xung quanh yên tĩnh, trong phòng lại chỉ có hai người.

Muộn như này rồi mà hai người vẫn chưa dậy, là vì một người đang bị lệch múi giờ, còn người kia thì là vì mệt à?

“Đương nhiên là có, em muốn hỏi cái gì cũng được.”

Nói xong, anh từ từ vén chăn mỏng lên, ngồi dậy cùng cô

Sườn mặt Thẩm Ngôn Lễ vùi vào gối, hơi nhíu mày.

Thịnh Tường bị Thẩm Ngôn Lễ trêu chọc như vậy, cộng thêm tác dụng của đồng hồ sinh học, giờ này cô cũng không ngủ được.

Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức

Bỗng cô không biết nên giải thích với Lê Nghệ như nào…

“Em vẫn chưa chính thức đi làm, còn anh thì sao, chẳng phải anh rất bận à?”

Thẩm Ngôn Lễ cầm điện thoại trong tay, lướt lướt, không biết anh đang xem gì.

Chưa nhắc đến chuyện có xấu hổ hay không.

---

Nhưng có lẽ do hai người yên lặng áp sát và nhau như này quá lâu, đến nỗi cô thích nghi với tình tố vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.

“...!”

Tiêu Tự với Trình Dã Vọng đã đi theo Thẩm Ngôn Lễ đến đóng quân ở Nam Hoè từ lâu, mở đường cho con đường thiết kế phi cơ sau này.

Nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ đang đứng bên cạnh.

Nhớ lại một loạt sự kiện xảy ra kể từ khi hạ cánh xuống sân bay Nam Hoè ngày hôm nay, cho đến buổi tiệc ở gara ngầm, giờ là đến chung cư của anh

“Sao có thể giống nhau được?”

Trên khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên không giấu được sự ngây ngô, lúc nhìn sang bên này còn hơi thẹn thùng và do dự.

Ở phía xa có những ngọn núi cao chót vót nối đuôi nhau, gần đó có đồng cỏ xum xuê.

“Tối nay chúng ta sẽ ở đây.” Thẩm Ngôn Lễ nói: “Em nhìn ra ngoài tiếp đi.”

Thẩm Ngôn Lễ nói, không biết anh nghĩ đến cái gì, đầu ngón tay thoáng bấm hai lần trên màn hình điện thoại: “Em có chắc mấy ngày nữa em rảnh không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74: Chương 74