Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 118: Chương 118
Hai người đi dạo bên ngoài đến tận trưa.
Chuyện này có nghĩa là dự án được phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S nghiên cứu độc lập nhiều năm qua cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh bình minh.
Cô chẳng muốn đến đó chút nào.
Thẩm Ngôn Lễ nhẹ nhàng ấn người cô xuống, mỉm cười ngậm lên đôi môi non mềm của cô gái.
Nhóm người vừa dứt lời đã chạy biến không thấy bóng dáng đâu.
Hiểu ra ý của Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường hơi buồn cười: "... Anh đang lợi dụng công việc để tư lợi."
Thịnh Tường bị bế đến trước cửa kính sát đất giống như một con búp bê rách.
Bởi vì hôm nay anh vô cùng táo bạo, không còn câu nệ bất kỳ điểm mấu chốt nào như lúc trước nữa.
Bây giờ Thịnh Tường mới kịp phản ứng, nhưng còn chưa kêu lên được tiếng nào đã bị chặn hết lại.
Chuyến đi đến nước Pháp lần này đã kết thúc trong cái gọi là đêm điên cuồng cuối cùng đó.
Có lẽ chỉ sau mấy tiếng chờ đợi, kiểu xác nhận này sẽ trở nên chân thực hơn.
Mà thái độ của anh cũng khác trước rất nhiều.
"Chuyện đó khó hiểu lắm à?" Thẩm Ngôn Lễ bước vài bước lại gần cô: "Bởi vì anh là người trả lương cho bọn họ."
Ngoài những người đã quá quen thuộc trong phòng thí nghiệm mà rất nhiều bạn học ở Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cũng chúc mừng.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô chằm chằm: "Anh biết, nhưng anh không đợi được nữa."
Thịnh Tường sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng lại.
-
Thịnh Tường kiên định lắc đầu, nhưng Thẩm Ngôn Lễ vẫn cố chấp: "Coi như là đến giúp anh đi."
Hai người lén lút chọc ghẹo nhau khiến không khí trong thang máy càng kỳ quái.
Sắp tới, dòng máy bay chở khách cỡ lớn của hãng mang tên Heart Wall Series của hãng sẽ được sản xuất hàng loạt.
Thịnh Tường trừng mắt lườm anh thì thấy anh cũng đang nheo mắt nhìn cô, vẻ mặt ranh mãnh.
Kiểu gì cũng phải chống lại cô mới được!
Nghe được câu nói này Thịnh Tường mới bừng tỉnh lại từ trong hồi ức.
Khi mọi người cùng đi vào thang máy, mấy vị tiếp viên hàng không bình thường nói chuyện sôi nổi mà hôm nay lại im lặng một cách bất thường.
Năm giờ sáng rồi đó...
Dù biết anh đã chuẩn bị sẵn nhưng giờ phút này, trong lòng Thịnh Tường thật sự đang nóng bừng bừng như thể vừa đi qua chảo dầu.
Trước kia, cô vừa khóc lóc gào thét thì Thẩm Ngôn Lễ đã chậm rãi dừng lại, hoặc là thay đổi tư thế, còn dịu dàng hỏi cô thế này có được không? Có chịu được không?
Giờ này đi ra ngoài làm gì?
Bọn họ cũng đang định quay về phòng.
"Chẳng làm gì cả, đột nhiên nhớ ra còn một khoản nợ chưa tính thôi.'' Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi quấn một vòng cà vạt trên cổ tay mảnh khảnh của cô gái: "Thịnh Tường, có phải em quên chiều nay đã nói gì không?"
Nghe anh nói vậy thì có thể đoán được độ khó hôm nay sẽ thăng rất nhiều cấp, hoàn toàn khác với lúc trước.
Lúc này, cô đang hồi tưởng lại chuyện hôm qua.
-
"Lần này kiểu gì anh cũng phải tự mình ra trận, thay đổi lượng từ sau chữ 'mấy' mới được."
Lần này bọn họ không còn giấu giếm nữa.
Cô thầm thở dài, xoay người đi sang đó.
Nhưng Thẩm Ngôn Lễ không nhận lời mời phỏng vấn của bất cứ nhà nào, có thể từ chối thì đều từ chối hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mùa đông nhanh chóng bao trùm vạn vật.
Thành viên phi hành đoàn thấy Thịnh Tường đi vào rồi mãi không ra, ai nấy đều biết rõ trong lòng, mọi người ăn ý lựa chọn im lặng.
Kể từ khi chuẩn bị ra sân bay Thịnh Tường đã phớt lờ anh, nói đúng hơn là từ sau ngày hôm đó, khi tỉnh dậy rửa mặt cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi thì cô đã không thèm để ý đến anh rồi.
Với Thịnh Tường thì tất cả những lần lúc trước đều chỉ là mấy cuộc chiến nhỏ.
Nếu nói môi trường nước ngoài sẽ thúc đẩy mối quan hệ của những người yêu nhau lên mức tối đa thì cô và Thẩm Ngôn Lễ có thể xem như đang đứng ngay rìa của ranh giới đó.
Kết quả là, trên chuyến bay trở về Nam Hòe lúc tám giờ kém.
Cô đang ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng thì vô thức ngước mắt lên, sau đó nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước vào.
Trên đường quay về, Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường bay cùng một chuyến.
Máy bay nhẹ nhàng bay lên bầu trời, Thịnh Tường nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm bầu trời rộng lớn ngàn dặm mây mù.
Căn phòng trong khoa hạng nhất của Thẩm Ngôn Lễ là phòng đơn nên khá to, chỗ ngồi đối diện anh có một cái sô pha nhỏ, rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Bây giờ đang là sáng sớm nhưng bên ngoài vẫn chưa sáng choang, sương mù nặng nề bao phủ màn đêm.
Nghĩ đến đây, Thịnh Tường đột ngột hỏi anh: "Anh có cầm hộ khẩu không?"
Nghĩ đến đây, Thịnh Tường hoàn toàn quên mất câu nói cuối cùng vừa nãy, tự tìm ra lý do thích hợp rồi thì dứt khoát ném thẳng ra sau đầu.
Thịnh Tường vừa bước vào phòng đơn trên khoang hạng nhất thì thấy anh đang ngồi dựa vào ghế, một tay chống má, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dạo này, tuy Thẩm Ngôn Lễ không quá bận nhưng ngày nào cũng về nhà rất khuya. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thịnh Tường len lén dịch người ra nhưng làm thế nào cũng không tách được.
Ô tô lái ra khỏi gara, chậm rãi hòa vào bóng đêm.
Lúc về phòng, Thịnh Tường vẫn còn buồn cười vì chuyện này.
Hai nhóm chạm mặt nhau ngay trước cửa.
Thẩm Ngôn Lễ đã đặt bàn ở nhà hàng xoay trên tầng cao nhất, tiện thể ăn tối bên ngoài luôn.
Thịnh Tường vừa ấn Like thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa ra vào.
Cô hơi xấu hổ, lập tức đứng thẳng người lên rồi cố làm ra vẻ bình tĩnh vẫy tay chào bọn họ.
Làm như Thẩm Ngôn Lễ là hồng thủy mãnh thú không bằng.
Từ lúc chỉnh trang đến khi xuất phát chỉ mất hơn mười phút.
Lúc này, hai người giống như đang chạy trốn, không quan tâm bất cứ thứ gì.
Không phải vì nguyên nhân đặc biệt gì mà chỉ vì bây giờ anh còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Trong không gian kín mà chỉ một cái kim rơi cũng nghe thấy tiếng, không ai nói một lời nào, thanh máy yên tĩnh đến kỳ lạ.
Anh xích lại gần, hơi thở nóng bừng: "Đương nhiên, lần này dù thế nào em cũng không thể chối bỏ anh được nữa."
Giờ này mà Thẩm Ngôn Lễ vẫn chưa về thì có lẽ hôm nay không về được.
Sau khi ra khỏi thang máy rồi Thịnh Tường vẫn còn khó hiểu - Bọn họ ở cùng một tầng mà, có cần chạy nhanh thế không?
Thịnh Tường ngứa ngáy trong lòng, thế là quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Chẳng hiểu sao mà Thịnh Tường không hề buồn ngủ, cô lại mở vòng bạn bè ra.
Hình như là tài liệu chính thức và giấy chứng nhận đã được đưa đến phòng thí nghiệm.
Trong lúc dừng đèn đỏ, Thẩm Ngôn Lễ quay sang nhìn cô: "Em nghĩ sao? Mấy hôm nay anh tình cờ đi đến Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài."
Cô bị đè lên tấm kính trong suốt nhìn ra thành phố nhộn nhịp bên ngoài.
Cô còn chưa trả lời, anh đã nói tiếp: "Em chỉnh trang một chút rồi cùng anh ra ngoài."
Thịnh Tường chưa kịp hỏi hôm nay anh bận việc gì thì đã sửng sốt trước câu nói của anh.
Thịnh Tường xua tay: "Em đâu có ngẩn người, không sao đâu ạ."
Khi đó, đèn trong phòng khách sạn đã tắt hết, căn phòng u ám tối tăm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Thẩm Ngôn Lễ lại không cho cô cơ hội nghĩ ngợi lung tung: "Vợ yêu, bây giờ từ trong ra ngoài của anh đều là của em."
Nếu như phòng tắm và quầy bar chỉ là bắt đầu thì lúc nửa người cô lơ lửng trên không trung bị ấn lên đệm thì đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo.
Nhóm người cũng liên tục nháy mắt với Thịnh Tường nhưng ngoài mặt vẫn cung kính chào hỏi Thẩm Ngôn Lễ.
"..."
Còn chưa kịp thu tay lại thì Thẩm Ngôn Lễ đã đứng dậy ôm cô, tiện thể đẩy người ngồi xuống đối diện.
Trước đó, không chỉ Duy Thịnh Airlines sử dụng loại máy bay này mà nhiều công ty bên ngoài, bao gồm cả các hãng hàng không khác cũng có thể đặt hàng với Thẩm thị nếu cần.
Đột nhiên, hình như cô nghĩ ra điều gì đó.
Thịnh Tường định nắm cổ anh thì chợt nhận ra đang ở trên máy bay.
Mấy hôm trước Tiêu Tự mới đăng một tin vui.
-
Không phận và các đường bay thuộc sở hữu của Duy Thịnh Airlines đã được Cục Hàng không Dân dụng Trung Quốc phê duyệt, chuẩn bị đi vào hoạt động.
Nhưng toàn bộ hành trình hôm nay có thể xem như là bão tố mưa giông, hoàn toàn không có một cơn gió nào xuyên qua được.
Có lẽ vì ở bên Thẩm Ngôn Lễ lâu nên ít nhiều cũng bị anh ảnh hưởng...
"Sao lại không sao? Khoang hạng nhất rung chuông gọi em nãy giờ đấy."
Thịnh Tường tròn mắt ngạc nhiên, ngay sau đó lại thấy anh chậm rãi nói: "Không nhớ à? Có cần anh giúp nhớ lại không?"
Hình như dạo này truyền thông ngửi được mùi nên nhao nhao chạy đến tìm hiểu tin tức, cạnh tranh để được phỏng vấn độc quyền.
Tấm kính lạnh lẽo dán chặt lên một bên mặt khiến cô không khỏi yếu ớt kêu lên, lúc bị va chạm đến vỡ vụn, cô bị ép quay mặt lại, đón lấy hơi thở rực lửa của Thẩm Ngôn Lễ.
Chương 118: Chương 118
Chẳng quan tâm lượng từ mới gì đó, lúc này Thịnh Tường chỉ muốn tát cho anh một phát thật kêu.
"Ở lại đây nghỉ ngơi đi." Thẩm Ngôn Lễ khoác cho cô một cái chăn lông: "Đến giờ anh sẽ gọi em ra ngoài."
Lòng bàn tay anh dán lên eo cô, hơi ấm liên tục truyền qua da.
Thấy anh như vậy, cô không nhịn được nói: "Tổng giám đốc Thẩm, lúc trước ai nói lúc em đang làm việc sẽ có ảnh hưởng xấu?"
"Hả?" Cô ngơ ngác chỉ vào đồng hồ: "Anh biết mấy giờ rồi không?"
"Anh nói." Thẩm Ngôn Lễ đồng ý ngay: "Nhưng con người anh lại hay thay đổi."
Sáng sớm, sương mù dày đặc bao phủ đầu xe.
Hoàn toàn không cho người ta chút thời gian giảm xóc nào.
Phát giác được một ít tín hiệu không tốt lắm, Thịnh Tường đẩy tay anh ra, chặn đôi vai cứng rắn của anh lại: "Anh dán lại gần như vậy làm gì..."
Có lẽ cũng không phải là sợ.
"Bé Tường, sao nay hay mất tập trung thế, ngẩn người ra đó làm gì?''
Một linh cảm từ từ dâng lên trong lòng.
Thẩm Ngôn Lễ biết chuyến bay của cô nên về nhà cũng không hề ngạc nhiên, anh chỉ nhìn cô, nói: "Vợ yêu vẫn chưa ngủ à?"
''Theo cách nói của anh thì em cũng là người được phát tiền lương rồi."
Lúc những chồi non mọc lên trên chạc cây thì tập đoàn Thẩm thị cũng nghênh đón một tin tốt.
Nhưng giữa hai người có chuyện gì không thể nói cho đối phương nghe chứ?
Thang máy đông đúc khiến mọi người cảm thấy hơi ngột ngạt.
Mãi đến khi một tiếng "Đinh" báo hiệu đã đến tầng thì nhóm người mới tranh nhau chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói liến thoắng: "Tổng giám đốc Thẩm đi thong tha."; "Tạm biệt tổng giám đốc Thẩm."
Tin vui này vừa truyền ra, bạn bè của Thịnh Tường liên tục chúc mừng, náo nhiệt như Tết.
Nhưng cũng chỉ là im lặng thôi, cửa thang máy có tấm kính phản chiếu, vẻ mặt mọi người đều hiện rõ trên đó, không sót một ai.
Cô dịch ra ngoài thì Thẩm Ngôn Lễ lại siết chặt vào trong, cô bực bội lùi vào trong thì anh lại dùng mấy ngón tay giữ chặt, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
Cô nhanh chóng thu dọn vali để ngày mai đi về rồi nằm ngửa trên giường.
Lúc bọn họ thảo luận về Thẩm Ngôn Lễ trong nhóm Wechat hoàn toàn không giữ kẽ chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà lúc này Thẩm Ngôn Lễ cũng đang khóa chặt người cô.
Anh không muốn tra tấn cô như vậy, chỉ có lúc nặng nhất mới như thế thôi.
"Không đúng lắm, em nghỉ ngơi ở đây cũng là làm việc." Thẩm Ngôn Lễ xích lại gần, ôm chặt cô: "Dành riêng cho em đấy."
Nửa người dưới của Thịnh Tường không có một điểm tựa nào, chỉ có thể quấn hai chân lên eo anh.
Thịnh Tường đang chỉnh lại vạt áo, nghe được câu này thì cảm thấy thật đau đầu.
Không hề chớp mắt!
Thẩm Ngôn Lễ khá thoải mái, chỉ cần nhấc lên là có thể dễ dàng làm chủ được rồi.
Bởi vì câu nói này mà Thịnh Tường cảm thấy vô cùng bối rối.
Thẩm Ngôn Lễ hoàn toàn không có ý né tránh hiềm nghi, vừa nghe thấy cô bước vào anh đã đảo mắt nhìn cô.
Nhưng các thành viên khác của phi hành đoàn đều đang ở trên máy bay, nếu cô từ chối không đi khả năng sẽ có chuyện.
Mặc dù lúc trước cô có nghi ngờ nhưng một khi đã quyết định rồi thì sẽ không hỏi nhiều nữa.
Có vẻ Thẩm Ngôn Lễ quyết tâm lật lại tất cả những chuyện lúc trước.
Thẩm Ngôn Lễ không nghe mà lại trêu chọc cô.
Anh dừng lại một chút, thấy Thịnh Tường vẫn chưa chịu đồng ý thì chậm rãi nói: "Không muốn thật à? Nhưng tối hôm qua đã đến mức đấy rồi mà em không thấy mệt hả?"
Cô gái khẽ híp mắt, hai gò má ửng hồng xinh đẹp, đôi mắt ngập nước long lanh.
Suy cho cùng, dù có đến thì còn lâu mới đến giờ mở cửa, kiểu gì hai người cũng phải chờ ở ngoài.
"Em thì khác." Một tay Thẩm Ngôn Lễ cầm cà vạt, co chân ngồi xuống mép giường, liếc nhìn cô: "Của anh cũng là của em, ở một mức độ nào đó thì em đang tự trả lương cho mình."
Bởi vì phản ứng cuối cùng của Thẩm Ngôn Lễ nên Thịnh Tường cẩn thận quan sát một lúc lâu, thấy anh không còn động tác gì nữa mới yên tâm hơn chút.
Sao anh có thể điên như vậy chứ?
"Thẩm Ngôn Lễ." Thịnh Tường nhìn về phía chiếc đèn chùm pha lê trên đầu, hỏi: "Anh cảm thấy sao bọn họ lại sợ anh như vậy?"
Nói xong, anh chỉ vào chỗ ngồi bổ sung đối diện.
Đón lấy ánh mắt vô cùng khó hiểu của Thịnh Tường, Thẩm Ngôn Lễ thắt cà vạt lại rồi khẽ vỗ vỗ lên mặt cô.
Thịnh Tường vừa ngước lên đã thấy Mạnh Vãn đứng trong cùng đang nhướng mày nhìn cô.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì cô cũng đồng ý.
Sau mỗi chuyến bay, nếu buổi tối cô mới về nhà nghỉ ngơi thì sẽ chẳng gặp ai cả.
Chỉ không ngờ rằng, lúc bọn họ về đến khách sạn thì gặp ngay nhóm phi hành đoàn đã làm việc cùng cô ba năm.
"..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù lần này có vài phần do ma xui quỷ khiến nhưng trước kia cô đã mơ hồ đoán được, rất nhiều chuyện do anh nói ra sẽ thỏa đáng hơn nhiều.
Thịnh Tường cảm ơn từng người một, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.
Lúc đó, Thịnh Tường đang đùa giỡn với Thẩm Ngôn Lễ, nhất quyết bắt anh cúi đầu xuống để cô vuốt tóc.
Biết cô đang lo lắng chuyện gì, anh rũ mắt nhìn cô, trấn an: "Công việc của em là làm việc ở khoang hạng nhất, bây giờ chẳng qua là đang hỗ trợ phòng của anh thôi, có gì không ổn?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.