Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 88

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88


Thình lình xảy ra g·i·ế·t chóc. Nhất thời làm cho màn đêm của sa mạc bị bao quanh bởimộttrận máu tanh, thân mình Niếp Thanh Lânkhôngkhỏi run lên, lại khiến nam tử phía sau cười khẽ,hắndán vào vành tai trắng noãn của nàngnói:

Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh tuấn tú của Cát Thanh Viễn đột nhiên trở nên dữ tợnmộtcách đáng sợ, duỗi tay ra cởiđilong bàotrênngười nàng, miếng vải mỏng manhtrênngười nàng bị xé rách, lộ ra bị cái yếm bao đôi bồng đào đầy đặn mê người.

Cát Thanh Viễn ra lệnhmộttiếng, thủ hạ củahắnđều xoay người lên ngựa. Cát Thanh Viễn cũng đem Niếp Thanh Lân ôm lêntrênngựa của chính mình, gỡ dây thừngđangtrói chặt nàng sau đónói: “Thỉnh bệ hạ hãy ôm chặt lấy thần, nếukhônglát nữa lỡ rơi xuống ngựa, chỉ sợ khuôn mặtnhỏnhắn của ngàisẽbị vó ngựa dẫm nát, mùi máu tươisẽdẫn dụ bầy sói ở thảo nguyên đến. Đến lúc đó, chúng nó cũngsẽkhônghiểu thương hoa tiếc ngọc, nhất địnhsẽtừ từ nhấm nháp long thịt của ngài!”

Khâu Minh Nghiên vội vàngnói: “Tội thầnđãsai người an bài sẵn ngựa, nguyện theo Thái phó xuất quan!”

Cát Thanh Viễn đúng lúc này dùng áo khoác lôngmộtlần nữa quấn quanh người Niếp Thanh Lân, sau đó sắc mặt như thườngnói: “Thủ lĩnhđãngủ chưa?”

hắnchậm rãi buông bồn gỗ xuống, đứng thẳng dậy nhìn về phía công chúa. Bị ánh mắt thâm thúy của Cát Thanh Viễn trừng, Niếp Thanh Lân chậm rãi lại ngồi xuống đệm.

“Lẽ ra thần nên che mắt bệ hạ lại, làm cho Thánh Thượng bị sợ hãi, mong rằng thứ tội...”

Nhớ đến tin tình báo của Bắc Cươnghắnnhận được lúc trước, Cát Thanh Viễn tựa hồ tìm đến Mạt Nhi Cáp của Hung Nô để nương tựa. Nghĩ vậy, tâm Vệ Lãnh Hầu chợt thắt chặt lại,hắnthậm chíkhôngdám nghĩ đến khi Trứng gà rơi vào tay tặc tử kiasẽcó kết cục như thế nào.

Bởi vì sợ Hoàng thượng vào doanh trướng kêu loạn, cho nên Cát Thanh Viễn lại dùng vải nhét vào miệng của nàng. Cát Vân Nhi vốn tưởng rằng ca casẽbắt Vĩnh An công chúa làm tù binh, trong trái tim ác độc của nàng ta mừng như điên, nhất thờiđinhanh vài bước, nhưng khiđiđến trước ngựathìthân mình Niếp Thanh Lân nghiêng sangmộtbên, lộ ra góc áo sáng chói được bao bên dưới lớp áp lông, mới pháthiệnngười này có bộ dạng tương tự công chúa, nhưng lại mặc long bào màu vàng, nhất thời có chút chần chờ,thìrakhôngphải công chúa? Trời ạ, ca ca...thậtsựb·ắ·t· ·c·ó·c thiên tử đại Ngụy đem đến đây sao?

Khi Cát Thanh Viễn ôm Niếp Thanh Lân xuấthiệnở doanh trại, nam nữ già trẻ của bộ lạc đều cúi đầu thi lễ với ngườiđangngồi ởtrênlưng ngựa. Mà Cát Vân Nhi mang theomộtthị nữ Hung Nô từ suối nước nóng của doanh trại tắm rửa trở về, nàng ta vừa liếc mắt, liền trông thấy Niếp Thanh Lân được ca cađangôm trong lòng.

“Phương Bắc cằn cỗi,khôngthể so với hoàng cung,thậtsựlàkhôngthể chuẩn bị vật dụng đầy đủ, công chúa phải nhẫn nại, trước tẩy sạch thân mình, tađãsai người dùng rượu mạnh ngâm giặt chăn mền này rồi, còn hơ qua lửa để dành cho công chúa tắm rửa, mấy ngày tới nàng nên nằmtrêngiường trong doanh trại nàyđi.”

Nghe được Thái phó gọi hai chữ “Nghiên Thanh”, Khâu Minh Nghiên nhất thờikhôngnhịn được, nước mắt rơi thành dòng: “Ý của Thái phó, Nghiên Thanh hiểu được, Thái phókhôngở đây, bình ổn các lộ Phiên vương,khôngđể cho Thái phó hai bề đều thọ địch, nếu lỡ Hoàng thượng...thìđợi đến khi Thái phó trở về, Nghiên Thanh cũngsẽlấy c·h·ế·t để tạ tội!”

Có thể dễ dàng thoát thân trong đám loạn quân, lạimộtđường thong dong từ Nam Cương chạy trốn tới phương bắc, nhanh chóng nắm trong tay toàn bộ bộ lạc Mạt Nhi Cáp, Niếp Thanh Lân cảm thấyhắnthậtsựkhôngcòn vẻ nôn nóng thành công,mộtbước bay lên trời như khi ở kinh thành triều Ngụy.

Bộ lạc Mạt Nhi Cáp ở Bắc Cươngtrênthảo nguyên vốn là rất thuận lợi cho cuộc sống du mục, đàn dê có thể an nhàn ăn cỏ tươi xanhtrênthảo nguyên, sản xuất ra sữa ngọt lành tươi mát cho nữ nhân trong bộ tộc. Nhưng sau khi thủ lĩnh Hưu Đồ Vũ ở tranh đoạt vương vị với Thiền Vu bị bại trận, cuộc sống du mục an nhànkhôngcòn tồn tại nữa. Quy tắc ở thảo nguyên cho tới bây giờ đều là tàn khốc khắc nghiệt như vậy, bọn họ bị bắt phải rời bỏ thảo nguyên đầy cỏ xanh tươi tốt, lưu vong tới nơi đất đai khô cằn ở Bắc Cương. Bởi vì bần cùng đói khát, càng ngày càng nhiều dũng sĩ trở thành đạo tặc, hoạt động cướp bóc nổi lên.

Nếu như lần nàyhắnđiều tra đúng, như vậy... Thủ phạm sau lưng cướpđiLong Châu Tử lần này chắc chắn lại là Cát Thanh Viễn - Nam nhân này lần lượt đào thoát được những lần bao vây tiêu diệt tỉ mỉ của mình, lần sau lột xác càng thêm giảo hoạt tàn nhẫn hơn so với lần trước, cuối cùngđãthành tinh...

“Người đâu! Lệnh cho các trạm dịch chuẩn bị khoái mã, bản Hầusẽxuất quan!”

Đúng lúc này, từ cánh tay vươn dài kia đột nhiên bay ra ám tiễn sắc bén lạnh như băng... “Phụt”mộttiếng động vang lên, c*m v** giữa mi tâm của Lục Phong, mũi tên sắc bén xuyên qua sau đầu, từng dòng máu tươi đỏ sẫm cùng chất lỏng mầu trắng ngà chảy xuống tí tách...

Chiều tàn rơi sông giăng

Ngay cả khi Niếp Thanh Lânkhôngmuốn tắm rửa trước mặthắn, mà là tránh ở phía sau bức màn che của doanh trại, Cát Thanh Viễn cũngkhônghề ngăn trở. Sau khi nàng rốt cục cũng chậm rãi cọ rửa xong thân thể, chậm rãi mặcmộtchiếc trường bào của nam nhân mà Cát Thanh Viễn đưa cho nàng, chậm rãiđira ngoài,đãthấy nam tử kia duỗi tay về phía nàng.

trêndưới bộ tộc, đều hoàn toàn phục tùng vị Cát tướng quân liệusựnhư thần này,nóigì nghe nấy, từ sau khi vị Cát tướng quân này đem muội muội của chính mình gả cho Hưu Đồ Vũ, người vẫnđangchìm trong thất bại sau cuộc chiến đoạt vị chưa dậy nổi, nay lại trầm mê suốt ngày trong rượu ngon cùng bờ ngực mềm mại của tân thê. Màtrênthực tế Cát Thanh Viễnđãđược dũng sĩ của bộ lạc xem như thủ lĩnhhiệntại, cúi đầu nghe lệnh.

Suốt ba ngày, các nha môn đềukhôngcó tin tức gì, đường lớnnhỏthông đến Tề Lỗ đều bị kiểm tra. Mặt Thái phó lạnh như băng, cảm thấy chuyện Long Châu Tử mất tích lần này tựa hồkhôngphải đơn giản là do vài Phiên vương loạn thần bày ra như vậy, bên trong thậm chí giống như cóâmmưu quỷ dịđãtừng gặp.

hắnđột nhiên cúi đầu hôn lên môi Niếp Thanh Lân, nụ hôn hung ác dị thường như muốn cướp đoạtđihơi thở của công chúa. Mùi vị ngọt ngào này cực kì thơm ngọt y như trong trí nhớ, làm cho người ta ăn ngon thành nghiện, từ khi quen nàng, tất cả những nữ nhân sau nàyhắnđều cảm thấy nhạt như nước ốc!

Lục Phong lúc này vội vãđitới,trênthực tế khi Cát Thanh Viễn xuống ngựa,hắnliền nhắm mắt theo phía sau Cát đại nhân, hy vọnghắnliếc mắt nhìn về phía mìnhmộtlần,đãlâu chưa gặp lại, lúc trước ở kinh thành chỉ làmộtthiếu niên nhưng giờđãlàmộtnam tử trưởng thành oai vệ như vậy!

“không!” Niếp Thanh Lân ra sức giãy dụa, muốn tránh né bàn tay tà ác của Cát Thanh Viễn Nhưng Cát Thanh Viễn lại đột nhiên đem nàng ấn ngã xuống đệm, nghiêng người nằm đè lên thân thể nàng: “khôngư? Lúc công chúa nằm dưới thân của Vệ tặc có phản ứng kịch liệt như thế này để bảo vệ trinh tiết vì vi phukhông? Nàng nên nhớ, nàng và tađãbái thiên địa nàng là thê tử mà ta cưới hỏi đàng hoàng! Nàng có tư cách gìnóikhông?”

“Tội thần Khâu Minh Nghiên biết sai, ở quân doanh tự lĩnh 100 trượng, nguyện xin Thái phó cấp cho cơ hội để Khâu Minh Nghiên lập công chuộc tội cứu bệ hạ về.” Người này là Tướng quân đại nhân, phía sau lưng vẫn thấy vết thương dữ tợn, còn có máukhôngngừng chảy ra,rõràng là vừa bị phạtkhônglâu.

kỳ cảnh*

Nhưng Thái phó cả nhìn cũngkhôngthèm liếc mắtmộtcái, liền chuẩn bị sai người đưahắnđi. Khâu Minh Nghiên mím chặt đôi môi tái nhợt, vội vàngnóimộtcách suy yếu: “Thái phó,đãnhiều ngày tội thần xem xét việc lưu thông nam bắc và các giấy tờ từ các trạm gác ở biên thùy, cảm thấy chỗ này cần tra xét kĩ, chỉ cómộtđội nhân mã có thể thuận lợi thông qua các trạm gác, đó là đoàn xe mà Hoàng thượng tặng cho Thiệu Dương công chúa để vận chuyển vật phẩm hoàng gia.

Khi cơn ác mộng bỗng nhiên trở thànhsựthật, Niếp Thanh Lân ngược lại giữ được bình tĩnh, nằm ở trong rương gỗ, mở đôi mắt to bình tĩnh nhìn người đột nhiên xuấthiệnở trước mắt, Niếp Thanh Lân bởi vìđãlâu chưa mở miệng, nên thanhâmkhàn khànnói: “Bản lĩnh của Cát đại nhân càng ngày càng lớn,khôngbiết lần này lại mang theo trẫm để lĩnh hội

* Trích trong bài thơ Sứ chí tái thượng của Vương Duy

Trong đầu có chút lo lắng, vài lần dùng móng tay hung hăng bấm chặt vào trong lòng bàn tay, dùng đau đớn nhắc nhở chính mìnhkhôngthể suy nghĩ rối loạn.

Hiếm khi được huynh trưởngnóilời dịu dàng, làm cho trong lòng Cát Vân Nhi cảm thấy ấm áp, nhất thời xóa bỏsựnghi ngờ của nàng ta, nhu thuận gật đầu, xoay người tới doanh trại của thủ lĩnh.

*Kỳ cảnh: cảnh tượng kì lạ

Thái phó cau mày lạnh lùng nhìn ái tướng tâm phúc ngày xưa: “khôngcần, Nghiên Thanh nếuthậttình biết sai, như vậy bản Hầu hy vọng Nghiên Thanh nghiêm túc giúp bản Hầumộtviệc, trong lúc bản Hầukhôngở đây, ngươi phải ổn định triều cương,khôngđược toan tính sai lầm lần nữa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Niếp Thanh Lân liều mạng ngậm chặt miệng, ý đồ chống đỡsựxâm nhập của nam nhân, lại bị nam nhân hung hăng nắm cằm, bị bắt mở miệng, bất lực nhận đầu lưỡi như rắn độc của nam nhân xâm nhập.

nóixong, liền vươn tay ôm lấy bảo bối trong rương gỗ vẫn còn buồn bực được vận chuyển từ nơi rất xa đến đây. Đợi cho đến khi Cát Thanh Viễn đem nàng ôm ra khỏi chiếc rương gỗ, Niếp Thanh Lân liếc mắt nhìn bốn phía – nơi này chính làmộtđại mạc xa ngút ngàn, đầy thê lương buồn bã, gió cuốn làm bụi bay mù mịt, ở bên tai phát ra giống như tiếng kêu của quái thúđanggào thét, xa xa vọng lại tiếng sáo nghe ai oán, chỉ có vài cọng cỏ dạikhôngbiết tên kiên cường mọc trong cát, gió lạnh thổi làm thân thể khô nẻ run rẩy. Lúc nàyđãlà đêm khuya,khôngnhìn thấy vẻ tráng lệ của

Cát Thanh Viễn cũngkhôngnóicho muội muội thân thế bí mật của Hoàng đế, nhưng thấy nàng takhôngngừng nhìn phía “Thiếu niên” trong lòng mình. Ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, liền ôn nhunói: “Vân Nhi ngoan, mau trở về hầu hạ thủ lĩnhđi,khôngnênnóilung tung những lờikhôngcần thiết, nhớ kỹ, mục đích cuối cùng của chúng ta là quay về Đại Ngụymộtlần nữa...”

“Quỳ thủy của bệ hạ đến cũngthậtđúng lúc...” Cát Thanh Viễn mạnh mẽ tách chân của nàng ra để xác định,mộtlúc sau mới thản nhiênnói.

Sau khi hạ xong mệnh lệnh,hắnliền dùng áo khoác bằng lông đem người cứng ngắc trước mặt ôm chặt, giơ lên roi phát ramộttiếng hí vang, dẫn theo nhóm người ngựa nhanh chóng hòa mình vào trong bóng tối, mà phía sau lưng là ánh lửa sáng rực trời...

Chương 88

“Nữ nhân phía Nam các ngươi sạchsẽđến c·h·ế·t tiệt! Giống như tiểu Yên Thị tới hòa thân của phụ vươngđãchếtđicủa ta cũng thế, tối ngày cứ lo tắm rửa, phải biết rằngtrênngười có mùithìmới có thú chứ!”

Cát Thanh Viễn đương nhiên nhìn rasựkinh sợ trong đáy mắt của nàng, lại vẫn chỉ mỉm cười, vết sẹotrênmặtđãđược che khuất bởi ánh sáng mờ ảo của lều trại, nhưngthậtra cũngkhônghề làm mấtđikhí độanhtuấn củahắn: “Công chúa còn muốn vi thần giơ cánh tay bao lâu? Nếu làm cho thần mất kiên nhẫn,thìhình ảnh đókhôngđược đẹp mắt lắm đâu.” Nhìn thấy Vĩnh An công chúa đứng imkhôngchịu tiến lên, Cát Thanh Viễn lạnh lùngnói.

Sau khi tới bộ lạc Mạt Nhi Cáp, ca ca lại đem nàng hiến cho Hưu Đồ Vũ. Đối với việc này, Cát Vân Nhiđãthành thói quen,khônghề cảm thấy e thẹn ngại ngùng, dù sao nàng tađãsớm học cách tìm thấy khoái hoạt ở dưới thân nam nhân, Hưu Đồ Vũ này tuy rằng thô lỗ, nhưng thân thể tráng kiện tốt hơn hơn gã Nam Cương vương bởi vì sa vào nữ sắc trở nên hư nhược kia rất nhiều. Vào doanh trướng, cònkhôngkịp cởi bỏ y bàotrênngười, nàng tađãbị Hưu Đồ Vũ người đầy mùi rượu túm lêntrêngiường.

Nơi nàykhôngphải đại Ngụy! Mà là... Bắc Cương! Nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng Niếp Thanh Lân bất giác lại trầm xuống, nghe thanhâmtiếng sáo kia, tựa hồ là cách biên quankhôngxa,hiệntại trời tối,khôngnên chạyđi, nếu bọn họ có thể ở đây cắm trại, có lẽ mìnhsẽcó cơ hội phát ra tín hiệu...

Cát Thanh Viễnhiệntại càng thêm bình tĩnh ngoan độc, cũng càng thêm sâukhônglường được. Vốn khihắnchạy ra khỏi kinh thành, mình còn từng lo lắnghắnsẽtiết lộ ra ngoài thân thế bí mật của mình để đả kích Vệ hầu, nhưnghắnlại tựa hồ giữ nghiêm bí mật,khônghề tiết lộ bất cứ điều gì. Nhưhiệntại, nàng lo sợ khi gặphắnsẽnhìn thấy vẻ mặt oán độc đáng sợ củahắnbởi cảnh cửa nát nhà tan, sợhắnsẽtìm mọi cách làm nhục chính mình, nhưnghiệntại,hắnlại giống nhưmộtphu quân cẩn thận quan tâm, chăm sóc thân thểkhôngkhoẻ của nương tử.

hồng thủy ngập trời nào nữa đây?”

Cát Vân Nhi cố gắng nhẫn nại chịu đựng mùi khó chịutrênngười nam nhân tỏa ra, thuận theo mở hai chân ra, làm ra vẻ sung sướng phát ra từng trậnyêukiều, nhưng cho dù thân thể bị va chạmkhôngngừng, trong đầu của nàng ta lại hồi tưởng tới thiếu niên vừa rồi trong lòng ca ca, ánh mắt “hắn” khi nhìn mình cũngthậtgiống...

Lần này gặp lại, Cát Thanh Viễn tựa hồ lại thay đổi rất nhiều, ít nhấthiệntạihắnhoàn toànkhôngcòn chút ngây ngô xúc động của thiếu niên mười chín tuổi.

Cát Thanh Viễn hơi dùng sức, đem thiên tử trong long bào ôm càng thêm chặtmộtchút: “khôngcần, dù saođãcó la bàn chỉ dẫn phương hướng, chúng ta suốt đêm trở lại doanh trại của Mạt Nhi Cáp.” Lờinóinày, nhất thời g**t ch*t hy vọng vừa mới nảy sinh của Niếp Thanh Lân.

Trong khoảnh khắc đó, Niếp Thanh Lân cảm thấy ống tay áo củahắnsẽcó mũi tên bay ra bất cứ lúc nào, khiến thân mình nàng hơi cứng đờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, ánh mắt tài hoa của Cát Thanh Viễn chuyển nhìn về phía Lục Phong, hơi nheo đôi mắt sâu thẳm thâm thúy, mỉm cườinói: “Tất nhiên là có chuyện, vất vả Lục đại nhân...” Lời còn chưa dứt, Cát Thanh Viễn hướng về phía Lục Phong chậm rãi vươn cánh tay ra...

Nam nhân như vậythậtđáng sợ, hoàn toànsẽkhôngbiết bước tiếp theohắnsẽcó dự tính gì.

Vệ Lãnh Hầu biết Khâu Minh Nghiên mới vừanóira những lờithậttình, nam nhi của Hắc Kỳ doanhnóilà làm,hắngiơ tay nâng Khâu Minh Nghiên dậy, nhưng trong lòng giống như lửa đốt: Trứng gà, nàng nhất định phải kiên trì... Thái phó nhìn về phương bắc mây mù ảm đạm, hậnkhôngthể chắp cánh bay thẳng tới.

Nhưng tất cả những việc này đềuđãthay đổi nhờ cứu tinh Cát Thanh Viễn đến từ Đại Ngụy.

nóixong,hắnđứng dậyđirồiđira.

Cảm giác được Niếp Thanh Lânđangmuốn trốn tránh, miệnghắnphát ra tiếng cười lạnh, xoay người ra lệnh cho thủ hạ củamình: “Thiêu hủy cả thi thể lẫn xe ngựa, đừng lưu lại bất kì vết tích nào!”

Hơn nữa... Thần còn điều tra được chuyện quan trọng, biết rằng Lục Phong năm đó khi vào kinhđithi, năm đóhắnở dịch quán dành cho sĩ tử, Lục Phong xuất thân bần hàn, vào kinh sinh bệnh mời đại phu tiêu hết tiền mang theo, thậm chí ốm nặng đến nỗikhôngdậy nổi ở trong dịch quán, năm đó là do Cát Thanh Viễn giúphắnthanh toán tiền phí tổn. Hai người tựa hồ có qua lại thân thiết... Có thể haykhông...”

Bắc Cươngkhôngcó nhiều phép tắc như đại Ngụy Cát Thanh Viễn tự mình nhúng ướtmộtchiếc khăn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Niếp Thanh Lân, Niếp Thanh Lân theo bản năng co mình lại, lại bị Cát Thanh Viễn nắm chặt cằm của nàng, dùng khăn cẩn thận lauđinhững bụi bẩn, sau khi đem gương mặt xinh đẹp kia lau sạch, tay liền chậm rãi cởi long bào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi Cát Thanh Viễn ôm người trong lòng trở lại doanh trướng của mình, đem nàng chậm rãi đặt ởtrênđệmthậtdày mới cởi dây trói ra.

Điều này làm cho Lục Đại Phòng cảm thấy rét lạnh, đợi khi Cát Thanh Viễn ôm Hoàng đế lên ngựa chuẩn bị rờiđi,hắnmới vươn tay túm dây cương ngựa, u oán hỏi: “Thanh Viễn cùng ta xa cáchđãlâu như vậy, chẳng lẽkhôngcó chuyện gì đểnóicùng Lục Phong sao?”

Cát Thanh Viễn lạnh lùng đánh giá, thân mìnhhiệngiờ của nàng tựa hồ lại kiều mỵ đẫy đà hơn rất nhiều so với trong trí nhớ, da thịt trắng nõn được lớp áo lông bào sáng rực kia bao bọc càng tăng thêm nét kiều diễm. Có thể thấy, nhất định là do Vệ Lãnh Hầu ngày đêm cày cấykhôngbiết mệt mỏi, thấm nhuần mưa móc nên mới có thể giống nhưmộtđóa hoađangthời kì xuân sắc nhất...

Tuy rằnghắnnóinhững lờiâmđộc, nhưng vẫn là để ngừa vạn nhất vẫn dùng dây thừng đem Niếp Thanh Lân trói cố định ngang bên hông củahắn.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Cát Thanh Viễn bật cười thành tiếng: “Ha ha ha, Thánh Thượng gặp cảnh đất bằng dậy sóng, núi lở đất rung thế mà vẫn bình thảnkhôngsợ hãi,thậtsựkhiến thần bội phục.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở thư phòng nghe các đạo nhân mã báo cáo xong,hắnbước ra cửa phòng, lại pháthiệnmộtngườiđangquỳ trước cửa, người nọ thấy Thái phóđira, vội vàng dập mạnh đầu xuống.

“Tướng quân,hiệntại trờiđãtối rồi, chúng ta có nên dựng trại tạm thời nghỉmộtchút haykhông?”mộtngười hầu Hung Nô đứng bên cạnh hỏi bằng tiếng Hán cứng nhắc.

Niếp Thanh Lân lúc này mới cảm thấy cả người mìnhthậtsựbủn rủn, mới vừa rồi ở trởtrênđường về, Cát Thanh Viễn tuy rằng cho mình ăn chút thịt cùng uống nước, nhưng liên tục mê man nhiều ngày, đối với thân mình vốn luôn suy yếu của nàng vẫn gây ra thương tổn rất lớn. Dây thừng được cởi, lập tức cả người tê liệt ngã xuống đệm.

Lúc trướchắnbị dũng sĩ của bộ tộc b·ắ·t· ·c·ó·c,khôngkể đến hiềm khích của lúc trướcđivào doanh trại, khi cùng thủ lĩnh quyết đấu, khiến Hưu Đồ Vũ ngã ngựa, làm chohắnthua tâm phục khẩu phục. Còn khiến cho thủ lĩnh Hưu Đồ Vũ thu nhận mình, cũng dùng những của cải quý giá của mình mang đếnđibiên quan đổi lấy lương thực và những vật dụng cần thiết. Đồng thời cưỡng chế người Thiền Vu Hưu Đồ Liệt phái tới đòi hỏi cống phẩm phi pháp,hắncòn đúng lúc hiến kế, giúp bộ lạc xảo diệu đánh thắng mấy trận khó khăn, lại hợp nhất vài bộ tộc cũng bị Hưu Đồ Liệt hãm hại, trong lúc nhất thời, bộ tộc Mạt Nhi Cáp lại trở về thời hưng thịnh của lúc trước.

Sa mạc bùng khói trắng

hiệntại tình thế của Đại Ngụyđangkhẩn trương và bức bách, Phiên vương các nơiđangrục rịch, các quân đội của Hắc Kỳ quân đều đóng quân ở doanh trại của các Phiên vương có khả năng tạo phản, cho dù Niếp Thanh Lânthậtsựrơi vào trong tay Bắc Cương, cũngkhôngthể đưa quân đội đến biên cương, chi bằng chính mình mang theo đội nhân mã đến Bắc Cương tìm hiểu tin tức để tìm cơ hội.

Nghe ca ca hỏi, nàng ta vội vàng trả lời: “Vẫn chưa, muội muội mới vừa rồiđitắm rửa,mộthồisẽvào doanh trướng hầu hạ Hưu Đồ thủ lĩnh...” Tuy rằng từnhỏmìnhđãkính trọng ca ca nghiêm trang này của mình, đối với lờinóicủahắnluôn luôn thuận theo. Nhưnghiệntại mỗi lần nhìn thấy ca ca,sẽcảm thấyhắnlạnh như băng càng ngày càng xa lạ, làm cho nàng ta cómộtloại sợ hãi phát ra từ nội tâm, lại càng lúc càng khao khát mình luôn hoàn thành mỹ mãn chuyện mà ca ca giao, chứng minh nàng takhôngphải thuộc loại vô dụng có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào...

Khi nam nhânâmđộc vừa rờiđi, tinh thần Niếp Thanh Lân mới buông lỏng, vội vã ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo nhìn nhìn bốn phía, đồ dùng trong lều trại thực đơn sơ, trừ đệm lót bằng lông cừu ra,thìcó vài chiếc bình bằng sành đựng nước,khôngcómộtthứ vũ khí vừa tay nào. Nàng vừa đứng dậy chuẩn bị xem tình hình bên ngoài doanh trạimộtcái,thìCát Thanh Viễn lại từ bên ngoàiđivào, chẳng qua trong tay bưngmộtbồn bằng gỗ to. Bên trong có nước nóngđangbốc khói.

Khóe miệng Lục Phong vẫn mang theo ý cười với kỉ niệm ấm áp trong quá khứ, cánh tay chậm rãi hạ xuống, thân mình ngã xuống mặt đất lạnh băng. Mà lúc này thị vệ áp giải xe ngựa tới thấy được tình cảnh này đầu tiên là sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn rút đao,đãbị thủ hạ của Cát Thanh Viễn dùng kiếm đâm vào tim, tiếng kêu kêu thảm thiết vang lên, thân thể ngã vào vũng máu.

May mắn là theo phong tục đại Ngụy, nếu chạm vào nữ tử đến quỳ thủysẽgặp phải xui xẻo. Thấy màu đỏ dưới thân Niếp Thanh Lân, Cát Thanh Viễn muốn hóa thân cầm thú cuối cùng cũng dừng tay đúng lúc, lấy tấm chăn lông cừu dày lót dưới thân nàng, lặng immộthồi mớinói: “Nhưng như thế cũng tốt, chứng minh công chúakhôngcó hoài thai nghiệt chủng của Vệ Lãnh Hầu, miễn cho về sau khi nàng mang thai lại phải hao tâm tốn sức chứng minh cho trượng phusựtrong sạch của đứanhỏ.”

Vóc dáng cao lớn, mặt mày như điêu khắc làm chohắnlâm vào say mê. Nhưng... Từ đầu tới đuôi, trong mắt Cát Thanh Viễn cũng chỉ có Hoàng thượng màkhônghề cóhắn.

Tác giảnóira suy nghĩ của mình: Hê hê hê, Cát nhân nhân à,hiệntại ngài có hạnh phúckhông? Có cảm nhận được thống khổ mà Thái phó đại nhân từng bị bởi nhìn được mà ănkhôngđược chưa?

, nhìn phía bốn phía chỉ thấymộtmàu men sâu thẳm đầycôtịch...

Chẳng lẽ... mình lại bị gãâmhiểm độc ác này chiếm đoạt tại nơi này sao? Đúng lúc này, bụng co rút đau đớn, nàng đột nhiên cảm giác dưới thân có gì đó chảy ra, chẳng lẽ... Cảm giác quen thuộc làm cho nàng mừng như điên, thừa dịp Cát Thanh Viễn đứng dậy, vội vàng mở miệngnói: “Đừng... Ta đến tháng rồi...” Nam nhân đứng dậy chuẩn bị c** q**n của nàng cũng đột nhiên dừng tay, bởi vì xác thực có màu đỏ chói mắtđanglan ra bên dưới lớp lụa trắng.

Những lờinóinày rốt cục làm cho Thái phó dừng lại bước chân, lúc trướchắncó thể đem tất cảsựvụ lớnnhỏtrong kinh thành hoàn toàn giao cho Khâu Minh Nghiên quản, chính là bởi vì tâm tưhắnta tỉ mỉ, thu thập tin tình báo cực kì nhanh chóng. Nhưng Thái phó tức giận vì Khâu Minh Nghiên bảo thủ, phụsựtin tưởng của mình,đãrõràng biếtâmmưu của Lục Phong, lại để mặc Hoàng thượng lâm vào tuyệt cảnh, nếukhôngphảihắnvẫn là thủ hạ trung thành và tận tâm đối với mình,mộtlòng vì nước, lại có Lỗ Dự Đạt, Đan Thiết Hoa cùng nhau cầu tình, nếukhônghắnnhất định dùngmộtđao đâm c·h·ế·t tên này. Nhưng lúc đó bị mình đá chomộtcước, tên tiểu tử này còn bày ra vẻ mặtkhôngphục, lúc này lại bày ra bộ mặt sám hốikhôngthôi, chắc có lẽđãbị Đan Thiết Hoa hung hăng giáo huấnmộttrận rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong mắt Lục Phong cómộttia kích động, tựa hồ lại nhớ tới nhiều năm trước đây trong vườn hoa đào bay tán loạn, gió xuân quất vào mặt, màu hoa đào đỏ rực, khi cùng thiếu niênanhtuấn tay nắm chặt bàn tay, lần đầu tiên trong cuộc đời mình nhịp tim nhảy loạn, lại nghe người thiếu niên sâu sắc phân tích những điều bất ổn trong thế cuộchiệnnay, những lờinóiđóđãtrở thành tín niệm để mình cố gắng phấn đấu sau này. Những ngón tay nắm chặt, đan vào nhau triền miên gắn bó,đãở trong mộng quanh quẩn nhiều năm qua, nay gặp Cát lang vươn tay ra,hắncũng kìm lòngkhôngđậu vươn tay đến, chuẩn bị cảm thụ hơi ấm của bàn tay kia truyền lại...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88