Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 93

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93


Giữa trưa đùa giỡn cùng nhau, buổi chiều Thái phó lại có việc ra khỏi phủ tướng quân.

Tiểu Long Châu sao có thể là đối thủ của gã ph*ng đ*ng bậc nhất này? Bị Thái phó đặt dưới thân hônmộttrận cuồng nhiệt, tay chân như mềm nhĩn, dưới ánh mặt trời thân thểkhôngmảnh vảiđangnằmtrêngiường lại giống như viên ngọc traiđangtỏa sáng, tia nắng ban trưa ấm áp chiếu lên khuôn mặtnhỏnhắn, những sợi lông tơ mảnh mai được se sạch trước kia nayđangchậm rãi mọc ra, cànghiệnrõnét non nớttrêngương mặt, giống nhưmộtquả đào mật căng mọng vẫn chưa hết phấn phủ quanh, vừa ngọt vừa thơm đến mức người takhôngbiết nên bắt đầu hạ miệng cắn từ đâu.

Khí phái cỡ này, giống như nàng ta mới là chủ nhân nơi đây.

Buông đôi mày, Thái phó vừa lòng nhìn xem tác phẩm của mình, đột nhiên như lơ đãng hỏi: “Trương Thị Ngọcđãtỉnh, công chúakhôngtới nhìn xem sao?”

Thái phó hơi nhíu mày: “Đường xá xa xôi, bản Hầu lạikhôngở bên cạnh bảo vệ công chúathìkhôngổn, thong thả thêmmộtthời gian nữa, ta và nàngsẽcùng nhau quay về.”

Làm cho toàn bộ mặt sàn trong thư phòng đầy nước,hắnmới đưa tiểu nữ nhânđanghoàn toàn xụi lơ trong ngực bước ra, chà lau thân thể, dùng chănnhỏtrêngiường quấn kín tỉ mỉ, mới mặc quần áo vào và ôm nàng trở về phòng ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này,khôngkhỏi tỉ mỉ liếc mắt đánh giá Trắc phi Nô Lan. Chỉ thấy nàngđivào nơi đóng quân của người Hán, nhưng lạikhônghề có chút e lệ hay ngượng ngùng, tuy rằng nghenóivị này là ái thiếp mà Định Quốc hầu của đại Ngụy cực kì cưng chiều, nhưng nàng ta sớm nghenói, nữ tử này xuất thânkhôngcao, ban đầu là thị nữ thông phòng, bởi vì biết cách hầu hạ nam nhân mà được danh phận thiếp thất mà thôi, trong lòng hơi có chút xem thường. Nàng ta tự nhiên rộng rãi hướng về phía Niếp Thanh Lân khẽ gật đầu, cũngkhôngthèm nhìn công chúa Thiệu Dương, bước lướt qua, ưỡn lưngđivào phủ tướng quân.

Những câunóira đókhôngthể nào phản bác lại được, nhưng Xảo nhi lại cảm thấy cặp mắt to của nàngđangmỉm cười nhìn mình, tựa hồđãnhìn thấu suốt hết tất cả mọi chuyện, trong lòng thầm hổ thẹn, mình lại sinh ra ghen tuông đối với tiểu chủ nhân, liền cũngkhôngnhắc tới chuyện này nữa.

Xảo nhi cũngkhônghiểu tâm tình mình như thế nào, chỉnhẹnhàng thở ra, lúc trước còn lo lắng đoạn thời gian ở suối hoa thôn kia, công chúa tuổi cònnhỏnóikhôngchừng được Trương lang ôn nhu săn sócđãđ*ng t*nh ý, nếuthậtsựnhư vậy,thậtđúng làmộtđoạn nghiệt duyênkhôngcó kết quả. Nhưnghiệntại xem ra, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, công chúa bây giờ lại giống như trước,khôngvì trải qua đoạn thời gian kia mà đối với Trương lang có ý khác.

Nếukhôngphải bị Thái phó nhìn chằm chằm, Niếp Thanh Lânthậtsựcười khổmộttiếng, mới vừa rồi vị "huynh trưởng" nào đó nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo tiểu muội muội nhớ đóng chặt cửa trái tim, lúc này lại nổi lên hào phóng, đáng tiếc nhìn lại bàn tay tođangnắm chặt có hơi chút căng thẳngkhôngphảikhôngso đo như lời vừanói. Thái phókhônghề đề cập tới chuyện mình với Cát Thanh Viễn ở doanh trướng, nhưng lại đối với Trương Thị Ngọc như lâm đại địch, có lẽ Thái phó cảm thấy nàngsẽkhôngyêuCát Thanh Viễn, nhưng ở trong lòng lại chứa Trương đại ca chăng?

An Xảo Nhi quay vào trong, thấy trang dung của công chúa tuy rằng được vẽ tinh xảo, nhưng bộ dáng lạiđangvật lộn với cái lược, liền vội vàng chạy tới, đỡ công chúa ngồi xuống, dùng lược dính nước chải theo làn tóc dài, dùng dầu hoa quế bôi lên sau đómộtlần nữa lưu loát búi tóc, đem mái tóc búi ngược ra phía sau, hơi cong lên,khôngcao quá cũngkhôngthấp quá, nhưng lại giúp khí chất Niếp Thanh Lân trở nên hoạt Bát.

Niếp Thanh Lân mân mê son phấn trong tay, khẽnói: “Lang trung mà Thái phó mới đến nhất định là tốt nhất, sớm nghe Xảo nhinóithương thế của Trương thái yđãkhôi phục ổn thỏa, Bản cungsẽkhôngđi.”

Nghĩ tới cực phẩm như vậy lại làm bụng dưới củahắnbốc hỏa. Người ta haynói:

Tỷ muội hai người gặp lại, e ngại nhiều ngườiđangnhìn,khôngthể cầm tay nhaunóichuyện tri kỷ được, nhưng trong lòng vui sướng có chútkhôngkiềm chế được. Đúng lúc này, phía trong chiếc xe ngựa,mộtphụ nhân quần áo Hung Nô hoa lệ được thị nữ dìu xuống xe ngựa, chậm rãiđivề hướng hai người.

An Xảo Nhikhôngyên lòng, bất an canh giữ ở cửa viện.

Công chúa vừa lòng soi gương, sau đómộtquyển sách tiểu thuyết lênnói: “Nếu có chuyện cầnnóivớihắn, cũng chỉ monghắncó thể đối xử tử tế với Xảo nhi của ta, sinh ra vài đứa trẻ mập mạp. Thái phó thấy vợ chồng các ngươi có công hộ chủ,sẽcho vợ chồng các ngươi quay lại trong quan, thưởng bạc đầy đủ, cuộc sống sau này cũngkhôngphải lo lắng. Bản cung thấy vợ chồng của ngươi hòa thuận, cảm thấy mừng cho hai người.”

Mọi người trong phủ Tướng quânkhôngbiết chi tiết về công chúa, chỉ coi nàng là Tam phu nhân của Vệ phủ theo quân đến đây. Có mấy nha hoàn ma ma canh giữ nhìn thấy hai người đùa giỡn như vậy, trong lòng trừ bỏâmthầm cảm thán Thái phó phong lưu, lại đối với tiểu nữ tử lại sinh ra hâm mộ trong lòng.

Công chúa Thiệu Dươngkhôngrơi lệ, chỉ lặng lẽnói: “Nô Lan kia vốn là do bộ lạc dâng lên, vốn dĩ cũng được Vương gia sủng ái, lúc ấy Vương giađiTrung Nguyên đón Bản cung,hắncũngkhôngbiết Nô Lanđãmang thai, sau khi trở về mới biết. Sau lại nghe Vương gianói, hình như là cómộtlần say rượu, bởi vì Bản cung sợ mùi rượu, liền ngủ chỗ nàng kiamộtđêm, hẳn là khi đó có tiếp xúc,đãcó bầu tự nhiên được phong làm Trắc phi...”

Thái phó nghe được lời ấy,đivề phía sau lưng nàng, v**t v* đùa lọn tóc trong tay, nhìn mỹ nhân trong gương,nói: “hắnlại cứu công chúa thêmmộtlần nữa, cũng coi như là có công, bản Hầusẽkhôngso đo.”

Niếp Thanh Lân đem son mỏngtrênmôi lauđi, chậm rãinói: “hắnvốnđãcó vợ, vết thương phía sau lưng lại ở chỗkhôngtiện, Bản cungkhôngtiện đến thăm, nhưng Bản cungđãđồng ý thưởng cho vợ chồng Xảo nhi ngàn lượng hoàng kim, chỉ là... Vừa lỡ miệngnóira, mới nhớ là Phượng Sồ cung luôn luôn túng quẫn, chuyện này...”

*Người xưanóinhìn phụ nữ dưới trăngsẽđẹp hơn rất nhiều, ban ngày ánh sángrõquákhôngđẹp

Niếp Thanh Lânđãrất lâukhônggặp mặt Bát hoàng tỷ, nghe Thái phónóiBát hoàng tỷ sắp tới, đương nhiên lòng tràn đầy vui mừng, vội vàng phân phó người bên cạnh cùng mình vào sân. Dọn dẹpmộtphòng gần đó cho tỷ tỷ ở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe đồn Thái phó sắp thành hôn với công chúa Vĩnh An đương triều, chỉ đợi công chúa hết hạn giữ đạo hiếu liền tổ chức cưới hỏi vào phủ. Nhưng Tam phu nhân được Thái phó mang đến đây, hôm trước bọn họ có nhìn thấymộtlần, dáng vẻ đó, làn da đó,khôngchỉ dùng chữ đẹp để hình dung. Phong cách xoay đầu nhấc chân lại càngkhôngphải con nhà bình thường có thể làm được. Dung mạo khuynh quốc như vậy cũng khó trách có thể bắt được trái tim của Vệ Hầu đại Ngụy quyền thế ngập trời làm tù binh, tương lai đương nhiênsẽkhôngchỉ dừng ở vị trí quý phi trong cung. Nhưng nếu thế,thìthậtđáng thương cho vị công chúa chưa vào phủ kia,khôngbiết bộ dáng ngày thường thế nào,khôngbiết có thể khép lại hoa tâm phong lưu của Thái phó đại nhân haykhông

Câunóiđùa nửathậtnửa giả đó, lạikhônghề có chút kẽ hở để mở miệng phản bác, Niếp Thanh Lân hơi phồng mánói: “Nào có huynh trưởng như ngươi, cứ luôn mong muội muội thủ tiết...” Còn chưanóixong, công chúa Vĩnh An tự biết nên ngậm miệng lại, nhưng Thái phó lại nở nụ cười xấu xa: “thìra công chúađangoán giận bản Hầu mấy hôm nay thủ tiết làm quả phụ sao? Tội của thần đúng là đáng c·h·ế·t vạn lần, nhất địnhsẽtận lực bồi bổ lại thiếu sót trống vắng mấy ngày qua.”nóixong lập tức xoay người, ép buộc bên trong thùng gỗ, làm cho sóng nước nhấp nhô, thùng gỗ thiếu chút nữađãngã lăn quay ra đất.

Những chuyện tranh giấu giành giật nhau của nữ nhân trong hoàng cung Đại Ngụy, hai tỷ muộiđãnhìn thấy từnhỏđến lớn. Khi chuyển qua triều đình Hung Nô, cũng chỉ là thay đổi trang phục và đạo cụ mà thôi, chứkhôngcó gì khác nhau.

nóixong nàng liền thích thú ngồitrênxích đu giải trí xem sách.

Lời này lọt vào trong tai Xảo nhi chính làmộtđêm nước mắt đầy gối, ngày thứ haimộtđôi mắt sưng lên hỏi công chúa có muốnđithăm trương thái y haykhông, nhưng công chúa chỉ đem khăn lụa thấm thuốc mỡ mát lạnh, cẩn thận xoa quanh mắt giúp nàngnói: “Tỉnh là tốt rồi, xem ngươi lo lắng kìa, đôi mắt sưng như quả táo rồi, có ngươi chiếu cố Bản cung cũng an tâm, lần này liên lụy vợ chồng các ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy, nhất định phải khen ngợi và bồi thường hai ngươi.hắnlà trượng phu của Xảo nhi, sao Bản cung có thể đến thăm được? Xảo nhiđãlo lắng đến độ hồ đồ rồi sao?”

Mình vào cung chưa tớimộtnăm, tiểu chủ nhân và Thái phóđãtiến triển đến bước này... An Xảo Nhi nghĩ tới bộ dáng thần quỷ chớ lại gần của Thái phó, ngẫm lạisựthân cận củahắncùng với tiểu chủ nhân... Liền cảm thấy gai ốc nổi lên rùng mìnhmộtcái, lạikhôngthểkhônglo lắng cho tiểu chủ nhân, thân thểnhỏxinh yếu đuối đóđãbị gã Diêm Vương ác độc này chà đạp thành bộ dạng đáng thương như thế nào?

Bên ngoài quan ải có tám chiếc xe ngựa chạy đếnđangđứng trước phủ tướng quân, Niếp Thanh Lân cùng Xảo nhi sớm chờ ở trước cửa phủ, đến khi nhìn tỷ tỷ xuống xe ngựathìchỉ thấy khuôn mặt xinh xắn của nàng ấy bởi vì mang thai mà trở nên mượt mà hơn, vòng eonhỏvốn dĩ thon thả vì mang thai lại nổi lên giống như cái trống, may mắn y phục Hung Nô dài rộng, nên nhìn quakhôngthấy cồng kềnh lắm.

Đây là trân bảo mấtđimới tìm lại được,yêuthương bao nhiêu đều cảm thấykhôngđủ. Tiểu Long Châu ởtrêngiường bị xoay chuyển giằng co nửa canh giờ, nam nhân vội vàng dừng lại. Lại nhìn mỹ nhân, mái tóc vốn được búi gọn gàng giờđãxổ tung, mái tóc đen như dòng suối được xỏa tungtrêngối, kẹp tóc cũng rơi xuống phía dưới gối, mồ hôi ấm áp rơitrênda thịt trắng noãn giống như được phủmộtlớp mỡ cực kì chói mắt, dưới ánh mặt trời sáng rực mê người.

Niếp Thanh Lân cũng làm y lễ cho Vương phi Hung Nô,nói: “Đều tốt, chỉ là nhớ Vương phi đến thắt cả lòng, cứ mãi nằm mơ nhìn thấy được chơi đùa cùng vương phi trong giấc mộng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

khôngchịu nổi Trương lang luôn hỏi mãi, rốt cuộc phảiđilại đây hỏimộtchút công chúa có muốn mìnhnóihộ gìkhông. Cho tới bây giờ nàng vẫn chưanóivới công chúa về thân thế nữ nhi của mình, lúc trước bởi vì mơ hồ nên mấtđidanh tiết nên trái tim tan nát, Trương lang là người nhân hậu, vì muốn giữ lại đứa bé ở trong bụng của nàng, đồng thời cũng vì thanh danh của nàng nên chắc chắnsẽkhôngtruyền ra ngoài. Chính vì thế Xảo nhi càng cảm thấy áy náy với Trương lang, nên ngóng trông công chúanóimộtcâu ấm lòng, coi như là an ủi nỗi khổ tương tư của Trương lang.

Niếp Thanh Lân lặng lẽkhônglên tiếng, nhưng trong lòngâmthầm thay tỷ tỷ lo lắng. Vị Trắc phi này xuất thânkhôngthấp, lại mang thai trước tỷ tỷ. Phong tục Hung Nô th* t*c, con nối dòngkhôngphân biệt trưởng, thứ. Chẳng lẽ... Con trai trưởng của Vương gia Hưu Đồ Hoành là do vị Trắc phi mặtkhôngquá quen thuộc này hạ sinh sao?

Vào phòng ngủ, công chúađãđược nghỉ ngơi đôi chút liền ngồi trước bàn chải đầu trang điểm lại. Thái phókhôngcho Xảo nhi tiến vào, muốn nếm thử cảm giác tự tay vẽ mày cho mỹ nhân, tuy rằng bàn tay có vẻ hơi cứng, nhưng bản lĩnh múa bút thành họa của Vệ Hầu rốt cuộc cũngkhôngphải chuyện đùa, dọc theo nét mày sẵn có của Trứng gà dần dần tô thêm đậm nét, nhìn vào gương đồngthậtkhôngtệ.

Nhìn Thái phó chậm rãi hòa hoãn thần sắc, Niếp Thanh Lân lại chậm rãinói: “Nhìn bé con của Xảo nhi da thịt non mềmthậtđángyêu, chắc chắn sau khi lớn lên, nhất địnhsẽlàmộtcônương thanh tú giống mẹ, chỉ là biên quan trời hanh gió lớn, hôm qua ta có gặp mấy đứa trẻ của hạ nhân sắc mặtkhôngcòn hồng hào,khônghề mềm mại như những đứa trẻ khác, có thể thấy được nơi nàykhôngtốt để dưỡng d·ụ·c đứanhỏ... Nếu Thái phóthậttâm cảm tạ vợ chồng bọn họ, nên cho bọnhắnquay về trong Thanh Long quan này, ít ra cũng tiện nuôi ra được vài đứa bé béo tròn trắng mũm mĩm.”

Niếp Thanh Lân cẩn thận đỡ tỷ tỷ vào phủ, lấy lí do là ôn lại chuyện cũ, kéo nàng vào phòng của mình, sau khi đem Thiệu Dương an trí ởtrêngiường, mới hỏinói: “khôngphải tỷ tỷ lúc trướcnói, Vương gia chỉ cómộtthị thiếp, sau khi có tỷ tỷ liềnkhônghề lại gần nàng ta nữa sao?”

Thái phó khẽ nghiêng thân hình cao to xuống, ngón tay dài, miết son môi trong hộp đỏ lênmộtchút, tônhẹlên môi của nàng: “Lời Công chúanói, bản Hầu đều đồng ý.”

An Xảo Nhi bị Thái phó đuổi ra cửa viện,khôngthể nghe thấy động tĩnh bên trong, thời gian nhích chậm rãimộtcách đầy tra tấn,mộtlúc sau mới nghe thấy Thái phó bên trong kêu nàng chuẩn bị thùng nước tắm rửa. Nàng mang theo vài nha hoàn và ma ma xách nước ấm đổ vào bên trong thùng, lạikhôngthấy bóng dáng công chúa, chiếc giườngnhỏđóđãbịmộtchiếc bình phong che lại kín mít. Chờ nước ấm được pha xong, Thái phó cũngkhôngđể lại nha hoàn thị nữ hầu hạ, tất cả đều bị đuổi ra ngoài.

Niếp Thanh Lân vốn muốn cùng Thái phó bàn chuyện đứng đắn,khôngngờ khi đến đây lại gặp chuyệnkhôngđứng đắn chút nào.

Nhưnghiệntại, Thái phó cẩn thận gấp bội, giống như người thơm mát mềm mại dưới thân được làm bằng giấy, nếu sơ ýmộtchútthìsẽkhôngcòn dịp để trộm hương lần nào nữa.

Thái độ của Niếp Thanh Lân làm cho Thái phóthậtvừa lòng, liền mỉm cườinói: “Đừng lo lắng, lát nữa bản Hầusẽbảo Cố Tướng quân Thanh Long quan chuẩn bị bạc để thưởng, cũngkhôngthể để công chúa bịmộthạ nhânnóinàng chỉ biếtnóisuông,khônggiữ lời hứa.”

nóitới đây, Xảo nhi cảm thấy đầu lưỡi của mình có chút đắng chát, đứa con mình hạ sinh vốn là nghiệt chủng của tên Ngô Khuê đàng đ**m, nhưng Trương lang lại coi như con của mình, cho tới bây giờ đềukhôngmảy may bạc đãi đứa bé,thậtra còn quan tâm hơn cả mẹ ruột là nàng. Lúc trước là do Thái phó uy h**p, Trương lang bất đắc dĩ cùng mình bái đường thành thân, nhưng cho đến bây giờ hai người vẫn rất thanh bạch, chưa bao giờ cùng phòng, ngay cả khi chính mìnhđãnóikhôngxin làm chính thê, nguyện làm thiếp thất vì Trương lang sưởi ấm quạt nồng, lại bịhắndịu dàng từ chối.

Chương 93

Giờ khắc này, Niếp Thanh Lân lại thựcsựhy vọng Vương gia Hưu Đồ Hoành đừng bước cao lên thêm bước nữa. Bởi vì nàng thựcsựsợ cho Bát hoàng tỷ mảnh mai của nàng phúc bạc, mạng sống mỏng manh,khôngthể chịu nổi những tranh đấu giành giật này!

“Vẫn là Xảo nhi khéo tay, trong cung này, cũng chỉ có Xảo nhi cầm lược xuống tay mới có thể trở nên tinh tế như vậy.” Nghe thấy công chúa khen, Xảo nhi cảm thấy trong lòng ấm áp, bỗng nhiên lại nhớ hôm qua, Trương langkhôngngừng hỏi tình hình công chúa, tayđangnắm chặt trâm hoa liền chần chờ: “Thương thế của Thị Ngọc mặc dùđãtốt, nhưng tâm vẫn rất lo lắng cho an nguy của công chúa, có cần... Nô tỳ tiện thể nhắn quakhông?”

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của muội muội, công chúa Thiệu Dương cố giữ vững nụ cười,nhỏgiọngnói: “Trắc phi Nô Lan mang thai sớm hơn Bản cungmộttháng, dự tính ngày sinh là tháng sau.”

Trong phòng, Thái phó ôm Trứng gà tay chân mền nhũn vào trong thùng lớn, rồi cũng tự mình nhảy vào, nước ấm đem hai người áp sát vào nhau, ngược lại cókhônggian để bàn luận chút chuyện.

Thở dàimộttiếng, từ trang sách rơi ra đóa hoa khô dùng để đánh dấu số trang,đãmấtđinét rực rỡ, chỉ còn lại chút màu hoa còn sót lại,đanglặng lẽ kể về thời kỳ rực rỡ của nó..... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Công chúa Thiệu Dương thấy nàng ta đến, ý cườitrênmặt hơi thu lại, cụp đôi mắt đẹp xuống thấp giọngnói: “Tam phu nhân, vị này là Trắc phi của Hưu Đồ Vương gia, là nhị quận chúa của thủ lĩnh bộ lạc Hung Nô – Trắc phi Nô Lan.”

sựso đo lẫn đầu lộn đuôi như thế này, làm cho người ta khó hiểu, khiến cho nàng nhất thờikhônghiểu tâm tư như biển của Thái phó đại nhân.

Nhưng Trương Thị Ngọc lại làmộtngười si tình, mặc dù biết làkhôngđược nhưng vẫn cuồng dạikhôngthay đổi, lần này gặp lại công chúa,thìngọn lửa tình si dại đó càng cháy bừng lên, câu đầu tiên sau khi tỉnh lại chỉ hỏi: “Công chúa ở đâu, nàng có mạnh khỏekhông?”

Vốn tưởng rằng trọn đời này vốnkhôngthể có hay nhận được tìnhyêu, lạikhôngngờ mình lại gieo nợ tình vô số. Nàng từng hy vọng Thái phó kiếp sau trở thành huynh trưởng của mình, kết cỏ ngậm vành, tận tâm hầu hạ. Nhưng đối với Trương Thị Ngọc... Lại ngóng trông có kiếp sau, muốn cùnghắnlàmmộtđôi phu thê bình thường nhà ở nông thôn,khôngmàng danh lợi sống hếtmộtđời. Nàng từng si ngóng có người giống như lão Trương thái y, thiệt tình lưu luyến si mê nàng. Nhưng từ đầu tới cuối mới biết, tình thâm ý trọng đó,khôngphải muốn nhận là được, lại còn cảm thấy nợthậtnhiều. Nhưng loại tình vô vọng đókhônghy vọng có kết quả, nếuđãnhư vậy, đành phải nhẫn tâm chặt đứt sợi tình, miễn cho người thanh niên kia phí nửa đời còn lại.

Niếp Thanh Lân nghe vậy khẽ liếc nhìn sang, vị Trắc phi này có dáng vẻ khác hẳn Bát hoàng tỷ, phong thái xinh đẹp của người Bắc, mày rậm mắt to vóc dáng cao gầy. Nhưngkhôngthểkhônglàm cho người khác chú ý tới cái bụng tròn xoe kia của nàng, so với Bát hoàng tỷ lại to hơnkhôngít! Đây là...

Mà Thái phóđãnhiều ngày ròng rã nghẹn đến nỗi phía dướiđãtrở thành kim cương bất hoại thân đồng tử rồi, chỉ sợ bé con rụt rè phun ra chữ “không”, nên ngậm lấy cặp môi thơmkhôngdờiđi, taythìtrổ tài lột y phục nhanh như tuốt vỏ đaotrênchiến trường.

Từ trước đến nay, mỗi khi có việc cần bàn luận với Thái phó đại nhân luôn luôn đơn giản,hắnluôn dùngmộtcâunóingắn gọnđãđưa ra quyết địnhkhôngai có thể thay đổi. Niếp Thanh Lân cũngkhôngnóinữa, im lặng dùng vải trắng ẩm ướt chà lau cổ mình, Thái phó thấy nàng cụp đầu xuống, đôi mắt to xinh đẹpđãbị lông mi che khuất, nhất thời đoánkhôngra trong lòng nàngđangnghĩ gì, trong lòng nhất thờikhôngbuồnkhôngvui, bỗng nhiên lại nhớ đến "cửa ải" trước kia, cánh tay dài vung lên, đem chú cánhỏtrơn mềm kia ôm vào lòng,nhẹhôn lên trán nàngnói: “Trứng gàkhôngbiết cảm giácyêumộtngười, bản Hầusẽkhôngcưỡng cầu, chỉ cómộtđiều, trong trái timnhỏbé của nàng chỉ có thể chứa "huynh trưởng Vệ gia" của nàng. Nàng nên nghĩ cách làm sao để "tình huynh muội" được bền vững lâu dài, đừng bao giờ nhớ thương mấy thằng "người rừng" nào đó, nếukhôngthìđừng trách Vệ ca ca của nàng trở mặt, băm mấy tênkhôngbiết tự lượng sức mình đó ra thành thịt viên!”

Niếp Thanh Lân gật gật đầu,khônghỏi gì nữa, Hung Nô coi trọng nhiều con, còn coi trọng hơn cả đại Ngụy,mộtVương gia Hung Nô có hai thê thiếp đồng thời có thai,thậtsựlàmộtchuyện rất tốt, nếu người biết chuyện, đương nhiênsẽđến chúc mừng, làm gì có ai quan tâm cảm xúc củamộtnữ tử dị tộcđihòa thân chứ? Nhưng theo mắt nàng nhìn thấy, vị Trắc phi Nô Lan kia,khôngphải là người mà Bát hoàng tỷ của nàng có thể dùng nước mắt để giải quyết mọi chuyện.

Vừa mới bắt đầu cònkhôngbiết, nhưng ở chung lâu ngày như vậy, nàng làm sao có thểkhôngnhận ra người Trương lang giấu trong lòng là ai? Người kia giống như đám mây trắngtrênbầu trời, phàm nhân có thể chạm đến sao? Huống hồ còn cómộtyêugiao, mũi hung tợn, sát khí bừng bừng công khai chiếm giữ, bảo bọc kín mít như thế,thìcuộc đời nàyđãkhong còn hi vọng.

Sau khi Xảo nhi bưng quần áođigiặt, Niếp Thanh Lân mắt nhìn trang sách trong tay nhưng cả nửa ngày vẫn chưa lật được trang nào, nhớ đến hình ảnh Trương đại ca nhào tới che chắn, vết thương khắp người ngày ấy, cảm thấy hai má tựa hồ vẫn còn lưu lại máu tươi nóng bỏng củahắn, ngấn lệđãdâng lên khóe mắt.

Tuy rằng lò lửa dưới bụngđangmuốn bốc cháy, nhưng ngàn lần lạikhôngthể tiếp tục, thấy Trứng gà trừ bỏ có chút thở gấp, khuôn mặt đỏ ửng vùi đầu vào trong chăn nhưngkhônghề có ý tức giận, lúc này mới yên tâm, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, “Bảo bối tâm can, đại bảo bối”, hết lần này đến lần khác gọi nàng, khiến Niếp Thanh Lân e lệ đem mặt chôn ở trong chănkhôngchịuđira...

nhưng Trứng gà củahắnkhỏa th*n d*** ánh mặt trời cũngkhôngtìm được tì vết nào, đẹp đến nỗikhôngthể dời mắt được.

Xem ra ban ngày tuyên d·â·m, nhìn ánh mặt trời chiếu toàn thân nàngthậtmê người.

Trong mắt của Thái phó, chuyện giải quyết bằng ngân lượng chỉ là chuyệnnhỏnhư con muỗi, nhưng Trứng gà cự tuyệtđithăm bệnhkhônghề suy nghĩ, như vậy có thể thấy nàngđangsuy nghĩ chohắn, đồng thời cũngnóirõ, trong mắt nàng, Trương Thị Ngọcđãlà mây khói. Tuy rằng lần này Trương Thị Ngọc liều mạng cứu giúp, nhưng ở trong mắt Trứng gà,hắnchẳng qua cũng chỉ là trượng phu thị nữ của mình mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hưu Đồ Hoành bởi vìâmmưu dí mình vào chỗ c·h·ế·t của Hưu Đồ Liệtđãdần trở nên lạnh tâm,khôngcòn tin vào cái gọi là huynh đệ hòa thuận, nhưng trong lòng vẫn còn canh cánh mối lo âu, tuy rằng cảm thấy Hung Nô Thiền Vukhôngcó gì đáng ngại, nhưng Vương phiyêudấu của mìnhđangcó thai còn chưa lâm bồn, sợ Thiền Vu đột nhiên có hành động, mìnhkhôngthể lo chu toàn ổn thỏa cho vợ và con, nên cùng Thái phó bí mật đạt thành hiệp nghị, lại lấy cớ Vương phi thai vịkhôngổn, cần đưa vào Trung Nguyên chữa trị, đem nàng và cả vài thê thiếp của mình cùng nhau đưa đến Thanh Long quan.

Chuyện công chúa bị b·ắ·t· ·c·ó·c là chuyện trọng đại, đương nhiênkhôngđược truyền ra ngoài, ngay cả Xảo nhi trước mặt người khác đều gọi Niếp Thanh Lân là Vệ Tam phu nhân, công chúa Thiệu Dương cũng đại kháiđãbiết chuyện muội muội gặp phải, tuy rằng khi gặp muội muộithìđôi mắtđãđỏ lên như mắt thỏ, nhưng vẫnkhônghỏi đến, chỉ hành lễ hỏi: “Từ lúc từ biệt ở Kinh thành, Tam phu nhân vẫn khỏe chứ?”

“Thái phó, biên cương công việc bận rộn, phải chăng Bản cung nên về kinh thành trước?” Niếp Thanh Lân cổ họng khàn khàn, khẽ hỏi.

Sau khi sáp nhập toàn bộ bộ tộc Mạt Nhi Cáp, Thiền Vu Hưu Đồ Liệt tuy rằng bên ngoàikhôngcùng Vương gia Hưu Đồ Hoành đối chọi nhau, nhưng trong lòng ai cũngđãhiểu nhau, vẫn duy trì vẻ vua tôi hoà thuận bên ngoài.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93