Giai Thượng Xuân Y - Tĩnh Mộc Noãn Dương
Tĩnh Mộc Noãn Dương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Chương 15
Tô Diệu Y xoay người, chỉ về cửa tiệm xem bói cũ kỹ phía sau, mỉm cười với mọi người:
“Ta tới giới thiệu khách cho Giang lão bản đây.”
“Lang quân nhà ta cứ một hai đòi nạp thiếp. Lá số này chính là của ả đó! Giờ thì tốt rồi, ta sẽ về nói với hắn lời của Giang bán tiên! Xem hắn còn dám ôm mộng nữa không!”
“……”
“Hai người này âm dương tương khắc, như nước với lửa, ở bên nhau sẽ trái đạo trời đất, mang đến tai họa khôn lường…”
“Ngươi đang uy h.i.ế.p ta?”
Tô Diệu Y giật b.ắ.n mình, quay đầu bỏ chạy.
"…"
Phu nhân kia hớn hở thưởng Giang Miểu một thỏi bạc, lại nói:
Đáy mắt Dung Giới thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Nụ cười trên môi nàng thoáng phai nhạt, nàng lắc đầu:
“Cửa hàng?”
Dung Giới khẽ nhếch môi, rút ra một xấp ngân phiếu, tùy ý buông tay.
****
Đạt được mục đích, Tô Diệu Y khẽ nhún người hành lễ, lễ phép cáo từ:
“Lại là ngươi…”
Chiếc xe ngựa của Dung phủ lăn bánh trên con phố trước Phủ Học.
“Trùng hợp quá… Huynh trưởng.”
Mấy tên kia đưa mắt nhìn nhau. Một tên khẽ gật đầu ra hiệu, lập tức có kẻ xoay người vào trong bẩm báo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tô nương tử hôm nay đến Phủ Học, là để tìm Dung huynh sao?”
Tiếng gọi này khiến đám cùng trường của Dung Giới đồng loạt ngoái đầu nhìn.
Những người đứng sau hắn lập tức xôn xao bàn tán.
“Không cần.”
Dung Giới bình thản đáp, “Muốn bàn chuyện làm ăn với Mạc chưởng quầy.”
“Công tử, nơi này… có cần tiểu nhân đi cùng không?”
Trong hậu hoa viên Dung phủ, sen nở rộ khắp hồ, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp nơi.
Trong mắt Dung Giới cũng thoáng qua một tia khác thường.
“Sao lại không chứ? Trước đây ta cũng từng tìm thầy bói, nhưng toàn gặp mấy kẻ lõi đời khéo đưa đẩy, gặp người thì nói kiểu người, gặp quỷ lại nói kiểu quỷ, nói vòng vo tam quốc đến ta cũng nghe không hiểu… Nếu không nhờ Diệu Y cô nương giới thiệu, ta còn không biết trong thành Lâm An lại có nữ tử xem bói. Giang bán tiên, ngươi trông đáng tin hơn đám lão già kia nhiều! Huống chi, đều là nữ nhân, có những chuyện chỉ chúng ta mới hiểu lòng nhau, đúng không?”
"Tô! Diệu! Y!"
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp...
“Ta có nghe nhầm không? Dung đại công tử muốn bàn chuyện làm ăn với bọn ta?” Giọng gã kéo dài, đầy vẻ giễu cợt. “Ở đây chúng ta chỉ buôn bán thứ thấy máu, thứ mua là mạng người, không phải mấy cái tứ thư ngũ kinh đâu.”
Gã nha dịch mãi không chịu rời đi kia vừa liếc mắt thấy Dung Giới, lập tức sáng rực lên như ruồi thấy đường, chẳng cần biết sắc mặt Tô Diệu Y ra sao, liền vung tay gọi to: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Diệu Y chạy đến kiệt sức, cuối cùng ngã vật ra ghế, nhìn mũi kiếm gỗ đào lơ lửng ngay trước mắt. "Không phải ngươi muốn thanh tịnh sao? Ta có thể trả lại cho ngươi! Mỗi ngày cứ nằm đây, chẳng cần tiếp khách, muốn làm gì thì làm, có ăn có uống đầy đủ!"
Dung Giới mặt không cảm xúc.
Giang Miểu nghiến răng nghiến lợi, giật phăng chiếc mũ âm dương trên đầu, thẳng tay ném về phía Tô Diệu Y. "Ngươi cố ý có phải không?"
"Xét cho cùng, cũng là vì nể huynh trưởng của các vị, phải không?"
Dưới ánh mắt hiếu kỳ của đám người bên cạnh Dung Giới, nàng siết chặt chiếc mũ có rèm trong tay, giữ nụ cười tươi tắn, thản nhiên bước đến, mở miệng gọi:
Người này theo hầu Dung Giới từ nhỏ, tên gọi Khuất Vân.
Phù Dương huyện chúa ngồi trong đình hóng mát bên hồ, đặt một quân cờ đen xuống bàn. "Nghe nói con vừa thuê một cửa hàng đối diện Phủ Học để mở tiệm sách? Không bao lâu nữa sẽ khai trương? Ý này là của phụ thân hay của chính con?"
Nói rồi, nàng khẽ liếc Dung Giới một cái, nụ cười càng thêm rạng rỡ:
Tô Diệu Y không hề né tránh, trong đôi mắt nàng ánh lên dã tâm và cuồng vọng không chút che giấu.
Dung Giới thoáng nhìn về hướng Tô Diệu Y vừa rời đi, rồi xoay người rẽ vào một con ngõ nhỏ lát đá, một mình đi vào một sòng bạc ẩn khuất.
“Giang bán tiên quả nhiên cao minh! Ta sẽ giới thiệu cho các phu nhân thân thiết của ta, chắc chắn sẽ mang thêm khách tới cho ngươi!”
“Tô nương tử, kia chẳng phải Dung đại công tử sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Là ngươi nói muốn đưa ta đi, giờ lại nửa đường đuổi ta xuống xe?”
"Ta mở tiệm sách trước Phủ Học là vì buôn bán, không liên quan gì đến ngươi."
Mũi kiếm gỗ đào chậm rãi thu lại. Giang Miểu mặt mày âm trầm, trừng mắt nhìn nàng. "Nói trước cho rõ, đây là cửa hàng tổ nghiệp của sư phụ ta, tuyệt đối không nhường cho người khác."
Có người tò mò hỏi:
Huyện chúa thu lại ánh mắt, quay sang nhìn đối diện.
“Dung đại công tử ghé thăm chốn này, có chuyện gì chăng?”
"Ta định thuê lại cửa tiệm này để mở hiệu sách. Đến ngày khai trương, mong chư vị nể mặt mà ghé qua một chuyến nhé."
Huyện chúa nâng mắt nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần suy xét. "Hiện tại, tiệm sách trong thành Lâm An đều tập trung quanh Tây Tử Thư Viện, sao con lại cố tình chọn Phủ Học? Có lý do gì đặc biệt không?"
“Vị phu nhân này muốn nhờ ngươi xem giúp hai lá số, coi có hợp hay không, có xung khắc gì không…”
Có khách tự tìm đến, lẽ nào lại từ chối? Nhưng mà… đây là Tô Diệu Y.
Tô Diệu Y nghiêng người tránh đi, vẻ mặt đầy vô tội. "Giang lão bản, ta một lòng tốt bụng, sao ngươi lại nổi giận?"
Giang Miểu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đội lại mũ âm dương, mời vị phu nhân kia ngồi xuống, tiếp nhận hai lá số được đưa tới.
Dung Giới chưa từng thấy nàng có thái độ xa cách và kháng cự đến vậy.
“Ta nói là tiễn một đoạn đường. Giờ thì đến rồi.”
“Nghe câu này của ngươi, ta yên tâm rồi!”
Giang Miểu xoay xoay thanh kiếm gỗ trong tay, sắc mặt có phần dịu lại nhưng vẫn không lên tiếng.
Dung Giới bình thản nhìn Tô Diệu Y, nhướng mày.
Trước đây, khi còn ở Lâu huyện, nàng luôn tìm đủ lý do để dịch án thư lại gần hắn. Mỗi lần hắn sao chép thư tịch, chỉ cần quay đầu là thấy nàng chống cằm, đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú. Bị bắt gặp cũng chẳng chút xấu hổ, trái lại còn cong mắt cười ngọt ngào, gọi hắn "Giới lang", trông chẳng khác nào một con hồ ly tinh quái...
“Không phải, ta đến xem cửa hàng.”
"Ta đánh nát tổ tông nhà ngươi!"
Nói rồi, hắn vén rèm xe, liếc nhìn ra ngoài.
“Người đầu tiên bị xuống tay, ngươi nghĩ sẽ là ai?”
“Huynh trưởng? Dung huynh chẳng phải con một sao? Khi nào lại có thêm một vị muội muội như hoa như ngọc thế này?”
Tô Diệu Y biết cô đã d.a.o động, bèn nhếch môi cười. "Ta muốn phú quý, ngươi muốn thanh nhàn. Giang lão bản, chúng ta hợp tác, mới là đôi bên cùng có lợi."
"Ta còn chút việc phải làm, xin phép đi trước..."
Giang Miểu: “...?”
Giang Miểu rút thanh kiếm gỗ đào treo trên tường, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Sắc mặt tái nhợt phối hợp với biểu cảm này, trông chẳng khác nào một nữ quỷ. "Lão nương liều mạng với ngươi!"
Nhận ra ánh mắt Dung Giới đang dừng trên mình, Tô Diệu Y cuối cùng không nhịn được mà quay sang, lạnh nhạt nói thẳng:
Ánh nến trong phòng tối chập chờn, lúc sáng lúc tối. Dung Giới vốn thanh tú như ngọc, vậy mà lúc này lại toát ra một tia tà khí hiếm thấy.
“Ngươi cứ cho là vậy đi.”
"Huyện chúa!"
Cửa hàng rơi vào im lặng.
Những tờ ngân phiếu rơi lả tả xuống đất trong ánh mắt kinh ngạc của đám người.
Nhưng Dung Giới đã đến bên xe ngựa của mình, giọng điệu dứt khoát, không chừa đường từ chối:
Thấy nàng chần chừ, huyện chúa thoáng nảy sinh nghi ngờ, giọng nói cũng dần lạnh xuống. "Chẳng lẽ là vì…"
Đợi đến khi bóng dáng Tô Diệu Y khuất hẳn nơi cuối con hẻm, Dung Giới mới ung dung vén rèm xe, bước xuống.
Tô Diệu Y không thể tin nổi.
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đình chợt có một nữ sử chạy vào, giọng nói đầy phấn khởi.
Vừa bước vào, hắn lập tức lọt vào tầm ngắm của mấy gã đại hán vạm vỡ, vận áo ngắn. Đi chưa được mấy bước, bọn chúng đã chắn trước mặt hắn.
Giang Miểu nhíu mày ngay khi thấy nàng.
Rồi như nghĩ lại, nàng bật cười, sửa lời:
Tô Diệu Y ậm ừ hai tiếng, tỏ vẻ khó xử.
“Không… không cần phiền vậy đâu…”
“Đây là phu nhân của quan lớn, nổi tiếng không dễ chọc ở Lâm An. Nếu vô cớ từ chối, e là nàng sẽ không để yên, còn tìm ngươi gây phiền phức nữa…”
Mùa hè dần đến, ban ngày mỗi lúc một dài hơn.
Tô Diệu Y cười nhạt, châm chọc:
Nếu ngày ấy đã nói không còn liên quan, nàng cũng chẳng muốn phí thêm một lời với Dung Giới.
Trong phòng, một người đàn ông trung niên với vết sẹo dài trên mặt bước ra từ góc tối. Gã nhìn Dung Giới, nở một nụ cười - chỉ có điều, nụ cười đó kéo căng theo vết sẹo, trông dữ tợn vô cùng.
"Cũng không hẳn là hoàn toàn không liên quan."
Tô Diệu Y ngồi xổm né đường kiếm gỗ đào quét ngang qua, vừa thở hổn hển vừa kêu lên: "Ngươi muốn gì, ta cũng không tranh giành với ngươi, sao không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế?"
Giang Miểu giật mình, lắp bắp:
"Dung đại công tử từ khi nào lại quan tâm đến số xương cốt còn lại của ta thế?"
"Lâm An không phải Lâu huyện. Đừng tưởng nơi này phồn hoa mà ngươi cũng có thể chen chân. Đầu cơ trục lợi chỉ khiến ngươi bị kẻ khác gặm sạch, đến cả xương cũng chẳng còn."
Thấy Giang Miểu còn chần chừ, Tô Diệu Y ghé sát, hạ giọng nhắc: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dung đại công tử!”
Hôm sau, Tô Diệu Y lại tới Phủ Học, lần này không đi một mình mà dẫn theo một vị phu nhân ăn mặc vô cùng quý phái.
Tên đánh xe đứng chờ nãy giờ, thấy vậy liền dè dặt lên tiếng.
Giang Miểu: “…”
"Dung Giới, chí hướng của ta không phải do ngươi định đoạt. Nhưng từ hôm nay trở đi, ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến - cái gì thuộc về ta, cái gì không thuộc về ta, và ta sẽ làm thế nào để biến thứ không thuộc về mình thành của mình."
Mọi người đồng loạt hưởng ứng, chỉ riêng sắc mặt Dung Giới trở nên khó coi.
Dung Giới nhàn nhạt liếc nhìn nàng, không đáp lời.
Giang Miểu cứ có cảm giác nàng chẳng có ý tốt gì, từ ánh mắt đến khóe môi đều phảng phất vẻ "Ta sắp gài bẫy ngươi đây."
Bên trong, Dung Giới ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa. Còn Tô Diệu Y thì ngồi sát mép, như thể chỉ hận không thể chui vào góc xe, cả người xoay đi, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ rõ ràng là không muốn dây dưa.
"Không dám phiền huynh..."
Tô Diệu Y nhanh chóng thu lại ánh mắt, thầm chửi rủa trong lòng.
Những kẻ xung quanh lập tức phá lên cười đầy chế giễu.
“Dung Giới, ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Mọi người ngạc nhiên.
Chẳng bao lâu sau, Dung Giới được dẫn vào một căn phòng tối.
“Chúc mừng Giang lão bản nhé! Vị phu nhân này nói năng rất có trọng lượng ở Lâm An, nhờ nàng truyền miệng, e rằng cửa hàng của ngươi sắp đông nghẹt khách quý rồi! Chắc mai thôi là có hàng loạt phu nhân quyền quý kéo đến cho mà xem…”
Bên trong sòng bạc, tiếng người ồn ào, náo nhiệt hỗn loạn.
Dung Giới nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
Hai người chạy quanh quầy hàng, đuổi bắt vòng vòng.
Nữ sử hớt hải bước vào, nét mặt hớn hở. "Vừa có tin từ Biện Kinh truyền đến! Thánh Thượng hạ chỉ chấn hưng quan học! Lâm An Phủ Học làm tiên phong, không chỉ được đặc cách danh ngạch vào sĩ lộ, mà còn mời được Cố Huyền Chương - Cố đại nho - làm giáo tịch! Có Cố đại nho trấn giữ, sau này Phủ Học chắc chắn sẽ đông nghẹt người tới xin nhập học!"
Vừa xoay người định bước đi, Dung Giới bỗng cất giọng.
Xe ngựa dừng lại trong một con hẻm hẻo lánh, trước không thấy bóng người, sau chẳng có lấy một hàng quán.
Nói rồi, nàng kéo vị phu nhân phía sau lên trước mặt Giang Miểu.
Dung Giới mím môi, chẳng hề phủ nhận.
"Hử?"
"Sống hay c·h·ế·t, Tô Diệu Y ngươi thế nào, chẳng ai bận tâm. Nhưng nếu đã mang danh nghĩa nữ của Dung gia, thì lại khác. Ngươi an phận thủ thường, Dung gia không ngại làm chỗ dựa. Nhưng nếu cứ khăng khăng muốn gây sóng gió, đến ngày nào đó tổn hại đến lợi ích của Dung thị…"
Tiễn xong vị phu nhân kia, Tô Diệu Y vòng về, tủm tỉm nói:
Tô Diệu Y thoáng sững lại, ngạc nhiên quay đầu:
Tô Diệu Y hất mạnh tà váy, nhảy xuống xe. Dưới ánh nắng hè gay gắt, nàng kéo mũ có rèm lên che nửa mặt, giọng đầy tức giận.
“Ừ.”
Tô Diệu Y vốn định quay lưng rời đi, nhưng nhìn thấy bộ dáng bất động như núi của Dung Giới, trong lòng lại có chút không cam tâm.
"Lên xe."
Giang Miểu nhìn qua thì có vẻ yếu ớt, nói chuyện hữu khí vô lực, ai ngờ lại là kẻ nói nổi điên là nổi điên thật!
"Ta đã nói ta không muốn buôn bán! Ai kêu ngươi dẫn người đến? Ai kêu ngươi phá vỡ thanh tịnh của ta?"
"Không cần nhường cho ta."
“Ta đến đây…” Hắn chậm rãi nói. “...là để mua mạng người.”
Tô Diệu Y lập tức hiểu ý hắn, vừa bước xuống liền nghiến răng nghiến lợi.
“…”
"Muốn đi đâu? Ta tiễn một đoạn."
Chương 15: Chương 15
Tô Diệu Y đứng dậy, vỗ vỗ quầy, rồi vỗ lên ghế của Giang Miểu. "Chỗ này vẫn là của ngươi. Ta chỉ thuê lại phần sân sau, bao gồm cả mảnh đất trống không có bảng hiệu ngoài kia. Ngươi tiếp tục xem bói, ta mở tiệm sách. Vậy là vừa không làm trái di nguyện sư phụ ngươi, vừa ngăn được khách xem bói, giữ lại sự thanh tịnh. Mỗi tháng ta trả tiền thuê, lo cho ngươi ăn ở. Người đến tiệm sách tìm ngươi xem bói, ngươi muốn tiếp thì tiếp, không muốn thì ta đuổi hộ, tuyệt đối không làm ngươi phiền lòng. Thế nào?"
Huyện chúa sững sờ, phản ứng đầu tiên là vui mừng thay tiền đồ của Dung Giới. Nhưng ngay sau đó, bà bỗng nhớ ra một chuyện - ngay đối diện Phủ Học, có người sắp mở tiệm sách…
"Giang lão bản, bình tĩnh! Giang Miểu!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiếu nữ lúc nãy còn e dè lúng túng, lúc này đang nghịch quân cờ trắng trong tay, đôi mắt cong lên cười đầy đắc ý.
“Dừng xe.”
Phu nhân kia càng nghe sắc mặt càng sáng sủa, đến cuối cùng thậm chí còn sửa lại thái độ lúc đầu, nắm lấy tay Giang Miểu, cảm động đến rơi nước mắt:
Đối diện, Tô Diệu Y cúi đầu, ánh mắt rũ xuống, nét cười trên mặt thoạt nhìn vô cùng thuận theo. "Là ý của con."
Tô Diệu Y cong mắt cười:
Dung Giới thản nhiên đáp:
Dung Giới nhìn nàng một lúc lâu, khóe môi mím chặt, giọng trầm xuống:
Liếc qua một cái, cô lập tức theo phong cách quen thuộc mà phán:
“Ngươi không biết sao? Đây chính là vị Tô nương tử được huyện chúa thu làm nghĩa nữ trong tiệc mừng thọ hôm trước.”
Nhưng khổ nỗi, có người lại không nghĩ vậy.
****
Tô Diệu Y nở nụ cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng nhún người hành lễ với mọi người.
Dựa vào đâu nàng phải tránh né khi gặp hắn? Nàng có làm gì sai đâu chứ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.