Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Kinh Dương Thần Trận Vô Địch, Đông Ly Vệ Sơ Hiển Phong Mang
“Đúc Kiếm Sơn Trang Khương Ly, gặp qua Thẩm trưởng lão”
Khương Ly lật tay lấy ra mấy viên Hồi Khí Đan, ném vào trong miệng nhai ngấu nghiến, ánh mắt âm thầm quan sát lão giả mặc áo tím đang nhàn nhã đứng ở nơi xa.
Hơn nữa, ở đằng xa còn có một kẻ địch cường đại đang nhìn chằm chằm hắn đây.
“Xin đừng g·iết ta!”
Đại chiến đến đây xem như kết thúc, tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
Mà đứng đầu Đông Ly Vệ Lệ Phi Vũ tay cầm trường mâu, trên người máu tươi tung tóe. Chỉ thấy gã nắm trường mâu hung hăng đập xuống mặt đất, ở trên mặt đất tạo nên một lớp trận văn như mạng nhện lan tràn ra bốn phía, trong miệng phát ra tiếng hống điếc tai.
Đa số Đông Ly Vệ đều là như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn hai mươi Đông Ly Vệ toàn thân đẫm máu, khí huyết thao thiên cùng nhau rống to.
Lúc này, từ chính giữa sân, Lục Liễu cùng Hồng Miên quần áo đẫm máu, như chim hoàng oanh chạy về phía hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đông Ly Vệ võ sĩ c·hết mất mười hai người, mà Khương gia tộc nhân cũng c·hết mất ba vị tộc thúc.
Dùng Lệ Phi Vũ làm trung tâm, mặt đất lập tức bắt đầu hướng về hai bên vỡ ra, tạo thành một đường rãnh rộng một thước, dài mười mấy trượng. Cực quang màu đỏ đi tới đâu, mặt đất vỡ nát đến đó, hơn mười tên đệ tử Vũ Dương Tông bao gồm có hai vị thất phẩm chấp sự, trực tiếp bị cực quang đánh thành tro bụi, tan biến tại chỗ.
Từng tiếng hít vào hơi khí lạnh truyền ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều kinh sợ vô cùng, ngay cả bản thân Lệ Phi Vũ cùng Đông Ly Vệ cũng khó có thể tin vào mắt mình.
Bên này, Khương Ly vừa đánh g·iết Doanh Thắng một khắc, thế cục của cuộc chiến lập tức thay đổi.
“G·i·ế·t!”
Hai vị lục phẩm đại vũ sư toàn lực chạy trốn, Khương Ly cũng không dự định đuổi theo. Trận chiến vừa rồi, hắn hao tổn quá nhiều lực lượng, nếu ra sức đánh đuổi, ngược lại có khả năng ngăn cản hai người kia, nhưng bản thân hắn nhất định cũng sẽ bị trọng thương.
Doanh Thắng vừa c·hết, hai vị chiến đường trưởng lão theo nhau chạy trốn, đệ tử Vũ Dương Tông như rắn mất đầu, không còn chút ý chí chiến đấu nào.
"Thì ra là muốn đoạt Địa Mạch Linh Hoả" Lông mày của Khương Ly giãn ra, thầm nghĩ.
Mà lão thúc công thì con ngươi thít chặt, sắc mặt khó coi cực kỳ, bởi vì ông ta không nhìn thấu tu vi của đối phương.
Chiến đường Đường chủ Doanh Thắng bị một kiếm đâm thủng yết hầu, Vũ Dương Tông liền bắt đầu tan tác.
“Đầu hàng, đầu hàng, chúng ta đầu hàng”
“Công tử, công tử!”
Lão giả mặc áo tím nhàn nhã đi đến trước mặt Khương Ly, khách khí chắp tay nói: “Vũ Dương Tông khách khanh trưởng lão Thẩm Vận, gặp qua vị công tử này”
Hơn hai mươi tên mặc hắc giáp Đông Ly Vệ, quanh thân khí huyết cuồn cuộn, thân thể thẳng tắp như gốc cây tùng.
“Mẹ nó!” Đang giao chiến cùng lão thúc công lão đạo khoé mắt run rẩy, chiêu thức trở nên r·ối l·oạn. Lão thúc công tự nhiên không dám bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một, toàn lực đánh ra Bạch Hồng Quán Nhật, một kiếm đem đối phương bêu đầu.
Ban đầu Khương Ly hạ lệnh để các nàng chưa vội ra tay, nhưng vào lúc đại chiến căng thẳng. Cả hai không muốn làm người rảnh rỗi, bèn xông vào trợ giúp đám Khương Thượng, Cũng nhờ sự gia nhập của các nàng, bọn họ mới dần dần chiếm thế thượng phong.
“Hắn là người của Vũ Dương Tông...”
“Người phe ta tổn thất như thế nào?”
Hí
“Kẻ này không phải là lục phẩm đại vũ sư…”
Cho nên việc Khương Ly cần làm, đó chính là nhanh chóng khôi phục thực lực, nhằm ứng phó với tình huống xấu nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hư ảnh cao chừng một trượng, thân mang huyết giáp, tay cầm chiến kích, hai hốc mắt tỏa ra kinh khủng quang mang. Tiếp theo, hư ảnh bỗng nhiên vươn tay, đâm ra một kích,
Thẩm Vận gật đầu, đôi mắt đục ngầu quét qua toàn trường, nhàn nhạt nói: “Các vị không cần nhìn đề phòng ta như thế. Lão phu mặc dù là khách khanh trưởng lão của Vũ Dương Tông, nhưng trước nay không quản sự, cùng Đúc Kiếm Sơn Trang cũng chưa từng có ác ý. Nếu không ban nãy lão phu đã chẳng khoanh tay đứng nhìn. Lão phu sở dĩ tới đây, là có chỗ sở cầu”
“Lão phu trước giờ đối với dị hỏa tình hữu độc chung, đáng tiếc vận khí kém cỏi, chưa từng chiếm được. Hôm nay nhìn thấy Khương công tử lấy ra một đóa dị hỏa, từ trong sâu xa, lão phu lập tức cảm giác được thứ này cùng ta hữu duyên. Cho nên muốn cầu công tử bỏ đi thứ yêu thích, đem dị hỏa tặng cho ta. Đổi lại, lão phu sẽ dâng lên một môn Địa giai thượng phẩm công pháp, coi như trao đổi, được sao?”
Chương 31: Kinh Dương Thần Trận Vô Địch, Đông Ly Vệ Sơ Hiển Phong Mang
Đầu mũi kích chậm rãi ngưng tụ ra một luồng hào quang màu đen như mực, rồi hóa thành một chùm cực quang.
“Hơn hai mươi huynh đệ đều b·ị t·hương, nhưng chỉ là v·ết t·hương ngoài da, ngoài ra có mười hai vị huynh đệ đ·ã c·hết”
Bọn họ mặc dù là chiến đường đệ tử, nhưng không phải lính đánh trận, người đứng đầu phe mình đã bị người ta một kiếm g·iết c·hết rồi thì còn đánh đấm cái gì nữa chứ?
Mà Đông Ly Vệ dưới sự dẫn dắt của Lệ Phi Vũ, rốt cuộc đã kết thành Kinh Dương Thần Trận.
Thanh âm như lôi đình, tựa hồ sóng lớn bao phủ toàn trường, khiến cho đám đệ tử Vũ Dương Tông càng thêm tan đàn xẻ nghé.
Đối phương từ nãy đến giờ vẫn chưa hề động thủ, nhưng tầm mắt lại một mực chú ý nhất cử nhất động của hắn. Hơn nữa, lúc hắn phóng xuất ra Địa Mạch Linh Hỏa, liền cảm nhận được một đạo sát ý như có như không soi mói chính mình.
Khương Ly cũng không vội vã quay đi, mà đưa mắt nhìn về phía bên ngoài sơn môn.
Liễu Thục Phân cùng Tề Uyên vốn đang chờ đợi Khương Ly trọng thương, nhân lúc yếu thế mà đòi mạng, nhưng tình huống biến hoá hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của bọn họ. Gặp tình cảnh như thế, hai người không nói hai lời, vội vã quay đầu bỏ chạy.
G·i·ế·t G·i·ế·t G·i·ế·t
Kiểm kê xong t·hương v·ong, Khương Thượng cùng Khương Ly trò chuyện mấy câu, rồi bắt đầu chỉ huy đám người thu thập tàn cuộc.
Lão giả mặc áo tím vẫn đứng ở trước lều vải, ung dung nhìn về bên này, dáng vẻ tự đắc tựa hồ đang xem một màn kịch vậy.
Trên người bọn họ đều mang theo khác biệt thương thế, lộ ra dáng vẻ chật vật. Sắc mặt mỗi người đầu trầm trọng bi thương, không lộ ra chút chiến thắng vui sướng nào.
Tất cả mọi người bị sự xuất hiện của lão làm cho kinh sợ, nhao nhao nghiêng đầu nhìn qua, lộ ra vẻ cảnh giác.
Mà bên phía Vũ Dương Tông đệ tử thì trực tiếp hỏng mất, còn thừa hai tên thất phẩm chấp sự, cùng khoảng ba mươi gã đệ tử, ngay cả chạy trốn cũng chẳng dám, run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, kêu khóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Ly lấy một chiếc khăn lụa, lau máu trên mặt rồi gọi Lệ Phi Vũ lại hỏi:
Theo từng tiếng xé gió chói tai truyền ra, chùm cực quang màu đen trong nháy mắt nổ nát bầu trời, hướng về phía đám đông đệ tử Vũ Dương Tông mà phóng tới.
Lệ Phi Vũ dề dặt đáp.
Khi nói chuyện, toàn thân của gã cũng nhè nhẹ run rẩy, trận chiến ban nãy, gã lấy sức một người độc chiến ba vị thất phẩm vũ sư, cuối cùng sử xuất Kinh Dương Thần Trận sát chiêu kinh sợ toàn trường, hiện tại toàn thân hầu như không còn chút khí lực nào.
Khương Ly nhìn Thẩm Vận một mắt, đối phương khách khí như thế, hắn cũng không thất lễ, mà chắp tay đáp lời:
Ở sau lưng bọn họ dần dần hình thành một đạo huyết sắc hư ảnh mờ mờ.
Ngay lúc này, Lệ Phi Vũ bỗng nhiên quát lớn, chiến kích lay động.
Trận chiến hôm nay, bọn họ mặc dù thắng, nhưng cũng là thắng thảm.
Lời của Thẩm Vận, lập tức bốc lên một trận sóng lớn, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chằm chặp vào người lão ta. Lão thúc công sớm đã rút ra trường kiếm, chỉ cần đối phương có hành động bất thường sẽ lập tức động thủ.
Nửa khắc sau, Khương Thượng, Khương Vũ dẫn theo hai vị tộc thúc cũng đi tới.
“Thẩm trưởng lão muốn cầu thứ gì?”Khương Ly nhíu mày hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái gì! Người nào!
Vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Khương Ly, khóe miệng lão hơi nhếch lên, thân hình lấp lóe mấy cái đã đi vào trong Diễn Võ Trường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.