Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54
Lúc ăn cơm xong, Thái phó đứng dậy cáo từ,hắnnhận khăn xoa xoa tay, sau đónói: “Thời giankhôngcòn sớm, vi thần xuất cung trước, kính xin bệ hạ sớm an giấc”
Công chúa kia là loại nữ tử quyến rũ thế nào? Chỉ mới hồi cung vài ngày làm cho Thái phó đại nhân mặt lạnh si mê đến thần hồn điên đảo? Làm bà ta vừa tức vừa hận mà vẫn nghĩkhôngra. Nhưng Thái phóđãcảnh cáo, phải vào cung nhận lỗi mới được.
Niếp Thanh Lânnhẹnhàngnói: “đangđợi Thái phó gắp!”sựmềm mại nhu thuận của mèo con làm tuấn nhan Thái phó mỉm cười,nói: “Lúc thần mới gặp Hoàng thượng, bệ hạ vẫn cònnhỏ, trong lòng liền ghi nhớ bộ dáng suy nhược của Hoàng thượng, chỉ cảm thấy Hoàng thượng là người được quan tâm nuôi nấng, chi phí ăn mặc mọi thứ cũng cần thần phải lo liệu. Chỉ là Hoàng thượngđãlớn, trong lòng cũng có ý kiến riêng của mình, nếu vi thần quá can thiệp lại làm cho bệ hạkhôngvui, thích ăn cái gì thỉnh bệ hạ tự gắp!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm nay đúngthậtlà nàngđãvượt qua giới hạn, cảm tạ ânkhôngđánh c·h·ế·t của Thái phó!
Niếp Thanh Lân vỗnhẹtayhắn, chậm rãinói: “Trẫm tới để khuyên giải hoàng huynh theo họ của ngoại tổ phụ, thay ngoại tổ mẫu chống đỡ gia đình bên ngoại …”
Đối với cái đầu cổ hủ như thế này, phải dùng liều thuốc mạnh. Nàng chỉ có thể làm như thế vì hoàng huynh thôi. Nhưnghiệntại xem ra, tuy làm cho Thái phókhôngquan tâm nhưng vẫnkhôngthể nào khuyên được hoàng huynh đầu gỗ này.
Nhưng làm cho bà ta lo âu nhất là, về saumộtđội quan binh trực tiếpđicái hồ mới,khôngđể ý đến ngăn cản của tăng nhân trong chùa, thả mấy thuyền đánh cá, vớt mấy tấm lưới lớn cuối cùng cũng vớt ra được con rùađangtrầm mình dưới nước.
Thế nhưng hôm nay đợimộtlúc,khôngthấy Thái phó động đũa gắp thức ăn cho mình, Thái phó uống canh, thấy Hoàng thượng chưa động đũa, liền hỏi: “Là thức ănkhônghợp khẩu vị sao? Sao lạikhôngđộng đũa?”
Sao phải lo lắng như vậy? Sợ Nguyễn công công trở về học vẹt bỏđivài câu quan trọng sao?
Trong thư phòng Thái phó nâng chén trànhỏ, thổi lá trà vụn, chậm rãi uốngmộtngụm mớinói: “Hoàng thượng luôn là người tự quét tuyết trước cửa, sao hôm nay khác thường như thế, quan tâm đến huynh trưởng?”
Chương 54
Mấy ngày nay vào triều đều là hoàng tử giả kia, nàng ở trong cung cũng thanh nhàn, ngày ngày nhàn tản trong cung Phượng Sồ, nếu hôm nay Nguyễn công côngkhôngcầu kiến chuyển lời chào từ biệt của Lục ca, mình cũngsẽkhôngvội vàng đến tẩm cung này.
Xa hoakhôngcần phảinói, nhưng lại thêm vài phần lịchsựtao nhã, từng cọng cây ngọn cỏ trong nội cung đều lộ rasựquý giá, dù là phi tử được sủng ái nhất của tiên hoàng cũngkhôngphô trương như vậy.
Hương vị đồ ăn hôm nay theo phong cách thanh nhã vùng Giang nam, làm nổi bật lên hoa sen đầy hồ. Chén tử sa đựng thịt được nấu rất ngon miệng, trà Long tĩnh cũngthậtlịchsựtao nhã, tôm trắng tươi ngon, mầm lá bích lục thơm ngát, còn chưa vàođãngửi thấy mùi. Chén canh chân giò hun khói nấu củ sen dùng để khai vịkhôngtồi, mấy món ăn khác cũng được làm khéo léo ngon miệng vô cùng.
Khí chất cao ngất, áo bào vào triều màu đen thêu kim tuyếnkhôngthể nhận nhầm, là Vệ Thái phó vốnđãphải xuất cung. Sânnhỏkhônglớn, phòng tường mỏng manh, lờinóicủa mình với Lục cahắnđãnghe đượcrõràng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Niếp Thanh Lân liếc Nguyễn công côngđangđứng ở cửa ra vào, trong lòng biết cần che nhanh miệng Lục ca: “Lục ca đừng đoán mò, là trẫm chủ động tới gặp Lục ca. Chỉ là vừa tới, thấykhôngnhững Lục ca bị bệnh mà Thục phi cũng tiều tụy rất nhiều, trẫm đến là đúng rồi. Đề nghị lần này của Thái phó, trẫmkhôngthấy chỗ nàokhôngtốt, có thể giúp đỡ Trầm gia về mọi mặt, lại có thể để Lục ca mang theo Thục phi xuất cung, để bà cố gắng tận hiếu trước mẫu thân…”
Qua hai ngày, bên Lục hoàng tử truyền đến tinnóilà Lục hoàng tử tự nguyện sửa họ, duy trì hương khói Trầm gia. Hoàng thất cũng có kế tục như vậy, nhưng phần lớn là cùng họ, còn hoàng tử trưởng thành lại sửa họ đến gia đình bình dânthìmới nghe qua lần đầu. Lục hoàng tử Niếp Thanh Tuyên đúng làđiđầu khai sáng.
nóixong liềnđivề phía vườnđira bên ngoài.
Niếp Thanh Lân lạikhôngbiết chuyện Thái phó phái người chém rùa, chỉ cảm thấy cấp bậc lễ nghĩa của Vương phi nàythậtphiền phức, vì saođãqua mấy ngày rồi còn phảinóixin lỗi? Nhưng cũng phảiđiđóng kịch, thay đổi chính phục, ăn mặtthậtđẹp, ngồi trong cung đợi Vương phi.
Nàng thừa dịp trước khi ăn trưa, lấy cớ đợi Thái phó cùngđitới đình Thấm Nguyệt, đến thư phòng từ sớm tìm lời uyển chuyển dẫn dắt, khẩn cầu Thái phó: “Thỉnh Thái phó ân chuẩn trẫmđikhuyên nhủ Lục ca”. Lúcnóilời này, nàngđangmặc nữ trang, nhưng Thái phó hiểu ý nàng, nàng muốn dùng thân phận Hoàng đếđikhuyên bảo Lục ca đổi họ.
Lạinóigặp Lục ca, chỉ sợ làm Thái phókhôngvui, mấy ngày nay mình chọc họa nhiều rồi,khôngcần dệt hoatrêngấm nữa. Từ khi ngắm hoa dùng thiện ở ven hồ, liên tiếp mấy ngày nay Thái phókhôngtiến cung.
Niếp Thanh Lân khẽ cười khổ, chậm rãiđira cửa, còn chưa kịp thở dàimộttiếng, chỉ thấy Nguyễn công công vụng trộm mấp máy môi về hướng cửa viện. Niếp Thanh Lân đưa mắt xem xét,đãthấymộtthân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi đưa lưng về phía viện, chắp tay đứng ở bên cạnh cửa tròn.
Trong thoáng chốc, gian phong đơn sơ đột nhiên yên tĩnh. Lục hoàng tử và Thục phi đều mở to mắt. Trong ấn tượng của bọn họ, Thập tứ hoàng tử trong nội cung vẫn luôn an tĩnhkhôngđể lộ điều gì, trong học đường cũng bình thường chẳng có gì thú vị, cho dù có người mở miệng châm chọc cũng chỉ cười nhạtmộttiếng,khôngphản bác. Điều này làm cho tinh thần trượng nghĩa luôn tràn đầy của Lục hoàng tử thươnghắnkhôngtranh giành,khôngnhịn được mà giúp đỡ Thập tứ đệmộtchút. Lạikhôngnghĩ rằng, hôm nay quả hồng mềm đột nhiên lànóinhững lời làm người ta kinh ngạc, câu chữ sắc bén,khônggiống với những điều người ngoàinói. Vẻ mặt nghiêm túc quả là có vài phần uy nghiêm của đế vương.
Tuy Thục phi bị cầm tù trong biệt viện, nhưng cũng biết tình cảnh bây giờ của Hoàng đế, sống bên cạnh cái loại gian thần Thái phó lòng dạ cứng rắn tâm lạnh, nhất định là khổ sở hơn mình. Nghĩ vậy, khóe mắt như bị bỏng, nước mắt tự nhiên chảy ra.
Mà Lâm Diệu Thanh cũng khó thấy quasựxa xỉ phồn hoa trong nội cung, nhưng lại cảm giác lòng mình khó chịu, bởi vì lúc trước Thái phó và phụ vương nhận lời miệng, nàng tađãsớm đặt mình ở vị trí chính cung nương nương rồi, vạnsựđãsẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông. Làm sao nghĩ đến Thái phó lại sủng ái công chúa giữa đường nhảy ra, trận gió đông biến mộng đẹp của mình thànhhiệnthực lại thổi lung tung. Vị hôn phu của tỷ tỷ thứ xuất bị bãi quan, mẫu phi mất số tiền lớn mới mua được rùa thiêngthìchết ở hồ mới, bây giờ mình và mẫu phi vào cung nhận lỗi với nữ tử hồ ly kia.
Lúc đến đình Tẩm Nguyệt, chỉ thấy lá xanhtrênmặt hồ dưới ánh mắt trời ánh sáng trong suốt như ngọc, hoa sen tuy nở rất đẹp, nhưng lại có đặc tính chỉ nở vào buổi trưa. Quân thần hai người đều bận rộn, bỏ lỡ thời điểm hoa sen nở đẹp nhất. nhưng giữ lạimộtchút tiếc nuối cũng tốt, bộ dáng nửa khép nửa mở hôm nay càng làm cho người ta liên tưởng, lại mong mỏi được tán thưởngmộtlần bộ dáng đẹp nhất của nó.
Lúc này Vệ Lãnh Hầuđãbỏđisựkhôngđứng đắn mỗi khi ở chung với Niếp Thanh Lân,trênmặt là vẻ thản nhiên bình tĩnh.
Thái phó cho thể diện này nhưngkhôngai có thể thừa nhận được.
Trước khi ra cửa, Thục phi lại kéo tay mình, rưng rưngnói: “Khổ tâm của bệ hạ, thần thiếp đều hiểu…”
Trong thoáng chốc, Ung Hòa Vương phi bàđãtrở thành chuyện cười lớn nhất trong giới quyền quý kinh thành rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vốn dĩ bà ta nghĩ phu quân của mình có ân với Thái phó, dựa vào điều ấy, Thái phó phải cho mình vài phần mặt mũi. Nhưng lại quên Thái phó là hỗn thế ma vương như thế nào, c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u tiên hoàng rồithìc·h·ặ·t· ·đ·ầ·u rùađãlà cái gì? Từ đầu đến cuối, Thái phókhônghề trách mình cản trở sau lưng nửa câu, nhưng g·i·ế·t gà dọa khỉ, trắng trợn chém đại quy phóng sinh trong ao là cảnh cáo lớn nhất vơi mình rồi.
Thái phóđãcho mình phần tình cảm này, Niếp Thanh Lân tất nhiên cũng biết nghe lời, ngoan ngoãnđitheo đến đình Tẩm Nguyệt. Thái phó luôn vững vàngđibên cạnh hoàng thượng, nhưngmộtcâu cũngkhôngnói.
Niếp Thanh Lân vội vàng nâng Thục phi dậy: “Thục phi nương nương miễn lễ, trẫm nghenóithân thể Lục cakhôngđược tốt, cố ý đến thăm”. Rất lâukhônggặp, Thục phi nương nương như già hơn rất nhiều, bên thái dươngđãcó nhiều sợi bạc.
Vương phi là người thức thời, cho dù trong lòng bị đè nén vô cùngkhôngcam lòng, cũng muốn tình cảnh này quađi, nén giận vào nội cung chịu tội, phải nhìnsựkiêu ngạo của con kĩ nữ từ trong miếu vừa chui đầu ra.
Trong thoáng chốc trong dân gian nghị luận khen chêkhônggiống nhau, nhưng cómộtđiều có thể khẳng định, về sau dù Lục hoàng tử có đổi lại họ Niếp,thìcũng mấtđikhả năng hiệu triệu củamộthoàng tử.
Lục hoàng tử gầy trơ xương nằmtrêngiường bệnh, nước mắt nổi lên: “Hoàng thượng, vi huynh… xem rakhôngcòn kiên trì được bao lâu nữa, cẩu tặc Vệ Lãnh Hầu kia quá hung hăng càn quấy, muốn bức vi huynh sửa lại họ,thật…thậtlà đồ nghịch thần tặc tử… Khục khục…”
Biệt viện ở nơi hẻo lãnh nhất cung, loan giá chưa tiến vào cũngđãcảm nhận được dáng vẻ già nua tiêu điều. Lục hoàng tử và Thục vị ở trong gian phòng hẻo lánh nhất biệt viện, gian phòngkhônglớn bị bao phủ bởi mùi thuốc. Thấy Niếp Thanh Lân mặc long bào màu vàng sángđiđến, Thục phiđangngồi xổm sắc thuốc sững sờ, vội vàng quỳ xuống: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. Bệ hạ sao…Sao lại ở đây…”
Niếp Thanh Lân bị phơi nắng trong thư phòng, hơi cười cười. Thái phó đại nhân lạithậtsựkhôngquan tâm nữa! Nghĩ cũng đúng, quyền lực kia như miếng thịt mềm mại trong miệng mãnh hổ, làm sao có thể cho người khác nhúng chàm? Dù là chú mèo con bình thường được nuông chiều, nếu vượt qua giới hạn, muốn sờ vào miệng hổ, chỉ sợ cũng là kết cụcmộtchưởng đập c·h·ế·t.
Trong đình ngọc, chiếc bàn đáđãđược bày xong chén đĩa. Nguyễn công công thấy Hoàng thượng và Thái phóđivào đình liền truyền lệnh. Nhưng trong lònghắnnói: Lúc đầu là muốn cùng công chúa, sao lại biến thành Hoàng thượng?thậtkhó mà có bản lĩnh rải đều mưa móc cho hai huynh muội! Thái phóthậttài!
Chủ trì trong chùa cũng là lão luyện xử lý, thấy những người hung thần ác sát này là cấm quân đại nội, vội vàng ngăn cảnkhôngcho các tăng nhânnóibừa, miệng niệm A Di Đà Phật, lén niệm Kim Cương Kinh cho chú rùa xem như dàn xếp ổn thỏa.
Liều lĩnh động chạm đến người uy quyền nhất thiên hạ này mới có được cơ hội nênkhôngthể lãng phí, Niếp Thanh Lân thay long bào liền cùng Nguyễn công công đến biệt viện.
Lúc Vương phi nghe được tin này, mặt trở nên xanh vàng.
Nhưng lão Vương phi tính toán nhiều đến đâuthìcũngkhôngnghĩ đến tới Thái phó tức giận, lại còn lột chức quan của con rể, đuổi tới phường dệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nóixong cũngkhôngnhìn về phía công chúa màđinhanh ra khỏi thư phòng, cũngkhôngđể ý đến lời hẹn ăn trưa, lệnh cho Nguyễn công công chuẩn bị ngựa xuất cung.
Niếp Thanh Lân thở dàimộttiếng, cảm thấy hôm nay ănkhôngnhiều, vì sao dạ dày lại đauâmỉ?
Từ chối xã giao, nàng theo mật đạo trở về cung Phượng Sồ, đổi xiêm y, lạiđixã giao. Ung Hòa Vương phi gửi thiếp mời thỉnh cầu muốn vào cung gặp công chúa,nóichung là có ý là ngày đó ở pháp hội phóng sinh mình cân nhắckhôngchu toàn làm rùa ăn hết cá chép của công chúa, trở về suy nghĩ trong lòng sợ hãi, muốn vào cung bồi tội cho công chúa mới được.
“Bệ… Bệ hạ sao lại ngông cuồng nghị luận về phụ hoàng…” Lục hoàng tử lắp bắpnói.
Lúc chờ chia thức ăn, Niếp Thanh Lân theo thói quen chờ Thái phó gắp vào đĩa cho mình, Thái phó có thói quen ‘xếp núi’, theo nhưsựyêuthích xây thành núi thức ăn, nếu mình còn gắpthìbụng mìnhsẽkhôngchống đỡ được rồi.
Thái phó chậm rãi đứng dậy,điqua đứng bên cạnh Vĩnh An công chúa, mắt phượng sáng như đuốc,âmthanh lạnh lùngnói: “Hoàng thượngđãnổi lên tâm tư này, vi thầnkhôngtiện ngăn cản, chỉ hi vọng Hoàng thượng ghi nhớ, bệ hạđanggiữ đạo hiếu, do thần làm thay, về sau nghe được quốcsựphía trước vẫn đừng tham dựthìhơn!”
Đáng thương con rùa trăm năm chỉ là ăn nhầm mấy con cá ngốc, cổ bị đè xuống chém thành hai nửa, lại ném trở lại hồ làm thức ăn cho tôm cá trong hồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tin tức truyền đến tai Lục hoàng tử Niếp Thanh Tuyên trong biệt viện đúng là sét đánh ngang trời,khôngđể ý mẫu phi đau khổ khuyên can, trực tiếp mắng to: cẩu tặc Vệ Lãnh Hầu chếtkhôngyên lành!
Niếp Thanh Lân nhìn mấy hàng chữ, người tanóikhônggiơ tay đánh vào khuôn mặt ngườiđangcười, nếu là phu nhân của ân sư Thái phó, phải cho vài phần mặt mũi. Lập tức đồng ý thỉnh cầu ngày hôm sau tiến cung của Ung Hòa Vương phi.
Trong lòng Niếp Thanh Lân hơi chuyển, cắn răng, chậm rãinói: “Tính tình Lục ca mặc dù bướng bỉnh, nhưng là vô hại nhất trong các vị hoàng huynh. Đọc sách quá lâu nên người có hơi cứng rắn, tầm mắt cũngkhôngthể so sánh với Thái phó ngàiđãđichinh phạt tứ phương. Mấy ngày trước đâytrêntriều trẫm nghe xong tấu của Ngô các lão, cũng hiểu được cách mà Thái phó ngài đưa ra là cách giải quyết tốt nhất. Nếu Thái phó ân chuẩn, trẫm có thể khuyên nhủ lung lay hoàng huynh, vẹn toàn đôi bên, vì saokhônglàm? Bằngkhôngthìbị Ngô các lão cứ quấy rối như vậy, đến phút cuối cùng cá c·h·ế·t lưới rách, cũngkhôngtốt.”
Trong lòng tiểu nữ nhi trăm vị tạp trần rất khónóihết, lúc gặp lại Vĩnh An công chúa, ghen ghét trong lòng bị đẩy ra ngoài.
Niếp Thanh Lânnhẹnhàng thở ra, nàng biết tuổi già Lục ca xem như là an bình, có thể bình yên vượt qua. Có lẽ Thái phó cảm thấy cần cho nhóm như sinh thể diện, còn phái Thái y viện cho danh y đến khám và chữa bệnh cho Lục hoàng tử, nghenóithân thể cũngđãđiều dưỡng chuyển biến tốt rồi.
Niếp Thanh Lân sao lạikhôngbiết tính tình Lục ca cổ hủ,âmthầm thở dài chiêu này của Thái phóthậtsựlà cao tay. Nàng nghĩ nghĩ, vẫn nên đến gặp Thái phó thôi. Hôm nay trong hồ Minh Nguyệt trong nội cung hoa senđãnở. Sáng sớm Thái phó dặn muốn cùng công chúa ăn trưa trong đình Thấm Nguyệt, hưởng thụ ánh nắng chiếu vào hoa sen.
Mấy lần vụng trộm đưa mắt nhìn, Thái phó đềuđangyên tĩnh ăn, ngón tay thon dài cầm lấy đũa ngà voi mạ vàng, răng giấu trong bờ môi mỏng yên lặng nhai, đôi mắt phượng tĩnh mịch nhìn hoa sen nửa nở trong hồ,mộtlàn giónhẹthổi đến, đai lưng kim tuyến bị thổi bay,thậtsựgiống như tiên nhân…
LạinóiVương phi mang theo congáitới gặp công chúa, vừa xuống xe ngựa có chút kinh hãi u ám. Cung Phượng Sồ nàngđãtừng tới trước đây, vốnđãvô cùng xa hoa,hiệngiờ nhìn lại lại tu sửamộtlần nữa.
Niếp Thanh Lân an ủi Thục phi, giương mắt nhìn,trêngiường gỗ, Lục ca trong cái chăn cũ nát mệt mỏi mở mắt ra, thấy Hoàng thượng muốn đứng dậy nhưngmộtlúc lâu cũngkhôngngồi dậy. Niếp Thanh Lân ngồi bên giường, ôn nhunói: “Lục ca, ngươi bị bệnh đừng dậy. Trẫm tới thăm ngươimộtchút.”
Niếp Thanh Lân cảm thấy lúc này mà nhiều lời quấy rầy suy nghĩ của tiên nhânthìkhôngổn, cố gắng tập trung nhín thở.mộtbữa ăn cơm lại im lặng, thỉnh thoảng có tiếng va chạm của bát đĩa, nghe được có hơi giật mình.
“Đủ rồi! Đừngnóinữa! Ta thấy Hoàng thượng ngươiđãthần phục dưới d·â·m uy của Vệ tặc kia! Vứt bỏ sạchsẽtôn nghiêm của hoàng gia Niếp thị! Vì mạng sống cái gì cũngkhôngđể ý! Sao tiên hoàng lại sinh ra ngươi,mộtkẻ kế thừasựnghiệp thống nhất đất nước lại là loại nhu nhược némđithể diện hoàng gia Niếp thị!”, Lục hoàng tử tức đến phát run, lớn tiếng mắng Niếp Thanh Lânđãngừngnói.
“Cây bút của sử quan là công bằng chính trực nhất, nhưngthậtra trong nội tâm của dân chúng,đãsớm nghị luận phụ hoàng chúng ta là cái dạng gì,khôngphải miệng vàng lời ngọc của trẫm có thể bắt bẻ, chửi bới. Chỉ đáng tiếc tâm huyết của Trầm đại nho. Ông ấy sáng tác rồi biên soạn cái bộ kia, mấy ngày trước trong thư phòng trẫm rảnh rỗi mở ra, tuy giảng giải độc đáo, nhưng lại quá vội vàngkhôngxong, làm lòng người khó tránh khỏi sinh ra tiếc nuối. Vốn trẫm nghĩ với tài hoa của Lục ca tất nhiên có thể thay ngoại tổ phụ hoàn thành xong tâm nguyện, lưu lạimộttác phẩm lớn đến muôn thuở. Nhưng Lục hoàng tử thà muốn làm hiếu tử của vị phụ hoàngđãquy tiên,mộtlòng gìn giữ tôn nghiêm hoàng tộc chứkhôngđể ý sống c·h·ế·t của ngoại tổ mẫu và mẫu phiđangđau khổ giãy dụatrênphàm trần. Nhưng Lục ca đừng nghĩ nhiều, cho dù xương cốt ngươi cứng rắn bệnh c·h·ế·t trong biệt viện,trênsử sách cũngsẽđược ghimộtcâu đầy đủ là “Lục hoàng tử của hôn quân triều đại Ngụy c·h·ế·t vào ngày tháng năm nào”. Hai chữ ‘Khí tiết’ đối vớimộthoàng tử luôn sống sung sướng an nhàn cả đời trong cung,khônghề tạo phúc cho dân chúngthìquá mức xa xỉ.”nóixong, Niếp Thanh Lân cũngkhôngđể ý sắc mặt xanh đen của Lục ca khi bị mắng, quay người muốn ra khỏi phòng.
Nhưng Vệ Thái phó chỉ cúi đầu nhìn khuôn mặt mềm mại trước mắt mình, nhìnmộtlúc thản nhiênnói: “khôngphải lànóixong rồithìcùng ngắm hoa, nhấm nháp trà Long Tĩnh, ăn tôm ở đình Tẩm Nguyệt sao? Thần tới đón bệ hạ”
Ngày Lục hoàng tử xuất cung, muốn chào từ biệt với Hoàng thượng, Niếp Thanh Lân nghe xong Nguyễn công công bẩm, nghĩ nghĩnói: “Mấy ngày nay thân thể trẫm mệt mỏi, người thay trẫm truyền lời ‘Hi vọng Trầm khanh hiếu thuận với trưởng bối trong nhà, gia đình hòa thuận’ là được”, Nguyễn công công lui xuốngđitruyền lời cho Trầm Thanh Tuyên.
Lục hoàng tử nghe xong lập tức trừng lớn mắt, cuối cùng giãy dụa ngồi dậy, khuôn mặt mặt tái nhợt mà lại tức đến sung huyết: “Hoàng thượng! Ngươi… Sao ngươi có thểnóinhư vậy?không…khônglẽ là vì Vệ tặc bắt bệ hạ tới đây…”
Trong lòng Niếp Thanh Lân có chút ấm áp, nhưng phải dời bướcđiđến, cười hỏi: “khôngphải Thái phó xuất cung rồi sao? Tại sao lại trở lại, là có lời gì muốn dạy bảo với trẫm sao?”
nóixong, lại tự mình ăn. Niếp Thanh Lân có chútkhônghiểu hành vi của Thái phó, thấyhắnkhôngmuốnnóinhiều, liền cúi đầu chậm rãi dùng thiện.
Niếp Thanh Lân chậm rãi đứng dậy, cảm thấy có chút mệt mỏi, khóe mắt bị thuốc trong phòng hun cay cay, liền nhàn nhạtnói: “Lúc đầu là trẫm lắm mồm, việc lớn như thế này Lục ca phải tự mình quyết định, chỉ là tôn nghiêm của hoàng gia Niếp thị, trẫm có cùng cách nhìn giống Lục ca. Tôn nghiêm hoàng gia Niếp thị là do tổ tiên chinh phạt tứ phương, lật đổ tiền triều thối nát, dũng mãnh thiện chiếntrênlưng ngựa, tư tưởng của triều đình gắn với việc tạo phúc cho dân chúng, trồng từng chútmộtxuống đất. Thế nhưng mà phụ hoàng của chúng ta chỉ tại vị ba mươi hai nămđãđem Đại Ngụy khó khăn lắm mới được giàu có, đông đúc thịnh thế trở thành vô cùng suy tàn lụi bại. Lục ca có xuất cung chưa? Cóđiqua những thôn toàn lưu dân bị đói ở khắp nơi ở ngoại ô kinh thành chưa? Có nghe qua tiếng k** r*n thê thảm của phụ nữ và trẻ em bị quan binh đẩy xuống kênh đào? Có từngđiqua biên cương, hầu hết các thôn trấn đều bị Hung Nô tàn sátkhôngngười sống sót? Những điều này, Trẫm ở đại đô chưa từng thấy qua, thế nhưng mỗi khi nghe nhắc đến họ hoàng gia Niếp thịthìbên tai nóng lên. Nếu làmộthoàng tửmộtlòng giữ gìn tôn nghiêm họ Niếp, Lục casẽbận rộn rồi.khôngxuất cungthìkhôngsao, nếu xuất cungthìmộtngười tôn quý mang họ của hoàng tộcđira ngoài màkhôngcó thị vệ ngăn chặn bảo vệthìsợ làsẽbị dân chúng khắp thiên hạ ném trứng thối từ đầu đến chân!”
Niếp Thanh Lân nhìn qua ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, có chút hâm mộ phúc phận Lục ca. Nàng biếtrõtình huynh đệ đến đâu, nếu có đến gặpthìcũng chỉ tăng thêm phiền não cho nhau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.