Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Yên Vĩ Hồ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 234: Cửu Thiên Tuế xuất hiện (I)
Đại phu đáng thương kiathậtsựlà bó tay trước bệnh tình của Mộ Dung Vân Tiện. Sau khi Mộ Dung Nhược Hồng quáthắnmộtcâuthìhắnthận trọng bẩm báo lại:"Hoàng thượng, thảo dânđãcố hết sức..."
"Vân Tiện,hiệngiờ ngươiđãlà nữ nhân của ta. Vừa rồi ta hỏi ngươisẽchọn ai giữa ta và hoàng huynh của ngươi,khôngphải ngươinóichọn ta sao? Dù thế nàothìhiệngiờ phải để ngươi chịu thiệtmộtchút, ngươi cũngkhôngchịu được sao?"
"Nhưng nếu phải chọnmộtthìsao?" Mộ Dung Vân Tiện chưa hài lòng gặng hỏi tiếp.
Dạ Kiêu Cửu lạnh lùngkhôngthèm phản ứng,hắnlạnh lùng nhìn nàng ta ti tiện van xinhắn.
Thân mình Mộ Dung Nhược Hồng lảo đảo, Trì Lệ Dập muốn chạy tới đỡ lấyhắn. Nhưng lúc này vũ lâm vệ ở ngoài cửa vọt vào, bảo vệ trược mặt Mộ Dung Nhược Hồng.
Lờinóichâm chọc của Dạ Kiêu Cửu khiến nước mắt Mộ Dung Vân Tiện tiếp tục trào ra.
Mộ Dung Nhược Hồng nghĩ vì nàng ta đau đớn mới khóc liềnvội vàng an ủi:"khôngsợ, có hoàng huynh ở đây rồi. Hoàng huynh nhất địnhsẽmời đại phu tốt nhất trong hoàng thành tới đây. Tiểu thấtsẽrất chóng khỏi bệnh."
"Hoàng huynh, tasẽchết phảikhông?" Mộ Dung Vân Tiện run rẩy hỏi. Mộ Dung Nhược Hồng vừa nghe thấy thếthìliền nóng nảy, vội vàng khiển trách:"Muộikhôngđược nghĩ lung tung, tất cả rồisẽổn. Có hoàng huynh ở đây, hoàng huynhsẽkhôngcho phép muội gặp chuyệnkhôngmay."
"Ngươikhôngphải là A Cửu của bản cung... Ngươikhôngphải chàng! Ngươi nhanh trả lại A Cửu cho ta..." Mộ Dung Vân Tiện bối rốinóixongthìnước mắt uất ức liền trào ra.
Tuy ta có cảm giác chán ghét đối với tất cả nữ nhân. Nhưng ta cũngkhôngcay nghiệt. Tuy nữ nhân khác kém cỏi nhưng ai cũng đều có ưu điểm nào đó, nhưng còn ngươithìsao? Ha ha, thực xin lỗi, mắt takhôngđược tốt cho lắm nên đến bây giờ cũngkhôngpháthiệnra được ưu điểm của ngươi? Ta cảm thấy có lẽ ngay cả hoàng huynh của ngươi cũngkhôngnhìn ra được ưu điểm của ngươi."
"Tứ ca, nhiều năm qua huynh ở đất phong. Trẫm lại vừa đăng cơ chưa lâu vẫn chưa quan tâm nhiều được tới tứ ca, tứ ca cũng đừng để ý. Khó có dịp huynh trở về hoàng thành, hay là huynh cứ ở lại hoàng thành vài ngày nghỉ ngơi, ngày mai trẫmsẽsắp xếp thời gian đến chỗ tứ ca chơi."
Editor: Jun
"Hết sức sao? Ngươi muốn c·h·ế·t phảikhông?!" Mộ Dung Nhược Hồng lại nổi cơn giận giữ quát tháo, nhấc cả người đại phu kia lên thuận tay ném đại phu đó lên bàn.
Mô Dung Tề Quang vừa rờiđikhônglâu, Mộ Dung Nhược Hồng liền để Lương công công thường ngày phụ trách quản lý chuyện thường vụ giúphắnthaymộtbộ hành trang màu xanh, trong quá trình thay quần áo,hắnnhíu mày hỏi An công công:"Vì sao thất công chưa đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo,đãđiều tra được chưa?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đại phuđãxem qua cũngkhôngchẩn đoán được là nguyên nhân gì..." Dạ Kiêu Cửunóihờ hững, trong mắt đào hoayêumị rất nhanhhiệnlên ánh sáng sắc bén.
Dạ Kiêu Cửu tựa ngườitrênghế bọc da hổ, hai tay khoanh trước ngực, từtrêncao nhìn xuống, khóe miệng gợi lên nụ cườiyêudã như loài hoa thuốc phiện, cười nhạt cũng mị hoặc khuynh thành.
hắnquan tâm sốt sắng chen qua Dạ Kiêu Cửu tới giường bệnh, cúi ngườinhẹnhàng sờ trán của nàng, lòng bàn tay có cảm giác nóng rực khiến trong lònghắncàng lo lắng, lại cẩn thận quan sát Mộ Dung Vân Tiệnđangnằmtrêngiường. Sắc mặt nàng ta trắng bệch,khôngbiết có phải vì quá đau đớn haykhôngmà gương mặt xinh đẹp đầy vẻ khổ sở.
rõràng lànóichuyện phiếm hàn huyên nhưng lại khiến cho Mộ Dung Tề Quang ngửi thấy mùi thuốc s·ú·n·g nồng nặc. Nhất là khihắnnói"thựcsựkhôngthể để huynh cứ vậy màđiđược", đórõràng làhắnđangkhiêu khích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hắnngồi xổm xuống, Dạ Kiêu Cửu dùng sức nắm lấy cằm Mộ Dung Vân Tiện, mắthiệnlên tia lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn mỹ ghé sát vào gương mặt nàng ta, cườiyêudãnói:"Kỳ thực nếu ngươikhôngmuốn chếtthìvẫn còn cách khác. Nhưng vậythìphải hy sinh hoàng huynh ruột thịt của ngươi... Tự ngươi lựa chọnđi, rốt cục là ngươi muốn cứu lấy mạng của ngươi hay là hoàng huynh của ngươi..."
Nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Nhược Hồng càng ngày càng tối, Mộ Dung Vân Tiện hoảng hốt, lập tức biện giải cho chính mình.
Mộ Dung Nhược Hồng vừa đến đóthìvội nhảy xuống ngựa hấp tấp dẫn người chạy vào chỗ ở của Mộ Dung Vân Tiện.
Dạ Kiêu Cửu tuyệt tình lãnh khốcnói:"Nếu ngươi muốn tiếp tục làm Hoàng hậu của tathìtốt nhất nên vì ta mà chịu đựng. Nếukhôngtasẽkhiến cho ngươi sống còn khó chịu hơn bây giờ gấp trăm lần."
Dạ Kiêu Cửu vừanóixongthìtrênmái hiên liền truyền đến tiếng động lạ "xôn xao", tiếp sau đó là tiếng gạch ngói rơi vỡ vụntrênmặt đất. Quân Cơ Lạc mặcmộtbộ bạch y từ trongkhôngtrung bay tới, cuối cùngnhẹnhàng tiếp xuống mặt đất.
Sau trận va chạm là tiếng cái bàn vỡ vụn thành mấy mảnh. Đại phu kia bị dọa sợ quá mà ngấtđi.
Khi ra khỏi tẩm điện, từ bên ngoài liền cómộttrận gió lạnh thổi tới.hắnnhịnkhôngđược mà rùng mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, pháthiệntoàn bộ bầu trời hoàng thành đều bị mây đen nghìn ngịt bao trùm.
Dạ Kiêu Cửu hừnhẹ,hắnthựcsựkhôngquen nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiện khóc lóc sướt mướt.hắnkhôngbiết nữ nhân khác gặp tình huống này có khóc lóc haykhông, nhưnghắnbiết Đường Tứ Tứ tuyệt đốisẽkhôngkhóc.
mộtmàn cỡ nào châm chọc, Mộ Dung Nhược Hồnghắnkhôngdám tự xưng là hoàng đế xuất sắc, nhưnghắnchưa bao giờ khiến cho hoàng muộihắnphải chịu thua thiệt, bây giờthìtốt rồi, nàng ta mới gả cho Dạ Kiêu Cửu cómộtngày thôi màđãvứt bỏ hết cả...
Châu chấuđãmuốn thểhiệnthìcứ để nó thểhiệnđi.
"A Cửu... Ta khó chịu..." Nàng ta khổ sở cầu xin Dạ Kiêu Cửu, mồ hôiđãướt nhẹp trán. Nàng ta như vậykhônghề còn dáng vẻ hăng hái như lúc trước.
Mộ Dung Nhược Hồngkhôngkịp phản ứng,trênmìnhhắnliền bị đâmmộtnhát.
"Vân Tiện... Tỉnh... Ta là hoàng huynh của muội... Tỉnh dậy mau!" Mộ Dung Nhược Hồng cúi người xuống, khẽ gọi bên tai nàng ta. Trì Lệ Dậpthìđể ý Dạ Kiêu Cửu, từ đầu tới cuối đều chỉ nhìnhắn. Mà vũ lâm vệ khác Mộ Dung Nhược Hồng mang theothìcanh giữ ngoài cửa điện,khôngcósựcho phép của Mộ Dung Nhược Hồngthìkhôngai đượcđivào trong điện.
Mộ Dung Nhược Hồng nghe thấy bốn chữ Mộ Dung Vân Tiệnthìtrong lòng hơi chua chát, nhưng vẫn miễn cưỡng cườinói:"Kỳ thực Tiểu thất cũng rất ngoan, mấy năm nay muội ấykhôngkhiến trẫm phải lo nghĩ nhiều. Nay muội ấyđãxuất giá, trong lòng trẫm cũng hết lo lắng. Trẫm tin tưởng nhất định muội ấy có thể mọc rễ nảy mẩm ở Trần quốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"khôngcó chuyện này... Tứ ca, huynhđithong thả!" Mộ Dung Nhược Hồng lệnh cho An công công gọi đếnmộttiểu thái giám đưa Mộ Dung Tề Quang rời khỏi tẩm điện. Mộ Dung Tề Quang cũngkhônghỏi nhiều mà để thái giám dẫn ra khỏi cung.
Mộ Dung Nhược Hồng quan tâm Mộ Dung Vân Tiện nhưng lại cảm thấy chuyện này kỳ lạ. Thân thể Vân Tiện nhàhắnluôn rất tốt, thế nào mà ngay ngày thành thân lại đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo? Có phải là Dạ Kiêu Cửu bày ra haykhông?
"Hoàng huynh... muội khó chịu..." Mộ Dung Vân Tiện chỉnóiđượcmộtcâuthìnước mắt liền chảy ra.
Môi bạc của Dạ Kiêu Cửu khẽ nhếch:"Thực đáng tiếc,ta từ đầu tới bây giờ vẫn là A Cửu mà ngươinói. Chỉ là do ngươi ngu xuẩnkhônghề pháthiệnta chỉđanglợi dụng ngươi mà thôi.nóithậtvới ngươi, ngươi cảm thấy mình có ưu điểm gì mà có thể lọt vào mắt ta? ph*ng đ*ng? D·â·m loạn? Điêu ngoa ngông cuồng? Hay là công chúa nên luôn cảm thấy mình hơn tất cả mọi người?
Mô Dung Vân Tiện chịu đựng đau đớn, gồng thân mình bò về phía trước, tay gian nan mãi mới kéo lấy được góc áo bào củahắn, nước mắt đầy mặt:"A Cửu... Ngươikhôngthể đối xử với bản cung như vậy... Bản cung vì ngươi mà nguyện ý gảđiTrần quốc xa xôi...Cho dù ngươikhôngthích bản công chúa ta nhưng xét đến bản công chúathậtlòngthậtdạyêuthương cuồng dại ngươi, ngươi có thể tha cho ta đượckhông..."
"Aiz,khôngảnh hưởng gì cả. Chuyện ở đất phongthìtùy tiện tìmmộtngười nào đó có thể xử lý. Nhưng huynh đệ chúng tađãlâukhônggặp mặt. Bây giờ trẫm thựcsựkhôngthể để huynh cứ vậy màđiđược."
Nàng ta toàn tâm toàn ý vớihắnnhưnghắnlại làm tổn thương nàng ta?
Khóe miệng Mộ Dung Nhược Hồng lộ ra nụ cười thâm sâu.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Đối mặt với gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, Mộ Dung Vân Tiện nuốt nước bọt, có chút sợ hãi hô lên.
Nhưng nếu lỡ như chuyện hoàng muộihắnđột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo làthật, nhưng nếuhắnkhôngtới xem nàng lỡ đâu nàng xảy ra chuyện gìkhônghaythìngười làm hoàng huynh nhưhắncả đờisẽhối hận. Sau khi trong lòng đấu tranhmộtlúc, Mộ Dung Nhược Hồng quyết định dù tin nàykhôngphải làthậtthìhắnvẫn phải đến gặp hoàng muội củahắn.
Trong thời loạn,hắnchỉ cầu có thể bảo toàn mạng sống. Cho nên chuyện đổ máu rơi lệhắnsẽkhôngxen vào.
"Hoàng thượng, vừa rồi ngàinóiVân Tiện xảy ra chuyện. Đây làthậtsao?" Mộ Dung Tề Quang hỏi.
Nước mắt Mộ Dung Vân Tiện lạikhôngkiềm được mà trào ra, Mộ Dung Nhược Hồng hấp tấp lấy tay áo lau nước mắt cho nàng ta. Mãi mới có thể lau sạch nước mắt óng ánhtrênkhuôn mặt nàng ta, Mô Dung Nhược Hồng lại nhanh chóng cười làm lành an ủi nàng ta:"Nhất địnhsẽkhôngcó chuyện gì!"
Mộ Dung Vân Tiện mím môi, ánh mắt sợ hãi trộm liếc Dạ Kiêu Cửu, rồi yếu ớt hỏi:"Hoàng huynh, với huynhthìgiang sơn của huynh quan trọng hay muội quan trọng hơn?"
Mộ Dung Nhược Hồng nhìn nàng ta, hai mắt nàng tađãkhóc tới sưng đỏ, cặp mắt như con nai sợ hãi khiến cho người ta tan nát cõi lòng. Vì thếhắnkhôngthểkhôngnhẹnhàng đáp:"Vân Tiện, muội và ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh đều quan trọng như nhau!"
Tâm tình Mộ Dung Nhược Hông vô cùng sảng khoái, bưng chén rượu lên cùng Mộ Dung Tề Quang cụng chén, hai người liền uống xong chén rượu của chính mình.
Mộ Dung Nhược Hồng trả lời như vậy khiến cho trong lòng Mộ Dung Vân Tiệnkhôngcòn lại nhiều cảm giác áy náy nữa. Nàng ta gắng gượng ngồi dậy khỏi giường, để hấp dẫnsựchú ý của Trì Lệ Dập, Dạ Kiêu Cửu cố ý chuyển mình đến bên bàn trà ngồi xuống, tư thái lười biếng rót cho chính mìnhmộtchén trà.
trêngương mặt trẻ con của Mộ Dung Tề Quang càng thêm tươi cười thân thiết, có vẻ rất biết nghe lờinói:"Hoàng thượngđãcó ý như vậythìvi thần liền lưu lại hoàng thành vài ngày vậy." Dù sao Quân Cơ Lạcnóinhư vậythìcó lẽ Mộ Dung Nhược Hồng cũngkhôngsống được bao lâu nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rốt cục Mộ Dung Vân Tiên cũng mở mắt ra nhìn thấy Mộ Dung Nhược Hồng gần ngay cạnhthìtrong lòng nàng ta đau xót, nhưng vì sợ có Dạ Kiêu Cửu ở đây nên nàng takhôngdám để lộsựsỡ hãi với Dạ Kiêu Cửu ra ngoài. Bởi vì trước đó Dạ Kiêu Cửuđãcảnh báo với nàng ta, nếu nàng ta để lộ điều gì trước mặt hoàng huynh của nàng tathìhắnsẽkhiến nàng tađitới điện Diêm La ngay lập tức.
Mộ Dung Nhược Hồng sợ nàng ta bị lạnh nên vội vàng ấn nàng ta lại giường. Khihắncúi người xuốngthìmộtgóc chủy thủy trong chăntrêntay Mộ Dung Vân Tiện lộ ra đâm vào người Mộ Dung Nhược Hồng.
Chương 234: Cửu Thiên Tuế xuất hiện (I)
"Tứ ca, tuổi ngươi cũngkhôngnhỏnữa. Khi nàothìmới đón dâu đây?" Sau khi Mộ Dung Nhược Hồng uống xong môt bình rượunóimấy chuyện tào lao xongthìliền hỏi tới chuyện này.
Dạ Kiêu Cửunhẹđiểm mũi chân, thi triển khinh công tóm lấy Mộ Dung Vân Tiện ởtrêngiường, giữ chặt lấy hai tay nàng ta, tà mịyêudã lớn tiếngnói:"Quân Cơ Lạc, đừng tưởng takhôngbiết ngươi trốn ở nơi này. Náo nhiệt ngươi cũngđãxem hết,hiệngiờ trò hay cũngđãdiễn tới nửa, ngươi cũng xuấthiệnđithôi! Đêm nay ta muốn tóm gọn tất cả các ngươi!"
Tình huống cụ thể An công công cũngkhôngrõràng lắm. Chỉ có ám vệ Mộ Dung Nhược Hồng pháiđibí mật bảo vệ Mộ Dung Vân Tiện tiến cung bẩm báo chuyện này vớihắn.hắnbiết việc này quan trọng nên lập tức bẩm báo với Mộ Dung Nhược Hồng.
Thái độ của Mộ Dung Tề Quang cung kính,trêngương mặt trẻ con lộ vẻ ấm áp thản nhiên:"Chuyện đón dâu vi thần thựcsựkhôngvội! Nhưng hôm nay nhìn thấy tiểu thất xuất giá, vi thần lại rất bội phục Hoàng Thượng, cố gắng nhiều năm như vậy cuối cùng cũngkhônguổng phí,hiệntại nàngđãtrở thành Hoàng Hậumộtnước."
Trong lòng Mộ Dung Tề Quangâmthầm cười nhạo, Mộ Dung Nhược Hồng à, khắp thiên hạ ai chẳng biết hoàng muội củahắncó tiếng khó ưa. Người như vậy, cho dù là gả cho Dạ Kiêu Cửu, cho dù Dạ Kiêu Cửu thựcsựcó ý với nàng tathìnàng ta cũngsẽnhanh chóng thất sủng.
"Hoàng huynh... Huynh chớ trách ta... Ta cũng chỉ bị ép buộc... Chính huynh vừa rồi cũngnói, với huynh muội và ngôi vị hoàng đế đều quan trọng như nhau. Bây giờ để huynh dùng ngôi vị hoàng đế Tiêu quốc đổi lấy muội, chuyện này cũng là thỏa đáng..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho ngườiđitriệu kiến Trì Lệ Dập, còn điều độngmộtđội ngự lâm quân để phụ trách bảo vệ an toàn củahắn. Chuẩn bị tốt tất cả xong, Mộ Dung Nhược Hồng mới dẫn theo người ra khỏi cung tới chỗ của Dạ Kiêu Cửu và Mộ Dung Vân Tiện.
Mà ngay lúc này, An công công vội vãđitới ghé bên tai Mộ Dung Nhược Hồngnóikhẽ vài câu.
Toàn thân Mộ Dung Vân Tiện run rẩy, ôm lấy bụng quằn quạitrênmặt đất.
Dạ Kiêu Cửu cúi người xuống,nóikhẽ bên tai nàng ta vài câu, dung nhan thanh tú của Mộ Dung Vân Tiện lập tức như hoa rũ héo, đồng tử kịch liệt co rút, vô cùng hoảng sợ nhìn Dạ Kiêu Cửu.
Nếuhắnkhôngphải là hoàng đế,hắnsẽkhôngthể bảo vệ hoàng muội củahắn. Mà nếukhôngcó hoàng muội đồng cam cộng khổ cùnghắnthìcon rối hoàng đến nhưhắncũngkhôngcònsựvui vẻ khi làm hoàng đế.
Bụng Mộ Dung Vân Tiện bị tra tấn tới đau đớn chếtđisống lại. nàng ta mở to đôi mắt ngâp nước tội nghiệp nhìn Dạ Kiêu Cửu:"A Cửu, nhưng ta bị thương..."
Mộ Dung Nhược Hồng tạm thờikhôngrảnh chú ý tới nét mặt Dạ Kiêu Cửukhônghề có vẻ bi thương hay khẩn trương. Là hoàng huynh của Mộ Dung Vân Tiện,hiệngiờsựchú ý củahắnđều đắt hết vào Mộ Dung Vân Tiện.
"Rốt cục Vân Tiện làm sao?" Vừa tiến vào trong phònghắnliền ngửi lấy mùi thuốc gay mũi, mi tâm liền nhíu chặt,hắnsẵng giọng hỏi Dạ Kiêu Cửuđangđứng bên cạnh giường Mộ Dung Vân Tiện.
Như vậy trong đại điện ngoại trừ phu thê Dạ Kiêu Cửuthìchỉ còn Mộ Dung Nhược Hồng và Trì Lệ Dập.
Dạ Kiêu Cửu nhíu mày, trong mắtyêudã đào hoahiệnlên nét hung ác nham hiểm.
Mộ Dung Nhược Hồng trầm mặcmộtlát mới thờ dài đáp:"Với trẫmthìmuội và ngôi vị hoàng đế đều quan trọng như nhau.khôngcái gì quan trọng hơn, cũngkhôngcó cái gì kém hơn..."
nóixong câu an ủi, Mộ Dung Nhược Hồng lại như hung thần ác sát quát đại phu xem bệnh cho Mộ Dung Vân Tiện:"Chữa khỏi cho nàng, bằngkhôngtrẫmsẽgiết cả nhà ngươi!"
Trong hoàng cung, tâm tình Mộ Dung Nhược Hồng hôm naykhôngđược tốt. Lúc nàyhắnđangtriệu kiến Mộ Dung Tề Quang tới, hai huynh đệ ngồi đối diện nhau, trong lòng đềurõtiệc tối nay chẳng qua chỉ làmộthồi tiệc Hồng Môn Yến mà thôi.
Mộ Dung Vân Tiệnkhôngthể tin được vào tai mình, nam nhân trước mắt này là A Cửu luôn săn sóc dịu dàng với nàng ta sao?không! A Cửu của nàng ta nhất địnhsẽkhôngđối xử với nàng ta như vậy. A Cửu trước mắt này nhất định là do nam nhân khác đóng giả.
"Hoàng huynh, đây hết thảy đều cho Dạ Kiêu Cửu hại ta,hắnhạ độc ta...hắnnóinếu takhônglàm theo lời bọn họthìbọn họsẽg**t ch*t ta..."
"Xem ra thời tiết thay đổi rất nhanh!" Mộ Dung Tề Quang khẽ lẩm bẩmmộtmình rồi lập tức khép lại áotrênngười.
Ánh mắt Mộ Dung Nhược Hồng sợ hãi, hai con mắt nhìn chằm chằm hai cánh môi Mộ Dung Vân Tiện,hắnnghekhôngrõlắm rốt cục nàng tađangnóicái gì. Trong đầuhắnchỉ khắc sâumộtsựthậttàn khốc: hoàng muội củahắndùng chủy thủy đâmhắn!
Ám sátkhôngthành công,hiệngiờ lại cầm tù sao? Trong lòng Mộ Dung Tề Quang trộm nghĩ, sau đó liền ôm quyền ra vẻ kinh sợnói:"Vi thần đa tạ Hoàng thượngđãlo lắng. Chỉ là vi thần cònmộtsố việc ở đất phong cần xử lý. Vi thần cũngkhôngthể rời khỏi quá lâu. Cho nên mong Hoàng thượng hiểu cho vi thần."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.