Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43
Nhưng điều làm cho Niếp Thanh Lân cảm thấy kỳ quái đó là lần này Thái phó đại nhânkhôngdẫn theo bất kỳmộtthiếp thất nào.
Điều này có nghĩa là, cho dùmộtngày nào đó Vệ Lãnh Hầuhắnlấy được ngôi báu, chỗ ngồi trong Phượng cung tuyệt đốikhôngthể là Trứng gàyêumến củahắn, thậm chí nàng sống trong thâm cung ngay cả khuôn mặt cũngkhôngthể để lộ...
Cái hộp lễ kia chính là để dò xét, muốn biết tân đế có phải cam tâm nhận giặc làm cha haykhông,khôngsuy nghĩ đến chínhsự,thậtra vốn cũngkhônghi vọng gì, coi như có lòng muốn duy trì Đại Ngụy chính thống, nhưng có lẽ đứa trẻ kia cũng vô lực.
Uống rượu mạnh, ấp ủ quyền mưu, mỹ nữ chỉ là dệt hoatrêngấm, giống như đặtmộtvài quả mơ ở trong đĩa muối, dùng để khai vị nhắm rượuthìrất thích hợp, nhưngkhôngthể chắc bụng.
Hành cungkhôngcó tường thành, vườn tuy lớn, nhưng cách sắp xếp cung điện hơi rắc rốimộtchút. Tẩm cung của Thái phó đại nhân ngay sát của Hoàng đế, chỉ cầnđiquamộtcánh cửanhỏlà được.
Khi Thái phó mang bản tấu chương này ném cho Niếp Thanh Lân, nàngđangngồi ở lan can trong Ngự Hoa Viên ngắm cá, nhìn nhìn liền cẩn thậnnói: “Hay lànóihôm nay trẫm bị bệnh có đượckhông?”
Ngày ấy khihắnnhìn thấy “Kênh đào”thìvô cùng sửng sốt, đầu đầy mồ hôi lạnh. Nếukhôngphải Hoàng đế ra tay giúp đỡ, chỉ sợ mìnhđãsớm bị đày đến thâm sơn cùng cốc, chưa kịp hoàn thành hùng tâm tráng chí,đãphải sống cuộc sống tầm thường vô vị.
Vệ Lãnh Hầu đánh giá thanh niên trước mắt, tuổi táckhônglớn, nhưng nhìn cách làm việcthìrất dày dạn kinh nghiệm!
Khi từ thuyền rồngđixuống, Cát Thanh Viễn đứng ởtrênchiếc thuyềnnhỏcung tiễn thuyền lớn của Thánh thương rờiđi.hắnbiết “sựẩngiấu” của mình so với Thánh thượng còn quá kém.
Bãi tắm ôn tuyền trong hành cung rất lớn, là nơi mà tiên đếyêuthích, ao lớn bao ngoài aonhỏ, liên kết thànhmộtvùng, trước kia tiên đế rất thích dẫn theomộtđám cung nữyêukiều vào trong ao, bơi lội với rất nhiều mỹ nữ tr*n tr** và làm việc hoang đường.
Thái phó cũng ngồi xuống băng đá, cánh tay đặt rên lan can cẩm thạch, cố ý thấp giọng hỏi: “thậtsựlà Hoàng thượngsẽnghe theo ý của thần?”
Nam nhân bên ngoài cung kia hình như cũngđangcẩn thận tính toán việc gì đó, xem ra cuộc sống của ca ca cũngkhôngtốt lắm,thậthối hận lúc trướckhôngnên giúp đỡ Vệ Lãnh Hầu,khôngbiết là lại tìm được ai trợ giúp,đangmưu tính cái gì. Mặc dù nàng chẳng qua cũng chỉ là quân cờ của nam nhân này. Nhưng trong lòng Thượng Vân Sơ cũng tự có tính toán riêng.
Nam nhân đều tư duy theo thói quen,hắnvốn nghĩ làm thế nào để có thể đem bảo bối trong lòng mình về dưới cánh chim của mình, lại chưa từng nghĩ đến những chuyện tương lai. Nhất thời Vệ Lãnh Hầukhôngbiết phải trả lời Long Châu tử như thế nào, đột nhiên cảm thấy buồn bực, đứng dậy lạnh mặt phẩy tay áo bỏđi.
Niếp Thanh Lân nghe xong trong lòng trầm xuống, im lặngmộtlúc lâu, chỉ cúi đầu nhìn cá lội trong ao, mấy cái đuôi cá chép màu sắcthậtrựa rỡ, thỉnh thoảng đụng phải lá sen tạo thành bọt nước, nhàn nhã du ngoạn trong trời đất bao la...
Thái phó lại hỏi: “Công bộ đau đầumộtnăm cũngkhônggiải quyết được chuyện này, sao ái khanh lại làm được?”
Lần này lại vui sướng, thuyền lớn vững vàng, nhưđitrênmặt đất, cả đường ha ha vui đùamộtchút, ngắm nhìn phong cảnh hai bên bờ sông,thậtlàmột“giao tế” đáng nhớ cả đời.
Xuân ý tảnđi, cung Sở Vận lại khôi phục lại vẻ tĩnh mịch lạnh lẽo đêm khuya, ánh nến chỉ lóe lênmộtcái, rồi bị dập tắt...
Thủ tài vu địa, thủ pháp vô thiên*
Hai chữ “Lặng lẽ đợi”, thứ nhất biểu lộsựtrung thành của mình, thứ hai hi vọng tân đế an tâmmộtchút chớ nóng vội, cố gắng nhẫn nại.
Cát Thanh Viễn vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Khi chiếc thuyền rồng cập bến ở Hương Diệu Sơn, Niếp Thanh Lân giống như cũkhôngthểkhôngphát ra tiếng cảm khái.
Sau ngày sinh thần mười sáu tuổi của hoàng thượng, Ngô Cảnh Lâm và vài vị lão thần liền dâng tấu cho Thái phó,nóivề việc giao lại chính vụ cho Hoàng thượng.mộtquyển tấu chương được viết rất khẳng khái, rất có khí thế làsẽliều cái mạng già của ông để đấu tranh.
Đại sảnh này được chia thành gian trong và gian ngoài, Thái phó đại nhân ngồi ở gian ngoài, từ bên trong bức bình phong phía trong truyền ra tiếng cườikhôngngừng, thỉnh thoảng có có tiếng mèo kêu. Cómộtvài cung nhân nối đuôi nhauđivào,trêntayđangbưngmộtmộtít cốc đĩa ngọc.
Tiểu Cát đại nhân này rất có phong thái quan phụ mẫu, cúi đầu nhẫn nhịn nhận lấy đống khoai lang phỏng tay này. Khí thế hừng hựcđiđến khu vực sông đào xung quanh kinh thành để nhậm chức.
Niếp Thanh Lânđangở trong gian trong dùng bữa đôi đũa ngà voitrêntay hơi dừng lại, nghe được thanh niên tuấn lãngđangở gian ngoài kia trầm giọngnói: “Chuyện kênh đào còn chưa được xử lý xong, hơn nữa việc nguy cấp lúc này của triều đình chính là hai chữ “thủy lợi”, thần ở phương diện này cũng có chút hiểu biết, nguyện dốc hết sức lực non yếu, giúp Thái phó giải quyết gian nan khổ cực...”
mộtthị vệ vốnđangđứng gác ởmộtgóc bãi tắm của nữ quyến, đột nhiên sắc mặt ửng hồng, ánh mắt đờ đẫn, phía dưới quần chậm rãi nổi lênmộtkhối lớn, xoay ngườiđiđến sườn núi phía sau.
Nhưng mà vừa quay đầu nghĩ lại, ngay cả lão xú bà Đan Thiết Hoa kia cũng bị bí mật điều vào trong cung, Thái phó sắp xếp như vậy nhất định là có dụng ý, lập tức trầm giọng nhận lệnh, cẩn thận tỉ mỉđichuẩn bị sắp xếp mọi thứ.
Thái phó gật gật đầu, chờ đợi trong chốc lát, cómộtcon thuyềnnhỏtới gần thuyền rồng,mộtnam tử mặc áo xanhđichân đấtđilên thuyền rồng.
Vệ Lãnh Hầu nghe xong gật gật đầu: “Hai loại thực vật kia nghe tên rất lạ, có công dụng gì vậy?”
Nguyễn công côngđixuống hỏi, sau đó lập tức quay lại bẩm báonói: “Cát đại nhân tư lịchkhôngđủ,khôngthể bồi bên cạnh thánh giá, nhưng ngài ấyđangởmộtđịa phương cách đâykhôngxa chỉ huy việc khơi thông đường sông, nếu Thái phó muốn gặp, nô tài liền sai người gọi ngài ấy đến.”
Nhưng Đan ma makhôngcho, gọimộtcung nữ trong trắng tới, sau đó ra lệnh cho nàng tắm rửa sạchsẽnăm lần, rồi ngồi vào trong ao, sau nửa nén hương, thấy nàngkhôngcó việc gì, mới để cho Hoàng đế tiến vào.
nóiđến trồng trọt, cày ruộng tưới nước là điềukhôngthể thiếu. Nhưng các thôn xóm xung quanh kinh thành mấy năm nay đều bị thiếu nước. Tuy vậy nhưng hôm nay việc thiếu nướcđãkhôngcòn rắc rối nữa, vì công bộđãphái đến đâymộtvị Thị Lang tốt!
Ngay cả Thái phó cũng kinh ngạc, dẫn tiểu Hoàng đếđidọc theo lầu các phíatrênthuyền rồng để xem xét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vệ Lãnh Hầu nhíu mày: “Đương nhiên, chẳng lẽ Hoàng thượng muốnnóivài lời dễ nghe để lừa gạt vi thần sao?”
Vệ Lãnh Hầu vốn muốn trêu đùa Trứng gànhỏnàymộtchút, nhưng những lờinóikhôngđứng đắn vừa đến khóe miệng liền dừng lại.
“Thái phóanhminh, những lời mà đứa trẻ như trẫmnóisao có thể lừa gạt được Thái phó, chỉ là tăng thêm trò cười mà thôi. Chỉ là... Nay trẫm vìsựbất đắc dĩ của mẫu phi, tình cảnh cũng rất lúng túng, mặc dùkhôngcó biện pháp nào, nhưng ngồi mãi ởtrênlong ỷ cũngkhôngphải là kế hoạch lâu dài... Nếu nghe theo lời Thái phónói, cuộc sống sau này của trẫmsẽít phải lo sợ hơn bây giờ, nhưngkhôngbiết Thái phó định sắp xếp cho người thiếp thấtkhôngthể lộ mặt ra ngoài ánh sáng này như thế nào?”
Ngô Khuê kia chỉ nghĩ là nương nương sợ thân thể của mình yếu ớt,khôngthể giúp nàng ta giải cơn khátđãlâu, nênđãnhiều lần đưa canh để mình bồi bổ, trước kia cũng uống cũngkhôngthấy có gì bất thường, liền yên tâm uống vào rồi rờiđi.
Thái phó nửa tựa vào nhuyễn tháp,nóivới người thanh niên phía dưới: “Đáng lẽ ra Hoàng thượng muốn đích thân khen ngợi ái khanh, nhưng lạiđangdùng bữa, cho nên bản Hầu thay người truyền đạt lại.”
Hôm nayđãlà đại lễ, nhưng tấm ván gỗ nặng nề phân chia bãi tắm được dựng lên, quần thần và nữ quyến của mình tách nhau ra, sau khi tắm rửa sạchsẽ,đãthay đổi y phục để làm lễ.
”.
Nước rất nóng, thỉnh thoảng hơi nóng bốc lên tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Ở bên ngoài kinh thành hoàng thất Đại Ngụy có hành cung Hương Diệu Sơn, là nơi nghỉ của Hoàng đế khi đến mùa hè, cũng là nơi cử hành lẽ cúng tế Thần Nông – lễ “Giao tế”, bên ngoài hành cung cómộtkhu đất ruộng của hoàng gia, bên trong trồng các loại ngũ cốc đặc biệt, đến mùa xuân, Hoàng đế dẫn theo phi tử và các hoàng tử tới đây,vung cuốc cày cấy, trồng trọt ba ngày, xem như là Hoàng gia tuân thủ theo nghi lễ cổ xưa “
Thấy Thái phó hỏi, Cát Thanh Viễn lập tức đáp: “Chẳng qua là thầnđitìm Vũ tiền bối được ông ấy chỉ cho phương pháp thôi, Vũ tiền bối trị thủy chỉmộtchữ “đạo”, vì thế thần nghĩ đến, gần đây thứ nhất là đê kênh đào sụp đỏ, thứ hai là lượng nướckhôngđủ. Nếu chỉ dựa vào nước mưa, khó tránh khỏi ở thế bị động, cho nên thần tra xét bản đồ vận tải bốn phía, đả thông được nguồn suối cách đây hai trăm dặm, xây dựng đập nước, nênđãtự do điều chỉnh được mực nước, hơn nữa còn cung cấp dủ nước tưới cho vạn mẫu ruộngđangthiếu nước.trênđê, thầnđãphái ngươi trồng cây đoạn nước, và cỏ khổ mang.”
Việc đó ngay cả Hoàng đế cũngkhôngthể giúp được gì.
Đây là lần đầu tiên Niếp Thanh Lân dùng thân phận Hoàng đếđiđến hành cung Hương Diệu Sơn, lúc này mới biết khí thế của thuyền rồng Hoàng đế như thế nào. Cảmộtcon thuyền lớn là thân của con rồng, đầu rồng dẫn đầu,trênthuyền lầu các nguy nga, có ba tầng, thân thuyền được chạm trổ tinh tế, mỗi miếng vảy đều được sơn màu vàng, buổi trưa khi có ánh nắng mặt trờithìlấp lánh, cảnh tượng tuyệt đẹp.
Nhưng Thái phó lắm chuyện, chỉ vừa mở cửa sổ thưởng thức phong cảnh đượcmộtlúc,đãlôi kéo mình cách xa cửa sổ,nóilà mìnhkhôngdi chuyển nhìn phong cảnh lâusẽbị say sóng, sau đó lại lôi kéo mình lên nhuyễn tháp, bắt nàng thưởng thức phong cảnh dưới y phục của Thái phó.
“Hồi bẩm Thái phó, nhánh cây đoạn nước này giữ hơi nước,khôngdễ hong khô,khôngthể dùng làm củi, mà rễ của cỏ khổ mang đâm rất sau, vô cùng vững chắc, hơn nữa lá cực kỳ đắng, s·ú·c· ·v·ậ·tkhôngthể ăn được, hai loại cây cỏ này mỗi cây đều có công dụng kỳ diệu, sau nàykhôngcần lo lắng trồng lại.”
Cũngkhôngbiết tân đế nàyđãdùng thủ đoạn gì lại có thể thân cận với Thái phóâmu lạnh lẽo như vậy, giống như hiền thần và minh quân ở chung với nhau...
Việc đầu tiên đám người ở đây làm chính là sắp xếp tốt phòng ngủ của Hoàng thượng và Thái phó.
Mấy ngày nay đều phải ngâm mình trong nước thuốc đến phát chán, lần này may mắn mới được tắm trong nước sạch, còn được rắc cánh hoa dầu vừng để thư giãn. Niếp Thanh Lân vừa nhìn thấy, liềnkhôngthể chờ vội vã muốnđivào trong ao.
Ngày ấy mặc dùhắntừ xa liếc mắt nhìnmộtcái, nhưng cũng nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Hoàng đế. Người ta đềunóitân đế nhu nhược vô năng, là con rối trong tay Thái phó.hắnthậtra cũngkhôngrõvị hoàng tử lúc này rốt cuộc là người thế nào..
Thủ tài vu địa: Đất đai chứa vạn vật, làsựsống của nhân loại, là điểm khởi đầu cho sinh sả n.
Đườngđiđến hành cung Hương Diệu Sơn rất thuận lợi, chỉ cầnđivề phía đông sông đào, đường thủy thông suốt, chỉ hai ngày làđãđến nơi.
Mạch nước ngầm trong cung bắt đầu xuấthiện, trong triều đình cũng bất ổn.
Lỗ Dự Đạt nghe xong có chút sững sờ,khôngngờ Thái phó lại dùng đến Quân Hắc Kỳ dũng mãnh nhất Đại Ngụy để bảo vệ cho đứa trẻ kia.
Nghe lời nịnh hót vụng về của nam nhân th* t*c kia, trong lòng Thượng Vân Sơ vô cùng chán ghét, nhưngtrênmặt vẫn mỉm cười: “Tấm lòng của Ngô lang, Bản cung rất cảm động,khôngbiết lần này ca ca có nhờ ngươi nhắn lời gì với takhông?”
Vệ Lãnh Hầu híp mắt phượngnói: “Cái chính là chỉ sợ vừanóiHoàng thượng bị bệnh, bên phía Ngô Các lãosẽtung tin đồn thần muốn độc c·h·ế·t Hoàng thượng.”
Thủ pháp vu thiên: “Phép” ở cổ đại đa số hiến tế, khẩn cầu trời xanh giáng xuống phúc lành cho dân
Thuyền lớn chạy rất ổn định, dọc đườngđihai bên bờ sông đều là cảnh đẹp ngày xuân, lúc trước thuyền bètrênsôngđãtừng bị mắc cạn, Niếp Thanh Lân tưởng rằngsẽcho thuyền vào bờ rồiđibộ, ai ngờ lúc này nước lại rất sau thuyền rồngmộtđường thông suốtđiqua.
“Thượng đại nhân bảo tiểu nhânnóivới nương nương là cứ để tiểu Hoàng đế kia sống như bình thường là được, đừng tự ý hành động...” Thượng Vân Sơ gật gật đầu, lệnh cho thị nữ Xuân Hương bưngmộtchén canh nóng vào, dặn Ngô Khuê uống. Sau đó lén lút dẫn Ngô Khuê ra ngoài.
Ngô các lãođitheo phía sau cũng vừa khóc vừa cầu xin Hoàng thượng: “Thần biết Hoàng thượng hiếu thảo, nhưng nướckhôngthểkhôngcó vua!”
Trong lòng Niếp Thanh Lân biết lần nàyđira ngoài được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhưng... lại nghiêm ngặt đến mức độ này, ngay cả tắm rửa cũng phải có người thử nước,thậtsựlà làm cho nàng có chút nghẹn lời hỏi trời cao.
Khi Long Châu bước lêntrêncon thuyền lớn xa hoa đặc biệt này, trong lòng thở dài nghĩ: Cũng khó trách những nam tử từ thời xa xưa, vì cái ghế cao cao tại thượng này mà người trước ngã xuống người sauđãtiến lên, đúng là quyền lực mang đếnsựthèm khát khiến cho lòng người nảy sinhsựtham lam!
Sau thấy Thái phó cho Nguyễn công công truyền đạt lại ý tứ của mình, ýnóikỳ hạn chịu tang của Hoàng thượng chưa hết, bi thương đau khổ chưa qua,khôngcó tâm trạng để chủ trì việc triều chính. Niếp Thanh Lân lập tức ngầm hiểu, liền viếtmộtbài “Nhớ cha”, nhân lúc có mặt tất cả các cựu thần, đến hôm tế tổ, vừa khóc vừa đọc diễn cảm, sau đó giao phó cho Thái phó tiếp tục thay mình chủ trì quốcsựba năm.
Dựa theoyêucầu của ma ma, mặc dù Niếp Thanh Lânđãđổi khăn tắm nhưng vẫn phải đợi tiểu cung nữ trẻ tuổi kia thử nước tắm sau đó mới có thểđivào bên trong.
Mà mình đối với Vệ Lãnh Hầu, cùng lắm cũng chỉ làmộtquả mơ, sau khiđãthưởng thức quathìnhổ hột xuống dưới đất, kết quảnhẹnhàng nhất chính là bị giẫm cho tan xương nát thịt. Cho nên nhân lúc vẫn còn có chút sủng ái bởi mới mẻ, giống như con kiến tranh thủ kiếm chút phúc lợi nhonhỏ.
“Dựa vào năng lực của ái khanh, làm việc ở công bộ hình như có tài màkhôngthể phát huy được, ở hộ bộ cómộtvị tríđangthiếu người...khôngbiết ý ái khanh thế nào?”
Thượng Vân Sơ cười lạnh lùng: “Theo Bản cung thấy, là Ngô lang nhớ thươngđãlâu, lại chưa được nếm thử mùi vị tươi mới, nên trong lòng cảm thấy căm giận?”
Sáng sớm hôm sau, lễ giao tế bắt đầu, theo tập tục Niếp Thanh Lân phải tắm rửa thay y phục nông dân rồiđiđến ruộng cày cấy.
Lờihắnnóilàthật, đây chính là phi tử của tiên hoàng còn là tình nhân cũ của Thái phó, có thể nằmtrênchiếc giường thượng hạng này, Ngô Khuêhắnthậtsựcó phúc.
Năm ấy tám tuổi, dựa vào phụ hoàng muốn vụng trộm đến hành cungmộtlần. Lần đó, nàng và mẫu phi phải ngồitrênmộtcon thuyềnnhỏlắc lư, rất khó chịu, say sóng nôn đến rối tinh rối mù. Cho nênkhôngcó tâm tình thưởng thức phong cảnh.
Niếp Thanh Lân giơ chiếc đũa lên, gắpmộtmiếng thịt bò, nghĩ rằng: Đúng là trẻnhỏdễ dạy! Cát Thanh Viễn này đúng làmộtngười khôn ngoan thấu đáo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nóithậtra, thủ đoạn này của bè lũ Ngô các lão,hắncũngkhônghề đặt ở trong mắt. Ngược lại trong đầu lại xuấthiệnmộtý niệm, mượn lý do này, tìmmộtcái cớ quang minh chính đại, vừa phế được tân đế, lại có lậpmộtấu chúa khác. Về phần bé con mà mìnhyêunhất, có thể quang minh chính đại đưa vào trong phủ của mình, thỏa mãn nguyện vọng sớm chiều ở chung...
nóixong lời cuối cùng, Niếp Thanh Lân hơi ngẩng đầu, cũngkhôngnhìn Vệ Lãnh Hầu, mà là đưa ánh mắt nhìn về phía bầu trời phương xa bên ngoài cung.
Kết quả khuôn mặt Thái phó trầm xuống, tức giận đuổi Ngô Cảnh Lâmđangnóibừa ra khỏi tổ miếu, sau đó bắt ở nhà tự đóng cửa sám hối, tính toán khoảngmộtnămsẽkhôngphải nhìn thấy Các lão.
Tâm tình Vệ Thái phókhôngtệ,nói: “Cát đại nhân làm gương cho binh sĩ, làm gương cho công bộ, là bổn hầu gọi tới đột ngột, sao có thể trách cứ ngài, đứng lên rồinói.”nóixong liền xoay người rờiđi.
Lúc nãy khi Thái phónóimuốn đề bạthắn, trong lònghắnrất vui mừng, vừa định đáp ứng lại đột nhiên nhớ tới vì sao Hoàng đế lại nhắc nhở mình thu liễmsựsắc xảo lại, lờiđãvọt tới khóe miệng liền vội vàng sửa lại.
Trong lòng Niếp Thanh Lân thầmnói: Các lãothậtlà hồ đồ, nếu trẫmkhôngtẫn hiếu với phụ hoàng,thìsẽphảiđivào trong phủ của Thái phó tẫn hiếu vớihắn, cũng chỉ có thể xin lỗi Ngô đại nhân.
“Thái phó muốn nghe lờinóithậtcủa trẫm sao?”
Lúc này, cómộttiểu thái giám bưng chậu rửa mặt và khăn mặt tới. Sau khi Cát Thanh Viễn vội vàng lau người sạchsẽvà thay y phục khác, liền gấp gápđivào đại sảnh lầu các để gặp Thái phó.
hắncũng làđiquá vội vàng,đangởtrênđường sông bận tối mặt, nghe thấy Thái phó gọi đếnthìkinh sợ, liền vội vàngđiđến, vốn là muốn lau qua ngườimộtchút, cầu công công tìmmộtbộ triều bào để mặc tạm, ai ngờ vừa lênthìpháthiệnThái phóđangđứng ở mũi thuyền, trong lòng nhất thời cả kinh,vội vàng quỳ xuốngnói: “Thần quần áokhôngchỉnh tề liền tới diện kiến giá, xin Thái phó trách phạt.”
Ngô Khuê vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt, cắnmộtcáitrênmặt Thượng Vân Sơ: “cônương thôn dã như vậy sao có thể sánh với tiểu thư khuê các như nương nương? Kể từ khi tiểu nhân được nằmtrêngiường phượng của nương nương, ngay cả lúc làm với nương tử mới cưới cũng cảm thấy chưa thỏa mãn, tiểu nhân chỉ có thể thần phục dưới váy của nương nươngkhôngthể nào rời xa nổi.”
Nhưng mấy năm gần nhất liên tục bị hạn hán, nơi gặp nạn nghiêm trọng nhất là Quan Trung, gần đây còn cómộtđám dân chạy nạn lên núi làm thổ phỉ, dựng cờ náo loạn muốn tạo phản. Nếu như Thánh thượng vắng mặt tại đại điển “Giao tế”, lại càng dễ dàng để kêu than ầm ĩ.
Khuôn mặt Vệ Lãnh Hầu chợt trở nên căng thẳng.
hiệntại trong tay nàngthậtsựkhôngcómộtcon bài tốt nào để dựa vào, miễn cưỡng duy nhất có thể tính được, đó là khơi gợi chút ít lòng thương hại của Thái phó đại nhân mưa nắng bất thường kia. Bên cạnh nàng, từnhỏđãkhôngthiếu những nam nhân quyền cao chức trọng.
Dĩ nhiên Vệ Lãnh Hầu hiểurõtầm quan trọng của việc này, gọi Lỗ Dự Đạt tới, dặn dòhắnđiều động Hắc Kỳ quân, vấn đề an toàn dọc đường cũng giao cho thuộc hạ tài giỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũngkhôngnghĩ rằng, lần thăm dò đó có thể dò ramộtviệc vô cùng vui mừng. Tiểu Hoàng đế ban thưởng lại hai chữ “lặng lẽ đợi” cho mình.
Chỉ thấy đê điều hai bờ sông đều được gia cố, trồng các loại câykhôngphân biệt lớnnhỏ, còn cómộtvài lao dịchđangkhom lưng trồng cây, loại cây kia nhìn rất kỳ lạ, láthìngắn mà thân câythìdài, vừa nhìnthìbiết đây là loại cây giữ đất rất tốt.
*Kiếm tiền từ đất, nhờ phước trời ban: Ý nghĩa của câu này là hy vọng trời cao có thể bao phước lành cho dân chúng
Người thường ngày lạnh lùng như Vệ Lãnh Hầu,khôngthân cận với văn võ bá quan trong triều, vậy mà lại dùng bữa cùng với Thánh thượng,khônghề quan tâm chút nào tới tin đồn chèn ép làm nhục tân đế bên ngoài.
Thái phó rất hài lòng, xoay ngườinóivới Nguyễn công công: “Cái người tên Cát Thanh Viễn kia cóđicùngkhông?”
Trong lòng Niếp Thanh Lân biết câu trả lời của mìnhsẽlàm Thái phókhôngvui, liềnkhôngnóigì nữa, nghiêm chỉnhđitheo Đan ma ma đến ôn tuyền tắm rửa. Bên cạnh hành cung Hương Diệu Sơn có ôn tuyền, cho nên việc tắm rửa đều ở trong hành cung, tất cả đường dẫn nước đều được làm bằng ngọc thạch, cho nên nước trong ao đều được điều chỉnh khá tốt.
Khi đến hành cung, mặt trờiđãngả về phía tây.
Thái phó đại nhân chủ động thăng chức quan cũngkhôngphải là việc gì tốt, chức quan trong hộ bộ béo bở như vậy, chương quản ngân khố quốc gia, sao có thể tùy tiện để chomộttiểu tửkhôngcó tư lịch qua? Hơn phân nửa chỉ là dùng mồi để thăm dò, nếu thựcsựmừng rỡ nhảy chồm lên,thìcon đường làm quan của tiểu Cát cũng chỉ có thể dừng lại ở hộ bộ trong gia môn,mộtngười tầm thường và vô vị.
Khi Cát Thanh Viễn từ trong lầu cácđira, vẫn có thể nghe thấy giọngnóicủa Thái phó và ngườiđangdùng cơm trong nội thấtnóichuyện với nhau.
Saohắncó thểkhôngrõý trong lờinóicủa Long Châu Tử?hiệntại văn võ trong triều tất nhiênkhôngbiết Hoàng thượng làmộtnữ tử, nhưng người người ai cũng từng nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng thượng.
Thâm cung này quá lạnh lẽo, ngây ngốc lâu như vậy, cuộc sống vô vọng giống như từ bên trong phần mộđira ngoài. Nếu trước sau gì cũng đồ bỏđi,khôngbằng tự mình tính đường sống, khiến cho nhưng người phụ bạc nàng,khôngthể đạt được nguyện vọngkhôngđược vui sướng!
Thái phó đại nhân, ban cho trẫmmộtchỗ tòa nhàđi! Phía sau nhà tốt nhất là có vạn mẫu ruộng tốt, trẫmsẽcố gắng học khai khẩn cày cấy, mùa xuân gieo trồng cất giữ cho mùa đông, làmmộtngười dân tốt hàng năm đềusẽnộp thuế!
Ngô Khuê hơi tiếc hậnnói: “Nghenóihình nhưđãthành thân vớimộtthái y mang tội, nàng tathậtlà ngốc, ở lại trong hoàng cungthìkhôngmuốn, lạiđicầu xin hoàng thượng cho xuất cung chịu khổ.”
Cát Thanh Viễn này, đúng là nhân tài! Con đường thăng quan tiến chức củahắnsẽrất dài...
Khâu Minh Nghiêm phụ trách diệt trừ phản loạn ở khu vực này khuyên can Thái phónói: “Xin Thái phó ổn định lòng dân, Giao tếkhôngthể bị bỏ dở...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy năm gần đây công bộ bị Thái phó mắng rất thậm tệ, khiến những người đồng liêu vừa bước vào cửa nha mônthìcả sắc mặt lẫn tinh thần đều chán nản, như cha mẹ c·h·ế·t vậy. Mỗi sáng sớm những tên quan viên phụ trách các vấn đề kênh đào đều giống như những đứa trẻkhôngchịuđihọc, chỉ muốn ở trong lòng thê thiếp khócmộttrận, rồi vẫn phải vào triều gặp Thái phó. Sau khoa thi vừa rồi, cómộtTả Thị Lang mơi tới, trong lòng nhóm lão nhất thời buông lỏng, khoái trá đem hết mọi chuyện vặt vãnh liên quan đến kênh đào nước tưới ở ngoài kinh thành giao cho Cát Thanh Viễn.
Bởi vì chuyện bị tập kích ở quan đạo lúc trước, Vệ hầukhôngthích để Thánh Thượng rời cung.
Long Châu tửkhôngcó trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Thái phó.
Lúc này,mộthoàng tử đơn giản làm cho lòng người nảy sinhsựthươngyêu,khôngngờ rằng sau khi trưởng thành lại trở thànhmộtHoàng đế vĩ đại khiến người ta kính nể.
Khi nàng tò mò hỏi, Thái phó đại nhân thản nhiênnói: “Hoàng thượng hy vọng thần dẫn theo nhiều thiếp thất sao?”
Niếp Thanh Lân thò tay vào trong áo cá vẩy vẩymộtchút, sau đó chậm rãinói: “Ý của Thái phó thế nào, trẫm nghe theo là được.”
Niếp Thanh Lân khẽ thở dàimộthơi, nhìn đám cá trong ao no đến mức bơikhôngnổi nữa, miễn cưỡng quẫy đuôi ở dưới đáy ao, đột nhiên cảm thấy hâm mộ những con cá ngốc nghếch này, mỗi ngày thoải mái vui chơithậtsựlà cảnh giới tối cao mà con người muốn đạt được, Thái phó còn trách mắng nàng kém phát triển, hao tổn bao nhiêu nguyên thần như vậy, làm sao có thể phát triển được đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
mộttháng sau, chính là đại điển “Giao tế”.
Nghĩ vậy,hắnnói: “Hoàng thượng ngồitrênlong ỷ này vốn cũngkhôngthoải mái, hay làkhôngngồi nữa,điđến phủ của thần đượckhông?”
“Thái phó chớ có gắp cái đó, trẫmkhôngăn thịt hươu, ái khanh ăn giúp trẫmđi...” Giọngnóikia khàn khàn mang theomộtchút mềm mại, người nghe được lỗ tai đều rất sảng khoái.
Mặc dù Hoàng thượngkhôngcùng các vị thần tử tắm chungmộtchỗ, vách ngăn cao khoảngmộttrượng, nhưng cũngkhôngcách xa nhau lắm, nếu có động tĩnh gì nhất định có thể nghe được.
Cách thuyền rồng rất xa, cũng có hai chiếc thuyền lớn, đó là thuyền của gia quyến quan viên trong triềuđicùng, còn có các phi tần. Giao tế cày bừa vụ xuân là đạisự, cần có triều thần và gia quyến của họđicùng, mới phù hợp với cảnh nam cày nữ dệt như nghi thức cổ xưa.
Sau khi cùng với thị vệ cường tráng kia ở quay cuồng sảng khoái ởtrêngiường xong, Thượng Vân Sơ sắc mặt ửng hồng hỏi: “Cái người tên An Xảo Nhi kiathậtsựđãxuất cung?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.