Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 119: Chương 119

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119: Chương 119


Thịnh Tường không gọi trước mặt anh nhưng đã gọi trong lòng vô số lần.

"Biết thì sao?"

Chỉ trong chớp mắt, rất nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu cô.

Có một lần Thẩm Ngôn Lễ đi về trên chuyến bay mà cô làm việc, hôm đó thật sự là quá mệt rồi nên cô mới dựa vào vai anh nghỉ ngơi.

Thẩm Ngôn Lễ đang siết chặt tay cô đột nhiên khựng lại sau câu nói của cô.

Người này thực sự...

Nhưng chưa đi được hai bước đã có một lực mạnh kéo cô lại.

Ánh mắt Thịnh Tường dán chặt vào đó, một lúc lâu sau mới loáng thoáng tìm được bối cảnh trong đầu.

Nhân viên công tác còn kích động hơn cả bọn họ...

Hai người cùng nhau trải qua những chuyện chưa đến mức chấn động nhưng cũng gọi là khó quên.

Thịnh Tường cảm thấy mình hiểu rất rõ về con người Thẩm Ngôn Lễ.

Sau mấy giây nhìn nhau, Thịnh Tường đã bị đánh bại trước.

Ý là đang đợi cô khen đây...

Mỗi lần tình cờ liếc thấy trong album ảnh cô đều cảm thấy khoảng thời gian quá khứ vô cùng tươi sáng.

Rõ ràng là hai chữ còn bình thường hơn cả bình thường nhưng lại khiến người ta cảm thấy mới lạ, ngại khó mà nói ra.

Lúc hai người còn đi học, người theo đuổi cô ở Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài có thể xếp hàng dài ra tận ngoài trường, độ yêu thích tương đương với Thẩm Ngôn Lễ.

Không chỉ Lâm Khai Dương mà xung quanh Thịnh Tường cũng có đủ loại đàn ông xum xoe.

Gần như người nào gửi tin nhắn cô đều trả lời, dù là bạn đại học không hề quen biết.

Ngay sau đó, cô linh hoạt bước về phía phòng ngủ chính, thân hình mảnh khảnh nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

"... Thế thì em lại càng không nói."

Thịnh Tường cũng biết phản kích nha, cô đẩy anh ra, gãi gãi mấy cái vào lòng bàn tay anh.

Thẩm Ngôn Lễ đặt một tay lên vô lăng, nghe vậy thì quay sang nhìn cô: "Điên?"

Nhìn dáng vẻ kẹo kiệt bắt bẻ của anh, cô duỗi người qua ghế ngồi, vỗ vỗ vai anh.

Nhưng mới lướt được mấy cái đã nhìn thấy ảnh đại diện của Thẩm Ngôn Lễ.

Giữa lông mày và đôi mắt ưu việt của anh chứa đựng sự kiêu ngạo và khao khát kiểm soát tương lai.

Thì ra Thẩm Ngôn Lễ đã nhanh tay đăng trước rồi.

Cô vùi đầu vào ngực anh, lắc đầu.

"... Chẳng phải trước kia anh cứ khăng khăng lại gần sao?" Thịnh Tường nghĩ bọn họ đang ở trong bếp nên vội đẩy anh ra: "Lần nào cũng là anh còn gì."

Thậm chí còn chẳng nghĩ ngợi nhiều mà đã đồng ý ngay.

Thấy cô chẳng hề nhìn mình, anh kéo tay cô đặt trong lòng bàn tay mình.

Lôi ra là cái gì?

Cô cũng học anh đăng một bài.

- (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lúc trước em bảo anh đừng lại gần em quá, bảo là sẽ ngứa."

Giống y như bây giờ.

Về đến nhà, Thịnh Tường vẫn đang lật qua lật lại cuốn sổ.

Lúc đó anh chỉ lặng lẽ chờ đợi cũng khiến rất nhiều người muốn đào góc tường rút lui. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không chỉ những người hai người họ quen biết mà hình như còn có rất nhiều người lớn... Ngay cả thầy bí thư già cũng vào hóng chuyện.

Thẩm Ngôn Lễ nhếch môi, khẽ nhướng mày đáp: "Sao phải giống người ta? Chúng ta là chúng ta, bọn họ là bọn họ."

Lắm lúc điểm chú ý của Thẩm Ngôn Lễ cũng khác người thường thật đấy.

"Thịnh Tường, em có nhìn đến trưa thì nó cũng chẳng để ý đến em đâu, trong mắt em, anh là người có cũng được mà không có cũng không sao hả?"

"Tất nhiên phải khác chứ, thân phận đã thay đổi rồi."

Hai người ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn chân trời xám xịt dần sáng lên.

Sau bữa tối, Thịnh Tường tắm rửa xong thì xuống bếp làm nước ép.

Khi đó Thẩm Ngôn Lễ mới mười tám tuổi, ngổ ngáo, nghịch ngợm, tinh quái và keo kiệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, Thẩm Ngôn Lễ không nhàn rỗi cũng không đi đi lại lại nữa mà cứ xoay quanh cô.

Dừng lại một lát, anh mới nói tiếp: "Không chỉ thể mà anh còn muốn là cặp đầu tiên đăng ký hôm nay."

Nhưng mà... Hai gò má cô gái lại ửng hồng.

Cô vốn dĩ rất sợ ngứa, bởi vì khi quay lưng về phía anh sẽ không nhìn thấy người, cảm giác thần bí và chờ mong kết hợp với nhau tạo ra một bầu không khí khó hiểu khiến cô không dám đối mặt.

Ngoại hình Thẩm Ngôn Lễ vô cùng xuất sắc, hào hoa phong nhã, dáng người cao ráo, chỉ đứng dựa vào tường, cúi đầu nhãn nhã chơi điện thoại thôi cũng thành công tạo ra một cái kết giới không cho người khác tới gần.

"Vô số lần." Thịnh Tường nháy mắt với anh mấy cái rồi lập tức bổ sung: "Xem một cuốn vô số lần."

Đến bước đóng dấu cuối cùng, nhân viên công tác nhìn tên trên giấy chứng nhận rồi lại ngẩng lên nhìn Thẩm Ngôn Lễ, cuối cùng lại quay sang nhìn Thịnh Tường.

Thịnh Tường like bài đăng của anh, đang không nghĩ ra nên viết gì thì đột nhiên có ý tưởng.

"Chẳng sao." Cô gái cảm thấy hơi lạnh, khẽ rụt vai lại, vui vẻ nói: "Em chỉ sợ đến lúc đó tin tức tổng giám đốc Thẩm đăng ký kết hôn truyền ra ngoài sẽ khiến ngàn vạn cô gái tiếc đứt ruột đứt gan."

Mãi đến khi ngơ ngơ ngác ngác tiễn đôi vợ chồng mới này về nhân viên công tác mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Khi đó anh cứ thích lợi dụng việc cô bị nhột mà toàn tiến lại từ đằng sau, lúc khống chế được cô thì càng hưng phấn, không biết kiềm chế mà để lại rất nhiều dấu ấn.

Thoạt nhìn, câu status cô đăng trong vòng bạn bè chẳng có vấn đề gì.

Bộ não khựng lại một giây rồi mơ hồ so sánh chữ ký với tướng mạo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một ảnh là giấy đăng ký kết hôn đỏ rực còn một bức là... Gương mặt cô đang ngủ bị anh chụp lại từ lúc nào không biết.

"Được rồi, cặp đầu tiên." Thịnh Tường mỉm cười, không nói chuyện này nữa mà đổi chủ đề: "Lần này anh đề nghị quá đột ngột, em vẫn chưa chuẩn bị xong."

Thẩm Ngôn Lễ thành thạo cở nửa dây đeo trên người cô: "Bây giờ là chồng đến gần em rồi, để xem em còn thế không."

Sau khi bị kéo lại, có một vật được đặt lên vai cô.

"Hình như người vừa nãy biết anh." Sau khi ra cửa, Thịnh Tường hiếu kỳ lật xem cuốn sổ trong tay.

Thẩm Ngôn Lễ ngoảnh mặt làm ngơ: "Em cứ phải nhắc đến anh ta với anh trong khoảng thời gian này sao?"

Đầu mùa đông, trời se se lạnh, mặt trời còn chưa ló dạng, cây cối xung quanh đều nhuộm một màu thẫm.

Thật ra từ lúc giấy chứng nhận được phê chuẩn, hạng mục được chứng thực rồi đến bước cuối cùng.

Bây giờ vẫn còn sớm nên cả thành phố vẫn chìm trong giấc ngủ say.

Thẩm Ngôn Lễ ngoan ngoãn nắm tay cô: "Vợ à, em không biết hôm nay anh vui đến mức nào đâu."

Hiếm khi nghe thấy Thịnh Tường nói như vậy nên Thẩm Ngôn Lễ không khỏi quay sang nhìn: "Xin lỗi nhé, em không có cơ hội đổi ý nữa rồi."

-

Hôm nay cô ấy đã có một khởi đầu tốt đẹp!

Giờ cô mới biết tại sao vừa rồi điện thoại cô lại rung nhiều thế.

Thẩm Ngôn Lễ không nói nhiều, chỉ viết một câu và hai bức ảnh.

Thịnh Tường chưa kịp giơ tay chào hỏi đã nghe Thẩm Ngôn Lễ nói: "Vợ, đã bảo em ngấp nghé anh từ lâu rồi mà."

Bây giờ không sớm cũng không quá muộn, vẫn chưa đến trưa, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ làm nổi bật những hạt bụi li ti lơ lửng trong nhà.

Chỉ là...

Thẩm Ngôn Lễ lái đến nơi thì tắt máy, dừng xe ở một góc trong màn đêm tĩnh lặng.

Hai người ghẹo nhau một lúc khiến thời gian hình như trôi nhanh hơn.

Còn nữa...

Xe đã tắt máy nên máy sưởi không bật, nhưng vì trong xe chỉ có hai người nên hơi thở nóng ấm vẫn quanh quẩn bên người.

Thịnh Tường mặc kệ anh, cô chưa từng kiên nhẫn nhận đủ loại hỏi thăm và chúc mừng như bây giờ.

Nhìn đi nhìn lại chán chê rồi Thịnh Tường mới cùng anh đi ra chỗ đậu xe.

Thẩm Ngôn Lễ hoàn toàn không biết chuyện này, nó là vật quý mà cô đã cất giữ nhiều năm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi quay lại xe, Thẩm Ngôn Lễ không lấy lại áo mà vẫn để cô mặc vào: "Em mặc đi, anh không giống ai đó, cứ hai, ba ngày lại bị bệnh."

Anh nói cứ như cô không còn lối thoát vậy.

Thẩm Ngôn Lễ không biết xấu hổ nhắc đến chuyện này.

Không nhắc đến buổi sáng, chỉ riêng buổi chiều anh đã bám chặt lấy cô không rời, còn muốn ôm cô ngủ trưa.

Cô đăng ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn lên, còn đính kèm cả ảnh Thẩm Ngôn Lễ tham gia cuộc thi máy bay hồi học đại học trong buổi phát sóng trực tiếp ở vòng chung kết.

Tóm lại đó hoàn toàn không giống phong cách bình thường của cô.

Toàn thân cô tỏa ra mùi hoa sơn chi thơm ngát hòa với cảm giác quyến rũ của tinh dầu hoa tường vi sau khi tắm.

S&S: "Vợ tôi."

Chương 119: Chương 119

Thịnh Tường quay mặt đi, thì thầm bằng giọng điệu mà anh không nghe thấy: "Thế thì phải cần anh đi cùng em hai, ba đời."

"Đăng trên vòng bạn bè không tính, anh muốn em nói cho anh nghe ngay bây giờ cơ."

Cô định đợi lát nữa mới trả lời, định đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn lên vòng trước.

Thẩm Ngôn Lê nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói cả lời trong lòng ra: "..."

Có thể nhìn mờ mờ một góc gương mặt Thẩm Ngôn Lễ ở dưới bức ảnh.

"Không nói quá, nếu em chú ý bảo vệ sức khỏe hơn thì không nói hai, ba ngày mà đến hai, ba đời cũng không bị bệnh, thế không tốt hơn à."

''...Hai, ba ngày thì là nói quá rồi."

Bắt đầu từ hồi học đại học đến bây giờ ở Nam Hòe.

Chỉ là...

"Anh thử nhìn xem bên ngoài có ai không? Có ai đến đăng ký sớm như chúng ta không hả?"

Lúc mở cửa ra, vừa nhìn thấy đôi tình nhân đứng trong gió lạnh, đối phương không khỏi kinh ngạc.

Anh không nói gì với cô, cũng không giao tiếp bằng ánh mắt nhiều, chỉ đi qua đi lại bên người cô vài lần rồi chẳng biết đã đi đâu mất.

Thẩm Ngôn Lễ nghe vậy thì bật cười chế nhạo: "Em còn muốn thêm mấy lần nữa?"

Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt nên cô không tranh cãi với anh.

Hình ảnh đó khiến cô nhớ mãi không quên suốt nhiều năm qua.

"Thế mà em bảo là cho rồi à?" Thẩm Ngôn Lễ nghiêng hẳn người sang: "Lúc trước anh thấy mắt tên họ Lâm nhìn em đến mức đó, nếu anh không cố ý đến phòng bao tìm em thì em nghĩ anh ta sẽ từ bỏ à?"

-

Thẩm Ngôn Lễ sắp không chịu nổi nữa nên mới chạy thẳng về nhà.

Im lặng một lúc lâu, anh mới chậm rãi nói: "À đúng rồi, họ Lâm kia tên gì ấy nhỉ?"

Lúc đi đăng ký, Thẩm Ngôn Lễ còn sốt sắng hơn cả cô nhưng bây giờ lại rất bình tĩnh.

Có lẽ cũng không tốt lắm, nhưng anh không hề nói ra mà lại lựa chọn dùng một cách khác để lưu giữ lại, đợi đến hôm nay mới đăng lên.

"Đột ngột chỗ nào?" Thẩm Ngôn Lễ trợn tròn mắt.

-

Cô lại bị anh chụp lại, vĩnh viễn lưu trữ trong bức ảnh này.

Thẩm Ngôn Lễ hiếm khi cười trong trẻo như lúc này: "Em thử nói xem."

Thịnh Đường không rảnh quan tâm đến anh, cô cảm thấy thông báo tin nhắn liên tục vang lên, xem không xuể luôn.

"... Quỷ sứ."

Chưa nói đến chuyện bọn họ đến Cục Dân Chính sớm như vậy mà Thịnh Tường hoàn toàn không phản bác đề nghị của Thẩm Ngôn Lễ.

Anh nói câu này đúng lúc Thịnh Tường đổi tư thế, đang loay hoay gảy chùm kết nhân duyên treo trong xe, đây là cái cô làm sau này. Khi Thẩm Ngôn Lễ để cô lên chuyến bay, anh đã nhét một cái bùa bình an vào vali rồi cầm hết chỗ còn lại đi.

Chỉ không ngờ là...

Không biết do động tác của anh hay vì nội dung trong lời nói.

Bất tri bất giác đã đến giờ.

"Sao hôm nay anh cứ dính lấy em thế?"

Xem thời gian địa điểm thì có vẻ anh vừa mới đăng.

Khi đó, hai người tách ra ở nơi đất khách quê người, không biết lúc đó tâm trạng anh thế nào?

Thịnh Tường nhìn xung quanh một lượt rồi dựa vào ghế lái phụ, lẩm bẩm: "Điên rồi..."

Hình như cô đã hiểu tại sao lúc mới về nhà anh lại như vậy rồi.

Thịnh Tường cẩn thận cất cuốn sổ thật kỹ, sau đó hơi mạnh tay giật giấy kết hôn từ đầu ngón tay anh lại: "Em cảm thấy nó rất mới mẻ, trước kia chưa từng nhìn thấy."

S'Q: "Chồng tôi đó."

Cảm nhận được cái ôm ấm áp, dịu dàng, cô quay sang nhìn anh.

Hai loại cảm xúc đan xen vào nhau khiến cô chỉ có thể kéo dài được đến đây hay đến đó.

Thịnh Tường không rút tay ra được, vũng vẫy một lát mới ngước nhìn anh: "Dù chúng ta phải chờ thêm hai tiếng nữa anh cũng rất vui hả?"

Đến lúc chụp ảnh chứng nhận, nhìn hai gương mặt bắt mắt như vậy thì lại kinh ngạc một phen.

Chỗ này cách chỗ đậu xe không xa lắm, anh cứ đưa áo khoác cho cô mà không sợ mình bị cảm lạnh à?

Dưới bình luận vô cùng đặc sắc.

Thẩm Ngôn Lễ lại xích tới gần, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm: "Vợ yêu, sau khi đăng ký em chưa từng gọi anh."

Sau khi ở bên nhau, lần nào Thẩm Ngôn Lễ cũng đi đón cô thật sớm, anh đứng ngoài hành lang chỉ để đợi cô tan học.

Thịnh Tường chưa kịp phản ứng lại đã ngửi thấy mùi hương trong trẻo đầy nam tính của Thẩm Ngôn Liệt tràn ngập chóp mũi.

Đường phố vắng vẻ không một bóng người.

"... Chẳng phải em vừa đăng trong vòng bạn bè sao?"

Cô chỉ chụp ảnh màn hình thôi mà.

"Chúng ta ở bên nhau đủ lâu rồi, chưa nói đến những chuyện khác, dù sao em cũng phải cho anh một danh phận."

Nói đến đây, Thẩm Ngôn Lễ đánh tay lái.

"Cố ý, cố ý..." Nghe anh nói vậy, Thịnh Tường lẩm bẫm hai chữ này, cô sửng sốt một lát rồi lập tức nhận ra vấn đề: "Thì ra ngày đó tổng giám đốc Thẩm của chúng ta cố ý?"

Thịnh Tường khép chặt áo khoác của anh rồi xoay người ôm chặt lấy người đàn ông.

So với anh thì Thịnh Tường yếu ớt hơn nhiều, thế là cô cũng chẳng biết nói gì.

Học viện Tiếp viên hàng không thỉnh thoảng sẽ mở lớp dạy thể chất công khai, ngoài lớp học có rất nhiều người tụ tập.

Hôm nay Thẩm Ngôn Lễ lại bắt đầu bất thường.

Trêu chọc ác ý khiến anh đến giới hạn, chỉ muốn giải quyết cô ngay tại chỗ.

Chỉ có một cái treo trong xe, không biết anh cầm số còn lại đi đâu rồi.

"... Tự anh nhắc đến Lâm Khai Dương ấy chứ."

Cô hiểu ý anh.

Thịnh Tường đang mặc váy ngủ hai dây màu tím nhạt, không phải loại rộng thùng thình mà lại dán sát vào người, ôm trọn cơ thể đầy đặn trắng như tuyết.

Đây là trọng điểm à?

Thẩm Ngôn Lễ cũng đi theo, còn luẩn quẩn quanh người cô, nhìn cô dọn dẹp bệ bếp.

"À, biết rồi, từ giờ đừng nhắc đến anh ta trước mặt anh nữa."

Giữa mày và ánh mắt anh toát ra vẻ thoải mái, nhẹ nhõm: "Vợ có lạnh không?"

Thẩm Ngôn Lễ nhanh gọn chặn cô lại, ngón tay mảnh khảnh đặt lên dây đai mỏng manh con lại trên người cô, cất lời ám chỉ rất rõ ràng: "Vợ yêu, anh chỉ cho em ba giây thôi."

Quả nhiên, cô vừa đăng được một lúc thì thấy anh lao từ đâu đến, ánh mắt dán chặt vào người cô.

Thẩm Ngôn Lễ cởi áo khoác cho cô, còn anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt.

"Tự anh muốn đi đi lại lại chứ..."

Thịnh Tường không vạch trần chuyện anh đánh trống lảng.

Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh.

Thịnh Tường vừa nói vừa chỉ chỉ ra ngoài.

Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại mới cảm thấy hơi quá...

Cô muốn đăng lên vòng bạn bè nhưng không biết nên viết thế nào.

Nhưng bản thiết kế máy bay lại chứa đầy hơi thở tuổi trẻ.

Đây là lúc anh bay đến Pháp gặp cô.

Thịnh Tường không có phòng bị, cần cổ trắng như tuyết nổi lên vì dấu vết màu hồng nhạt khiến người ta không chịu nổi.

Thịnh Tường nhìn xuống dưới cùng trước.

"Yêu anh nhiều lắm phải không?" Anh dừng lại một chút mới nói tiếp: "Còn lôi ra cả video thi đấu ra nữa."

"Ừm." Thịnh Tường khẽ nhướng đôi mi thanh tú, đáp: "Phải nói là từ khi gặp đến lúc ở bên anh, toàn xảy ra những chuyện điên cuồng."

Cô liếc nhìn anh, không nhịn được bật cười, nhắc nhở: "Tên là Lâm Khai Dương."

Ánh bình minh sáng soi, những tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất phủ lên làn da trắng trẻo, lạnh lẽo của anh như một lớp áo giáp mờ ảo.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119: Chương 119