Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12


Chỉ mong đám đại thần ham mê quyền thế nhiều thêm chút nữa, để Thái phó nạp thêm vài phòng mỹ thiếp, đợi đến khi Thái phó tửu sắc lưỡng toàn, bên trong suy nhược, cứ thế hiển nhiênsẽđiđời nhà ma thôi... “Vô chiêu thắng hữu chiêu” chính là đây!

Nhưnghiệntại Thái phó vừa phải vất vả chuyện quốcsự, tính toán đoạt vị, phòng bị thích khách, mỗi đêm lại còn phải hồi phủ cần cù cày cấy mấy phòng phu nhân phì nhiêu màu mỡ...

Có điều nghe ý tứ kia, saumộtcái tát vang dội, chính làmộtviên mứt ngọt lớn dỗ mỹ nhân nha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vệ Lãnh Hầu thoáng cáiđãrõtính toán của Binh Bộ Thị Lang Thượng Ngưng Hiên: Thượng Vân Sơ trong cungđãlà bữa tiệc tàn rồi, Thượng thị lang dĩ nhiên phải dâng lênmộtbàn mỹ vị khác để lấy lòng mình rồi.

Nghĩ vậy, Lưu tổng quản cho rằng vị mới vào phủ này, cộng thêm nhà mẹ đẻ lại là vọng tộc,khôngchừng còn có thể được sủng áimộtthời gian, vì vậykhôngthể đắc tội, liền tươi cườinói: “Tứ phu nhân, ngài quá lo lắng rồi, ban nãy nếu Thái phó đại nhânđãnóitối nay nghỉ ngơi trong phòng ngài,thìtuyệt đốisẽkhônggọi vị phu nhân khác. Thời gian cũngkhôngcòn sớm, ngài vẫn nên về phòng chuẩn bịđi.”

Phủ Thái phó từ trước đến giờkhôngcó chính thất, mặc dùkhôngbiết Thái phó có tâm tư gì, nhưng ngôi vị chính thất này chính là nước lênthìthuyền lên. Có ai lạikhôngbiết, hôm nay là chính thê của Thái phó,thìngày maisẽlà chủ lục cung!

Niếp Thanh Lân nhận lấy nội sam, liếc mắt nhìn Thái phó đại nhân cũngđangthay y phục. Nàng kiếm cớ hơi lạnh nhưngkhôngcho thị nữ hầu hạ, chỉ cấp tốc buông màn giường xuống thay.

May là nội sam dùng cho mùa đông chất vải mềm lại dày, hơn nữa y phục của Vệ Lãnh Hầu rất lớn, khoác lên người nhưmộtcái bao bố,khônglộ ra sơ hở nào.

Lạinóiđến Thái phó đại nhân, lúc ra khỏi cửa sắc mặt đích thực làkhôngđược tốt, nhưng nguyên nhânkhôngtốtthìchỉ có trong lònghắnbiếtrõ.

khôngđợi mỹ nhân bước tới gần,hắnliền quát Lưu tổng quản phía sau nàng ta: “Hương nhi mới vừa vào phủ,khônghiểu quy củ của Vệ phủ, chẳng lẽ ngươi cũng mới vào phủ sao? Thiếp thất chưa được triệu đến, sao có thể tự ý vào phòng bản Hầu?”

Khi nàng ta thẹn thùng xoay người rờiđi, cũng là lúc hơi hơi ngẩng đầu liếc về phía màn liêmđangbuông xuống.

Thế nhưng Thái phó trước sau vẫn chưa lập chính thê, cho dù Thượng thị lang có tám lá gan cũngkhôngdám khoe khoang thân phận nữ đích của muội muội y mà bức hôn Thái phó. Chỉ mong muội muội mỹ mạo thông minh chiếm được lòng Thái phó, vậythìsau này y ở trước mặt Thái phó tự nhiên cũng được nể trọng hơn rồi.

đanglúc thay y phục, cơm nướcđãđược bưng vào.

Thế nhưng Thái phóthậtsựngoài dự đoán của mọi người, trongmộtđống lớn bức họa lại chọn ra vị này, chẳng lẽ thựcsựcó tình có ý với nhữngcônương Thượng gia hay sao?

Thượng Ngưng Hiên này làmộtkẻ biết xem xét thời thế, khi đó vào thời điểm cung biến y đứng về phía mình, nhưng chung quy vẫnkhôngphải là bộ hạ Vệ Lãnh Hầu đích thân bồi dưỡng, nên y cần phải dùng liên hôn để duy trì mối quan hệ quyền thần triều Đại Ngụy này.

Lưu tổng quản từ chốimộtphen, sau đó chỉ có thể tươi cười cảm ơn ý tốt của Tứ phu nhân, nhận lấy ngọc bích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đợi sau khi Tứ phu nhân biến mất nơi cuối hành lang, Lưu tổng quản thu hồi nụ cười, khinh miệt bĩu môi, nhét bừa khối ngọc bích đắt giá kia vào trong hà bao đựng bạc vụn...

Chỉ là bưng cơm nước vàokhôngchỉ có Lưu tổng quản và hạ nhân mà còn cómộtvị thiếu nữ xinh xắn đương tuổi xuân,trênkhuôn mặtnhỏnhắn tinh xảo là nụ cười ngọt ngào: “Thiếp nghenóiThái phó giục ngựađichơi, nghĩ rằng sau khi hồi phủ nhất địnhsẽrất lạnh, nênđãchuẩn bịmộtchén canh trùng thảo hầm với xương heo từ sớm. Thiếp vẫn luôn trông chừngkhôngdám ngủ, ngài vừa trở về nên thừa dịp còn nóng thiếp mang tới luôn.”

Nghĩ đến đây, nàng hơi đồng tình liếc mắt nhìn TháipPhó.

Sau cung biến, các phủ trạch thích dựa dẫm đềukhôngkềm chế được, lũ lượt dâng chân dung tự họa vào phủ Thái phó.

Lưu tổng quản vội vàng cúi đầunói: “Tứ phu nhân, ngài quá khách khí rồi.”

Vệ Lãnh Hầu lúc này mới điều chỉnh giọngnói: “Hương nhi ngươi mới vào phủ,khôngnên mệt nhọc quá. Sau này những việc dành cho trù phòng thế này,thìkhôngnên làm nữa. Ngươi là đích xuất của Thượng phủ, bản Hầu vốnkhôngnên nạp ngươi làm thiếp, nhưng đây là ý tốt của ca ca ngươi, hơn nữa ngươi cũng bằng lòng ủy khuất bản thân... Ngươiđinghỉ ngơiđi, lát nữa bản Hầusẽđến phòng ngươi nghỉ ngơi.”

Đến khi tiểu Hoàng đế nằmtrênchiếc giường rộng lớn của Thái phó, ngửi thấy hương vị đặc trưng của Thái phótrêngối đầu, nàng mơ mơ màng màng nghĩ: Phụ hoàng trước đây làmộtvị hôn quân hồ đồ ph*ng đ*ng xa xỉ, lười quản chuyện triều chính, cuối cùng là khí mệt thận hư, thân thểkhôngcòn tráng kiện nữa.

Cho dù Thái phó vẫn luônkhôngchịu lập chính thất, nhưng vị trí thiếp thất cũng là người người tranh đoạt, sau này cho dùkhôngthể trở thành Hoàng hậu,thìtừ phủ Thái phó nhập vào cửa cung, dầu gì cũng làmộtphi tử!

Thượng Vân Hương lại mỉm cười ra hiệu cho nha hoàn bên người, đemmộtkhối ngọc bích trong như nước đưa cho Lưu tổng quản: “Đây là ta từ nhà mẹ đẻ mang tới, đưa cho tổng quản thưởng thức, sau này nếu có chỗ nàokhôngchu toànthìxin Lưu tổng quản khoan dung hơn!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc Lưu tổng quảnđira, ông mới vừa rẽ vào hành langđãthấy Thượng Vân Hươngkhôngvề phòng, màđangđứng đó đợi mình. Nàng ta lập tức ôn nhunói: “Lưu tổng quản, ban nãy là takhôngphải, hại ông bị Thái phó trách phạt.”

Đợi sau khi Hương nhi rời khỏi phòng, Lưu tổng quản vội vàng phân phó hạ nhân phía sau bày cơm nước xong, liền cũng theo bọn hạ nhân lui xuống.

nóixong, liền giơ lênmộtchiếc khay vuông, bêntrênbàymộtchén sứnhỏmàu chu sađangtỏa ra mùi thơm vấn vít.

Thượng Vân Hương thấy tổng quảnđãnhậnthìcười hỏi: “Ban nãy hình như thấy Thái phó ôm ai đóđivào, màn giườngthìlại buông xuống,khôngphải là có vị tỷ tỷ nào khác trong phòng ngài ấy chứ?”

Niếp Thanh Lân núptrêngiường thay mỹ nhân kia khổ sở, Vệ Lãnh Hầu thựcsựlàmộtcái túi da chấn động lục cungkhônghơnkhôngkém, nửa điểm thương hương tiếc ngọc cũngkhôngcó, thực rất xứng đôi với đám huynh đệ tắm rửa trong hồ băng kia củahắn, đều là lục lâm hán tử nên lên núi làm sơn tặcđilà vừa.

Lời vừanóira, lập tức khiến Thượng Vân Hương như mở cờ trong bụng. Nàng ta hôm qua mới vào phủ, bởi vì quốc tang của tiên hoàng chưa qua, nên nghi thức nạp thiếp cũngkhônglàm, lại chưa được hầu hạ Thái phó. Ý của Thái phó... Lập tức khuôn mặtnhỏnhắn như ráng chiều ngày tuyết, hây hây ửng hồng.

Trong thoại bản, giai thoại hai người cử án tề mi, bên nhau đến già, quảthậtchỉ thích hợp cho phần đất diễn ê ê a atrênđài mà thôi, để đám người xem trong trạch viện dùng hương vị ngọt ngào hư cấu bù đắp đau khổ thực tế...

Người tên Hương nhi bị Thái phó trách mắng mất cả thể diện, nụ cười ngọt ngào cũngkhôngduy trì nổi nữa, mặt mày đỏ bừng, cắn chặt môi dưới, thấp giọngnói: “Chuyện này vốnkhôngliên quan đến tổng quản, là do Hương nhi l* m*ng. Thái phó nghìn vạn lần chớ nên tức giận, Hương nhi ra ngoài đây.”

Niếp Thanh Lân rốt cuộc có thể vui vẻ dùng cơmmộtmình, cuối cùng canh xương heo mỹ vị do mỹ nhân chuẩn bị đều vào bụng thiên tử hết.

Có thể tưởng tượng Thượng phủ mặt cũng đủ dày, đầu tiên làmộtthứ nữ hủy hôn,hiệntại mắt thấy Thái phó nắm chắc binh quyền,mộtbước lên mây, liền đề cử Tam tiểu thư đích xuất làm tiểu thiếp.

Vốn là giai thoại lưỡng toàn hai bên đều đẹp, thế nhưng ban nãy khi Thượng Vân Hương vào phòng,đãkhiến Thái phó lòng đầy buồn bực.

Đường nét chiếc cằm tinh tế kia, cùng với nhân nhi phía sau màn che có chút tương tự.

Thượng Vân Hương thấy Lưu tổng quản tránh nặng tìmnhẹ,trênmặthiệnlênmộttia giận dữ. Dựa vào tính tình của mình ở Thượng phủ trước đây, nhất địnhsẽlôi tên nô tài lừa gạt chủ tử này ra trừng trịmộtphen, nhưng trong lòng nàng ta cũng biết mình vừa mới vào phủ,khôngthể đắc tội tổng quản trong phủ, chỉ có thể cười cười xoay người rờiđi.

Lưu tổng quản ngược lại làmộtnô tài hiểu chuyện, lập tức cúi đầu nhận sai với Thái phó, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tiểu thư đích xuất của Thượng phủ này vừa mới vào phủ, vẫn còn chưa biết gia pháp nghiêm khắc của Thái phó, lại còn bày ra điệu bộ quý nữ thiên kim nữa, mình nào ngăn được chứ! Bất tri bất giác trong lòng đối với vị Tứ phu nhân mới vào phủ này, phản cảm thêm vài phần.

Nghĩ đến có lẽ tương lai của mìnhsẽkhôngquá u ám đâu! Nàng ở trong chăn thoải mái lăn vài vòng,khônglâu sauđãngủ say.

Nghĩ đến chút tâm tư ấy của Thượng Ngưng Hiên, Vệ Lãnh Hầu cảm thấy vô cùng nực cười, liền biểu thị thân cận nhằm lôi kéo vị trọng thần này. Nhưng trong lòng Vệ Lãnh Hầu đối với thái độ làm người của Thượng Ngưng Hiên lại hơi khinh thường: Vốn tưởng rằng làmộtnhân vật mạnh mẽ lỗi lạc, ai dè lại là hạng người luồn cúi lợi dụng danh dự muội muội ruột.

Thái phó đại nhân dường nhưkhôngđói cho lắm,hắnkhôngnóigì mà chỉ nhìn tiểu Hoàng đế ănmộthồi, bỗng đứng bật dậy sắc mặt ngưng trọng bước ra khỏi phòng, chắc làđiđến phòng của Tứ phu nhân rồi.

Chương 12 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ có điều tiểu nhân như thế, tiện taythìdùng, vứt bỏ cũngkhôngđau lòng...

Lưu tổng quản lập tức hiểurõ, đây làmộtcâu hỏi khách sáo, thế nhưng có vài chuyệnkhôngphải làmộtthiếp thất như nàng ta có thể hỏi.

Trong lòng Vệ Lãnh Hầu biết tỏng miệng lưỡi đứa trẻ này trơn tuột, cũng lười đôi co vớihắnta, bèn lệnh cung nữ mang nội sam đến cho tiểu Hoàng đế thay.

Lạinóivề Thái phó ở trong phòng, Vệ Lãnh Hầuđangvén màn, hướng về phía Hoàng đếđãxem diễn xong bảo: “Hoàng thượng, dùng bữađi!”

Giai nhân tri kỷ thế này, Niếp Thanh Lân cách màn cũng còn ngửi thấy mùi thơm, thế nhưng mặt mày Vệ Thái phó lại lạnh dần xuống.

Niếp Thanh Lân mới vừa nghe thấy Vệ Thái phó muốnđiđến phòng thiếp thất qua đêm, lòng liềnnhẹnhõm, vì thế vui vẻ xuống giường, ngồi vào bàn.

Hôm trước lúc tổng quản đem tớimộtsọt tranh cho mình chọn,hắnnhìn vài bức cũng chỉ thuận mắtmộtnữ tử, hỏi ra mới biết, hóa ra là Tam tiểu thư đích xuất của Thượng phủ,đangtuổi thanh xuân, rất ư kiều diễm.

Đồ ăntrênbàn đềuđãdùng ngân châm thử qua, hạ nhân mới vừa rồi cũng ăn thử từng món. Xem ra cảnh giới trong phủ Thái phó tuyệtkhôngthua kém Hoàng cung.

Chỉ tiếc cho cái chén canh ninh nức mũi kia thôi...

Vì vậy cứ thế mà thuận lý thành chương chọn Tam tiểu thư Thượng Vân Hương nhập phủ.

Thiếp thất mới nạp đứng giữa căn phòng, cùng tiểu Long Châu chỉ cáchmộttấm mành che kia, khiến Vệ Lãnh Diêu chợt bừng tỉnh hiểu ra vì sao khi đó bản thânhắnchỉ thuận mắt mỗi mình thiên kim Thượng phủ!

Aiz,thìra nữ nhân ngoài cung hay trong cung cũng đều như nhau, tính kế đằng đẵng cả đời, chỉ vì muốn nắm bắt lòng dạ nam nhân vốn dĩkhôngthểmộtngười độc hưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quảthậtcòn vất vả hơn phụ hoàng gấp trăm lần, đại khái cách khí mệt thận hư cũngkhôngcòn xa nữađi? Cũng khó trách sủng hạnhmộttân phụ, mà sắc mặtthìlạiâmu như bị tra tấn ấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12