Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 125

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125


Lập tức Niếp Thanh Lân lạnh nhạtnói: “Công tử sao có thể vọng ngôn đến mức đó. Ta cùng với vị hôn phu của ta là thanh mai trúc mã, dùkhôngcó cha mẹ hai bên quyết địnhthìta nhất định nếukhôngphải chàng ta nhất địnhsẽkhônglấy chồng, ngườikhôngliên quan như công tử sao có thể buông lời xen vào việc gia đình người khác như thế? Công tử văn thơ xuất chúng,khônggìkhônggiỏi, nhưng riêng về khẩu đức nàythìnhất định phải cần tu dưỡng lại. Ngụy triều ta cần bậc hiền thần, có tài có đức để có thể giúp Ngụy triều cai quản thiên hạ, chứkhôngcần hạng người suốt ngày chỉ biết đứng trong rừng trúc đểâmmưu đoạt thê tử người khác… Vinh quang của Tùy phủ đều là do công lao hãn mã của Tùy lão gia năm đó lập nên, tuyệt đốikhôngthể đểmộtđứa cháu bất hiếu, làm ô nhục cả dòng họ!”nóixong tắm rửa cũngkhôngcần, nàng lập tức xoay người rờiđi.

Niếp Thanh Lân luôn là nhập gia tùy tục, lai cảm thấy khó có dịp đượcđivào trong dân gian, đa dạng loại người nên muốn thể nghiệm tỉ mỉmộtphen, huống chi đợt này Thái phó liên tục gặp vận rủi, nàng nghĩ mình cũng nên tự mình đến cầu phúc với Phật tổ, tích chút phúc đức cho Thái phó, vì vậy vừa nghe đề nghị của đại phu nhân Phan phủ nàng liền cười đồng ý.

Niếp Thanh Lân lạnh lùng liếc nhìn ông ta, Hoàng tộc Niếp Thị điêu linh, thân tìnhđãmỏng, đoạn tình nghĩa giống như Lục ca cùng Bát hoàng tỷ là rất trân quý rồi. Nàng lúc trước trước khi đến Giang Nam, cũng có ý định nối lại liên lạc với gia tộc của mẫu thân. Nhưng mà khi đến nơi đây lại thựcsựkhôngdám nhận người quen, nếu cõ lỡ chạm mặt nhau,thìcàng lúc càngkhôngthể tưởng tượng nổi. Tuy rằng nàngđãdụng tâm nhắc nhở Phan phủmộtphen,hiệntại xem ra tất cả đều uổng công… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tùy Khinh Trần này tự cho mình là thanh cao, luôn luôn cậy tài khinh người, tuy rằng sớmđãnhận ra được người chống gậy hôm trước chính là kinh tài tuyệt thế về thi họa “Chấn lâm” tiên sinh. Nhưng màhiệntại thânhắnmang tật,trênmặt lại cómộtvết sẹo đáng sợ như vậy, nhất định làkhôngthể làm quan, tuy rằngtrênngười ăn vận sang quý, nhưng xuất thân cũng chỉ làmộtthương nhân. Nếukhôngvì saohắncứ che che giấu giấu,khôngdám cho người đời biết thân phậnthậtsựcủahắn, có lẽ cũng là do tự ý thức được tấm thân tàn tật, xuất thân thô bỉ đầy hơi tiền của bản thân nên xấu hổkhôngdám cho ai biết thôi.

khôngnghĩ tới lờinóiấykhôngnhững làm cho Tùy công tửkhôngbuông tay, màhắncàngkhôngphục,nói: “Nếu như chỉ đính hônthìcũngkhôngtính làđãcó hôn phối, đó chỉ là chim khôn lựa cành mà đậu, tại hạ cả gan hỏimộtcâu, người có hôn phối với tiểu thư có phải là tên què ở Phiên Mặc lâu hôm nọ haykhông?”

Đan ma ma đỡ công chúa ra hậu viện của chùa,mộttiếng sáo du dương từ trong rừng trúc phía trước truyền đến, đây chính là khúc nhạc củamộtnhạc sĩ tiền triều.

Niếp Thanh Lân khẽ cau mày, đứng lắng nghe tiếng sáo của chàng thiếu niênđãtừng có duyên gặp mặtmộtlần ở Phiên Mặc Lâumộtlúc, rồi xoay người muốn rờiđi.

Phan lão gia vẫn chưa thấu được tâm tư của công chúa, lập tứcnói: “Công chúa nếuđãđến nơi đây rồi,thìcũng nên dời bước đến Phan phủ đến đón năm mới,khôngbiết công chúa có thể dời bước qua quý phủ đượckhông…”

Khi đến chùa để cầu phúcthìcũng tuân thủ tập tục của địa phương Lâm An, trước khi muốn vào chủ điện dâng hương, sau đó là tắm rửa rồiđiphẩm trà.

Mặc dù trải qua biết bao nhiêu tra tấn như thế, nhưng ánh mắt củahắnlúc nào cũng luôn sáng rực hỏi: “Vệ Lãnh Hầu vẫn chưa c·h·ế·t sao?” Thần y đối với kẻ có tâm tính ác độc này cũngkhônghề có hảo cảm, liềnkhôngthèm để ý đếnhắn. Chỉ dùngmộtcây kim dài đâm vào cánh tay củahắnlấy máu độc.

Vi thần yđitới, liền nghe thấy Thái phóđangđòi đưa công chúađichùa dâng hương cầu phúc, liền mở miệng ngăn trở, bởi vìhiệntại Thái phó thựcsựcần nghiêm túc nghỉ ngơi và tĩnh dưỡngkhôngthểđilại nhiều,đãgần sắp khỏi rồi,khôngthể bị thất bại trong gang tấc.

Khi ánh mặt trời vừa ló ra khỏi Tĩnh Tâm tự, Thiệu Dương công chúa lại hứng trí bừng bừngđidạo quanh mấy hộ gia đình buôn bán mấy món đồ tinh xảo, sau đó mua cho nữ nhi nhà mìnhmộtđống đồ chơi.

Niếp Thanh Lânkhôngkhỏi tiếp tục đau đầu, Tùy Khinh Trần này sao lại vẫn còn cố chấp tìm đến tận nơi này?

Đan Thiết Hoa cũng bị câunóiđó chọc giận đến tái cả mặt, nếukhôngphải Niếp Thanh Lân lên tiếng ngăn trở,thìMẫu Dạ Xoa từng là nỗi kinh hoàng ở chiến trường,sẽlập tức táihiệntại Tĩnh Tâm Tự ngay lúc này, và xé xác chàng thiếu niên tuấn tú trước mặt kia ra làm hai!

Thái phó cũng vậy, gã độc nhân kia cũng thế, kịch độc có thể giải, nhưng độc tình khó trừ mà!

“Tiểu thư dung mạo xuất chúng, khí chất thoát tục, tương lai nhất định nên gả chomộtngười làm quan lớn! Khinh Trần nguyện hạ chiến thư, cùng nam tử kia tỉ thí văn thơ, nếu như thua, tại hạ đương nhiênsẽkhôngquấy rầy, nhưng nếu nhưhắnđích thị chỉ làmộtcái bao cỏ được thêu hoa đẹp đẽ, Tùy Khinh Trầnsẽdạy chohắnnên biết khó mà lui, đừng bôi bẩn người màhắnkhôngxứng đáng có được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phan lão gia đứng đỡ người ra đó vẫn chưa kịp hiểu chuyện gìđangxảy ra, lập tức giật bắn cả người, bị dọa đến cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đợi phu nhân nhà mình đến đỡ, nhưngmộtlúc lâu cũngkhôngnóilên lời.

Chương 125

Mấy ngày tiếp theo đó, độc từ trong người của Thái phóđãđược tống rakhôngít,khôngcần chống gậy vẫn có thể chậm rãiđilại được, ngay cả vết sẹo dàitrênmặt cũngđãmờ dầnđi.

*tên họ

Nếu chỉ làmộtcôgáitầm thườngthìcũng thôi, nhưngmộtmỹ nhân thanh tú thế này lại gả chomộtgã thương nhân què? Nếu gã Chấn Lâm kia biết điều biết chuyệnthìvì sao phải làm ra loại chuyện đốt đàn nấu hạc, phí phạm của trời như thế? Xem tình hình ngày ấy, mỹ nhân cũng có vẻkhôngnguyện ý, chắc chỉ là do cha mẹ hai nhà đính ước.hắncho tới bây giờ cũng chưa từng động tâm đối với bất kì nữ tử nào, lần đầu tiên đối diện với ánh mắt của nàng ở Phiên Mặc Lâu ngày ấyhắnliền động tâm, đương nhiên là phải cực lực tranh thủ, cứu giai nhân ra khỏi chốn dầu sôi lửa bỏng kia.

Vi thần y ởmộtbên nghe tên độc nhânthìthào tựnói, cũng khó mà hiểu được, ác nhân độc ác này, đầu tiên là thiết kế hãm hại để Thái phó bị trúng độc, xong lại ước chừngkhôngđành lòng để công chúa bị lây nhiễm độc khí đó… Ông già rồi,thậtsựkhônghiểu được tìnhyêunam nữ của những người trẻ tuổi,yêuđến ngấm sâu vào da thịt, nhưng sao lại hận đến tận xương tủy như thế kia?

Trongmộtmảnh rừng trúc rậm rạpâmu, tiếng sao triền miên đầy u buồn theo ngọn gióđangmơn man từng lá trúc, rồi lưu luyến mãi trongkhôngtrung nhưkhôngmuốn rờiđi. Khi ngước mắt nhìn lên lần nữa,mộtthiếu niên áo trắng đừng sừng sững ngoài bìa rừng, những ngón tay dàiđangnắm lấy chiếc sáo ngọc, cũng làkhôngbiết là hương thơm từ rừng trúc, hay tiếng tiêu đung đưa trong gió, hoặc là do chàng thiếu niên tuấn tú kia làm người takhôngthểkhôngdừng lại bước chân, mặc cho suy nghĩ mông lung, theo tiếng nhạc du dương với làn gió…

“khôngcần, Bản cungsựvụ bận rộn mọi việcđãcó an bài, chuyện mà biểu ca ủy thác để biểu tẩu ‘sắp xếp’, Bản cung cũngđãhiểu. Hai đứa con trai của ngài nếu như muốn mưu cầu công danh,thìbọnhắncần phải gian khổ học tập, triều đìnhhiệntại tuy rằngđãbắt đầu coi trọng công thương, cũngkhôngcấm thương nhân tham gia khoa cử, chỉ cần có bản lãnh. Về phần muốn hướng hoàng thượng phong tước vị, Bản cung khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đóđi.hiệntại triều đìnhđangban bố chính sách quét sạch quan tham, cho dù là Niếp tộc hoàng thị nếu dám ăn hối lộ, làm việc sai trái cũng bị mất đầu. Nơi đây cũngkhôngphải hẻo lánh gì, chắc ngươi cũngđãnghe tới kết cục của các Phiên vương, huống chi là họ hàng xa của phi tần tiên hoàng, đều phải nghiêm chỉnh chấp hành luật pháp. Bản cungsẽbàn bạc với quan lại địa phương, nếu sau này có người dám gan lợi dụng là thân thích của hoàng gia để làm xằng làm bậy,thìcứ bắt đến quan phủ y luật trị tội, tuyệtkhôngkhoan thứ!”

Tiểu Gia Nhuhiệntạiđanglắc lư họcđi, liền mua cho bé mấy món đồ tinh xảo của tiểu hài tử, mấy thứ này tuykhôngthể so với đồ trong cung, nhưng mà cũng cómộtchút dân dã.

Chỗ dùng để tắm đó làmộtcon suốinhỏđược xây bên cạnh chùa, dưới bóng cây bồ đề hơi nóng bốc lên hôi hổi, hơn nữakhôngchứa mùi ngai ngái của lưu huỳnh mà làmộtmùi hương thơm ngát rất đặc biệt lan tỏa trongkhôngkhí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

hiệntại nhớ đến việc Lý thị luôn ân cần mời mình đến chùa dâng hương liền lập tức hiểurõchuyện gìđangxảy ra. Những họ hàng xa của mẫu thân nhà mình gan đúng là lớnthật. Trướckhôngbáo thân phận của mình cho Tùy công tử biết, sau lại còn mai mối bắc cầu, lại có thểâmthầm phủi sạch quan hệ nhưkhôngliên quan đến họ. Nếu như nàng thựcsựhoang đường giống như Nhạc Dao hoàng tỷ trước kia,sẽlợi dụng hoàn cảnh thanh tĩnh u nhã như thế này để làm chuyện gió trăng với vị quý công tử kia?

Bởi vì cần phải nghiên cứu thuốc giải độc, nên ông cần phải lấy máu của ngườiđãdùng thân thể nuôi độc, ông nhớ rấtrõthời điểm trước khi c·h·ế·t của người đó. Nghenóitrước kiahắncũng làmộtcông tử nho nhã, nhưng đến khi bị độc phát lại gầy yếu tiều tụykhôngra hình dạng gì.

“Thỉnh tiểu thư dừng bước.” Tùy Khinh Trần thấy giai nhân muốn rờiđi, liền vội vàng buông sao ngọc, bước gấp mấy bước nghiêng người ngăn cản.

“Xin mời công tử hãy lui bước, tiểu thư nhà tađãđính ước với người khác, há có thể để cho ngươinóichuyện càn rỡ như vậy”

Trong lòng Niếp Thanh Lân hiểu rấtrõràng, vị Tùy công tử này chắc làmộtdanh môn công tử tại Giang Nam này, nhưng lần này đột ngột xuấthiệnở lễ cầu phúc như thế này, còn xuấthiệntại nơi dành cho nữ giới tắm như thếthìđúngthậtlà ko trùng hợp nổi rồi.

Người nọ nằmtrêntấm thảm rách nát trong điện, mặcsựđau đớn cùng cực ở cánh tay,thìthào lẩm bẩm: “Vậy mà vẫnkhôngchết ư? Khụ khụ…hắnvẫn chưa từ bỏ ý định với giải dược sao? Ta muốn… muốnhắnhãy cố gắng… cố gắng nhìn ngắm những thứ tốt đẹp nhấttrênthế gian này… Nhìn được nhưngkhôngthể có được. Nhất là thứ màhắnmong muốn nhấtsẽdần dần rời xahắn! Ha ha… khụ khụ… Đáng tiếc là do ta, đến cuối cùng vẫnkhôngđành lòng… Nhưng như vậy cũng tốt,sựxa cách như thế này của bọn họ, đối với nàng chính là trừng phạt lớn nhất… Về sau, mỗi lần nàng rơi lệ tưởng nhớ, ngoàihắnra, nàngsẽvẫn nhớ tới ta… Hận cũng tốt, cuối cùng vẫn là cả đờikhôngquên được…”

phương danh quý tính *

Niếp Thanh Lân tỉ mỉ quan sát, nàng đương nhiên có thể nhìn ra được tỷ tỷ đối với Hoành vương gia cũngđãkhôngcòn né tránh như lần đầu. Có vẻ như nhìn thấymộtnam nhân lưng hùm vai gấu lại có thể ngoan ngoãn mình ở trước mặt mình, nàng liền dần dần buông lỏng cảnh giác. Bởi vì phải cải trang vi hành, nên đoàn người đều đơn giảnmộtchút, hai cỗ xe ngựa cũngkhôngtrang trí ngoài mui xe, đến cửa miếu liền thấy đại phu nhân Phan phủđãsớm đứng ở đó nghênh đón.

nóixong nàng liền xoay người lên xe ngựađithẳng.

“Ngày ấytrênPhiên Mặc lâu,khôngcó cơ hội được tâmsựcùng tiểu thư, hôm nay nếuđãcó duyên gặp ở chỗ này, mong tiểu thư lưu lại (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Niếp Thanh Lân nghe được có người gọi Thái phó là “gã què”, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cứ mãi chắc lưỡi cảm thán, trai mới lớn đáng sợthật, như nghé conkhônghề biết sợ cọp, dám động tới ông trời con của Đại Ngụy này!

Những ngày cuối năm ở Giang Nam, những ngôi chùa miếu đều dày đặc hương khói. Bởi vì Lâm An có tập tục là cầu phúc trước khi mùa xuân đến. Nếu chùa miếu nào danh tiếngthìdù có đem cả thùng dầu vừng hay tiền bạc muốn đến trước mặt cao tăng tụng kinh cầu phúcthìcũng chưa chắc có chỗ để ngồi. Phan lão gia vốn có lòng muốn xu nịnh, nhưng cũngkhôngtiện tự mình ra mặt, liền cho gọi phu nhân Lý thị ân cần dạy bảomộtphen, khuyến khích bà nhân dịp lễ mừng năm mới hết lòng đến đón tiếp công chúa, thuận tiện đề cập đến chuyện Phan phủđãđặt sẵn nghi thức tế lễ cầu phúc ở Tĩnh Tâm tự của Lâm An.

Nhưng Vi thần y cũng vẫnkhôngchohắnvận động mạnh, lúc trước ôngđãkhôngtán thành việchắntự ýđiGiang Nam, phải biết rằng độc này là kỳ độc, đến ngay cả ông được người đời xưng tụng là thần y cũng khó có thể nắm chắc hết. Nhưng Thái phó vẫn khư khư cố chấp, sợ vắng vẻ công chúa, lạikhôngchịu nổi tương tư, liền tự ý xuất phát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

, ngày sau Khinh Trầnsẽnhờ mẫu thân đến quý phủ thăm hỏi.”

Nhìn vẻ mặt ngời ngời khí thế của vị thiếu niên trước mặt, Niếp Thanh Lân thấy có chút đau đầu, nếu bây giờ bộc lộ thân phận, chẳng phảisẽlàm bại lộ việc Thái phó bị trúng độc nặng? Nhưng mà nếukhôngnói,thìthiếu niên nàythậtsựcàn quấy… Về phần g·i·ế·t… Tùy gia mấy đời trung lương, trừ khi hôn quân uống rượu say bất tỉnh nhânsựmới có thể hạ độc thủ…

Nghĩ đến đây, bất chợt ông lại nhớ đếnmộtkẻ khác.

Thái phókhôngtiệnđicùng, nên nàng kéo tỷ tỷ cùngđi. Hoành vương gia thấy thế cũng liền cứng rắnđitheo.

Đáng tiếckhôngđợi nàng mở miệng, Đan ma ma đứng bên cạnhđãgiận đến mứckhôngthể kiềm chế, tuy rằng ban đầu bà nhìn thiếu niên này cũng khá thuận mắt, tuy có tuấn lãng như Thái phó, nhưng sao có được phong thái, mưu lược, diện mạo hiên ngang giống như Định Quốc Hầu?hiệntại lại muốn đến đây để trèo tường nhà Thái phó, đương nhiên bà phải thay Thái phó bảo vệ kiều thê.

Ra tới cửa chùa, nhìn thấy Phan lão gia đứng đó đón, vẻ mặt hớn hở hỏi: “Sao công chúa lại rờiđisớm thế, saokhôngdừng lạimộtlát, ở cam tuyền hưởng dụng canh trà?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125