Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 145

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145


“Điền Khánh không trở lại.” An Nhược Thần thờ ơ nói: “Có hai

Triệu Giai Hoa trợn mắt: “Cái gì? Ngụy tạo tình báo quân đội là trọng tội đấy.”

chột dạ nên mới cần nhảy tường, có phát hiện mới cần nhảy tường. Mà lúc

chuyện sẽ có biến số. Dù sao nơi này cũng là chỗ của cô tử kia, nói

chúng truy đuổi, hoặc giả vờ không biết Điền Khánh là phản đồ, nói với

sau này định dùng muội ấy để yêu cầu ta chuyện gì có khi. Bà ta không

Lục đại nương gật đầu, bà biết Triệu Giai Hoa tin được, nên vì

thể để ngươi lên đường chung với chúng ta được.”

không thể giúp được gì.

huynh đây.”

“Điền đại ca đâu?” An Nhược Thần không đáp mà hỏi ngược lại.

Lòng Diêu Côn nặng nề, biết đã xảy ra chuyện. Nhưng nếu An

tức bị Triệu Giai Hoa liếc xéo. Tề Chinh không nhìn thấy, tiếp tục ân

ngoài cũng không thấy đâu nữa.”

“Những thứ này không thành vấn đề.” Tề Chinh cướp lời đáp, lập

chính là ngươi tự mình đổi thuốc, ngươi cãi lại lệnh của tướng quân,

Triệu Giai Hoa nhíu mày, Tiền đại nhân cố ý chặn tin tức, hắn muốn làm gì đây?

Lục đại nương lắc đầu: “Xuân Hiểu sẽ quay về, đến lúc đó cũng

Tin tức này cấp tốc lan truyền, cũng nhanh chóng nhận được kiểm chứng. Có người nói hèn gì thấy khói đen báo tin ở sông Tứ Hạ, đó là

rồi?”

đưa tứ muội nàng ta rời đi từ sau núi.” Lư Chính nói với Lục Ba con

không?”

cương, vỗ nhẹ vào chúng, con ngựa giật giật, sau đó bắt đầu đi từ từ,

Tề Chinh cướp lời: “Được ạ, chuyện này có thể. Trong tửu lâu

nên đứng hơi xa. An Nhược Thần gật đầu với hắn, gõ nhẹ cửa phòng, dán

An Nhược Thần kinh hoảng, chỉ vào trong phòng nói: “Rõ ràng vừa nãy ta nghe thấy có người lên tiếng đáp lại nên mới đi vào. Ta còn nghe thấy giọng của tứ muội.”

Tiết Tự Nhiên tức tới mức trợn mắt nhìn An Nhược Phương: “Ai đưa ngươi đến hả?”

lại còn có người khác.

ta ép ư? Sao ta biết được xui xẻo đụng trúng thời gian Đoàn Thị c·h·ế·t kia chứ. Không phải ta cũng bị nha môn bắt đấy ư? Trong lòng ngươi khó

tay mở cửa đi ra, lúc về cũng đi qua cửa. Bình thường hộ vệ ra vào tuần

ló đầu ra nhìn về phía nha môn. Rất nhiều quân lính nha sai lớn tiếng hò hét, bao vây quanh cửa nha phủ.

Tề Chinh cũng cướp lời: “Đệ đã dẫn mấy người gác cổng và những người khác đi chỗ khác rồi, để Lục đại nương âm thầm vào.”

đất.

trong tay xuống.

tướng quân dùng bắt tù binh. Trong lúc nhất thời, trăm họ khắp thành

dụng rồi. Ngươi đã phát hiện ra bí mật của hắn, đáng tiếc quá muộn.”

Trên Tú sơn, sắc trời dần tối.

toàn đến bên người tướng quân mới có thể yên tâm được. Cô nương nghiêm

Nhược Thần ta còn sống ngày nào thì sẽ g·i·ế·t ngươi trả thù cho muội ấy.”

trung với cương vị, không làm sai gì. Nhưng…”

Thần và Diêu Côn, “Lư đại ca, các huynh đi đâu thế? Ta đang tìm các

lầu Tử Vân được. Cô nương nhà ta từng thu xếp một căn nhà ở trong thành

nương này, không phải là An Nhược Hi nhà hắn ngốc nhất đấy chứ? Chỉ có

để mọi người khắp thành biết được.”

Lư Chính á khẩu không đáp được, hắn đã đánh giá thấp nàng.

tướng quân được? Ta biết cô nương đã trải qua nhiều chuyện, rất dễ hiểu

“Ngươi cứ giả vờ biết hành tung của bọn ta rồi đầu hàng, giúp

cũng từng hỏi qua, nhưng hắn cứ thần bí úp mở quanh co, ta đoán chắc hắn đi lầu xanh hay uống rượu nên không hỏi nhiều. Tóm lại bình thường

làm gì cũng phải báo cáo với ngươi đấy.”

Tiết Tự Nhiên trợn mắt nhìn tiểu cô nương mặt mày như tranh ở trước mắt, hỏi Hướng Vân Hào: “Nàng ta từ đâu ra thế?”

ngươi giải thích thử xem, ngươi tưởng bọn họ sẽ…”

biến mất khỏi cõi đời này, dù gì cũng nên có một chân tướng. “Bọn họ

“Đúng.”

thú bị oan, bây giờ các vệ binh của Bạch đại nhân và nha sai của thái

sắp xếp chuyện gì để Triệu lão bản giúp không?”

người từng nhắc đến chuyện này, đa số người trong huyện đều đã chuyển

là thái thú đại nhân bị tuần tra sứ Bạch đại nhân điều tra tội không làm tròn trách nhiệm, dưới tình thế cấp bách thái thú đại nhân đã ám sát

Nhược Thần nói vậy thì ắt tự có đạo lý của nàng. Ông ta cũng không lãng

Lục đại nương lắc đầu nói: “Ta không thể đi được, trong thành

khiến người trong am để ý. Hắn bèn mặc kệ, dù sao cũng tháo rồi, lát nữa chúng sẽ chạy thôi.

rất lén lút, nhưng khi ta bảo ngươi đi tìm Điền Khánh, ngươi lại thuận

vờ đứng đắn, trong lòng mọi người đều hiểu, càng cảm thấy chuyện không

nên mới tự mình lên trước xem sao.”

tập với các nàng ấy, có thể chăm sóc lẫn nhau, thế nào? Còn tình hình

“Đại tỷ nói, huynh là nhị tỷ phu của muội.”

phí thời gian dây dưa vấn đề nữa, gấp gáp bước vội theo An Nhược Thần.

muốn để ta sắp xếp chỗ đi, việc này rất khả nghi. Không được, ta phải

Hai người nhanh chóng vạch ra kế hoạch. Lục Ba sắp xếp người

An Nhược Thần phiền muộn ra mặt: “Nếu ngay cả Điền đại ca cũng

ngươi là muốn để ngươi nghỉ ngơi hồi sức. Rốt cuộc bồ câu này có đến (đọc tại Nhiều Truyện.com)

tĩnh đáp: “Nghe nói bà ấy và An cô nương đều bị thái thú đại nhân bắt

thẳng, đang định nói thì Điền Khánh đứng sau khẽ quát: “Cấm nhúc nhích,

không thể tin thì làm sao ta tin tưởng được sư thái? Nói không chừng sư

Vẻ mặt Lư Chính vừa khiếp sợ lại đau lòng: “Vì sao? Cô nương.

An Nhược Thần xoay người định bước ra cửa, nhưng Lư Chính lại hô lên: “Có một chuyện, đúng là ta đang gạt cô nương.”

mời Triệu lão bản thông báo cho ta một tiếng. Còn nữa, cũng nhờ Triệu

thỏa đáng cả.”

Lục Ba đá đá bên chân, Lư Chính nhìn xuống, chính là thi thể

Tiền Thế Tân nghe thuộc hạ báo lại, nổi điên đập bàn. Nếu những chuyện này truyền đến tai Bạch Anh thì còn gì nữa!

vào nha môn rồi, giờ xảy ra chuyện gì à, không thấy người sao?”

Vừa nãy trong nha môn xảy ra chuyện, bà cũng không biết rốt

nghe khách nói là được. Tin tức lớn như thế, nhất định sẽ lan truyền

nương không muốn vòng vo nói nhảm nhiều, lại hỏi: “Triệu lão bản này, cô nói đã đưa một người đi là thế nào? Sau khi ta bị dẫn đi, cô nương có

Triệu Giai Hoa và Tề Chinh bận rộn một hồi, nhanh chóng chuẩn

Thứ năm, nếu nhị muội ta c·h·ế·t vì ngươi hạ độc, thì ngươi chờ đấy, An

của chúng binh lính. Bà sửa lại tóc tai xiêm y, rồi bước đi như không có chuyện gì.

An Nhược Thần từ tốn xoay người lại, nhìn Lư Chính. Lư Chính cũng nhìn nàng, nói lại lần nữa: “Chỉ có ta biết giải dược.”

cường, lại sợ bà ta có người giúp khác. Ta thấy ngươi để lại tín hiệu

“Đây là tin vô cùng chính xác! Long tướng quân phái lính liên

Nhưng tin tốt giật gân này cũng có một tin xấu động trời. Nói

Phương Nhi rời đi.”

nét mặt của An Nhược Thần đã thay đổi, không còn chút sợ hãi bất trắc

Côn.” Hắn nói với Lục Ba.

Lư Chính cố gắng để tim không đập mạnh, cố bình tĩnh hỏi: “Cô nương có chuyện gì à?”

“Cô nương.” Lư Chính đánh vào hàng rào, thầm dùng nội lực để

tra xung quanh, cũng đều đi cửa. Ta đã thấy các ngươi làm chuyện như thế quá nhiều lần rồi, tất cả vệ binh, tất cả hộ vệ, đang làm nhiệm vụ tuần tra, đều ra vào cửa bình thường. Chỉ có kẻ gian mới cần nhảy tường,

Lư Chính đi vào trong, nhìn quanh bốn phía, phòng trống trơn,

Lư Chính cố gắng duy trì bình tĩnh, kêu lên: “Võ nghệ của hắn

Tiết Tự Nhiên cắn răng, được lắm, nể mặt cô ngốc đó, hắn sẽ thu nhận con nhỏ xảo quyệt này.

Tề Chinh thấy Lục đại nương, đang định gọi bà thì lại thấy Lục đại nương đặt ngón tay lên môi, ra hiệu chớ lên tiếng.

“Được.” Lư Chính đáp một tiếng, xoay người rồi thì chợt dừng

lạc báo lại cho Bạch đại nhân và thái thú đại nhân, kết quả bị Tiền đại

châm trà dập đầu nhận sai với ngươi. Nhưng bây giờ, ta sẽ không để ngươi lên đường cùng ta.”

ấy ngươi lại nói, xung quanh không có gì khác thường, chẳng qua là ngươi được Điền Khánh khuyên về nghỉ ngơi.”

Lư Chính đi lên mấy bước, nhỏ giọng nhưng đầy vội vàng: “Cô

trước một bước, nếu muộn hơn một lúc, chỉ sợ bà sẽ bị cản lại rồi. Trong lòng nhớ đến an nguy của An Nhược Thần, nhưng cũng biết hiện nay mình

hắn ngươi bị sư thái ám toán, không biết ta và thái thú đại nhân ra sao

xa. Ta đã cẩn thận tìm, xung quanh không có tung tích của hắn, cũng

Dùng một mình An Nhược Phương là có thể nắm được An Nhược Thần

Lư Chính gật đầu: “Vậy để ta mau chóng gọi Điền Khánh về.” Hắn

Tề Chinh không yên lòng, lại dặn dò một phen.

“Độc mà tướng quân bảo ta hạ cho nhị muội cô nương, là độc thật.”

đầu nhìn, bốn bề vắng lặng, sau lưng không có ai theo dõi. Hắn tháo dây

bước, cứ như mới nhớ ra: “Sư thái đâu, có xuống núi cùng chúng ta

tuyến, đánh chiếm được sông Tứ Hạ, lại đang bắt giữ gần mười ngàn binh

thịch, hỏi Triệu Giai Hoa: “Lão bản nương, bọn họ muốn đi tìm Long tướng quân, tìm được Long tướng quân thì nhất định sẽ an toàn. Điền đại ca võ nghệ cao cường, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?”

không ta sẽ bắt ngươi giao cho tướng quân xử lý rồi. Thứ tư, ta sẽ không hỏi ngươi giải dược ở đâu, vì ta biết ngươi sẽ không nói thật với ta.

nghĩ ngợi chân tướng. Ta chỉ biết là ta không tin nổi ngươi nữa, không

Tiết Tự Nhiên lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói đi, ngươi thích đại tỷ hay nhị tỷ mình?”

Chữ “tin” còn chưa thốt ra thì Điền Khánh đột nhiên hự một cái, toàn thân cứng đờ. Lư Chính vội vã tránh ra xa, né tránh phạm vi xuất

Tề Chinh và Triệu Giai Hoa nghe được tin của An Nhược Thần thì

quản công việc trong nha môn, thật sự phân biệt được những con bồ câu

của con bồ câu vừa rồi. Lục Ba nói: “Ngươi không chặn lại được nên ta

bạc nữa.”

chú ý đến Lư Chính, vì bắt ngay quả tang nên nổi cơn giận dữ, không ngờ

được tiền tuyến hay không, chúng ta không biết. Phương quản sự không

lầm với nhiều người nhiều việc, nhưng ta một lòng trung thành, cô nương

đơn giản.

đại nhân gây phiền phức cho mọi người, nên tỷ ấy mới kéo dài đến giờ

An Nhược Thần gật đầu, rất bình tĩnh đưa một bọc cho Diêu Côn:

thấy chuyện này khá khó khăn: “Kế hoạch của bọn họ là để đồ tể dẫn An

phá, thế nhưng hàng rào không hề xê dịch, “Truy bình còn đang ở sau, nếu không có hộ vệ thì sao cô nương có thể thuận lợi đến sông Tứ Hạ gặp

cần người lo liệu dọn vén, bất kể cô nương có ra sao, ta cũng phải ở lại trong thành trông nom.”

“Đại tỷ bảo muội đưa thư đến cho huynh.” An Nhược Phương lấy thư ra, đưa cho Tiết Tự Nhiên.

Huynh ở ngoài phòng chờ ta, nếu có gì bất trắc thì huynh vào tiếp ứng

Lư Chính nhìn mũi kiếm gác trên cổ mình, cố gắng đè nén căng

tích là có ý gì? Lúc ngươi canh gác, ta cũng không biết ngươi đi đâu,

đến những huyện khác rồi, huyện thành chòi xóm để không, chính là để

lời với muội ấy. Đợi tứ muội đi theo ta thì chúng ta sẽ âm thầm rời đi.

“Ta không biết.” An Nhược Thần nói: “Cũng không có thời gian (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến tối, trong thành Trung Lan bắt đầu truyền nhau một tin giật gân —— Long đại tướng quân thủ thắng nơi tiền tuyến, đại thắng!

đại nhân.”

đưa thư này ư? Hoặc giả y bị người ta lợi dụng thì sao? Nếu bồ câu đưa

***

chia binh hai hướng, một hướng tấn công am dụ Tịnh Duyên sư thái ra, một hướng khác chặn đường tỷ muội An Nhược Thần ở sau núi. Bàn bạc xong

Đầu óc Lư Chính xoay chuyển rất nhanh, bây giờ còn chưa phải là lúc nói Điền Khánh bị tấn công mất tích, người của Lục Ba vẫn chưa lên, “Ta và Điền Khánh vẫn cảm thấy động tĩnh vừa nãy quá khả nghi, thế nên

Hạ tìm Long Đằng. Nếu không có chuyện gì thì sẽ không giao An Nhược

rộng rãi.”

Hai tin tức đan xen nhau, bách tính khắp thành đều lấy làm lạ.

Lư Chính vội nói: “Nhưng huynh ấy không biết là độc nào, huynh ấy dặn ta đi tìm độc, dặn ta đi làm. Chỉ có ta mới có giải dược.”

Triệu Giai Hoa thở dài: “Đại nương à, ta mới thay An cô nương

Điền Khánh nghe thấy sau lưng có một nam nhân nói: “Ngươi nói

Nói rồi, nàng nghiêng đầu rời đi.

“Dĩ nhiên cần ta giúp rồi, nếu không đại nương đến đây làm gì.”

Lục Ba cau mày: “Vậy chúng ta dụ đồ tể ra trước?”

xuôi, Lục Ba vội xuống núi gọi người đi.

“Bây giờ nói những việc này thì có ích gì?”

“Ta không tin ngươi, Lư hộ vệ à.” An Nhược Thần nói.

lão bản giúp ta phát tin ra ngoài với. Long tướng quân đại thắng ở tiền

bay đi nên đột nhiên nghĩ ra, nhưng không kịp nữa rồi, nên định bắn bồ

rồi. Nếu đã lật mặt thì lật cho trót. Hắn biết nàng ta quan tâm đến gì,

ngờ lòng dạ lại kiên quyết đến thế. Lư Chính cắn răng, thế thì chờ đi.

tận bây giờ mới động thủ. Ta phải giao ngươi cho cô nương và thái thú,

An Nhược Thần hoảng hốt: “Không thấy? Không thấy là có ý gì?”

nương, chuyện không hay rồi. Không thấy Điền Khánh đâu. Ngựa buộc bên

không phải oan.

lính Nam Tần ở dốc Thạch Linh.”

nhất, ta không tin ngươi. Thứ hai, nếu tướng quân để ngươi hạ độc thật,

dò la được.”

đốt đuốc.” Rồi nàng quay sang nói với Lư Chính: “Lư đại ca, huynh đi

cho ta.”

luôn ở chỗ bà ta. Nhất định là Mẫn Đông Bình đã phát hiện ra gì đó rồi,

An Nhược Phương nhìn Tiết Tự Nhiên, nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Muội cảm thấy nhị tỷ phu rất tốt.”

Lư Chính giật nảy người, mà điều khiến hắn giật mình hơn là,

Lưu phủ bị quân lính kiểm tra. Bọn họ đang tìm một phụ nhân chừng bốn

không hề trì hoãn chính sự, ta cũng không dám nói gì, cũng chưa từng

Điền Khánh liều mạng dùng sức muốn quay đầu lại nhìn, nhưng

chẳng lẽ ta cũng nên nói là ngươi mất tích? Ta không biết thì ra mình

Triệu Giai Hoa kể lại chuyện của Xuân Hiểu, một lần nữa khuyên Lục đại nương ra khỏi thành lánh nạn.

An Nhược Thần nói: “Huynh đi gọi Điền hộ vệ về đi, bây giờ chúng ta sẽ rời đi.”

“Ta sợ có truy binh đến nên mới ra ngoài tuần tra, không gọi

thư không đến tiền tuyến mà bay ngược về quận phủ thì sao? Vậy há chẳng

phải đã để Tiền Thế Tân biết phương hướng chúng ta đi hả? Không phải

Lư Chính khẽ cắn răng, đúng là không có ích. Chẳng qua hắn muốn biết chân tướng. Một người còn sống như thế, chỉ vừa từ giã đã lập tức

Lư Chính cắn răng, vẫn không từ bỏ: “Cô nương à, Điền Khánh đi

cần: “Đại nương, Điền đại ca đâu ạ?”

Lư Chính lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.

“Đây là ngân lượng mà sư thái cho ta. Đại nhân cầm chắc. Nếu dọc đường

tai lên cửa lắng nghe, sau đó đẩy cửa đi vào. Lư Chính đứng chờ cách một đoạn. Bỗng sau đó nghe thấy tiếng kêu đầy sợ hãi của An Nhược Thần: “Lư đại ca!”

chặn rồi đấy. May mà ta đến kịp.”

An Nhược Thần không chút để ý, tiếp tục bước đi.

hiện có một hàng rào sắt chia phòng thành hai nửa, hắn ở nửa trong, còn

“Hắn và Lư Chính đi tiếp ứng cô nương rồi, ta cũng không biết

Một khả năng khác là ngươi là phản đồ, bị huynh ấy phát hiện, nên mới bị ngươi g·i·ế·t người diệt khẩu.” Lúc An Nhược Thần nói lời này, nàng nghiêm túc nhìn Lư Chính.

Lư Chính lấy lại bình tĩnh, đi vào trong rừng, hắn phải nghĩ

Diêu Côn nhìn ra sau lưng nàng: “Muội muội ngươi đâu, Lư đại nhân đâu?”

An Nhược Thần ngắt lời hắn: “Lúc ngươi quay về đã nhảy tường,

càng đi càng xa, cuối cùng mất dáng. Lư Chính phủi xiêm áo, chuẩn bị tâm lý, sau đó gấp gáp chạy về am miếu, đẩy cửa hậu viện, cẩn thận che đậy, xoay người lại, quả nhiên thấy An Nhược Thần và thái thú vẫn đứng ở chỗ cũ đợi hắn.

thuyết phục tứ muội đi cùng ta.”

Lư Chính đi qua gỡ thư ra đọc, “Không sao, trong thư nàng ta không nói gì cả, chỉ hy vọng Long Đằng đến tiếp ứng nàng ta.”

“Thế này đi, ta sẽ nói là ta và Điền Khánh phát hiện có người

tương lai nhà ngài ấy lại ở trong thành cấu kết với thái thú đại nhân

mở cửa viện, sau đó đi ra ngoài. Đứng sau cửa lắng nghe, không nghe thấy động tĩnh gì.

đi ra xem sao. Không phát hiện được gì, Điền Khánh bảo ta về trước, sợ

nào, tương đối bình tĩnh trấn định.

Lư Chính sợ hết hồn, vội vọt vào. Nhưng vào phòng nhìn lại không có gì cả, trong phòng trống rỗng, không có người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch đại nhân, sau khi hành hung thì bỏ trốn, đồng bọn còn có An Nhược

Người kia cũng lấy thư đọc: “Không cần để ý đến nàng ta nữa, dù sao Long Đằng cũng không nhận được thư này. Tình hình trong am thế nào

đâu.” Lư Chính cau mày, mặt đầy bất an: “Theo lý mà nói hắn sẽ không đi

hắn mất tích, tất có liên quan đến bà ta.”

vào con phố sau, nhặt mấy viên đá, ném vào cửa sổ ở một gian phòng. Cửa

An Nhược Thần nhìn hắn chằm chằm, nói từng câu từng chữ: “Thứ

Nhược Phương về thành nấp, còn An Nhược Thần và Diêu Côn sẽ đến sông Tứ

Ta một lòng trung thành với tướng quân, cũng một mực tận tâm tận lực bảo vệ cô nương. Chuyện cô nương dặn dò, không có chuyện nào ta không làm

Lòng Lư Chính trầm xuống, nhưng vẫn nghiêm túc diễn: “Cô nương, chuyện này là thế nào?” Hắn quay đầu lại nhìn, trên cửa sổ cũng có hàng rào sắt chắn ngang, hắn bị bao vây rồi.

Diêu Côn vừa sợ vừa nghi, tất bật hỏi: “Vậy lúc hắn bảo ngươi về có nói gì không?”

thứ trong tay là gì? Ném xa đi, để ta thấy rõ.” Vừa nói hắn vừa ấn kiếm

khả năng. Một là huynh ấy thật sự là phản đồ, huynh ấy đã đi báo tin.

Diêu Côn vội la lên: “Nếu hắn ta là gian tế thì phải đi báo tin mau. Hắn ta thả ngựa chạy hết, chính là đề phòng chúng ta bỏ trốn.

Lư Chính đang mải nghĩ thì trông thấy thớt ngựa kia. Hắn ngoái

kiếm xoáy một đường, Điền Khánh đau đớn hự một tiếng, ngã “rầm” xuống

báo tin rồi, dẫn truy binh đến, cô nương nhốt ta ở đây sẽ hại c·h·ế·t ta

“Nàng ta đứng trong góc tường ở trong sân, gọi tên thuộc hạ,

không biết trong lầu Tử Vân có thể bị Bạch đại nhân khống chế hay không, phải có người giúp đỡ nàng ấy. Nếu nàng ấy lại tới tìm Triệu lão bản,

An Nhược Phương lại nói: “Đại tỷ bảo, nhị tỷ phu sẽ thu nhận muội, để muội có thể bình an gặp nhị tỷ.”

Lục Ba suy nghĩ: “Bọn ta đã bao vây núi rồi, nhưng ta không dám để người đi lên, sợ bứt dây động rừng. Nghe nói đồ tể võ nghệ cao

Lư Chính lại lần nữa á khẩu không trả lời được.

cũng như ta, nếu hắn có lòng đề phòng ta thì làm sao ta g·i·ế·t hắn được.

Lúc này Triệu Giai Hoa mới giãn nét mặt.

“Cái gì?”

Tiết Tự Nhiên cầm lấy đọc kỹ một lần, lại ngẩng đầu nhìn An

“Chính là đã tìm khắp bốn phía am miếu, nhưng không thấy hắn

hành động, để đồ tể đi trước chặn đường, còn ta sẽ cùng An Nhược Thần

mất.”

An Nhược Phương bình tĩnh đáp: “Đại tỷ muội nói chuyện đó không quan trọng, không cần trả lời.”

Lục Ba rút kiếm ra, nhìn Lư Chính. Lư Chính thở phào nói: “An Nhược Thần thả bồ câu báo tin cho Long Đằng.”

bị y phục thức ăn ngân lượng cho Lục đại nương. Ba người bàn bạc kỹ biện pháp liên hệ, Lục đại nương chưa nói mình sẽ ở đâu, Triệu Giai Hoa cũng không hỏi. Lúc Tề Chinh tiễn Lục đại nương ra cửa, cậu nói với bà: “Đại nương đừng nhìn lão bản nương mạnh miệng nói chuyện khó nghe, thật ra

lại nghe “soạt” một tiếng, Lư Chính cả kinh ngoái đầu lại nhìn, phát

cao cường, huynh ấy còn đang ở chung với Lư đại ca mà, bọn họ có thể che chở An cô nương tìm được tướng quân.” Cậu dừng lại, tim đập thình

“Trước khi biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta không thể về

An Nhược Thần nói với Diêu Côn: “Đại nhân, phiền đại nhân ra

đồ ngốc như thế mới cảm thấy mình là người bắt nạt trong số các tỷ muội. Nàng ngốc như thế, lấy cái gì để bắt nạt đại tỷ với tứ muội của mình (đọc tại Nhiều Truyện.com)

bò xuống: “Quả nhiên có ánh lửa thấp thoáng, có người lên núi.”

tin Nam Tần thất bại. Lại có người nói đúng là ở huyện Thạch Linh có

nói là muốn gặp công tử. Nàng ta nói mình tên là An Nhược Phương, là em

Chờ đến ngày An Nhược Hi phát độc, dĩ nhiên nàng ta phải đi cầu xin hắn

binh nha sai truy đuổi. Đây đúng thật là, giữa chừng bị chém cũng kêu

Tiết Tự Nhiên lại khó thở, sau đó tức tối nghĩ, hắn cũng không phải người thích nghe nịnh nọt được không hả!

sổ nhanh chóng bị người ta mở ra, Lục đại nương dán mình bên tường, nhìn người nhô đầu ra, lúc này mới xuất hiện.

Chương 145

“Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm đêm hôm đó ngươi giật dây ta đi uống rượu, hay hiểu lầm ngươi luôn mất tích không biết đi đâu?”

“Ta giật dây?” Lư Chính cười phì, “Ngươi thích uống rượu là do

câu rơi đã, rồi sẽ thảo luận kỹ chuyện này hơn.”

chịu, nhưng không thể trách tội người khác như vậy được. Ta luôn mất

Triệu Giai Hoa không lên tiếng, nàng không trả lời được.

đang ở trong đấy cả. Đồ tể, An Nhược Phương, An Nhược Thần, còn cả Diêu

Tề Chinh gượng cười: “Không sao không sao, Điền đại ca võ nghệ

Long đại tướng quân khổ cực giao chiến g·i·ế·t địch ở tiền tuyến, phu nhân

Không lâu sau, Lục đại nương bị dẫn đến trước mặt Triệu Giai Hoa.

Phương cho ta đâu.”

Lư Chính cứng người, được lắm An Nhược Thần nhà ngươi, không

Sau khi Lục đại nương rời đi không lâu, tửu lâu Chiêu Phúc và

huynh ấy sẽ đưa ngươi độc, huynh ấy sẽ có giải dược. Nếu không có thì

đừng tự đi thăm dò gì đấy. Không biết giờ mấy người An Nhược Thần ra

không ai dám nói rõ, vụng trộm thảo luận mấy câu, thấy có người đến thì

bà.”

chúng ta phải chia nhau thì đại nhân cũng đừng để ý đến ta, tự mình nghĩ cách đi tìm tướng quân đi. Ta cũng sẽ không lãng phí thời gian đi tìm

cũng lo lắng. Nàng ta lại chạy trốn với thái thú đại nhân, đang bị vệ

vốn nhiều người miệng tạp, ai biết là ai truyền tin, chúng ta cứ nói là

Lục đại nương vững bước đi về phía trước, thầm vui vì đã đi

đường mà Tịnh Duyên sư thái đã đưa bọn họ lên núi.

Lư Chính mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ kinh

vậy.

rồi sau đó bắt giữ An Nhược Phương, như thế chuyện sẽ dễ làm hơn.”

thú đang đánh nhau. Phương quản sự cho người đến thả bà và Điền Khánh,

vặn hỏi. Lư Chính vừa nghĩ vừa nhảy qua tường rào vào hậu viện.

hoài nghi lòng trung thành của ta, lại nếu vì không có hộ vệ mà nửa

hưng phấn không thôi, còn có người đốt pháo.

cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói Bạch Anh đại nhân bị đâm, thái

hãi: “Cô nương nghi ngờ Điền Khánh? Không đâu!” Hắn cố ý dừng lại, suy

“Phía đó chỉ có một mình bà ta biết võ, không có ai giúp.”

Triệu Giai Hoa nói: “An Nhược Thần cho bà uống mê dược gì thế, bà nói xem bà có tội gì, đang toan tính gì?”

tỷ ấy cũng bênh chúng ta. Lần trước tỷ ấy cũng mắng con một trận ra trò, nói con không biết luyện tập, không biết tự vệ. Tỷ ấy luôn miệng nói

“Nhưng thế nào?” Diêu Côn lớn tiếng truy hỏi.

“Đừng có ngụy biện, vừa nãy ngươi muốn bắn c·h·ế·t bồ câu đưa thư của cô nương, ta đã tận mắt trông thấy.”

theo ta.”

rồi. Bất kể ra sao đều có thể bịa lời được. Chuyện này có gì khó khăn?”

Tiết Tự Nhiên hoàn toàn không nói nổi nên lời. Trong bốn cô

“Cứ nói là ta tự chuốc lấy.” An Nhược Thần không chút dao động.

muốn ra ngoài tránh nạn, kết quả nghe nói An cô nương bị thương, Bạch

“Không có toan tính gì cả. Chỉ là dù sao chuyện cũng phải có

“Đừng có ngụy biện!” Điền Khánh gầm lên: “Lúc trước ta chỉ nghi ngờ, nhưng nay tận mắt nhìn thấy, sao có thể là giả được. Ta thấy ngươi không tìm được cơ hội hạ thủ g·i·ế·t bồ câu, lại sợ bồ câu đang êm đẹp đột nhiên c·h·ế·t sẽ làm cô nương sinh nghi, nên lúc này mới mạo hiểm chờ đến

An Nhược Thần khựng bước.

lúc đó đám Lục Ba chưa tới, Tịnh Duyên sư thái dẫn người đi trước,

Tề Chinh đứng cạnh tính mở miệng, thì Triệu Giai Hoa lại hỏi Lục đại nương: “Có ai thấy đại nương không?”

kiếm. Quay đầu lại nhìn, một thanh trường kiếm đâm xuyên ngực Điền

nghi ngờ hắn.”

tìm cỏ ăn. Lư Chính không dám dùng sức đuổi nó đi, sợ chúng hí lên lại

nhất định hắn sẽ nói với cô nương, hắn…”

lúc cần dùng gấp, ta có chỗ ở rồi. Nhưng ta cần ít y phục thức ăn, cả

đúng, hắn đang ngụy biện đấy, ngươi suy đoán đều rất đúng, ngươi bị lợi

Kiếm rạch một đường trên cổ Lư Chính. Lư Chính nghe thế bèn ném mũi tên trong tay ra xa, nói: “Huynh đệ à, ngươi hiểu lầm rồi.”

đây. Ta xuống núi gọi người. Lát nữa ngươi nghe thấy tiếng thì hãy nghĩ

Lư Chính chôn bồ câu, giấu kỹ thi thể của Điền Khánh, sau đó âm thầm quay về miếu. Dọc đường đi mải nghĩ cách giải thích. Những việc

cùng làm phản tặc? Chọc cười ai đây! Nhất định trong chuyện này có nội

Lư Chính đáp một tiếng. Đến ngoài phòng của Tịnh Duyên sư thái, hắn làm theo lời An Nhược Thần nói, sợ bị Tịnh Duyên sư thái nghi ngờ

Vì sao hắn không báo tin cho cô nương.”

nhân ngăn cản. Người do Phương quản sự phái đến thả bọn ta ra đã nói như thế. Bọn ta không thể để tin tức này ém nhẹm mãi được, phải mau chóng

một bàn một giường, cũng không giấu được gì. Chẳng lẽ dưới giường còn có bí đạo? “Cô nương nghe thấy tứ cô nương nói gì?” Hắn vừa dứt lời thì

“Không còn thời gian nữa rồi, chúng ta rời đi trước. Dọc đường sẽ nói sau.”

Ngươi muốn dùng chuyện này để bàn điều kiện với ta, nhưng tính sai rồi.

khác thì dễ rồi, chỉ có Điền Khánh mất tích, nhất định An Nhược Thần sẽ

Nha sai do Phương quản sự tìm đến thấy thế, vội dẫn bà chạy về phía cửa hông, nhân lúc tạm thời ở đó không có ai thì để bà đi.

Khánh, miệng Điền Khánh trào máu tươi, không dám tin nổi. Hắn chỉ mãi

ngoài cửa viện xem có người đi lên không, đang đêm đến, nhất định họ sẽ

đường gặp thảm kịch, thì sao ta ăn nói được với tướng quân đây?”

lên núi, Điền Khánh truy đuổi mãi không về, bọn ta phải chia nhau ra

“Quả nhiên là thế. Bà ta là phản đồ, quả nhiên An Nhược Phương

ngươi chính là gian tế. Thứ ba, cũng chính là ta không có bản lĩnh, nếu

loạt âm thanh hỗn tạp ở sau lưng. Bà nhanh chóng rẽ vào trong con hẻm,

tình khác. Chẳng qua là giờ không khí trong thành xơ xác tiêu điều,

cách đưa An Nhược Phương ra ngoài trước. Chúng ta giả vờ bắt giữ ngươi,

không nghe thấy động tĩnh gì. Ta đi xem ngựa, không ngờ mất hết rồi.”

Tiết Tự Nhiên nghẹn lời, nhất định câu trả lời này là do An Nhược Thần dạy rồi, không sai vào đâu được.

Lục đại nương vừa ra khỏi quận phủ nha môn, liền thấy một

An Nhược Thần không hề dừng bước, cầm lấy bọc y phục ra khỏi

Lục đại nương nhanh chóng trông thấy tửu lâu Chiêu Phúc, bà rẽ

nghĩ một lúc rồi nói: “Ta, ta tin Điền Khánh. Bình thường hắn luôn tận

trong sân không có ai canh không an toàn.”

Lư Chính đứng đó một lúc, hài lòng nhìn mấy con ngựa quả nhiên

tứ muội ta ra trước, ta sẽ nói là không bỏ được tứ muội, muốn nói vài

“Không có gì đặc biệt cả, chỉ bảo ta về phòng ngờ có người tập kích, hắn tra xét một lúc rồi sẽ về.”

sao, đợi có tin của họ thì bà hãy định tiếp.”

và đồ tể, bắt nàng ta trước đúng là biện pháp tốt, nhưng Lư Chính lại

Lư Chính thở dài: “Nhưng có mấy lúc không biết hắn đi đâu, ta

An Nhược Thần lùi về sau hai bước, lui đến cửa phòng: “Ta không tin ngươi. Nếu sau này chứng minh được là ta đa nghi đoán sai, ta sẽ

“Mục tiêu của chúng ta quá lớn, không hợp đi chung. Chúng ta đi trước, tự nhiên truy binh sẽ đi theo chúng ta. Sáng mai sư thái sẽ dẫn

thế mới tìm đến nàng ta vào lúc này. “Các con phải bảo trọng đấy. Nếu bị quan phủ theo dõi thì đừng tìm ta, ta tự nghĩ cách.”

“Cô nương. Mong cô nương nghĩ lại. Ta phải hộ tống cô nương an

Tiết Tự Nhiên trợn mắt nhìn An Nhược Phương, mới tí tuổi đầu đã học uy h**p rồi hả?

An Nhược Phương nói: “Là nhị tỷ phu.”

Triệu Giai Hoa nhìn Lục đại nương không ngừng than thở: “Ta nợ An Nhược Thần quá nhiều rồi, đúng thế không?”

không chừng bà ta còn có trò gì đó.

nhưng mưu kế trước kia nàng ta dùng, hắn biết hết.

Lư Chính ra. Điền Khánh bảo bà tách ra đi, còn hắn và Lư Chính sẽ đi tìm cô nương. Lục đại nương cảm thấy có lý, bà không chạy nhanh, chỉ làm

“Chắc là không.” Lục đại nương đáp.

“Cô tử kia là đồ tể?” Thật ra Lư Chính đã biết câu trả lời, nhưng vẫn muốn xác nhận lại lần nữa.

An Nhược Thần đứng bên ngoài.

liên lụy đến bọn họ.

gáp, ta cũng không cân nhắc chu toàn, vừa nãy nhìn thấy bố câu đưa thư

hậu viện, Diêu Côn đứng trên cây táo nhìn ra xa, thấy nàng đến thì vội

Lục đại nương rụt đầu về, né tránh ánh mắt nhìn quanh tứ phía

thái cũng về phe mật thám, nhốt tứ muội ta để bất cứ lúc nào cũng có thể uy h**p ta. Tứ muội ta còn bé, coi bà ta là ân nhân cứu mạng. Nay bà ta chứng nhận tứ muội ở trong tay mình ở ngay trước mặt ta, không chừng

cách, hắn không đưa Điền Khánh về được, phải giải thích thế nào đây? Nếu hắn kéo dài quá lâu không về, nhất định An Nhược Thần sẽ nghi ngờ. Đến

Nhược Phương, hừ lạnh: “An Nhược Thần tưởng ta là ai hả, hết sai cái này lại sai cái kia.”

An Nhược Thần nhíu chặt chân mày, hỏi: “Vào cái đêm tứ di nương ta c·h·ế·t, Điền đại ca đi uống rượu với huynh, có biểu hiện thế nào? Ngày thường lúc huynh qua lại với huynh ấy, có cảm thấy huynh ấy có gì khác

chưa đi. Tỷ ấy là người tốt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được. Thân phận của ngươi vẫn không thể bại lộ, ta về trước

Lục đại nương nhìn Triệu Giai Hoa, Triệu Giai Hoa đành phải gật đầu, nhưng lại bổ sung một câu: “Truyền tin thì truyền tin, nhưng bà

thường không?”

đưa một người đi, vẫn có thể đưa bà đi được. Ta đưa bà ra khỏi thành, Tú Nhi rồi còn Nhân Nhi nhà ta cũng chuyển ra ngoài quận tránh nạn, bà tụ

của An Nhược Thần, ta sẽ hỏi thăm giúp bà, đến lúc đó sẽ gửi tin cho

Dĩ nhiên không ai trả lời nàng, quân lính không tìm thấy người, bèn rời đi.

Lư Chính vội đi theo sau lưng An Nhược Thần, cùng vào phòng của Tịnh Duyên sư thái: “Chúng ta cứ giả như chưa hề xảy ra chuyện gì, dỗ

An Nhược Thần cắn môi, hỏi: “Nhưng như bây giờ, huynh ấy âm thầm rời đi là có ý gì?”

túc nghĩ đi, nếu thật sự như cô nương suy đoán, Điền Khánh nghi ngờ ta,

mươi tuổi, họ Lục. Hỏi người làm ở tửu lâu và Lưu phủ, ai ai cũng nói có biết Lục đại nương, nhưng chưa từng thấy bà ấy. Triệu Giai Hoa bình

Thần – phu nhân tướng quân tương lai. Nên phủ thái thú mới bị lớp lớp vệ binh vây quanh, nha sai khắp chốn lùng bắt nghịch tặc.

hiện tại họ đang ở đâu. Ta phải tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã, sau đó mới

truy binh kia muốn tìm chúng ta thì dễ quá sao? Trước đó lên đường gấp

Lục đại nương vội nói: “Ta sẽ không ở lâu tránh phiền toái, chẳng qua là cần Triệu lão bản giúp sức.”

người làm. Nếu hán tử nhà ta còn sống, nhất định cũng sẽ thế.” Lục đại

Vừa tiếp đất thì sợ hết hồn. Đang đứng trong sân là An Nhược

vợ của công tử.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145