Duyên Định Ba Kiếp
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Chương 11
Tống Diên Chiêu được phong làm Tham tướng tam phẩm, theo quân bắc phạt.
Trên cửa sổ có một người đang bám vào, một chân trong phòng, một chân bên ngoài, treo lơ lửng trên bệ cửa với một tư thế cực kỳ mất hình tượng.
Bệ hạ cảm niệm nghĩa cử của Triệu gia, chuẩn cho Triệu thị trở thành Hoàng thương.
Ngoài thời gian quản lý cửa tiệm, ta đều đến đây cầu nguyện cho chàng.
"Nữ nhi, con nói xem nước cờ này của chúng ta đi có đúng không?"
"Ta hiểu cả."
"Ta sắp phải đi Bắc Cương rồi."
Tống Diên Chiêu cũng trố mắt nhìn ta, sau đó tai đỏ bừng lên.
*
"Cha, còn sớm lắm."
Thấy ta lâu không nói gì, Tống Diên Chiêu sốt ruột.
Triệu gia tuy giàu có, nhưng trong chốn quan trường vẫn chỉ như cỏ dại trước gió.
Tống Diên Chiêu đang trèo cửa sổ phòng ta giữa đêm khuya sao?!
Nếu không, đời trước ta cũng không bị Hứa Thanh Xuyên bức đến đường cùng mà chếc.
Tống Diên Chiêu...
Khói hương lượn lờ trong tiểu Phật đường.
Sáng sớm hôm sau, ta rời thành bằng xe ngựa.
"Chàng có ta trong lòng, ta cũng có chàng trong tim."
Những ngày qua, mọi chuyện liên tiếp ập đến, khiến ta kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta muốn đến hỏi cưới nàng..."
"Ta biết thế này không hợp lễ giáo, nhưng thực sự ta rất nhớ nàng..."
Tống Diên Chiêu đen đi, gầy đi, râu ria lún phún, quan bào nhăn nhúm, dính đầy bụi bặm.
"Ta... Ta nhất định sẽ cưới nàng. Đừng giận ta, được không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thánh chỉ lập tức được đưa đến Triệu phủ.
Tình hình chiến sự khẩn cấp, Hoàng thượng đích thân khảo hạch chàng, cảm thấy chàng văn võ song toàn, trước tiên phái ra chiến trường ứng cứu.
"Về sau có thực sự được bình an vô sự không?"
Hôm đó trong điện, ta cũng không nhìn thấy chàng.
"Lúc nghe tin, ta đau lòng vô cùng... Ta thực sự lo Hoàng thượng sẽ giáng tội nàng..."
Ta luôn biết chàng rất xuất sắc.
Chương 11: Chương 11
Đường núi hơi khó đi, đoạn cuối cùng phải xuống xe đi bộ.
"Ta chờ chàng trở về cưới ta."
19
Còn đâu dáng vẻ hào hoa phong nhã ngày trước?
Thế mà lại trùng hợp đến mức—ta gặp Hứa Thanh Xuyên ngay trước cổng Vô Lượng Tự.
Khoan đã!
Ta kinh ngạc nhìn chàng.
Nhưng chiến trường đao kiếm vô tình, chỉ mong chàng bình an trở về.
"Ta biết chàng không phải người l* m*ng. Chàng luôn giữ lễ nghi."
Chàng khẽ lẩm bẩm bên tai ta.
Đến giờ cơm tối, Bạch Chỉ và Phục Linh dọn bữa cho ta.
Ta ôm lấy eo chàng, dịu dàng nói:
Hương xà phòng thanh mát trên người chàng khiến lòng ta dịu xuống.
"Nếu người muốn cầu phúc cho Tống công tử, đó hẳn là một nơi không tệ."
"Nàng... nàng sẽ không nghĩ ta là kẻ l* m*ng đấy chứ?"
Ta vẫn không nói gì.
Từ nhỏ ta đã đi theo cha học kinh thương, quản lý cửa tiệm.
Vậy nên kiếp này, ta nhất định phải có một chỗ dựa vững chắc nhất!
20
"Nhưng lại bị giữ lại trong cung, không thể thoát thân..."
"Tiểu thư, nghe nói Vô Lượng Tự ở ngoại thành linh nghiệm lắm."
Chúng ta mới có thể tương phùng đây?
Điều càng sốc hơn là—người này trông y hệt Tống Diên Chiêu!
Cha ta cầm thánh chỉ, nhìn đi nhìn lại, cảm giác như cầm một vật quá sức nặng nề.
Tống Diên Chiêu cứng đờ trong giây lát, rồi ôm chặt lấy ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Chỉ múc một bát cháo gà xé, đưa tới trước mặt ta.
"Ta chờ chàng về, cưới ta."
"Triều đình đang thiếu nhân sự, các tân khoa đại nhân đều đang bận đến quay cuồng ở các vị trí khác nhau. Cụ thể thì không ai rõ cả."
"Từ nay về sau, vẫn phải cẩn thận tính toán từng bước."
"Hôm đó, trên Kim Điện, nàng dốc hết vốn liếng đặt cược một ván..."
Nhưng còn bao nhiêu mùa thu nữa…
Dưới ánh trăng, ta tỉ mỉ quan sát chàng.
*
Mạnh đến mức không ai dám dễ dàng động đến Triệu gia!
Nửa đêm, ta đang mơ màng ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ.
Một tảng đá lớn trong lòng ta rơi xuống, ta đã đánh cược đúng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ bước lên trước, ôm chặt lấy chàng.
Hoàng đế trầm ngâm thật lâu, rồi chậm rãi gật đầu.
Chi tiết do Hộ bộ thương nghị, danh sách được ghi vào Nội vụ phủ.
"Đặc biệt là số quân nhu đã trình lên triều đình, cha phải đích thân giám sát, không được để xảy ra dù chỉ một sai sót nhỏ."
"Nhất nhật bất kiến, như cách tam thu" – Một ngày không gặp, dài tựa ba năm.
Không biết Tống Diên Chiêu thế nào rồi…
"Chuẩn tấu! Người đâu, lập tức hạ chỉ!"
Hỏi thăm qua thái giám đến truyền chỉ, chỉ nhận được câu trả lời:
*
Hơn nửa tháng trôi qua, Tống Diên Chiêu đã rời đi.
Mỗi lần gặp tham quan vô lại, đều phải dùng tiền để hóa giải tai họa.
Liền dặn hai nàng đi báo với cửa phòng và chuẩn bị xe ngựa.
*
Đồng thời, ta được phong làm Vinh An huyện chủ!
Lòng ta bỗng chùng xuống.
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, còn mang theo chút tủi thân.
Giờ ta đã hiểu thấu câu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ban ngày thực sự không có thời gian... nhưng ta nghĩ, thế nào cũng phải gặp nàng một lần trước khi rời đi..."
Mở mắt ra nhìn, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.