Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 19

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19


Nhìn thấy bọn họ như thế, Niếp Thanh Lân khó tránh khỏi sinh ra chút thương cảm thỏ c·h·ế·t cáo sầu, xót thương đồng loại.

Lúc Niếp Thanh Lân ngẩng đầu lần nữa,trênmặt chỉ còn lại vẻ kính sợ: “Thái phó, hắc kỳ quân quả nhiên dũng mãnh phi thường. Trẫm từtrêncổng thành nhìn xuống mà vẫn có chút kinh hồn bạt vía nữa là.”

Niếp Thanh Lân nhận lấy khăn tay lau mồ hôi tuôn đầy đầu, cười khổ mà rằng: “Xảo Nhi, lát nữa hồi cungthìnhớ tàng trữ nhiều đồ ăn than củi chút, hôm nay Trẫm chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, sau này cuộc sống trong cungsẽkhôngcòn dễ chịu nữa đâu.”

Lầu các được xây cách mặt đất rất cao, bên dưới là que cời, than củi được đặt bêntrên, khiến sàn nhà trong noãn các rất ấm áp. Toàn bộ sa trướng bên trong đều là tầng tầng lớp lớp, các tấm sa trướng được thêu thùa tinh mỹ, nhưng ở đâykhôngcó giường hay ghế, chỉ cần ngồi bệt xuống đất và cảm nhậận hơi ấm bốc lên dưới thân.

Tiểu Hoàng đế thoạt nhìn cũng là tỉ mỉ ăn mặcmộtphen, hôm nay triệu kiến đều là võ tướng, nghe Nguyễn công côngnói, ai nấy toàn là lưng hùm vai gấu, vì thế tiểu Hoàng đế từ sáng sớmđãcố ý lệnh cho nội thị giám đưa tới lưu miện được sửa lại cho cao thêm chút, dưới đế giày cũng chèn thêmmộtmiếng lótthậtdày, rất sợ đứng giữamộtđám hán tử dũng mãnh,khônglộ ra được uy nghiêm của Thiên tử.

Niếp Thanh Lân vốn muốn nhanh chóng quay về tẩm cung cho xong chuyện, khuôn mặt bị bức rèm châu quất nửa ngày sắp đỏ cả lên rồi. Vì thế lúc Thái phó thỉnh ra khỏi điện, nàng liền ngoan ngoãnđitheo phía sau.

Cũng khó trách từ đạicônương tới tiểu tức phụ cả thành đều say mê cái vẻ lạnh lùng bên dưới khôi giáp ấy của Thái phó đại nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thái phó mới vừa uống rượu, mình mẩy đẫm mồ hôithìlại vô cùng dễ chịu, do đó vừa vàođãcởi ngoại y, để lộ cơ ngực rắn chắc phía sau nội y.

Đến dưới thành lâu, tiểu Hoàng đế bước xuống loan giá, liếc mắt liền nhìn thấy Thái phó đại nhân đứng bên dưới chờ mìnhđangvươn cánh tay dài, chuẩn bị đỡ thánh thượng xuống loan giá.

Nàng liền vội vàng gật đầu đáp ứng, đợi Thái phó cùng các vị tướng sĩnóixong lời xã giao, liền bị TháipPhó dẫn ra khỏi điện.

Hôm nay, Vệ Thái phó rốt cuộc cũngđãlàm giảmđinhuệ khí của đám Phiên vương mắt cao hơn đầu kia, nộ khí ứ đọng nhiều ngàyđãgiải, nếu như vui vẻ uống thả phanh, rồi lại say rượu lên cơn điên lần nữathì... Cảnh ngộ của bản thân nàngsẽcòn thê thảm hơn cả đám họ hàng trong xe tù kia.

Thứ noãn các hoang d·â·m như thế này, Thái phó vốnđãmuốn hủyđi.

Niếp Thanh Lân bị Thái phó đại nhân kéo vào noãn các liền thầm kêukhôngổn, thái giám cung nữđitheo sau lưngđãbị ngăn cách bên ngoài cánh cửathậtdày ở phía xa kia.

Hơi nóng bên trong gian phòng xông cả vào mũi, chiếc áo khoáctrênngườikhônglâu sauđãthấm ướt dán vào lưng.

Sau khi nghênh đón hắc kỳ quân, trở lại trong cung, chính là tiết mục mở tiệc ăn mừng.

Vệ Lãnh Hầu bước vào trong noãn các,khôngkhỏikhôngcảm khái tên hôn quân kia ở phương diện hưởng lạcthậtđúng là kỳ tài trăm năm khó gặp.

Noãn các này là công trình cuối cùng do tiên hoàng Ngụy Minh Đế lúc còn tại thế hạ chỉ xây dựng, nay được trùng tu lại cách đâykhônglâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì thế, nàng lặng lẽ vươn cổ nhìn cái bàn trước mặt Thái phó, quả nhiên chung rượutrênbàn rất nhiều, mùi rượu nồng nặc lan đến tận bên này.

Cho dù năm đó Thượng Vân Sơ tài mạo xuất chúng như thế, cũng là sau khi nàng ta chủ động lấy lòng,hắnmới thư từ qua lại.

Niếp Thanh Lânđãtừng chứng kiến hình ảnh đám võ tướng của Thái phó c** tr*n bơi lội giữa mùa đông, vì thế theo bản năng mà so sánh, thế nhưng vóc người Thái phó so với đám nam nhân đầy lông ngực kia lại tốt hơn rất nhiều.

Niếp Thanh Lân cảm thấy đám tướng sĩ kêu lớn tiếng như thế, nhất định là miệng khô lưỡi đắng. Sau khi được Thái phó ra hiệu, bèn thưởng rượu cho chúng tướng sĩ, vai trò của mình cũng coi nhưđãhoàn thành.

Dù cho lần nàyđãđ*ng t*nh với tiểu Long Châu, cũng là dưới tình huống Thái phó nghĩ rằng Hoàng thượng có ý với mình. Thậm chíhắncảm thấy bản thân mình thấy bé con đáng thương, vì thế mới thương hại bố thí cho nàng chút tìnhyêumà thôi.

trênđườngđi, Du Bắc vươngkhôngngừng chửi bới, lúc đến được cổng thànhthìbị người ta lấy vải rách nhét vào họng. An Tây Vương Vương phi có vài thế tử, đều là những người trước kiađãgặp qua trong tẩm cung Thái hậu. Chỉ là lúc ấy đều là cẩm y hoa phục, quý khí bức người, còn bây giờthìlại mặc tù phục bị nhốt trong xe tù, ai nấy đều khóc sưng cả mắt, nào còn nửa điểm uy nghiêm của con cháu cao tổ?

Do đó ví như Thượng Vân Sơ, bản thânhắncó chút động lòng, nhưng vào lúc nàng ta thay lòng đổi dạ nhập cung,thìchẳng qua trong lòng chỉ hơi lạnh lẽo, xem nàng ta như lá khô rơi trúng vai mình, phủiđilà được, lúc gặp lại, nữ tử kia cũngđãlà người xa lạ, sao lại vì nàng ta mà phẫn nộ tức giận?

“Ra nhiều mồ hôi thế này, Thánh thượng cũng cởi bớt y phục rađi.”hắnvừa cởi y bào của bản thân, vừanóivới Hoàng đế.

Dứt lời, Thái phó đại nhân ngay cả y phục cũngkhôngmặc, quần áo xốc xếch, lộ ra lồng ngực suýt phun lửa,mộtcước đạp cổng lớn noãn các đến suýt long ra, đỉnh đầu bốc khói ngùn ngụt sải bước ra khỏi ngự hoa viên.

Niếp Thanh Lân chậm rãi thở hắt ra, đặt mông ngồi xuống chiếc đệm trong noãn các. An Xảo Nhi bảo tiểu thái giám ở ngoài chờ, còn mìnhthìvội vàngđivào, ngồi xuống bên cạnh tiểu Hoàng đếnhỏgiọng hỏi: “Hoàng thượng... có khỏekhông?”

Đợi đến khi mặt trời lặn trăng lên cao,thìthậtđúng là có ý cảnh “Hương nhai bảo mã tê tàn nguyệt, noãn các giai nhân khốc hiểu phong”, còn giai nhân vì cớ gì lại khóc,thìchính là ngầm hiểu với nhau mà thôi.

Phụ hoàng, người xây noãn các này, là muốn đặt hài nhi lên đây, nướng đến ngoài cháy trong mềm phảikhông?

Chỉ là chút tâm tưnhỏbé ấy, hiển nhiênđãsuy nghĩkhôngchu toàn. Chiếc lưu miện to lớn kia độitrêncái đầunhỏnhắn, ngọc châu dài như màn cửa va vào nhau lách cách trước mặt. Hoàng đếmộtlòng nghĩ tới đám ngọc châu kia đừng có quất vào mặt, nênkhôngchú ý đến dưới chân, mới nghiêng quamộtchút mà thiếu chút nữađãngã sấp xuống.

Lúc Hoàng đế ngồitrênLong ỷ cao cao, thựcsựđãbắt đầu kinh hồn bạt vía rồi.hiệntại nàng xem nhưđãrõ, Vệ Thái phó mặc dùanhminh thần võ, khí chất cao ngạo lạnh lùng, thế nhưng tửu lượngthìlại quá kém, chuyện lần trước say rượu cùng đám võ tướng xông vào hoàng cung vẫn còn sở sờ trước mắt.

Thế nhưng Thái phó lại giơ tay giữ nàng lại, ôn nhunói: “Mới ăn nhiều như thế, Thánh thượngđãđinằm liền,khôngsợkhôngtiêu sao?”nóixong, liền kéo nàngmộtmạch tới noãn các trong ngự hoa viên.

hắnmặc dù xuất thân là thường dân, nhưng trong nhà mấy đời đều buôn bán với nước ngoài, vào Nam ra Bắc, mặc dùkhôngtiếng tăm, nhưng lại rất giàu có sung túc.

Liếc mắt nhìn sang, trong xe tù phần lớn đều là những gương mặt quen thuộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điển cố “long dương chi hảo” này xuất phát từ “Sách Ngụy”, Quốc quân Ngụy quốc và Long Dương quân giao tình rất thân thiết, chung giường chung gối, rất ư ân ái.mộtngày kia, Ngụy vương và Long Dương quân cùng ngồi thuyềnđicâu cá, lúc Long Dương quân câu được hơn mười con cáthìđột nhiên khóc rống lên, Ngụy vương hỏi vì sao lại khóc,thìy trả lời rằng: Thế nhân khi câu được con cá đầu tiênthìrất vui sướng, thế nhưng đến khi câu được những con to hơn, lại vứt bỏ con cánhỏđầu tiên mà mìnhđãcâu được.

Vệ Lãnh Hầu, là nam tử kiêu ngạo thế nào?

Thế nhưng nỗi thương cảm kia còn chưa phun ra khỏi miệng, khóe mắtđãquét tới Thái phóđangnhìn về phía mình.

Niếp Thanh Lân từ trước đến naykhôngcó tửu lượng, nghe Thái phó hỏi như thế, liền vội vàng đong đưa bức rèm châu rào rạonói: “TừnhỏTrẫmđãkhônguống được rượu, chỉ uốngmộtngụm thôi cũngsẽnôn mửakhôngngừng... Chỉ là Trẫm mới vừa rồi nhìn thấy Thái phó chưa ăn lấy đượcmộtmiếng, cứ uống thả cửa thế này, e rằngsẽlàm thương tổn tỳ vị, Thái phó vẫn nên uống ítmộtchútđimới tốt.”

Giờ đây, Niếp Thanh Lân hỏi câu này, ý muốn hỏi Thái phó thựcsựcó phải là đoạn tụ chi phích haykhông.

Đến khi ngón tay thon dài của Thái phó vươn tới, chuẩn bị giúp mình nới cổ áo ra, Niếp Thanh Lân biết rằng chuyện tiếp theo hoặc là y sam bị c** s*ch, hoặc là thẳng thắn khai sạch cho tên Diêm Vương này biết,đãnhư vậy,thìchỉ có thể bằng bất cứ giá nào cũng thẳng taymộttrận. Nàng bèn ổn định tinh thần, bỗng mở miệng hỏi: “Thái phó có phải là long dương chi hảokhông?”

Niếp Thanh Lân túm lấy cổ áođãhơi mở ra,âmthanh mềm mại tiếp tục vang lên: “Trẫm từnhỏđãlớn lên bên cạnh mẫu phi, vì thếkhôngquá thân cận với các vị huynh trưởng thúc bá, nhưng trong lòng lại rất ngưỡng mộ những nam tử trưởng thành. Ở trong lòng trẫm, Thái phó đại nhân hệt như các vị thúc bá khiến người ta kính trọng, trừ điều này ra,khôngcòn cái khác...”

Niếp Thanh Lân vội vàng tươi cười cảm ơn Thái phó nhắc nhở, dướisựnâng đỡ của tiểu thái giám, rốt cuộc cũng đứng đượctrênđỉnh cao của cổng thành.

Nhưng bước vào trong noãn các nàythìlại khác. Noãn các tuykhôngrộng, nhưng lại tỏa hơi ấm bức người, khiến người ta hậnkhôngthể c** s*chsẽ. Mang theo sủng phi vào trong noãn các, nhìn giai nhân mồ hôi đầm đìa, y sam c** s*ch, hơn nữa bốn bề xung quanh đều là nước, tuyết trắng bao phủ, rất có cảm giác mênh mông giữa trời đất,yêuđương vụng trộm nơi hoang dã.

Gia thế như vậy nên dù có là thường dẫn nhưng vẫn có thể so với quý công tử nhà Vương hầu, tính tìnhhắncũng cực kỳ tùy ý. Hơn nữa từnhỏdung mạohắnđãxuất chúng, luôn tự cho mình ở vị trí rất cao,trênphương diện tình cảm nam nữ chưa bao giờ chủ động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy đại tướng quânđiđầu rất quen mắt, hẳn là đám người theo Thái phó đêm khuya xông vào hoàng cung, ai nấy đều vận khôi giáp đen bóng, uy phong lẫm liệt. Đối lập với vẻ tươi tắn của các tướng quân thắng trận, chính là những họ hàng hoàng thất dòng họ Niếp của nàng rồi.

Vào đông hàn khí bức người, cho dù trong điện có đặt noãn lô, mành bông,thìvẫn rất lạnh. Cùng phi tần vui đùa, chỉ lăn lộn trong chăn gấm khó tránh khỏi mất hứng thú.

Vệ Lãnh Hầu trong bụng cảm thấy buồn cười, nhìn tiểu Hoàng đế sau khi ổn định thân hình, vẫn làmộtbộ dạngkhôngyên lòng,khôngkhỏi mở miệng nhắc nhở.

Ngụ ý chính làtrênđời này người có diện mạo xinh đẹp còn nhiều hơn cả cá trong hồ, rất sợ Ngụy vương có được mỹ nhân khác,sẽvứt bỏ y, vì thế bi thương khôn nguôi. Còn Ngụy vươngthìlại thề với trời xanh: Quyếtkhôngphụ khanh! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu là hai nam tử, sau khi rượu chè say sưa, mồ hôi chảy ròng ròng, cởi áo nới thắt lưng cho mát chẳng qua cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng Hoàng đếthậtsựkhôngcó cách nào tự nhiên nhưkhôngmà làm thế với cận thần được.

Đúng lúc này đám người Lỗ Dự Đạtđãtung mình xuống ngựa, tướng sĩ phía sau quỳ xuống đất, nhất tề hô lên: “Hoàng thượng vạn tuế vạn, vạn tuế!”

Sau khi Vệ Lãnh Hầu cùng đám tướng sĩ gạt chung đổi chén, liền trở lạitrênđiện, ngồi xuống cạnh tiểu Hoàng đế, mỉm cười: “Thánh thượng cứ nhìn mãi vào chung rượu của vi thần, có phải là thèm rượu rồikhông?”

Chương 19

hắnlạnh lùng cắt đứt lời Hoàng đế: “Vi thần xuất thân tầm thường, tuổi tác cũngkhôngtương xứng,khôngdám có con cháu thiên kim quý thể như hoàng thượng.trênyến tiệc vừa rồi vi thần uống rượu hơi nhiều, nếu như say rượu lỡ lời, thỉnh hoàng thượng bao dung thứ lỗi cho.”

Nghe Thái phó trả lời như thế, lòng Niếp Thanh Lân rơi thẳng xuống đáy cốc. Nàng lấy lại bình tĩnh, đôi mắt to nhìn thẳng vào hai mắt Vệ Lãnh Hầu: “Thái phó tuy có tấm lòng thành của Ngụy vương, nhưng Trẫm lạikhôngphải Long Dương đa tình kia... Trẫm tuy cơ thể khiếm khuyết, nhưng vẫn ao ước cùng nữ tử hợp ý cầm sắt chi minh...”

Vệ hầukhôngcần, cũng chưa từng phải chủ động lấy lòng bất cứ nữ tử nào, giai nhân mỹ mạo luônsẽcó người thayhắnchuẩn bị thỏa đáng, hoặc là chủ động ôm ấpyêuthương.

Tuy nhiên vóc người cường tráng mặc dù có thể sắc đẹp thay cơm, nhưng ý tứ của Thái phórõràng chính là “có qua có lại mới toại lòng nhau”, Thái phó cởi thống khoái như thế,thìThánh thượng hẳn cũng phải lột y sam ra.

Lúc giương mắt nhìn xuống cổng thành, Binh Bộ Thị Lang Thượng Ngưng Hiênđãdẫn hắc kỳ quân đến dưới cổng thành rồi.

Niếp Thanh Lânđangsinh lòng cảm khái, Thái phóđãmở miệngnóichuyện: “Bậc thang của thành lâu hơi dốc, hoàng thượng lên lâu nhớ cẩn thận chút.”

Tiếng hô mạnh mẽ vang dội kia xông thẳng lên trời, đám văn võ bá quanđitheo phía sau tiểu Hoàng đế nghe đến run rẩy trong lòng, chỉ cảm thấy bầu trời tại kinh thành mây đen cuồn cuộn, trong mơ hồ cảm thấy conyêuGiao đảo mây làm mưa kia hình như sắp mọc sừng hóa rồng rồi...

Tiếp đó, chúng tướng sĩ nguyên khí rung động, đề tăng khẩu khí, dùng thanhâmcòn lớn hơn nhất tề hô: ““Định quốc hầu! Thiên tuế thiên thiên tuế!”

Lờinóinhu nhu nhược nhược kia, lập tức xua tan bầukhôngkhí nhu tình mật ý trong noãn các.

Vừa nghĩ đếnsựthương tiếc ấy của mình ngược lại trở thành phương tiện để bé con nhục nhã bản thân, kiêu ngạo như Thái phó đại nhân, làm sao chịu nổi loại vũ nhục khi bị người ta từ chối tình cảm thẳng thừng như thế?

Lời này của Thái phó, đúng ngay mong muốn của Niếp Thanh Lân, sớm tránh xa khỏi đám hán tử bét nhè này mới là hành động sáng suốt.

Ra chính điện, Niếp Thanh Lân tỏ ý sắc trờiđãtối, muốn hồi cung nghỉ ngơi.

trêntrán Niếp Thanh Lân tuôn mồ hôi hột, mà hột nào hột nấythìcực to.

Thái phó nghe vậy, mắt phượng híp lại, nhìn khuôn mặtnhỏnhắn hiếm khi nào nghiêm túc thế này, chỉ cho là nàng lo lắng bản thânsẽtrở thành con cá bị vứt bỏ, liền cười trả lời: “Cá bơi trong nước tuy nhiều, nhưng bản Hầu chỉ thương mỗi con cánhỏlà ngươi.”

Ý cười đông lại trong mắt Vệ Lãnh Hầu, khóe miệnghắnnhếch lên: “Lời Hoàng thượngnóichính là lời trong lòng?”

Nhưng hôm nayhắnlại thay đổi chủ ý, đặc biệt là khi thấy Long Châu tử tiến vào noãn các,trênkhuôn mặtnhỏnhắn trắng như tuyết ấy toát ramộtlớp mồ hôi mỏng, đỏ thắm tựa như được thoamộtlớp mật đào.hắnhiếm khi nào đồng lòng với tiên hoàng, cảm thán noãn các này thực “khéo léo tuyệt vời”.

Thái phó thấy tiểu Hoàng đế ngay cả loại chuyện vặt mình uống rượu cũng để vào mắt, lòng bỗng mềm nhũn ra, vốn định uống đếnkhôngsaykhôngvề, nay lại thay đổi chủ ý dưới thanhâmôn nhunhỏnhẹthoáng chút khàn khàn kia.

Lần đầu tiên trong đời đ*ng t*nh với nam tử, lại bị xem như ông chú già đoạn tụ chi phích...

“Nếu Thánh thượng và vi thần còn ởtrênđiện, e rằng các vị tướng sĩsẽkhôngthể tận hứng thoải mái chè chén, chi bằng bệ hạ và thần sớm thối lui trước, cũng để cho các vị ái khanh tự nhiên hơn?”

Vệ Lãnh Hầuđãcó chút hiểurõtính tínhkhôngcó tim gan của Niếp Thanh Lân, nhìn bức rèm châu vung vẩy trước mặt tiểu Long Châu,thìlại buồn cười, nhàn nhạtnói: “Thánh thượng cũng có lúc sợ hãi, thựcsựlà hiếm có mà.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19