Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: Tào Bang

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Tào Bang


“Bang chủ, Đúc Kiếm Sơn Trang bên kia có tin tức”

Cho đến hiện tại, bang chúng đã vượt qua một vạn, người đông thế mạnh, cao thủ nhiều như mây.

Hồi lâu, mới cảm thán nói:

Bởi vì hôm nay, Trần viện trưởng sẽ tự mình đứng lớp, dạy học, nên khắp thành từ phú gia công tử cho đến hàn môn thư sinh đều nhao nhao đến dự thính.

Chương 34: Tào Bang

“Công tử, ngươi tỉnh rồi!” Một giọng nói trong vắt vang lên từ bên cạnh.

“Khặc khặc, Vũ Dương Tông ăn phải quả đắng, trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Đáng đời!”

Trong lúc hỏi, ánh mắt sắc bén của y nhìn chằm chằm gã bang chúng, để người sau run lẩy bẩy, cắn răng đáp:

Nơi đây là trụ sở của một trong bốn thế lực lớn nhất Thanh Hà Quận, Tào Bang.

“Ngươi đã b·ất t·ỉnh ba ngày ba đêm rồi”

“Kết quả thế nào?”

Khương Ly cười nhẹ, vươn tay xóa đi nước mắt bên gò má thiếu nữ, ôn nhu nói.

Trong lòng cười khổ một tiếng, thật lâu rồi hắn mới trải qua cảm giác trọng thương đến b·ất t·ỉnh nhân sự. Trước kia ở Đông Hoang, sở hữu Bất Diệt Đạo Ý, trừ phi là thương thế chí mạng, nếu không chỉ cần đơn giản điều động Đạo Ý liền có thể chữa khỏi trong thời gian ngắn.

Bố Hải Khẩu nằm ở hạ lưu lưu vực sông Ngân Giang, là một vùng đồng bằng rộng lớn, đất đai màu mỡ, dân cư đông đúc. Bố Hải Khẩu bến tàu, quanh năm thuyền bè tấp nập, thương nhân tới lui ngược xuôi.

Lão Hoàng gật đầu, đem trận chiến ở Đúc Kiếm Sơn Trang một năm một mười kể ra, mà Trần phu tử nghe như si như say.

Tào Bang nhân cơ hội ấy mà nổi lên thay thế Huyền Vũ Bang trở thành kẻ thống trị của Bố Hải Khẩu.

Tào Vũ Sinh nhíu nhíu mày, có chút nghi ngờ hỏi:

Hai bên đại sảnh xếp thành hai hàng ghế dựa, mỗi hàng ngồi đấy ba người, năm nam một nữ, trên thân tỏa ra khí huyết cuồn cuộn.

Tào Vũ Sinh nghe vậy thì gật gật đầu, đồng tình với ý kiến của người đàn ông trung niên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ồ” Trần phu tử đến đây liền mở bừng hai mắt, hứng thú nhìn chằm chằm lão ta.

Tào Vũ Sinh mở hé hai mắt, thản nhiên hỏi:

Tiếp đó, lại có một vị đường chủ khác đứng dậy hỏi: “Tông chủ, sinh ý giữa chúng ta với Đúc Kiếm Sơn Trang còn làm nữa sao?”

“Hắc, Đúc Kiếm Sơn Trang g·iết c·hết đám Doanh Thắng, đây chính là triệt để đắc tội với Vũ Dương Tông, lão tử không tin Triệu Vô Cực sẽ để im bỏ qua. Hơn nữa, các vị đừng quên, sau lưng Vũ Dương Tông còn có phủ Thái Thú hậu thuẫn. Lão phu xem ra, Đúc Kiếm Sơn Trang chỉ sợ không nhảy nhót được thêm mấy ngày”

“Là Lục Liễu sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tào Vũ Sinh chậm rãi xoay tròn thiết cầu trong tay, trầm giọng hỏi: “Tin tình báo chư vị đã xem qua, hiện tại các ngươi nói xem, sắp tới chúng ta phải làm gì?”

“Ngươi nói rõ một chút”

Năm năm trước, bang chủ Tào Bang Tào Vũ Sinh chiếm được cơ duyên to lớn, đột phá ngũ phẩm đỉnh cao, lại rộng lượng chiêu mộ không ít võ lâm nhân sĩ về dưới trướng. Thế lực của Tào Bang ngày càng mở rộng.

“Ừm!” Khương Ly gật đầu chống tay đứng dậy, Lục Liễu bên cạnh vội vàng đỡ hắn.

Lúc này, từ bên ngoài sảnh đường, có một gã bang chúng hớt hải chạy vào cung kính bẩm báo.

“Lão Hoàng, sắp xếp đồ đạc, vài hôm nữa chúng ta đến Đúc Kiếm Sơn Trang một chuyến.”

Tào Vũ Sinh không nói gì, điều động nội khí hóa thành một cơn gió đem cuộn giấy túm tới trong lòng bài tay, chầm chậm quan sát.

“Kết quả vô cùng ngoài ý muốn, lão Hoàng ta chưa kịp xuất thủ, thì Vũ Dương Tông nhân mã đã bị diệt”

Bấy giờ, Tào Vũ Sinh ngồi ở trên chủ vị chợt ho khan một tiếng, tất cả mọi người lập tức im hơi lặng tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía y.

Đi ra bên ngoài sân, nhìn thấy mặt trời đã lên cao, Khương Ly thở dài.

Bên trong nội viện, Trần phu tử ung dung nằm phơi nắng trên ghế dựa, lâu lâu nhấp một ngụm trà, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã.

Nhìn kỹ, đó là một lão đầu mặc áo xám đã sớm sờn vai, đầu tóc lấm tấm bạc.

“Được!”

“Công tử thấy trong người thế nào?” Lục Liễu dịu đàng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gã nói rồi, lấy ra một cuộn giấy, kính cẩn nâng lên trên đầu.

“Sắp tới, thiên hạ chẳng mấy chốc sẽ phân loạn, nên theo thuộc hạ thấy, chúng ta vẫn nên tạm thời án binh bất động, tọa sơn quan hổ đấu. Chờ những thế lực kia đánh nhau kịch liệt, tốt nhất lưỡng bại câu thương, mới thò tay vào thu lợi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Liễu lắc đầu: “Vũ Dương Tông không có động tĩnh, ngược lại có mấy cái thế lực tới bái phỏng chúng ta. Do trang chủ tự mình tiếp đón”

Đám đường chủ thay nhau đọc tin tình báo, chốc lát, toàn trường trở nên im ắng.

“Thiên chân vạn xác, tin tức này là do Triệu đầu lĩnh của Thám Báo Đường truyền về, hơn nữa còn có mô tả chi tiết trận chiến hôm qua, mời bang chủ cùng các chư vị đường chủ nhìn qua”

“trở về rồi sao?” Trần phu tử không hề mở mắt, lên tiếng hỏi.

Đại Ngụy Vương Triều cương vực rộng lớn thênh thang, thiên tài yêu nghiệt càng nhiều như cá diếc sóng sông. Có thể vượt cấp g·iết địch cũng không phải không có, nhưng mà khủng bố như Khương Ly thì đúng là hiếm gặp.

“Đã trở về!” Lão đầu cung kính đáp.

Hồi lâu, y mới trầm ngâm, đem cuộn giấy vứt cho một vị lão giả ngồi ở đầu hàng ghế bên trái.

Khương Ly cảm nhận một chút tình trạng cơ thế mình, cười nhẹ bảo: “Chỉ là chút v·ết t·hương ngoài da mà thôi. Hôm trước là ta thoát lực nên mới ngất xỉu”

Đúc Kiếm Sơn Trang, Khương Ly chầm chậm mở mắt, liền thấy mình đang nằm ở trong tiểu viện, toàn thân bị băng bó kín mít.

“Hậu sinh khả úy, xem chừng là Trần mỗ đánh giá thấp vị Khương tiểu hữu kia rồi”

Đám đường chủ ngươi một lời, ta một lời, chốc lát toàn bộ sảnh đường ồn ào náo nhiệt.

Lão hoàng gật gù, phải thú nhận ngay cả lão ta đến bây giờ cũng chưa hết rung động.

“Làm, tại sao không làm? toàn bộ Thanh Hà Quận cũng chỉ có vài ba cái luyện khí thế gia như thế, cũng không thể nhập hàng từ nơi khác. Cho nên trừ khi Đúc Kiếm Sơn Trang bị diệt, trước đó giao dịch vẫn tiến hành như cũ”

Lục Liễu nghe vậy, thở dài một hơi.

Khục!

“Hả!” Gã bang chúng vừa nói xong, không khí của Tụ Nghĩa Đường bỗng chốc trở nên cực kỳ vi diệu.

So với các môn phái, gia tộc khác thì Tào Bang tương đối sinh sau đẻ muộn, từ lúc thành lập đến giờ chỉ vẻn vẹn gần hai mươi năm.

“Tình huống thế nào?”

“Rõ!”

Bỗng nhiên, từ bên ngoài tường viện có một đạo thân ảnh xuất hiện, xông đến bên cạnh ông ta.

Tào Bang Tụ Nghĩa Đường, bang chủ Tào Vũ Sinh ngồi ở trên ghế bành, tay phải cầm ba viên thiết cầu, không ngừng đảo loạn.

Hoàng lão đầu sở dĩ chạy đến bên ngoài Đúc Kiếm Sơn Trang, vốn là phụng mệnh của Trần phu tử. Nếu thấy Khương gia không chống lại, liền xuất thủ giúp đỡ, tối thiểu nhất là cứu Khương Ly một mạng.

Trong sáu vị đường chủ, một lão giả nhếch miệng cười trên nổi đau của người khác nói.

Khương Ly quay đầu nhìn sang, đập vào mắt là một vị thiếu nữ mặc áo xanh, khuôn mặt xinh đẹp. Thiếu nữ thấy hắn tỉnh lại, mừng đến phát khóc, kêu lên.

……….

…….

“Doanh Thắng cái thằng này lão thân là biết tới, thực lực mạnh mẽ không phải hạng xoàng xĩnh, bây giờ lại vẫn lạc ở Đúc Kiếm Sơn Trang. Có thể thấy, thực lực của Đúc Kiếm Sơn Trang, so với chúng ta tưởng tượng còn mạnh hơn rất nhiều, cần phải trọng tâm chú ý.”

Lúc ban đầu, chủ nhân của Bố Hải Khẩu cũng không phải Tào Bang mà là một phương thế lực khác gọi là Huyền Vũ Bang. Đáng tiếc khoảng mười năm về trước, Huyền Vũ Bang bang chủ đắc tội với Vũ Dương Tông. Toàn bộ Huyền Vũ Bang trên dưới ba ngàn bang chúng trong vòng một đêm bị người ta chém tận g·iết tuyệt.

Tào Bang nghiễm nhiên trở thành thế lực cự đầu ở Thanh Hà Quận, rất ít kẻ dám vuốt râu hùm.

“Bẩm bang chủ, theo tin tức nhận được, Vũ Dương Tông nhân mã bất ngờ gãy kích ở Đúc Kiếm Sơn Trang, lục phẩm cao thủ hai c·hết hai trốn, lục phẩm phía dưới toàn quân bị diệt” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bộ thân thể này mặc dù từng trải qua một lần tắm thuốc, so với trước mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ rất yếu ớt. Xem ra, sắp tới hắn phải dành thời gian sáng tạo một bộ luyện thể công pháp, đến cải tạo thân thể mới được.

Ai ngờ, lão còn chưa kịp ra tay, Vũ Dương Tông môn nhân đã đại bại.

Khương Ly lại hỏi: “Mấy hôm nay, Vũ Dương Tông có động tĩnh gì sao?”

“Lời của ngươi...là thật?”

Thanh Hà Thành Văn Viện, hôm náo nhiệt hơn ngày thường.

Tất cả mọi người ngoảnh mặt nhìn nhau, hồi lâu, có một người đàn ông trung niên mặc áo cẩm bào đứng dậy chắp tay nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Tào Bang