Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 309: Thất Tinh Đảo, Lục Đại Dạ Đế
"Theo ta!"
Nghe được âm thanh này, hai cỗ thi khôi lập tức dừng mọi cử động, không còn công kích Khương Ly.
Khương Ly lướt qua hai hàng mười cụ thi khôi, bước vào nội điện.
Y sao có thể không kinh hoảng chứ.
Sau khi giới thiệu mấy câu, Phá Quân tiếp tục chống sào, chèo thuyền về phía hòn đảo thứ sáu mà đi.
Phá Quân một bên dẫn Khương Ly đi tới gần mép sông, một bên giải thích.
Phía trước xuất hiện một cái bến nhỏ, trên mặt nước trôi lơ lửng một con thuyền gỗ.
Đập vào mi mắt là một vùng thế giới lượn lờ sắc đỏ, mang theo vô tận huyết khí.
"Dừng tay!"
Phía trong hành cung trầm mặc chốc lát, rồi tiếp tục vang lên âm thanh.
Trong nháy mắt, biểu hiện của Phá Quân lập tức căng thẳng tới cực điểm, mơ hồ mang theo vài tia sợ hãi, kiêng kỵ, vội vàng ôm quyền.
Thuyền gỗ dừng ở sát mép sông, hai người còn chưa kịp lên bờ, thì đã có hai đạo khí tức mênh mông lạnh lẽo đột nhiên giáng tới, khoá chặt lấy cả Khương Ly lẫn Phá Quân.
Âm thanh trúc trắc, lạnh lùng vừa truyền tới, phía trước mặt Khương Ly liền xuất hiện hai bóng người một trắng một đen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần trước ở trong Thánh Hoả Quật tại Đúc Khí Tông, hắn từng bắt gặp qua, vì sao ở đây cũng có một tấm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Muốn đi qua Huyết Hà, cần mượn mộc thuyền. Ngươi cứ vào trong khoang thuyền chờ đợi, lão phu tự mình đưa ngươi qua sông, trong lúc đó không thể bị phân tâm chút nào, nên ngươi không được phép quấy rầy lão phu, bằng không thuyền chìm xuống Huyết Hà, hai người chúng ta không ai có thể sống sót"
Hắn không dự định cùng lão ta c·hết ở bên trên Huyết Hà.
Ánh mắt bỏ qua Phá Quân, rơi vào trên người Khương Ly, tiếp theo sát cơ khẽ động.
"Nơi đây tên Sát Lục Huyết Cảnh, chính là cấm địa của Sát Lục Điện chúng ta, xem như một chỗ thượng cổ di tích, cực kỳ nguy hiểm. Vì thế ngươi tốt nhất chớ nên làm chuyện yêu thiêu thân gì"
Nội điện mười phần quạnh quẽ, hai bên vách tường treo từng chiếc đèn lồng lưu ly rũ xuống, toả ra ánh sáng mờ mờ.
Hắn không dám chần chờ, cương khí phồng lên, dự định dùng Kim Quang Thuấn trốn chạy.
Khương Ly nghe thế đưa mắt nhìn sang Phá Quân, người sau nghiêm nghị gật đầu, hắn mới ôm quyền.
Thuyền gỗ di chuyển chừng nửa ngày, Khương Ly đi ra khoang thuyền liền nhìn thấy có bảy hòn đảo trôi nổi giữa Huyết Hà, tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Hơi thở kia, rõ ràng đã đạt tới cấp độ nhị phẩm Vũ Tôn.
Như vậy cộng lại, một toà Vũ Khúc Cung nho nhỏ, liền có mười hai cụ Vũ Vương khôi lỗi trở lên trấn thủ.
Nhìn thấy dòng chữ cổ khắc trên bia đá, tầm mắt của Khương Ly lập tức co rụt lại, bởi vì, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tấm bia đá có khắc dòng chữ như vậy.
"Vũ Tôn cảnh thi khôi" Khương Ly cũng âm thầm cả kinh.
"Hòn đảo kia là Thiên Cơ Đảo, bên trên xây dựng Lộc Tồn cung, từ lúc tam đại Dạ Đế vẫn lạc, cung này bỏ hoang"
Nhị phẩm Vũ Tôn, đặt ở toàn bộ Vũ Giới chính là nhân vật hàng đầu. Lại có dạng cường giả gì có thể đem bọn họ luyện chế thành khôi lỗi.
Bên bờ Huyết Hà, dựng thẳng một tấm bia lớn, mặt trước khắc chìm dòng văn cổ lão:
Vừa vào trong cung điện, có một luồng lực lượng cấm bay tuyên cổ trường tồn, hướng về phía Khương Ly mạnh mẽ trấn áp tới.
Bảy hòn đảo sắp xếp theo hình Bắc Đẩu Thất Tinh.
Sàn nhà của Vũ Khúc cung cực kỳ lạnh lẽo, dọc theo bàn chân tràn khắp toàn thân như muốn đem Khương Ly đông cứng.
Lúc cả hai vừa tiến vào thì cửa ánh sáng màu máu cũng từ từ biến mất.
"Sông này gọi là Huyết Hà, vắt ngang Sát Lục Huyết Cảnh, coi như nhị phẩm Vũ Tôn cũng không thể ỷ vào tu vi cao thâm mà từ mặt sông lướt đi qua. Mạnh mẽ lướt qua, liền sẽ chìm vào đáy sông vẫn lạc." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Phá...Quân..."
Phá Quân đứng ở bên cạnh Khương Ly lập tức hướng về phía Vũ Khúc Cung cung kính ôm quyền.
Chương 309: Thất Tinh Đảo, Lục Đại Dạ Đế
Lại đi chừng một khắc, Khương Ly mới từ ngoại điện đi tới trước nội điện.
Nơi đây hẳn là một chỗ bí cảnh, diện tích rộng bao nhiêu, Khương Ly không rõ ràng lắm, nhưng tựa hồ cực kỳ rộng lớn.
Thần niệm quét qua thân, nội tâm Khương Ly lập tức co rụt, bởi vì thần niệm của đối phương thình lình còn cao hơn hắn một bậc, hơn nữa bên trong thần niệm kia còn ẩn chứa hàn khí c·hết chóc, hiển nhiên là một loại thần niệm dị biến.
Khương Ly thì thào, khí huyết hơi động, đem hàn khí hoá giải.
Khương Ly cũng tiến lên thuyền, chui vào trong khoang nhỏ, nhắm mắt nhập định.
"Được!"
Hắc Bạch Dạ Đế!
Bên ngoài nội điện, có mười bộ khôi lỗi đứng hầu, tu vi thấp nhất cũng là tam phẩm Vũ Vương, tu vi cao nhất chính là hai bộ Vũ Tôn thi khôi mà hắn gặp ở bên ngoài, đạt tới nhị phẩm Vũ Tôn.
Hai tên Vũ Tôn cường giả, một trắng một đen này, căn bản không phải người sống, mà là thi khôi.
Hai tên thi khôi đồng thời phát động sát cơ, lập tức nội tâm Khương Ly bay lên một luồng nguy cơ sinh tử.
Nhị phẩm Vũ Tôn, mặc dù chỉ là khôi lỗi, cũng không phải hắn hiện tại có thể đối địch, chỉ có thể trốn.
Trong nháy mắt, một đạo thần niệm rét lạnh tràn ra, hướng về phía Khương Ly quét tới.
"Người tới. . .người...phương nào. . ."
"Hòn đảo kia là Thiên Tuyền đảo, bên trên xây dựng Cự Môn cung, từ lúc nhị đại Dạ Đế vẫn lạc, cung này bỏ hoang"
Khương Ly không nói một lời, thần niệm âm thầm tản ra lặng lẽ đánh giá bốn phía.
Phá Quân cầm gậy trúc, đứng ở trên đầu thuyền, nhìn lướt qua Khương Ly một chút, rồi không chế thuyền gỗ, hướng về bờ bên kia mà đi.
"Ngươi chính là Khương Ly? ngươi có thể một mình vào cung gặp ta"
Khí tức của người đối phương hung lệ mà lạnh lẽo, Khương Ly vừa tiếp cận chừng năm trượng, đã cảm thấy lạnh buốt tâm gan.
Ngay lúc hắn vừa chuẩn bị bỏ chạy, thì một đạo âm thanh trầm thấp lại uy nghiêm, như gần như xa truyền tới.
Xem ra vị đương đại Dạ Đế này, không đơn giản như hắn tưởng tượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Ly lần nữa ôm quyền hành lễ.
Khương Ly cũng không dám thất lễ, ôm quyền nói:
Hai tên Vũ Tôn cảnh thi khôi cẩn thận đánh giá Phá Quân, tựa hồ đối với y có chút ấn tượng.
Nói xong, y chỉ về phí hòn đảo thứ hai nói:
Khương Ly nhíu mày, còn chưa kịp định thần, thì chính giữa tế đàn đột nhiên xuất hiện một cái cửa ánh sáng màu máu hình bầu d·ụ·c, bên trong cửa ánh sáng có một cái Huyết Hà kéo dài không phần cuối.
"Tại hạ Khương Ly gặp qua Hắc Bạch Dạ Đế"
Khương Ly nhíu mày, thu hồi Kim Quang Thuấn mà chậm rãi đi bộ tiến vào sâu bên trong hành cung.
"Hỏi thế gian, ai có thể nghịch trần?"
Phá Quân bước lên trên thuyền, cầm lấy sào trúc, tiếp tục dặn dò.
Hoàn toàn ăn đứt hết thảy nhị phẩm, nhất phẩm thế lực ở Đại Nguỵ Vương Triều.
Phá Quân nhìn về phía cửa ánh sáng trước mặt, biểu hiện âm trầm, thấp giọng, tiếp theo dẫn đầu bước vào bên trong.
"Ra mắt Dạ Đế!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Ly không nói gì, lầm lũi đi theo.
"Thiên sương hàn khí?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế là dưới ánh mắt soi mói của Phá Quân, Khương Ly hoá thành một đạo kim quang, lướt qua trắng đen nhị khôi, hướng về phía Vũ Khúc cung mà bay đi.
Chừng hai khắc đồng hồ, rốt cuộc tới gần Khai Dương đảo.
"Thuộc hạ Phá Quân ra mắt Dạ Đế"
"Sát Lục Điện ta thành lập từ trước đến nay đã có sáu đời Dạ Đế. Tứ đại Dạ Đế ngụ ở Văn Khúc cung, Thiên Quyền đảo. Ngũ đại Dạ Đế ngụ ở Liêm Trinh cung, Ngọc Hành đảo. Mà đương đại Dạ Đế, ngụ ở Vũ Khúc cung, Khai Dương đảo"
Ở phía cuối của nội điện, có một người đàn ông đang đứng lặng lẽ, người nọ mặc áo choàng dài kín mít, không rõ hình dáng, bởi vì y quay lưng về phía cửa chính, chỉ thấy ở hai bên hông y dựng đứng hai thanh kiếm cổ, một thanh màu trắng, một thanh màu đen.
"Người này ngược lại thức thời, cũng tốt, đỡ khiến lão phu phân tâm. Bên trên huyết hà, là không cho phép nửa điểm qua loa, một khi ra cái gì ngoài ý muốn, kết cục chỉ có một con đường c·hết...."
Sát Lục Huyết Cảnh?
Nhìn thấy Khương Ly đi ra, Phá Quân liền dừng lại động tác chèo thuyền, chống gậy trúc xuống đáy nước, vươn tay chỉ về một tòa hòn đảo ở gần nhất nói:
"Đó là Thiên Xu đảo, bên trên xây dựng một tòa hành cung tên là Tham Lang, là hành cung của sơ đại Dạ Đế, từ lúc sơ đại Dạ Đế vẫn lạc, cung này bỏ hoang"
Bọn họ linh trí không cao, chỉ tuân theo mệnh lệnh làm việc, nếu nói sai một câu, tất sẽ bị bọn chúng tiêu diệt.
"Ta chính là trưởng lão của Sát Lục Điện, Phá Quân, có việc cầu kiến Dạ Đế, kính xin hai vị bẩm báo cho"
"Ngoại giới chi dân, đáng g·iết!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.