Giang Sơn Vạn Dặm
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
Ta đáng lẽ phải hận hắn! Ta hận hắn đến c·h·ế·t! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Khi thì cười khoe:
Hận chính mình cùng thụ giáo từ ân sư, nhưng ngay cả cơ hội lên triều kêu oan vì ông cũng không có.
Khi những công tử thế gia ở kinh đô còn ngây ngô khờ khạo, huynh ấy đã đặt chân lên chiến trường, nhuốm m.á.u địch quân, trở thành một vị tướng tài được mọi người ca tụng.
"Có một học trò của ta chăm chỉ cần mẫn, tài hoa xuất chúng."
"Văn tử gián, võ tử chiến."
Là ông, chưa từng coi thường ta vì ta là nữ tử, chưa từng lo lắng ta đoản mệnh.
"Nói về đệ tử làm ta tự hào nhất."
22 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một mạnh, một yếu.
Cha ta lại không thèm để tâm, khoát tay:
Những lời trong bức thư ấy, từng chữ như thấm m.á.u lệ.
"Hắn còn ăn cả ngươi rồi! Sao ngươi còn dám theo hắn?"
Sau khi huynh ấy mất, ta điên cuồng lục tìm ký ức, khổ sở nhớ lại.
Ta cũng phải bò ra khỏi Hoàng Tuyền, chỉ để hỏi huynh ấy một câu:
Nhậm Cẩn đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, bị những lời nói đùa của lũ trẻ nhốt chặt cả đời.
Huynh ấy trưởng thành trước tuổi.
Từ nay về sau, chỉ cần Tiêu Thuật còn sống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi ấy, ta chỉ lo ném đá trả lại, mà không hề để ý tới.
"Nếu sau này bọn chúng có thể kết giao tri kỷ, tất sẽ là cầm kỳ hợp hòa, bạn tâm giao hoàn mỹ."
Chưa từng nghĩ những gì ta học sẽ là vô dụng.
"Câu này ông nói qua nói lại tám trăm lần rồi, ta nghe đến chai cả tai."
Nhưng cả đời huyh ấy cô độc, cuối cùng ngã xuống nơi biên giới Tây Bắc.
Chương 9
Vệ đại nhân, ông bị oan.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
"Sau này sẽ biết."
Khi đó, Nhậm Cẩn đưa ta trốn khỏi phủ chơi, lại bị đám trẻ khác ném đá.
Bởi vậy, những nỗi hận ấy cũng mơ mơ hồ hồ.
Ta mang theo bao tâm sự, khát khao chờ đợi cái "sau này" ấy.
Cuối cùng nhớ ra một chuyện từ năm ta sáu tuổi.
Còn viết vào di thư rằng:
Vệ tiên sinh… ông bị oan mà!
Oán chính mình cả đời bị giam cầm trong khuê phòng Nhậm phủ, có tâm nhưng bất lực.
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Lão già, không nghĩ được cái gì mới mẻ hơn à?"
Vốn dĩ đó là chuyện thường tình.
Có lẽ vì chúng ta đều quên mất, một bệnh nhân như ta, dù có tiến cung, cũng chẳng thể ngồi vào vị trí chính thất.
Là ông đã dạy ta biết lẽ đời, phân rõ đúng sai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong con hẻm hẹp, một đám người vây quanh bọn ta, lớn tiếng cười cợt:
Ta đã mong hắn c.h.ế.t đi cho rồi!
"Một đứa khác thì tâm tính đáng quý, luận điểm sắc sảo."
Ngu ngốc đến thế, ta sai quá sai.
Hắn là một người tốt.
Nhưng Vệ Cần không đợi được.
"Cẩn, sinh ra đã là tội lỗi."
Ác ý của lũ trẻ con luôn đơn thuần mà tàn nhẫn.
Cuối cùng, ông lại vuốt râu, đắc ý khoe khoang với cha ta:
Ta không thể hận hắn nữa.
"Người đầu tiên chính là Ngũ điện hạ Tiêu Thuật, người thứ hai chính là tiểu Sơ Hi nhà ông."
Ta cũng không.
Ta bắt đầu oán, bắt đầu hận.
Song sinh một bọc.
"Sau này sẽ biết."
"Nếu hai người họ cùng phụ tá một minh quân hiền hậu, tương lai Đại Lương sẽ rộng mở, đời ta cũng đủ mãn nguyện rồi!"
"Ê, ca ca ngươi là quái vật ăn thịt người!"
"Đã trách bản thân bao năm nay, còn chưa đủ ư?"
Khi người khác nô đùa, huynh ấy vùi đầu vào sách vở.
Vệ tiên sinh lắc đầu, biểu cảm như thể "không thể dạy dỗ nổi đám trẻ ranh này", rồi cao thâm khó đoán nói:
Để rồi hai kiếp nhân sinh qua đi, dù bệnh tật hành hạ đến cận kề cái c·h·ế·t.
Ta thực sự rất hận Tiêu Thuật.
Khi người khác vui chơi, huynh ấy khổ luyện võ nghệ.
Là ông đã dạy ta không tự oán trách, không tự coi nhẹ bản thân, sống thẳng thắn giữa cõi đời.
"Ca ca, việc ngoài tầm với mà cứ tự ôm vào mình, tự trách mãi thế, đó là thói quen của huynh sao?"
Giờ đây, mọi căm hận đều có chỗ bấu víu, lại có vô số người bảo ta rằng:
23
Vậy nên huynh ấy tự cướp đi cơ hội được hạnh phúc của bản thân.
"Sớm hơn muội mà c·h·ế·t."
"Sớm hơn muội mà c·h·ế·t, trái lại, lại là an phận."
Thế nhưng, trong di thư để lại, huynh ấy lại viết với ta:
Ông nói về bách tính với giọng trĩu nặng, nhưng khi nhắc đến đệ tử lại rạng ngời ánh sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là ông đã dạy ta, dù bị giam cầm trong khuê phòng, vẫn phải hiểu biết thế sự.
Suy nghĩ ấy, ngay từ đầu đã chỉ là một giấc mộng hão huyền.
Hắn là một người tốt.
"Chạy mau, chạy mau, quái vật ăn thịt người đến kìa!"
Ta giữ một trái tim lơ lửng, không dám phân định thật giả.
"Than ôi, hối hận không kịp, chưa từng có một khắc nào nhẹ nhõm."
Khi thì bảo:
Trước đây, ta hồ đồ đổ hết cái c.h.ế.t của Vệ Cần lên đầu Tiêu Thuật, mơ hồ mà hận hắn.
Ta cũng phải nói cho tất cả mọi người biết rằng:
Họ nói huynh ấy đã ăn mất mệnh của ta.
"Không được, không được, ta nhất định phải tìm cơ hội để bọn chúng gặp nhau!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.