Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 110: Thanh Hàn, Thanh Hàn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Thanh Hàn, Thanh Hàn


Trong khoảnh khắc khi hắn xoay người, nữ tử trên hoa thuyền bỗng quay đầu lại, nhìn về phía bờ sông xa xa. Trước mắt nàng chỉ là một khoảng đen tối nhưng lúc này đây, khi thân ảnh nam tử kia rời đi lại hiện rõ trước mắt nàng.

Nữ tử trên hoa thuyền chẳng hay biết, trong ba ngày này lại có một người tới chăm chú nghe tiếng đàn của nàng. Nàng chỉ biết mỗi lần hoa thuyền đi qua đây thì trong nỗi bi thương trong lòng càng đậm. Nỗi bi thương này theo ngọc thủ của nàng truyền vào cây đàn, nhẹ nhàng đàn lên.

Lúc này trời đã khuya nhưng vị đại nhân này vẫn bước đi thong thả như trước.

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ xưa tới nay kẻ thuận thiên thì được thiên địa sủng ái. Nhưng cái sự sủng ái này chẳng qua chỉ với thân phận một con kiến hôi! Đạo của ta không phải thuận thiên, trong lòng luôn giữ một chút tình cảm. Ta tu đạo, cầu không chỉ là trường sinh mà còn là muốn thoát khỏi thân phận con kiến hôi, muốn bảo hộ những thứ ta muốn bảo hộ.

Khương Ly vẫn chưa về phòng mà ngồi khoanh chân trong sân.

Người con gái trên thuyền hoa khẽ than nhẹ một tiếng, những ngón tay như ngó sen khẽ đụng vào dây đàn, một tiếng đàn bi thương lập tức vang vọng ra hai phía sông bên ngoài con thuyền hoa rực sáng. Nhưng tất cả đập vào mắt nàng chỉ là một khoảng không đen kịt bất kể ban ngày hay ban đêm.

Chương 110: Thanh Hàn, Thanh Hàn (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng đàn nọ theo hoa thuyền đi xa, dần dần khuất bóng, chỉ để lại mặt sông vài gợn sóng lăn tăn, chậm rãi lan về đôi bờ.

Nữ tử kia hắn chưa từng nhìn mặt, chỉ nhìn thấy bóng lưng và tiếng đàn cũng đã đủ rồi. Nếu không phải Phượng Loan Yêu Vương truyền âm nhắc nhở giới đấu sắp diễn ra thì Khương Ly vẫn cứ ngồi đó, tiếp tục cảm ngộ. Hắn không biết mình đã ngồi bao lâu, những đến một ngày kia tiếng đàn đứt đoạn, không còn vang lên nữa.

Bọn họ thấy cả buổi tối, Khương Ly ngoài việc đi dạo thì toàn đứng bên cạnh bờ sông ngẩn ngơ.

Cả toà kiến trúc to lớn trước mặt bị bao phủ bởi một cỗ khí tức cực kỳ áp bức.

Trong bóng đêm, những ngón tay nàng khẽ lướt trên dây đàn, những tiếng cười nói trên thuyền hoa truyền đến tai nàng, giống như tiếng đàn của nàng vừa phát ra đã bị chúng phá tan thành từng mảnh nhỏ.

Nữ tử trầm mặc, đôi tay run rẩy đặt lên dây đàn. Tiếng đàn biến đổi, nghe như tháng ba mùa xuân, tràn đầy niềm vui, từ trên dây đàn vang lên, từ từ bay khắp hoa thuyền trên sông nhỏ.

Tiếng đàn vẫn còn vang vọng, nhưng không có người nào thật sự lắng nghe…Cho dù có, nàng cũng không thể nhìn thấy.

Một mình lẻ loi, một bầu mỹ tửu đặt bên cạnh Khương Ly. Hắn vừa nghe đàn vừa uống rượu. Thân ảnh hiu quạnh dần dần tỏa ra ngoài thân thể, dường như tan trong ánh trăng. Ánh trăng như rọi thẳng vào trái tim hắn.

Lúc còn ở Vũ Giới, hắn cũng nghe được khúc đàn của thiếu nữ Tiết Tống Quân, vẫn là giai điệu ấy, nhưng cảm xúc lại có chút không giống.

Trong bóng đêm, trong Càn thành đèn đuốc sáng rực, dường như không ngủ.

Tiếng đàn này mặc dù rất nhỏ nhưng lại có chút ý vị, rất lâu không tiêu tan.

Ba ngày này Khương Ly rất bình an, rời xa hết thảy phân tranh, rời xa mọi sát phạt, quên mất yêu tướng giới đấu, quên mất mục đích của mình tới đây là để đoạt Yêu Linh Cổ Lệnh, thậm chí quên luôn việc tu hành. Hắn chỉ có tiếng đàn quẩn quanh, có rượu làm bạn, dùng thời gian ba ngày để tẩy lễ tâm linh.

Nàng ngồi ở đầu thuyền, trong mắt không có bất kỳ tia sáng nào, nhưng trong khoảnh khắc này nàng lại giống như một đóa hoa sen, thân ở trong bùn lầy nhưng không nhiễm chút bụi trần. Một mình nàng ngồi đó đón gió, không ai hiểu, không người nào lưu tâm.

Cỗ khí tức này vô cùng cổ lão, nhưng cũng cuồng dã không nói nên lời.

Tiếng đàn đã tắt nhưng Khương Ly lại vẫn như nghe thoang thoảng. Hắn lau rượu trên khóe miệng, thì thầm:

Được nghe tiếng đàn, uống rượu do quân sĩ mua tới, Khương Ly đắm chìm trong đó, lại có một thứ cảm ngộ khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một đêm này, Khương Ly không tu luyện, không thổ nạp, cũng không suy tư các loại thần thông bí thuật. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi trong sân, yên lặng nhìn bầu trời, lặng nghe tiếng đàn trong lòng. Thân hình hắn dưới ánh trăng tạo thành một cái bóng dài, ở trong mảnh sân yên tĩnh trông vô cùng hiu quạnh.

Khương Ly uống sạch rượu, giơ lên ném xuống đất. Vò rượu rơi xuống, choang một cái liền vỡ tan. Khương Ly vuốt mi tâm, thân thể nghiêng đi, cảm xúc trong ánh mắt dần dần biến mất như nước chảy qua bàn tay. Đôi mắt dần dần trở nên thâm thúy. Khương Ly mở to hai mắt. Mọi cảm xúc khi say rượu này trong một khắc đã bị hắn chôn sâu trong lòng.

Tiếng đàn phiêu đãng, trong hoa thuyền truyền ra những tiếng cười vui vẻ vang lên cùng với tiếng đàn, nhưng thủy chung vẫn không tài nào dung hợp được với nó.

Nữ tử quay đầu, chậm rãi cúi xuống nhìn bàn tay ngọc đang đặt trên cây đàn, nhẹ nhàng run rẩy. Âm thanh này đối với nàng mà nói đại biểu cho trời cao, không thể chống cự.

"Tiếng đàn của ngươi vừa rồi rất buồn, khách nhân muốn ngươi đổi bài khác!"

Thuyền hoa đã đi xa, bóng lưng của người con gái kia cũng dần tan biến.

Khương Ly rời khỏi bờ sông, đi thong thả trong đêm. Hai binh sĩ đi phía sau hắn quay sang nhìn nhau, đều thấy vẻ khó hiểu trong mắt đối phương.

"Người tu đạo là nghịch thiên mà đi, cả đời nhất định phải cô độc."

"Tốt lắm, từ nay về sau cứ đàn như vậy đi."

Khoảnh khắc khi tất cả mọi thứ tiêu tán, cô gái hình như có linh tính, nàng khẽ xoay người nhìn thoáng qua con đường sát bờ sông ở nơi xa. Trong mắt nàng, chỗ đó rất tối không có một tia sáng nào, nhưng hình như nàng nhìn thấy được một hình bóng cô độc đang dần tan biến trong bóng tối.

Miệng cười nhưng nước mắt chảy ngược vào trong!

Ba ngày chỉ thoáng chốc đã trôi qua. Trong ba ngày này, Khương Ly không tu luyện, sáng sớm đã rời Lục phủ, đi tới cạnh bờ sông ngồi xuống, chờ đợi hoa thuyền đi ngang qua, nghe tiếng đàn ngắn ngủi quẩn quanh.

Tiếng nói bình thản kia lộ ra vẻ không thể cự tuyệt.

Khúc nhạc vui vẻ nhưng ẩn chứa bi thương truyền vào trong tai Khương Ly. Cước bộ hắn sững lại nhưng không quay đầu, vẫn bước tiếp về phía trước.

Tiếng nói vừa rồi lại truyền tới. Tiếng đàn này thoạt nghe có vẻ vui tươi nhưng nghe kỹ mới thấy đó chỉ là bề ngoài, bên trong đó ẩn chứa tiếng khóc vô thanh.

Khương Ly thong thả bước đi, ánh mắt nhìn về phía ánh đèn rực rỡ của Càn thành.

Khương Ly cầm vò rượu, uống một ngụm lớn. Rượu chảy từ khóe miệng hắn xuống, rơi trên vạt áo.

Sau đó, Khương Ly không còn được nghe thấy tiếng đàn giống như vậy nữa. Nhưng hôm nay, ở chỗ này hắn lại nghe thấy tiếng đàn, những bi thương ở bên trong lòng lại chậm rãi hiện ra, để Khương Ly sững sờ tại chỗ.

Giờ khắc này, hắn giống như hoá thành một con chim nhỏ, đậu trên trên cành mai già ở trên đỉnh La Sơn, lẳng lặng nghe một thiếu nữ mặc váy trắng đánh đàn.

"Khương mỗ tám tuổi luyện võ, cho tới hôm nay, đã sớm quên mất năm tháng..."

Miệng tuy cười nhưng nước mắt chảy ngược vào trong, mang theo đắng cay vô cùng. Nỗi cay đắng ẩn sâu trong tiếng đàn, nỗi bi thương này không người nào thấu hiểu.

Trong tiếng khóc này như ẩn chứa v·ết t·hương lòng, nếu dùng từ ngữ để hình dung chỉ có thể là: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng đàn bi thương kia chạy khắp tâm thần hắn, tiến vào tận đáy lòng hắn.

Bốn phía yên tĩnh, nhưng tai hắn vẫn nghe thấy loáng thoáng có tiếng đàn.

Thiên địa bất nhân, tu hành giả nghịch thiên mà đi, nếu trái tim cũng bất nhân như vậy thì có khác gì thiên địa, sao dám xưng là nghịch thiên tu hành? Chẳng qua chính là thuận thiên mà hành động! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong tiếng đàn của thiếu nữ mặc váy trắng kia, cũng mang theo một cổ bi thương nhè nhẹ. Ngày trước Khương Ly nghe thấy nhưng lại không hiểu, vì những bi thương trong tiếng đàn quá hư vô, quá mờ ảo.

"Thanh Hàn, ngươi nhìn gì vậy?"

Đây là chuyện gì xảy ra?

"Cả đời cô độc chỉ là vì tâm cầu đạo. Nhưng cái cảm giác cô độc này có mấy ai có thể chính thức được nếm trải. Giống như thứ rượu này, mới vào miệng thì cay, xuống tới bụng lại hóa thành hơi ấm."

Khương Ly nhìn bầu trời đầy sao, ánh mắt lộ vẻ cô độc.

Một tiếng nói bình thản từ bên cạnh nữ tử truyền đến.

Khương Ly lẳng lặng nhìn thuyền hoa, tiếng đàn rơi vào trong tai hắn. Hắn đang thưởng thức, đang chậm rãi tìm được một cảm giác quen thuộc.

Chỉ là hắn giống như biết được tên của cô gái đánh đàn kia, Thanh Hàn, Thanh Hàn.

Thu hồi lại tâm thần từ trong tiếng đàn, Khương Ly đứng lên, nhìn thoáng qua hoa thuyền đang đi xa dần, xoay người rời đi.

Một cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Thanh Hàn, Thanh Hàn