Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 483: Đánh đuổi ra ngoài

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 483: Đánh đuổi ra ngoài


Viên quản sự nghe thấy lời hắn ta nói thì cười khẩy.

"Thật sự là gần đây trong túi rỗng tuếch..." Ngụy Sài cười gượng một tiếng.

"Đã cầm tiền của Thúy Nhan Trai ta mà còn muốn quỵt nợ à? Hiện giờ ta còn chưa đi kiểm tra kết quả làm việc của ngươi đâu.

Không phải hắn ta không nghĩ tới chuyện bán nhà trước khi Tống Anh tới lấy, nhưng hắn ta không có lá gan đó!

Đến lúc đó, hắn ta sẽ định cư ở đó luôn, không quay về nữa, tránh bị đại tiên kia bắt lại.

"Xong một nửa..." Ngụy Sài ngượng ngùng cười cười, "Viên quản sự, ta đã làm theo lời ngươi nói, đưa Tống Phúc Sơn vào sòng bạc.

Có 15 lượng là hắn ta có thể tới thành Dung hoặc huyện bên trốn một thời gian.

Căn nhà này rất nhanh sẽ không còn là của hắn ta nữa.

Ngụy Sài nhìn ngó hồi lâu, rốt cuộc đã nhìn thấy Viên quản sự giao dịch với hắn ta ngày ấy.

Thúy Nhan Trai cũng không phải dễ chọc...

Ngụy Sài sợ hãi, không nhịn được mà suy nghĩ cách khiến đại tiên Tống Anh hài lòng.

"Viên quản sự, Tống Phúc Sơn thật sự sẽ tiếp tục cá cược mà! Người nhìn ta là biết!" Ngụy Sài hơi sốt ruột, "Người xem như cứu cái mạng c·h·ó của ta đi! 30 lượng bạc còn lại, ta chỉ lấy một nửa thôi có được không?" Ngụy Sài nói.

Nếu là tiểu nha đầu bình thường, có lẽ hắn ta còn có thể tìm được cách giành về, nhưng nha đầu kia...

Viên quản sự vừa thấy hắn ta thì cau mày: "Làm xong chuyện ta bảo ngươi làm rồi sao?"

Sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

Nhưng Viên quản sự nghe vậy lại cảm thấy Ngụy Sài muốn bội ước.

Chương 483: Đánh đuổi ra ngoài

Tống Anh vẫn rất quan tâm tới danh tiếng của Tống Tuân ở bên ngoài nên cũng khá để tâm chuyện này.

Sau đó, hắn tự chủ động tới thêm một lần, chứng tỏ đã thực sự nghiện cá cược rồi."

"Chuyện chưa làm xong mà đã đòi tiền? Ngươi cảm thấy ta coi tiền như cỏ rác phải không?" Viên quản sự nổi giận.

Dù sao nói ra cũng chưa chắc có người tin, không chừng người ta còn tưởng rằng hắn ta bị thua cược nên phát điên.

"Quản sự! Ôi chao, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi rồi..." Ngụy Sài vội vàng tiến lên.

Ngươi thì hay rồi, còn có mặt mũi tới tìm ta đòi tiền! Người đâu! Đánh đuổi hắn ra ngoài cho ta!" Viên quản sự lập tức hô lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thở dài một hơi, hắn ta nặng trĩu tâm sự, quyết định nghỉ ngơi một ngày.

Việc buôn bán của Thúy Nhan Trai vẫn luôn không tệ nhưng cũng có không ít người đi vào lại bước ra tay không, hẳn là không mua được thứ mình muốn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chắc chắn phải tới dự tiệc, nàng muốn xem thử xem Lục gia có thật sự có yêu quái hay không, tiện thể lên trấn xem Ngụy Sài làm thế nào rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ trước đến giờ, người của Thúy Nhan Trai đều nhìn mặt mà bắt hình dong, thấy người tới ăn mặc xấu xí thì sắc mặt đều trở nên khó coi, không hề nhiệt tình tiếp đón.

Sau khi Tống Anh rời đi, hắn ta mới ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi con hẻm đó, cả người hôi hám, cũng không dám đến gần ai.

Nhớ lại cảnh tượng quỷ dị đó, Ngụy Sài rùng mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mới có mấy ngày? Cho dù có nghiện cá cược thì cũng có thể cai." Viên quản sự hừ một tiếng, "Sao? Ngươi muốn ta đưa trước số tiền còn lại cho ngươi à?"

Hắn ta nghĩ kỹ rồi, nếu Viên quản sự chịu đưa nốt 30 lượng còn lại cho hắn ta thì... hắn ta sẽ chạy trốn thật xa, trốn một thời gian rồi mới quay về!

Do dự hơn nửa ngày, Ngụy Sài quyết định đi vào Thúy Nhan Trai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không phải Ngụy Sài không có bằng hữu trên trấn mà là hắn ta không dám nói chuyện này ra ngoài.

Hơn nữa, cũng có tiền vốn, không chừng vận may gần đây của hắn ta tốt, lập tức kiếm được mấy trăm lượng.

Khi về đến nhà, nhìn hai căn phòng cũ, trong lòng càng đau đớn hơn.

Hôm sau, Ngụy Sài lượn lờ trước cửa Thúy Nhan Trai.

Lời đại tiên nói, không thể không nghe đúng không? Người nọ có thể khiến nhiều đồ đạc như vậy biến mất, lỡ như cũng thần không biết quỷ không hay khiến hắn ta biến mất thì sao?!

Nếu bán thì sẽ bị người của sòng bạc đuổi g·i·ế·t!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 483: Đánh đuổi ra ngoài