Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92
Thái phó vốnkhôngbiết xấu hổ quen rồi, việc thi triển công phu đa dạngtrêngiường chưa từng thấyhắnđỏ mặt hay xấu hổ lần nào. Nhưng đột nhiên "bị bắt gian tại giường" cùng với cái yếm như thế này,trêngó má ửng đó hiếm có, cảm thấy đúng là nghẹn lờikhôngthể giải thích, chỉ có thể chậm rãi đem "vật gây tội ác" nào đó lẳng lặng kéo ra.
Niếp Thanh Lân thầm nghĩ:khôngchừng phải bỏ mạng tại đây rồi! Chỉ là sợ liên lụy tới gia đình Trương đại ca, chỉ hy vọng răng nanh của bọn sói này đủ sắc,khôngcần chịu nhiều đau đớn.
Nghe thấy tiếng hét, bầy sói bắt đầu nhe răng nhếch miệng, bọn thú biếtrõphía sau có viện binhđãtới cứu, sao còn có thể thả miếng thịt béođãđến ngay miệng? Ngay lập tức hướng Niếp Thanh Lân vồ tới.
Cho dù làmộtcông chúa phóng khoáng nhìn thấu thếsự, nhưng cũng khó thoát khỏi số kiếp này. Nhưng người mà nàng ấy động lòng, lại là Vệ Lãnh Hầu,mộtngười cho dù nữ tử khắp thế gianyêumến nhưng nàng lại vẫnkhôngthểyêu! Nếu bảo vệ được trái tim của chính mình,thìkhi làm phi tử của Thái phó coi như có thể miễn cưỡng sống qua ngày, nhưnghắnxứng đáng làmộtphu quân để nàng trao thân gửi tâm sao?mộtcông chúa với tấm lòng trong sáng lương thiện, nhìn như ấm áp kì thực tâm tính cao ngạo cả gan làm loạn, có thể kết đôi vớimộtgian thần dã tâm bừng bừng, muốn dời non lấp biển, danh chấn thiên hạ kia sao? Nhưng...
Vệ Lãnh Hầuđãcắt đứt đườngđiBắc Cương thông với Trung Nguyên, khẳng định là Cát Thanh Viễn phải táng thân nơi thảo nguyên. Mà chuyệnhắncần phải làm là chậm rãi dày vò, quyếtkhôngthể để cho Cát Thanh Viễn chếtđidễ dàng được!
Chỉ mấy ngày ngắn ngủn, tiểu Long Châu do mìnhthậtvất vả mới dưỡng ra châu tròn ngọc sáng lại gầyđimộtvòng, tâm Thái phó đại nhân giống như bị vô số con daonhỏđục khoét, đau đớn vô cùng.
Đợi đến trận mưa hôn vừa dứt, Trứng gàđãbị đặt ởtrêngiường, hai má đỏ hồng, ánh mắt mơ màng, thử hỏi, người nam nhân nào có thể ngăn cản được sức hấp dẫn này?
Có thể thấy được nữ tử “khôngsạch” đó là chuyện thiên hạ khó tha thứ nhất. Trước kia luôn căm tức Thái phókhôngchịu buông tha nàng, sau này đến lúc được yên tĩnh, có lẽsẽquay về cảnh quân ra quân, thần ra thần, và những nụ hôn triền miên, mây mưa ân ái chỉ làmộtgiấc mộng trong đêm dài,mộtkhi tỉnh lạisẽtan thành tro bụi.
Chỉ thấy ruột gan như đứt từng khúc, gắt gao ngồi ởtrêngiường, thực hậnkhôngthể hung hăng đánh bản thân, vì sao lúc trước lạikhôngđề phòng, làm cho bảo bốiyêunhất bị khổ sở!
Vốn cứ tưởng rằng mìnhsẽkhôngthèm để ý đám yến yến oanh oanh bên cạnh người nam nhân này, nhưng đến khi chuyện này chỉ diễn ra cách nàngmộtcánh cửathìmới pháthiệnmìnhthìra lòng mình lạinhỏnhư thế, chậm rãi hít vàomộthơi, cảm thấy tâm trạngđangbuộc chặt trong ngực liền thả lỏng, tay chânđãkhôi phục lại bình thường...
Tiếng thở gấp kia thập phần quen thuộc, luôn vang lên bên tai và phả những hơi thở nóng rực vào tay nàng nhưng nay cách nhaumộtcánh cửa, nam nhân lại đem vị nào giai nhân nàoyêunhư trân bảo trong ngực, dùng bàn tay to đầy những vết chai kia từng tấc chạm vào thân thể mềm mại. Mỗi tiếng vô cùng thân thiết kia lạiđangthìthầm như rót mật vào tai với hồng nhan tri kỉ nào?
Nơi này mặc dù là phủ tướng quân,mộtthị trấn quan trọng ở biên thùy, rốt cuộc vẫnkhôngso được với thâm cung, hoa viên được sắp xếpmộtcách lộn xộn, dù có nhìn ngắm cũngkhôngcó chút cảm giác. Niếp Thanh Lânđidạo đượcmộtlúc liền nhìn thấy Thái phó từ phía bên kia hoa viênđangđiđến, hơi ngước mắt nhìnthìthấyhắnđangnhíu mày lại nhìn nàng: “Bên ngoài lạnh như thế, saokhôngkhoác nhiều áomộtchút?”
Tác giảnóira suy nghĩ của mình: Cuồng: Xin hỏi lúc ngươi ở dưới đ*ng q**n Thái phóđãtrải qua mạo hiểm nào?
Xử lý mật hàm, lại phái thuộc hạđimật thám, Vệ Hầu đứng ở trong thư phòng, mở ra hộp gấmtrênbàn, bên trong chỉ là cái yếm đỏ, đây là đêm qua lúchắnvụng trộm vào phòng giai nhân tranh thủ trộm lấy, mỗi đêm,hắnđột nhập vào khuê phòng nàng vụng trộm khẽ hôn vài cáitrênkhuôn mặt mềm mại ngọt ngào kia. Nhưng đêm qua lúchắnchạm vào môi nàng, lại pháthiệntrênmặt nàng ẩm ướtmộtmảnh,khôngbiếtđangmơ thấy gì lại đau lòng rơi lệ như vậy, miệng liên tiếpnói“Đừng...”
nóixong,hắnliền đứng dậyđira ngoài. Nghĩ lại vẫn kêu An Xảo Nhi tới hầu hạ nàng, dù sao cũng là nô tỳ trung thành, chắc chắnsẽkhôngđể người lạ tới gần Trứng gà.
Xa xa người ngựa chưa tới, sói đóiđãtới trước, đúng lúc thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Trương Thị Ngọc vừa mới tỉnh lại nhào tới nằm che chắn bảo vệ công chúa, liền bị sói đói cắn ở lưng. Mắt thấy sói đầu đànđãtấn công, tứcthìbầy sói phía sau cũng rục rịch chuẩn bị xông lên. Đúng lúc này, hàng chục mũi tên lửa bắn tới đẩy ngã bầy sói.
Niếp Thanh Lân chờhắnvỗmộtlúc lạikhôngthấy động tĩnhthìkhẽ ngẩng đầu lại thấy mắt phượng Thái phó đại nhânđangnhắm chặt, mày rậm nhíu lại, đúng làđãngủ.
Vừa tỉnh dậy, hơi hơi mở mắt liền thấy Thái phóđangngồi cạnh giường cúi đầu nhìn nàng, cặp môi mỏngđangchậm rãi nhích lại gần,nhẹnhàng in xuốngmộtcái hôn, khoảng cách thân cận đến nỗi có thể thấy đượcrõràng hàng lông mi rậm rạp của Thái phó, nụ hôn giống như cọng lông xẹt qua làm tâm nàngkhôngkhỏi run lên, đến khi thấy nàng đột nhiên mở ra mắt,hắnlại vội vàng lùi về phía sau, sắc mặt trấn địnhnói: “Công chúa tỉnh là tốt rồi, nghe Xảo nhinóinàng lúc trước bệnh nặng, nếuđãmới khỏithìkhôngnên tắm rửa,mộtlát ta mang nước ấm cho nàng chà lau thân thể. Loạn đảng của Cát tặc vẫn chưa tiêu diệt xong, chúng ta tạm thờikhôngthể trở lại kinh thành, bản Hầuđixử lý chút công vụ, nếu công chúa có gì phân phóthìgọi thị vệ đến.”
Nhưngthậtra mình lại luôn nằm mơ thấy những cảnh tượng của trước kia, trong đêm khuya dài canh vắng, mơ thấy Thái phó vào phòng ngủ, nằm ở bên cạnh hônnhẹhai má,nhẹgiọng gọi “tâm can bảo bối “, làm cho nàng thập phần xúc động. Nhưng đến khi nàng tươi cười muốn giơ tay chạm vào đôi mắt phượng của nam tử,hắnlại lạnh lùng thay đổi sắc mặt, vung tay đẩy nàng vào trong đám bụi mịt mờ...
Vừa đúng lúcmộttrận gió mạnh thổi qua, cửa thư phòng bị gió thổi ken kétmộttiếng mở ra.mộtvị giai nhân đứng ở trước cửa, tựa hồ chuẩn bị xoay ngườiđi, đến khi thấyrõtình hìnhtrêngiường, hai mắt liền khẽ trợn to, đôi môi mỏng khẽ nhếch.
Nhưng lần này công chúa bị tặc nhân b·ắ·t· ·c·ó·c, trong sạch nữ nhi khó giữ được, nhưng Thái phó lạikhônghỏi,khôngphải nhận định công chúakhôngcòn trong sạch,đãbị tặc nhân làm bẩn thân sao!
An Xảo Nhi cẩn thận nhìn công chúa, lại nhìn đến vì hành động kia mà mặt nàng trắng bệch. Trongmộtkhoảnh khắc, Xảo nhi dường như chưa bao giờ hiểurõchủ nhân như lúc này.
Mang tới nước ấm bỏ thêmmộtvài cánh hoa bách hợp, hơi nước bốc lên làm cho sắc mặt nàng trở nên nhu hòa, An Xảo Nhi cẩn thận hầu hạ công chúa cởi bỏ ngoại sam dùng khăn trắng mềm mại chà lau thân thể công chúa, cũngkhôngbiết chủ nhânđangnghĩ, sắc mặt ngưng trọng im lặngthậtlâukhôngnói.
Trương Thị Ngọc thương thế nghiêm trọng được đưa đến y quán chữa trị, mà Thái phó lại ôm công chúa vào trong phòng nghỉđãđược tướng quân phủ sắp xếp sẵn ở Thanh long quan.
Theo tính toán từ kinh thành chạy đến biên quan, cho dù là ngày đêm gấp rút, Thái phó tới đây cũng quá nhanh, như vậy cho dù làm bằng sắt cũngsẽmệt mỏikhôngphải sao? An ủi chính mình xong, Niếp Thanh Lân cũng khép mắt lại, nghe theo hô hấp của người kia cũngđivào giấc ngủ.
Giấc mơ vừa tỉnh,trêngương mặtđãthấm ướtmộtmảnh... Cứ ngỡ rằng mìnhsẽgiữ chặt được trái tim của mình, lạikhôngngờ, tim của mìnhđãbị mất từ lúc nào.....
Thế gian này luônyêucầu hà khắc đối với nữ tử,khôngcó ai ngoại lệ. Lúc trước mình cùng Cát Thanh Viễnđãbái thiên địa, cũng chỉ là lướt qua nhau mà thôi, lòng dạ Thái phó hẹp hòi chắc chắnsẽnhớ mãikhôngquên, mỗi khi nhắc tới đều là bộ dáng nghiến răng nghiến lợi. Nay nếuhắnmộtlòng nhận định mìnhđãbị Cát Thanh Viễn hủyđitrong sạch, lòng dạ người kia vốn hẹp hòisẽcho mình là dạng gì? Nhớ năm đóhắncùng với Thượng Vân Sơ là tình cảm cỡ nào, nhưng đến khi phụ hoàng cho Thượng Vân Sơ vào cung, sắc đẹpkhôngthay đổi, bộ dáng càng kiều diễm hơn trước, nhưng Thái phó cũngkhônggiống như còn tình cảm trái lại khinh thường liếc mắt nhìn đó sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 92
Khi thấyrõcái yếmđãthấm ướtmộtmảnh, càng nổi bật sắc đỏ kiều diễm, chỉ có thể luốn cuống mắngmộttiếng: “khôngbiết xấu hổ!” Vừanóivừa cuống quít đem cửa thư phòng đóng lại, xoay người rờiđi.
Hôm nay, sau khi Niếp Thanh Lân rửa mặt chải đầu xong liềnđivề phía thư phòng Thái phó, nàng muốn cùng Thái phó thương lượngmộtchút về việc quay về kinh thành, mỗi ngày bị đè nén trong phủ, mỗi lần cùng Thái phó bất chợt gặp nhau, nàng có thể cảm nhận đượchắnđangcố ý lảng tránh. Thái phó cũng coi như người nhớ tình xưa nghĩa cũ,khôngtiện thay đổi sắc mặt ngay lập tức, nhưng ngoài buổi ăn trưa sau khi nàng vừa trở vềthìđãkhôngdùng bữa cùng nàng thêm lần nào nữa, luôn sai người bưng vào thư phòng, ngay cả buổi tốiđingủ cũng là an bài phòng ngủ khác,khôngbước vào phòng của mình nửa bước.
Nếu để gặp mặt nhau lại xấu hổkhôngbiết nhìn nhau như thế nào, thà rằng mình quay trở lại kinh thành. Mở cửa cungđãđóng bụi từ lâu ra, lấy vài quyển kinh Kim Cương,thậttâm niệm phật, hy vọng có thể cắt đứt tơ tình vốnđãmỏng manh đó, mới có thể sống qua những năm tháng sau này.
Thái phó làm sao chịu được, ném cái yếmđi, vươn tay liền nắm lấy bàn taynhỏbé của công chúa, đem nàng kéo vào thư phòng, lại hướng về phía An Xảo nhi đứng ở bậc thangnói: “Đứng xamộtchút, bản Hầu cùng công chúa có chuyện quan trọng cần thương lượng!”
Đầu ngón tay khẽ chạm, cái yếm mềm mại tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể, Vệ Hầu nằmtrêngiườngnhẹnhàng đưa lên ngửi mùi thơmtrênđó, nghĩ đến cái yếm mỏng ởtrênchỗ mềm mại cao ngất kia,mộtdòng nhiệt nóng bỏng như muốn phun trào. Mấy ngày tích góp từng tímộtđangsục sôi như núi lửa sắp nổ tung,khôngthể ngăn cản, chỉ mở rộng dây lưng đem cái yếm kia nhét vào trong người, chuẩn bị làm việc càn rỡ chỉ trai tơ mới lớn mới làm chuyện này.
“Trứng gà ngoan, đừng sợ, tathậtsựnhịnkhôngđược, nàng hãy thả lỏng nhắm mắt lại, tasẽlàm nhènhẹthôi, đượckhông”nóixong, liềnkhôngngừng hôn lên đôi môi ngày đêm thương nhớ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
mộtlát sau An Xảo Nhiđãđến, ánh mắt nàng có chút sưng nhưng biểu tình cũngđãbuông lỏng, may mắn trong y quán ở biên quan đại phu y thuật cũng cao siêu, Trương Thị Ngọcđãkhôngcòn chảy máu, lại được uống thuốc, tánh mạng xem như bình an, mà congáicủa mình cũng giao cho bà v·ú trong phủ tướng trông nom để có thể tĩnh tâm hầu hạ công chúa.
Nàng chậm rãi xoay người muốn rời khỏi chỗ này, bất ngờ xuấthiệnmộttrận gió to thổi tới làm mở ra cánh cửa thư phòng, rốt cuộc nhịnkhôngđược vừa quay đầu lại. Chính là nhìn thấy cảnh làm cho hai gò má nàng ửng đỏ...
đãnhiều ngày,hắnthậm chíkhôngdám cùng bé con ăn cơm, xa cách nhau mấy ngày, nhung nhớ như lửa nung đốt,đãlàm cho khứu giác củahắntrở nên đặc biệt linh mẫn, bởi vì cho dù là ở mùi thịt thơm ngonđangtản ra bốn phía nhưnghắnvẫn có thể chuẩn xác biết đượcrõhương vị thân thể kiađangở đâu. Mỗi khi liếc nhìn nàngmộtcái,hắnchỉ hậnkhôngthể đem nàng hòa nhập vào trong cơ thể, lột bỏ xiêm y, bừa bãi hưởng thụ thân thể mềm mại còn có cái eo mềm nhũn nắm chưa đầy tay kia, đem nóng bỏng của mình ra vào trong cơ thể nàng...
Thanhâmvang vọng dưới bầu trời đêm yên tĩnh, truyền vào tai Thanh Lân giống nhưđangở sa mạc lại có thể gặp được dòng suối mát trong, nàng gấp gáp kêu to: “Ta ở đây!”
Vệ Lãnh Hầuđitrước, chạy thẳng về hướng này, chiến mã hung dữ thành tánh, thấy bầy sóikhôngsợ liền giương vó đá bay hai con phía trước, Thái phó đại nhân bay lên vừa vặn đáp xuống bên người mà ngày đêm thương nhớ, giơ tay chém g·i·ế·t ba conđangbổ nhào ở phía sau, nhìn người nam nhânđangnằm đè lên người công chúa, thầm nghĩ: Chỗ này vẫn còn 1 con!
trênthảo nguyên sát khí rất mạnh, nếuđãtìm được tiểu Long Châu chạy về nhà trước rồinóisau.
Lo lắng trong lòng Thái phó trầm xuống, lạnh giọngnói: “Đúng làâmhồnkhôngtan, c·h·ế·t cũngkhôngxong, mạng cứngthật!”nóixong trong tiếng khóc nỉ non của đứa bé trong lòng Xảo nhi xoay người lên ngựa, ôm chặt Niếp Thanh Lân vào lòng, giục ngựa chạykhôngngừng về quan ải quan trọng là Thanh Long quan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưngsựh*m m**n hung mãnh cuồng dại kia nhất địnhsẽdọa cho bé con vừa mới trải qua trận sinh tử trở về.khôngđành lòng hỏi,khôngđành lòng nghe kể kiếp nạn xảy ra như thế nào. Chỉ đợi thời gian dày vò đó chậm rãi quađi, mình ôn nhu đối đãi mới có thể làm cho nàng quênđi, đến lúc đó,hắnchắc chắnsẽlàm cho nàng quên hết cơn ác mộng ở Bắc Cương, còn có cái tên c·h·ế·t tiệt Cát Thanh Viễn kia! Dùng bản lĩnh vàsựdũng mãnhtrêngiường của mình để chứng minh trong trời đất bao la này chỉ có Vệ Lãnh Hầuhắnmới là tướng công xứng đôi với nàng!
Nhớ tới người nam nhân này lúc thảo phạt ở Nam Cương, từng viết thưyêucầu mình gửi y phục trong của mình, khi đó chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, rốt cuộc làkhôngsuy nghĩ cẩn thậnhắnmuốn làm gì, hôm nay trời vừa sáng, An Xảo Nhi có lầm bầm bảo sao lại thiếu mấtmộtcái yếm, vốn cho rằng là do Xảo nhi sơ ý làm mất,hiệntại mới hiểu được,thìrađãbị gã ph*ng đ*ng này trộm mất để làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này.
Nghe được tiếng bước chân rờiđivội vàng, Niếp Thanh Lân chậm rãi ngồi dậy, lẳng lặng mở cửa sổ, ngoài cửa sổ cành hoa cũngđãrụng, chỉ còn lạimộtđóa cúc tàn ương ngạnhkhôngchịu rờiđi, mảnh mai lắc lư trong gió. Tôn lên bầu trời vô cùng buồn bã.
“Công chúa, để nô tỳ gặp Thái phónóirõràng!” Nghĩ vậy An Xảo Nhi vội vàng đứng dậy. Chủ nhân có thể bình yên vôsựcho tới hôm nay đều là dựa vào chút tiếc thương nhonhỏcủa vị Thái phó quyền khuynh thiên hạ, Nếu điểm thương tiếckhôngcòn, vậy... Công chúasẽrơi vào kết cục gìkhôngcầnnóicũng hiểu.
Đến trước thư phòng còn chưa kịp gõ cửa, liền nghe được tiếng thở hổn hển từ bên trong truyền ra, còn có tiếng gọi nỉ non “Tâm can bảo bối”.âmthanh vui sướng kia nhất thời làm cho Niếp Thanh Lân vốn nâng tay lên lại cứng ngắc ở giữakhôngtrung.
nóixong liền cởi áo khoác của mình muốn khoác lên người công chúa, Niếp Thanh Lân hơi lùi lại theo bản năng, khuôn mặt tuấn tú của Thái phó nhất thời cứng lại, cắn răng hítmộthơi, đem áo choàng đưa cho Xảo nhi đứngmộtbên trầm giọngnói: “Ngươi khoác thêm cho công chúa.”nóixong liền xoay ngườiđisải bước qua.
NghenóiCát Thanh Viễn kia lại cùng bộ phận chủ lực của Mạt Nhi Cáp hội hợp, ở trong trận chiến loạn vốn bị Vệ Lãnh Diêu đâm bị thương, vết thương chưa khôi phụcđãbị thuộc hạ Hưu Đồ Vũ bộ bắn tên ngay vào chỗ nguy hiểm, mang theo vết thương nặng cùng vài thân tín đào tẩu.
Cái yếmđangđợi giặt: Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh...
mộtchữ “Tình” làm khổ biết bao đôi nam nữ?
Vốn tưởng rằngđãchết trong bụng sói,khôngngờ Thái phó giống như vị thần xuấthiệntrước mắtđangôm nàng, Niếp Thanh Lân nhất thời mừng rỡ khôn xiết, kích động ôm lấy cánh tay Thái phó, tình cảm mãnh liệt mênh mông như thế nàyđãđem mỏi mệt nhiều ngày nay tan biến, Thái phó cũng ômthậtchặt thân thể mềm mại ấm áp trong lòng như muốn khảm vào trong ngực. Mà thị vệ phía sau cũng đuổi tới bảo hộ chủ tử ở bên trong, liên tục chém g·i·ế·t sói đói.
Ngay lúc bầy sóikhôngngừng tiến tới, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng vó ngựa cùng với tiếng kêu hùng hậu của nam nhân: “Trứng gà! Trứng gà...”
Nhưng chẳng biết tại sao,đãhiểurõhết thảy nhưng lạikhôngbình tĩnh được.
Trải qua trận này, Hưu Đồ Hoành cũngđãthấyrõbộ mặt vị Vương đệ Hưu Đồ Liệt kia, đối với Hung Nô Thiền Vu cũng sinh ra tâm lý đề phòng. Thái phó đưa ra kế sách bên trong Hung Nô rốt cuộc vẫn có hiệu lực. Xem xong mật thư Hưu Đồ Hoành đưa tới, Vệ Lãnh Diêu ngầm cười lạnh. Nếu kế hoạch thoả đáng lại có thể hoàn toàn giải quyết Bắc Cương.
Chỉ là chínhsựdễ dàng... Nhưng ngọn lửa dưới đ*ng q**nđãnhiều ngay nay tàn phá bừa bãi lại vẫn chưa có cách nào làm nó tiêu tan?
Lúc nàyđãthoát hiểm miệng hổ, tưởng rằnghắnlại giống như lúc trước, đến khi gặp lại đợi chokhôngngười liền tức giận hôn mình nồng nhiệt, sau đó ấn đếntrêngiường làm chuyện người khác phải đỏ mặt... Nhưng Thái phóhiệntạiđãngủ say như c·h·ế·t... Niếp Thanh Lânkhôngbiết tại sao trong lòng lại sinh ramộtsựmất mát, nhưng trong hơi thở Thái phó lại lộ ra hương vị quen thuộc, lại khiến cho nàng an lòng.
Nhấc chân liền đá Trương Thị Ngọc phía sau lưng máu thịt lẫn lộn quamộtbên. Sau đó xoay người ôm lấy công chúa, bàn tay lauđivết máutrênkhuôn mặtnhỏnhắn, pháthiệncông chúakhôngbị thương chỉ là máu sói bắn lên mặt liền thở phàonhẹnhõm.
Trong lòng Vệ Lãnh Hầu biết nàng bị kinh sợ, liền trấn an sờ sờ mu bàn tay nàng,khôngnóingười khác, chỉ e ởtrênthảo nguyên gặp bầy sói đóithìngay cả nam tử cũngsẽsợ tới mức hồn phi phách tán, chứ đừngnóilàmộtnữ tử mảnh mai suốt ngày ở trong cung. Vì thế liền kêu thị nữ mang cơm đứng ngoài, còn mình xoay người ởtrêngiường an ủi vỗnhẹlưng nàng
“Xảo nhi... Thái phó nếu muốn biết, cần ngươi phảiđinóisao? Đừng tự rước lấy nhục.” Niếp Thanh Lân hítmộthơi dài, sắc mặt bình tĩnhnói.
đitới cửa sau Thanh Long quan, thủ vệ cửa thành tướng quân sớm biết tin tứcđãmở cửa thành đón đoàn người Thái phó đại nhân trở về.
Trong vòng vây đêm hôm đó, tuy rằng Cát Thanh Viễn tạm thờiđãchạy mất, nhưng bộ lạc Mạt Nhi Cáp phần lớnđãkhôngthể khôi phục. Sau khi tấn công chủ doanh, Hưu Đồ Vũ vừa mới kế thừa vương vị bị Hưu Đồ Hoành đánh trở lại, bị trói treo lên cột cờ làm dân chúng hoảng sợ, Hưu Đồ Hoành sử dụng hỏa công do Thái phó cung cấp bao vây tấn công công, khiến cho mai phục tại tại Mạt Nhi Cáp chủ động đầu hàng, trong lúc nhất thời phía bên Hưu Đồ Hoành chẳng nhữngkhôngcó tổn thất, ngược lại càng lớn mạnh, trong bộ lạc Hưu Đồ Hoành trong lúc nhất lại có thể cùng Vương thượng kia địa vị ngang nhau.
“Thái phókhônghỏi ngươi lúc ở Mạt Nhi Cáp Bản cungđãgặp được gì sao?” Niếp Thanh Lân đột nhiên mở miệng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên tai từng cơn gió lạnh thổi tới,trênthảo nguyên rộng lớnhiệnnay chỉ có ba con ngựa,mộtnam nhânđangbị thương, hai thiếu nữ cùng vớimộtđứa bé sơ sinh vẫnđangngủ say tới mức phun bong bóng trong lòng mẫu thân, đối với khẩu vị bầy sói mànóiđây chính là bữa ăn tối từtrêntrời rơi xuống, vừa vặn béo gầy vừa đủ.
Niếp Thanh Lân bị kéo vào khuôn ngực nóng bỏng, chỉ cảm thấy trong thư phòng vốn dày đặc mùi xạ hương chưa tan hết, hítmộtcáiđãcảm thấy yết hầu nóng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
May mà thanh danh của nam nhân lạikhôngbị đè ép như thế, cho dù dân gian đồn đạihắncùng với công chúa tình duyênđãđịnh, cũngsẽkhôngảnh hưởng đến con đường lựa chọn thê tử sau này của Thái phó đại nhân kinh quan lục cung. Sau khi nghĩrõràng, Niếp Thanh Lân cảm thấy mình nên như trút được gánh nặng, cũngkhôngcần thiết phải giải thích, lòng ta trong sángđãđủ.
Ưóc chừng bầy sói bị chém g·i·ế·t chỉ còn lại mười con. Vệ Lãnh Hầu ôm lấy Niếp Thanh Lân muốn đem nàng đặttrênlưng ngựa, đúng lúc này, Niếp Thanh Lân lo lắng nhìn Trương Thị Ngọcđangnằm bất độngtrênmặt đất, thấp giọngnói: “Thái phó, cứu Trương thái y...”
nóiđến đây, An Xảo Nhi đột nhiên hiểurõý Niếp Thanh Lân vừanói. Nàng tuy rằngkhôngở cùng nhưng thời khắc vẫn luôn chú ý động tĩnh ở kinh thành, Thái phó để cho công chúa “sống lại”mộtchuyện, cũngđãrõràng. Dân gian tung tin Thái phó đến miếu xin nguyệt lão tặng bàn đào, nếu làthậtsự, đó là Thái phó muốn cưới công chúa, vậy An Xảo Nhi cũng có chút an lòng, kia Thái phó tuy rằng nhìn saokhôngphải phu quân tốt, nhưng vẫn tốt hơn khi tiểu chủ nhân giả trang Hoàng đế tưởng rằngkhôngcó cách nào thoát khỏithìbây giờđãcó thể bình an.
Mới vừa rồihắnđãsớm phân phó người trong doanh trại dọn dẹp sạchsẽtrong phòng,đãnhiều ngày tiểu Long Châu ở trong tay bọn kiasẽgặp những chuyện gì? Cơn ghen tuông ào ạt tràn đến như sóng cuộn, Vệ Lãnh Hầu ngăn cản mình nghĩ tiếp nữa, sờ mặt nàngnói: “Công chúa nghỉ tạm trước, tađikêu người hầu làm chút món ăn ngon miệng, ăn xongthìngủmộtgiấcđi.”nóixong liền lạnh mặt đứng dậy, nhưng bàn tay bị nàng níu lạikhôngchịu buông. Khuôn mặtnhỏnhắn vùi vào trong chăn, môianhđào cắn cắn,nhỏgiọngnói: “Thái phó đừngđi...”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.