Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 151: Ngươi Nghĩ Bổn Toạ Có Dám Không?
Thế gian hoả diễm, nhất chuyển đến tam chuyển là Phàm hoả, tứ chuyển đến ngũ chuyển là Chân hoả, lục chuyển đến bát chuyển là Vương hoả, mà cửu chuyển trở lên chính là Đế hoả.
Dương Kiếm Chi nuốt một ngụm nước miếng, gã sở dĩ dám ra tay với Tào Uyển Thanh, là bởi vì biết rõ, dù Tào Bang phát hiện chuyện này, thậm chí đen đủi bị bắt được, thì vì lợi ích, cũng như tính mạng của bản thân, gia đình, bọn họ nhất định sẽ nhẫn nhịn, cùng lắm thì cho hắn ăn một chút đau khổ rồi thả người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Dõng dạc" Coi như tượng đất cũng có ba phần hoả khí, há là con người, Bùi Tuyên sắc mặt xanh mét, vỗ bàn quát to.
Khương Ly gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Thứ này mặc dù là bệnh nan y, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể cứu chữa, yêu cầu một viên thập phẩm Thuần Dương Đan, hoặc một vị Thiên Nhân cường giả hỗ trợ đả thông kinh mạch" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tam Âm Tuyệt Mạch?" Tào Uyển Thanh hô khẽ, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy cái tên này, nhưng nhớ lại kết luận của những vị thầy thuốc từng giúp nàng kiểm tra bệnh tình ngày trước. Nói rằng, mười hai đường chính kinh trong cơ thể nàng, có ba đường kinh mạch bẩm sinh bị hàn khí xâm nhập mà tắc nghẽn, lâu dần hàn khí liên tục sinh sôi, chạy xuống đan điền. Gọi là Tam Âm Tuyệt Mạch tựa hồ rất chuẩn xác.
Lúc Khương Ly trở lại trước cửa thư phòng, thì đại chiến đã kết thúc từ lâu.
Khương Ly giải thích: "Tuyệt mạch là một loại bệnh nan y bẩm sinh do kinh mạch trong cơ thể bị tắc mà tạo thành, loại bệnh nan y này cũng phân nặng nhẹ, có tam, lục, cửu ba loại. Nữ tử thuần âm, thập nhị chính kinh trong cơ thể gọi là âm mạch. Nên nếu gặp phải kỳ bệnh sẽ gọi là tam âm tuyệt mạch, lục âm tuyệt mạch, cửu âm tuyệt mạch.
"Bang chủ hôm nay bị kinh sợ như vậy, nên trở về nghỉ ngơi sớm. Những chuyện khác giao cho ta"
"Diệp phó bang chủ...." Bùi Tuyên cũng định khuyên can, đã thấy Khương Ly nhàn nhạt liếc qua, lão vội vàng ngậm miệng.
Điều ấy, để cho nội tâm Khương Ly khẽ động, hình như có điều suy nghĩ.
Tiêu Thiên Thu, một trong ba vị Vũ Đế của Đại Nguỵ Vương Triều, toạ trấn Thái Nhất Tông, trấn áp giang hồ năm mươi năm.
Sáu tên này cả gan xông vào Tào Bang, muốn b·ắ·t· ·c·ó·c bang chủ, bị bắt giữ vẫn còn ngang ngược càn rỡ, quả thật không đem bọn họ để vào trong mắt.
"Là bệnh gì?"
Khương Ly hừ, phân phó: "Đem hắn kéo ra ngoài băm nhỏ cho c·h·ó ăn"
Tào Uyển Thanh hít sâu một hơi, do dự đôi chút lại hỏi: "Tam Âm Tuyệt Mạch có thể chữa khỏi được không?"
Tào Uyển Thanh nở nụ cười nói: "Tiểu nữ vốn đã dự định chịu c·h·ế·t, hiện tại có cơ hội sống sót, ta không ngại đánh cược một lần, mời công tử giúp ta"
"Có thuộc hạ!" Thiết Khai Sơn vội vàng tiến lên một bước, cười ngoạn vị nhìn gã hộ vệ kia, tiếp theo vươn bàn tay to như cái quạt bồ, túm lấy cổ áo đối phương, xách ra ngoài, tiếp theo đó là một tràng tiếng kêu thảm thiết vang vọng màn đêm.
Sáu người Dương Kiếm Chi bị trói gô thành bánh chưng, ném ở giữa Tụ Nghĩa Sảnh.
Tào Uyển Thanh chờ đợi hồi lâu, vẫn chưa thấy hắn có động tác, mí mắt run run, từ từ mở mắt ra, ngượng ngùng hỏi.
Khương Ly gật gù.
"Hic" Tào Uyển Thanh nở nụ cười chua xót, thập phẩm Thuần Dương Đan là loại đan dược gì, nàng chưa từng nghe qua, nhưng thập phẩm hẳn là quý giá hơn cửu phẩm Đế đan chứ? Đừng nói thập phẩm đan dược, coi như thất phẩm thánh đan nàng cũng không dám mơ ước đấy. Còn như tìm một vị Thiên Nhân cường giả trợ giúp nàng đả thông kinh mạch, càng thêm viển vông. Nghĩ tới đây, sắc mặt của nàng cũng thản nhiên hơn phần nào.
Nhất thời, sắc mặt bọn họ trở nên xoắn xuýt, tiến thoái lưỡng nan.
Tam chuyển thượng phẩm Phàm hoả, nếu đặt ở Vũ Giới thì tương đương với cửu phẩm dị hoả, sở hữu sức mạnh không thua kém một vị nhất phẩm Vũ Đế.
"Xem như vậy đi, chỉ là ta không rõ, phương pháp ấy có tác dụng hay chăng?"
"Công tử nhà ta là đệ tử dòng chính của Dương thị, cũng là con trai thứ ba của Dương Minh Công, các ngươi chỉ cần động đến một sợi tóc của hắn, thì trong vòng ba ngày Tào Bang tất sẽ tuyệt diệt, các ngươi có tin hay không?"
Hoả diễm đến cấp độ này, đã có linh tính nhất định, người bình thường quyết không thể nào thu phục được chúng.
"Ngươi nghĩ bổn toạ có dám không? Thiết Khai Sơn!"
Mà ở Đại Nguỵ Vương Triều, nhất phẩm Vũ Đế lại sở hữu dị hoả cường đại, chỉ có một người duy nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì vậy, có thể nắm giữ cấp bậc hoả diễm như thế, ở toàn bộ Vũ Giới tính ra cũng không nhiều.
"Được, làm phiền Diệp phó bang chủ rồi" Tào Uyển Thanh cười hì hì nói.
Luồng suy tư bị đánh gãy, Khương Ly bừng tỉnh, tiếp theo nghiêm túc nói: "Tại hạ biết quái bệnh mà cô nương gặp phải là gì rồi"
"Diệp phó bang chủ"
Chính là Thái Nhất Tông tông chủ, Tiêu Thiên Thu!
"Sẽ là hắn sao?" Khương Ly nhíu mày, tỉ mỉ quan sát tia hoả diễm đang lơ lửng ở giữa đan điền thiếu nữ, bên trên hoả diễm cũng không có bất kỳ ấn ký nào, hơn nữa, bởi vì nó tồn tại ở trong người Tào Uyển Thanh nhiều năm, dần dần trở thành một bộ phận của nàng.
"Nếu chúng ta không thả các ngươi ra, thì sẽ thế nào?"
Khương Ly gật đầu xem như hoàn lễ, tiếp theo đi tới trước mặt gã hộ vệ kia, hỏi lại lần nữa:
"Nếu không thì thế nào?" Gã hộ vệ còn chưa nói xong, thì bên ngoài Tụ Nghĩa Sảnh chợt truyền tới một âm thanh lạnh lùng.
Dương Kiếm Chi quần áo rách rưới, đầu tóc rối bời. Nhưng thần sắc vẫn tương đối bình thản, ngẩng đầu liếc Bùi Tuyên một chút, không đáp, mà lão giả họ Trịnh, trước ngực có một vết kiếm dài, máu tươi còn chưa khô, đã trọng thương nửa tỉnh nửa mê.
Chương 151: Ngươi Nghĩ Bổn Toạ Có Dám Không?
Khương Ly vỗ vỗ bàn tay của nàng nói: "Chớ nên gấp gáp, Khương mỗ cần phải trở về nghiên cứu kỹ càng. Hiện tại, ta phải đi xử lý mấy con chuột nhỏ trước đã"
"Tam Âm Tuyệt Mạch!"
Những người khác cũng không dám xen mồm. Khương Ly thì nhàn nhã đi tới trước mặt Dương Kiếm Chi, cười nhạt nói:
"Hắn thật sự dám!" Không chỉ Dương Kiếm Chi, tất cả mọi người ở trong Tụ Nghĩa Sảnh đều kinh dị nhìn về phía Khương Ly.
"Ngươi dám!" Đang nhắm mắt dưỡng thần Dương Kiếm Chi đột nhiên mở mắt, trừng trừng nhìn Khương Ly.
Tụ Nghĩa Sảnh đèn đuốc sáng trưng, không khí túc sát, tất cả cao tầng Tào Bang đều có mặt đông đủ, hai mắt đỏ bừng, giận dữ mà nhìn hằm hằm mấy người Dương Kiếm Chi.
"Dương công tử, ngươi không định cho lão phu một lời giải thích sao?" Bùi Tuyên lạnh lùng hỏi.
Bình thướng, tam âm tuyệt mạch sẽ phát bệnh ở độ tuổi hai mươi bảy, lục âm tuyệt mạch thì bệnh phát ở tuổi mười tám, còn cửu âm tuyệt mạch thì khi chín tuổi đã phát bệnh, một khi phát bệnh, dù cho đại la thần tiên cũng không cứu nổi, hơn nữa bởi vì kinh mạch tắc nghẽn, máu huyết lưu thông khó khăn, thể cốt yếu đuối, dẫn đến không thể tu luyện võ công."
Lại nghe Khương Ly nói tiếp: "Nếu là trường hợp bình thường, thì chỉ có hai phương pháp kia, nhưng với trường hợp của Tào tiểu thư, Khương mỗ ngược lại có một ý tưởng"
Đối mặt với ánh mắt sắc bén như lưỡi đao của Khương Ly, người kia sắc mặt cương cứng tại chỗ, đâu còn vẻ hung hăng kiêu ngạo ban nãy, mà lời nói cũng bị tắc ở cổ họng, chẳng dám nói ra.
Mấy tên cao tầng khác cũng từng người lấp loé sát khí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"A! Khương công tử có phương pháp trị bệnh?" Hai mắt Tào Uyển Thanh sáng rực nhìn hắn, tràn ngập chờ mong. Nếu được sống, ai lại muốn c·h·ế·t sớm cơ chứ?
Người vừa lên tiếng, không ai khác chính là Khương Ly. Đám cao tầng Tào Bang thấy hắn xuất hiện, đều nhẹ nhàng thở một hơi, vội vàng ôm quyền chào hỏi.
Bọn họ thật sự đem đối phương kém g·i·ế·t, hoặc đánh cho tàn phế, nhất định sẽ chọc giận Dương thị. Không cần đại quân áp cảnh, chỉ cần cử tới một vị Vũ Vương, liền có thể huỷ diệt toàn bộ Tào Bang rồi.
Nam tử thì ngược lại, thập nhị chính kinh trong cơ thể gọi là dương mạch. Nếu gặp phải kỳ bệnh sẽ gọi là tam dương tuyệt mạch, lục dương tuyệt mạch, cửu dương tuyệt mạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nói như vậy, tiểu nữ thật chỉ còn sống được thêm mười năm nữa sao?" Tào Uyển Thanh khẽ hỏi.
Ai ngờ tới, lại nhảy ra thằng điên.
Lời nói vừa rơi xuống, lập tức toàn bộ Tụ Nghĩa Đường trở nên vô cùng quỷ dị.
Người kia thấy thế thì cười lạnh: "Các ngươi tốt nhất đem chúng ta thả ra, chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, nếu không..."
Kẻ này thật sự dám g·i·ế·t hắn, không hề kiêng kỵ gì cả.
"Khương công tử thấy sao?"
"Ra mắt Diệp đại nhân"
Nhìn đám cao tầng Tào Bang giận dữ như muốn ăn thịt người. Gã hộ vệ kia như cũ không hề sợ hãi, mà cao giọng:
Nghe lời của đối phương, đám người Bùi Tuyên giống như bị xối một gáo nước lạnh, đều sững sờ tại chỗ. Phải rồi, Dương Kiếm Chi mặc dù đáng c·h·ế·t, nhưng thân phận của hắn còn ở đó.
Dương Kiếm Chi không thèm trả lời, một tên hộ vệ hừ lạnh nói: "Thiếu chủ nhà ta làm việc, cần gì giải thích với ngươi, ngươi lại là cái thá gì"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.