Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 210: Dám Hỏi Thương Thiên, Là Ai Chấp Chưởng Nhân Quả?
"Đáng c·hết, trong số bọn họ lại có một gã Chưởng Vị Đại Đế, lực lượng vừa rồi hẳn là trong truyền thuyết Chưởng Vị Nhân Quả, lại cưỡng ép xoá mất trí nhớ của bản hoàng!"
Hoang Long thầm nghĩ, nhưng đám nhân tộc bên trong cốc thật sự sẽ lưỡng bại câu thương ư?
"Thu!"
Một quyền, hai quyền, ba quyền...một trăm lẻ tám đường quyền điệp gia lên nhau, lập tức đánh nát ánh trăng phòng ngự.
Đám nhân tộc lẻn vào Hoàng Tuyền Tuyết Cốc trộm Trần Quả, không biết vì nguyên nhân gì mà phát sinh đại chiến.
"Không được, nơi đây không thể ở lâu! Phải mau mau bỏ trốn mới được!"
Mà trên bầu trời, sợi tơi hiện ra ánh sáng màu bạc, phát ra tiếng rít chói tai, bay thẳng từ trên cao xuống mặt đất. Ánh sáng màu bạc sắc bén như có thể chia cắt hư không vô hình. Sợi tơ giống như một cái móc câu trực tiếp móc lên thân thể của Diệp Trần đem tàn hồn của Vân thị Kiếp Đế kéo ra ngoài.
Thu phục xong Quảng Hàn tiên tử, hắn đưa mắt nhìn về phía ba người Diệp Trần, khuôn mặt lộ ra một tia khát máu.
"Chỉ có thể chờ đợi ở đây, toạ sơn quan hổ đấu, chờ bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương, bản hoàng mới có thể đi vào thu thập tàn cục!"
Tất cả mọi người giống như con cá chờ đợi sợi tơ như dây câu trên bầu trời kia tiến đến câu bọn họ lên.
Tiếp theo, y lập tức đờ đẫn nhìn về phía phương hướng của Tuyết Cốc, thần sắc đại biến.
"Nhân Quả Chưởng Vị, bắt giữ ta là một tên Chưởng Vị Đại Đế, hơn nữa hắn lại còn chấp chưởng Nhân Quả đạo vị. Người này vừa rồi thi triển một môn thần thông tuyệt thế, đem nhân quả của một tên cường giả câu đi. Quả thực đáng sợ, ngay cả trí nhớ của bản cung về người nọ, cũng bị hắn xoá mất!"
Cự đỉnh mang theo khí thế trấn áp sơn hà, ầm ầm giáng tới, giống như bầu trời đổ sập. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cùng lúc đó, Vân thị Kiếp Đế ánh mắt kinh sợ, kêu thảm một tiếng, liền biến mất không còn tăm hơi.
Thấp thoáng, toàn bộ thế giới khôi phục trở về dáng vẻ như trước đó.
Bên trong bốn người, Quảng Hàn tiên phi tu vi cao nhất, thủ đoạn cũng khó lường nhất, cho nên trước tiên phải khống chế nàng lại hoặc là để nàng mất đi sức chiến đấu, hắn mới có thể rảnh tay đối phó những người khác.
"Thương Ngô, Hoàng Cân hai ngươi giúp ta ngăn trở kẻ này chốc lát, lão phu vận dụng bí thuật, đem hắn cầm xuống, chậm thì sinh biến!"
Đồng thời, xung quanh tàn hồn kia hiển lộ vô số nhân quả tuyến, nối liền với Man Hoang thiên địa, nối liền với đám Thương Ngô, Hoàng Cân Lực Sĩ, Quảng Hàn tiên phi, cũng nối liền với cả Khương Ly
Hoang Long hốt hoảng hô lên, điên cuồng oanh kích đại trận, mệt bở hơi tai mới đem Tứ Tượng Phong Thiên Trận phá huỷ, thân hình loáng một cái, chạy khỏi Hoàng Tuyền Tuyết Cốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quyền kình nhập thể, Quảng Hàn tiên phi lập tức kêu đau một tiếng, thân thể đăng đăng lui về phía sau.
"Táng Nguyệt, đệ nhất táng!"
Hoàng Cân Lực Sĩ cũng bay lên không, quanh thân mọc ra vô số gai sắc nhọn hoắt, thân thể co rụt lại, như một cái thiết cầu, lăn qua trường không, mang theo khí thể đẩy núi lấp biển, hướng về phía Khương Ly lăn tới.
"Lão phu cũng vậy, năm xưa ta bị Nghiêm thị bộ tộc ám toán, tàn thần bị nhốt mấy vạn năm, sao hôm nay lại phá phong sống lại?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vị đạo hữu này, vì sao chúng ta lại bị nhốt ở đây?"
Phía bên khác, đám người Diệp Trần đang liên thủ đối kháng phân thân, lúc bọn hắn vừa chém g·iết hết thảy phân thân liền nhìn thấy Quảng Hàn tiên phi còn chưa đến một hiệp đã bị Khương Ly bắt giữ, đều lộ ra vẻ kh·iếp sợ đến cùng cực.
Đối với công kích của Thương Ngô và Hoàng Cân Lực Sĩ, Khương Ly không lùi nửa bước, điều động chân lực đến cực hạn, Luyện Huyết Đỉnh đón gió mà lớn lên, mở rộng mấy ngàn trượng, che phủ cả thương khung.
Diệt!
Chỉ trong thời gian ngắn liền khiến hắn trọng thương, miệng phun ra máu tươi phè phè, nhưng ánh mắt Khương Ly lại tràn ngập chiến ý.
Đường đường một vị cường giả cổ đại, tu vi lục phẩm Đế Quân, lại bị Khương Ly dùng hai ba chiêu liền đánh bại, đổi lại là người nào cũng khó lòng tin tưởng.
Chỉ có Khương Ly và sợi tơ màu bạc kia là vật có thể di động được bên trong thế giới này.
Quảng Hàn tiên phi hừ lạnh, bấm quyết, trước mặt dâng lên vô số đạo ánh trăng, tiếp theo vô số ánh trăng ầm ầm sụp đổ, đem không gian đều nát bấy, ngăn trở Luyện Huyết Đỉnh tiến công.
Mỗi lui một bước, nàng liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Sau đó, hắn trở tay đem Nhân Quả cần câu ném lên cao, Nhân Quả Chưởng Vị tràn ra, lập tức một cỗ khí thế huỷ thiên diệt địa, khiến cho người ta hít thở không thông từ từ xuất hiện.
Trong nháy mắt, thời gian, không gian xung quanh bỗng ngừng lại, tất cả mọi người ở trong Tuyết Cốc, ngoại trừ Khương Ly ra đều đứng yên bất động, giống như toàn bộ thế gian bị trói buộc dừng lại.
"Thật đáng sợ, không nghĩ năm tên nhân tộc tu hành giả kia lại đều là Đế cảnh cường giả. Nếu bản hoàng bị cuốn vào trong trận tranh đấu đó, kết cục chỉ sợ cửu tử nhất sinh!"
Phất tay, gọi ra một vạn tử tinh chiếu xuống, thương thế trong cơ thể lập tức khỏi hẳn. Khương Ly nâng lên thân hình áp sát mà tới, Hoành Thiên Quyền liên miên bất tận đánh ra.
"Hừ! Trên đời này không có chữ nếu!"
"Đáng hận, nếu bổn cung còn ở thời kỳ toàn thịnh, một ngón tay có thể g·iết ngươi!"
"Kỳ quái!"
Luyện Huyết Đỉnh từ trên cao rơi xuống, nhấc lên tro bụi ngập trời, đem cả Thương Ngô lẫn Hoàng Cân Lực Sĩ đều nhốt vào bên trong.
Thế giới bất động, thời gian không gian bị đông kết, cho dù ánh nắng mặt trời ở trên cao cũng như sa vào trong cõi vĩnh hằng.
Bên trong Luyện Huyết Đỉnh, Thương Ngô cùng Hoàng Cân lực sĩ hai mặt nhìn nhau, tràn ngập nghi hoặc.
...... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nháy mắt, trong sinh mệnh của tất cả mọi người trên thế gian, ngoại trừ Khương Ly ra, những ký ức liên quan đến Vân thị Kiếp Đế đều bị xoá sạch.
Thái Cổ Thương Ngô gầm lớn, thân hình bay lên cao, hoá thành một đầu cự yêu dài hơn ngàn trượng, nhe nanh giơ vuốt hướng về phía Khương Ly vồ xuống.
Ầm!
Thời khắc này, Khương Ly không lui về phía sau, mà đưa mắt quét qua bốn tên Cổ Chi Đế Quân, chiến ý ngập trời.
Khương Ly cười gằn, thân hình lần nữa sấn đến, lần này hắn không vận dụng Hoành Thiên Quyền mà mắt trái chuyển thành màu huyết hồng, mắt phải chuyển thành màu tím đen, song trọng huyễn thuật điệp gia lên nhau, hoá thành khí vụ âm trầm đem tàn thần của nàng vây khốn lại.
Đại chiến ở trong Tuyết Cốc, uy áp kinh thiên tản ra khắp bốn phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong ba tên lão quái, chỉ có tàn thần của Quảng Hàn tiên phi bị phong ấn ở trong ống tay áo Khương Ly là biết được chuyện gì xảy ra, ánh mắt kinh sợ đến cực điểm.
Vừa đối mặt với ánh mắt này của hắn, nội tâm Diệp Trần ầm ầm báo động, vội vã quát to:
Bên ngoài Tuyết Cốc, gã Hoang Long bị phong ấn ở trong Tứ Tượng Phong Thiên Trận đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, kiêng kỵ vô cùng.
Khương Ly lạnh lùng nói một tiếng, vô số sợi tơ chập chờn quanh tàn hồn của Vân thị Kiếp Đế nhanh chóng tan biến.
Nhưng để y kinh sợ đó là, bất kỳ người nào trong số bọn họ, khí tức đều không thua kém chính mình.
Sau chín bước, cả người Quảng Hàn tiên phi run lên, tàn thần trực tiếp sụp đổ, đem không gian đều nổ nát, hoá thành trùng trùng không gian loạn lưu, ánh trắng chi lực tràn ngập thiên địa.
Thế là Khương Ly tâm niệm khẽ động, gọi ra mười cỗ phân thân, đem ba người Diệp Trần vây khốn, ngăn trở bộ pháp của bọn họ. Về phần Cổ Thần Chân Thân thì loáng một cái, xuất hiện ở trước người Quảng Hàn tiên phi, nâng cự đỉnh đập xuống.
Đúng lúc đó, trên bầu trời đột nhiên hiện ra một cái vòng xoáy khổng lồ. Trong vòng xoáy chợt hiện ra một sợi tơ màu bạc, giống như dây cước dùng để câu cá, từ chính giữa vòng xoáy rơi xuống.
Cổ Thần Chân Thân của Khương Ly bị ánh trăng quấn chặt, vô cùng vô tận ánh trăng lực lượng chui vào trong ở máu thịt, điên cuồng xé rách.
Chương 210: Dám Hỏi Thương Thiên, Là Ai Chấp Chưởng Nhân Quả?
Lão vừa nói xong, thân hình hơi lùi về sau, hai tay liên tiếp đánh ra chỉ quyết, tựa hồ chuẩn bị sử xuất ra một loại bí thuật khủng bố nào đó.
Trước khi ánh trăng vỡ nát lần nữa ngưng tụ trở về, Khương Ly liền vươn tay đem tất cả ánh trăng lấy đi, phong ấn ở trong ống áo.
Lui đến bước thứ ba, khí tức của nàng đại loạn.
Lui đến bước thứ sáu, tàn thần của nàng bất ổn, tấm lụa trói buộc trên người Khương Ly nứt vỡ tan tành.
Tiếp theo, chỉ quyết khẽ đổi, một đạo ánh trắng như tấm lụa mỏng, nhẹ nhàng vọt tới, quấn lấy thân thể đồ sộ của Khương Ly, hung hăng co vào.
"Không rõ, chúng ta giống như cùng một vị cường giả đối chiến với nhau, nhưng lão phu rõ ràng đã ngã xuống từ hơn mười vạn năm trước, tàn thần dung nhập vào trong người một tên tiểu bối của Quân thị, yên lặng ngủ say, nhưng hiện tại lại bỗng nhưng sống lại, đúng là kỳ quái!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.