Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52
Thái phó nhìn bộ dáng săn sóc của nàng, trong lòng hơi tức giận, liềnnói: “Được, nhưng mà bả vai của vi thầnkhôngmỏi, chỉ có phía dướiđãnhiều ngàykhôngđược thoải mái, chờ mong công chúa đến trừ bệnh, nhưng đừng buông lỏng tay, cứ tỉ mỉ v**t v*trênđómộtngàyđi.”
Sau khi Nam Cương Vương biết đượcthìnổi trận lôi đình, nhưng người cướp lương thảo là đám giặc cỏ, ngoài mặthắnvẫn phải viết thư cảm tạ Đại Ngụyđãxuất binh giúp Nam Cương diệt trừ đạo tặc, lời cảm tạ này Vệ Lãnh Hầukhônghề khách khí liền nhận lấy, nhưng lương thảothìkhó có thể lấy lại, đầu tiên Đại Ngụy mở miệng đồng ý trả lại, sau đó lại lấy cớ kho lương thảo của Đại Ngụy đơn sơ, lương thảo toàn bộ đều bị ẩm ướt mốc meo nát vụn, nhưng đợi đến khi mùa màng tươi tốt, nếu Đại Ngụy dư lương thảo nhất địnhsẽhoàn trả lại.
Mụn nhọt này nổi lên khá to, cái môngnhỏtròn trịa của nàngđãbị cái mụn đó làm ửng và sưng.
Nguyễn công công nghe được câu mấu chốt, đương nhiênsẽhiểu ý tứ của Thái phó,khôngnóinữa, trong lòng biết Thái phó muốn để mặc Lục hoàng tử kia tự sinh tự diệt.
Cát Thanh Viễn này giải quyết công việc rất thanh liêm cẩn thận, rất có tướng làm quan phụ mẫu, con người đoan chính, chưa lấy vợ, vì vậy có rất nhiều quan trong triều có thiên kim, muốn chiêu mộ được người rể hiền này.
“Công chúa có còn nhớ Lệ phi có từng cho nàng uống loại thuốc nào đặc biệtkhông?” Thái phó nhìn thấy mắt Long Châuđangtừ từ nhắm lại, sắc mặtkhôngđổi khẽ hỏi.
Thời gian Thái phó có thể đắm chìm trongsựdịu dàng của người đẹpkhôngnhiều lắm, rất nhiều việcđangchờhắngiải quyết,sựvụ phiền phức nhức đầu, có lúc cảm thấy rất buồn bực khó chịu nhưng vừa nghĩ tới muốn cho bé con động lòng ngườiđangở trong cung Phượng Sồ kia cơm áo cả đờikhônglo,thìlại tiếp tục cố gắng.
Những lời công chúanói, Cát Thanh Viễn nghe cũng hiểu được,hắncúi đầu nhìn công chúađangchỉ loạntrênbức tường xây làm bình phong, kính cẩn nghe theonói: “thậtra công chúađãnhận lầm rồi, bút tíchtrênbức tường bình phong này là của đại gia thư pháp tiền triều Vương Công, nhưng mà đoạn mà công chúa chỉ, quảthậtlà văn chương rất tinh diệu.
Niếp Thanh Lânđivào trong nội thất, ánh mắt nhìn về hướng cách bày trí quả hạnh ở phíatrêncái giá, trong lòng dần nghĩ ra biện pháp.
Trong lòng Nam Cương Vương biết là Đại Ngụy làm trò,thậtđúng là khổ màkhôngnóiđược, tạm thờikhôngthể trực tiếp vạch bộ mặtthậtcủa Đại Ngụy, chỉ có thể chịu đựng cơn tức khi bị đánh nhưng phải nuốt cả răng lẫn máu vào trong.
“Thái phó nhớkhôngsai, bắt đầu từ mùa đông Trầm Cung Lươngđãtừ quan ở nhà, bệnhkhôngdậy nổi, chưa đến mùa xuânthìqua đời.”
Nhớ ngày đó khi cung biến, ởtrênđại điện Lục ca luôn theo sát mình, mặc dù bị người gian ác như Vệ Lãnh Hầu dọa sợ đến mức tè ra quần vài lần, nhưng đến khi có thị vệ đến lôi nàng ra ngoài, Lục ca nho nhã yếu ớt vẫn túm lấy ống tay áo của nàng...
Trong lòng Niếp Thanh Lân thầmnóiđúng là tai bay vạ gió, sao chỉ khen Thái phó có bản lãnh chăm lo tốt cho gia đình, nhưng cuối cùng lại bị trừng phạt?
Mà Vĩnh An công chúađangmặc chiếc váy mùa hè, nằm nghiêngtrênchiếc giườngnhỏlàm bằng mây tre, hai chân vắt chéo, đọc sách.
Niếp Thanh Lânđangở nội viện đứng dậy, đương nhiên cũng nghe được lời của Thái phó. Vị Lục ca kia của nàng kế thừa tài văn chương của ông ngoại, ngâm thơ câu đối vô cùng văn nhã. Trong số đông các vị hoàng tử, vị Lục ca nhìn có vẻ thanh cao ngạo mạn này đối xử với nàngkhôngtệ.
“Trầm gia tan hoang là điều rất đáng tiếc... Nhưng sao lại bảo thủkhôngchịu thay đổi...”
Đợi thu lại ý cười, Thái phó phân phó Đan ma ma cầm Tiêu Viêm Lục Hà cao mát lạnh tới, giúp công chúa thoa lên viên đậu đỏ kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cát Vân Nhi cũngkhôngbiết quy củ trong cung như thế nào, nên cũngkhôngcưỡng ép. Mắt thấy sắp đến ngày tụ hội, Niếp Thanh Lân liền nhân cơ hội Thái phóđãxử lý xong côngsự, vào thư phòng, dây dưa xin Thái phó đồng ý cho mìnhđira khỏi cung tụ họp với nhóm tỷ muộimộtchút.
Dứt khoát quay người nàng lại, bảo đám nô tài trong viện lui ra ngoài, muốn cởi tiết khố của nàng xuống kiếm tra xem cái nhọt kia như thế nào.
trêngiườngnhỏcómộtchénanhđào ướp lạnhđãăn hơn phân nửa, trong cái đĩa hột xếp thànhmộtnúinhỏ. Đôi giày màu trắng bằng lụa khảm trân châu Nam Hảiđãbị ném sangmộtbên, cái chânnhỏđanggiơ cao, năm ngón chân giống như được tạo ra từ bạch ngọc, thỉnh thoảng nghịch ngợm lại chọcmộtcái vào vỏ cây bên cạnh, khiến cho những bông hoa hỗn loạn rơi xuống phát ra tiếng xào xạt.
Khâu Minh Nghiênđangliên tiếp thắng lợi ngầm hiểu. Theo chỉ thị của Thái phó dồn nghĩa quânđangchạy thục mạng về hướng nam đến dưới Hoàng Lĩnh. Mật thám nằm vùng trong nghĩa quân đúng lúc hiến kế chặn được nguồn lương thảo. Lĩnh Namđanglà vụ xuân, kho lúa đều căng chặt.
Thái phókhôngchút để ýnói: “Lục hoàng tử... Mẫu phi củahắnlà nữ nhi của đại nho Trầm Cung Lương mới qua đời, đúngkhông?”
Niếp Thanh Lân cười khổ, cũngkhôngnóigì, đột nhiên Thái phó nhớ tới Đan ma mađãnóimông của tiểu chủ tử bị mọc nhọt, vẫn chưa lặn hẳn,đangrất đau, ngay lập tức liền hiểu được tại sao bé lười này lại giơ chân lên, như vậythìmông bên phảisẽkhôngchạm vào giường.
“Chỉ sợ cái gì?”
Cướp lương là thượng sách, nhưng nếu Đại Ngụy xuất binh là hạ sách. Hôm qua nhìn nửa tấm bản đồ, Thái phó gõ mặt bànmộtcái,hắnđãnghĩ ra đượcmộtdiệu kế tuyệt hảo. Cả đêmhắnnhanh chóng viết cho Khâu Minh Nghiênđangtiêu diệt nghĩa quânmộtbức thư, sau đó lại gửi cho công chúa Khất Khamộtbức thư khác.
Thái phó có lòng muốn làm khó nàngmộtchút, đầu tiên là mặt lạnh lùngkhôngđồng ý, nhưng gần đây con nhóc nàyđãnhìn thấu tính tình của mình, thấy mặt lạnh băng cũngkhônghề nôn nóng, tự có biện pháp,đivòng ra sau ghế, đưa hai tay ra đấm bóp bả vai cho mình: “Thái phó mệt nhọc như vậy, Bản cung chỉ mải nghĩ đến việcđichơi quảthậtkhôngtốt, hay để Bản cung đấm bóp cho Thái phómộtngày có đượckhông?”
Bàn tay v**t v* da thịt lộ ra, nhất thời Thái phókhôngnhịn được liền bật cười.
Biện pháp đó mặc dù tốt nhưng cũng cần quan lạitrêndưới nghiêm túc thựchiện. Thị lang hộ bộ Cát Thanh Viễnđangnghiêm túc kiểm tra đôn đốc, phòng ngừa địa chủ phú hào các nơi mạo nhận chiếm đoạt danh tiếng, tích trữ ruộng đất bắt đúng thời cơ để lập công lớn. Làm như vậy họsẽđược Vệ Lãnh Hầu tán thưởng và coi trọng hơn rất nhiều.
Thái phóđãđổi y phụcnhẹnhàng rộng rãi, bắp thịt rắn chắc bên trong y phục lụa nhưẩnnhưhiện. Chiếc giườngnhỏdưới tàng câyđãđược đổi thànhmộtcái lớn hơn, Vệ hầu ôm công chúa nằm dưới tàng câythìthầmmộtlúc.
Vệ Lãnh Hầu nhịnkhôngđược bèn hôn đôi môi đỏ tươi của nàng, trong nụ hôn nóng bỏng, Niếp Thanh Lân hơi hé mắt, nàng có thể nhìn thấy lông mi xinh đẹp cong vút của nam nhân kia lúc nhắm mắt, cùng với bóng đen của hàng mi dày rậm đó rũ xuống….
May mắn tên nịnh thần mà phụ hoàng để lại đó lại làmộtnam nhân vô cùng tuấn tú, chứ nếu làmộttên gian thần bụng to béo ú, bộ mặt đầy mỡ cũng muốn mạo phạm mặt rồng... Niếp Thanh Lân nhịnkhôngđược hơi run lên, cảm thấythìra lúc này cũngkhôngxem là kinh khủng nhất, những buồn bực trong lòng cũng vơi bớtđi...
Thái phó thấy nàng ngừng dùng thuốc liền hỏi Vi thần y sao vẫn chưa có quỳ thủy, thần y do dựnói: “Theo lý thuyết, hàn khí trong cơ thểđãtan, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có, lão hủ nghi ngờ lúc trước nàng ấyđãtừng uốngmộtloại thuốc nào đó gây trở ngại cho việc lưu thông huyết mạch...”
Vệ Lãnh Hầu cảm thấy mình xuấthiệncổ áp lực muốn g·i·ế·t ngườikhôngnén được, Niếp Thanh Lân chậm rãi ngẩng đầu hỏi: “Vì sao Thái phó lại hỏi như vậy, Vi thần ynóithân thể trẫm có gìkhôngổn sao?”
“Chỉ sợ sau này cho dù quỳ thủy có đến, việc thụ thai cũng rất khó khăn...”
Sau khi bàn luận về văn chươngmộtlúc, Niếp Thanh Lân xoay người nhìn thấy ánh mắt hơi do dự của Đan ma ma, trong lòng liền hiểurõngười nàyđãbị đoạn văn chương kia làm cho mờ mịt, liền yên lòngđitới hoa viên.
Vì vậy mọi người trong nghĩa quân đều đói đến mức mờ mắt, đem khuya xông vào đại doanh trại của quân đội Nam Cương, đánh cướp lấy kho lúa. Nhóm giặc cỏ có thể thuận lợi tiến vào khu vực trọng yếu như thế là do Tân Vương của Nam Cươngđangphải xử lý vấn đề tranh chấp giữa các bộ lạc, bởi vì vấn đề dẫn nước tưới tiêu, các thôn lạc xung quanh biên giới xảy ra tranh chấp, càng ngày càng lớn, thậm chí đại quân của mấy bộ lạc liên hiệp lại cũng nhau áp sát, trong lòng Nam Cương Vương biết là do muội muội của mình ở sau lưng giở trò quỷ, vô cùng tức giận, hậnkhôngthể g**t ch*t muội muội ruột thịt này,khôngthểkhôngphái binhđibình ổn tranh chấp.
Vệ Lãnh Hầu lẳng lặng nhìn nàng, cho đến khi nàng cũng nhìn thấy mình, nghiêng đầu, giọng hơi khàn khàn cươinói: “Thái phó ngàiđãtới?”
*Những đứa trẻ hái hạnh năm xưa nhất địnhsẽtận hết khả năng, chia sẻ ưu tư cho đệ buồn phiền từ huynh (Những đoạn văn chươngtrên, đó là những câu đố chữ của Cái Thanh Viễn và công chúa, ý công chúa mượn câu đốitrênbức bình phongnóivề thời thế loạn lạc, những bạn chơi cùng năm xưakhôngbiết có thể giúp đỡ bạn xưa trong lúc cần thiết haykhông. Cát Thanh Viễn đáp, bạn thân năm xưa nhất địnhsẽdốc hết sức giúp bạn trong lúc khó khăn. Vì chung quanh Niếp Thanh Lân toàn mật thám của Thái phó nên hai người mới chơi chữ.
Nhưng chẳng biết tại sao, càng tiếp xúc nhiều với Cát Thanh Viễn này, càng cảm thấyhắnvà người kia có chút tương tự....Nếukhôngphải tính mạng Lục ca bị đe dọa, nàng cũngkhôngmuốn dính dáng quá nhiều với đại thần tiền triều.
Chương 52 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
’thậtsựrất hay...”
Sân viện của Cát đại nhânkhôngxa hoa như trong cung, nhưng cũng làmộtnơi phong nhã.
hữu cá lương phương*...
Chỉ có Đan ma ma đứng bên cạnh ánh mắt lại bắt đầu mờ mịt, cảm thấy nhức đầu kinh khủng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
trênđườngđiđến hoa viên phía sau, Vĩnh An công chúa lơ đãng nhìn thấytrênbức tường xây làm bình phong có khắc chữ, liền ngừng lại. Cười thưởng thứcmộtlát: “Đây chắc là bút tích của Trầm đại nho, văn chương hào hùng, ngươi tới nhìn đoạn này xem: ‘Công dĩ thệ, kỳ long tôn dã d·ụ·c điền câu hác nhi khứ, đệ tâm thậm thống, bất tri đồng trích hạnh nhi tử tiểu như
“Có lúc nào uống nhưngkhôngphải là do sinh bệnhkhông, thời điểm uống thuốc là lúc nào?” Thái phó lại hỏi, nhưng bé con trong lòngkhôngcó đáp lại, quamộtlúc lâu, mới nghe thấy người trong lòng chậm rãinói: “Năm mười hai tuổi, mẫu phinóigiọngnóinghe quá mềm mại, sau đó uốngmộtchén canh, giọngnóitrở nên trầm thấp hơn...”
Lệ phithậtđáng c·h·ế·t!
Cảm giác buồn bực trong lòng ngay khi nhìn thấy Long Châu Tửđãtiêu tán bớt,hắnliềnđiqua, giơ tay lau nước đỏ dính bên khóe miệng giai nhân, tráchnhẹ: “Nhìn nàng xem,trênmiệng đều dính nướcanhđào, nằm cũngkhôngra thể thống gì, có điểm nào giốngmộttiểu nữ tửkhông?”
Nàng hơi ngước lên, ánh mắt có chút ướt át nhìn Vệ Lãnh Hầu, bị ánh mắt mềm mại như vậy nhìnmộtlúc lâu cho dù là người có ý chí sắt đá thế nào cũngsẽphải dịu xuống.
Trờiđangmưa gió thất thường, chỉ hy vọng bước nàykhôngđisai.
Lờinóinày khiến cho tâm tìnhđangtốt của Thái phó tan thành mây khói,hắnnhưmộtcơn cuồng phongđiđến Phượng Sồ cung. Khi vừa vào cửa cung liền nhìn thấy giai nhânđangở dưới tàng cây hóng mát, Nguyễn công côngđãsai người trồng trong sân cung Phượng Sồmộtgốc cây Bách Nhật Hồng vững chắc.
Lời th* t*c mà Thái phónóira, thiên hạ vô địch, Vĩnh An công chúakhôngchịu dược, đỏ mặt liền xoay người muốnđi, lại bị Thái phó kéo vào trong ngực, giở tròmộtlúc.
Thái phó tin rằngtrênđời nàykhôngcó việc gì có thế làm khó Vệ Lãnh Hầuhắn, rồi sau đó cũng nghỉ ngơimộtlúc.
Niếp Thanh Lân mơ mơ màng màng:”Hửm? Trước giờ thân thểkhôngtốt, thường xuyên phải dùng thuốc.”
Giữa ban ngày, sao Niếp Thanh Lân dám để chohắnlàm vậy? Dĩ nhiên là giãy giụa trốn tránh, nhưng nàng sao có thể thoát được khỏi cánh tayđanggiữ chặt của Thái phó? Chỉ vài động tác cái khố bằng lụa liền bị cởi ra, lộ ra viên đậu đỏtrênda thịt nõn nà đáng thương.
“Bách Nhật Hồng nở những đóa hoa màu hồng quanh năm, khẽ sờ nhánhthìtoàn cây động.”thậtra loại cây này rất hiếm, hoa nởkhôngchỉ vô cùng xinh đẹp, mà chỉ cần vuốtnhẹvỏ câysẽthấy nhánh cây khẽ rung, hoa hồng kiasẽrơi xuống, vô cùng mê người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đan ma ma đứng ở phía sau công chúa, mặtkhôngchút thay đổi, vị nữ tướng quân nàykhôngbiết chữ, nghe công chúanói“Chi, hồ, giả, dã”, cho dù về bẩm báo lại với Thái phó, cũngkhôngthểnóilại chính xác được.
Mặc dù pháp hội lần đó có chútkhôngvui, nhưng Niếp Thanh Lân cũng có kết giao đượcmộtvài vị bằng hữu tuổi tác tương đương. Trong đó có Cát Vân Nhi, tiểu muội của hình bộ Cát đại nhân.
Trích hạnh tiểu nhi tất định kiệt tẫn sở năng, giải đệ ưu huynh ‘Điền câu hác’ chi ưu....”*
Về phần mục đích lúc trướchắntiếp cận mìnhthìkhôngrõlắm, nhưng cũng tránhkhôngkhỏimộtchứ “Quyền”, mặc dù thương tiếc tài năng củahắncómộtkhônghai, nhưng cũng phải lưu lại cho mìnhmộtđường lui...
*Chủ côngđãrađi, con cháu hoàng tộc cũng muốn tan tác, lòng đau như cắt, khong biết đứa cháu đồng hái hạnh năm xưa có nơi lành đểđi(Kiểu nhưmộtbài hịch đau xót thế cuộc đổi thay)
Thấy Cát Vân Nhiđãbày biện xong cái bàn, trải ra những bài văn chương, chuẩn bị cùng các vị ái nữđãđến mở cuộc đối thơ. Niếp Thanh Lân viết hơikhôngnghiêm chỉnh, dẫnmộtcâu thơ tương tư trongmộttiểu thuyết th* t*c, câunóiđầy nhữngẩný,khôngngờ lại có nhiều đồng minh ngầm,thìra trong các vị có mặt ở đây đềuđãtừng vụng trộm xem qua, triâmkhó cầu, trong lúc nhất thời các vị tiểu nữ tử ở cùng nhau hi hi ha ha, cũng là thú vị.
mộtchiêu này, tiến hành thầnkhôngbiết quỷkhônghay, khiến cho nhóm triều thần phảiâmthầm giơ ngón tay cái.
Niếp Thanh Lân ảo não quay đầu nhìn Thái phó, giống như cây Bách Nhật Hồng, bị ngứa mà cong người lại. Nhưng mà bình thường nàngđãquen nhìn Thái phó ngoài cười nhưng trongkhôngcười,khônggiống như bây giờ, cười lộ ra hàm răng trắng đều, thoải mái vui sướng cười to,thậtsựlà rất hiếm thấy, so với ngày thương bớtđimộtchútâmtrầm tính toán, nụ cười sảng lãnganhtuấn này cộng với hoa hồng mùa hè hợp nhau lại càng tăng thêmsựrạng rỡ.
nóichuyện phiếm với nhóm thiên kim tiểu thư rất lâu, Niếp Thanh Lân mỉm cười nhìn Cát Thanh Viễnđangđứngtrênlầu các nhìn về hướng này, từ từ thu hồi ánh mắt. Bản lãnh của trúc mã nàykhôngnhỏ, với thân phận con cháu thế gia, nhưng chỉ trongmộtthời gian ngắn liền bước chân vào Hộ bộ.
Chớp mắtđãđến mùa hè, thời tiết dần dần thay đổi, bởi vì mấy ngày trước bị mọc nhọt đỏ, nhờ họa được phúc, nên thuốc nước mà mỗi ngày Niếp Thanh Lân phải khổ sở uống cuối cùng cũng có thể dừng lại.
Vệ Lãnh Hầu khẽ vỗ về phía sau lưng nàng: “Thần y kê phương thuốc, sợsẽxung đột với thuốc trước kia nàng từng uống... Bổn hầusẽbảo Thái y viện đưa tới sổ ghi trước khi kê đơn.khôngcó việc gì, ngủđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Việc có thể khó mang thai,hắnkhôngnghĩsẽnóivới bé con trong lòng. Dù saonóira cũng chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi, cho dù có phải tìm khắp các loại thuốc trong thiên hạ,hắncũngsẽđể nữ nhânyêumến của mình mang thai hài nhi củahắn. Dù saothì,hắncường tráng như vậy, sao có thểkhônglàm cho nữ nhân của mình mang thai hài tử củahắnđược?
Khi xe ngựa của công chúa dừng trước cửa Cát phủ, Cát Thanh Viễnđãđứng đợi ở cửa từ sớm. Thân thể cao lớn mặc thường phục màu xanh đen đứng ở cửa.
Tình thân trong hoàng thân rất mỏng manh, nhưng cũngkhôngphải là hoàn toànkhôngcó, hôm nay Lục ca bệnh nặng... Nếu có thể, nàng muốn giúp Lục camộttay. Chẳng qua làkhôngbiết làm thế nào để có thểkhônglộ dấu vết cầu xin Thái phó giơ cao đánh khẽ?
Đáng tiếc bọ ngựa bắt ve hoàng tước còn ở phía sau, nghĩa quân cướp được lương thảo còn chưa kịp cho vào nồi, lúcđiqua Hoàng Lĩnh,đãbị Khâu Minh Nghiên chờ sẵn ở đó từ lâu cử đại quân vây bắt lại, cứ như vậy lương thảo được chuyển về quân doanh Đại Ngụy.
“Gia phụ nhiễm bệnh,khôngthể ra cửa nghênh đón công chúa, xin công chúa thứ lỗi.” Vĩnh An công chúa được Đan ma ma đỡ xuống khỏi xe ngựa, cườinóiCát đại nhân miễn lễ, sau đó được dẫn tới hoa viên phía sau nơi các thiên kim tụ họp.
Vi thần y vội vàng cúi đầunói: “thậtra cũng chưa chắcđãlà tiểu chủ tử cố ý uống vào, theo như mạch tượng,thìhiệntượng nàyđãcó từ rất lâu, khi đó tiểu chủ tử cònnhỏtuổ, chỉ sợ là bị người khác cho nàng uống, có khi chính bản thân nàng cũngkhôngbiết mìnhđãuống cái gì... Chỉ sợ...”
Ngày ấy Thái phó nghe xong lời bẩm báo của Đan ma ma khi trở về, biết hôm đó công chúa có kết giao với vài vị thiên kim tiểu thư,nóichuyện vui vẻ, hơn nữa còn hẹnsẽtụ họp tiếp. Nhưng sau khi trở vềkhôngthấy nàng nhắc tới,hắncảm thấy hơi tức giận, nhưng đến sát ngày nàng cuối cùng cũngkhôngkìm nén được tư tưởng ham chơi, liền mềm mạiđiđến xin phép mình.
Khi pháp hội lần đó kết thúc, Cát Vân Nhi mời công chúa và vài vị thiên kim vương phủđiđến quý phủ của mình tụ họp. Các nhóm thiên kim tiểu thư vui vẻ đáp ứng, chỉ có Niếp Thanh Lân hơi do dự, trong lòng nghĩkhôngbiết Thái phó có chịu đáp ứng haykhông, chỉ cười trừnói: “Mọi người tụ họp, nếu hôm đó Bản cung có thể ra khỏi cungsẽđến tụ họp với các tỷ muội.”
Đợi đến khi đầu tóc toán loạn, Thái phó mới nới lỏng miệng, đồng ý cho nàng đến Cát phủ tụ họp.
Chân mày Vệ Lãnh Hầu gắt gao nhăn lại, lúc nàyhắnmới hiểu tại sao giọngnóicủa bé con trong lòng lại đặc biệt như vậy, có chút khàn khàn,thìrakhôngphải là do trời sinh!
Giải quyết xong việc thiếu thốn quân lương, Vệ Lãnh Hầu thở phàonhẹnhõm, sau đó tiếp tục ra lệnh cho hộ bộ khai hoang, trước tiên bắt đầu từ các khu vực xung quanh kinh thành, cho phép mỗi hộ dân Đại Ngụy khai hoang đất rừng, mỗi gia đình ba mẫu. Nếukhôngcó đủ lương thực, các địa phươngsẽđược hỗ trợ thêmmộtphần. Như vậy vừa giảm bớt lưu dân, lại có thể khai khẩn được nhiều đất hoang, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Đợi đến khi Thái phó tỉnh ngủ đứng dậy, Nguyễn công công đứng ở bên ngoài vườnnhỏđợi Thái phóđira, mớinhỏgiọngnói: “Người ở biệt viện báo Lục hoàng tử bệnh rất nghiêm trọng, mẫu phi của ngài ấy là Thục phi cầu xin Thái phó phái người Thái y viện đến khámmộtchút, người xem...”
Thái phó ánh mắt chuyển lạnh: “Ý của ông là, nàng cố ý uống cái gì đó để trì hoãn quỳ thủy?”
Vì thế sau lưng xuấthiệnkẽ hở để cho đám giặc cỏkhôngcó năng lực kia cướpđimộtkhối lượng lương thảo lớn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.