Giai Thượng Xuân Y - Tĩnh Mộc Noãn Dương
Tĩnh Mộc Noãn Dương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Chương 16
****
Huyện chúanhìn Tô Diệu Y, trong mắt ánh lên chút gì đó khó đoán.
Lời vừa dứt, tiệm sách chìm vào im lặng.
Dung Giới cuối cùng cũng thu hồi ánh nhìn, chậm rãi quay lại đối diện huyện chúa. Đôi mắt đen sâu như vực thẳm, giọng nói bình tĩnh mà kiên định:
Nhiều năm qua, cửa tiệm không có lấy một tấm biển hiệu ra hồn. Nay cuối cùng cũng treo lên một bảng gỗ đàn được sơn son thếp vàng.
Huyện chúavẫn không giấu nổi kinh ngạc.
Nhưng trên đó, không phải bốn chữ “Tô Thị Thư Phô” cổ kính, vụng về của Tô Tích Ngọc, mà là ba chữ lớn phóng khoáng, bay bổng - [Tri Vi Đường.]
“Nghĩa mẫu, đến lượt ngài.”
“Nghĩa mẫu, vậy Diệu Y xin cáo từ trước.”
Tô An An vừa hỏi vừa dán mắt vào thanh kiếm gỗ đào treo trên tường, ánh mắt háo hức đến mức như muốn nhảy xổ vào mà ôm lấy.
Tô Diệu Y hơi sững lại, ngước mắt lên thì vừa vặn thấy Cố Ngọc Ánh bước đến trước mặt Dung Giới.
“Kẻ sai khiến bọn sơn phỉ chặn đường con, ắt hẳn chính là kẻ đứng sau vụ án năm đó. Nếu không làm chuyện trái lương tâm, sao phải e sợ một kẻ như Đinh Mùi Minh?”
“Lâm An phủ xưa nay vốn có một thần đồng, giờ lại xuất hiện thêm một tài nữ. Thật náo nhiệt.”
“Không, không thể nào. Thánh thượng vừa ban ý chỉ hôm qua, hôm nay tin tức mới truyền đến Lâm An phủ. Làm sao con có thể biết trước cả Dung phủ?”
Huyện chúanhư chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, định tiếp tục ván cờ thì nữ sử ngoài đình lại quay trở vào bẩm báo:
Ánh mắt Dung Giới từ Tàng Thư Các dời xuống, vừa vặn nhìn thấy một nam tử trung niên phong thái nho nhã đứng ngoài đình, có vẻ đang chần chừ không biết có nên tiến vào hay không.
Sắc mặt huyện chúa trầm xuống, giọng điệu cũng nặng nề hơn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hài nhi ngu muội cố chấp, đích thực không thể so với mẫu thân và Nhị thúc... rộng lượng, biết chấp nhận số mệnh.”
“Cố tiên sinh tới rồi!”
“Chỉ với một câu đó, con liền bỏ qua Tây Tử thư viện, chọn Lâm An Phủ Học? Nếu mãi không có chính lệnh ban xuống, con tính sao?”
Tiếng gọi vang lên từ đầu phố, kéo Tô Diệu Y trở về thực tại. Nàng giật mình, theo phản xạ quay đầu nhìn lại.
Cố chấp không chịu buông bỏ?
Giang Miểu vẫn cầm thoại bản, hờ hững cảm thán.
Dung Giới ngữ khí chậm rãi, từng câu từng chữ rõ ràng:
“…”
Huyện chúaliếc nhìn Tô Diệu Y một cái.
Tô Diệu Y hành lễ lui ra. Khi bước ra ngoài đình, vừa vặn chạm mặt Dung Giới.
Thật ra, từ hồi còn ở Lâu huyện, việc buôn bán tiệm sách gần như đã do Tô Diệu Y toàn quyền quyết định. Nhưng Lâu huyện nhỏ bé, dân tình rảnh rỗi thích tám chuyện, mà phong cách làm việc của Tô Diệu Y lại chẳng kiêng nể ai. Vì giữ gìn thanh danh con gái, Tô Tích Ngọc đành đứng ra làm người cầm trịch trên danh nghĩa.
“Dung công tử, đã lâu không gặp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa dứt lời, bà chợt khựng lại, rồi lập tức tự phủ nhận: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Diệu Y vừa đặt một quân cờ xuống bàn, vừa ngẩng đầu lên nhìn huyện chúa.
Ông theo bản năng giơ tay, định vỗ nhẹ lên vai bà để trấn an. Nhưng khi bàn tay sắp chạm đến, ông bỗng khựng lại, rồi chậm rãi buông xuống.
Dung Giới đứng yên tại chỗ hồi lâu, rồi mới chậm rãi bước vào đình.
“Nàng có thể không tinh thông kỳ đạo, nhưng ở thương trường lại có thiên phú. Đến ta cũng có chút bội phục nàng.”
“Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.”
Quan sai đi trước dẹp đường, dẫn đầu là một chiếc xe ngựa đỉnh men gốm sang trọng. Trước cổng Phủ Học, Lâm An tri phủ đã chờ sẵn, thấy xe dừng lại liền vội bước xuống bậc thềm, đích thân ra đón.
“Lần này triều đình chấn hưng giáo d·ụ·c, không chỉ có Cố Huyền Chương đến Lâm An Phủ Học nhận chức giảng dạy, mà Thái Học cũng đặc cách tăng chỉ tiêu nhập sĩ. Đây là cơ hội hiếm có dành cho con! Với tài học của con, chỉ cần chuyên tâm theo Cố Huyền Chương một năm, danh ngạch nhập sĩ này chắc chắn sẽ thuộc về con, không ai có thể tranh giành được...”
Phù Dương huyện chúavừa sai người đuổi nữ sử truyền lời đi, liền sốt ruột quay sang hỏi Tô Diệu Y: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng xôn xao bên ngoài bỗng vang lên, Tô Diệu Y lập tức chạy vào tiệm, giọng hào hứng:
“Giới nhi, vì sao con không thể đặt tâm tư vào công danh lợi lộc?”
Tô Diệu Y mỉm cười:
Dung Giới ngồi xuống, liếc qua bàn cờ, hờ hững nói:
Tiệm sách này có ba người - một kẻ đầu óc chỉ toàn nghĩ đến ăn, một kẻ trong mắt chỉ có tiền, còn một người lúc nào cũng lờ đờ như cái xác không hồn. Nhìn tới nhìn lui, chỉ có Cố Ngọc Ánh mới là dáng dấp nữ tử lý tưởng trong lòng ông…
Nhạy bén với thời thế, quyết đoán mà gan dạ, đây đâu chỉ là chuyện may mắn mà có thể bao quát hết? Trên đời này, chỉ những kẻ đủ tự tin vào chính mình mới dám nói ra câu ấy.
“Chính vì biết, nên con càng phải điều tra.”
Giang Miểu dửng dưng thu lại ánh nhìn, tiếp tục đọc thoại bản. Tô An An cúi đầu nhai tiếp miếng mứt. Chỉ có Tô Diệu Y là khẽ cười khẩy, liếc ông một cái rồi quay ra ngoài quan sát tình hình.
Thấy hắn thất thần, huyện chúa khẽ ngừng lời, im lặng nhìn hắn một lúc lâu, rồi thở dài:
Tô Tích Ngọc thở phào nhẹ nhõm, âm thầm lau mồ hôi lạnh. Nhưng trong lòng lại không nhịn được mà thở dài.
“Thấy mầm biết cây, hướng đến chí thiện. Cô cô của ngươi tham vọng cũng không nhỏ đâu.”
Nàng không khỏi nghĩ, nếu nói Dung Giới là vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời Lâm An, thì Vệ Giới lúc mất trí nhớ có lẽ chỉ là bóng trăng in dưới nước. Thật nực cười, nàng lại từng xem bóng trăng trong nước là thực, còn tưởng có thể chiếm lấy ánh trăng lạnh lẽo ấy làm của riêng…
“Con đã biết từ trước rồi sao?”
Tô Tích Ngọc vẫn mải kích động, giọng đầy phấn khích. “Đó là con gái duy nhất của Cố Huyền Chương, đệ nhất tài nữ của triều đình - Cố Ngọc Ánh! Năm tuổi đã làm ra một bài ‘Vịnh Tuyết Phú’ trứ danh! Quả nhiên là bụng đầy thi thư, cốt cách hơn người! Cái khí chất này… nữ tử tầm thường nào có thể so bì?”
Phù Dương huyện chúacười vẫy tay:
Hắn đứng dậy rời đi.
Bởi vì mọi sự chú ý đều đổ dồn về một người - Cố Huyền Chương, người đích thân ghé thăm Phủ Học hôm nay.
“Huyện chúa, đại công tử xin được vấn an.”
“Lại đây ngồi, nhìn một chút ván cờ ta vừa đánh với Diệu Y.”
Ý thức được mình suýt nữa lại nâng Dung Giới lên quá cao mà tự hạ thấp bản thân, Tô Diệu Y lập tức bóp c.h.ế.t ý nghĩ đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cố Ngọc Ánh! Thật sự là Cố Ngọc Ánh!”
Một lúc lâu sau, ảo ảnh m.á.u me tan biến.
Cố Huyền Chương là bậc đại nho đương triều, bất kể là người có đọc sách hay không, ai ai cũng biết danh. Vậy nên hôm nay, đường phố chật kín những kẻ háo hức chỉ để được nhìn tận mắt chân dung ông ấy.
Tô Tích Ngọc cùng nhóm học sinh Phủ Học đồng loạt xôn xao.
“Nàng căn bản không biết chơi cờ, mẫu thân cần gì lãng phí thời gian?”
Cố kỵ sau lưng còn có Phù Dương huyện chúa, nàng chỉ mặt không cảm xúc cúi người hành lễ với hắn.
Huyện chúagật đầu mỉm cười.
Trong ảo giác, những nét chữ trên bức hoành phi “Loan Tường Phượng Tập” dường như rướm máu, từng giọt đỏ sẫm chảy xuống, loang lổ khắp bức tường. Hương hoa trong gió bỗng trở nên tanh nồng khó ngửi.
Huyện chúa cười:
“Con vẫn cố chấp không chịu buông bỏ…”
Nếu hắn là ánh trăng băng giá, nàng sẽ là vầng thái dương rực rỡ, sớm muộn gì cũng có ngày khiến hắn chỉ có thể mượn hào quang của mình mà tỏa sáng!
“Nghĩa mẫu, buôn bán vốn là việc đầy rủi ro. Mở tiệm sách ở Phủ Học sẽ có những điều chưa chắc chắn, nhưng mở ở Bàn Cờ phố chẳng lẽ lại không? Ta chỉ đơn giản chọn giữa hai con đường. Cái gọi là ‘mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên’, phần còn lại đành nhờ vào vận may. Mà xem ra, vận khí của con cũng không tệ…”
Đợi đến khi bóng dáng Dung Giới hoàn toàn khuất dạng, Dung Vân Mộ mới bước vào đình, lặng lẽ đứng sau lưng bà.
“Con à, sao con có thể thờ ơ với tiền đồ của chính mình như vậy chứ?”
Dung Giới thản nhiên nói, nhưng giọng điệu lạnh lẽo như băng mỏng phủ lên dòng nước ngầm cuộn trào:
“Cố Huyền Chương đến rồi!”
“Mẫu thân.”
Huyện chúa im bặt, sắc mặt sa sầm, lẩm bẩm:
Dung Giới nhếch môi, cười như không cười:
Dung Vân Mộ mím môi, cuối cùng chỉ lặng lẽ rũ tay, không nói một lời.
“Oa…”
Nói rồi, huyện chúachợt nhớ ra điều gì, liền hỏi:
Dựa vào đâu mà Dung Giới được đứng trên cao, còn nàng thì chỉ có thể giẫm dưới đất?
Bà nói với vẻ hào hứng, nhưng Dung Giới chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài, ánh mắt dừng trên bóng nắng lay động nơi hiên đình, rồi trôi xa đến những đóa sen nở đầy trong hồ.
Trong đám đông, từng tiếng xuýt xoa kinh ngạc vang lên, kế đó là những lời xì xào, mà chẳng lời nào không phải đang ca ngợi phong thái xuất chúng của Dung đại công tử.
Ngày đầu tiên khai trương, nhưng lại chẳng có lấy một khách hàng.
Dung Giới bình thản đáp:
Cố Ngọc Ánh khẽ gật đầu, giọng nhàn nhạt:
Huyện chúa trách khẽ một câu, rồi kiên nhẫn giảng giải:
Nàng thuật lại đúng những gì từng nghe được trong tiệm sách cho Phù Dương huyện chúa.
Ba người, ba ánh mắt yên lặng nhìn.
“Kêu nó vào đi.”
“Trước đây khi còn ở Lâu huyện, các học sinh thư viện thường ghé tiệm sách nhà con, con cũng hay nghe họ bàn luận chuyện triều chính. Họ nói hiện nay thư viện hưng, quan học suy, ngay cả Thái Học cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, chẳng còn thịnh vượng như xưa. Vì thế, Thánh thượng hạ quyết tâm chấn hưng quan học…”
“À phải, chuyện Thánh thượng chấn hưng giáo d·ụ·c, con đã nghe qua chưa?”
“Chưa từng.”
Trước cổng Phủ Học, học sinh mặc lam sam đứng đông nghịt. Khác với đám đông lộn xộn hai bên đường, bọn họ ít ra còn có trật tự, tự giác xếp hàng hẳn hoi.
Chương 16: Chương 16
Giữa dòng người chen chúc, Dung Giới đứng lặng nơi đầu gió, cao ngạo mà lạnh lùng, khí chất đoan chính như đúc từ băng tuyết. Gió lạnh thổi qua, tà áo khẽ bay, độ cong vừa vặn đến mức tinh tế - thiếu một phân thì cứng nhắc, nhiều một phân lại hóa phong lưu.
Tô Diệu Y nhướng mày, bất giác quay sang nhìn Tô Tích Ngọc.
Ông giật giật khóe miệng, gượng cười. “À… À… Các ngươi cũng đều là những cô nương rất tốt… rất tốt.”
Dung Giới lặng lẽ nghiền ngẫm sáu chữ ấy. Một thoáng chớp mắt, ánh mắt hắn dừng lại nơi tòa Tàng Thư Các nguy nga phía xa.
“…”
Huyện chúa như thể bị đánh gục bởi sương lạnh, tấm lưng thẳng thớm bỗng chùng xuống. Bà đưa tay ôm trán, thần sắc đầy vẻ dày vò.
Tô Tích Ngọc đứng trước cửa tiệm, nhìn ba chữ “Tri Vi Đường” rồi khẽ thở dài.
“Hắn giờ đã biệt tăm biệt tích!”
“Con muốn đến Biện Kinh, muốn vào triều, là vì điều gì, chẳng lẽ mẫu thân còn chưa rõ?”
“Dung phủ đã phú quý hiển hách, nào cần con dệt hoa trên gấm?”
Thay vào đó, khát khao thắng bại trong nàng lại trỗi dậy.
Màn xe vén lên, một nam tử trung niên bước xuống. Ông ấy dáng người nghiêm nghị, thần thái lạnh lùng, chính là Cố đại nho - Cố Huyền Chương.
Tô Diệu Y lặng lẽ thu ánh mắt về.
Tô Diệu Y khẽ rũ mi, che đi tia đắc ý trong mắt, chỉ làm ra vẻ rụt rè thẹn thùng, nhỏ nhẹ đáp:
Không ai đáp lại.
Vì minh oan cho tổ phụ và phụ thân mà lại bị gọi là “cố chấp không chịu buông bỏ”...
Ánh mắt Tô Diệu Y lướt một lượt, lập tức nhận ra ngay một bóng dáng quen thuộc đứng ở hàng đầu - Dung Giới.
Phi!
Nàng lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng đặt lại quân cờ trên bàn, đứng dậy cúi người:
Những lời tán dương này, từ lúc đặt chân đến Lâm An, Tô Diệu Y đã nghe đến phát chán.
“Cô cô, chúng ta mở tiệm sách mà, sao lại đặt tên là Tri Vi Đường?”
Nàng vốn tưởng Dung Giới chỉ là kẻ nổi bật ở một huyện nhỏ như Lâu huyện, không ngờ giữa chốn Lâm An văn nhã này, hắn vẫn tỏa sáng đến vậy.
Người ấy vận bộ váy xanh nhạt, dung mạo thanh tú, ngũ quan tinh tế. Không giống vẻ cúi đầu nhu nhược thường ngày của Tô Diệu Y, thiếu nữ này đứng thẳng lưng, tự nhiên toát ra khí chất cao ngạo, lãnh đạm, như một đóa hoa kiêu sa chẳng dễ chạm vào. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết cô xuất thân danh gia vọng tộc, được nuôi dưỡng trong nền giáo d·ụ·c trâm anh.
Giang Miểu lười biếng tựa lưng vào ghế sau quầy, mắt lim dim trên trang sách.
Ngoại trừ Giang Miểu vẫn dửng dưng với mọi chuyện, Tô Tích Ngọc và Tô An An đều tò mò chạy ra cửa. Cả ba người cùng tựa vào khung cửa, ngóng ra bên ngoài.
“Nếu từng tìm được hắn một lần, con sẽ tìm được lần thứ hai.”
Gió xuân nhẹ nhàng, hai người lướt qua nhau. Một sợi tóc nàng bị gió thổi tung, thoáng chạm vào đầu ngón tay hắn, chỉ trong chớp mắt liền tách ra.
Ngay sau ông, một thiếu nữ cũng bước xuống xe.
Giờ đến Lâm An, ba chữ “Tri Vi Đường” kia vừa treo lên, ông liền hiểu ngay, lần này, Tô Diệu Y chẳng buồn giữ mặt mũi gì nữa. Nàng thực sự muốn mở một tiệm sách thuộc về riêng mình.
Tô Tích Ngọc chợt cảm thấy lành lạnh sau gáy, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của ba nữ tử trong tiệm sách.
“Đến giờ phút này, con vẫn còn muốn tiếp tục điều tra vụ án năm đó? Con đã quên chính mình từng suýt mất mạng trên vách núi sao? Nếu không phải con khăng khăng dẫn theo Đinh Mùi Minh vào kinh, trên đường sao có thể đụng phải sơn phỉ? Con cũng rõ, bọn chúng vốn nhằm vào Đinh Mùi Minh...”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.