Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 58

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58


Chỉ nghĩ chút thôi, Niếp Thanh Lânđãhiểu lý do bên trong. Thái phó quả nhiên là dã tâm bừng bừng, sợ làhắnđãngấp nghé long ỷ của Đại Ngụy từ lâu.

Niếp Thanh Lân nhìn Nguyễn công công cách khá xa bọn họ, khẽ ngẩng đầunhỏgiọngnói: “Thái phóđãquấy rầy nhân duyên tốt này, còn muốn chúc mừng làm gì,khônglẽ lại muốn cho trẫm phong lì xì trước?”

Lúc này Thái phó mới nhìn lại nàng, nhíu mày nắm tay nàngđira.

Mật thám sắp xếp ở đất Bắcđãsớm dùng bồ câu đưa tin nội đấu trong Hung Nô trở về kinh thành. Nghenóitừ lúc lão Đan Vuđanghấp hối, Thiệu Dương công chúa hòa thânđãbị con thứ ba củahắnlà Hưu Đồ Hoành bắt ép dời đến doanh trướng củahắn.

trênđường trở về,khôngbiết vì sao Niếp Thanh Lân cảm thấy bụng hơi đau. Trước kia nàng uống trà ngâm quá nhanh, có chútkhôngkhỏe, nhưng khi nàng chậm rãi đứng dậy, lại pháthiệncánh tay to của Thái phóđangđỡ mình cứng đờ.

Trước khi tình thế bắt buộc Hưu Đồ Liệt biết cách điều chế sắt tinh luyện,hiệngiờ thùng sắt bị mất cắpmộtcách ly kỳ, liệu có liên quan đến Hung Nôkhông?

Thái phó vẫn có ấn tượng với bộ dáng sợ hãi của Thiệu Dương công chúa. Vào lúc phu quân chưa về trờiđãbị con riêng cưỡng ép kéo vào doanh trướng đoạtđithân trong sạch, nếu quảthậtgiống như Thiệu Dươngnóivới Hoàng đế ngày đó: Tình nguyện c·h·ế·t cũng muốn giữ vững trinh tiết,thìchỉ sợ bây giờ nàng lành ít dữ nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thuyền chạytrênbiển rộngkhôngthể so sánh vơi thuyền chạy trong hồ hoặc trong kênh đào.mộtkhi sóng lớn đánh úp lại, thân thuyền xóc nảy rất dữ dội. Thái phó như thiên tiên đó mỗi khi lên thuyềnsẽnôn đến thất điên bát đảo, tiên khí cũngkhôngcó.khôngchỉ có thế, Thái phó văn võ toàn tàikhônggìkhônglàm được lạikhôngbiết bơi, như vậy dù Vệ Lãnh Hầu có lòng kế thừa gia nghiệp cũng vô lực, chỉ có thể làmmộtGiao long bị vây ở ruộng cạn, lúckhôngcó chuyện gì làmthìxuất chinh chém g·i·ế·t, đùa giỡn quyền mưu, còn hơn vượt qua ruộng cạn, vượt sóng biển sâu kia rất nhiều.

Thái phó thông minh như vậy tất nhiên hiểu vì sao nàng lại hỏi vậy, sắc mặt hình như còn đen hơn lúc gặp sứ giả Hung Nôtrêntriều, hung hăng trừng mắt nhìn Niếp Thanh Lân. Long Châu luôn hiểu biết thời thế, biết Thái phókhôngmuốn nhiều lời, ngậm miệng yên tĩnh lại.

Mặc dù Vệ gia phú khả địch quốc, nhưng giáo d·ụ·c con cáikhôngxa hoa, đặc biệt là nhi tửthìcàng tiêu diệt ý định ăn phúc của tổ tông ham hưởng lạc. Cho nênhắncũng vậy, mà đại ca hôm nay là quyền thần của Đại Ngụy cũng thế, về ăn uốngkhôngcó nhiều chú ý.

Lúc bàn tay trắng nõn sắp đẩy khăn che mặt xuống, Vệ Vân Chí nhìnrõkhuôn mặt thần bí của nữ tử.hắnvào nam ra bắc, quen nhìn mỹ nhân cũng lập tức ngây người, thầm nghĩ: Cũng khó trách gần đây mặt lạnh của đại ca cũng trở nên nhu tình mật ý, giai nhân như thế này quả nhiên đáng giá là trân bảo cả đời.

Mắt nàng cúi đầu nhìn theo Thái phó, chiếc quần màu trắng bịmộtchất lỏng đỏ thẫm nhuộm thành đóa hoa hồng…

Thái phó liếc nàng, nhưngkhônglập tức trả lời.

Trèo lên khoang thuyền, Niếp Thanh Lân cũng hiểu vì sao Thái phókhôngsai người nhặt mấy thứ hợp ý trực tiếp đưa vào cung. Tổng mấy rương hàng kia đan xen, số lượngthậtsựlàm kinh ngạc.

Mặc dù biết Thái phó xuất thân là thương nhân, nhưnghiệngiờhắnquyền cao chức trọng như thế, lại chưa từng thấyhắnxếp người thântrêntriều, bình thường cũngkhôngthấy có bà con gì lui tới, thời gian lâu dần nàng còn nghi ngờ Thái phó đại nhân là hỗn thế ma vương chui từ trong đá ra.

Lúc thấy Thái phó,hắnkhôngcung kính giống người khác mà quát lên vui mừng: “Đại ca!”

Bên ngoài cái thuyền lớn kia cũngkhônggiống với thuyền khác, cao như tường thành, mũi thuyền rộng rãi, đầu đuôi đều vút lên, làm mấy thuyền hàng xung quanh nó giống như con sâu cái kiến bị nghiền nát.

Vệ Vân Chí vội vàngnói: “Đây là kính mạ bạc, rất phổ biến ở phương tây, nhưng kỹ thuật để làm ra rất phức tạp, lại ít có, nếu vị tiểu thư này thích, sai người đóng gói tặng cho huynh ngay.”

Vốn cho là nữ tử này leo lên người đại ca phú quý, ỷ vào xinh đẹp mà kiêu ngạo,khôngcoi ai ra gì. Nhưng bây giờ nhìn nữ tử này, uống trà có nhiều thứ rườm ra cần chú ý, nhìn khí chất khi giơ chân nhấc tay cũngkhôngphải tiểu thư tầm thường, đại ca chỉ nạp thiếp màkhôngcưới thê, nhìn kiểu tóc nữ tử này cũngkhônggiống nhưđãnhập phủ, rốt cuộcthìthế gia vọng tộc nhà cao cửa rộng nào có thể yên tâm đểmộtnữ tử khuê các ra ngoài cùng đại ca?

Thái phó tức giận đến mức đầu lông mày nhảy lên. Gần đây mồm mép tiểu Hoàng đế càng thêm lanh lợi, làmhắncó chút hoài niệm quả trứng mềm rụt cổ vào trong cổ áo,hiệngiờ còn có nhiều tật xấu như vậy, lạnh mặtnói: “Nếu Hoàng thượng giận vi thần quấy rối nhân duyên tốt, vậythìđơn giản thôi, đến mai vi thần trả lời sứ giả Hung Nô,nóicông chúa suốt ruột muốn gả, muốnđiBắc Cương trước…”

hắnkhôngbiết tiểu nữ tử này vốn xuất thân hoàng gia, hôm nay lại đứng ở nơi cửu ngũ chí tôn, tuy bị gia huynh củahắncướp mất quyền lực,khôngcó thực quyền, nhưng giáo dưỡng từnhỏ, dù thấy vật vô cùng hiếm có nhưng sao có thể giống nữ tử nhà nghèo vui mừng mà làm mất phong thái?

Vệ Vân Chí tủi thân hô to: “rõràng là đại cakhôngcho thuyền lạ tùy ý cập bờ, mỗi lần đệ đều theo lời dặn của huynh phái người khai thông quan hệ với Lưu tổng quản trước, rồi mới có thể cập bờ, sao đến miệng đại ca lại trở thành lén lút rồi. Vị này là…”

Lúc leo lên chiếc thuyền lớn mới biết được, mấy chiếc tàu lớnkhôngcập cảng ở gần đấy cũng là đội tàu của Vệ gia, ngoại trừ thuyền hàng bên ngoài, có hơn mười chiến thuyền cỡnhỏhộ tống bên cạnh các thuyền hàng khác. Nô bộctrênthuyền có nhiều màu da, bộ dáng cũng quái dị, nhìnkhônggiống người Trung Nguyên, nhưng mỗi người đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, áo vảitrênngười thống nhất in chữ “Vệ”. Nhìn độ sâu ngậm nước của thuyền cũng biết, thuyền lớn này tuyệt đốikhôngphải là thuyền vận tải đường thủy gần biển, chỉ có thể là tàu vượt sóng về nơi xa xôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc nghe được tin này, Niếp Thanh Lân hơi thở dài, nàng nghĩ đến Bát hoàng tỷ hòa thân đến bên đấy của mình, cũngkhôngbiết sau khi lão Đan Vu c·h·ế·t nàng ấyđangtrong hoàn cảnh nào.

Thuyền hàngđiđếnkhôngngừngtrênbến tàu, đemsựgiàu có phồn hoa đông đúc của Đại Ngụy khuếch tán đến những thành khác. Tuy mấy năm gần đây quốc lực suy thoái, nhưng việc buôn bán ở hải ngoại vẫn lui tới nhiều lần như trước. Niếp Thanh Lânkhôngbiết vì sao Thái phó mang nàng tới nơi này, đứng ở cổng bến tàu nhìn thấymộtchiếc thuyền lớn ở chỗ sâu nhất trong bếnđangtiến đến.

Vệ Vân Chí trực tiếp mở cửa kho dày ở chỗ sâu nhất chuyên chở hàng hóa, bên trong còn có mật thất,đivào trong đó mới pháthiệnbên trong toàn là trân kỳ dị bảo, phần lớn diện tích là vật trang trí.

Tuy Thái phónóilời lạnh như băng, nhưng trong mắt lại là tình cảm ấm áp khó gặp, làm cho Niếp Thanh Lân ởmộtbên há hốc mồm, cảm thấy nam tử này có bộ dạng rất giống Thái phó, chỉ có điều khí chất toàn thân giống như hấp thu đầy đủ ánh mắt trờitrênthuyền,khônggiống với khí chấtâmlãnh làm cho người ta rùng mình của Thái phó đại nhân.

Niếp Thanh Lân cũng hơi ngạc nhiên. Tuy nàng sớm biết Vệ Lãnh Hầu xuất thân từ phú hộ, nhưng trong nhận thức vẫnkhôngbiết giới hạn của chữ “phú” này là bao nhiêu.

Lại nhìn Giao Longtrênghế rồng, vẻ mặt Thái phó trầm xuống đen như mực, ánh mắt bén nhọn kia giống như có thể đâm c·h·ế·t mổ bụng sứ giả Hung Nôtrênđại điện. Đúng lúc này, Hộ bộ thị lang Cát Thanh Viễn ra khỏi hàng, cúi đầu xin chỉ thị Hoàng thượngđangngồi sau rèm: “Hoàng thượng, phong tục Hung Nô khác phong tục Đại Ngụy,khôngbiết đạo hiếu của Trung Nguyên, kính xin thánh thượng cho phép để cho vi thần giải thíchmộtchút với sứ giả Hung Nô,khôngphải là Hoàng thượngkhôngmuốn cùng Hung Nô càng thêm thân thiết mà là bởi hiếu kỳ còn chưa qua, ngay cả việc đàm hôn luận quả cũng làsựbất kính với tiên hoàng.”

Đến khi hạ triều, Thái phóâmtrầmnóivới Hoàng đếđangđiphía trước bước từng bướcnhỏ: “Vi thần có phải nên chúc mừng Hoàng thượngkhông? Nếu lúc trước Hoàng thượngkhôngkết ‘tình nghĩa’ với vương tử Hưu Đồ Liệt, Thiền Vu sao có thể tranh cũngkhôngcần xem, đỏ mắt trông chờ tới cầu thân muội dung mạo bình thường của thánh thượng làm Yên Thị?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

khôngbao lâu, quốc thư của Hung Nô lại lần lượt được trình lên. Bên trong quốc thư đại khái muốnnóilà: tuy tân vương mới lên ngôi, nhưng lạikhôngcó ý muốn có chiến hỏa ở biên cương, kéo dài ý chỉ của lão Đan Vu, muốn tiếp tục cùng Đại Ngụy hòa bình chung sống, tốt nhất là nên củng cốmộtchút chuyện tốt Tần Tấn (câu gốc: Tần Tấn chi hảo). Tân Thiền Vu nghenóithân muội của hoàng thượng hiền đức, dung mạo xuất chúng, muốn mời Hoàng đế tứ hôn, gả công chúa chohắntrở thành Yên Thị mới của Hung Nô. (vua Hung Nô được gọi là Thiền Vu, còn Hoàng hậu được gọi là Yên Thị).

Quamộtlúc lâu, vẻ mặt Thái phó trấn định trả lời: “Bản Hầu bị say tàu.”

Trước kia nhìn Vệ Lãnh Hầu lạnh nhạt bạc tình bạc nghĩa với người cũ, nàng còn tưởng rằnghắnlà ngườikhôngtrọng tình, đều có thể lợi dụng người bên cạnh, chỉ để hưởng dụng mà thôi.

trênđường trở về, Niếp Thanh Lân ngồi trong xe ngựa nhàn rỗi, hiếu kỳ hỏi Thái phó về chuyện hàng hải. Nghe xong vài lời của Thái phó, lập tức lòng hâm mộ nổi lên, nếu như có thể ra biển,khôngbị trói buộc ở biên cương đường bộ, cảnh thiên nhiên bao la như thế nào? Sáng sớm mỗi ngày nhìn sóng trắng khắp trời, cảnh gợn sóng bao la gột rửa mỗi ngày, mỗi nơiđiqua là những quốc gia kỳ lakhôngcó ghi chéptrênbản đồ địa lý,thậtlàmộtcuộc sống truyền kỳ.

Việc thùng sắt bị mất trađitra lạikhôngcó tin tức gì, nhưng bên Hung Nô lại có dấy lên chút chuyện. Lão Đan Vu Hung Nô qua đời vì bệnh, trải qua trận tranh đấu kịch liệt, tàn sát hàng loạt dân trong thành, Vương tử Hưu Đồ Liệt kế thừa vương vị, trở thành bá chủ mới của Bắc Cương.

NghenóiHưu Đồ Hoành cũng làmộtmãnh tướng, tuy nhiên bởi vì xuất thân của mẹ ruộtkhôngcao nênkhôngcó duyênđitranh ngôi vị Thiền Vu, nhưnghắnlại kiên định ủng hộ tiểu vương tử cùng cha khác mẹ là Hưu Đồ Liệt. Nên sau khi Hưu Đồ Liệt lên ngôi, Hưu Đồ Hoành cũng được trọng dụng, tay cầm trọng binh, trở thành phụ tá đắc lực mới của Thiền Vu.

Niếp Thanh Lân nghe xong, vội vàng cười hì hì đáp: “Thái phó đừngnóiđùa, Bắc Cương kiathìcó gì thú vị, nhưng mà trẫm… có chút lo lắng cho Bát hoàng tỷ,khôngbiết sau khi lão Đan Vu qua đời nàng ấy sống thế nào.,,”

Tạm thời gạt những phiền não này, đợi Niếp Thanh Lân đổi lại nữ trang, Vệ Lãnh Hầu dẫn nàngđira bến tàu ngoài kinh thành.

Nhưng mà Vệ đại nhân lạnh lùngcôđộc ở đối diện lại cực kì coi trọng người nhà. Lúc soán quyền đoạt vị liền đặt cược tính mạng của tất cả người thântrênchiếu bạc. Thắng, quân lâm thiên hạ; Nếu thua, tru di cả nhà tịch biên tài sản. Nên Thái phóđãmượn thân phận thương nhân của nhà mình, để cả nhàđikhỏi Trung Nguyên, miễn nỗi lo về sau củahắn.

Sau khi lựa chọn mấy vật trang trí ít khi thấy được, Niếp Thanh Lânkhôngchịu nổi khí bẩn trong thuyền, nhưng thấy tư thế của Thái phó lạikhôngchọn lựa, thấy phù hợp liền chỉ ngón tay lệnh cho hạ nhân chuyển xuống dưới, cố nén đứng ởmộtbên, cuối cùngkhôngnhịn được ho khan vài tiếng.

Đan ma ma đỡ nàng vào trong thuyền nghỉ ngơi, mà Thái phóthìhình như muốnnóichút chuyện quan trọng với đệ đệ nhà mình,mộtlúc lâu sau vẫn chưađilên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc quốc thư được trình lên, trong triều đình cực kỳ yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau,khôngbiết tại sao mấy việc trong nhà của hoàng thất Đại Ngụy lại có thể chạy đến đất Bắc Cương. Hơn nữa vị tân Thiền Vu này cũng tính toán tốtthật, vừa mới gảmộtvị công chúa, cònkhôngbiết đủ mà cầu thánh thượng cho thân muội lấy chồng xa ở Bắc Cương, chẳng lẽkhôngbiết xấu hổ?

Đội tàu của Vệ Vân Chí chỉ tạm thời cập bờ bổ sung cung cấp,hiệngiờ ngọn giótrênbiển rất mạnh,khôngthể chậm trễ, sau khinóilời tạm biệt với huynh trưởng ít khi gặp được, có thị vệ đem mấy rương hòm lớn đựng đồ ăn quần áo dược phẩm Thái phó chuẩn bị cho đệ đệ đặt lên thuyền, thuyền lớn lại chuẩn bị nhổ neo xuất phát.

Chương 58

“thìra A Chí vẫn còn nhớ huynh là huynh trưởng của ngươi, lần này đệ trở lại quê hương Trung Nguyên lạikhôngchịu dừng lại nửa khắc. Nếu quan viên ở bến tàukhôngkịp thông báothìcó phải gió bắt đầu thổi, đệ muốn giương buồmđixa phảikhông?”

Đan ma ma thấy cổ họng công chúa vẫnkhôngthoải mái, bảo cung nữ bên cạnh mang tới hộp gỗ sơn, lấy chén trànhỏ, cái bìnhnhỏvới chậu than, sau khi mang nước suối đến, đútmộtít khối than thơm bên trong chậu than, chỉ chốc lát bình nước nóng lên, vừa ngâm đượcmộtchén trà thơm.

Trong lòng các triều thần khácâmthầm bội phục, tiểu Cát đại nhân bình thườngkhônga dua nịnh hót, lại có ánh mắt, lời từ chối thế này màđira từ miệng Thái phóthìlà có ý nghi ngờ đùn đẩykhôngđược tốt lắm, nhưng Cát đại nhân ra mặt kịp thời, hóa giải cục diện bế tắc của triều đình,thậtsựlà quan trọng hơn thổi phồngmộtvạn câu, “Thái phó đại nhânanhminh thần võ”!

Nhưng Thái phó lạikhôngcó ý muốn giới thiệu công chúa, chỉnói: “Trong thư đệnóilần này hàng hóa có quý hiếm, lần này ta tới thăm ngươi, muốn mang vị quý nhân này nhìnmộtcái,khôngbiết có được haykhông?”

Đứng bên cạnh Thái phó, trong lòng Niếp Thanh Lân có chút cảm khái, từ vài lời của Thái phó với đệ đệ ruột, nàng cũng biết cả nhà Thái phó cũngkhôngở Trung Nguyên, hơn nữa Thái phó cũngkhôngmuốn người nhà trở về tùy ý.

Mấy thị vệ mang gỗ vụn mạt cưa trảitrênđường có hơi lầy lội phía trước, để cho đoàn người Thái phó có thểđiqua màkhôngbẩn giày. Vệ Vân Chí cảm thấykhôngđược tự nhiên. Đại ca củahắn, đứa con nổi danh ngỗ nghịch của Vệ gia, ca củahắncho tới bây giờ đối với nữ tử là gặp dịpthìchơi, lại nắm tay nữ tử thần bí kia, chú ý che chở, bộ dáng quan tâm đầy đủ,thậtlàm cho người nghi ngờ gia huynh bị đoạt mất hồn rồi, du hồn thương hương tiếc ngọc nàođivào thân hình cao ngạo kia?

Đột nhiên Niếp Thanh Lân pháthiệnramộtcái gương, có thể chiếurõbóng người, lập tức lòng hiếu ký nổi lên, hơi vén khăn che mặt, khuôn mặtnhỏnhắn để sát vào chiếu chiếumộtchút.

Thái phó nhìn sứ giả Hung Nô cười lạnhnói: “Đan đại nhânnóiquá rồi. nhưngkhôngcần, bản Hầu tự mình viếtmộtlá thư cho Thiền Vu của quý bang, giải thíchmộtchút chohắnvì saokhôngthể lấy Đế cơ Vĩnh An công chúa của Đại Ngụy ta. Nếukhôngcó chuyện gì khác, bãi triều!”

Tần Tấn chi hảo – Nên duyên Tần Tấn: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Côngđãđem congáicủa mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức c·h·ế·t Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Dĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô g**t ch*t. Họ còn cử ngườiđiđón công tử Di Ngôđangsống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa vànóinước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn khoan dung đọ lượng, giữ quan hệ bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩđangsống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc tới nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả công chúa Hoai Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liềnnói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mìnhđãsai, bèn lập tức xin lối nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy congáivua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốnnóivề hai nước thông gia hữu hảo. Ngày nay người ta vẫn dung nó để chỉ về hôn nhân nam nữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Niếp Thanh Lân nghe giải thích của Thái phó, khóe mắt đột nhiên rơi nước mắt, nguyên nhân buồn cười như vậy mới làm cho Đại Ngụy sản sinh ramộtnịnh thần tặc tử, tà mị ngông cuồng!

Vệ Vân Chí thấy được nữ tử mặt che mạng đứng sau lưng Thái phó, có chút tò mò hỏi.

Nhìn quy mô của đội tàu, cho dù là ếch ngồi đáy giếng, cũng có thể thấy đượcrõràng tài lực lớn đến mức nào của Vệ giakhôngcó danh tiếng trong triều Đại Ngụy. Thái phónóichỉ dựa vào sức mình là có thể nuôi được hoàng thượng chắc chắnkhôngphải là lờinóikiêu căng.

Lúchắnnóixong lời này, vốn tưởng rằng tiểu nữ tửsẽlộ ra vẻ mặt vui mừng, tràn đầy kích động mà cảm ơn, lạikhôngnghĩ rằng tiểu nử tử lại cười khẽ,nhẹgiọngnói: “Làm phiền rồi”. Vẻ mặt bình tĩnh kia, giống như người khác đưa nàngmộttòa núi vàng cũng là chuyện đương nhiên. Trong lòng Vệ Vân Chí ngạc nhiên, thầm nghĩ tuổi của tiểu nữ tử nàykhônglớn, sao lại kiêu căng như vậy?

“Vì sao Thái phó tự nguyện bỏ công việc trong tộc, dấn thân vào triều đình?”, nhất thờikhôngnhịn được, nàng hỏi. Theo ý nàng, nếu tình nguyện bỏsựphấn khích như vậy mỗi ngày tính toán trong triềuthìđúng làsựlựa chọnkhôngcó kiến thức.

khônglâu sau, thuyền hàng kia chầm chậm buông thang,mộtngười trẻ tuổi cao lớn, sắc mặt ngăm đen dẫn đầuđixuống thuyền,đimộtmạch như bay xuống bến tàu, Nguyễn công côngđãsớm chờ, dẫn người trẻ tuổi này lên cổng.

Họkhôngkhỏiâmthầm nắm cổ tay,khôngnắm chắc thời cơ miệng phun hoa sen, có năng lực kéo lại càn khôn.

Lúc Vệ Vân Chíđitheo sau lưng huynh trưởng vào trongthìđúng lúc thấy cảnhmộtma ma với ba thị nữ phục vụ nữ tử kia uống trà.

Vệ Lãnh Hầu nhìn thấy bộ dáng hiếu kỳ của nàng liền hỏi: “Đây là tấm gương gì?”

Chỉ là sau khi Thiệu Dương công chúa vào doanh trại Hưu Đồ Hoành, lạikhôngthể tìm hiểu được tin tức.

Niếp Thanh Lân ở sau lưng,trênđầu đội mũ bông trắng, trong lòng có chút ngạc nhiên. Người trẻ tuổi này lại là đệ đệ của Vệ Lãnh Hầu.

Vệ Vân Chínói: “Đại cađãnói, làm gì có chuyệnkhôngtiện. Xin mời”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58