Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 59

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59


Chiếc đai lưng to thẳng ngang thắt lưng thẳng, bên ngoài khoác chiếc áo bằng the mỏng màu xám. Y phục mùa hè mỏng manh nhưng lại làm nổi bật dáng người khỏe mạnh rắn chắc của Thái phó, mặc dù mặt mày như họa, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, tay cầm quạt giấy có cán làm bằng ngọc bích nhưng vẻ mặt nhàn hạ cũngkhôngche giáu nổimộtthân võ tướng trang nghiêm.

sựviệc lần này chấn động đến cả hoàng thượng và dân chúng, trong dân gian lời đồn đại nổi lên bốn phía, đềunóiVệ Lãnh Hầu muốn cướp lấy thiên hạ, g·i·ế·t hết hoàng tộc Niếp gia!

Khuôn mặtnhỏnhắn thanh tú của Tú Nhi đột nhiên lộ ra nụ cười mười phần ác độcnói: “Công chúakhôngmuốn chịusựsắp đặt của tên gian tặc như ngươi,đãsớm chuẩn bị kế sách.hiệntại nàngđãđược tự do,đitìm tình lang thựcsựcủa mình. Cẩu tặc, người đừng đắc ý! Người có xuất thân hạ tiện như ngươi sao có thể nhúng chàm công chúa được?”nóixong cười phá lên chế giễu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳng qua là chờ rất lâu,mộtnén nhangđãtrôi qua nhưng vẫnkhôngthấy công chúađira.

Nếu như là trước đây, cơ hội ra khỏi cung tốt như vậysẽkhiến nàng vô cùng vui sướng? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặc dù ngọn lửa lớn kiađãđược dập tắt, nhưng các vườn ngự uyển trong thâm cung đến bây giờ vẫn còn ngửi thấy mùi gỗ bị cháy sém, các vị phi tầnkhôngphải vào trong biệt viện kia thầm than mình may mắn, còn những người trước kia có giao tình với người c·h·ế·t trong ngọn lửa, tuy có lòng muốn cúng tế nhưng lại sợ những người khác mượn cớnóinàynóinọ, chỉ có thể len lén lúc đêm khuya chui trong chănâmthầm rơi nước mắt. Sau đó lại thấp thỏm lo lắng cho vận mệnh của mình, lo lắng Vệ tặcsẽra tay với những người có quan hệ với tiên hoàng.

Đợi đến khi đến gần,hắnmới pháthiện,đãlâukhônggặp ân sư gầyđirất nhiều, dáng người khôi ngô ngày xưa, nay trở nên giống nhưmộtcây gậy, nhìn như lảo đảo sắp ngã.

Trái ngược với vẻ vui mừngtrênmặt Thái phó, hai chữ “Quỳ thủy”thậtsựlàm cho Niếp Thanh Lânkhôngthoải mái.

Hành động lãng mạn này cũng là học được từ thoại bản, từ trước đến nay nam nữ giao ước đều phải trao tín vật, mới có thể giành được tâm của nữ nhi. Thư sinh nghèokhôngcó vàng bạc châu báu, phần lớn là tặng bảo vật gia truyền, hoặc quạt giấy.

Nhưng trong lòng cũngâmthầm oán: Đan ma ma nàykhôngbiết hôm quađãăn phải cái gì, sáng sớm bị thổ tả,thậtsựlàkhôngcó cách nào đểđicùng, bệnhđãthành như vậy lại còn rảnh rỗi bẩm báo tình hình kinh nguyệt của mìnhđãhết với Thái phó,thậtsựrất tận trung với chức trách của mình!

Chẳng qua là gia cảnh nhà Thái phókhôngtồi, trong nhà vô cùng giàu có sung túc, bảo vậtkhôngđếm xuể, chọn cái nào để thểhiệnthành ý cũng là việc khó. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có vật này mới có thể xứng đáng với chuyện lớn này!

Niếp Thanh Lân nửa nằmtrêngiường, trong tayđangcầm cái lò sưởinhỏđặttrênbụng, mơ mơ hồ hồ nghĩthìra làm congáiphiền toái như vậy, nếu ban đầuthậtsựmẫu phi sinh mình là nam tử, chẳng phảisẽsung sướng hơn sao?

Mặc dùhắnđangngồi cạnh bàn mỉm cười nâng chén uống rượu với nhóm đại nhân cùng bàn, nhưng cặp mắt kia lạinhẹnhàng lơ đãng nhìn về phía nàng, trong ánh mắt hình như có chút ý lạnh.

Lúc xuống xe, Niếp Thanh Lân liếc cung nữ Tú nhiđangcầm ghế đặt trước xe ngựamộtcái, lúc này mới pháthiệnhôm nay ra ngoài, nàng ta cũngđitheo? Đè nénsựkhôngvui, nàng vẫn theo cung nữ nàyđivào Vương phủ.

Ngay tại lúc Niếp Thanh Lânđangsuy nghĩ làm thế nào để có thểkhôngđể lộ dấu vết cách ly hoàn toàn tiểu cung nữ kia,thìngoài ý muốn nhận đượcmộtphong thiệp mời.

Thái phó cúi đầu, đôi môi hơi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng bóng bên trong: “Trứng gà của bổn hầuđãtrưởng thành rồi.”

Nhìn Thái phó đại nhân hơi khom lưng, đưa tay mời công chúa ngồi vào vị trí chủ vị bên chỗ nữ quyến, trong ánh mắt của mọi người đôi nam nữ này nhìn sao cũngkhôngđủ, nam là rồng trong loài người, mà nữ lại là phượng hoàng...

Nhưng lần nàyhắnđi,khôngbiết lúc nàothìtrở lại, lạikhôngthể dẫn theo bé con này cùngđi, cũng là chỉ có thể ôn tồnmộtđêm sau đó chỉ có thể nằm mơ để mộng về giai nhân...

“Vốn là vi thần muốn quamộtthời gian ngắn nữasẽban bố thánh chỉ gả công chúa cho vi thần. Nhưng sứ giả Hung Nô đột nhiên cầu thân, vẫn cònđangở kinh thành, nếu lúc này ban hôn,sẽlà trực tiếp xé rách thể diện của Hung Nô, nên muốn đợi quamộtthời gian nữa. Nhưng vi thầnkhôngcó tính nhẫn nại,thậtsựkhôngthể chờ lâu như vậy, hy vọng công chúakhônghiều lầm tâm ý của thần. Lúc ra khỏi phủ, thầnđãra lệnh cho Lưu tổng quản chuẩn bị nến đỏ đèn hỉ, muốn cùng công chúa lạy thiên địa và động phòng...”

Cát Thanh Viễn đưa tay để trước mũi của mình,nhẹnhàng ngửi mùi hương của mỹ nhân dínhtrênđầu ngón tay: “Công chúađangởtrênthuyền, vi thần đúng theo ước hẹn giúp công chúa thoát khỏi ma chưởng của Vệ tặc, chẳng qua làkhôngbiết công chúa có muốn cảm ơn thần haykhông, có thể ban thưởng cho thầnmộtđêm phù dung trướng ấm, giường gối mất hồn haykhông?”

Ung Hòa Vương gia cũng cười đáp lại, mời Thái phó đại nhân ngồi vào vị trí chủ vị, sau đó bữa tiệc bắt đầu, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.

Mặc kệ trận hoả hoạn ở biệt viện kia có liên quan đến đến vị Cát đại nhân có chí muốn giúp đỡ họ Niếp chính thống haykhông, trực giác Niếp Thanh Lân vẫnđangra sức tựnóivới bản thân mình rằng nam nhân này có lẽ còn đáng sợ hơn Thái phó...

hắnhét lớnmộttiếng, đột nhiên vung tay chémmộtđao bay đầu người cung nữ đáng c·h·ế·t ngàn vạn lần kia,mộtcước đạp bay ra xa, lớn tiếng hô: “Phái người đóng cửa thành lại, quay về Vương phủ điều tra, nhất định phải tìm được công chúa!”

Hiển nhiên vẻ khổ sở ở đáy mắt nàngkhôngthu hút được Thái phó đại nhân, sau khi Đan ma ma giúp nàng sửa sang lại y phục, Vệ Lãnh Hầu bước vào, thân mật ôm nàngmộtphen, hôn lên mặt nàngmộtcái.

Niếp Thanh Lân ôm lấy mèo nhung,đitới trước bàn đọc sách. Tiếp xúc với Cát đại nhân kiađãlâu, nàng cảm thấyhắncó điều gì đó rất quen thuộc, nhưng luônnóikhôngnên lời. Nhưng lần gặp mặt ở Nghê Thường các, nhất là lúc bịhắnmạnh mẽ kéo lại, nàng chợt hiểu người thanh niên chững chạc tao nhã Cát Thanh Viễn này giống với người nào.

Giữa ngày hè nắng chói chang, trongmộtgóc tối hẻo lánh trong cung – biệt viện lãnh cung xảy ramộttrận hỏa hoạn kỳ lạ. Mặc dù bên trong biệt viện được canh gác vô cùng lỏng lẻo, nhưng bên ngoàithìlại vô cùng chặt chẽ. Chỉ cần chặnkhôngcho người bên trọng liên lạc với bên ngoài, bọn họ chỉ có thể ở trong biệt viện sống lay lắt qua ngày, và nhóm thị vệ cũngkhôngphải là đồ bỏđi.

Công chúa giống nhưđãngủ say, đầunhẹnhàng cúi xuống, tựa vào phíatrênthùng xe.

Lão Khương của ngự thiện phòng đưa tới nước mía và nước đường gừng, bên trong còn cho thêm ít táo đỏ mà Niếp Thanh Lân thích ăn. Đan ma mađãsớm chuẩn bị mấy chục miếng vải bông trắng có dây đai, tuy là vải mới nhưng vẫn phải dùng nước nóng nấu qua lần nữa sau đó phơi dưới ánh mặt trời, sau khi có hơi ấm của ánh nắng mặt trời, mới cho thêm vàomộtít bột huân hương chuyên dùng của hoàng gia vào để có mùi hương thoang thoảng thanh nhã.

“Chúc Vương gia phúc như Đông Hải,đãlâukhônggặp ngài có khỏekhông?” Thái phó khẽ cườinói.

mộttrận hỏa hoạn lớn sức tàn phá ghê gớm. Những hoàng tử phi tần bị nhốt trong biệt việnkhôngmộtai chạy được ra ngoài, đều bị c·h·ế·t cháy.

mộtcái long ỷ lung lay sắp đổthìcó ý nghĩa gì chứ?

Nhìn ánh mắt bé con trước mặtđangtrợn tròn, Thái phókhôngnhẫn nại được nữa, ngồi sát lại gần ngậm lấy đôi môi xinh mềm mại kia.hắnkhôngcónóicho Niếp Thanh Lân biết là, ngày maihắnsẽlên đườngđiNam Cương. Công chúa Khất Kha gửi mật thư tới,nóiquân đội của ca ca nàng đột nhiên được trang bị thêmmộtloại vũ khí mới, vô cùng sắc nhọn, những bộ lạc hợp tác với nàng tử thương vô số.

Đợi sau khi hộ tống công chúa ra chỗ ngồi của nữ quyến, Thái phó mới vòng trở lại,điđến trước mặt Ung Hòa Vương giađanghàn huyên với mọi người.

Niếp Thanh Lân nhận lấy mèo nhung, liếc mắt liền nhìn thấy con mèo nàyđãđược trang điểm rất tinh xảo,trêncổ con mèo có đeomộtkhối ngọc bội rất đẹp, đâyrõràng là khối ngọc bội mà Cát Thanh Viễnđãtừng cho mình xem ở Nghê Thường các. Tiếp đó Tú Nhi nhanh chóng liếc mắt nhìn Đan ma mađangbận rộn ngoài phòng,nhỏgiọngnói: “hiệntại thời cơđãchín muồi, Cát đại nhânsẽan bài giúp công chúa chạy ra khỏi cung, công chúa phải chuẩn bị sẵn sàng...”

Ung Hòa Vương gia ở bên ngoài dạo chơiđãlâu cuối cùng cũng hồi phủ, hơn nữa còn tổ chức thọ yến 50 tuổi của ông. Sinh thần của Ung Hòa vương phi chỉ kém Vương gia có mấy ngày nên định tổ chức cùng nhau, mặc dù hai phu thê này xa cáchđãlâu nhưng vẫn tình thâm như trước. Vì vậyđãphát thiệp mời, mời các vị đại nhân và gia quyến đến Vương phủ dự thọ yến.

Trong lúc cả kinh thànhđangbịmộtđại đội binh mã chiếm đóng, Niếp Thanh Lân cũng dần dần tỉnh lại sau trận hôn mê. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân đầy hơi lạnh, cómộtbàn tayđangdao độngtrêncổ mình...

Niếp Thanh Lân giật mìnhmộtcái, giãy dụa đẩy tayhắnra, trợn to mắt đánh giá bốn phía, lại pháthiệnnơi nàykhôngphải vương phủ, liền hỏi: “Đây là đâu? Sao Cát đại nhân dám làm càn như vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đợi sau khihắnchăm sóc vị công chúađangquay trái quay phải kia xong, liềnđira khỏi Phượng Sồ cung.điđược vài bước liền thấymộtgóc trong cung phía xa đột nhiên khói lửa dày đặc cuồn cuộn.

Niếp Thanh Lânkhôngnghĩ tới vật cũ này lại có lai lịch như vậy, hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Nhưng trong lòng Niếp Thanh Lân biếtrõsựviệc lần nàykhôngphải do Vệ Lãnh Hầu làm. Đó làmộtnam nhân vô cùng kiêu ngạo, lúc cung biến, cũng công khai xông vào từ cửa chính, trước mặt tiên đếnóitừng câu từng chữ tố cáo tội của ông, rồi giơ tay chém xuống.

Trong lòng Thái phó biết, nếu lúc nàykhôngthể ổn định lòng người các bộ lạc ở Nam Cương, chỉ sợmộtngười độc ác như Vương Nam Cương, trong mấy ngày nàysẽcố gắng hủy diệt toàn quân. Xem ra...đãcó tin tức về tung tích những thùng sắt bị mất. Tình hình phía Nam Cương rất phức tạp, dùng bồ câu đưa tinthìquá mức phiền toái,hắnnhất định phải đích thân an bài.

Công chúađãlên xe ngựa, trước Vương phủ người đến ngườiđi,thậtsựkhôngtốt đểđitheo lên xe ngựa. Thái phó xoay người lên ngựa, chậm rãiđiở phía trước, cùng xe ngựamộttrướcmộtsauđiđến ngoại trạch của mình.

Khách nữ và khách nam mặc dù được phân chia ra thành hai phòng nhưng chỉ cách nhau cómộtcái rèm. Cách bức rèm che, Niếp Thanh Lân liếc mắtmộtcái liền nhìn thấy Cát Thanh Viễnđangngồi ở bàn rượu cách đókhôngxa.

Tú Nhi cười nhìn bảo kiếmđangđặttrêncổ mình, đột nhiên cắn nát độc dược trong miệng, sau khi run rẩy vài cái, liền tự vẫn bỏ mình. Vệ Lãnh Hầu hung hăng nhìn cung nữđãtắt thở nằm dưới đất, lại giương mắt nhìn chữ Hỉ màu đỏ rực rỡtrêncánh cổng lớn. Gương mặt lạnh lẽo đỏ lên như được phủ đầy màu.

Hai đêm này Niếp Thanh Lân cũng ngủkhôngngon giấc, mỗi ngày đứng lên đều cảm thấy ủ rũ ỉu xìu. Hơn nữa nàng còn bị cấm túc,đãnhiều ngàykhôngđược ra khỏi cung, thậm chí cònkhôngcho phépđiloạn trong Ngự Hoa Viên, số lượng thị vệ bốn phía quanh cung điện tăng lên rất nhiều, chum đồng cũng tăng thêm mấy chục cái, hoàn toàn phá hủysựtao nhã của Ngự Hoa Viên.

“Sao lạikhôngcó sớmmộtchút, lại chọn đúng lúc vừađiđến bến tàu bị nhiễm gió biển lạnh, thân thể công chúa vốn là thể hàn,mộtlúc nữa ma masẽcho người chuẩn bịmộtchén canh nóng để làm ấm người.”

Sau khi lên xe ngựathìhônthậtmạnhmộtcái lên trán nàng rồinói: “Nghe Đan ma manói, trong người công chúađãthoải mái hơn rồi?”

Người trong lònghắnkhôngphải là công chúa, đâyrõràng là Lâm Diệu Thanh vẫnđanghôn mê bất tỉnh! Thái phó vội vã nhét nàng ta lại vào trong xe ngựa,mộtphen kéo lấy thị nữ mới vừa rồi còn đỡ công chúa, lớn tiếng hỏi: “Tiện tì! Công chúa ở đâu?”

Thái phó nở nụ cười với nàng, xoay người xuống ngựa, liền bước lên xe ngựa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

sựtàn khốc và lưu loát như vậy được tôi luyện ởtrênsa trường, g·i·ế·t người nhưngsẽkhônghành hạ người. Sao có thể thiêu chếtmộtbiệt viện bên trong có năm tiểu hoàng tử vàmộtnhóm phi tần chỉ bằngmộtngọn đuốc? Hun bọn họ trong khói dày đặc, bất lực k** r*n mà chếtđi? Vệ Lãnh Hầukhôngbao giờ làm những thủ đoạn bỉ ổi như vậy.

Người đứng sau lưng dụng tâmthậtđộc ác,khôngtiếc dùng hơn mười tính mạng người hoàng họ Niếp thị để bôi đen Vệ Lãnh Hầu. Cho dù Vệ Lãnh Hầuthậttâm muốn lập tức đăng cơ,hiệntại cũng đành phải ngừng lại. Bởi vì cho dù Vệ Lãnh Hầukhôngđể ý những chuyện vặt vãnh,khôngquan tâm đến sách sử ghi chép như thế nào, nhưngkhôngthểkhôngđể ý tới việc ngày nào lê dân bách tính cũng lén lút chỉ trích mình.

Đột nhiên biệt viện lại xảy ra hỏa hoạn lớn, ánh lửa thẳng hướng lên trời, cửa các cung đều có chum nước làm bằng đồng, hằng năm đều được trữ nước để phòng chống hỏa hoạn, nhưng ngọn lửa này quá lớn lại lan rất nhanh, giống như được thêm vàomộtloại chất dẫn cháy, chính vì vậy nên rất khó dập tắt, biệt viện nằm ở chỗ hoang vắng, thiết bị hoang sơ thiếu thốn, mấy thùng nước dội vào cũng chỉ như muối bỏ biển.

Nhất thời Niếp Thanh Lân ngây ngẩn cả người, trực giác cho nàng biết mình vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.

nóixong liền cởi nút thắt,khôngnặngkhôngnhẹvứt khối ngọc bội kia cho Tú nhi.

Các vị tân khách khi đến đây đều xuống ngựa hạ kiệu. Rồi mớiđivào phủ trạch.

Thái phó và công chúamộttrướcmộtsau, tới chậm hơnmộtchút. Lúc hai ngườiđivào phòng khách dự tiệc, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn qua.

Chương 59

Thái phó cười khẽ đưa tay ôm lấy nàng.

Lưu tổng quảnđãsớm đợi ở cửa, thấy Thái phó về, liền sai người mở cửa, có thể thấy nhà cửa giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt.

Nhưng lần này,hắncảm thấy xúc cảm trong tay có gì đókhôngđúng!khôngđủ mềm,khôngđủnhẹ, ánh mắt củahắnlạnh lẽo, đưa tay nâng mặt công chúa lên...

Nếu là người khác, đoán chừngsẽhiểu khoảng thời gian nàykhôngnên tổ chức yến hội, nhưng Ung Hòa Vương lúc còn trẻ ph*ng đ*ngkhôngchịu trói buộc, mặc dù Vệ Lãnh Hầu kém tuổi, nhưng tính tình hai người đều bướng bỉnh nên rất tâm đầu ý hợp. Ân sưđãmuốn mở tiệc, Vệ Lãnh Hầu đương nhiên là phải nể mặt rồi, vốnkhôngmuốn cho công chúa ra khỏi cung nhưng vừa nghĩ nếu có mìnhđitheo, chắctrênđường cũngsẽkhôngxảy ra vấn đề gì, dẫn nàng ra ngoài giải sầu cũng tốt.

Tuy là câu hỏi, nhưng Niếp Thanh Lân lại hiểurõThái phó căn bảnkhôngcó hỏi ý kiến của nàng, trong lòng hơi trầm xuống, nàng biếtrõtối nay Thái phóyêucầu mình ngủ lại trong phủ, cũngkhôngphải là đùa giỡn hồ nháo giống như trước đây.

Còn ánh mắt của Vệ Lãnh Hầuthìsáng như đuốc, chỉ nhìnmộtcái liền nhận ra đó là vết máu,trênmặthắnlộ ra vẻ vui mừngkhôngnén được, tiện tay cầm lấymộtcái thảm mỏngtrênxe ngựa bao lấy nửa người dưới của nàng, sau đó ôm nàng về Phượng Sồ cung.

đangnói, lại nhìn thấy công chúa đượcmộtthị nữ dìu ra khỏi phòng, nhìn hướngđichắc là muốn lên xe ngựa. Tuy rằng chỉ thấy bóng dáng, nhưng y phục màu vàng nhạt kiathìkhôngthể sai được.

Thái phó vươn ngón tay thon dài hơi nâng khuôn mặtnhỏnhắnđangcúi xuống của nàng lên, đột nhiên thò tay lấy từ trong ngực ramộtcái dây bạc,trênsợi dây bạc có cómộtmiếng ngọc hình Quanâm, mặt ngoài miếng ngọc Quanâmcó vài vết nứt, nhưngđãđược quấn lại bằng những sợi vàng tinh tế: “Ngọc bội này là vật gia truyền mẫu thân truyền lại cho vi thần, năm đó khi vi thần bị bắt ra đóng quân ở biên cương tự tay bàđãđeo lên cho thần, ởtrênchiến trườngđãđỡ thay cho thầnmộtmũi tên trí mạng. Hôm nay thần đeo cho công chúa, hi vọng nó có thể bảo vệ công chúa xua đuổi vận đen, lúc nào cũng có thể bình an.”

Niếp Thanh Lân lạnh nhạtnói: “Lui xuốngđi, thời gian này Bản cungkhôngcần dùng đến ngươi, chút nữa để ma ma an bài cho ngươi làm việc bên ngoài viện.”

khôngcó cách nào khác, cũngkhôngthể trực tiếp đuổi tiểucônương này về nội thị giám, làm vậy là muốn mạng củacônương này. Niếp Thanh Lân thở dàimộthơi, sinh ra trong hoàng gia, cuối cùng cũngkhôngthiếu việc coi lòng dạ của người khác như cỏ rác, đây cũng làmộttrong sáu kỹ năng nhất định phải nắm chắc, đáng tiếc cuối cùng nàng vẫnkhôngthể học được...

Thái phó trừng mắt, cáu kỉnh hỏi Nguyễn công công đứng bên cạnh cũngđangchoáng váng: “Mau phái ngườiđixem xem có chuyện gì xảy ra?”

Niếp Thanh Lân thu lại ánh mắt, chậm rãi uống rượu trong chén của mình. Các tiết mục trong yến hộithậtnáo nhiệt, Vương gia mờikhôngít gánh hát đến để góp vui.

Bất quá tâm tư Thái phóđãsớm bay đến bên trong biệt viện,đangđịnh đứng dậy muốn cáo từ, lại thấy công chúa hình như say rượukhôngthể đứng thẳng,đangđược thị nữ dìu,đitheo Lâm Diệu Thanh vào nội thất nghỉ ngơi.

Vệ Lãnh Hầu cảm thấysựtình có chút gì đókhôngđúng, bất chấp việc nam nữ khác phòng, lập tứcđitới chỗ lão Vương phi,nói: “Trước khi công chúa ra khỏi cung, hoàng thượngđãdặn làkhôngđược hồi cung quá trễ, chẳng biết có thể xin phép lão Vương phi mời công chúa ra ngoài đượckhông...”

Nhìn thấy Đan ma ma sắpđivào nội thất, nàng ta mới cắn môi đứng dậy, nắm chắc ngọc bội từ từđira khỏi nội thất.

Chắc là Tú Nhiđãtruyền đạt lại ý tức của nàng cho Cát Thanh Viễn rồi?

Thái phó mỉm cười, xoay người xuống ngựa, chuẩn bị ôm công chúa xuống xe.

Mấy ngày vừa rồisựvụ bận rộnkhôngcó thời gian đến thăm tiểu chủ Phượng Sồ cung này, hôm nay vừa nhìn thấy giống nhưđãtưởng nhớ ba thu.

Niếp Thanh Lân vùi mặt vào trong cái chăn, rầu rĩnói: “Hôm nay vốnđãnóng, lại phải uống canh nóng nữathìcả ngườisẽtoàn mồ hôi, như vậysẽnóng c·h·ế·t mất. Thái phókhôngbiết cảm giác lúc này đâu,thậtsựrất khó chịu, nếu Bản cung là nam hàithìtốt rồi...”

Dưới thân là miếng vải bông, Niếp Thanh Lân cảm thân toàn thân đềukhôngthoải mái, hơi có chút bài xích Thái phó thân mật, ở trong lònghắnquay trái quay phải. Gần đây tâm tư của Thái phóđãđược thoại bản khai sáng trở nên tinh tế tỉ mỉ hơn rất nhiều, cũng hiểurõtâm tình nữ nhân u buồn bàng hoàng khi lần đầu có kinh, nên cũngkhônggượng ép nữa, chỉnhẹnhàng đặt nàng sangmộtbên.

Trong lòng vừa tức vừa giận, sau khi chào từ biệt Vương gia, liềnđitheo ra ngoài.

Mặc dù tướng mạo tuổi táckhônggiống nhau, nhưng ánh sáng chớp động trong cặp mắt trẻ tuổi kia chính là ánh mắt bừng bừng dã tâm và d*c v*ng, chẳng phải rất giống với Giao longtrênlong ỷ kia sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sắc mặt Vệ Lãnh Hầu như hàn băng ngàn năm, giơ tay rút bảo đao của thị vệ: “nói! Nàng ở đâu?”

Thái phó cũng nghe được nàngkhôngvui, khẽ mỉm cười: “Đêm nay sau khi yến hội kết thúc, công chúakhôngcần phải hồi cung, vi thần và công chúa cùng nhau hồi phủ đượckhông?”

Chỉ thấy Thái phóđivào trước tiên,hắnmặcmộtthân trường sam màu trắng,

Niếp Thanh Lân khẽ vuốt lông mèo,trênthân mèo phát ra mùi hương tinh dầu nhàn nhạt, nhưng nàng lại luôn ngửi thấy mùi cháy sém ở biệt viện luôn vương vấn quanh đây tỏa rakhôngchịu bayđi... Cát đại nhânthậtsựrất thủ đoạn, tay lại có thể duỗi dài như vậy, ngay cả bên cạnh nàng cũng có người củahắn... Cuối cùng, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tiểu cung nữ vẫnđangmỉm cười: “Tú nhi tớithậtđúng lúc, ngọc bội đeotrêncổ Miêu nhi hình như rất nặng, vẫn nên tháo xuốngđi.”

Cung nữ Linh Xảođangchải đầu cho công chúa, thấy lông mèo dính bẩn, vội vàng mang nước tới, tắm rửa sạchsẽcho con mèonhỏ, rồi lại dùng lượcnhỏchải chuốt trơn bóng trang điểmmộtphen mới ôm mèo tới đưa cho công chúa.

Thái phó đại nhân híp mắt lại, đột nhiên nhớ tới trước đây mình lầm tưởng thíchmộtthiếu niên nên vô cùng u buồn bàng hoàng, sao Long Châu Tử có thể hiểu được,thậtra cảm giác lúc đó cũngkhôngdễ chịu hơn so với lần đầu có kinh là mấy... Nhưng chỉ có thể phiền muộn thở dàimộthơi.

Lần trước ở Hàn Hương Tự, Niếp Thanh Lânđãđược lĩnh giáo rất nhiều kinh nghiệm, hôm nay nhiều người nhiều đôi mắt nhìn với đủ mọi màu sắc, Thái phó kể từ sau khi biệt viện bị cháy, tính tình giống y nhưđangđặttrênlửa nướng. Nàng luôn luôn thức thời, hơn nữa thảm kịch ở vườn ngự uyển vừa mới xảy ra, mặc dù bị Thái phó cưỡng chếkhôngcho phép truyền tin tức ra ngoài, mọi người cũngkhôngbiết là có chuyện xảy ra, nhưng người chếtđilại là thân thích của nàng, sao có thể giả vờ nhưkhôngbiết mà trang điểm lộng lẫy rực rỡ được? Nhưng bởi vì cách ăn mặcnhẹnhàng khoan khoái, lại càng nổi bật giữa nhóm nữ quyến mặt đầy bột nước, giống như gió mát mùa hè thổi vào phòng khách, làm cho mọi người cảm thấy trước mặtđangsáng lên.

Biệt viện hoàng gia của họ Niếp xảy ra tai họa bất ngờ, mọi người ai cũng đều nhận định là Vệ Lãnh Hầu gây nên, lúc này Cát đại nhân giống nhưmộtcọng cỏ cứu mạng cho người bị đắm thuyền trong cơn bão lớn giữa biển khơi vươn tay giúp đỡ, dựa theo lẽ thường, tiểu Hoàng đếsẽbị trận hỏa hoạn đó làm sợ tới mức hồn phi phách tán, nắm chặt lấy, ước gì lập tức liền chạy ra cửa cung.

hắnđiđến cửa phòng cửa cũngkhôngvội vãđivào, mà dừng bước lại, đứng ởmộtbên kiên nhẫn chờ công chúa phía sau mìnhđangtiến vào.

Tuy nhiên rất nhanh, Niếp Thanh Lân cũng được Dung ma ma cho biết được mình bị làm sao.

Ung Hòa Vương phủ mở tiệc vô cùng phô trương lãng phí, hai bên là sư tử đá uy vũ, tổng cộng có 50 con được đặttrênnăm mươi cái trụ bằng đá, quy cách kiến trúc ở kinh thànhyêucầu nghiêm khắc, dù sao dưới chân thiên tử cũngkhôngthể vượt qua lễ chế quy định. Nhưng bày nhiều sư tử đá như thếthìvương phủ bình thường hầu nhưkhôngthể có.

Ở trong cung rảnh rỗi buồn bực, trong bụng lại có chút khó chịu, Niếp Thanh Lân liền nhớ tới con mèo nhung tròn trong tẩm cung. Ban đầu khi nàng trở về với thân phận nữ nhi, Thái phó lấy cớ sợ người khác chú ý,khôngcho nàng mang con mèo nhung sang. Nhưng mấy ngày nay thấy nàng nhàn rỗi cảm thấy buồn chán, mấy lần nhắc tới con mèonhỏnày, rốt cục cũng gật đầu, lấy cớ Hoàng đếkhôngmuốn nuôi nữa, sai Nguyễn công công mang con mèo đến tẩm cung của công chúa.

Vì thếhắnliền ngồi xuống, trong lòng nghĩ chờ Long Châu Tử tỉnh rượuthìđicũngkhôngmuộn.

Phần lớn các nhóm đại nhân ở đây đều chưa có cơ hội nhìn vị công chúa có bộ dạng rất giống Hoàng đế này, hôm naykhôngcó bậc thang trong triều ngăn cách nên có thẻ nhìnrõdáng vẻ vị công chúa này.

Mìnhđãvô tình giúp đỡ phải dạng nam tử thế nào vậy? Trước kia sinh sống trong cung, chỉ cần lo cho bản thân mình khỏe mạnh là được, nhưng lúc này Niếp Thanh Lân chợt hiểu dấn thân vào dòng xoáy quyền lực đáng sợ như thế nào.thậtđúng là rút dây động rừng, hành động vô ýkhôngbiếtsẽdẫn đến kết quả cuối cùng như thế nào, ai cũngkhôngthể đoán trước được.

Niếp Thanh Lân bị hỏi nên hơi lúng túng, chỉnhẹgiọngnói: “Tưởng Thái phó hỏi điều gì quan trọng, sao lại hỏi những chuyện tế nhị của nữ nhi như vậy? Đan ma ma cònrõhơn cả Bản cung, nàng ấynóisaothìlà vậy.”

Niếp Thanh Lân ngồi bên cửa sổ, đưa mắt nhìn trong sân xếp rất nhiều những cái chum lớn,thậtgiống như xưởng làm dấm, nàng cảm thấy rất buồn chán, trong lòng xoay chuyển trăm ngàn ý niệm.

“Thái phó làm sao vậy?” Nàng khó hiểu hỏi.

Nàng chậm rãi mở mắt, chỉ thấy Cát Thanh Viễn nửa nằm bên cạnh mình, đôi mắt thâm thúy chứa đầy tà khí, bàn tay kiađangcàn rỡ v**t v* da thịt trắng như tuyết lộ ra trước ngực mình.

Thái phó thầm nghĩ:khôngbiếtđãuống bao nhiêu? Cũngkhôngthèm chào hỏi gì liền lập tức rờiđi?

Nhưng mà nàng lại quả quyết cự tuyệt, sắc mặt của Cát đại nhân sao có thể tốt được? Chắc là nghĩ rằng nàng khuất phục dưới d·â·m uy của Thái phó, cam tâm làm tay sai cho kẻ thù?

Hôm sinh thần đó, Niếp Thanh Lân chuẩn bị sẵn sàng lên xe ngựathìthấy Thái phó cưỡimộtcon tuấn mã nhanh chóng chạy ra trước cửa cung trước, Niếp Thanh Lân vén mành cửa lên, nhìn về phía Thái phó.

Hôm nay tiểu công chúa mặcmộtbộ quần áo màu vàng nhạt, áo choàng bên ngoài cũng cùng màu, tóc vẫn được vấn vô cùng đơn giản, trâm cài đầu đơn giản mà tao nhã, lộ ra cái trán trơn bóng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59