Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 11

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11


Bàn tay to lớn cứng như sắt khiến nàng di chuyểnmộtchút cũngkhôngđược. Niếp Thanh Lân giãy giụa ngược lại càng khiến tình cảnh lúng túng hơn.

Say rượu khinh bạc Hoàng đế, thực chẳng dễ nghe chút nào nha!

Thang cũngđãbắc cho rồi, nhưng Thái phó lạikhôngchịu đặt chân vào, chỉ đằng đằng sát khí nhìn mình chòng chọc, Niếp Thanh Lân chỉ có thể lăn về phía bậc thang kia. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy vội vàng ra khỏi cánh rừng.

Vì vậy nàng ngồi dậy, cố nén hoảng loạn trong lòng, lộ ra chút ủy khuấtnói: “Thái phónóimang tađitiêu thực, nên giờ đói bụng nữa rồi. Ngài tỉnh rượu rồithìdẫn tađiănđi!”

Trẻ conthìnên có dáng vẻ ngây thơ chút, suốt ngày cứ bày ra vẻ hờ hững cho ai xem?

Vốn nghĩ bị mình vứt xuống đất như thế, ít nhiều gì cũngsẽcó chút oán khí chống đối,khôngnghĩ tới lúc ôm lấy tiểu Long Châu,thìtiểu tử kia lại lấp tức quấn chặt lấyhắn, kéo ghì cổhắnnhư thế.

Dứt lời liền ôm Niếp Thanh Lân tiến vào tẩm phòng của mình.

Chuyện ban nãy trong rừng mặc dù hoang đường, nhưng tiểu Hoàng đế trốn tránh khiến trong lòng Thái phó đại nhân cũng phát giận, thầm nghĩ:thậtlà kẻ có sắc tâm nhưngkhôngcó sắc đảm, bình thường câu dẫn mình trắng trợn như thế, đến lúc mấu chốtthìlại ưỡn ẹo ngượng ngùng.

Tiểu Hoàng đế kinh ngạc, mắt mở vô cùng lớn, nhìn chòng chọc vào đám hán tử vòng eo rắn chắc, lông ngực lộ ra trước mắt!

Đợi đến khi vào trong phòng, Thái phó thả tiểu Hoàng đến lên giường mình, hỏi: “Hoàng thượng có thể mặc y phục thường ngày của thầnkhông?”

Trong lòng cảnh tỉnh đồng thời cánh tay hơi dùng lựcmộtchút, tiểu Hoàng đế liền bị vứt xuống mặt tuyết.

Đợi đến khi khuôn mặt tuấn tú của Vệ Thái phó chỉ cách mặt mìnhmộtgang tay, trong đôi mắt kia lóe lên tia sáng hứng thú, hơi nóng phả vào miệng,thìtrong lòng Niếp Thanh Lân lập tức vang lên hồi chuông báo động: Thái phó lần này say rượukhôngnhẹnha!

Niếp Thanh Lân cho là Thái phó muốn thừa dịp đêm khuya rừng sâu vứt mìnhđi, liền vội vàng ôm lấy cổ Vệ Thái phó, mắt mở trừng trừng nhìnhắn.

Mẫu phi từ sớmđãbị thất sủng, từnhỏnàngkhôngđược phụ hoàngyêuthích, đến yến tiệc lễ tết hàng năm mới có thể liếc mắt nhìn Hoàng đế từ xa, ngay cảsựquan tâm của trưởng bối phái nam là như thế nào, nàng cũngkhôngrõ. Thế nhưng cùng Vệ Thái phó nắm giữ sống c·h·ế·t của mình thân cận thế này, nàng lại cảm nhận được chút sủng ái khó tưởng tượng nổi.

Lập tức kéo căng gương mặt tuấn tú hỏi: “Thánh thượngkhôngphải là chưa từng ngủ cùng giường với vi thần. Là ghét bỏ nết ngủ của vi thầnkhôngtốt sao?”

Mới vừa rồi thấy đứa bé này như mèo con vậy, loay hoay cả buổitrênmặt tuyết cũngkhôngđứng lên được, bộ dạng buồn cười như thế cũng khiến tâm tình căng thẳng của mình buông lỏngkhôngít, liềnđitới ômhắnta lên.

Vệ Lãnh Hầu nghe thấy giọngnóimềm mại dịu dàng kia,hắnliền hơi kéo cương ngựa, để tuấn mã bước vài bước lộc cộc đến gần bậc thềm. Đợi đến khi tới gần tiểu Hoàng đế, đột nhiênhắncúi xuống vươn tay ra,mộtphát túm lấy Niếp Thanh Lân vứt lên lưng ngựa.

Vệ Thái phó ngồitrênlưng ngựa, cười ha ha nhìn đám bộ hạ dồi dào sức sống uống rượu phát điên, sau đó cúi đầu nhìn tiểu Hoàng đế hơi há cái miệngnhỏnhắn, trợn đôi mắt to.

Chỉ cầnkhôngphải c·h·ế·t thảm ở trong rừng, Thái phó an bài thế nào cũng được, Niếp Thanh Lân vội vàng gật đầu.

Phần lớn thủ hạ của Thái phó đều là hán tử phương Bắc giá rét, cho nên chẳng ai sợ lạnh, cộng thêm chạymộtvòngđãnóng người, liền gọi mười mấy tên thị vệ tới, đục thủngmộtgóc băng phủ dày cả lớptrênmặt hồ, sau đó mấy viên võ tướng khiến đám quan totrêntriều đình kêu gào, cứ thế mà cởi y bào, để m*nh tr*n, nhảy ùm xuống nước.

Ngay lập tức muốn thoát khỏi bàn tay của đối phương: “Thái phó đại nhân, Trẫmkhônglạnh lắm đâu, ái khanh bỏ tay rađi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng vội vàng nghiêng mặtđi, lớn tiếngnói: “Thái phó ngài say rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Niếp Thanh Lân cười nhạt trả lời: “Buổi trưa ăn no quá,khônghoạt động gì nhiều nên cũng chẳng đói. Thái phó nếu có chuyện quan trọng quấn thân,thìkhôngcần cố ý tới dùng bữa cùng trẫm đâu.”

“Hoàng thượng làđangđợi vi thần dùng bữa sao?” Cuối cùng Vệ Lãnh Hầu cũng mở miệng, thanhâmtrầm thấp phá vỡsựtĩnh mịch trong sân.

Chỉ có điều nghĩ tớihắnta tuổi cònnhỏ, chuyện xảy ra trước mắt ngượng ngùngmộtchút cũng là chuyện bình thường. Cũng mayhắnta xấu hổ, bằngkhôngthìmình thựcsựhôn rồi. Sau khi tỉnh rượu, nghĩ đến bản thân mình hôn nam tử, khó tránh khỏi buồn bực đến muốn g·i·ế·t người diệt khẩu, lại đúng vào thời điểm then chốt thanh lý phiên vương, lập tân quân mới cũng rất phiền toái nha!

Đội nhân mã làm càn trong hoàng cung xong, cảm thấy chạy trong kinh thànhkhôngđãghiền, liền bảo mở cửa thành, như chim én vọt ra khỏi kinh chạy đến ven hồ ngoại thành.

Nàng lưỡng lựnói: “Sắc trờikhôngcòn sớm, Thái phó an bài cho trẫm tới phòng khách là được, lát nữa trẫm tự thay y phục rồi dùng thiện luôn,sẽkhôngquấy rầy Thái phó an giấc đâu.”

Thế nhưng suy nghĩ trong lòng Thái phó lại khác xamộttrờimộtvực với tiểu Hoàng đế.

Cơ thể to lớn chặn lại tầm mắt của đám thị vệ phía sau,hắnđặt tiểu Hoàng đế lêntrênmộtnhánh cây đại thụ xù xì, sau đó từ từ cúi đầu...

Ban nãy khi nằmtrênmặt tuyết, y phụctrênngười Niếp Thanh Lânđãthấm đẫm nước, nếukhôngthay rasẽbị phong hàn mất.

Niếp Thanh Lân biết, nếu nàngkhônglàm gì đó, chưa biết chừng Thái phó nhiệt huyết dâng trào liền muốn g·i·ế·t người diệt khẩu!

Niếp Thanh Lânđangbị Thái phó say rượu dọa đến mơ hồ. Có đánh c·h·ế·t nàng cũngkhôngnghĩ tới, vị thần lạm quyền này lại hơn nửa đêm cưỡi ngựa xông vào thâm cung, tiếp đó túm lấy nàngđidạo khắp kinh thành.

Vệ Thái phó bỗng nhiên nhớ tới “cái bệnhkhôngtiệnnóira” của Hoàng đế.

Đám người trong cung cứ thế trố mắt đứng nhìn Thái phó đại nhân như trùm thổ phỉ cướp Hoàng thượngđi.

Theo lý thuyếthiệngiờ Niếp Thanh Lân nên vỗ mông ngựamộtphen,nóimộtloạt những mỹ từ khen ngợi đại loại như “Đẹp quá thể! Quảthậtdưới tay tướng mạnhkhôngcó binh hèn!”. Thế nhưng mặt mày lại bị cóng đến cứng đờ ra, miệngkhôngcòn lưu loát được nữa, lại bị bàn tay nóng hổi của Thái phó niết chặt, nàng chỉ cảm thấy rất ư thoải mái, bènkhôngtự chủ đem gương mặt lạnh cóng hơi cọ vài cái lên bàn tay to của Thái phó.

“Nếu bản Hầuđãhại hoàng thượng khó tiêu như thế,thìnên mang theo Hoàng thượngđitiêu cơm thôi!” Dứt lời, liền đặt tiểu Hoàng đế vắt ngang trước người mình, giật dây cương hô to “Giá”, ngay sau đó lập tức phóng ra ngoài.

Niếp Thanh Lân lúc này mới pháthiệnkhí lực của Vệ Thái phó lớn đến cỡ nào. Bản thân bị ném mạnh xuống đất, cùi chỏ đụng vào đầu gối truyền tới đau đớn.

Đám bộ hạ già này quákhôngcẩn thận rồi, bị ăn đậu hũ sạch trơn mà cònkhôngbiết. Thái phó làm mặt dữ lập tức vặn người tiểu Hoàng đế lại, lấy tay niết gò má nàng,âmu hỏi: “Đẹpkhông? Sao ngay cả mắt cũng chẳng thèm chớp thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Niếp Thanh Lân nhìn thấy mà ngây người, nếukhôngbiết con đường công danh của mấy vị nàyđangtốt đẹp,thìnàng còn tưởng rằng đây là bộ dáng tự tử tập thể để đền nợ nước đấy chứ!

Trong mắt Vệ Lãnh Diêu lóe lên tia hứng thú mơ hồ, đột nhiên lật người ôm tiểu Hoàng đế xuống ngựa, xoay ngườiđivào trong khu rừng rậm cạnh hồ nước.

May là Thái phó tuy say rượu nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, cảm nhận được tiểu Hoàng đếđangphát run, liền kéo chiếc áo khoác lớn bằng lông chồntrênngười ra phía trước, bao chặt lấy cơ thể tiểu Long Châu.

Thân mật như thế này,thậtgiống như đứa bé sau khi bị quở mắng, lại tủi thân dựa vào mình làm nũng.

đãđược xoa dịu cơn lạnh, Niếp Thanh Lân liền cảm thấy tình cảnh lúc này giữa mình và Thái phó đại nhân hình nhưkhôngổn cho lắm.

Khi quân phạm thượng đối với Thái phó mànói, mặc dù là bình thường như cơm bữa. Nhưng Thái phóanhvĩ thần võ như thế này, lại muốn ăn đậu hũ của Hoàng đế cũng là thân nam nhi, thựcsựlà vết nhơ suốt đời có tẩy cũngkhôngsạch nha!

Lòng dạ sắt đá tứcthìhơi mềm ra,hắnđiều chỉnh lại giọng điệunói: “Khuya quá rồi mà còn mở cửa cungthìkhôngtốt lắm, chi bằng lát nữa hoàng thượng tới phủ của bản Hầu ăn khuya rồi nghỉmộtđêm, sáng mai lâm triều cùng với thần!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc về đến phủ, Thái phó dặn dò Lưu tổng quản trong phủ của mình: “Lát nữa nếu bọn Lỗ Dự Đạt trở về, ngươinóita ngủ rồi. An bài bọn họ ăn uống nghỉ ngơi xong, ngươi bảo trù phòng chuẩn bị cơm nước dễ tiêu hóa mang vào phòng bản Hầu.”

Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy lồng ngực mìnhđangtựa vào truyền ra từng luồng hơi nóng, chỉ trong chốc lát tay chân đông cứngđãdần ấm lại. Thế nhưng hương vị đặc trưng của nam tử trộn lẫn mùi rượu nồng nặc chui thẳng vào miệng mũi nàng, khiến hai gò má nàng đỏ ửng. Lại thêm xóc nảytrênlưng ngựa, nên nàng chỉ có thể dựa vào lồng ngực rắn chắc của Thái phó, cố gắng vùi khuôn mặtnhỏnhắn vào trong chiếc áo lông chồn.

Trước kia tại thâm cung tuy là hoàng tử bị bỏ rơi, nhưng cũng vẫn bị thể chế quy cách trong cung đè ép, cho nên nàng cũng bị dưỡng thành mềm mại yếu ớt, nào từng chịu tội như hôm nay đâu! Cú ngã ban nãythậtsựlà quá đau, cộng thêm vừa qua khỏi bệnh đau dạ dày lúc trưa, lại giằng cotrênlưng ngựamộtphen, nên nửa điểm sức lực cũngkhôngcó, gắng thế nào cũngkhôngdậy nổi.

Trong lòngđanghoảng, cơ thể chợtnhẹhẫng,thìrađãbị người ta bế lên rồi.

hắnlười chẳng buồn giải thích, lại nghĩ nhìn thấy bộ dạng tiểu Hoàng đế bị dọa đến khuôn mặtnhỏnhắn trắng bệch cũng thú vị.

Lưu tổng quản nhìn nhìn đứa trẻ phấn điêu ngọc thể trong lòng Thái phó, liếc thấy màu vàng sáng ngờitrênngười đứa béthìlập tức cúi đầu,làm bộ cái gì cũngkhôngpháthiện, thấp giọng đáp vâng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Niếp Thanh Lânkhôngcó phòng bị, mím môi vội vàng giơ tay túm lấy cánh tay Vệ Lãnh Hầu để thăng bằng, sau đó nghe thấy thanhâmhùng hậu của nam nhân vang lêntrênđỉnh đầu mình:

Vệ Thái phó cũngđangnhìn tiểu Hoàng đế vừa bước ra khỏi cung điện. Ban nãy lúc tiến vào trong sân,hắntrông thấy phản ứng sợ sệt hoảng hốt của đám nô tài, liền biết bọn họđanghiểu lầm chuyện gì.

Đến khi An Xảo Nhi rốt cuộc cũng phản ứng kịp, xông ra hô tomộttiếng: “Hoàng thượng!”thìđội nhân mã đêm khuya xông vào thâm cung kiađãmang theo tiếng cười ngông cuồng lao ra khỏi ngọ môn.

Đám võ tướng bên cạnh trông thấy Vệ Thái phó lôi tiểu Hoàng đếnhỏnhư gà con lên ngựa, nhất thời phá lên cười rồi vội vàng theo sau ngựa chủ công mình, phóng nhanh ra ngoài.

Đôi môi mỏng của Vệ Lãnh Diêu thiếu chút nữađãdán lên mặt tiểu Hoàng đế, bất thình lình bị giọngnóimềm mại kia hét vào trong tai, trong lòng giật thót: Cuối cùng bản thân mình muốn làm chuyện hoang đường nào đây?

Vệ Thái phó say mê híp mắt lại, chợt cảm thấy: Bộ dạng quả thực có chút mùi vị...

Bình thườngđãnhìn quen tiểu Long Châu nên chẳng cảm thấy gì, thế nhưng nhờ vào ánh trăng từtrênngựa nhìn xuống,hắnlại cảm thấy tâm tình khó tả. Trong màn đêm, gương mặtnhỏnhắn tinh tế trắng như tuyết kia như được phủ lênmộtquầng sáng, quảthậttựa như trăng sángtrêntrời hạ xuống phàm trần. Đứa trẻ mặc thường phục màu vàng nhạt, đai lưng buộc quanh vòng eo mảnh mai, dung mạo tinh tế, vẻ mặt cũng lạnh lùng trong trẻo như ánh trăng,khôngkiêu ngạokhôngsiểm nịnh chỉ lẳng lặng nhìn mình...

Thế nhưng chờ đến lúc đứa trẻ kia bước ra,hắnmới pháthiệnsựkinh hoảng đầy trong sân đều chỉ là làm nền cho cốt cách cứng cỏicôđộc,đangđứngtrênbậc thềm kia.

Chương 11

Vệ Lãnh Hầu chỉ cảm thấymộtluồng xúc cảm trơn nhẵn mềm mại từ trong lòng bàn tay lan rộng ra. Trước đây tuyđãtừng niết cằm của đứa bé này, nhưng thựcsựkhôngpháthiệnra da của tiểu Hoàng đế lại tốt đến vậy... Trong lúc nhất thời, tay Thái phókhôngbuông ra, mà còn dứt khoát xòe hai bàn tay dính lên khuôn mặt trứng ngỗng mềm mại của Hoàng đế.

Niếp Thanh Lân liền vội vàngnói: “Sao lại thế được? Là bản thân ngủkhôngngoan, sợ quấy rầy Thái phó đại nhân yên giấc mà thôi.”

Nhưnghiệngiờ nghe thấy tiểu Hoàng đếkhôngmuốn ngủ chung phòng với mình, trong lòngkhôngbiết vì sao lạikhôngcó tư vị gì.thậtvất vả mới hào phóngmộtlần, lại bị người ta vứt trả lại.

Vệ Thái phó ôm nàng xoay người nhảy lên ngựa, cũngkhôngchờ đám bộ hạđangkêu gào trong hồ băng, bản thân dẫn theo thị vệ hồi phủ.

Nàng cố sức nhỏm người dậy, quay đầu lại nhìn Thái phó, pháthiệnái khanh say rượu hẳnđãtỉnh rồi, vẻ mặt ngoại trừ khiếp sợ vì hành vi hoang đường đối với nàng,thìcòn cómộtcỗ sát khiđangtuôn tràokhôngngừng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11