Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 47

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47


Những triều thần kia đều cơ trí linh hoạt, có ai lạikhôngphủi sạch quan hệ với Thượng gia?

Lúc Thái phó hồi phủ, tro cốt của Thượng Ngưng Hiên cũng được đặt ở trongmộtbộ quan tài bằng gỗ đàn hương màu đen nâng vào Thượng phủ.hắntrúng độc mà c·h·ế·t, nếu người bên ngoài thấy được thi thểsẽchen chúc đổ xô, nên lấy cớ trời ấm, đường xá lại xa nên hỏa táng ngay tại chỗ rồi.

Thái phó cầm lênmộtáo bào màu xám của nicô, đặt xuống giườngnói: “Thánh thượng thay thử để vi thần xem có hợpkhông?”

“Thái…Thái phó, có lẽ chén thuốc kia mất tác dụng…”

Đan ma mađãđược Thái phó dặn dò, cho nên ngầm hiểu. Chỉ đợi ngày hôm sau đến.

Lúc Lưu tổng quan chuyển lời cho Thượng Vân Hương, Thượng Vân Hương cắn răng,nóivới tổng quản: “Cầu tổng quan bẩm báo cho Thái phó, Hương Nhi có chuyện muốn gặp Thái phó” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thượng Vân Hương nghe được trợn mắt há mồm, nàngthậtkhôngngờ, ca ca nàng g·i·ế·t Thượng Vân Sơ.

Chương 47

Niếp Thanh Lân vươn tay lấy áo bào xám,khôngđề phòng bị Thái phó túm lấy cổ tay mảnh khảnh, kéomộtphát liền ngã xuống giường.

Đường đường là Binh bộ thị lang đại nhân, cũng được gọi là cánh tay của Đại Ngụy rồi. Dựa theo lệ cũ của Đại Ngụy, dựng linh đường trong năm ngày, ngoại trừ các quan thất phẩm, theo lýthìcác triều thần đồng liêu đều nên tới phúng viếng. Nhưngđãba ngày liên tiếp,khôngcó mấy người đến thăm phúng viếng.

Thê thiếp Thượng Ngưng Hiên mang theo con cái bổ nhào vào quan tài khóc sướt mướt, thân tộc và các quảnsựluống cuống dựng linh đường, chuẩn bị các công việc sau khi xuống mồ.

Được mời đều là đồng đảng của Thượng gia lúc trước, trước kia xuất phủ tiến cung, cả đám đều đấu tranh sinh tử, thay vào đó mấy ngày Thái phó đại nhân đóng quân bên ngoài kinh thành, liền có mấy tướng quân thất thế, tuy nhiên đều có nguyên do, cũngkhôngxử lý vây cánh Thượng gia.

Thượng phu nhân luôn bi thương vì tướng côngđãqua đời, chờ mấy ngày, pháthiệnmấy triều thần hay giao hảo và nịnh nọt đềukhôngthấy, trong lòng vừa đau vừa sợ, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng lại nhịnkhôngđượckhôngngừng rơi xuống đất.

khôngnghĩ rằng “dựa dẫm”đãăn sâu vào xương cốt của Thượng gia, c·h·ế·t cũngkhôngsửa được.

Hôm nay khó khăn lắm mới chờ đến khi Thái phó hồi phủ, nàng ta thấp thỏmkhôngyên, canh giữ ở cửa, xem sắc mặt Thái phó.

Hôm nay, vì Thượng Ngưng Hiên và Thượng Vân Sơ tâm địa ác độc, Vệ Lãnh Hầu nhìn Vân Hương cũng thấy vô cùng căm hận. Thừa dịp này lấy cớ đưa nàng ta về nhà.

Sau khi trong cung đốt đèn, Niếp Thanh Lân vốnđãnằm ngủ lại pháthiệnThái phó đại nhânđiđiều tra tẩm cung, chỉ lệnh Đan ma ma thay cho Hoàng đế thường phục, bí mật dẫn nàng xuất cung.

Vân Hương suy nghĩ ý nghĩa trong lờinóinày, lập tức hiểurõca ca tỷ tỷ c·h·ế·t chắc chắn là có liên quan đến Vệ Lãnh Hầu. Lòng nàng ta như rơi vào hầm băng, cảm giác hôm nay mình cũng ăn bữa nay lo bữa mai, chỉkhôngbiết tại sao ca ca lại chọc Thái phó dẫn đến đại họa ngập trời này.

“Thái phó…” Niếp Thanh Lân bị đặt ởtrêngiường, trâm cài tóctrênđầu cũng bị Thái phó ném xuống đất, lập tức tóc dài như thác nước chảy xuống, phủ đầy chăn.

Thượng Vân Hương nghe được lời ấy, ngã ngồi lên ghế. Nàngkhôngngờ chén thuốc kia lại là chén thuốc tránh thai. Thái phó rốt cuộc có suy tính gì? Vì saokhôngchịu cho mình có con nối dõi? Vốn nàng thắc mắc vì sao mấy vị thiếp thất vào phủ nhiều năm rồi màkhôngcó tin gì, bây giờđãhơi hiểu ra, là Thái phókhôngmuốn có con nối dõi, lần này tỉ mỉ bố trí như vậy chẳng phải là mua dây buộc mình rồi sao?

Nhưngmộtnhà buồn,mộtnhà vui. Lần này các lão thần chào từ giã, để lạikhôngít chức quan béo bở, có rất nhiều triều thần tuổi trẻ được đề bạt lêntrên.

Thái phó xuống kiệu trước, đêm đến độ ẩm trong núi cao, phiến đátrênđườnghiệnra nước đọng. Thái phó quay người bế Niếp Thanh Lân xuống kiệuđivào cửa am. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từnhỏnàng ta là đích nữ trong phủ, chỉ có nàng ta làm người khác chịu thiệt, ở đâu có chuyện nàng ta bị đánh vào mặt như vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thái phó nhàn nhạtnói: “khôngphải thánh thượng chuẩn bị xuất gia sao? Bản Hầu muốn giúp đỡ Hoàng thượng,đixem chùa Thiên Hữu.”

Nhìn Lưu tổng quảnđirồi, Thượng Vân Hương sai thị nữ bên người lấy hộp lưu ly đựng viên thuốc dưỡng thân, lấy ramộtviên thuốc. Viên thuốc này lúc mới ngửi có hơi buồn nôn, là ca ca lén lút đưa cho nàng,nóinếu Thái phó luôn đối xử lãnh đạm với nàngthìdùng thuốc này. Đây là vật từ Miêu Cương, nếu uốngthìbụngsẽbắt đầu to lên như mang thai tháng thứ tư, cho dù bắt mạch cũngkhôngnhìn ra cái gì. Đợi về sau Thái phó thươngyêuthìtìmmộtcái cớ đổ cho thiếp thất nào đó,nóilà đứa con mất,khôngchừng Thái phó còn rủ lòng thương, chăm sóc nhiều hơn.mộtkhi mẫu bằng tử quý, về sau Thái phó đăng cơ, mìnhsẽtrở thành chính cung nương nương.

“Vốn tưởng rằng chỉ tỷ tỷ ngươikhôngchịu nổicôđơn trong nội cung, có tính lẳng lơ mà thôi,khôngnghĩ tới congáicủa Thượng gia đềukhôngan phận. Nếu bản Hầu nhớkhôngsaithìsau khi Hương Nhi vào phủ chỉ ở chung với bản Hầumộtlần, tuy đấy là khoảng bốn tháng trước, nhưng, sau đó Lưu quản giađiđưa chén thuốc cho ngươi, tận mắt thấy ngươi uống… Lúc ấy ngươi uống chén thuốc tránh thai,hiệngiờ mang nghiệt chủng là của ai?”

“Vi thần sắp tới đây có thểsẽkhôngnhìn thấy Hoàng thượng, xin thánh thượng rủ lòng thương, giúp vi thần giải khát”,nóixong liền vươn tay về sau cổ Long Châu cởi yếm…

“Ngươi là thiếp, cũngkhôngphải là chính thất, dùkhôngtuân thủ nữ tắc, bản Hầu cũngkhôngcần lãng phí giấy mực viết hưu thư. Chốc nữa Lưu quản giasẽtiễn ngươi trở về, bẩm báo lại với mẹ ngươi, ngươikhôngcần trở về!”

Nhưng từ khi tiến vào phủ Thái phó, thị nữ bị chính Thái phó hạ lệnh đánh c·h·ế·t, gã sai vặt mình ủy thác làm việc bị tên tổng quản thấp hèn đánh tàn nhẫn ở trong sân.

Vốn Thái phóđangđọc sách, lúc này lại để quyển sách xuống nghiêm túc đánh giá Thượng Vân Hương, hỏi lại: “Ngươi có muốn biết vì sao ca ca, tỷ tỷ của ngươi lại chếtkhông?”

Lưu tổng quản nhìn nàng ta, quay ngườiđibẩm báo lại.

Mấy ngày naytrêntriều đình cũng căng thẳng, Thái phó án binh bất động, đột nhiên tuyên bố gần đây Hoàng thượng mới có được bức tranh của danh gia, mời chư vị ái khanh thưởng thức.

Thái phó rời phủ nhiều ngày, còn tin dữđãsớm truyền thành mấy phiên bản trong phủ rồi. Vân Hương muốn gã sai vặt trong sân mìnhđinghe ngóngmộtchút, nhưng Lưu tổng quản phủ Thái phóđangtrông coi cái gì đó, đè gã sai vặt đánhmộttrận ngay trước mặt nàng. Sắc mặt Vân Hương tái nhợt, tức giận đến run người.

Lưu tổng quảnnhỏgiọng bẩm báo với Thái phó,nóilàđãbắt đầu mở linh đường cho Thượng Ngưng Hiên.

Trước kia nàng nghe lời ca canói, cảm thấy thuốc nàykhôngtốt, do dựkhôngmuốn dùng, nhưng hôm nay Thái phó muốn đuổi mình về nhà mẹ đẻ rồi, chỉ sợ những tỷ muội thứ xuấtđangđợi xem chuyện cười của nàng. Cho dù c·h·ế·t nàng cũng muốn c·h·ế·t ở phủ Thái phó,khôngthể để những kẻ có tâm tư thấp hèn này thừa cơ.

Trong thoáng chốc, căn phòng yên tĩnh truyền ra tiếng tiểu nữ tử ngâm khẽ: “Thái phó buông ra, sao có thể l**m chỗ đó… Thái phó…”

“Vị tỷ tỷ kia của ngươi ở trong cung khó nhịn đượccôđơn, quyến rũ thị vệ, bị ca ca ngươi bắt được,hắnsợ bị gièm pha, tự mình trói tỷ tỷ ngươi vào hòn đá cho chìm xuống giếng, đêm cùng ngày,khôngbiết có phải ca ca ngươi g·i·ế·t muội muội của mình nênkhôngyên lòng haykhông, màmộtmìnhđichuyến đò ngangthìgặp nạn…”

Niếp Thanh Lân nghe vậy sững sờ,khôngbiết dụng ý của Thái phó.khôngnghĩ tới xe ngựađixuống núi Vưu Vân, lúc đổi hướng, đúng là đường tới am sau núi.

Sau khi nâng ly cạn chén, trong lờinóiThái phó có những câu có ý khác,mộtđám đại thần nghe được đổ mồ hôi. Yến hội ngày hôm sau nhao nhao trình lên đơn xin từ chức, cáo lão hồi hương, chuẩn bị “quy viên điền cư”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiến vào thư phòng, Thượng Vân Hương nhìn gương mặtanhtuấn lạnh lùng của Thái phókhôngkhỏi rung động,nhẹnhún người thi lễ, lờinóimang theo thẹn thùngnói: “Thái phó, quỳ thủy của thiếp thânkhôngchính xác, mấy ngày gần đâykhôngtới, thiếp thân cảm giác mình có thể có tin vui, cho nên nhân lúc Thái phóđitheo thánh thượng cúng tế ở ngoại ôđãnhờ tiên sinh trong nhà đến bắt mạch,nóithiếp thânđãmang thai bốn tháng, nếu hồi phủ, sợ làsẽxung…”

Thái phó cũngkhôngliếc nàng tamộtcái, trực tiếpđivào bên trong.

mộtlúc sau, Lưu tổng quản truyền lời, nàng ta sửa sang lại quần áo,đithư phòng của Thái phó. Chỉ là lúcđibụngthậtsựcó chút to ra, thêm nữa nàng cũng có tâm tư uống thuốc này, mấy ngày nay cố gắng ăn nhiều, tích trữ chút thịt thừa dưới bụng, chỉ cần che được mạch,khôngchừng có thể vượt qua kiểm tra.

Lúc kiên trì vào cửa cung mới pháthiệntiểu Hoàng đếkhôngxuấthiện, chỉ có Thái phó đại nhân ngồitrêncao. Tranh chỉ cómộtbức, nhìnkhôngra đấy là tác phẩm của danh gia nào, chủ đề là: quy viên điền cư (quay về nơi thôn dã làm ruộng)

Ngọn đèn trong am có hơi tối, nhưng lạikhôngthể che hết đượcmộtthân trắng như tuyết kia. Gần đây thịt Niếp Thanh Lân nhiều rakhôngít, thân thể mảnh khảnh càng hấp dẫn, bên trong yếm đào là cái cổ mềm, là báu vật eonhỏngực lớn, ngọn đèn vụt qua, da thịt hơi lộ rathậtsựsáng như ánh trăng.

Nghĩ vậy, nàng takhônghề do dự nuốt thuốc, chuẩn bịđigặp Thái phó.

“Người xuất gia đều từ bi, phổ độ chúng sinh,khôngbiết vị tiểu nicôxuất gia này có chịu độ da thịt cho tại hạmộtlần?”

Khi Vân Hương tức giận muốn xông lên tát Lưu tổng quảnmộtcái. Nhưng câu đầu tiên của Lưu tổng quản làm nàng ta như đóng đinh ngay tại chỗ: “Tứ phu nhân, tro cốt huynh trưởng và tỷ tỷ của ngài còn ở bàn thờ, tiểu nhân khuyên phu nhân vẫn nên bớt giận, làm huynh trưởng tỷ tỷđãqua đời bớt lo lắng, đúngkhông?”

Quan trọng nhất là, emgáichồng mình bởi vìkhôngtuân thủ nữ tắc, giả vờ có thai chọc giận Thái phó, trực tiếp bị đuổi về. Đây là muốn phủi sạch quan hệ với Thượng gia! Các thân thích trong tộc đều đen mặt. Bọn hạ nhân cũng pháthiệnra bất thường,trênmặt cũngkhônglộ ra vẻ bi thống như trước đây, lúckhôngcó người liền tụ lạimộtchỗ xì xào bàn tán.

trênxe ngựa, Niếp Thanh Lân hỏi: “Thái phó đại nhân muốn mang trẫmđiđâu?”

Vệ Lãnh Hầu nhìncôgáitrước mắt, chỉ cảm thấy khó giấu nổisựchán ghét.

Lúc Niếp Thanh Lân ngồi ngay ngắntrêntriều đình gặp lại Cát Thanh ViễnthìCát đại nhânđãtừ Công bộ được điều đến Hộ bộ, nhậm chức Hộ bộ thị lang.

trêntriều đình, Thái phó đột nhiên tuyên bố mấy ngày nữa thánh thượng đến chùa Thiên Hữu dâng hương, cầu phúc cho dân chúng.

hắnđira dặn dò Đan ma mađangchờ ngoài cửa chăm sóc tốt tiểu chủ nhân trong phòng, cònnóithêm: “Ngày mai phu nhân Lễ bộ thị lang cùng phu nhân Phúc Yên Hầusẽlên núi thắp nhang, tasẽphân phó chủ am an bài, phải để cho hai vị phu nhân kia trông thấy mặt Hoàng thượng, nhưng đừng để cho các nàng đến gầnnóichuyện với Hoàng thượng”

Vệ Lãnh Hầunhẹngửi mùi thơm ngọt tản ra từ mái tóc, mỉm cười nhìn bé con vô lực giãy dụa dưới thân mình, đáng tiếc thân thể kia da mịn thịt mềm, mà sát vào vải thô có chút cứng làm hồngmộtmảnh.

Thượng Vân Hươngâmthầm khẩn trương xiết chặt nắm tay, bình tĩnh gật gật đầu, nàng ta tin lời ca canói, tuyệt đốikhônghại mình.

Vệ Lãnh Hầu cảm thấy mìnhkhôngcần tốn nhiều nước miếng với nữ nhân ngu xuẩn này,thậtsựlà chán đến mức ngay cả liếc cũngkhôngmuốn.

Đức hạnh vô lại của Thái phó đại nhân đúng làkhôngcòn điểm cuối. Niếp Thanh Lân cho rằng đây là lần cuối cùng, tiễn bước ôn thần, rơi vào tình cảnh này trong am sâu, mím môi, chậm rãi cởi đai lưng.

Thái phónhẹgật đầu: “Bản Hầukhôngtiện đến đó, ngươi cùng Tứ phu nhânđiphúng viếng. Lâu rồi Tứ phu nhânkhônggặp người nhà, nếu nàng ấy muốn có thể ở lại nhà mẹ đẻmộtthời gian”

Chùa Thiên Hữu là chùa do hoàng thất Đại Ngụy quyên góp, là nơi hoàng gia bái Phật tổ qua các triều đại. Chùa Thiên Hữu ởtrênnúi Vưu Vân, bên ngoài kinh thành, đằng sau núi cómộtam miếu,khônghương khói, nhưng lại tiếp nhận nữ tử trong nội cung xuất gia, cũng là nơimộtít phu nhân dâng hương.

Thượng Vân Hương sợ hãi, sợ Thái phónóilàhắnra lệnh.

Đến khi bước vàomộtgian phòng ngủ, Thái phó mới đặtnhẹtiểu Hoàng đế xuống chăn thôtrêngiường.

Thái phó nghe vậy ngẩng đầu, nhìn nàng tamộtcách kỳ lạ: “Ngươi chắc chắn mìnhđãmang thai?”

Vốnhắnnghĩ dù sao cũng là nữ nhân theo mình, dặn nàng ta hồi phủ cũng là thương hại nàng mất thân nhân có liên quan tới mình. E rằng phủ Thái phó trở thành đầm rồng hang hổ, nhìn tâm ý của nàng ta, nếu sau khi chịu tang trở về, chỉ cần làm theo khuôn phép cũ,khônggây chuyện,sẽcho nàng ta an ổn nửa đời sau.

Lúc trời sáng,mộtngười cao lớn mạnh mẽđira khỏimộtgian phòng độc lập trong am miếu.hắnquay đầu nhìn ngườinhỏbéđangngủ say trong chăn, thầm nghĩ mệt mỏi cho nàng, da non trước ngực suýt chút nữathìbị m*t hỏng. Trứng gà đúng là thứ khiến người ta si mê, da thịt toàn thân đều mềm mại ngọt ngào, làmhắnthiếu chút nữakhôngkiềm được muốncôgáinhỏđó ở nơi rừng núi thế này.

Thượng Vân Hương nghe được lời ấy, bắt đầu khóc nghẹn ngào, đau khổ cầu khẩn Thái phó, lại bị thị vệ trong phủ kéo ra ngoài, hành lý cũng chưa kịp thuthìđãbị đưa lên xe ngựa.

Bây giờ Niếp Thanh Lân mới pháthiệnlờinóicủa Thái phókhôngkhách sáo, thoáng đánh giá bài trí đơn sơ bốn phía, trong lòng biết đây là nơi ở ngày sau của mình, cũng trở nên thản nhiên, cườinóivới Thái phó: “Đêm gió lớn, kính xin Thái phó sớm trở về nghỉ ngơi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng mọi người làm quan nhiều năm, có được mấy người trong sạchkhôngtỳ vết?

Niếp Thanh Lân nghe vậy có hơi sững sờ, do dựnói: “Thái phó có muốn ra ngoài trướckhông?”

Báu vật bénhỏnhư vậy, ngày bình thườngđãquen được bao bọc, còn có ý nghĩ hão huyền muốn xuất gia?thậtlà tùy hứng làm bậy,khôngbiết sống c·h·ế·t.

Niếp Thanh Lân thấy ở nơi thanh tịnh như vậy mà Thái phó vẫn làm càn như vậy,khôngkhỏi lúng túng: “Thái phó đừng náo loạn, ái khanh muốn trẫm làm thế nào?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47