Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 642: Trông quen quá

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 642: Trông quen quá


"Ta chọn bồi thường bằng tiền!" Tiết Nhị công tử vô cùng dứt khoát.

Trước mắt dần dần tối đen, hắn ta cố tập trung nhìn về phía trước, trước khi ngất xỉu lần nữa, hắn ta mơ hồ nhìn thấy cổng lớn của nhà này mở ra, xuất hiện một tia ánh sáng, bên trong ánh sáng có một bóng người, bóng người đó... giống như tiên nữ.

Nếu không thì sau này trong lòng đứa trẻ cũng sẽ có bóng ma tâm lý." Tống Anh cong môi cười, "Nhưng bất kể người giàu có bao nhiêu thì cũng không được quên chuyện dạy dỗ đứa nhỏ này.

Quần áo trên người Tiết Nhị công tử hơi hôi, lúc này ngồi dưới đất giống như ăn mày, còn Tống Anh lại ngồi trên ghế thái sư trên bậc tam cấp, bên cạnh kê một cái bàn nhỏ bày trái cây.

Tống Anh gật đầu: "Vậy được rồi.

Tiền bạc bất chính từ trên trời rơi xuống? Bọn họ không dám nhận thì phải làm sao đây?

Tát một cái, bồi thường... 1000 lượng?

Ngọc bội đó do chính ta tự làm vỡ, không liên quan đến đứa trẻ kia." Tiết Nhị nghe lời như một đứa trẻ.

Vừa nhìn thấy đã hoảng hốt.

Tống Anh cho bọn họ thời gian hồi phục sức lực, ngày hôm sau, nàng mới ngồi trước mặt những người này.

Nếu đã như vậy thì sẽ không bắt bọn họ đền 1000 lượng bạc trắng chứ?" Tống Anh nói tiếp.

"Ngươi đúng là rất biết nói đạo lý đấy!" Tống Anh khen một câu, "Nhưng chuyện nào ra chuyện đó.

Người nhà này hoàn toàn ngây ngốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, chẳng qua đói bụng mà thôi.

"Có hai cách tính.

Chương 642: Trông quen quá (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đánh thức hết đi, để bọn họ có tinh thần một chút.

Lập tức đi làm.

Nhìn qua cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi mà thôi... Trước đó, hắn ta luôn gọi người này là Hoắc Tống thị nên theo bản năng cho rằng nàng ít nhất cũng phải là một phụ nhân ba mươi tuổi...

Tống Anh gật đầu: "Vậy thì tốt.

Lúc này, hắn ta mới dè dặt ngẩng đầu lên nhìn Tống Anh.

Cô nương này trông quen quá? Hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải.

Trên đường, Ngưu Đại Lực nói rõ ràng mọi chuyện với cả nhà Ngưu Sơn Sơn.

Chúng ta là người nói đạo lý, không thể nhân lúc người ta bệnh tật mà lấy mạng người được đúng không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tính, tính thế nào?" Tiết Nhị nuốt nước miếng.

Hắn ta thề, chỉ cần lần này có thể rời khỏi chỗ rách nát này thì hắn ta không bao giờ dám đến gây phiền phức cho Hoắc Tống thị nữa!

Ngươi không đòi số tiền này nữa, nhưng ta nghe nói ngươi tát trẻ con thôn bọn ta một cái.

"Đương nhiên." Chỉ khi muốn c·h·ế·t thì hắn ta mới dám bắt người ta đền tiền.

"Sao lại ngất xỉu?" Tống Anh cau mày.

Lần đầu tiên, Tiết Nhị công tử cảm giác được bản thân mình cách cửa tử gần như vậy.

Hắn trách oan Ngưu Sơn Sơn nên phải bồi thường.

Trẻ con là nụ hoa của đất nước, tát như vậy rất tổn hại sức khỏe, cũng sẽ tạo thành tổn thương không thể chữa lành về mặt tâm lý nên cần phải được che chở một cách cẩn thận.

Chuyện này cũng nên tính toán chứ?"

Nhưng mọi góc cạnh của Tiết Nhị công tử đều đã bị mài nhẵn, lúc này không còn chút ngạo mạn nào, hơn nữa còn vô cùng sợ hãi: "Đều là hiểu lầm..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đợi lát nữa nấu ít cháo rồi cho uống mấy ngụm là được." Ngữ khí của Thanh Liên không chút gợn sóng.

"Ngưu thúc, người không cần để ý đâu.

"Đúng vậy.

Người này quá quỷ dị, gia nhân của nàng ta cũng giống như kỳ nhân dị sĩ, lỡ như không có cách tiêu diệt tận gốc thì không chừng lúc nào đó sẽ xuất hiện bên cạnh hắn ta, âm thầm gi.ết ch.ết hắn ta!

Ý của ta là ngươi có thể lựa chọn bồi thường 1000 lượng bạc, hoặc là... bị người của ta tát một cái..." Tống Anh nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu người nhà Ngưu thúc đồng ý thì chuyện này xem như xong, sau này không được nhắc lại nữa."

Một là bồi thường bằng tiền.

"Đúng vậy." Ngưu Đại Lực gật đầu.

"Nghe nói ngươi muốn gặp ta?" Giọng điệu của Tống Anh vô cùng lười nhác, cực kỳ gợi đòn.

Ngưu Đại Lực lập tức đi gọi người.

"Ừm, xem ra ngươi cũng là người biết nói đạo lý.

Trẻ con thôn bọn ta không thể nào làm vỡ ngọc bội của ngươi mà còn không thừa nhận." Tống Anh tiếp lời.

Đại Lực, ngươi đi gọi người nhà Ngưu thúc tới, thanh toán ngay tại đây, đã viết khế ước thì không được đổi ý.

Ta vẫn nhớ rõ trước đây từng bị Ngưu Sơn Sơn đánh gần c·h·ế·t một lần, sau này không được làm ra loại chuyện ức h**p người khác như vậy nữa."

"Ta cũng cảm thấy là hiểu lầm.

Sau nhiều ngày như vậy, đám người này cuối cùng cũng được ăn một chút, làm ấm dạ dày.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 642: Trông quen quá