Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Minh Nguyệt Thính Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 144
bại trước đó chỉ là kế dụ địch mà thôi. Hôm nay lính liên lạc đến quậ
An Nhược Thần vừa tính đáp, đột nhiên Điền Khánh lại nhảy cẫng lên: “Bên ngoài có người!”
Nhược Phương thôi chứ.
muội…” An Nhược Thần nghĩ xem nên dùng từ gì để giảm tránh, nhưng nghĩ
Lư Chính gật đầu: “Hồi vụ án Đường Hiên có phái rất nhiều người lục soát núi, nhưng không ai thấy tung tích của sư thái đâu, nên chuyển đi nơi khác điều tra, thế mà lại để sót chỗ này. Nhưng hôm nay sư thái
“Tiền Bùi là mật thám đúng không? Tiền Thế Tân thì sao? Sư tái có bằng chứng về mật thám không?”
“Ở đâu?”
Lời nào cơ? An Nhược Thần không hỏi.
Tất cả đều ngẩn ra, ơ, sư thái lại còn quản đến chuyện thái thú tự tìm cái c·h·ế·t ư, cứ tưởng bà ta chỉ quan tâm đến tiểu cô nương An
An Nhược Thần gật đầu, cuối cùng nước mắt rơi xuống. Nàng nhớ
nói với Diêu Côn: “Nếu hắn muốn lợi dụng người nhà để uy h**p ngươi, thì ngươi còn sống ngày nào có nghĩa là người nhà ngươi còn có thể sống
Tịnh Duyên sư thái cũng chẳng nhìn đến những người khác, chỉ
Diêu Côn giật mình, ông ta lại không nghĩ đến chuyện này. Hoặc
“Tiền Bùi phải. Mẫn Đông Bình nhờ lão che chở, lúc ta muốn g·i·ế·t lão mới phát hiện ra. Nên trước đó không dám động thủ, lúc ấy Mẫn Đông
không chút kiên nhẫn, Lư Chính và Điền Khánh mới vừa quay lại. Lư Chính
Mấy người An Nhược Thần ra khỏi cổng thành, chạy dọc về phía Tú sơn. An Nhược Thần muốn gặp tứ muội, Tịnh Duyên sư thái nói muội ấy
Diêu Côn lắc đầu: “Tướng quân không giúp ta được. Nếu là Tiền
nghìn quân Nam Tần, vây lại bọn chúng ở huyện Thạch Linh. Tướng quân đã
ngày đấy. Ngươi quay về chịu c·h·ế·t, hắn c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u ngươi xong sẽ lại chém
“Có nghĩa là, mẹ muội bị người ta hại c·h·ế·t? Nhưng vẫn chưa biết hung thủ là ai?” An Nhược Phương hỏi.
An Nhược Thần đã rõ. Thì ra Tiền Bùi gặp tập kích là do sư thái làm.
Cuối cùng đội trưởng vệ binh cắn răng, ra lệnh một người thúc ngựa quay về quận phủ lấy lệnh bài.
nói: “Ta muốn đi tìm tướng quân.”
An Nhược Thần không nói gì, vừa nãy nàng sơ suất, suýt nữa đã
uống thuốc độc tự vẫn”. Lúc nha sai và các vệ binh chạy đến Giang gia
dư lại thì cất đi, nếu sau này không có ai để dựa dẫm thì còn có bạc
định chúng ta sẽ lại gặp nhau.”
Diêu Côn xoay người đá lật ngửa cái ghế, mắng một tràng thô
“Ta trả lời ngươi một vài câu hỏi, chứ không bảo là đồng ý để
răng, không có nhiều thì giờ, về sau còn phải bôn ba chạy thoát thân,
một đường, đi rồi lại chạy, trong tay siết chặt phi tiêu trúc mới gọt
này tàn nhẫn lạnh lùng, khiến người ta kinh sợ. Tứ muội còn nhỏ tuổi, lo lắng sợ hãi, ngày nào cũng giam mình ẩn nấp, đúng là chịu khổ rồi.
Tịnh Duyên sư thái dẫn các nàng vào phòng mình, nói: “Người có
An Nhược Thần không từ chối, kéo muội muội đứng dậy. Thái thú
an toàn, không thể ở lâu được.”
không có cách nào nói ra hoài nghi rằng là cha ruột muội g**t ch*t mẹ
Phương, trong đó khó tránh việc giải thích vài chuyện liên quan. Nàng
An Nhược Thần còn chưa nói hết, thì lại bị Tịnh Duyên sư thái ngắt lời.
“Sư thái…” An Nhược Phương hết sức căng thẳng.
Duyên cho đi ra ngoài, đi đến sân lại cảm thấy hoảng hốt, rất nhiều
Thế Tân thì chắc chắn đã mưu đồ từ lâu lắm rồi. Hắn biết quá sâu về ta,
mãi không ra, đành phải nói thẳng: “Mẹ muội qua đời rồi.”
toái. Mục tiêu của hắn quá lớn, khắp thành đều đang đuổi bắt hắn, không
nói bà đã chuẩn bị xong lương khô và nước cho mọi người rồi, hỏi ý định
tức không có chỗ phát tiết. Hắn ném lệnh bài qua, trong lòng biết chắc
An Nhược Phương ngây ngẩn một hồi, rồi cuối cùng che mặt khóc toáng, mắng mình bất hiếu, xin lỗi mẹ.
đến. Muội rời khỏi thành Trung Lan đã lâu, ai cũng tưởng muội c·h·ế·t rồi.
vội nói: “Điền đại ca, Lư đại ca, phiền hai huynh ra ngoài điều tra xem
Quan binh thủ thành nói không có ai thông báo cho họ biết là
trượng. Hai bên đều rút vũ khí giằng co.
“Còn cả ngươi nữa.” Tịnh Duyên sư thái quay sang An Nhược Thần, đưa một bọc ngân lượng khác cho nàng: “Thấy ngươi thoát thân khổ sở như thế, nhất định là trong người không có đồng nào. Ta còn có ít xiêm y
An Nhược Phương sững sờ như bị sét đánh. Khó trách sư thái muốn nói lại thôi, khó trách sư thái bảo cần phải vào lại thành điều tra.
“Là nhà nào?”
“Người do tướng quân chọn.” Không cần giải thích thêm, chỉ một
muội muội ngươi. Ta và Phương Nhi duyên phận đã cạn, sau khi đưa con bé
“Đừng khóc.” An Nhược Thần ôm chặt nàng, “Lời chia tay, năm
chú bồ câu này.
An Nhược Thần có lòng tin với Long Đại, cảm thấy hắn sẽ hiểu ý
thể mặc đồ này được, cần đổi trang phục khác…”
“Về Trung Lan?” An Nhược Thần giật mình: “Đại nhân, hiện tại chỉ có tướng quân có thể giúp được ngài thôi.”
“Tỷ tỷ yên ổn là tốt rồi. Hôm nay chúng ta cũng đều bình an,
không hết lời. An Nhược Phương nói rõ đầu đuôi mọi chuyện từ sau hôm
cầm lấy bạc, ăn ở trong nhà người khác, cũng không thể nợ họ được. Còn
một người biết võ bình thường, mà bà ta còn có quan hệ với mật thám. Nếu không phải nhận ra muội muội chính là tiểu cô nương tặng đồ ăn lúc
“Thám tử các ngươi phái đến huyện Phong An là do ta g·i·ế·t, Mẫn
sẽ ra tay với người nhà ta. Tướng quân không giúp được ta. Ta phải về,
Nhìn xem, bây giờ chỉ còn lại thái thú và An Nhược Thần là hậu
An Nhược Thần một mình trở lại sân. Diêu Côn ngồi đằng kia mặt
thật. Nhìn kiểu ăn mặc thì đúng là giống vệ binh nha sai. Quan binh thủ
đi nghỉ.
Đến lúc này An Nhược Phương mới có cảm giác chân thực, òa khóc theo An Nhược Thần, cất tiếng gọi “tỷ tỷ”.
Bạch Anh đại nhân bị đâm cả, trái lại thái thú lại nói mấy người các
Rồi Tịnh Duyên sư thái quay sang nói với An Nhược Phương:
An Nhược Thần cùng đám người thái thú Diêu Côn cưỡi ngựa phi
sao.” Lư Chính, Điền Khánh rút kiếm đi ra ngoài, An Nhược Thần lại bảo:
Nha sai bốc thuốc cho Bạch Anh quay lại. Tiền Thế Tân nhìn gói
ngoái chúng ta đã từng nói ở nhà rồi, còn nhớ không? Bây giờ không cần
Đội trưởng vệ binh nói thái thú ám sát Bạch Anh đại nhân, nay bọn họ muốn bắt thái thú Diêu Côn về quy án.
cũng không biết, nàng chỉ biết là bị nam tử b*p ch*t, sự nghi ngờ phụ
sư thái lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Ngươi ở đây đi. Lát nữa bọn ta sẽ
nên tin ai cả. Đợi sau khi ta và Phương Nhi đi rồi, các ngươi cũng mau
Vì đứng xa nên thái thú không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của sư thái, thầm nghĩ người này đúng là
“Đừng khóc, khóc cũng vô dụng. Mau quay vào mật thất lấy đồ của ngươi đi, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi.”
trước, thì chỉ e đã không thu nhận muội ấy rồi. Bà ta thật lòng che chở
bèn vội chạy đến ôm lấy An Nhược Thần mà nói: “Tỷ tỷ, nhất định sau này
Lư Chính đi một vòng bốn phía ở ngoài am, kiểm tra an toàn. Lúc đi đến vườn rau thì bị phiến đá lát đường dưới chân ngáng lại, suýt nữa đã té ngã. Hắn quay đầu nhìn phiến đá kia, lại nhìn cây táo ở cạnh vườn rau, nghĩ ngợi một hồi.
biết có thể nói gì. Ông ta cũng không biết tình hình hôm nay là thế nào
An Nhược Thần còn chưa nói hết thì đã bị Tịnh Duyên sư thái ngắt lời: “Ta mà cần ngươi chỉ dạy sao!”
thái, hẳn có dấu vết…”
“Hai người bọn họ là đầu sỏ, là người liên lạc móc nối, đúng không?”
Mãi lâu sau quan binh thủ thành mới phản ứng lại được, thảo
Mọi người trố mắt nhìn nhau, vừa vào cửa thì lại phải chạy tiếp rồi. Tịnh Duyên sư thái cũng mặc kệ, xoay người rời đi. An Nhược Thần
vành mắt đỏ lên. Tiền đồ mờ mịt, không biết trước sinh tử ra sao, đau
“Ngươi đi đi.”
không ta cũng bất chấp ngươi là gì của con bé, nhất định sẽ khiến ngươi
không có ở đó cũng không sao. Quan trọng hơn việc gặp Long Đại, là đoạn
nhiều lỗi sai của ta. Hắn biết ta quan tâm cái gì, nếu ta không về, hắn
Duyên sư thái… Được rồi, tạm thời có thể đặt những chuyện này xuống, nói xem trước mắt phải làm sao đã.
đại nhân dậy lên đường.
biết được liệu có phải đang phô trương hay không? Vậy là hai bên cứ thế
“Vâng.” An Nhược Phương ra sức gật đầu, lau nước mắt, nhanh chóng chạy vào mật thất cầm bọc quần áo ra.
ra.”
Thần, nói cho nàng biết cơ quan trong phòng và trong am ở đâu, sau đó
trong thư của nàng. Sau đó hắn sẽ phái người đến tiếp ứng với bọn họ.
một tay chăm nom người nhà ông ta. An Nhược Thần nói: “Sư thái nói người ta bảo đấy không đủ bản lĩnh không nhờ vả được, bà ấy sẽ chọn người
viện.
Đông Bình là do ta g·i·ế·t, Lý Minh Vũ là do ta g·i·ế·t, Hoắc Minh Thiện là do ta g·i·ế·t.” Tịnh Duyên sư thái nhìn vào mắt An Nhược Thần, lạnh lùng nói.
An Nhược Thần an ủi: “Không sao đâu. Sư thái nói đúng. Mấy
bay ra khỏi tường viện thì có người theo dõi. Người nọ đi theo bồ câu
Nhược Thần mài mực viết thư. Lại chọn ra hai bộ xiêm y cho An Nhược
“Lư Chính, ta biết là ngươi.” Điền Khánh lên tiếng.
binh thủ thành? Thế thì quá ngu xuẩn rồi.
Tịnh Duyên sư thái im lặng không nói gì, bà nhìn An Nhược
vào thành, ắt sẽ không bị người khác để ý đâu. Sư thái, sư thái không
“Mẫn Đông Bình là một, Đường Hiên là hai.”
quân có đánh thắng trận, Phương Nhi theo người ra tiền tuyến vẫn không
Thái thú bổ sung: “Nếu có thể thì hãy bắt sống, bắt về hỏi.”
Bình chưa c·h·ế·t, ta lo g·i·ế·t Tiền Bùi sẽ khiến Mẫn Đông Bình nghi ngờ, bại lộ Phương Nhi. Sau đó lúc muốn g·i·ế·t lão thì lão lại tìm thế thân, ta
quan trọng?! Tính mạng của ông ta, tính mạng của người nhà ông ta, đều
đúng là không thể ở lâu được.”
thân lại không bằng không chứng, ở trước mặt tứ muội, quả thật nàng
Nước mắt An Nhược Thần chực trào.
An Nhược Thần câm nín.
người khác của ông ta cũng rất thấp. Ông ta đã từng tin tưởng chủ bạc
lại thành ra như thế. Nếu không phải bọn họ, thì giờ đây ông ta sẽ không thành ra như thế.
đáng buồn biết bao. Nhưng tướng quân đã nói như vậy, sư thái cũng nói
nàng, giờ đây, nàng trao tính mạng của nàng và mấy người thái thú cho
bị người ta làm hại! Khó trách chủ bạc lại đột nhiên nổi điên, dám nói
của mọi người.
Điền Khánh nói: “Ta đi xem cả rồi, trong am không còn ai khác.”
An Nhược Thần đã biết, nàng hỏi: “Nếu có thủ lĩnh liên lạc nữa, thì sẽ nói cần ba chuông mới đủ vang đúng không?”
“Tiền Thế Tân cũng biết, nhưng chưa chắc sẽ nghĩ đến?”
lại dám về Tú sơn đâu, có khi đuổi theo ra ngoài một đoạn thì mới quay
ruột muội.
An Nhược Thần quay về phòng của sư thái, đã không còn thấy Tịnh Duyên sư thái và An Nhược Phương đâu nữa. An Nhược Thần có hàng vạn suy nghĩ, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, viết thư cho Long Đại trước đã. Lo rằng thư này sẽ bị người ta chặn nên nàng viết rất rối, chỉ nói nàng gặp nạn phải đến sông Tứ Hạ, đi đường Đông Nam, hy vọng người thấy thư
An Nhược Thần quay đầu, thấy Tịnh Duyên đã thay xiêm y thôn phụ, khăn trùm che đầu, đứng ở cửa phòng nhìn nàng.
Tịnh Duyên sư thái tức tốc chuẩn bị giấy và bút mực, để An
luận với nhau một hồi, cảm thấy tình hình là thế này: Thái thú đại nhân
đến Đoàn Thị đã qua đời, bà ấy nói phải đợi con gái về, đợi con gái về
xong việc sẽ quay về xử lý đám người đó.
thú, cũng không ngăn cản. Lúc thái thú đi qua cổng còn hét to với quân
Tịnh Duyên sư thái nói với An Nhược Thần: “Hai hộ vệ của ngươi, trông cũng không thể dựa vào được.”
đưa tay cầm lấy thư trong tay An Nhược Thần, hất cằm chỉ vào cửa phòng:
An Nhược Thần gật đầu, nói: “Có lẽ bọn họ không nghĩ chúng ta
ngốc rồi, thế là theo sát An Nhược Thần, cùng đến am Tịnh Tâm.
An Nhược Thần thuật lại vụ án Đoàn Thị qua đời với An Nhược
thể nhờ cậy đó là ai, thái thú có biết không? Hai hộ vệ có biết không?”
“Tiết gia. Phu gia tương lai của nhị muội ta.”
nàng, An gia bị lợi dụng vân vân.
“Là ai chặn tin tức?”
Sao lại hùng hổ dọa người, ồn ào thế chứ. Giang Hồng Thanh kia cũng tự
sẽ nhận được tin. Ông ta cực kỳ oan uất, thế mà lại không thể tố cáo.
lại lục soát ở đây. Chúng ta vẫn còn thời gian, nghỉ ngơi một lát trước
trong am miếu. Thái thú, An Nhược Thần thì nghe theo sư thái dặn dò, dắt ngựa vào rừng ở sau núi buộc kỹ. Sân nhỏ, không có chỗ cho ngựa.
Điền Khánh, Lư Chính lớn tiếng đáp được, rồi nhảy tường ra ngoài.
kéo An Nhược Phương lại muốn đi thăm chỗ ở của muội muội, nhưng kỳ thật
“Sư thái.” An Nhược Phương nghe bà ta nói vậy, hốc mắt đỏ lên.
thành sẽ chẳng còn vấn đề gì. Hắn đã xác nhận rồi, toàn bộ người nhà của chủ bạc Giang Hồng Thanh đều đã được xử lý thỏa đáng. Vì Giang Hồng
“Xin hãy cẩn thận.”
giằng co nhau. Tiền Thế Tân nghe vệ binh báo là bị cản ở cổng thành thì
lại, nói là thái thú đại nhân đã dặn rồi, lúc về muốn xử trí thẩm vấn
ngày phục vụ Bạch đại nhân uống. Hắn dặn dò, chọn ra hai vị thuốc quan
“Ngươi không quan trọng, tùy ngươi muốn gì thì làm.” Tịnh Duyên sư thái bỏ lại thái thú, xoay người nói với An Nhược Thần: “Dù tướng
Diêu Côn dựng ghế dậy, nặng nề ngồi xuống, “Như vậy thì, An cô nương, ngươi đi tìm tướng quân đi. Ta tính về thành Trung Lan.”
Đội trưởng vệ binh sốt ruột, bọn họ trực tiếp lên ngựa đuổi bắt Diêu Côn, cũng không có lệnh bài văn thư. Không lẽ đánh nhau với quan
tuyến, nhưng Long tướng quân thua trận, tự thân khó bảo toàn, Phương Nhi đi theo ngươi chính là chịu c·h·ế·t.”
Nhược Thần. Tiếp đó muốn sờ tay An Nhược Thần, nhưng lại có chút do dự.
như vậy, mà ngay cả chính nàng, cũng nghĩ như vậy.
“Ta không biết. Đường Hiên không dặn dò hậu sự.”
Còn đang thảo luận thì có một đội quan sai cưỡi ngựa chạy đến
hoạn mà thôi. Tiền Thế Tân suy nghĩ, sai người chuẩn bị giấy bút nghiên
Lúc này cửa hậu viện bật mở, đứng sau cửa là Điền Khánh. An
chóng rời đi đi. Đừng dò la chuyện của ta, đừng hại Phương Nhi, nếu
nhà, đáng tiếc, đến cuối lại chẳng đời được. An Nhược Thần cắn chặt
Tiền Thế Tân hài lòng gật đầu, đợi xử lý Bạch Anh xong, trong
Diêu Côn cau mày, có ý gì đây, bỏ lại ông ta là muốn làm gì? Tịnh Duyên
Nhược Thần tính mở miệng hỏi, thì lại thấy một vóc dáng nhỏ bé thò đầu
Thái thú cau mày, ông ta không nghĩ ra nên đi tìm Long tướng
Hai tỷ muội ôm nhau một lúc, Tịnh Duyên sư thái tới gọi người,
Duyên sư thái lại nuốt lời vào. Nàng cầm y phục và ngân lượng mà Tịnh
đã thấy qua dáng vẻ g·i·ế·t người của sư thái này rồi. Đây không phải là
nói: “Đã lục soát khắp nơi rồi, không có ai cả. Có lẽ là động tĩnh của
Diêu Côn bình tĩnh suy nghĩ lại nguyên nhân hậu quả, nhưng tâm loạn như ma, không nghĩ ra manh mối gì.
Lư Chính và Điền Khánh đều lùi ra mấy bước, xoay lưng lại để tỷ muội các nàng có không gian chuyện trò, Diêu Côn đứng từ xa nhìn, trong lòng lại hâm mộ. Đột nhiên Tịnh Duyên sư thái lại nhảy ra nói: “Mau vào đi, đừng ồn ào náo động nữa.”
An Nhược Thần gập thư miết chặt, nói: “Sư thái, nếu có lẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa, thì có một số việc ta muốn hỏi sư thái.”
đến đó, thì sẽ không gặp lại nữa. Với các ngươi, hy vọng cũng sẽ không
mực cho hắn, hắn phải viết thư.
thắng trận rồi!” Giọng đầy kiêu ngạo, cứ như chính nàng thắng trận vậy.
thanh kiếm kề trên cổ hắn.
Diêu Côn nghẹn họng, vì sao lại không quan trọng? Vì sao không
“Đại tỷ.” An Nhược Phương ôm chầm lấy An Nhược Thần, nước mắt lăn dài. Mới gặp nhau mà lại phải xa cách rồi ư?”
“Được.” Hốc mắt An Nhược Thần nóng lên. Trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, đã chẳng thể nào miêu tả được tâm tình.
nữa. Bạch Anh bị đâm, đẩy mọi chuyện lên đầu hắn. Ắt hẳn Lương Đức Hạo
khác, sáng sớm ngày mai sẽ đi liên lạc.”
buồn vô hạn.
biết phải thế nào cho phải. Cái c·h·ế·t của Lý trưởng sử, cái c·h·ế·t của Hoắc tiên sinh, nàng đã biết hung thủ là ai, nhưng không có cách nào trả thù cho họ, lấy lại công bằng.
đã g·i·ế·t rất nhiều người ở nha môn, ắt hẳn bọn họ sẽ nghĩ đến đây ngay,
quân.”
thành mau chóng hạ cửa thành xuống, cản bọn họ lại, định vặn hỏi tỉ mỉ.
“Mấy cái?”
thú vật chim chóc. Ngựa cũng bình thường.” Điền Khánh cũng nói: “Ta cũng không tra được gì.”
An Nhược Phương suy đi nghĩ lại, lệ rơi đầy mặt. Nàng không tốt với mẫu thân, cũng không tốt với đại tỷ. Lúc trước nàng muốn nói với
mấy người các ngươi. Đội trưởng vệ binh tức điên, lửa giận bốc cao ba
gian trò chuyện mấy việc vặt vãnh với ngươi.” Bà ta lạnh lùng nói, rồi
Tịnh Duyên sư thái nói: “Vậy Phương Nhi không thể đi cùng ngươi được. Đoạn đường này tất ngươi sẽ bị truy sát. Dù có thể đến tiền
“Tốt lắm. Việc này không nên chậm trễ, bây giờ ngươi viết thư
đã, đợi trời tối rồi hẵng đi, chúng ta sẽ đến sông Tứ Hạ tìm tướng
Quan binh thủ thành quát mắng, ai là phản tặc, không thấy phản (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diêu Côn đối mắt với cái nhìn sắc bén lạnh như băng của Tịnh
không?”
“Tiền đại nhân.”
Mọi người thất kinh.
chăm chú, dần dần từ sau lưng Điền Khánh bước ra, đi đến trước mặt An
đại tỷ là có lẽ mẫu thân nàng hại c·h·ế·t mẫu thân đại tỷ, nhưng nàng không thể nói thành lời được. Nàng chỉ lo cho chính mình, biết rõ chạy trốn
còn ở trong thành Trung Lan, ở trên tay Bạch Anh, ông ta còn có thể làm
nào, Phương Nhi làm thế nào?”
trong tay hắn có không ít yếu điểm của ta, ta không thể biện giải, dù có đến trước mặt hoàng thượng tố cáo, Tiền Thế Tân cũng có thể chỉ ra rất
quân hay về thành Trung Lan, nhưng An Nhược Thần không chút chậm trễ mà
So với trong sân im ắng, hai tỷ muội An Nhược Thần lại nói
thôn phụ bình thường đây, ngươi thay vào rồi hẵng chạy thoát thân. Ngươi mắc nợ ta. Nếu sau này ngươi còn sống, thì đừng quên đến Tiết phủ đón
phủ nha môn báo cáo tình hình, Phương quản sự phái người thăm dò rồi, vô cùng chính xác, là y nói cho ta biết. Tướng quân đánh tới ở sông Tứ Hạ, công chiếm huyện Giang Sinh. Còn ở dốc Thạch Linh cũng bắt gần mười
nữa ở đây không quá an toàn, thế mà bà ta vẫn muốn kéo dài đến sáng mai!
Chỉ sợ đi tìm Long đại tướng quân cũng vô dụng. Mà người nhà ông ta vẫn
An Nhược Thần la lên: “Tướng quân đã đánh thắng trận rồi, thất
thỏm quay về phòng. Đợi một lát nữa, nàng phải gọi mấy người thái thú
An Nhược Thần há miệng, dưới ánh mắt lạnh như băng của Tịnh
ngươi đến đó, nói không chừng Nam Tần lại chuyển bại thành thắng. Tóm
Thanh có ý đồ mưu phản, ám sát Bạch đại nhân bất thành, cuối cùng lại bị đâm c·h·ế·t, còn người nhà lại thấy nhục nhã đau thương, thế là “toàn gia
Vào am rồi, Tịnh Duyên sư thái nói: “Ta đi lấy ít lương khô với nước, các ngươi phải mau chóng bàn xem nên đi đâu đi. Ở đây cũng không
vào hồ sơ.
sẽ khiến mẫu thân đau lòng, nhưng nàng vẫn nhẫn tâm rời đi. Nàng biết
Quan binh thủ thành la lối vây lại một vòng, muốn bắt bọn họ
An Nhược Thần sốt ruột cực kỳ, chỉ hận không thể gặp được An
An Nhược Phương không dám tin nổi, nàng nhìn An Nhược Thần đầy
Lúc này quan binh thủ thành mới bán tín bán nghi, nhưng ai mà
Một đường rất yên ắng, không hề có ai. An Nhược Thần đi tới hậu viện đứng dưới bóng cây, nhìn lồng chim bồ câu treo ở nơi đó. Đó là bồ
“Tiết công tử sẽ che chở tứ muội. Có điều không phải vì ta, mà là vì nhị muội ta.”
Diêu Côn không dị nghị gì, nhưng vẫn băn khoăn nội ứng trong
chuyện trong lòng nàng đều có suy đoán, nay được xác nhận, cũng không (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngu ngốc!” Tịnh Duyên sư thái mắng.
theo ngươi, đến Tiết phủ sẽ cùng ngươi đi vào, nếu mọi thứ thuận lợi thì ngươi sẽ ẩn thân ở đó.” Bà ta vừa nói vừa kéo ngăn ẩn trong phòng ra,
trọng nhất trong gói thuốc. Nha sai hiểu ý, đáp: “Đại nhân yên tâm, nhất định thuộc hạ sẽ làm đúng.”
cũng sẽ cho rằng bọn họ đến sông Tứ Hạ tìm Long Đại. Nhưng An Nhược Thần lại định đến dốc Thạch Linh. Chỉ cần vào được doanh trại, tiến vào phạm vi quản hạt của quân đội, là bọn họ có thể được bảo vệ. Nên Long Đại
này nhất định sẽ chuyển thư đến cho Long đại tướng quân, nhất định phải
Nàng đứng ngoài cửa hậu viện chờ, cảm thấy thời gian trôi đi rất lâu.
nên nói, ông ta không nghĩ Tiền Thế Tân ác như thế. “Ngộ nhỡ…” Ông ta do dự.
nó quay đầu nhìn bốn phía, sau đó giương cánh bay đi, rồi không còn thấy bóng dáng đâu.
ngươi vặn hỏi. Ta không có hứng thú với những việc này, không có thời
không hợp tình người. Ông ta vỗ lưng ngựa, nhìn bốn phía rồi cất bước
An Nhược Thần ôm muội muội, lòng cứ nghĩ mà thấy sợ. Nàng cũng
để Long Đại đọc được.
nước đại một đường, quan binh thủ thành ở cổng thành nam thấy là thái
thất thủ.” Tịnh Duyên sư thái nói, “Không có bằng chứng. Chuyện của Tiền Thế Tân thì ta không biết.”
gặp lại.”
“Là ta g·i·ế·t.” Tịnh Duyên không chờ nàng hỏi đã đáp thẳng.
câu đưa thư mà Phương quản sự và người hầu đã dùng tính mạng đưa cho
Tịnh Duyên sư thái nhìn vào mắt An Nhược Thần, một lát sau nói: “Ngươi lại đây, Phương Nhi cũng đến đây.”
gì đây?
trước đã.
tục, “Đồ s·ú·c sinh này, ta giúp hắn nhiều như thế, vì sao hắn lại hại
cho Tiết gia đi, để Phương Nhi mang đến, cho Phương Nhi thêm một thứ làm tin. Đến Tiết gia phải đi thế nào, tìm ai, nói ra sao, ngươi hãy nói rõ đi. Ta không tin được hộ vệ của ngươi, thái thú kia cũng quá phiền
Tịnh Duyên sư thái cau mày dỏng tai lắng nghe. An Nhược Thần
Hai người cùng nhìn sang thái thú. Diêu Côn ngây ngẩn, không
“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ cải trang thành phụ nhân bình thường âm thầm
“Bọn chúng chỉ là liên lạc truyền lệnh, kẻ xúi giục ở đằng sau
“Mật thám gồm những ai?” An Nhược Thần đảo qua một hồi, rồi hỏi vào trọng điểm.
hậu họa?”
Không nên tin bất cứ ai. An Nhược Thần khổ sở, đây là chuyện
câu này là đủ. Quả nhiên Tịnh Duyên sư thái không nghi ngờ gì nữa, bà
An Nhược Thần lẳng lặng đứng đấy, đợi một lúc không thấy bồ câu quay về, không nghe thấy tiếng động lạ nào, vậy là ôm tâm trạng thấp
An Nhược Phương nhìn An Nhược Thần, An Nhược Thần gật đầu với nàng. An Nhược Phương liền nhận lấy.
An Nhược Thần đau lòng không thôi, kìm nén nước mắt mà nói: “Đại tỷ có lỗi với muội.”
chim đi, bồ câu có phần do dự, sau đó vỗ cách phành phạch bay đi. Nó bay đến đầu tường dừng một lúc, An Nhược Thần nhìn chằm chằm theo nó, thấy
Diêu Côn hết cách, chỉ biết trơ mắt nhìn Tịnh Duyên sư thái dẫn hai tỷ muội An Nhược Thần vào tiền viện.
có việc gấp rời khỏi thành, nhưng ngài ấy biết có du phỉ cải trang thành quan sai, nên mới để bọn họ cản người lại. Lát nữa thái thú đại nhân
sạch đầu người nhà ngươi, cái này gọi là nhổ cỏ tận gốc, người nhà ngươi còn sống, ắt sẽ nghĩ cách trả thù cho ngươi, sao hắn lại phải để lại
An Nhược Thần hô lớn: “Phương Nhi!” Nàng kéo An Nhược Thần vào lòng, lớn tiếng khóc ròng.
“Như vậy nếu có người liên lạc mới đến, làm sao sư thái phân biệt được thật giả?”
“Đúng thế.”
“Cái gì!” Diêu Côn nhảy cẫng lên, “Vì sao ta lại không biết!”
biết lúc nào truy binh sẽ đến. Lát nữa ta sẽ dẫn Phương Nhi xuống núi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Nhược Thần gật đầu. Rốt cuộc Đoàn Thị c·h·ế·t như thế nào nàng
Diêu Côn cau mày, luôn cảm thấy sư thái không nhờ vả được. Hơn
là muốn tìm chỗ riêng để trò chuyện với muội muội. Thế là trong sân chỉ
tặc nào cả, chỉ thấy thái thú đại nhân. Còn cả ngươi nữa, đừng có ầm ĩ,
đại tỷ thật lòng với nàng, nàng cũng biết mẫu thân thật lòng với đại tỷ, nhưng rồi cuối cùng, nàng vẫn có lỗi với bọn họ.
phải trả giá lớn.”
“Có ám hiệu. Tháo chuông cần người buộc chuông, nhưng phải buộc mấy chuông mới đủ vang. Đại khái là thế.”
thế là tốt.” Trên khuôn mặt chưa hết ngây thơ của An Nhược Phương có nét già dặn không hợp tuổi, “Tỷ xem đi, chúng ta đã nói rồi sẽ gặp lại, quả nhiên là như thế.”
An Nhược Thần nuốt nước bọt, cảnh cáo mình không thể sợ, không thể lộ ra vẻ khiếp đảm được.
Giang Hồng Thanh nhất, tin tưởng Tiền Thế Tân nhất, thế nhưng rốt cuộc
“Ngươi nhớ lấy lời ta nói.” Tịnh Duyên nói.
tốt để đêm đi đường. Mọi người không nói lời nào, đều tự tìm phòng rồi
Phương. Tiểu cô nương nắm chặt tay tỷ tỷ, rúc vào cạnh tỷ tỷ, căng thẳng nhìn cửa hậu viện.
Chương 144
mạng. Tiền Thế Tân đã phái ngỗ tác qua, ghi chép kỹ càng về vụ án, cất
thuốc, rồi gọi nha sai tâm phúc của hắn đến phụ trách sắc thuốc, ngày
Nhấn mạnh phải để Long Đại đọc là vì chỉ có Long Đại mới có thể hiểu được ý của nàng. Long Đại đánh thắng trận ở sông Tứ Hạ, nên ai ai
cho tứ muội ư? Trực giác của An Nhược Thần mách bảo là thế. Nhưng cô tử
Tịnh Duyên sư thái quen cửa quen nẻo, tránh tai mắt, dẫn bọn họ lên núi theo đường núi vắng vẻ ở phía sau, không một ai phát hiện. Đến (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Nhược Phương quay lại, thấy tỷ tỷ đứng giữa sân ngẩn người,
còn lại ba người thái thú và Lư Chính Điền Khánh.
lỡ miệng. Diêu Côn không nói lời nào, bây giờ cảm giác tin tưởng vào
người chạy trốn, hai hộ vệ cũng là người cuẩ An Nhược Thần, nếu ông ta
Nhược Phương ngay, nhưng nàng biết Điền Khánh lo lắng đúng, ai biết được rốt cuộc sư thái này là chính hay tà, nói thật hay giả, phải kiểm tra
An Nhược Thần ôm bồ câu ra, nhét thư vào ống trúc nhỏ trên chân bồ câu, nhắt thật chặt, xác nhận không bị rơi mới giơ cao hai tay thả
phản bội, khó trách…
chuyện đã xảy ra đó, nghĩ tới việc mình không thể từ giã người nhà mà
đường này bọn họ phải tránh thoát được màn truy đuổi, thuận lợi đến nơi.
ngựa cũng chẳng dừng, cứ thế phóng đi.
lính: “Phía sau có du phỉ cải trang thành nha sai vệ binh, bắt bọn chúng lại, đợi ta về sẽ xử lý.” Nói rồi cũng chẳng đợi đám lính phản ứng,
sẽ không đuổi kịp thái thú. Nhưng không sao, rồi sẽ tìm được.
đang ở đó. Còn Diêu Côn lại không có chỗ nào để đi. Tổng cộng có năm
ra từ sau lưng Điền Khánh.
“Vì sao có thể đáng tin?”
An Nhược Thần nghĩ ngợi: “Có.”
nàng cần phải nói hết chuyện. “Phương Nhi à, tỷ phải nói với muội, mẹ
đoạn gì để mời chào thuộc hạ? Chúng bố trí những nhiệm vụ đấy cho sư
tìm lấy hai bọc ngân lượng lớn. Một bọc đưa cho An Nhược Phương: “Ngươi
An Nhược Thần ngồi yên đợi chờ, cảm thấy chắc sư thái đã dẫn An Nhược Phương đi xa, nàng ra khỏi phòng, không nghe thấy bất cứ động
Nhưng không có ai đáp, chỉ có Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng nói: “Những chuyện này không quan trọng. Giờ nói rõ xem các người định thế
lại Phương Nhi không thể đi. Ngươi còn chỗ nào khác bố trí cho con bé
ngươi một thân binh phục từ đâu tới đấy hả!
đây.”
bắt người thì thấy cảnh tưởng Giang gia để lại di thư rồi toàn bộ bỏ
am miếu, Điền Khánh đi theo tsdt vào cửa chính, ý định kiểm tra an toàn
muội sẽ có tiền đồ, cũng có thể làm nên đại sự, có thể để tỷ dựa vào. Tỷ nhất định phải sống thật tốt, phải về tìm muội.”
ngươi là du phỉ. Bọn họ nhận ra thái thú, nhưng không nhận ra những binh sai này.
người khác thì ta còn do dự, nhưng Tiền Thế Tân, hắn hiểu ta rất rõ,
Nha môn cũng không đặt nặng chuyện tìm muội nữa, muội lẫn vào đám người
chỉ hỏi: “Có giao tình sâu với ngươi không? Có chắc Tiết gia sẽ thu nhận Phương Nhi, sẽ che chở con bé không?”
Long tướng quân đánh thắng trận, thế mà lại đánh thắng trận!
nói: “Không được tiết lộ tung tích của Phương Nhi với bất cứ ai, không
Nhưng không ngờ thủ lĩnh đó lại hung dữ thét lớn đòi smở cửa, nói bọn họ đang thi hành công vụ, truy kích phản tặc.
nhiên nổi điên giữa chừng… Bỗng Diêu Côn hiểu ra.
An Nhược Thần giục mọi người mau tìm phòng đi nghỉ, nghỉ ngơi
ổn. Đường xá xa xôi, truy binh theo sau, ngươi chỉ có mỗi hai hộ vệ, làm sao đủ dùng. Chiến tình ngoài tiền tuyến thiên biến vạn hóa, đợi các
tĩnh nào, nàng cuốn nhỏ thư nắm trong lòng bàn tay, lặng lẽ đến hậu
An Nhược Phương ôm An Nhược Thần, than vãn khóc lớn.
“Người liên lạc với ta gồm Mẫn Đông Bình, Đường Hiên, đều c·h·ế·t cả rồi. Những người khác cũng không tiếp xúc gì với ta.”
“Đúng.”
mình trốn nhà.
lặp lại nữa. Đại tỷ sẽ giữ lại, đại tỷ tin muội cũng sẽ giữ lời. Nhất
là do ông ta ra lệnh, khó trách nha sai trong quận phủ nha môn có kẻ
là ai? Vì sao sư thái lại chịu bán mạng cho chúng? Chúng có những thủ
An Nhược Thần cũng không hề biết rằng, lúc bồ câu đưa thư vừa
An Nhược Thần thở dài: “Dù muội có nghe lời gả cho Tiền Bùi, thì như thế nào là hiếu?”
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.
thoát thân từ chuồng c·h·ó thế nào, được Long tướng quân cứu giúp thế nào, nàng tham gia hoạt động bắt mật thám thế nào, Tiền Bùi có oán thù với
ta!”
Nếu lúc ấy biết được chuyện này thì Bạch Anh không thể nói được gì cả.
thành Trung Lan là người phương nào, hắn hy vọng người đó có thể giúp
xong, tìm một cơ hội, đang định giơ tay bắn bồ câu thì bất chợt, một (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hắn muốn làm hại người nhà ta.”
người bọn tỷ đều là tội phạm truy nã, sau khi vào thành sẽ bị để mắt
cách ly khỏi đội thì sẽ thành một thân một mình, dĩ nhiên ông ta không
“Bọn họ có quen, nhưng chưa chắc sẽ nghĩ đến.”
Diêu Côn không nói lời nào. Ông ta đang ngẫm lại một loạt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.