Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
Tối đó, tôi mặc chiếc váy mà Tống Lạc chọn cho mình – một chiếc váy đỏ nhạt cổ trễ, vừa tôn dáng lại không quá lố, phối với đôi giày cao gót đen, mái tóc dài xoăn nhẹ buông tự nhiên đến thắt lưng, môi cười nhẹ, từng cử chỉ đều tự tin mà duyên dáng.
Vãi thật, Tống Lạc đúng là vương giả trong làng đ.â.m chọt mà!
“Sao lại không đến được chứ? Soái ca Phó Viễn của chúng ta ‘vượt núi băng rừng’, ‘trải qua muôn trùng khó khăn’ mới ôm được mỹ nhân về, chúng tôi là bạn thì đương nhiên có nghĩa vụ đến chúc mừng rồi! Đúng không, Giang Yên?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi chỉ đáp lại một câu: “Ra vẻ!”
Tống Lạc còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “mưa dầm”, sau đó thong thả buông ra hai chữ “thấm lâu”.
“Chính vì không phải lần đầu, nên chúng tôi càng phải coi trọng, đúng không?” Tống Lạc kéo ghế ngồi xuống, “Bạn thân ở đối diện, người yêu bên cạnh, ngày tháng tích lũy tình cảm – cái câu ‘mưa dầm thấm lâu’ đúng là có lý, các cậu nên tin!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
2 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không cần, không sao, cậu không cần để ý đến bọn tôi đâu.” Tôi mỉm cười từ chối, nhưng ánh mắt lại chạm phải ánh nhìn của Phó Viễn. Anh ấy theo phản xạ quay đi.
“......”
“Cảm ơn các cậu đã nể mặt, tôi và Phó Viễn rất vinh hạnh! Các cậu muốn uống gì trước không?” Trần Mộ Tuyết đã có dáng vẻ nữ chính lên ngôi, nhanh chóng đón lấy lời chúc mừng không mấy thiện chí kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng tất cả những điều đó, có lẽ chỉ là suy nghĩ viển vông của tôi mà thôi.
“Kệ chứ, thế chẳng phải vẫn lời được hai trăm sao?”
Hay là... tôi – Giang Yên – cũng từng có một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó bước vào tim anh ấy? Cũng từng khiến anh ấy cảm thấy tôi tỏa sáng, đẹp đến ngỡ ngàng?
“Hử? Đúng đúng đúng...” Mẹ nó, Tống Lạc cậu có thể đừng bất thình lình chọc tôi nữa không? Tôi theo không kịp cậu đấy!
“Tự tin lên được không? Cậu Giang Yên ngoài bộ não hơi lỗi thời một chút, những thứ còn lại có cái nào không ra gì? Dáng người? Khuôn mặt? Toàn hàng top đấy nhé! Dựa vào vòng n.g.ự.c 36B của cậu thôi cũng đủ đè c.h.ế.t Trần Mộ Tuyết mấy con phố rồi!”
Khi tôi bước vào nhà hàng, tôi bắt gặp ánh mắt Phó Viễn hình như thoáng qua một tia xao động, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi nụ cười lịch sự.
“Khách sáo rồi,” Phó Viễn ngượng ngùng đặt tay lên vai Trần Mộ Tuyết, “Tôi và Mộ Tuyết các cậu đâu phải lần đầu gặp nhau, hôm nay sao lại khách sáo thế?”
“Các cậu đến rồi? Mau ngồi đi! Vẫn còn mấy người nữa, đợi đủ sẽ gọi món.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 2: Chương 2
Tôi đang nghĩ, ánh mắt vừa rồi... có phải chỉ là ảo giác của tôi?
Cô ấy nheo mắt liếc tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý không thể che giấu! Như thể đang nói, “Thế nào hả chị em? Mau tôn thờ tôi đi!”
Tất cả... đều sẽ trở nên vô nghĩa.
“Này Tống Lạc! Cậu đang khen tôi hay đang bảo tôi ‘ngực to não phẳng’ đấy hả? Có ai khen người kiểu đó không? Cậu đang ‘tổn mình tám trăm, hại người một nghìn’ đấy nhé!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.