Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 403: Âm Sơn Thiên Cẩu
Ngày thứ hai mươi lăm, Khương Ly cùng Sát Đế đi vào một chỗ thảo nguyên bao la.
Nơi đây mọc đầy bồ công anh, theo Khương Ly tiến đến, trên thảo nguyên bỗng nhiên sinh ra gió, tiếp theo hàng ngàn hàng vạn đoá bồ công anh đón gió bay lên, giống như mây mù, thoáng cái đã che kín bầu trời, che đậy tầm mắt, che đậy hết thảy.
Nếu là thời điểm bình thường, Khương Ly chỉ cần phất tay áo, liền có thể hoá thành cuồng phong, tuỳ tiện thổi tan đầy trời bồ công anh.
Nhưng hắn chợt kinh ngạc phát hiện, thân thể mình càng bị vô số bồ công anh bao phủ, không cách nào nhúc nhích.
Lại là huyễn thuật!
Hiện tại, hạ phẩm Thánh Huyền Đại Huyễn thông thường đã không thể vây khốn hắn, coi như trung phẩm Thánh Huyền Đại Huyễn, hắn mặc dù vô lực bài trừ, cũng có khả năng nhìn ra chút manh mối.
Nhưng bồ công anh huyễn thuật trước mặt, lại khiến cho hắn không cách nào nhìn thấu, như vậy xem ra, huyễn thuật ở đây, khả năng cao là trung phẩm Thánh Huyền Đại Huyễn đỉnh cấp, thậm chí là thượng phẩm Thánh Huyền Đại Huyễn.
"Mau tỉnh lại!"
Bên tai truyền đến tiếng kêu khẽ, đem Khương Ly kéo ra từ trong huyễn thuật, tiếp theo đầy trời bồ công anh, giống như gió cuốn mây trôi, đồng loạt tan biến.
Là Sát Đế xuất thủ phá bỏ huyễn thuật, thức tỉnh hắn.
"Đa tạ! Không ngờ tới, nơi này càng có huyễn thuật khủng bố như vậy, có chút chủ quan..."
Khương Ly cảm khái nói.
"Là ta làm khó ngươi. Huyễn thuật ở đây đã tiếp cận thượng phẩm Thái Huyền, đối với ngươi mà nói vẫn quá mạnh. Nếu đổi thành Chuẩn Thánh phổ thông tới chỗ này, cũng có lòng thoát khỏi huyễn thuật cấp bậc như vậy!"
Sát Đế lơ đễnh đáp, tiếp theo yêu cầu Khương Ly thả nàng xuống.
"Không tiếp tục đi nữa sao?"
Khương Ly hỏi.
"Đã đến! Lục Đạo Hoàng Tuyền ngay ở trên trời!"
"Ở trên trời?"
Khương Ly nao nao, ngẩng đầu lên nhìn về phía hư không.
Đã thấy trong tầng mây trắng toát như tuyết, chỉ có một chỗ mây mù ngưng kết thành băng tinh, khí lưu nơi đó vô cùng âm lãnh.
Ở bên trên đám mây, tựa hồ cất giấu lối vào của chỗ bí địa nào đó, sau khi được Sát Đế nhắc nhở, hắn mơ hồ nhìn ra chút gì.
Thầm nghĩ, đám mây tương đối đặc thù kia, hẳn là lối vào Lục Đạo Hoàng Tuyền sao? Điều ấy không giống với Lục Đạo Hoàng Tuyền trong tưởng tượng của hắn cho lắm.
Không ít sách vở đều từng đề cập tới Lục Đạo Hoàng Tuyền, nhất là điển tịch của Phật môn.
Phật môn coi trọng nhân quả báo ứng, coi trọng kiếp trước kiếp sau. Bên trong kinh phật, Lục Đạo Hoàng Tuyền là một bộ phận của Lục Đạo Luân Hồi, truyền thuyết, người sau khi c·h·ế·t, hồn phách sẽ nhập Hoàng Tuyền, cũng ở trong đó một lần nữa đầu thai chuyển thế.
Kiếp sau đầu thai tốt hay xấu, có liên quan rất lớn tới công đức của kiếp này.
Hơn nữa, bất kỳ một loại điển tịch nào, đều sẽ miêu tả Lục Đạo Hoàng Tuyền nằm ở sâu trong lòng đất, tựa hồ chưa từng có điển tịch nào nhắc tới Lục Đạo Hoàng Tuyền sẽ nằm ở trên trời.
"Tầng mây kia quá cao, lấy tu vi của ta, coi như giải phong hình hoàn, cũng rất khó chống lại lực lượng cấm không, bay lên chỗ kia. Chúng ta làm sao đi lên?"
Khương Ly nhíu mày, cấm không lực lượng ở trên thảo nguyên cực kỳ mạnh mẽ, dùng thực lực cường hoành của hắn, nhiều nhất chỉ có thể nhảy lên ngàn trượng, không thể tự do phi hành.
"Chờ chút, đợi trời tối, chúng ta sẽ có phương pháp bay lên!"
Sát Đế đáp.
Nàng nói xong, duỗi ra cái lưng mệt mỏi, trực tiếp nằm ở trên cỏ xanh, nhắm mắt...ngủ!
Chỉ có thể đợi trời tối sao?
Khương Ly không hiểu rõ hoàn cảnh của tầng thứ bảy, mà Sát Đế thì lại tuỳ ý nằm trên đồng cỏ ngủ say.
Nhưng hắn không dám, hắn còn chưa quên dặn dò của Sát Đế lúc trước, ở trong tầng thứ bảy, chỉ cần thất thần nửa khắc, liền có khả năng bị huyễn thuật trấn sát...
Hiện tại mặc dù đang chờ đợi, có điều, Khương Ly như cũ tập trung tinh thần, không dám buông lỏng.
Sắc trời dần dần tối, trên thảo nguyên không trăng không sao, màn đêm ở đây, so với bất kỳ đêm tối nào đều hắc ám hơn, thậm chí bản thân đêm tối, chính là một loại hắc ám huyễn thuật đẳng cấp cực kỳ cao.
Cũng ngay, bản thân Khương Ly cũng tu luyện huyễn thuật tương tự hắc ám, tự nhiên không sợ huyễn thuật như vậy, chỉ là ở trong hoàn cảnh đưa tay không nhìn thấy năm ngón, nội tâm có chút lo lắng nữ nhân nào đó đang nằm ngáy o o bên cạnh.
Không hề có bất kỳ một tia ánh sáng, coi như thả ra ma hoả, cũng sẽ bị hắc ám cắn nuốt.
Mắt thường và thần niệm, ở trong hắc ám không cách nào cảm giác, Khương Ly chỉ có thể dựa vào hai tai, xác nhận tình huống của Sát Đế.
Đầu hôm, hô hấp của Sát Đế thập phần bình ổn.
Nhưng sau vài khắc, hô hấp của nàng bỗng dưng biến mất...
Tiếp theo, trong bóng tối chợt truyền ra âm thanh dã thú xé ăn thịt sống.
Phản ứng đầu tiên của Khương Ly, là không lẽ Sát Đế đã gặp chuyện chẳng lành? Khẽ nhíu mày, dựa theo ký ức, hướng về vị trí mà Sát Đế ngủ say, đưa tay sờ soạng trên đồng cỏ, may mắn, Sát Đế vẫn còn, không bị dã thú đớp mất.
Chỉ trách thì trách, hắn đối với tầng thứ bảy không quá quen thuộc, cho nên vừa nghe tiếng dã thú ăn thịt, liền lo lắng Sát Đế không còn tu vi bị dã thú ăn.
"Lấy tay bẩn của ngươi ra!"
Trong bóng tối, vang lên âm thanh nổi giận đùng đùng của Sát Đế.
Sát Đế vừa lên tiếng, Khương Ly mới phát giác, bàn tay của mình tựa hồ chộp vào bộ vị cực kỳ đầy đặn, mềm mại nào đó của nàng.
Ngón tay vân vê vài lượt, ừm, cực kỳ co dãn...
Lúc trước, vì lo lắng an nguy của Sát Đế, Khương Ly còn chưa phát giác mình sờ đến là bộ vị gì, hiện giờ lo lắng biến mất, mới chú ý tới tay phải của mình bóp trúng một bộ vị cực kỳ đẫy đà mềm mại, còn co dãn mê người.
Ây, có vẻ như không cẩn thận bóp phải ngực!
Có điều, nghĩ không ra, thân thể Sát Đế nhìn bề ngoài tương đối mảnh mai, nhưng bộ vị kia lại rất...
"Một hơi thở! Nếu không lấy tay ra, bổn cô nương liền chặt nó cho c·h·ó ăn!"
Ngữ khí của Sát Đế lạnh như băng, mang theo sát cơ khủng bố, không hề có ý đùa giỡn.
Khương Ly lập tức thu bàn tay về, lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ cười cười, nhưng cũng lười giải thích, chỉ trầm giọng hỏi:
"Đây là âm thanh gì?"
Hỏi, tự nhiên là âm thanh dã thú xé ăn thịt sống.
"Tiếng Thiên Cẩu ăn thịt!"
Sát Đế lạnh lùng nói, bởi vì bị Khương Ly vô duyên vô cớ sờ ngực, tâm tình tốt đẹp của nàng đã bị phá huỷ.
"Thiên Cẩu?"
Khương Ly nhíu nhíu mày.
"Thời cổ có Âm Sơn, đi ra từ sông Trọc D·ụ·c, rồi chảy về hướng nam trút xuống đầm Phiền. Trong nước có nhiều sò vằn. Có loài dị thú, hình dạng như con cáo đầu trắng, tên là Thiên Cẩu..."
Trong đầu Khương Ly quanh quẩn mấy câu cổ văn, lại nghĩ tới Hao Bá Thiên, chợt trong bóng tối trước mặt, hiện ra hai ánh mắt như lôi điện hờ hững quét qua.
Hắc ám bốn phía, thoáng chốc đã bị ánh mắt của dị thú xua tán.
Nhìn kỹ, đó là một đầu dị thú to bằng con trâu nước, nhìn bộ dạng, lại phảng phất một con mèo rừng lớn, da lông quanh người màu xám bạc, chỉ có da lông trên đầu lâu là màu tuyết trắng, ở giữa mi tâm có một vết nứt.
Chớ nhìn con thú thân hình không lớn, nhưng thần thông lại không nhỏ. Chí ít, Khương Ly tự hỏi lấy thực lực của chính mình, tuyệt đối không cách nào xua tan hắc ám huyễn thuật ở nơi đây, nhưng con thú trước mặt chỉ trợn mắt quét qua, liền đem hắc ám huyễn thuật quanh người quét sạch, khiến cho hoàn cảnh bốn phía trở nên sáng tỏ.
Mượn chút ánh sáng lờ mờ, Khương Ly mới phát hiện, thì ra Sát Đế sớm đã không còn ngủ say trên mặt đất, mà là đang nửa quỳ, cho Thiên Cẩu ăn thịt.
Hơn nữa, nàng cho ăn tựa hồ không phải thịt chim bay tẩu thú, mà là...thịt người!
"Thịt người lấy ở đâu ra..."
Khương Ly nhíu mày hỏi.
"Thiên Cẩu là dị thú sinh sống ở phụ cận Lục Đạo Hoàng Tuyền, trời tối sẽ rời khỏi Hoàng Tuyền, đến ngoại giới kiếm ăn, không phải thịt người không ăn, nếu ăn thịt người, tất phải ăn Đế Quân huyết nhục..."
Sát Đế một bên cho Thiên Cẩu ăn thịt, một bên nói.
Khương Ly bấy giờ mới chú ý tới, khí tức của Sát Đế tương đối suy yếu, sắc mặt cũng trắng bệch, trên váy áo tựa hồ còn có vết máu.
"Ngươi lấy thịt của mình cho nó ăn?"
Khương Ly nhíu mày càng sâu.
"Không lấy thịt của ta, chẳng lẽ lấy thịt của ngươi? Ha ha, thịt của ngươi, nó chưa chắc đã thích ăn. Sau khi ăn uống no đủ, Thiên Cẩu sẽ bay trở về Lục Đạo Hoàng Tuyền. Nó ăn thịt của ta, đã đáp ứng mang ngươi và ta bay qua!"
Sát Đế cười gằn đáp, hiển nhiên vẫn còn nhớ kỹ chuyện Khương Ly sờ ngực nàng.
"Vết thương có nặng lắm không?"
Khương Ly cau mày, nhìn về phía ngực của Sát Đế, lập tức khiến nàng xù lông lên, lạnh lùng quát.
"Nhìn cái gì vậy? Cũng không phải cắt thịt ở đó! Vết thương không ở ngực mà ở trên đùi!"
"..."
"Cần ta giúp ngươi trị liệu không?"
Ánh mắt Khương Ly cổ quái nhìn về phía giữa hai chân của Sát Đế.
"Không cần! Ta đã ăn Bổ Huyết Đan, huyết nhục rất nhanh sẽ lần nữa mọc ra! Tốt, nó đã ăn xong, chúng ta ngồi lên lưng nó, bay vào Lục Đạo Hoàng Tuyền!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.