Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 126
“Ngươi… ngươi…” Tùy công tử chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục qua như vậy, tức giận đến cả người phát run, nhưng lạikhônghề dám nhúc nhích chút xíu nào, mũi kiếm kia chỉ vào quá gần, nếu vọng độngmộtchút có thểtrênngườisẽmất hai lạng thịt quan trọng.
Tùy Khinh Trần lúc này đúng làđãrơi sâu vào lưới tình rồi. Lần gặp ở Phiên Mặc lâu thấy Chấn Lâm tiên sinh cùng công chúa rờiđi, liềnkhôngcam lòng mà sai gã sai vặtđitheo xe ngựa.
Nhưng trong mắt của Thái phókhônghề có chút bỡn cợt nào,hắnchậm rãi xắn tay áo lên, đem “lông mọc chưa đủ” của Tùy công tử xén gọn bớtkhôngít, những sợi lông còn non tơ chậm rãi bay bay trong gió, quanh quẩn g*** h** ch*n Tùy công tử,hắnchậm rãinói: “hiệntại Tùy công tửđãbiết vì saomộttên què như ta có thể độc chiếm danh hoa chưa? Bởi vì nếu có tên tiểu tặc hái hoa nào dám bén mảng đến gần danh hoa, đều cũng bị đao của ta cạo lông xong rồi thiến sạch!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bất quá kẻ chịu khổ nhất vẫn là Thái phó, mới vừa rồithậtthậtgiả giả vui đùa cũng giai nhân nhưngthậtra lại thành tra tấn chính bản thân mình, chỉ hậnkhôngthể mau mau giải hết độc trong người, để còn dùng đaothậtsúngthậtxuất trận. Nhưng nhìn mỹ nhân sau khi sảng khoái xong, lại nổi giận quay mặtđikhôngthèm nhìn đếnhắn, cũng đành phải cố nén nơi nào đó cứng như sắt hung hăng đòi xuất trận,nhẹgiọng dỗ dành giai nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đan ma ma vội vàngnóiphải. Thái phó nhất thời cảm thấy vết thương dưới chân chẳng có cảm giác gì, ngay cả bước chân cũngnhẹtênh. Nếu sớm biết như vậy,thìvừa rồi ở trong khu rừng rậm đó, đánh tên tiểu tử kia ítmộtchút.
Hạ nhân canh giữ ngoài biệt quánkhôngbiết Chấn Lâm tiên sinh là ai nhưng lại sợ chậm trễ, liền bẩm báo, giao cho Thái phó đại nhân.
Chỉ làmộttên mọt sách thành si, mà cũng dám đến để đào góc tường nhàhắn, còn dám hẹnhắnđến Phiên Mặc lâu để thi thơ đối văn? Đêm nay nhất định phải đánh chohắntè ra quần, dạy dỗ giúp mấy lão già nhàhắnđãsinh ra mà cònkhôngbiết dạy chỉ biếtđicướp vợ của người khác!
Thái phó đợi thị nữ bưng chậu ngọc vào rửa sạch tay sau đó là kéo tay công chúa, hai người liền cùng ngồi xuống giường,nóidốikhôngchớp mắt: “Loại trẻ ranhkhôngbiết chuyện đó, bản Hầu cần gì phải chấp nhặt vớihắn? Mới vừa rồi là tađira ngoài cho thông khí, công chúakhôngcần lo lắng.”
Chương 126
Niếp Thanh Lân bị hình dáng ‘anhdũng vĩ đại’ của vật đó làm cho mặt đỏ tai hồng, làm sao đồng ý chứ? Nhưng lạikhôngthể chống chọi lại với sức lực của Thái phó, nênđãbịhắnđè xuống giường, rèm che lập tức bị giật mạnh xuống,khônglâu sau từ bên trong truyền đến tiếng nỉ non như tiếng chim hoàng oanh hót,mộttiếng nối tiếpmộttiếng, nỉ non cầu xin buông tha. Vàkhônglâu sau đó nữa, chỉ còn lại tiếng th* d*c r*n r* dần vút cao...
Niếp Thanh Lân vừa tắm rửa xong, liền định nghỉ ngơimộtchút đợi Thái phó trở về. Vừa mới thay áo ngủ liền nhìn thấy Thái phótrênmặt mang theo ý cười tiến vào,trênkhuôn mặt cũngkhôngcó hề có vẻ giận dữ. Nàng thấy nghi hoặc, liền cẩn thận hỏi: “Nghenóigã sai vặt Tùy phủ đưa thư tới cho Thái phó?Tiểu công tử của Tùy gia đó thuộc loại vô ý thức
Khi đếnmộtmảnh rừngâmu vắng vẻ, chọnmộtnhánh cổ thụ cao to, cởi miệng bao, đem Tùy công tử trói lên cây.
Nhìn vẻ giận dỗiyêukiều của người ngọc trước mắt, làm cho Thái phó đại nhân liền thấy ngứa ngáy trong lòng, nếu như có thể,hắnthậtmuốn đặt nàng xuống thân mà xử theo pháp luật. Đáng tiếchiệntại dư độc chưa giải, nên muốn thân cậnthìkhôngthể.
Lời lẽ trong thư đúng là rung động tâm can:
Thái phó xem qua, đôi môi mỏng khẽ nhếch để lộ hàm răng sáng sắc bén. Vốn nghĩ rằng, văn của mình có thể trị quốc an bang, chấn hưng thiên hạ, võ có thể bình định loạn chư hầu,khôngthể ngờ lại bịmộttên thư sinh gà mái khi dễ đến tận cửa nhà, cứ luôn mồm bảo mình phải rời khỏi danh hoa.
“Vật ấy được mài giũa căn cứ theo đúng kích thước ‘anhdũng vĩ đại’ của bản Hầu mà thành, bên trong có tẩm thuốc bổ dưỡng thân thể, có thuốc bôi trơn ấm áp,khôngsợ khô hạn, công chúa thong thả nằm xuống, để bản Hầu tận tay hầu hạ công chúa…”
hiệntại, Thái phó cảm thấy hành vi cải trang vi hành lần này cũng có chút tác dụng tốt –khôngcần đeotrênlưng gánh nặng cái danh Định Quốc Hầu,khôngcó quyền thần của Đại Ngụyđisauyêucầu lấy đại cục làm trọng, càngsẽkhôngbị người tanóithành ỷ thế h**p người, gặp loại tiểu tử còn hôi sữa này chướng mắtthìcó thể vung tay đánh cho thỏa thích,thậtlà thoải mái!
Tùy công tử cũng là cao thủ về kiếm thuật, tia sáng lạnh chợt lóe lên. Mũi kiếm đâm thẳng về hướng Thái phó. Tiếc rằng đối thủ củahắnđược mệnh danh là chiến thần, Thái phó cũngkhôngthèm né tránh, vung kiếm đâm thẳng về phía trước, tốc độ nhanh hơn mũi kiếm của Tùy Khinh Trầnmộtbước. Tùy Khinh Trần bất đắc dĩ đành phải thu kiếm về chặn lại. Thái phó khẽ đảo mũi kiếm, kiếm lại đâm thẳng về phía trước, phất mạnh vài cáiđãchém nát dây lưng của Tùy công tử. Khi bị mang đến, Tùy công tử cũngđangởtrêngiường chuẩn bị ngủ,trênngười chỉ mặcmộtbộ y phục đơn giản, sau khi dây lưng đứt,thìcái quầntrênngười lập tức bị rơi xuống đất.
Chỉ chốc lát sau, Lỗ Dự Đạt bọn họ liền kéo tiểu Hầu gia người đầy vết thươngđira, ném lên lưng ngựa, lại theo đường cũ vụng trộm trảhắntrở lạitrêngiường trong Hầu phủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi bị giai nhân cự tuyệt trong rừng trúc, Tùy Khinh Trần cảm thấy mất hết mặt mũi nên muốn đòi lại cho được bằng cách khác. Nên liền viếtmộtphong thư, sai gã sai vặt đưa tới biệt quán, thỉnh đưa tới cho Chấn Lâm tiên sinh.
Thái phó khi nghe thấy là giao tới cho “Chấm Lâm” mày rậm hơi hơi nhướng lên, liền sai người trình thư lên.
Tiện tay đem bức thư kia xé thành từng mảnh, cũngkhôngthèm chờ đến ba ngày sau, liền mang theo Lỗ Dự Đạt cùng vài thị vệ tâm phúc lên ngựa chạy về hướng Tùy phủ. Trong lòngđangmộtbụng lửa giận, nên Thái phóđithậtnhanh, hành động lên ngựa so với bình thường còn thông thuận hơn mấy lần. Cưỡi ngựa thẳng tới Tùy phủ cách đókhôngxa, liền xuống ngựa,đibộ tới bên cạnh tường, Thái phó phân phómộttiếng, Lỗ Dự Đạt cùng vài thị vệ nhảy tườngđivào, tìm kiếm hơn phân nửa Tùy phủ, cuối cùng cũng tìm ra được phòng ngủ của Tùy công tử, làm ngất hai nha hoàn đứng hầu, sau đó dùng giẻ rách nhét vào miệng Tùy công tử, rồi bỏ vào bao, khiêng lên vai theo đường cũ trở ra quăng lên lưng ngựa.
,
Về phần tiểu Hầu gia ngày hôm sau chuẩn bị giải thích cùng người nhà như thế nào, vì sao chỉ ngủmộtgiấc dậytrênngười đầy vết thương đấy là việc củahắn. Nhưng loại chuyện bị người ta cạo trụi lủi như em bé mới sinh thế này, chắc là khó mở miệng lắm đây!
Tùy công tử lúc này mới nhìn thấy Thái phó bị què chân đứng trước mặt, trong lòng vừa sợ vừa giận,thậtsựkhôngnghĩ tới người này lại làm ra hành động ngang tàng như vậy, chẳng khác nào thổ phỉ, nào có chút khí chất củamộtvăn nhân? Thế cho nên tâm tư muốn cứu danh hoa ra khỏi miệng cọp này càng lúc càng kiên định thêm, giận dữnói“Nửa đêm xâm nhập quý phủ của người khác, cùng với bọn cường đạo khác gì nhau? Vốn nghĩ rằng các hạ tuy có chút tàn tật, nhưng văn chương xuất chúng, cũng làmộtnhân vật có tiếng tăm lừng lẫy,khôngngờ lại có thể làm ra loại việc hạ lưu như thế này. Có giỏithìhãy thả ta xuống, và đừng cho bọn gia nô kia nhúng tay, ta và ngươimộtđấumột, để xem ai có thể thắng ai!”
Cho nên khi Tùy Khinh Trần nghenóicác nàng ngụ tại biệt quán phía sau, cũng có chút hơi giật mình, sau lại phái ngườiđihỏi thăm, nhưng người bên trong cũng chỉ trả lời qua loa,đãchứng thực chosựsuy đoán trong lòng của Tùy công tử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái phó cười lạnhnói: “Đem ngươi ra đây chính làkhôngmuốn quấy rầy người trong phủ. Được, ta cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.”
Nhìn chữ kí là Tùy Khinh Trần khia, Thái phó lập tức nhớ ngay đến ánh mắt như sói đói củahắnnhìn chằm chằm vào Trứng gà ở Phiên Mặc lâu hôm trước, toàn thân đằng đằng sát khí, cười lạnh. Tùy Hầu vốn trung lương, nhưng màkhôngquản nổi con cháuthìđểhắnra tay dạy dỗ giúp vậy.
*Danh hoa, dùng để chỉ phụ nữ đẹp. Cùng với từ Ngô, quân, là cách xưng hô khách sáo thanh lịch theo kiểu người xưa
Vị Chấn Lâm tiên sinh này lại làm chohắnđối với “lễ nghĩa liêm sỉ” có thêmmộtcái nhìn hoàn toàn mới.không, nhất định là hiểu lầm, quân tử nổi danh như Chấn Lâmthìkhôngthể nào lại có thể thô lỗ đáng sợ như thế… Chân của Chấn Lâm vốn dĩ bị tậtđãkhônggiữ được thăng bẳng, chắc chắn là dohắnlỡ tay, cho nên mới cắt nhầm vào thắt lưng của mình đúngkhông?
Danh hoa là để ngươi gọi sao? Muốn làm mảnh đất màu mỡthìcũng phải xem số của tiểu tử ngươi có sống thọ haykhôngrồi hẳngnói.
Vui đùa ầm ĩ chừng nửa canh giờ, đợi đến khi Thái phó dừng tay, cả người công chúa cũngđãđầm đìa mồ hôi, màn giường và chiếc áo ngủ bằng gấm cũngđãbị tan tác khắp nơi.
Nửa th*n d*** đột nhiên có cảm giác mát mẻ, Tùy công tử nhất thời sững sờ trong bóng đêm dày đặc.
Xử lý xong rồi,hắncũngkhôngxoay người mà chỉ chống kiếm chậm rãiđira khỏi rừng rậm, lúc xoay người lên ngựa, nghe thấy từ trong rừng rậm truyền đến tiếng kêu thống khổ của vị thiếu niên, liền cảm thấy thoải mái lạ thường.
Bước chân của Thái phó hơi dừng lại, ánh mắt sáng ngờinói: “Công chúa thựcsựnóidùkhôngcó cha mẹ mai mối, nhưng nếukhôngphải bản Hầuthìnhất địnhkhônglấy chồng?”
Tùy công tử bị ném mạnh xuống mặt đất, sửa sang lại quần áo, ổn định quyết tâm.hắntuy rằng chủ yếu phần lớn thời gian ởtrênthư viện, nhưng trong phủ cũng có mời võ sư tới dạy để tập luyện thân thể, mắt thấy Thái phó bị tật, Tùy Khinh Trần vốnkhôngthèm để Thái phó vào trong mắt. Đón lấy thanh trường kiếm mà hộ vệ bên cạnh đưa tới, thong thả múamộtvòng, miệng quát lênmộttiếng, liền đâm thẳng về phía trước.
Nhưng ngay sau đó, kiếm khí lành lạnh tràn đầy ác ý lạimộtlần nữa chặt đứtmộttia ảo tưởng cuối cùng của Tùy công tử, mũi kiếm cố ý hướng về phía th*n d*** củahắnnói: “Cái thứnhỏxíu như con giun thế này mà dámkhôngbiết xấu hổđiđoạt thê tử của người khác ư?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đợi khi Thái phó trở lại biệt viện.đãthấy Đan ma ma sớm đợi ởmộtbên, bà liền đem chuyện xảy ra trong rừng trúc hôm nay lạimộtlượt cho Thái phó. Sau khinóixong vẫn còn oán giậnnói: “Loại trẻ ranh ngạo mạnkhôngbiết chuyện như thế này,khôngđánh gãmộttrận đúng là khó có thể hả giận mà!”
“TayêuDanh hoa*, nguyện làm đất màu mỡ để nuôi dưỡng cho hoa mãi tốt tươi, sửa cành tỉa lá, nhất quyếtkhôngđể hoa u sầu dù chỉmộtgiây. Quân vốnđiđứngkhôngtiện, sao có thể xứng với Danh hoa? Nghe đồn Quân làmộtngười tài năng xuất chúng, nên mời Quân ba ngày sau đến Phiên Mặc lâu, cùng nhau đối thi luận văn. Nếu như Ngô may mắn thắng, chỉ mong Quân biết lễ rời khỏi danh hoa, mớikhôngphụ mỹ danhyêuhoa của Quân…”
Đến khi lên đèn, Thái phó mới trở về.
Thái phó cười lạnh thưởng thức vẻn sợ hãi trong đáy mắt của thiếu niên tuấn tú trước mặt, sau đó liền thu kiếm, hướng bọn Lỗ Dự Đạt phất phất tay: “Xử lýđi, chỉ cần chừa lại chỗ gieo giống cho Tùy gia là được…”
Niếp Thanh Lân khẽ thở phàonhẹnhõm, nàng luônkhônghy vọng bởi vì chính mình mà mấy con em nhà thế gia xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng có chút tức giậnnói: “Vi thần yđãnói, sao Thái phó lạikhôngđể trong lòng, sao có thể tùy ý cưỡi ngựa chạy loạn? Nếu động phải miệng vết thương bị rách rathìlàm sao, Thái phókhôngthèm quan tâm mìnhsẽlàm người què mãi sao?”
Thái phókhôngcần để trong lòng…”
nóixonghắnliền mang ramộtchiếc rương. Mở ra liền thấy trong đó cómộtvật bằng ngọc khá giống với người thuốc trước kia. Chỉ là hình dáng của loại ngọc chất này lại làm cho người ta…khôngdám nhìn thẳng.
Kết quả liềnmộtđường theo đến biệt quán. Biệt quán chính thường là để cho hậu duệ hoàng gia sử dụng khi đến đây, biệt quán này ngoại trừ Hoàng thượng sử dụng ra, phía sau biệt quán còn có chỗ cư ngụ cho các quan viên từ kinh thành đến. Niếp Thanh Lân vìkhôngmuốn kinh động đến quan viên địa phương, cũngkhôngtrụ lại biệt quán chính, mà an trí ở biệt quán phía sau, dù sao cũng dùng chung sân, ăn mặc chi phí cũngkhôngkhác nhau là mấy. Nhưng bình thường biệt quán này cũngkhôngcó người sử dụng, vì thế tiểu quan trông coi thường vụng trộm cho thuê lại những phòng trống cho các thương nhân nghỉ chân để thu chi phí tiêu dùng hàng ngày.
Ngẫm lại cũng phải thôi, nếu công chúađã“hưởng dụng” qua nam tử trầm ổnanhvĩ, hiên ngang oai hùng như mìnhthìsao có thể nào coi trọng tên nhóc lông mọc chưa đủ kia? Vì thế Thái phó đem roi ngựa ném cho tên thị vệ đứng hầumộtbên, sau đó bước chânnhẹnhư bayđivào phòng gặp công chúa.
Nhưngtrênđời này có chuyện gì mà có thể làm khó được Vệ hầuhắn? Nở nụ cười xấu xa nhìn công chúa hỏi: “Công chúa lâu ngàykhôngđược thấm mưa móc, có phải có chút nóng lòng phảikhông,khôngsao, bản Hầuhiệntại mặc dùkhôngthể thân cận nàng, nhưng vẫn có biện pháp…”
Giang Nam mặc dù tốt, nhưng cũngđãđến lúc phải quay về, qua mười lăm Niếp Thanh Lân liền lưu luyến cáo biệt tỷ tỷ, cùng Thái phó trở lại kinh thành.
Bên cạnh, bọn “gia nô” là Lỗ Dự Đạt đúng làkhônghề tham gia vào, chỉ đứng bên cạnh cười ồ lên giễu cợt, còn liên tục huýt sáo chỉ chỉ chỏ chỏ, quả nhiên là dạng chủ nàothìtớ đó, vô sỉ như nhau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.