Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 310: Một Cánh Bướm, Loạn Luân Hồi
"Kiểm chứng chuyện gì?"
"Các hạ vẫn chưa trả lời ta, ngài gọi Khương mỗ tới đây là để chứng thực điều gì?"
Hắc Bạch Dạ Đế không trả lời thẳng câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại.
"Vì sao Dạ Đế lại nghĩ như thế?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không nghĩ tới, Sát Lục Điện, một tổ chức sát thủ hung danh lan xa, vừa nghe tên đã khiến người sợ mất mật, lại nắm giữ sứ mệnh lớn lao như thế.
Nếu không, hắn cần gì khổ sở kinh doanh thế lực, chiêu binh mãi mã, trực tiếp mượn nhờ lực lượng thần niệm, g·iết tới Đại Nguỵ hoàng cung hay đánh lên các thế lực siêu thoát, c·ướp đoạt Lục Nguyên Châu rồi.
Tương truyền, Bạch Ngọc Kinh tồn tại từ thời thượng cổ tới nay. Cứ cách mỗi ba trăm năm, sẽ có một vị truyền nhân dẫn theo Lăng Hư Kiếm xuất thế.
"Đó gọi là biến số"
Hắc Bạch Dạ Đế đáp:
Hắc Bạch Dạ Đế nói:
"Ngươi không phải là người của thế giới này?"
"Bản toạ không biết, có thể là tốt, cũng có thể là xấu. Nhưng mặc kệ là tốt hay xấu, thì thế giới này vẫn nên cần một cái biến số như vậy..."
Hắc Bạch Dạ Đế lần nữa trầm mặc, tiếp theo nói ra một câu để nội tâm Khương Ly giật mình cả kinh:
Khương Ly híp hai mắt, vươn tay đón lấy, nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là một cái mặt nạ quỷ.
"Chỉ giáo, ngược lại không có, bản tọa mời ngươi tới Sát Lục Điện, là để kiểm chứng một chuyện mà thôi"
"Đúng vậy. Có lẽ ngươi chưa từng nghe qua nhưng thật lâu trước đó, Vũ Giới chúng ta cũng từng có một thời đại huy hoàng. Thời đại đó, Vũ Giới Thần Hoàng thống nhất lục hợp bát hoang, võ học khắp thiên hạ trăm hoa đua nở. Cho đến một ngày, có ngoại địch từ thiên ngoại giáng lâm. Toàn bộ ngũ vực võ phu, dưới sự lãnh đạo của Vũ Hoàng đứng lên chống đỡ đại địch. Cuối cùng mặc dù đẩy lui đối phương, phong ấn giới đạo, nhưng Vũ Giới cũng thất linh bát lạc, vô số cường giả chiến tử"
So với võ giả bình thường mà nói, những võ giả nắm giữ thức hải biến dị, chiến lực cao hơn khá nhiều.
"Nhiều năm trôi qua, các thế lực thời thượng cổ đã diệt sạch gần hết, chỉ còn lác đác vài thế lực tồn tại đến nay, đơn cử là Bạch Ngọc Kinh"
"Không biết Dạ Đế mời Khương mỗ tới đây, là có gì muốn chỉ giáo ư?"
Võ giả tu luyện tinh thần, mở ra thức hải, thì đa phần đều là thức hải thông thường.
Nói đến đây, y dừng lại chốc lát rồi phất tay, từ trong ống tay áo của y, một điểm đen bay ra, bắn về phía Khương Ly.
Ngôn ngữ của y vẫn như cũ uy nghiêm, lại ít đi đôi chút lạnh lùng, nhiều hơn mấy phần hiền lành.
Tiếp theo, Khương Ly giống như nghĩ ra chuyện gì đó, trầm giọng hỏi:
Chương 310: Một Cánh Bướm, Loạn Luân Hồi
Lão ta chính là các chủ của Thiên Nhai Hải Các, Tả Từ.
Hắc Bạch Dạ Đế nói.
Nghe được điều này, lông mày của Khương Ly hơi giãn ra. Lời của Hắc Bạch Dạ Đế khá là trừu tượng, nhưng Khương Ly đại khái có thể hiểu được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thần niệm lạnh lẽo quét tới, lập tức cảm nhận được một luồng tinh thần lực sắc bén như lưỡi đao âm thầm kháng cự lại, dây dưa không ngớt, Hắc Bạch Dạ Đế tựa hồ tương đối giật mình, tiếp theo thoả mãn gật gù. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thiên Mệnh Chi Nhân?"
Ý của đối phương, hắn là một cái biến số, xuất hiện ở Vũ Giới, ảnh hưởng tới sự vận hành bình thường của nơi đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thì ra là vậy!" Khương Ly thì thào, ánh mắt hơi đổi.
Khương Ly lắc đầu, mặc dù hắn đã mơ hồ đoán ra mục đích của Bạch Ngọc Kinh, tựa hồ là tìm kiếm người có thể rút ra Lăng Hư Kiếm, nói đúng hơn là Vũ Hoàng Kiếm. Nhưng hắn chưa nói ra mà âm thầm chờ đối phương giải thích.
"Tả lão đầu không gạt ta, ngươi quả nhiên rất đặc biệt, rất giống trong truyền thuyết người kia"
Nhưng trên thế gian sẽ tồn tại một chút võ giả thức hải biến dị, có người thức hải là biển lửa, có người thức hải là băng tuyết thế giới, có người thức hải là vô tận sa mạc....mà giống như Khương Ly, thức hải là một toà kiếm vực.
Khương Ly nhíu mày hỏi.
"Không cần gò bó như vậy. Ngươi được Tả lão đầu thừa nhận, coi như bản tọa cũng sẽ đối với ngươi khách khí ba phần. Sự tích của ngươi, bản tọa đã nghe qua, nếu chưa tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng, một thiếu niên mười chín tuổi, vẻn vẹn một năm rưỡi đã đột phá tam phẩm Vũ Vương, đồng thời còn sở hữu thần niệm đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu."
"Chuyện Khương mỗ không phải là người của Vũ Giới, vậy thì có gì khác biệt sao?" Khương Ly thắc mắc.
Một đá·m s·át thủ, cả ngày g·iết người lấy tiền thưởng, ở một khía cạnh khác lại đang âm thầm thủ hộ thương sinh, che chở thiên hạ, quả thật khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
"Ngươi không cần khẳng định hay phủ định, bởi vì bản toạ đã tự có đáp án."
Nhưng khoảng cách đến cảnh giới Niệm Như Thác Đổ còn cách xa tít tắp.
"Phía sau Sát Lục Huyết Cảnh, chứa đựng một cái Thiên Môn, hay còn được gọi là Phi Thăng Đài. Vào thời thượng cổ, võ giả chỉ cần đột phá cảnh giới Thiên Nhân liền có tư cách phi thăng lên một trong tam đại thiên giới. Nhưng về sau, phía trên tam đại thiên giới xuất hiện đại khủng bố. Có ngoại địch dựa theo Thiên Môn chui xuống Vũ Giới, tai hoạ thương sinh. Sau khi Vũ Hoàng đánh đuổi ngoại địch, đã đemThiên Môn đều đóng lại, đồng thời bố trí kinh thiên đại trận, phong toả Vũ Giới, đoạn tuyệt liên hệ với bên ngoài"
Khương Ly khẽ trầm ngâm, chốc lát sau liền gật gật đầu, hỏi:
"Tả lão đầu?" Khương Ly nhíu mày, nội tâm không khỏi nghĩ tới thân ảnh một lão đầu lôi thôi lếch thếch, chuyên khi lừa gạt người khác làm niềm vui. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xem ra cần phải một lần nữa đánh giá lại thân phận, thực lực của đối phương rồi. Khương Ly âm thầm đề phòng.
Hắc Bạch Dạ Đế không đáp, xem như ngầm thừa nhận.
"Vậy theo các hạ, biến số là tốt hay xấu?" Khương Ly hỏi.
Mặc dù trong lòng tràn ngập sóng to gió lớn, nhưng sắc mặt Khương Ly vẫn hờ hững như thường, hỏi lại:
So với Khương Ly vượt ra vài đẳng cấp.
Vị Hắc Bạch Dạ Đế ở trước mặt, không những nắm giữ thức hải biến dị, mà thần niệm cũng mạnh mẽ quá đáng, thiếu chút nữa chạm tới cảnh giới Niệm Như Thác Đổ.
Thời gian qua, mượn nhờ Ngũ Sắc Kỳ Thạch không ngừng ôn dưỡng, thần niệm của hắn đã hồi phục được đôi chút, tương đương với thượng phẩm Lạc Sư.
Hắc Bạch Dạ Đế giải thích:
"Những thế lực này tồn tại, đều có mục tiêu và sứ mệnh riêng. Giống như Bạch Ngọc Kinh là tìm kiếm Thiên Mệnh Chi Nhân. Thiên Mệnh Chi Nhân là nhân vật được các vị tiên hiền tiên tri, rằng một khi xuất hiện thì sẽ lần nữa thống nhất Vũ Giới, khôi phục thời đại huy hoàng, đồng thời thay Vũ Giới giải quyết ngoại địch"
Hôm nay Khương Ly vừa vặn gặp phải một người như thế.
Mỗi lần như vậy, tất sẽ nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ.
"Tiếp đó, Vũ Giới cũng bị phong ấn, đoạn tuyệt liên hệ với bên ngoài, Vũ Điện tan rã, dần dần biến mất trong trong thời gian trường hà"
"Ừm!" Khương Ly giương mi, tựa hồ còn chưa hiểu, lại nghe Hắc Bạch Dạ Đế giải thích:
"Vì sao Bạch Ngọc Kinh truyền nhân cứ ba trăm năm mới xuất thế một lần? Mục đích của bọn họ là gì?" Hắc Bạch Dạ Đế hàm hồ nói.
Khương Ly nghe thế, hơi lưỡng lự chốc lát, chợt hỏi:
Khương Ly gật gù. Bạch Ngọc Kinh đại danh đỉnh đỉnh, hắn tự nhiên là biết đến. Thậm chí thời gian trước, hắn từng gặp mặt trực tiếp với truyền nhân đương đại của thế lực truyền kỳ này.
"Một cánh bướm, loạn Luân Hồi?"
Cũng bởi vì thế, số lượng võ giả sở hữu thức hải biến dị vô cùng ít ỏi, vạn người chọn một.
"Bọn họ đang tìm Thiên Mệnh Chi Nhân" Hắc Bạch Dạ Đế nói.
Khương Ly thì thào.
"Hiện tại gặp mặt, ta mới biết, ngươi so với đồn đãi càng thêm khó lường"
Khương Ly nói:
"Đúng vậy, một phương thế giới không ngừng Luân Hồi, nếu chẳng có gì thay đổi, thế giới đó sẽ tiếp tục vận hành theo phương thức mà nó đã vận hành từ trước đến nay. Nhưng bỗng một ngày, xuất hiện một con bướm vỗ cánh, thay đổi một vài thứ, dần dần sẽ ảnh hưởng tới sự vận chuyển của toàn bộ thế giới"
Vị Tả các chủ kia, thế nhưng là một vị Thiên Nhân cường giả, nhưng nghe ngữ khí của Hắc Bạch Dạ Đế tựa hồ không quá mức câu nệ Tả Từ, giống như người cùng trang lứa.
"Đại đạo có năm mươi, thiên diễn bốn chín, điểm còn lại gọi là biến số. Ngươi có tin một cánh bướm có thể loạn Luân Hồi không?" Hắc Bạch Dạ Đế nói.
Khương Ly hỏi.
"Ngươi biết Bạch Ngọc Kinh chứ?"
"Sát Lục Điện cũng là một thế lực tồn tại từ thời thượng cổ sao?"
"Là Tả tiên sinh nói với ngài?"
"Thứ này tặng cho ngươi. Nắm giữ nó, người chính là Sát Lục Điện Phó Điện Chủ"
Hắc Bạch Dạ Đế không đáp, tựa hồ đang trầm tư, thật lâu sau, y mới nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm thấp, t·ang t·hương:
"Sứ mệnh của Sát Lục Điện là thủ hộ Sát Lục Huyết Cảnh"
"Xem như thế đi" Hắc Bạch Dạ Đế bâng quơ đáp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.