Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 195: Luân Hồi Gặp Lại, Không Nhận Ra Nhau
Huyết toả trên người hắn cũng bắt đầu có dấu hiệu tan rã, ánh mắt của Khương Ly lộ ra vẻ sợ hãi cả kinh.
Cũng may, đây là huyễn cảnh, nếu không chính mình chỉ sợ đ·ã c·hết.
"Ta muốn nhập cốc!"
Một âm thanh vừa lạ lẫm vừa quen tai bỗng nhiên truyền tới từ sau lưng Khương Ly.
Trăm vạn năm ma luyện, không giúp tu vi của Khương Ly tăng lên, nhưng lại không ngừng rèn luyện lấy ý chí của hắn.
Đợi ăn xong Trần Quả, nàng rút kiếm chém tới, chém ngã Trần Thụ, sau đó mới cười khanh khách, tung người bay đi.
"Nàng nói mình không phải Hoặc Thiên, nhưng ta rõ ràng, nàng chính là...Thì ra, Hoặc Thiên sở dĩ bị coi là Trần Giới phản đồ, là bởi vì nàng trộm mất Trần Quả, chém ngã Trần Thụ..."
"Thẩm tiểu nhi, cút đi, đừng trách bổn toạ huỷ Hoang Sơn Cổ Hải của ngươi!"
Nữ nhân trước mặt đúng là Hoặc Thiên.
"Ngươi là Hoặc Thiên?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Kiếp Niệm Chi Chủ, chỉ là một đầu tiểu Hắc Điểu mà thôi, cần gì hưng sư động chúng như vậy, vận dụng tới Thượng Thương Kiếp Phạt?"
Theo sau đó là một tiếng cười sang sảng vang lên:
Đầu nguồn của Hoàng Tuyền là một toà tuyết cốc bên trong tuyết sơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bỗng nhiên một một tiếng hừ lạnh vang vọng thương khung.
Chương 195: Luân Hồi Gặp Lại, Không Nhận Ra Nhau
Nếu ngày sau, hắn thật sự đi theo Diệp Trần tìm được Trần Thụ, có thể dùng những chỉ quyết đó hái xuống Trần Quả.
Có điều trước khi rời đi, nàng vẫn hứng thú liếc Khương Ly vài cái, nàng đối với con tiểu Hắc Điểu tự tiện xông vào tuyết cốc này tương đối hứng thú.
Không thể tưởng được, Khương Ly lại có thể gặp được kỳ thụ này ở trong huyễn cảnh.
Vẻn vẹn ngửi được một chút mùi hương trái cây, Thiên Nhân thanh khí trong cơ thể hắn, lại tăng nhiều một tia.
Đồng thời hắn còn thấy được, bên cạnh chùm hoa, mọc từng khoả từng khoả trái cây sắp chín mọng.
"Ta muốn nhập cốc!"
Nếu là lúc trước, Khương Ly tất nhiên sẽ không có cách nào chống lại ý chí cường đại như thế.
Thanh âm kia như mang theo một loại lạnh lùng cự người ngàn dặm, nhưng cũng không có địch ý.
Đã thấy ven hồ băng, phía trên mặt tuyết trắng xoá, có một nữ tử mặc váy trắng, tay phải cầm cổ kiếm, tay trái chống dù đen lửng thẳng đi về phía hắn.
Nhưng ở bên trong huyễn cảnh, Khương Ly hoá thân Hắc Điểu, lưng đeo trầm trọng xiềng xích, gian khổ bôn trăm vạn năm.
"Thú vị...không nghĩ tới trừ ta bên ngoài, ở Trần Giới còn có người muốn phản bội Kiếp Chủ, trộm lấy Trần Quả, tiểu Hắc Điểu nhà ngươi, rất thú vị..."
"Bụi cây này lấy dưỡng chất chính là trần duyên của chúng sinh, ngàn năm ra hoa, ngàn năm kết quả, ngàn năm thành thục. Trái cây một ngày thành thục, chỉ có thể tồn tại trong ba hơi thở...ta đã gần mở ra Thiên Nhân đệ tam môn, cần phục dụng Trần Quả, sợ rằng không thể cho ngươi, tiểu Hắc Điểu..."
Mỗi một lần đâm tới, đều khiến cho đầu óc của hắn choáng váng, máu tươi tràn trề, nhưng ý chí của hắn sau hơn trăm vạn năm ma luyện đã vững chắc như thành đồng, không cách nào phá vỡ.
Nữ tử mặc váy trắng nói xong, cũng không tiếp tục nhìn Khương Ly, mà bàn tay trắng nõn điều động Kiếp Niệm chi lực, đánh ra đủ loại chỉ quyết huyền ảo.
Nước trong hồ rét lạnh thấu xương, dường như kim châm, để cho Khương Ly run lên bần bật.
"Chẳng lẽ, ta vừa chứng kiến chính là tràng cảnh Hoặc Thiên phản bội Vô Lượng Kiếp Linh sao?"
Thân cây kia lá giống cây bồ đề, trên cành cây nở đầy hoa trắng sáu cạnh, xinh đẹp mà tĩnh mịch.
Nữ tử mặc váy trắng rời đi, lại không biết, những chỉ quyết vừa rồi của nàng, đều đã bị Khương Ly hoàn toàn nhớ kỹ.
Lọt vào tầm mắt là một cái hồ băng toả ra hàn khí lạnh thấu xương, chính là đầu nguồn của Hoàng Tuyền.
Bên ngoài tuyết cốc, có một cỗ ý chí cường đại, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào trong tuyết cốc, tiếp cận nguồn nước của Hoàng Tuyền.
"Trần Quả là của ta, nước trong ở băng hồ là của ngươi. Vốn dĩ, ta dự định đêm cả Trần Quả lẫn nước trong hồ đều lấy đi. Nhưng nhà ngươi giống như rất cần nước hồ để tan chảy Kiếp Toả...liền tặng cho ngươi, không cần cảm ơn!"
Hắn chửi bậy một tiếng, chính mình đây là đang gây nghiệt gì vậy?
Dù là như thế, nội tâm của hắn vẫn âm thầm cả kinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một đạo kiếp phạt vừa rồi, kinh khủng đến cực điểm, sợ rằng chỉ vẻn vẹn một chút dư uy cũng đủ huỷ diệt Hoang Cổ Giới.
Nước ở trong hồ băng này, có ý chí lực lượng của Kiếp Niệm Chi Chủ lưu lại, hoá thành hàn băng, không ngừng ăn mòn lấy đạo tâm của Khương Ly.
Chỉ là ngay lúc huyết toả chuẩn bị biến mất, thì thì trên bầu trời bỗng nhiên tràn xuống vô tận sương mù.
Nữ tử mặc váy trắng vừa rời đi, Khương Ly mới nhớ ra điều gì, vội vàng sà xuống dưới hồ.
"Hoặc Thiên...ta không phải Hoặc Thiên, ta không nhớ tên mình là gì, nhưng mà, cái tên này cũng không tệ, hắc hắc, từ nay ta liền gọi là Hoặc Thiên.."
Lắc lắc đầu, nàng nâng chân đi tới trước người Khương Ly, duỗi ra bàn tay lạnh buốt, vuốt ve bộ lông đen xơ xác của hắn.
"Muốn c·hết!"
Nữ tử mặc váy trắng thì thào, lẳng lặng đánh giá Khương Ly, tiếp theo lông mày nhíu lên, nâng tay ngọc xoa xoa mi tâm.
Cũng may, hiện tại đạo tâm của hắn đã xưa đâu bằng nay, miễn cưỡng có thể chống lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất tăng lên đôi chút.
Hắn âm thầm suy đoán, gốc cây này hơn phân nửa là Trần Thụ, chính là thiên đại cơ duyên mà Diệp Trần từng nói.
Nữ tử nở nụ cười xinh đẹp, mũi chân hơi điểm nhẹ, như một con bươm bướm nhẹ nhàng rơi vào trong đáy hồ.
"Không nghĩ ra được...không nghĩ ra được, ta giống như đã quên rất nhiều thứ, giống như có thứ gì đó ngăn cản ta nghĩ về chuyện ấy..."
Không biết đã qua bao lâu, trên lưng Khương Ly, Huyết Toả hoàn toàn tan chảy, mà ý chí trong hồ cũng triệt để tiêu tán.
"Ồ! Một đầu hạ giới tiểu Hắc Điểu, lại có thể thừa nhận Kiếp Chủ Ý Chí, đi tới trước Trần Thụ?"
Mà lúc Khương Ly vừa bay tới bên hồ, nhìn xuống đáy hồ, sắc mặt khẽ biến đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mẹ nó!"
Kiếp phạt vừa giáng xuống trong nháy mắt, tâm thần của Khương Ly thoát ly huyễn cảnh, đột ngột mở ra hai mắt.
"A, con Hắc Điểu nhà ngươi vì sao lại nhìn ta với ánh mắt như vậy...kỳ lạ, tại sao chỉ là lần đầu gặp mặt, ta lại cảm thấy ngươi rất quen thuộc...giống như đã từng gặp nhau ở đâu...."
Ý chí bên trong hồ băng dần dần suy yếu, mà Kiếp Niệm Huyết Toả trên người hắn cũng dần dần tan rã.
Bởi vì ở trong hồ băng, hắn chứng kiến một cây cổ thụ, một gốc cây cắm rễ ở dưới đáy hồ.
"Lại nói tiếp, coi như ta để cho ngươi, ngươi cũng không cách nào lấy đi...Ngươi không đi theo Kiếp Chủ, cũng không biết, muốn hái Trần Quả cần thủ pháp đặc thù, nếu không nắm giữ thủ pháp đặc thù ấy, thì không cách nào hái xuống Trần Quả...."
"Là nàng..."
Khí tức của nàng rất mạnh, so với Trường Tang đạo nhân mạnh hơn vô số lần, trên người tản ra vô biên Kiếp Niệm.
Khương Ly một lần lại một lần va vào bức tường ý chí, bướng bỉnh muốn xông vào trong cốc.
Bị nữ tử vuốt ve lông tóc, Khương Ly chợt có một cảm giác thoải mái cùng ỷ lại, chợt ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Nội tâm Khương Ly bất thình lình sững lại vài nhịp, quay đầu nhìn về phía đối phương.
Hắn hỏi.
Một mạch đánh ra liên tiếp mấy trăm chỉ quyết, nàng mới vươn tay tháo xuống tất cả Trần Quả, ném vào trong miệng.
Nước trong hồ rất lạnh, lạnh đến thấu xương, để Khương Ly không tự chủ rùng mình một cái.
Khương Ly giật mình, nội tâm không tự chủ loé lên vô tận bi thương.
Người vừa ra tay với hắn, chẳng lẽ là trong truyền thuyết Kiếp Niệm Chi Chủ?
Hắn giương cánh, dùng đầu đâm về phía bức tường ý chí bao phủ lấy tuyết cốc.
Khương Ly thần sắc đại biến, ý đồ tránh thoát khỏi những sương mù hư huyễn nọ, lại vẫn chậm một bước, bị sương mù xâm nhập tâm thần.
Loại tăng trưởng này là hư giả, nếu thoát ly huyễn cảnh, Thiên Nhân thanh khí của hắn sẽ không có chút nào tăng lên.
Ngay lúc sương vù xâm nhập tâm thần, Khương Ly bất đắc dĩ phát hiện, chính mình lần nữa rơi vào trong huyễn cảnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.