Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87
hắncòn chưa cónóixong, Thái phóđãsớm xoay người lên ngựa cùng với Lỗ Dự Đạt lao tới dịch quán của đồng hương Lục Phong.
Niếp Thanh Lân gập đầu, nhấc chânđangmuốn chạy, lại pháthiệnmộtbàn tay của Khâu Tướng quốc vẫn cònđangnắm chặt tay mình. “Khâu ái khanh còn chuyện gì quan trọng cần bẩm báo với trẫm sao?” Niếp Thanh LâNkhôngvội, ấm áp hỏinhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khâu Minh Nghiên cùng triều thần ở bên ngoài đợi hồi lâu, tính toán hiến tế hẳn làđãxong, nhưng vẫnkhôngthấy Hoàng đế cùng mấy tế tiđira. Đan ma ma lo lắng trong lòng, bước nhanh vọt vào kho lúa, pháthiệnmấy tế ti ngãtrênmặt đất, tiểu Trầm hậu cũng hôn mê bất tỉnh, nhất thời lớn tiếng kêu thị vệ đến, bắt đầu điều tra kho lúa.
Hung tợn khiển trách xong, Đan Thiết Hoa nhìn trái phảikhôngthấy có người, ngồi xuốngnóinhỏbên tai Khâu Minh Nghiên: “Thái phó sa vào nam sắc khi nào? Uổng cho ngươi tự xưng là thông minh, chẳng lẽkhôngnhìn ra Hoàng đế cùng công chúa vốn là cùngmộtngười sao? Thái phóđãlớn tuổi như vậy, cả đời chỉ động lòng vớimộtnữ nhân, lại còn là nàng dâu sắp cưới được vào tay, lại bị Khâu Tướng quốc ngươi tự chủ trương sắp xếp khiến nàng dâu của ngài ấy bị kẻ gian bắtđi... Ta thấy ngươi, hoặc là nên nhanh chóng tìm cho bằng được công chúa trở về, hoặc nên tìmmộtbức tườngthậtchắc chắn, sau đó đâm đầu vào đó chếtđi!”nóixong, Đan ma ma đá Khâu Minh Nghiênmộtcái, xoay ngườiđitrở về cửa cung.
Bánh xe từng bước tiến về phía trước, bên trong tiếng xe lăn lộp cộp đó, Niếp Thanh Lân chậm rãi mở mắt. Nhưng bốn phía làmộtmảnh tối đen, nàng vừa cử động lại pháthiệntoàn thân của mình đều bị trói chặt, ngoài miệng bị nhét khăn. Nỗi sợ hãikhôngtên lập tức bao vây lấy nàng, chẳng lẽ là... Thái phó muốn...không!khôngcó khả năng!
Hoàng thượng... và công chúa là cùngmộtngười? Người có chí lớn lại thông minh, khí độ thản nhiên thong dong, thiếu niên vẫn luôn xâm nhập vào trong từng giấc mộng củahắnlại làmộtnữ nhi!
Khi chiếc rương gỗ chậm rãi mở ra, Ánh vào mi mắt chính là bầu trời đầy ánh sao sáng lấp lánh lạ thường, còn có tiếng gió rít bên tai. Đột nhiên,mộtcây đuốc được đưa đến gần, chập chờntrênngười nàng.
trêntấu chương có tiêu đề [Con đường cưới vợ đầy trái ngang của Thái phó]~~~~
Thái phó cố nén lửa giậnnói: “Khâu Minh Nghiên, ngươi giám thị toàn bộ hướngđitrong kinh thành, chẳng lẽ Lục Phong có động tĩnh gì ngươi có thểkhôngbiết!”
Trong lòng Khâu Minh Nghiên biết trong mắt của Vệ Lãnh Hầukhôngthể chứa đượcmộthạt cát, nếu hỏi như vậy có nghĩa là ngài ấyđãnhận ra được việc gì đó, lập tức cắn răng quỳ xuống: “Thái phó, ngàiđãbị vẻ bề ngoài của tên thiên tử đó mê hoặc, Nghiên Thanh nhìn thấy trong lòng nôn nóng bất an, lần này kế hoạch của Lục Phong, Nghiên Thanh xác thực trước đó có nghe đượcmộthai, nhưng cũng vì hy vọng có thể dùng chuyện này để thức tỉnh Thái phó,khôngthểkhôngbuông con cừu non mặc người ta làm thịt thế này, nhưng Lục Phong kia có thể ngang nhiên đem Hoàng thượng ra khỏi kinh thành...thậtsựđãvượt ra ngoài dự kiến của Nghiên Thanh, nhưng kết quả như vậykhôngphải đúng lúc sao?... Thái phó! Nỗi khổ tâm của Nghiên Thanh giống như Nhật Nguyệt! Xin ngài đừng mê muộikhônglối thoát, sớm cưới công chúa...”
Mặt Thái phó nghiêm lại, lệnh cho rất nhiều thị vệ chia nhau ra kiểm tra tất cả các xe khả nghi trong kinh thành, bất luận là đường thủy hay bộ đềukhôngthể bỏ qua. Kinh thành nháo loạn, toàn bộ cửa thành đều bị đóng lại, binh lính điều tramộtcách quy mô, tạo nên cảnh gà bay c·h·ó sủa.
Tiểu Trầm hậu cảm thấy hai gò mà lập tức như muốn bốc cháy, hoàng thượng sao người có thể ôn nhu đến như vậy?
Thái phó mặtkhôngchút thay đổi nghe bộ hạ tín nhiệm của chính mình hiến kế, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đan Thiết Hoa muốn cùng vào tế lễ kho lúa, vì sao ngươi ngăn lạikhôngcho vào, hành động của Lục Phong ầm ĩ như thế, ngươithậtsựkhônghề nghe thấy bất cứ động tĩnh gì?”
Hiến tế là đạisựcủa quốc giakhôngthể qua loa, bởi vì sợ Hoàng đế xảy ra chuyện ngoài ngoài ý muốn, Thái phó cố ý mệnh lệnh Đan Thiết Hoađitheo. Bị người bên ngoài ngăn trở, Đan Thiết Hoa cũngsẽkhôngnghe theo, nhưng nghĩ rằng kho lúa ngày đêm có người trông giữ, hôm qua Tướng quốc lại phái người lại đây kiểm tramộtphen, Khâu Minh Nghiên ở trong quân luôn luôn uy vọng rất cao, làm việc lại cẩn thận, nghĩ rằngsẽkhôngphạm sai lầm. Đan ma ma đầu tiên do dự nhưng sau đó cũngkhôngkiên trì đòiđivào.
Khâu Minh Nghiên ngây ngốc nằm úp sấptrênmặt đất, hai mắt trợn trừng, nốt ruồi đỏ ở mi tâm sắp nổ tung!
Người này nghe vậy sửng sốt, khàn giọngnói:”Lục... Lục đại nhânnóilà chờ chúng tôi ra khỏi thànhmộtlúc mới động thủ, lạikhôngbiết là ai để lộ tin tức? Thái phó các ngàiđãđột ngột xông đến, Hoàng... Hoàng thượngkhôngphải hẳn là còn ở trong cung sao, sao lại liên quan tới chúng thần? Kỳthậtnày chuyện nàykhôngliên quan tới chúng thần. Tất... Tất cả đều là do Lục Phong bày ra...”
Khâu Minh Nghiên nhìn thần sắc Thái phó, cố lấy dũng khí thấp giọngnói: “Đám người của Tề Lỗ vươngđãcó ý rắp tâm hại người, nay bọn họ bắt Hoàng thượng nhất định dùng thiên tử để lấy thiên hạ, Hắc Kỳ quânđãsớm dựa theo an bài trước đó của Thái phó, tập kết ở lãnh địa phụ cận của Tề Lỗ Phiên vương,khôngbằng chúng ta thừa dịp lúc hiến tế kho lúa bị nổ lớn làm cơ hội tuyên bố Hoàng thượng bị thích khách của Tề Lỗ vương phái tới ám sát, chúng ta vừa lúc tiên hạ thủ vi cường danh chính ngôn thuận tiêu diệt đồng đảng của Tề Lỗ, cùng lúc đó ngài cùng Vĩnh An công chúa thành hôn,đilên ngôi vị Hoàng đế, tất cả những chuyện nàykhôngphải vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận hợp thời thế sao?”
, nhưng tình thâm này lại khó thể được thiên hạ chấp nhận, đợi ngô chấp chưởng giang sơn, nhất địnhsẽnắm tay quân, cùng ngắm thiên hạ thái bình.”
Cách kinh thành 50 dặm,mộtđoàn xe nhanh chóng thẳng tiến về phía bắc, đây là đoàn xe Hoàng đế cấp cho Thiệu Dương công chúa để an ủi khi về Bắc Cương. Từ khi Thiệu Dương công chúa rờiđi, Niếp Thanh Lân hàng tháng đều viết thư, cũng đưa đếnmộtít vật tinh xảo cho nàng, giúp an ủi tình cảm nhớ nhà của Thiệu Dương công chúa. Đoàn xe hoàng gia này dựa vào lệnh bài, cho dù làđingang qua trạm gác ở biên quan cũng chỉ kiểm tra vội vàng có lệ, có thểnóilà đoạn đườngđithông suốtkhônghề gặp trở ngại.
*Cách xưng ngô, quân là cách xưng hô thân mật giữa những người thân nhau,yêunhau của thời xưa
Thái phó vốn cũng muốnđicùng,khôngnghĩ khi vừa rời giường, liền nhận được văn kiện khẩn cấp đêm qua mới đến Phủ Tướng quốc, về tình báo Bắc Cương, tựa hồ liên quan tới hướngđicủa nghịch tặc Cát Thanh Viễn. Thái phó xưa nay luôn coi trọng chuyện liên quan đến Bắc Cương, lại pháthiệncó lẽ Cát Thanh Viễn ở sau lưng mình giở trò quỷ, lúc này chỉ tập trung nghiên cứu tin tình báo vừa đến, vì vậysẽtới muộn hơn.
Khâu Minh Nghiên phản ứng cũng rất nhanh, lập tức bình tĩnhnóiHoàng đế muốn cùng Hoàng hậu lên núi tìm thiền sư hỏi truyện. Thỉnh vài đại thần rờiđitrước. Những người hôn mêđãđược khiêngđi. Nhưng hạ nhânđikhôngbao lâu bọn họ liền pháthiệnphía dưới kho lúa truyền đến tiếng nổ, toàn bộ đều bị đất đá đánh sập.
Niếp Thanh Lân nhìn vào đôi mắt sâukhôngthấy đáy kia, đợi cho nam nhân dịu dàng lấy miếng vải bịt miệng ra khỏi miệng mình, môi mới run run, thanhâmkhàn khànnói:”Cát... Thanh Viễn!”
Đan Thiết Hoa cũngkhôngkhách khí, vung bàn tay to như chiếc quạt lên, giáng xuốngtrêngương mặt trắng nõn của Khâu Minh Nghiên, "Bốp"mộttiếng, khiếnhắnvừa ngồi dậyđãngã xuống: “Ta nghĩ Tướng quốc ngài nên đào sẵnmộtcái lỗ rồi úp mặt vô đó! Đừng chường mặt ra ngoài mất mặt xấu hổ lắm! Thái phó là nhân vật như thế nào? Cha mẹ ngài ấy cònkhônglàm chủ được, còn cần đếnmộttênkhôngbiết tốt xấu như ngươi sắp xếp chuyện của ngài ấy sao?”
Đến nơi đó, Thái phómộtcước đá văng cửa, kịp thời đem đám người bên trongđangchuẩn bị hành lý bắt lại, lạikhôngthấy bóng dáng Lục Phong, rút đao đặt lên cổ chủsự, trước mặt đám sứ thầnđanghoảng sợ chém đầu ba người, rốt cục có người sợ tới mứckhôngchịu được đem kế hoạch của bọn họnóihết ra, cuối cùng, Thái phókhôngkiên nhẫn ngắt ngang: “Hoàng thượng ở nơi nào?”
Nhớ tớisẽsớm có thể gặp thấy “hắn”, trong lòng Lục Phong nhất thời kích động khôn cùng.đãlâukhônggặp,khôngbiết đôi mắt tràn đầy khí thế hào hùng của thuở trước có còn xa xăm như dĩ vãng nữa haykhông.....
Đúng lúc này, tiếng bánh xe dưới thân đột nhiên ngừng lại, xa xa tựa hồ có vô số chiến mãđangchạy về hướng này, mà thanhâmlớn tiếng kêu gọi “Tác la “, sao lại nghe như... như là ngôn ngữ của Hung Nô!
“Ngươi về doanh trại ngoại thành ở mấy ngày, đừng quay lại, nếukhôngThái phó nhất địnhsẽbăm ngươi thành thịt vụn.” Đến ngoài cửa cungkhôngcó người, Đan Thiết Hoa đem Khâu Minh Nghiên ném xuống đấtthậtmạnh, nghiêm mặtnóicứng nhắc.
Đúng lúc này, trongmộtgóc của kho lúa, từng đợt từng đợt khóikhôngmàukhôngmùi tỏa ra từ mấy ống trúc. Niếp Thanh Lân vừa đọc được vài câu, liền cảm thấy đầu có chút choáng váng, ngẩng đầu nhìn chung quanh pháthiệnmấy tế sư giàđãhôn mê bất tỉnh, trong lòng có dự cảmkhôngổn, sau đó cũngkhôngbiết gì nữa. Lúc này, xuấthiệnmộttiếngnói, vài người nhanh chóng nhảy ra, đỡ Hoàng đếđangngã xuống, lại nhanh chóng im lặng, đem mặt đất san bằngkhôngchút dấu vết...
Tin tức Hoàng đế mất tích đều bị phong tỏa, sắc mặt Thái phó tối tăm ngồi ở thư phòng nhìn bản đồ các tuyến đường gần kinh thành đặt ở trước mắt.
Rất nhanh sau đó, trong núi đá tại nơi cách kho lúa hơn 60 thước có tiếng vang, báo hiệu bên trong trống rỗng. Thái phó cho nổ tung nơi đóthìpháthiệnmộtđường hầm, theo đường hầm dẫn đếnmộthiệu may sát đường lớn. Những người bên trong hiệu may đều tử vong nhiều ngày, tờ giấy dán ngoài cửa thông báosẽvề quê tạm nghỉ vài ngày cũng bị mưa gió phá hủy.
Đan Thiết Hoa nhanh tay nhanh mắt,mộttay nâng Khâu Minh Nghiên lên, xoay người liền chạy vọt ra khỏi cung.
Rượu vào có thêm dũng khí, Cát Thanh Viễn đột nhiênnhẹnắm tay của mình vànói: “Dù rất hiểu tình cảm sâu nặng của
Nguyễn công công thấy Hoàng hậu đột nhiên ngẩn người, liền chuẩn bị cúi đầuđiphủi bụitrênlong bào của hoàng thượng.khôngnghĩ rằng Khâu Minh Nghiên đứng bên cạnh Hoàng đế lại nhanh chân hơn, lấy ra chiếc khăn trắng ngồi xổm xuống phủi long bào. Niếp Thanh Lânthậtkhôngngờ người luôn mắt cao hơn đầu như Khâu Tướng quốc lại làm như vậy, thầm nghĩ: Ngày thường Tướng quốc thấy mình như ăn phải thuốc nổ mà sao hôm nay lại ân cần vậy? Khâu Minh Nghiên rất nhanhđãphủi xong bụi khi đứng dậy thấy Hoàng đếđangcười như có nhưkhôngnhìn mình, sắc mặtkhôngkhỏi căng thẳngnói: “Thỉnh bệ hạ nhanh chút, đừng để lỡ giờ lành.”
Sau đó, Ngụy hoàng mắt mù tai điếc bất lực kia rốt cụcđãchết, đáng tiếc lại xuấthiệnkẻ bụng dạ nham hiểm, thủ đoạn khôn lường là Vệ Thái phó,đãlàm hại đại nhân cửa nát nhà tan! Lần này Cát đại nhân gửi mật tín chohắn, dặnhắnliên lạc với các Phiên vương cùng thế lực của đảng bảo vệ hoàng tộc, đem Hoàng đế “cứu” ra, đưa đến Bắc Cương.
Hai vị phi tầnnóichuyện luôn chua ngoa như vậy, mà chính mình cũng nghekhônghiểu “kiếm bị nhũn”,”khôngdùng được” nghĩa là gì, nhưng lần này tế bái xong trở về, nàng nhất định phải tìm Nguyễn công công thương lượng chuyện về việc nạp đầy hậu cung, phu quân của nàng sao có thể sokhôngbằng những tên giàu xổi được chứ. Năm sau hậu cung của hoàng thượng nhất định phải có ba ngàn người đẹp, con cháu đầy sảnh đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này có người đột nhiênnói: “Ngoan ngoãn ở trong đóđi!mộthồi đến nơi, đương nhiênsẽthả ngươi ra!” Niếp Thanh Lân nghe ra thanhâmngười nọ, chính là người mà mấy ngày trước đây tại triều đường lớn tiếng chất vấn mình – Lục Phong, xem ra mình đoánkhônghề sai!
Môi Khâu Minh Nghiên giật giật, tựa hồ muốnnóicái gì, lại rốt cuộc là cũngkhôngnóigì ra, chậm rãi buông lỏng tay ra, cúi đầu mím miệng, lặng immộthồinói:”Thầnđãthất lễ, thỉnh Hoàng đếđithong thả, chú ý... Dưới chân.”
trênthânđangmặc bộ chiến bào của Hung Nô, Cát Thanh Viễn đem roi da c*m v** trong chiếc ủng cao của mình, hai tay chống xuống, giống như thấy được trân bảo, dùng ánh mắt mềmnhẹâu yếm nhìn giai nhân mặc long bào trong rương: “Thần Cát Thanh Viễn, tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế!”
Giờ khắc này,hắnrốt cuộckhôngthể lừa gạt được trái tim của mình nữa rồi. Tất cả những chuyện vừa qua, đủ mọi toan tính đủ mọi hành động mà mình làm, thay vìnóilà lo lắng và nghĩ cho Thái phó đại nhân, cònkhôngbằngnóilà... vì ngăn cản tâm ma của chính mình.hắntuyệt đốikhôngcho phépmộtngười kiêu ngạo như mình lạikhôngthể thoát khỏisựmê luyến với con củamộttên hôn quân, kẻđãhạ lệnh g·i·ế·t cả nhàhắn! Lại càngkhôngcho phép... thiếu niên thanh lệ kia lại cam tâm tình nguyện ngã vào trong long Thái phó đại nhân... Chỉ có trừ bỏhắnmới có thể trừ bỏ tâm ma của mình, nhất định là như vậy! Ý niệm cố chấp đóđãăn mòn lý trí củahắn, đến nỗiđãlàm ra hành động sai lầm nghiêm trọng khó có thể bù lại...
“khôngcó vấn đề gì, Hoàng hậu hôm nay đội mũ phượng rất đẹp, đừng quay người, làm lệch mũ phượng.” Niếp Thanh Lân thấy nàng lạikhôngđể ý lễ nghi, ở trước mặt quần thần xoay người thất thố, vội vàngnhẹnắm tay nàng, ôn nhunói.
“Đan tướng quân, ngươi cũng cho rằng ta sai lầm sao? Ngươiđangở trong cung, đương nhiênsẽthấyrõchuyện này hơn ta, chẳng lẽ ngươi để mặc Thái phó sa vào nam sắc, bị thiên tử đó đùa bỡn trong tay sao? Khâu Minh Nghiên tathậtrađãlàm sai ở điểm nào? Takhôngphục, cho dù bị Thái phó tự tay g**t ch*t, cũng muốn hỏi để hiểu chorõchuyện này!”nóixong cố bò lên, với bộ dáng muốn tìm cái c·h·ế·t để tỏrõtấm lòng trung!
Tác giả tâmsựmỏng:
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, liều mạng làm cho nhịp tim đập của mình trở nên vững vàng, gặp được biến cố giải quyếtkhôngđược xảy ra vấn đề, nàng nên suy nghĩ lát nữa khi ra ngoàisẽứng đối như thế nào, chỉ cần Tề Lỗ vương bọn họkhôngcó pháthiệnbí mật của mình, hẳn là có thể giữ chân bọn họmộtđoạn thời gian...
Cuồng tửđangmuốn dùng kim đâm chim tiểu nhân, các bạn có ý kiến gìkhông?
Nhớ tới mấy hôm trước, nghe Tĩnh tần cùng Nghi tầnnóichuyện phiếm, tựa hồ khinh miệt châm chọc thánh thượng, đại ý là chê hoàng thượng là "kiếm bị nhũn",đãvậy khi ở triều đình còn bị quần thần oán giận hậu cungkhôngđủ náo nhiệt, ngay cả phú hào ở nông thôn còn phô trương hơn,khôngbiết có phải vì hoàng thượng có chỗ nào đó “khôngcòn dùng được”, lại muốn dâng nạpthậtnhiều phi tần vào hậu cungkhôngbiết để làm gì?
Đúng lúc này, nàng nghe được có người lập tức xoay người xuống ngựa, bước chân nặng nềđitới, chỉ chốc lát sau, từtrênđỉnh đầu truyền đến tiếng mở khóa cùng tiếng kẽo kẹt, Niếp Thanh Lân lúc này mới biếtthìra mìnhđangbị nhốt trongmộtchiếc rương gỗ.
Khâu Minh Nghiên nghe Thái phó kêu cả tên lẫn họ của mình màkhôngphải là “Nghiên Thanh”, trong lòng biết Thái phó nhất định làđangcực kì tức giận, cũngkhôngdám tiếp tục có gì giấu diếm, vội vàng đem những điều mình biếtnóithẳng ra: “Đoàn người Lục Phong thường xuyên ở hội quán của đồng hương trong kinh thành mưu đồ bí mật, thần mặc dù sai người giám thị nghiêm mật, nhưngkhôngdám đảm bảo biết hết, quảthậtthậtkhôngngờ Lục Phong lại ăn gan hùm tim báo b·ắ·t· ·c·ó·c Hoàng thượng...”
Năm đó ở kinh thành, chỉ làmộtcuộc gặp gỡ tình cờ vội vã với đại công tử của Cát phủ, lại trở thành tri kỉ, tâm đầu ý hợp. Có lẽ ánh mắt của mình khi nhìn phía nam tửanhtuấn kia quá mức nóng bỏng,đãbị Cát công tử cảm thấy, trước đêm khoa khảomộtđêm,hắnkéo mình thoải mái chè chén ở đào viên trong thành, người luôn ít lời như Cát công tử tựa hồ có lẽđãsay, nên tâmsựvới mình rất nhiều chuyện khó có thể mở miệng của ngày thường, mạnh mẽ lên án tiên hoàng mắt mù tai điếc, gian thần đầy đường, dân chúng lầm than, lờinóisôi nổi hào hùng, tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ cùng với khát vọng ngập trời của mình đúng làkhôngmưu mà hợp!mộtCát công tử lòng tràn đầy lo nước thương dân như thếthìlàm sao có thểkhônglàm cho người khác ái mộ? Lục Phongđãbị thân thế bi thảm của Cát Thanh Viễn tác động, cảm độngthậtsâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
quân* (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng đoàn người của Lục Phongthậtgiống như biến mấtkhônghề có chút tung tích.
hắn, rốt cuộchắnđãlàm gì? Tay ôm đầu run rẩy kịch liệt, máu tươi trong miệng hòa lẫn với nước mắtkhôngngừngnhỏgiọt tí tách xuống thềm đá bên ngoài cửa cung...
Gây náo loạn như vậy, Tề Lỗ vương cùng các vị Phiên vương khó có thể trốn tránh can hệ, sứ thần bị khai trừ, các Phiên vươngsẽcùng triều đình bất hòa, Trung Nguyên... Rất nhanhsẽđại loạn, đến lúc đó chủ côngsẽcó thể làm ngư ông, ngồi xem trai cò tranh nhau để hưởng lợi!
Chương 87
Niếp Thanh Lân nhanh chóng phủ định ý tưởng này, như vậy... Có thể là Tề Lỗ vương làm haykhông? Nghĩ vậy thấy có khả năng, Niếp Thanh Lân thả lỏng tinh thần. Hẳn là như vậy, nếu là như thế này, như vậy Tề Lỗ Phiên vương có lẽ dự định bắt thiên tử để có được thiên hạ, an nguy của mình nhất thời có thể được đảm bảo, có lẽ bên phía Thái phósẽpháthiệnchuyện mình mất tích, nhất địnhsẽnghĩ biện pháp.
Đan ma ma vừa muốn theođivào, Khâu Minh Nghiên bước lên ngăn cản:”Hoàng đế hiến tế, ngoài tế ti ra, người bên ngoàikhôngthểđivào.”
Nghĩ vậy, nàng đạp chân xuống, truyền đến chỉ cóâmthanh của tiếng gỗ vọng lại. Bên ngoài tựa hồ có ngườiđangnóichuyện, nhưng tiếngnóikia tựa hồkhôngphải ngôn ngữ của Trung Nguyên.
Như vậy coi như là nhất cử lưỡng tiện. Nhưngkhôngnghĩ tới là Lục Phongkhôngmang hoàng thượng tới đây, còn ra tay với đồng đảng của mình... Nghĩ vậy, Khâu Minh Nghiên nhất thời cũng có chút hoảng hốt, nếu Hoàng đếthậtsựbị người ta mang ra khỏi kinh thành, vậythìkhôngxong rồi.
Lờinóicủa Khâu Minh Nghiên còn chưa dứt,đãthấy Vệ Lãnh Hầu vốnđangngồi ngay ngắntrênghế đột nhiên đứng lên, hướng về ngực ái tướng tâm phúc của mình đạpmộtcước chí mạng!
Niếp Thanh Lân mang theo Tiểu Trầm hậu vào kho lúa, để cho vài tên hiến tế đem đồ ra, lấy ramộtquyển tế văn, đứng lên đọc chậm rãi.
Bởi vì Hoàng đế muốn tới hiến tế, kho lúa mới ngoài thành đêm qua cũngđãthêm phòng bị, binh lính đứng đầy quanh các ngã tư đường. Sau ngự liễn của Hoàng đế, vài trọng thầnđitheo, theo sau đó là khâm thiên giám cùng vài quan viên chuyên lo việc hiến tế hai tayđangcầm dụng cụ hiến tế.
Lần này,hắnđãthành công trêu chọc Thái phó, các Phiên vương cùng với băng đảng bảo vệ hoàng tộc. Ở kho lúa, Lục Phong mang theo thân tín của mình b·ắ·t· ·c·ó·c Hoàng thượng,khôngcầnsựgiúp đỡ của những người thân tín, mà do cơ sở bí mật ngầm củahắnlàm, thừa dịp trước khi Thái phó pháthiệnchạy nhanh ra khỏi kinh thành, liên lạc với đoàn xe là cơ sở ngầm của mìnhđangđivề phía bắc, đem mình cùng Hoàng đế vụng trộm an bài lên đoàn xe, đưa Hoàng đếmộtđường nghênh ngang chạy tới Bắc Cương.
“Hoàng thượng ngủđãbảy ngày rồi,đãlâukhônggặp, hy vọng ngài vẫn khỏe!”mộtgiọngnóitrầm thấp, đột nhiên vang lên bên tai Niếp Thanh Lân. Như mang theo hàng vạnâmthanh ác độc từngkhôngngừng vang lên trong những cơn ác mộng của nàng,... Chớp chớp đôi mắtđãở quá lâu trong bóng tối, chậm rãi thích ứng ánh lửađangcháy rực kia, liền thấy được gương mặtanhtuấn có vết sẹo bị ánh lửa che mờmộtbên, khuôn mặt kia dường như càngâmtrầm tà ác hơn cả trong trí nhớ của nàng.....
Mọi người ở đây nhìn thấy sắc mặt của Thái phó trở nên cực kỳ khó coi, miễn cưỡng mới giữ được chút lý trí, vượt qua gã thị vệ của phủ, vòng quanh kho lúakhôngngừng nhìn bốn phía, mọi người lập tức tỉnh ngộ Thái phó đây làđangđiều tra.
Khi Thái phó thúc ngựa đuổi tới, toàn bộ kho lương thực chínhđãbị sập xuống thànhmộtmảnh phế tích.
Tiểu Trầm hậu bị Hoàng đế nhắc nhở, sắc mặt quẫn bách, vội vàng bước lên, nhìn long bào chói mắt dưới chân vội xoay người muốn phủi vết bụi bámtrênđókhôngthèm để ý đến phượng nghi.
Mới vừa rồi bà canh ở ngoài thư phòng, Khâu Minh Nghiên kia lớn tiếng thanh minh, đương nhiên nghe được hết, trong lòng cũng cómộtcơn tức nghẹn. Nếukhôngphải sợ Thái phó nhất thời tức giậnthậtsựgiết tên khốn kiếp này, sau này khi công chúa thoát hiểm, ngài ấysẽhối hận lỡ tay g**t ch*t ái tướng, chứ cái loại tự chủ trương tự cho mình là đúng này, bị Thái phó đánhmộttrận,khônghề oan uổng chút nào!
Lục Phong thảnh thơi ngồi ở trongmộtchiếc xe ngựa, nhâm nhimộtly trà xanh, thảnh thơi thưởng thứcmộtngụm trà, trong lòng vô cùng thích ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn vào đôi mắt sâu sắc kia tràn ngập nhu tình nhìn mình, cùng với câunóiđó, kiếp này Lục Phong cam nguyện dâng hiến sinh mệnh, vì Cát Thanh Viễn vượt lửa qua sông! Thề nguyền sống c·h·ế·t cũng nguyện bên nhau, vâng theo lời Cát Thanh Viễn, bỏ qua công danh rạng rỡđangchờ mình, đến đầu quân với Tề Lỗ vương, lấy được tín nhiệm của Tề Lỗ vương, Lục Phongnóigì nghe nấy, trở thành gián điệp của Cát Thanh Viễn.
Lúc này Vệ Lãnh Hầuđangcầm bảo kiếm chạy vọt ra, vẻ mặt dữ tợn mang đầy sát khí muốn g·i·ế·t Khâu Minh Nghiên. Lỗ Dự Đạt thầm nghĩkhôngxong rồi! Xem bộ dáng Thái phó như làđãmấtđilý trí, vội vàngđiqua ngăn cản, hai cánh tay sắt gắt gao ôm lấy Thái phó, miệng hô lớn: “Bà già kia, mau mang Khâu Minh Nghiên chạyđi!”
Khâu Minh Nghiên lập tức giống như lá mùa thu rụng theo gió cuốn vút mạnh lên trời,hắntừ cửa thư phòng bay ra ngoài.đangcanh giữ ở trước cửa Lỗ Dự Đạt cùng Đan Thiết Hoađangtrợn mắt nhìn nhau, thấy Khâu Minh Nghiên văng từ trong ra đồng loạt cả kinh. Lỗ Dự Đạt vội vàng tiến lên nânghắndậy, pháthiệntrong miệnghắnđầy máu, bộ dáng như sắp ngã quỵ.
Nghe đến đó, trong lòng Khâu Minh Nghiên giật thót: Kỳthậtkế hoạch này của nhóm nghịch thần bày ra,hắnđãbiết từ sớm, vốn là quyết tâm tương kế tựu kế, để cho bọn tặc tử cướp Hoàng thượngđi, đến lúc đó tới hội quán đồng hươngsẽbắt được tại trận cả người lẫn tang vật Đồng thời cũngsẽlàm cho Thái phóthậtsựhiểu được, giữ lại Hoàng thượng này sớm hay muộn cũng gây ra tai họa,mộtkhi rơi vào trong tay kẻ có dã tâmthìhậu quảsẽkhôngthể lường trước được.
Nhưng Khâu Minh Nghiên lại liếc mắt nhìn Đan ma mamộtcái, cảm thấy nghi hoặc, vì sao bà ấy thân là ma mà của công chúa, lạiđicùng Hoàng thượng?
Khâu Minh Nghiên bẩm báo trước ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thái phó: “Thái phó, đối phương có thể vào kho lúa, tất nhiên phải cósựtham dự của thế lực trong kinh thành. Lần trước, sau loạn của Cát Thanh Viễn chúng tađãthanh tẩy kinh thành vài lần,khôngcó thế lực nào có thểmộtmình làm việc này, tất nhiên là trong ngoài cấu kết, liên lạc với mấy Phiên vương, nhóm Lục Phong là đáng nghi nhất.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.